Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Chương 1: Biến cố năm 8 tuổi
_ CHOANG!
Tiếng chén cốc bị ném vỡ vang lên, giữa trưa hè oi gắt càng trở nên chói tai…Ấy thế mà lại chẳng làm kinh động đến những người dân lam lũ tại khu chung cư nghèo ấy, vốn dĩ đã quá quen thuộc với cảnh tượng bạo hành xảy ra như cơm bữa tại căn phòng nằm ở cuối hành lang với cái bóng điện đã mờ câm còn chập chờn như một con đom đóm sắp lìa đời.
_ CON NHÃI CON! MÀY ĐI CHẾT LUÔN ĐI! MÀY SỐNG ĐỂ LÀM NỢ CHO TAO PHẢI KHÔNG?
Tiếng gào thét quát mắng của một người đàn bà vang lên, làm cho những bữa cơm trưa vốn đã khô khốc lại càng thêm khó nuốt. Mọi người xung quanh ai cũng như ai, chỉ trao cho nhau những cái nhìn đầy ẩn ý, rồi lẳng lặng ăn cho xong bữa cơm đạm bạc pha cùng tiếng quát mắng inh ỏi…
Cho dù không nói nhưng mọi người cũng không khỏi chạnh lòng…bởi vì không ai không biết, người đang phải chịu những tiếng quát mắng xối xả ấy, chỉ là một cô bé mới 8 tuổi.
Trong khu chung cư cũ này, mỗi người một số phận, một hoàn cảnh…nhưng đều là những mảnh đời cơ cực và nghèo khổ….Dẫu là vậy, nhưng lại chẳng có hoàn cảnh nào đáng thương như cô bé nhỏ ở căn nhà đó…
Mẹ của cô bé là một ả gái làm tiền, sống cùng gã chồng hờ là một tên ma cô kiêm bán thuốc phiện cho những con nghiện vật vờ tại một khu chợ tạm gần đây. Nghe đâu cô bé là con lai, người bố chẳng bao giờ thấy mặt, hoặc có khi còn chẳng biết có sự tồn tại của cô bé trên đời là một gã thủy thủ người Pháp hay người Đức gì đó…Trong một lần ả gái đó tiếp khách đã dính bầu rồi sinh ra cô, nói cách khác cô là kết quả của một sự cố bẩn thỉu, không hề xuất phát từ tình yêu!
Mụ đàn bà đó đối xử với cô bé rất tàn tệ, không cho cô bé đi học, còn thường xuyên đánh đập cô bé, còn gã chồng hờ thì luôn dùng ánh mắt của loài lang loài sói nhìn cô, mà tất cả mọi người đều biết trong ánh mắt đó hàm chứa những toan tính bẩn thỉu nào….
Mọi người xung quanh cho dù rất cảm thương cho cô bé, nhưng thương cho cô bé không bằng thương cho chính bản thân mình. Bọn họ đều là người lao động, sống bám vào bụi đường, kiếm ăn từ mặt đất…Bọn họ không thể lên tiếng, hay không dám lên tiếng...Đối đầu với một tên ma cô nghiệp ngập, du thủ du thực đầu đường xó chợ…rồi tất cả lại chẹp miệng với suy nghĩ tự vuốt ve lương tâm của mình, rằng: “Ôi đó chẳng phải là chuyện của mình đâu! Nếu như mình không lên tiếng sẽ có người khác lên tiếng mà thôi….”
“Mọi việc…rồi sẽ ổn thôi!”
Cô bé tội nghiệp rất xinh rất ngoan. Có lẽ vì là con lai nên đường nét trên gương mặt rất đẹp, với mái tóc xù tự nhiên giống như những đứa trẻ Du mục, ánh mắt sâu thẳm như sa mạc cát cháy, đôi môi xinh đẹp hờn dỗi…Vẻ đẹp đặc biệt lại u buồn…Vô tình lại trở thành cái gai trong mắt chính người mẹ ruột của cô, và miếng mồi mỡ màng trước mõm của gã chồng hờ.
Lam Nghi….cái tên xinh đẹp như chính cô bé vậy. Một người bác sĩ đặt cho cô bé, khi thương cảm với số phận của một sinh linh bé bỏng ngày đầu tiên cô trào đời…
_ MÀY ĐÃ ĂN BÁM TAO CÒN TÌM CÁCH PHÁ TAO! HÔM NAY MÀY NHỊN ĐÓI LUÔN ĐI!
Tiếng quát dội trên đầu cô bé ầm ầm như tiếng đổ bê tông, giọng nói chua chát xát rạt của ả gái điếm có điểm chung duy nhất là dòng máu đang chảy trong người Lam Nghi ấy không ngớt lời rủa xả:
_ MÀY KHÔNG KHÔN HỒN DỌN CHO SẠCH MẢNH BÁT ĐI RỒI GIẶT CHẬU QUẦN ÁO ĐI CHO TAO…BẰNG KHÔNG TAO SẼ ĐUỔI MÀY RA KHỎI NHÀ!
Mặc cho những lời chúa chát như búa bổ cứ dội xuống, cô bé lẳng lặng chẳng hé răng lấy một lời, cúi mặt dọn dẹp đống mảnh sứ vỡ tung trên nền gạch bẩn thỉu. Cánh tay gầy guộc còn nguyên một vết thương đỏ ửng chưa kịp lên da non. Vết thương do bị bỏng...ả đàn bà khốn kiếp đó đã dùng một cái xẻng xúc ăn còn nguyên dầu nóng để vụt vào cánh tay nhỏ bé ấy, nguyên nhân tại sao hôm nay cô bé đau đến mức không thể giữ một cái bát tử tế…
_ Làm cái gì mà cứ ầm ầm lên thế?
Tiếng lè nhè như một kẻ nát rượu vang lên, khiến cho cô bé vừa nghe thấy đã thoáng rùng mình…những ngón tay đang nhặt mảnh vỡ cũng thoáng run rẩy.
Một gã đàn ông xuất hiện, dáng người bệnh hoạn tàn tạ, nhìn thoáng qua cũng biết là một kẻ nghiện thuốc phiện. Gã giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn về dáng người nhỏ bé đang ngồi nép vào một góc nhà ấy, trong đôi mắt hiện lên những tia nhìn không thể lọt qua được sự lọc lõi của ả đàn bà…
_ Nhìn cái gì thế?
_ Nhìn gì đâu….
Gã lè nhè trả lời, rồi cười hềnh hệch…Gã đi tới và ngồi xuống cạnh cô bé, bàn tay vươn ra vỗ về bờ vai gầy yếu ấy:
_ Nhặt cẩn thận không thì đứt tay, có gì để dượng nhặt giúp cho…
_ LÀM CÁI GÌ ĐẤY?
Mụ đàn bà gắt lên với dáng vẻ của một con hà mã nổi giận khi thấy bàn tay nhơ nhuốc ấy lần lần xuống tấm lưng của cô bé. Cô bé sợ hãi buông những mảnh vỡ ra, đứng phắt dậy, gương đôi mắt nhìn chằm chằm vào tên cha dượng đồi bại và người mẹ tàn nhẫn…
_ Mày trừng mắt nhìn ai vậy? Con ranh con?
Mụ đàn bà ấy gào lên, xấn xổ tới muốn cho cô bé một bạt tai…Nhưng gã chồng hờ ấy lại nhanh chóng chặn mụ lại, nói bằng chất giọng nhừa nhựa rợn người…
_ Thôi bỏ qua đi! Bỏ qua đi….Trẻ con cũng nên dịu dàng một chút….
_ Làm như tao không nhìn thấy ánh mắt mày nhìn nó sao?
Mụ ta gắt với gã chồng hờ bằng ngôn ngữ chợ búa…Gã chồng thở dài đảo đôi mắt đỏ sọc, nhìn về phía cô gái nhỏ nhắn….bất giác liếm mép.
_ Con kia! Mày còn đứng ở đấy làm gì? Nhặt cho xong mảnh vỡ rồi đi giặt quần áo ngay! Còn mày! Đi ra ngoài này với tao!
Gã chồng hờ chẹp miệng, vật vờ đi theo mụ đàn bà sau khi ném cái nhìn đầy tiếc nuối về phía cô bé. Nếu như không phải mụ ta là “lao động chính” trong căn nhà này thì gã đã sớm cho mụ ta vài cái bạt tai. Nhưng gã vẫn phải sống nhờ vào tiền bán thân xác của mụ, và thuốc hắn nhập về cũng là mụ ta chia lẻ ra rồi mang đi bán…nên trong căn nhà này, tiếng nói của mụ ta rất có trọng lượng!
_ Mày định làm gì con bé có phải không?
Mụ đàn bà đó chì chiết gã chồng. Trước ánh nhìn sòng sọc của mụ, gã ta thở dài gãi đầu gãi tai với dáng vẻ của một con nghiện thèm thuốc, tảng lờ che dấu.
_ Đừng có mà đặt điều….Đằng này cũng chỉ coi nó như con gái thôi nhé…
_ Mày liệu hồn! Tao nói cho mày biết mày cấm được phép động vào con bé! Mày nghe rõ chưa?
_ Hề…tình cảm mẹ con cảm động gớm nhỉ?
Gã chồng cười nham nhở, mỉa mai nhìn ả đàn bà đang phồng mang trợn má trước mặt bằng cái nhìn thâm hiểm.
Ả đàn bà đó cười nhạt, đôi môi đỏ chót như bóng mỡ của mụ ta nhệch lên tà ác.
_ Đừng có mà kích đểu…Nếu như nó không phải là con gái thì tao cũng chẳng tốn công tốn sức mà nuôi nấng làm gì…Chẳng qua tao muốn giữ lấy cái ngàn vàng của nó, chờ cho nó lớn thêm tí nữa, tìm một mối rồi bán đi cũng thu được một số tiền kha khá đấy! Thế nên cái loại như mày liệu hồn, đừng có mà giở trò làm mất đi cơ hội làm ăn của tao!
_ Được rồi…lèm bèm mãi…
Gã đàn ông thở hắt ra, phẩy phẩy tay như thể đuổi một con ruồi, chép miệng ra vẻ tiếc nuối lắm…
Mụ đàn bà cười nhạt, đi qua chỗ cái gương cáu bẩn soi gương mặt bự phấn và bặm bặm đôi môi đỏ chót, thuận tay nhấc chiếc túi xách diêm dúa từ đống đồ bừa bộn, quay đầu nhìn gã đàn ông đang ngáp dài lười nhác, nói hằn học.
_ Tao cảnh cáo mày rồi đấy! Nếu như mày dám động đến con bé tao sẽ báo cảnh sát mày tội ấu d*m! Còn nếu mày dám khai tao tội bán ma túy lẻ với bán d*m ra thì tao cũng chẳng ngần ngại khai chính mày là người cung cấp đầu mối cho tao đâu! M* kiếp! Nếu như không phải chẳng kiếm được mối hàng khác tao đã sớm tống cổ mày đi rồi!
Mụ đàn bà văng thêm vài tiếng chửi tục tĩu nữa trước khi bỏ đi ra khỏi nhà...Gã đàn ông chẳng thèm liếc mắt, chẳng hỏi cũng biết mụ ta đi đâu, khạc một cái xuống sàn nhà, rồi nhìn chòng chọc vào chỗ mà hắn biết là cô bé đang ở đó…
_ M* kiếp…nếu không phải vì tiền thì ông đây cũng….
****
Bữa cơm tối đó Lam Nghi chỉ trộm một bát cơm trắng rồi mang vào phòng, cài chốt cửa lỏng lẻo mà cô bé thừa biết nếu như có chuyện xảy ra cũng chẳng thể giúp đỡ được gì, nhưng dù sao cũng làm cô bé an tâm hơn. Cô bé không dám ăn cơm một mình với gã dượng ấy…Hơi thở toàn mùi rượu, dáng vẻ bần tiện, ánh mắt và cử chỉ của gã ta làm cho cô bé sợ hãi!
Trong căn phòng chật chội nhỏ như một chiếc quan tài, ngột ngạt chẳng khắc gì cuộc sống của cô bé…Lam Nghi nhét từng miếng cơm vào miệng, miếng cơm nghẹn ứ mặn đắng vị nước mắt…Cô bé vừa ăn vừa ngước nhìn lên góc tường mặc dù chẳng có gì ở đó….Trong đầu vừa tưởng tượng, vừa mong ước giá mà cuộc sống có thể tốt đẹp hơn….
Giá mà cô có một gia đình thật sự, có cha, có mẹ yêu thương cô, che chở cô, bảo vệ cho cô…
Cô muốn chạy khỏi căn nhà này, nhưng cô bé chẳng biết đi đâu…Giữa thế giới quá rộng lớn còn cô bé thì quá nhỏ bé, quá đơn độc….Giống như một cây non trơ trọi trước cuồng phong bão tố…
Bên ngoài cánh cửa ấy, gã cha dượng vừa uống hết lon bia rẻ tiền thứ 3 và xem một bộ phim dài tập nhàm chán thì chuông điện thoại vang lên. Gã lè nhè lẩm bẩm điều gì đó khi với tay vớ lấy chiếc điện thoại và cất giọng…
_ Gì đấy…
_ Này mày biết gì chưa? Mụ vợ của mày vừa bị công an hốt rồi đấy!
_ CÁI GÌ?
Gã gắt lên, ngồi bật dậy, bàn tay vung ra làm chỗ bia còn thừa trong lon đổ tung tóe.
_ Công an ập vào quán Karaoke đó kiểm tra. Mụ ta cùng đám gái, cả chủ quán cả bảo kê bị hốt hết. Nghe nói công an còn khám ra dược ma túy trong người mụ ta nữa….Mày không cẩn thận mụ ta khai ra cả mày ấy!
_ M* kiếp!
Gã đàn ông văng tục, vuốt mái tóc bù xù, bắt đầu suy nghĩ điên loạn.
“Tự nhiên đen thế cơ chứ? Không bị hốt lúc nào lại bị hốt lúc này! Nó mà khai ra cả mình thì có trời mà thoát! Khốn nạn thật!”
Gã đàn ông đứng bật dậy, đi đi lại lại trong nhà…Vừa suy nghĩ mông lung vừa sợ hãi, cái cảm giác lo lắng rờn rợn này làm cho gã có cảm giác buồn nôn, mồ hôi tay thì túa ra dấp dính…
“Kiểu gì con điếm già đó cũng khai ra mình! M* kiếp! Phải chuồn thôi! Không thể ở đây chờ công an tới bắt được! Vào tù lần nữa thì khốn nạn!”
Nghĩ như thế, gã lập tức xoay trần trong nhà tìm kiếm xem có gì giá trị hay không? Nhưng ngoài mấy đồng tiền chẳng nhiều nhặn mấy ra, có lục tung căn nhà nát này lên cũng chẳng có gì…
Mồ hôi vã ra như tắm, hắn thở hồng hộc như một con lợn sắp sửa lên bàn mổ…Khi hắn đang lẩm nhẩm chửi rủa, thì đột nhiên ánh mắt hắn hướng về cửa phòng Lam Nghi…
Một tia sáng tàn ác và quái dị bật lên trong ánh mắt bẩn thỉu…và gã đàn ông đó nở ra một nụ cười độc địa…
****
Lam Nghi ngủ trong giấc ngủ chập chờn, giấc ngủ không an tĩnh mà cô bé sớm đã quá quen thuộc, với những lần giật mình tỉnh giấc giữa đêm…để chắc chắn trong căn phòng không hề xuất hiện thêm bất kì ai khác…
Đêm nay cũng vậy...Lam Nghi ngủ trong căn phòng chật hẹp, mồ hôi dấp dính trên trán và nỗi bất an sợ hãi mông lung cứ bám riết lấy cô bé vào tận trong giấc ngủ…Bỗng nhiên có một tiếng động vang lên, tiếng lạch cạch vây hãm cô bé cả trong mơ, khiến cô bé bất giác càm thấy mình giống như một con chuột nhắt đang bị kẹt trong bẫy…
Tiếng lạch cạch vang lên rõ rệt hơn, và kéo giật cô bé choàng tỉnh giấc…
Trong đôi mắt mờ mịt cay xè, tia hoảng loạn bật lên trong lòng mắt ấy khi cô bé thấy một bàn tay thò vào đang bậy bật chốt cửa…
Cảnh tượng giống như trong một bộ phim kinh dị, chốt cửa kêu lạch cạch, không gian lặng phắc, tiếng cọt kẹt của cửa gỗ cũ…và gương mặt dấp dính mồ hôi, tàn ác của tên cha dượng ghé vào…
Trái tim của Lam Nghi nhảy tung lên, nghẹn tắc trên cổ….rồi ngừng đập.
Chốt cửa bật ra khỏi vị trí then cài lỏng lẻo, rơi xuống lõng thõng bất lực…và cánh cửa gỗ mở ra…
_ Lam Nghi...
Tiếng cười hềnh hệch, dáng điệu kinh tởm của tên cha dượng sừng sững hiện lên trong phòng như một con quái vật. Lam Nghi hét toáng lên, tiếng hét hãi hùng chắc chắn đã làm rất nhiều người tỉnh giấc, và làm tên quái vật đó rùng mình khiếp sợ!
Theo bản năng, hắn lao tới…Bàn tay to lớn bịt chặt lên miệng cô bé, hơi thở toàn mùi bia chua phả vào không khí ngột ngạt…Ánh nhìn dữ tợn, thanh âm đe dọa vang lên.
_ Im mồm lại con nhãi con! Im mồm lại ngay!
Bàn tay bẩn thỉu ấy đặt lên tấm lưng của cô bé, chạm tới đâu khiến cô bé rùng mình tới đấy. Ánh nhìn như loài lang loài sói ấy khiến cô bé sợ chết khiếp, cả những động tác kinh tởm này…Trong cơn hoảng loạn, bàn tay nhỏ bé túa mồ hôi liên tục tìm kiếm dưới gối...
Khi những ngón tay lạnh toát chạm được vào chuôi dao, cô bé lập tức theo bản năng vung tay, khuya loạn một đường…
_ Á Á Á…
Gã cha dượng hét ầm lên, bám chặt lấy bàn tay bị con dao của cô bé cắt trúng. Cũng may mà Lam Nghi đã để sẵn dao trong giường…nếu không thì…
Gã cha dượng buông cô bé ra để ôm lấy bàn tay loáng máu của mình, ánh nhìn giận dữ căm phẫn ghim chặt vào Lam Nghi…Hắn rống lên như một con lợn bị chọc tiết…
_ CON NHÃI CON! MÀY DÁM CẮT TAO! CON NHÃI RANH…MÀY CŨNG GIỐNG NHƯ CON MẸ MÀY! DÒNG MÁU ĐĨ ĐIẾM CHẢY TRONG CON NGƯỜI MÀY! MÀY LỚN LÊN CŨNG SẼ GIỐNG NHƯ MẸ MÀY MÀ THÔI!
Tiếng chửi rủa của gã cha dượng khiến đầu óc của Lam Nghi quay cuồng….Sự uất ức giận dữ đè nén bao nhiêu năm đột nhiên bộc phát như một mũi tên rời khỏi cánh cung…
Lam Nghi bám chặt hai bàn tay nhỏ bé vào cán dao, điên cuồng lao tới…
Lưỡi dao sắc ngọt cắm phập vào bắp đùi của gã cha dượng, máu chảy ra xối xả, thấm vảo lớp vải quần bò ấy một màu đen thẫm…
_ Á Á Á!!!
Nhìn gã cha dượng thẫm đẫm máu, gục xuống đất…Cô bé sợ hãi bước lùi lại…Rồi một tiếng hét trong đầu váng vọng vang lên:
“CHẠY ĐI! LAM NGHI! CHẠY ĐI!”
****
Trong màn đêm vắng tanh vắng ngắt, thoảng hơi lạnh của sương đêm, một cô bé gầy yếu với mái tóc xù một mình chạy bán mạng, đôi chân trần và bộ quần áo cũ mỏng dính trên người…Cô bé cứ thế chạy và chạy, chạy trối chết, chạy tới mức tim phổi muốn nổ tung…Nhưng cô bé không dám dừng lại…
Cô sợ rằng chỉ dừng lại một giây một phút thôi, gã cha dượng đồi bại kia có thể sẽ đuổi kịp cô, cô vẫn nghe thấy văng vẳng tiếp gầm thét của hắn vọng lại từ phía sau…
Chạy tức mức sức cùng lực kiệt, đôi chân trần đỏ rát đau đớn mà cũng không dám dừng lại…Bỗng nhiên trong đầu Lam Nghi chợt suy nghĩ…có thể nào mình sẽ chết thế này hay không?
Đột nhiên, từ phía xa, một chiếc xe đẩy hàng bán đêm chầm chậm lăn bánh tới…Một người nữ đã có tuổi cặm cụi đẩy xe hàng tiến về phía trước…
Trong khoảng khắc ấy, cô bé đột nhiên như người trong hầm tối bỗng thấy ánh sáng…Bàn tay nhỏ bé hua loạn lên, Lam Nghi khàn giọng lắp bắp đôi môi khô khốc…
_ Cô ơi…cô ơi….làm ơn cứu cháu với!
Tiếng gọi của cô bé rất nhỏ, chỉ như tiếng ve đơn độc…Thế nhưng người phụ nữ ấy lại nghe được. Chiếc xe đẩy hàng dừng lại, người phụ nữ ấy sau vài lần định thần, khi nhìn thấy một cô bé con gầy yếu gương mặt cắt không còn giọt máu, khẩn thiết cầu cứu, trên bộ quần áo mỏng còn dính cả vết máu, lập tức vội vã chạy tới.
Người phụ nữ có gương mặt rất hiền lành, bà vội vàng đỡ lấy Lam Nghi giờ đã xiêu xiêu vẹo vẹo như một cái cây non thiếu ánh sáng, bước đi không vững, hoảng hốt hỏi.
_ Cháu sao vậy? Cháu bị thương ở đâu sao?
Bàn tay nhỏ bé của Lam Nghi bám chặt lấy lớp áo bảo hộ dày cộp của người phụ nữ, vừa thở vừa hổn hển nói trong run rẩy.
_ Cô ơi…làm ơn…cứu cháu với!
_ Nhà cháu ở đâu? Bố mẹ cháu là ai? Sao đột nhiên giữa đêm khuya cháu lại một mình chạy ra đây?
_ Cô ơi! Cô giấu cháu đi! Cháu xin cô làm ơn giấu cháu đi! Ông ta sẽ tìm ra cháu mất! Cháu xin cô!
Mặc cho người phụ nữ gặng hỏi, Lam Nghi vẫn chỉ nhất mực cầu xin cô ấy cứu mình. Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Lam Nghi, người phụ nữ ấy cũng đoán định được chắc chắn cô bé đã xảy ra chuyện gì rất đáng sợ…
Và cũng chẳng để cho cô phải suy nghĩ lâu…gã cha dượng cuối cùng cũng đuổi kip Lam Nghi, mặc cho bắp đùi bị thương vẫn đang chảy máu. Có lẽ hắn hằn thù quá, say máu quá, hoặc tiếc rẻ miếng mồi đến miệng còn bị rơi nên cố sống cố chết bám theo.
_ CON NHÃI RANH KIA!
Gã ta gầm lên, tiếng gầm khiến cho Lam Nghi sợ tới mức tái mét mặt. Cô bé vội vã bám chặt lấy tay của người phụ nữ, nói run rẩy…
_ Ông ta đuổi tới rồi! Đuổi kịp cháu rồi….Cô ơi! Cứu cháu! Ông ta là ác quỷ! Ông ta chính là ác quỷ!
Người phụ nữ nhìn cô bé tội nghiệp tới đáng thương, lại nhìn thấy người đàn ông dáng vẻ hung tợn kia…lập tức hiểu ra một vài vấn đề.
Không ngờ Lam Nghi trong hoạn nạn gặp được người tốt. Người phụ nữ ấy lập tức chạy về phía xe đẩy, rút ra một cái còi báo động và một con dao thái thịt, thủ sẵn trong tay.
Chẳng chờ cho người đàn ông đó chạy tới, người phụ nữ đã chặn trước Lam Nghi, cằm chắc chiếc còi đưa lên miệng, tay thì lăm lăm con dao.
_ NÀY ĐỪNG CÓ QUA ĐÂY! ÔNG MÀ QUA ĐÂY TÔI LẬP TỨC THỔI CÒI!
Gã cha dượng nhìn thấy người phụ nữ tay cầm còi, tay cầm dao, lập tức chùn chân, cà nhắc bước tới, xuống tông hạ giọng…
_ Ấy…cô đừng hiểu lầm! Con bé là con gái tôi…
_ CHÁU KHÔNG PHẢI CON ÔNG TA!
Lam Nghi lập tức hét ầm lên, bám chặt lấy ống quần của người phụ nữ…
_ À….Đúng đúng! Con bé không phải là con ruột tôi mà là con riêng của vợ tôi! Con bé vốn có bệnh tâm thần, thường rất hay tưởng tượng ra những người xung quanh là quái vật…Cô nhìn xem! Con bé còn vừa gây ra tai nạn cho tôi! Những người gần nó khi phát bệnh rất nguy hiểm! Cô đừng xen vào…cẩn thận con bé sẽ làm cô bị thương!
Gã đàn ông bắt đầu giở giọng đặt điều, trước lời buộc tôi vô căn cớ đó, Lam Nghi liên tục lắc đầu, cố sống cố chết bám chặt lấy ống quần của người phụ nữ mà hét.
_ Cháu không bị bệnh! Ông ta đặt điều cho cháu! Ông ta muốn làm hại cháu! Cháu xin cô! Cô đừng tin lời ông ta!
_ Nào con gái…đừng làm loạn nữa mau về nhà đi! Cả ta và mẹ con đều vô cùng lo lắng! Mẹ con đang tìm con khắp nơi…
_ Ông nói dối! Ông và bà ta đều là người xấu! Ông và bà ta hại tôi! Tôi không quay lại! Tôi không quay lại nơi đáng sợ đó nữa đâu!
Lam Nghi vừa nói vừa khóc, khóc tới mức hoảng loạn, khóc tới mức tê tâm phế liệt.
Người phụ nữ nhìn cô bé run rẩy nép sát vào chân mình, lại nhìn người đàn ông trước mặt...Bàn tay cô nắm chặt lấy con dao và chiếc còi báo động…
Những giọt nước mắt của Lam Nghi khiến trái tim của người phụ nữ ấy chua xót…bản năng mách bảo cô rằng, cô bé này không nói dối…
Và thế là người phụ nữ quay lại phía người đàn ông, gằn giọng gắt lên.
_ Tốt nhất là tôi và ông cùng lên cảnh sát, ở đó có bác sĩ sẽ khám cho cô bé…Nếu thật sự cô bé có vấn đề tâm thần và ông đúng là cha dượng của cô bé, có cả mẹ cô bé tới đón thì tôi sẽ để ông đem cô bé đi!
Nghe tới đó, gã cha dượng lập tức trở nên giận dữ…Hắn sấn sổ vào người phụ nữ, gắt lên.
_ Này! Mụ là cái thá gì mà mụ can dự vào việc của tôi?
_ Tôi chẳng là cái gì cả! Tôi chỉ là một người qua đường thấy một đứa bé có dấu hiệu bị bạo hành, tôi ra lời giúp đỡ mà thôi! Nếu ông còn dám làm càn, tôi lập tức thổi còi gọi người tới!
Chiếc còi lăm lăm trong tay của người phụ nữ làm gã ta chột dạ, vừa rồi chỗ chung cư cũng bị tiếng hét và sự náo động của cô bé làm cho tỉnh giấc rồi…Có khi bây giờ cảnh sát cũng đã tới…
Đầu óc gã cha dượng đột nhiên tỉnh táo…Hắn làm sao dám làm mọi chuyện bung bét ra thêm…Giờ chỉ có ưu tiên chạy thoát thân trước…còn con nhãi ranh đó…thì thôi đi!
_ M* kiếp! Chúng mày cứ đợi đấy!
Văng tục một câu, gã cha dượng cà nhắc kéo cái chân bị thương, quay đầu chạy mất…
Khi bóng dáng của hắn vừa khuất, người phụ nữ và cả Lam Nghi đều thở phào một cái. Người phụ nữ lập tức buông con dao, cúi xuống nhìn Lam Nghi, dịu dàng an ủi.
_ Không sao! Ông ta đi rồi! Cháu đừng sợ nữa!
Lúc này cô mới nhận ra, cô bé run như một con mèo nhỏ, khiến cho người ta có cảm giác đau lòng…
_ Rồi chuyện gì đã xảy ra, nói cho cô nghe xem nào?
Lam Nghi siết bàn tay nhỏ bé lại, đôi mắt sợ hãi ngước lên, chầm chậm kể cho người phụ nữ nghe tất cả những chuyện đã xảy ra…
Những chuyện ấy kinh hãi và đau lòng đến mức, khiến cho người phụ nữ ấy nghe xong phải chảy nước mắt…
_ Cháu…cháu cám ơn cô ạ! Cháu…đã làm phiền cô rồi!
Lam Nghi nhỏ nhẹ nói, ngoan ngoãn cúi đầu….
Thật sự có những đứa trẻ hiểu chuyện tới đau lòng!
Người phụ nữ nhìn cô bé có mái tóc xù đặc biệt, gầy yếu như một que củi, đôi mắt đẹp đẽ và sầu thảm, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu, bộ quần áo mỏng manh và đôi chân đất đỏ lựng chày xước…trái tim chợt như thắt lại…
Rồi trong khoảng khắc ấy, người phụ nữ tốt bụng như Bồ Tát ấy đã ra một quyết định khiến cho cô bé vừa nghe xong đã không kìm nổi nước mắt.
_ CHOANG!
Tiếng chén cốc bị ném vỡ vang lên, giữa trưa hè oi gắt càng trở nên chói tai…Ấy thế mà lại chẳng làm kinh động đến những người dân lam lũ tại khu chung cư nghèo ấy, vốn dĩ đã quá quen thuộc với cảnh tượng bạo hành xảy ra như cơm bữa tại căn phòng nằm ở cuối hành lang với cái bóng điện đã mờ câm còn chập chờn như một con đom đóm sắp lìa đời.
_ CON NHÃI CON! MÀY ĐI CHẾT LUÔN ĐI! MÀY SỐNG ĐỂ LÀM NỢ CHO TAO PHẢI KHÔNG?
Tiếng gào thét quát mắng của một người đàn bà vang lên, làm cho những bữa cơm trưa vốn đã khô khốc lại càng thêm khó nuốt. Mọi người xung quanh ai cũng như ai, chỉ trao cho nhau những cái nhìn đầy ẩn ý, rồi lẳng lặng ăn cho xong bữa cơm đạm bạc pha cùng tiếng quát mắng inh ỏi…
Cho dù không nói nhưng mọi người cũng không khỏi chạnh lòng…bởi vì không ai không biết, người đang phải chịu những tiếng quát mắng xối xả ấy, chỉ là một cô bé mới 8 tuổi.
Trong khu chung cư cũ này, mỗi người một số phận, một hoàn cảnh…nhưng đều là những mảnh đời cơ cực và nghèo khổ….Dẫu là vậy, nhưng lại chẳng có hoàn cảnh nào đáng thương như cô bé nhỏ ở căn nhà đó…
Mẹ của cô bé là một ả gái làm tiền, sống cùng gã chồng hờ là một tên ma cô kiêm bán thuốc phiện cho những con nghiện vật vờ tại một khu chợ tạm gần đây. Nghe đâu cô bé là con lai, người bố chẳng bao giờ thấy mặt, hoặc có khi còn chẳng biết có sự tồn tại của cô bé trên đời là một gã thủy thủ người Pháp hay người Đức gì đó…Trong một lần ả gái đó tiếp khách đã dính bầu rồi sinh ra cô, nói cách khác cô là kết quả của một sự cố bẩn thỉu, không hề xuất phát từ tình yêu!
Mụ đàn bà đó đối xử với cô bé rất tàn tệ, không cho cô bé đi học, còn thường xuyên đánh đập cô bé, còn gã chồng hờ thì luôn dùng ánh mắt của loài lang loài sói nhìn cô, mà tất cả mọi người đều biết trong ánh mắt đó hàm chứa những toan tính bẩn thỉu nào….
Mọi người xung quanh cho dù rất cảm thương cho cô bé, nhưng thương cho cô bé không bằng thương cho chính bản thân mình. Bọn họ đều là người lao động, sống bám vào bụi đường, kiếm ăn từ mặt đất…Bọn họ không thể lên tiếng, hay không dám lên tiếng...Đối đầu với một tên ma cô nghiệp ngập, du thủ du thực đầu đường xó chợ…rồi tất cả lại chẹp miệng với suy nghĩ tự vuốt ve lương tâm của mình, rằng: “Ôi đó chẳng phải là chuyện của mình đâu! Nếu như mình không lên tiếng sẽ có người khác lên tiếng mà thôi….”
“Mọi việc…rồi sẽ ổn thôi!”
Cô bé tội nghiệp rất xinh rất ngoan. Có lẽ vì là con lai nên đường nét trên gương mặt rất đẹp, với mái tóc xù tự nhiên giống như những đứa trẻ Du mục, ánh mắt sâu thẳm như sa mạc cát cháy, đôi môi xinh đẹp hờn dỗi…Vẻ đẹp đặc biệt lại u buồn…Vô tình lại trở thành cái gai trong mắt chính người mẹ ruột của cô, và miếng mồi mỡ màng trước mõm của gã chồng hờ.
Lam Nghi….cái tên xinh đẹp như chính cô bé vậy. Một người bác sĩ đặt cho cô bé, khi thương cảm với số phận của một sinh linh bé bỏng ngày đầu tiên cô trào đời…
_ MÀY ĐÃ ĂN BÁM TAO CÒN TÌM CÁCH PHÁ TAO! HÔM NAY MÀY NHỊN ĐÓI LUÔN ĐI!
Tiếng quát dội trên đầu cô bé ầm ầm như tiếng đổ bê tông, giọng nói chua chát xát rạt của ả gái điếm có điểm chung duy nhất là dòng máu đang chảy trong người Lam Nghi ấy không ngớt lời rủa xả:
_ MÀY KHÔNG KHÔN HỒN DỌN CHO SẠCH MẢNH BÁT ĐI RỒI GIẶT CHẬU QUẦN ÁO ĐI CHO TAO…BẰNG KHÔNG TAO SẼ ĐUỔI MÀY RA KHỎI NHÀ!
Mặc cho những lời chúa chát như búa bổ cứ dội xuống, cô bé lẳng lặng chẳng hé răng lấy một lời, cúi mặt dọn dẹp đống mảnh sứ vỡ tung trên nền gạch bẩn thỉu. Cánh tay gầy guộc còn nguyên một vết thương đỏ ửng chưa kịp lên da non. Vết thương do bị bỏng...ả đàn bà khốn kiếp đó đã dùng một cái xẻng xúc ăn còn nguyên dầu nóng để vụt vào cánh tay nhỏ bé ấy, nguyên nhân tại sao hôm nay cô bé đau đến mức không thể giữ một cái bát tử tế…
_ Làm cái gì mà cứ ầm ầm lên thế?
Tiếng lè nhè như một kẻ nát rượu vang lên, khiến cho cô bé vừa nghe thấy đã thoáng rùng mình…những ngón tay đang nhặt mảnh vỡ cũng thoáng run rẩy.
Một gã đàn ông xuất hiện, dáng người bệnh hoạn tàn tạ, nhìn thoáng qua cũng biết là một kẻ nghiện thuốc phiện. Gã giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn về dáng người nhỏ bé đang ngồi nép vào một góc nhà ấy, trong đôi mắt hiện lên những tia nhìn không thể lọt qua được sự lọc lõi của ả đàn bà…
_ Nhìn cái gì thế?
_ Nhìn gì đâu….
Gã lè nhè trả lời, rồi cười hềnh hệch…Gã đi tới và ngồi xuống cạnh cô bé, bàn tay vươn ra vỗ về bờ vai gầy yếu ấy:
_ Nhặt cẩn thận không thì đứt tay, có gì để dượng nhặt giúp cho…
_ LÀM CÁI GÌ ĐẤY?
Mụ đàn bà gắt lên với dáng vẻ của một con hà mã nổi giận khi thấy bàn tay nhơ nhuốc ấy lần lần xuống tấm lưng của cô bé. Cô bé sợ hãi buông những mảnh vỡ ra, đứng phắt dậy, gương đôi mắt nhìn chằm chằm vào tên cha dượng đồi bại và người mẹ tàn nhẫn…
_ Mày trừng mắt nhìn ai vậy? Con ranh con?
Mụ đàn bà ấy gào lên, xấn xổ tới muốn cho cô bé một bạt tai…Nhưng gã chồng hờ ấy lại nhanh chóng chặn mụ lại, nói bằng chất giọng nhừa nhựa rợn người…
_ Thôi bỏ qua đi! Bỏ qua đi….Trẻ con cũng nên dịu dàng một chút….
_ Làm như tao không nhìn thấy ánh mắt mày nhìn nó sao?
Mụ ta gắt với gã chồng hờ bằng ngôn ngữ chợ búa…Gã chồng thở dài đảo đôi mắt đỏ sọc, nhìn về phía cô gái nhỏ nhắn….bất giác liếm mép.
_ Con kia! Mày còn đứng ở đấy làm gì? Nhặt cho xong mảnh vỡ rồi đi giặt quần áo ngay! Còn mày! Đi ra ngoài này với tao!
Gã chồng hờ chẹp miệng, vật vờ đi theo mụ đàn bà sau khi ném cái nhìn đầy tiếc nuối về phía cô bé. Nếu như không phải mụ ta là “lao động chính” trong căn nhà này thì gã đã sớm cho mụ ta vài cái bạt tai. Nhưng gã vẫn phải sống nhờ vào tiền bán thân xác của mụ, và thuốc hắn nhập về cũng là mụ ta chia lẻ ra rồi mang đi bán…nên trong căn nhà này, tiếng nói của mụ ta rất có trọng lượng!
_ Mày định làm gì con bé có phải không?
Mụ đàn bà đó chì chiết gã chồng. Trước ánh nhìn sòng sọc của mụ, gã ta thở dài gãi đầu gãi tai với dáng vẻ của một con nghiện thèm thuốc, tảng lờ che dấu.
_ Đừng có mà đặt điều….Đằng này cũng chỉ coi nó như con gái thôi nhé…
_ Mày liệu hồn! Tao nói cho mày biết mày cấm được phép động vào con bé! Mày nghe rõ chưa?
_ Hề…tình cảm mẹ con cảm động gớm nhỉ?
Gã chồng cười nham nhở, mỉa mai nhìn ả đàn bà đang phồng mang trợn má trước mặt bằng cái nhìn thâm hiểm.
Ả đàn bà đó cười nhạt, đôi môi đỏ chót như bóng mỡ của mụ ta nhệch lên tà ác.
_ Đừng có mà kích đểu…Nếu như nó không phải là con gái thì tao cũng chẳng tốn công tốn sức mà nuôi nấng làm gì…Chẳng qua tao muốn giữ lấy cái ngàn vàng của nó, chờ cho nó lớn thêm tí nữa, tìm một mối rồi bán đi cũng thu được một số tiền kha khá đấy! Thế nên cái loại như mày liệu hồn, đừng có mà giở trò làm mất đi cơ hội làm ăn của tao!
_ Được rồi…lèm bèm mãi…
Gã đàn ông thở hắt ra, phẩy phẩy tay như thể đuổi một con ruồi, chép miệng ra vẻ tiếc nuối lắm…
Mụ đàn bà cười nhạt, đi qua chỗ cái gương cáu bẩn soi gương mặt bự phấn và bặm bặm đôi môi đỏ chót, thuận tay nhấc chiếc túi xách diêm dúa từ đống đồ bừa bộn, quay đầu nhìn gã đàn ông đang ngáp dài lười nhác, nói hằn học.
_ Tao cảnh cáo mày rồi đấy! Nếu như mày dám động đến con bé tao sẽ báo cảnh sát mày tội ấu d*m! Còn nếu mày dám khai tao tội bán ma túy lẻ với bán d*m ra thì tao cũng chẳng ngần ngại khai chính mày là người cung cấp đầu mối cho tao đâu! M* kiếp! Nếu như không phải chẳng kiếm được mối hàng khác tao đã sớm tống cổ mày đi rồi!
Mụ đàn bà văng thêm vài tiếng chửi tục tĩu nữa trước khi bỏ đi ra khỏi nhà...Gã đàn ông chẳng thèm liếc mắt, chẳng hỏi cũng biết mụ ta đi đâu, khạc một cái xuống sàn nhà, rồi nhìn chòng chọc vào chỗ mà hắn biết là cô bé đang ở đó…
_ M* kiếp…nếu không phải vì tiền thì ông đây cũng….
****
Bữa cơm tối đó Lam Nghi chỉ trộm một bát cơm trắng rồi mang vào phòng, cài chốt cửa lỏng lẻo mà cô bé thừa biết nếu như có chuyện xảy ra cũng chẳng thể giúp đỡ được gì, nhưng dù sao cũng làm cô bé an tâm hơn. Cô bé không dám ăn cơm một mình với gã dượng ấy…Hơi thở toàn mùi rượu, dáng vẻ bần tiện, ánh mắt và cử chỉ của gã ta làm cho cô bé sợ hãi!
Trong căn phòng chật chội nhỏ như một chiếc quan tài, ngột ngạt chẳng khắc gì cuộc sống của cô bé…Lam Nghi nhét từng miếng cơm vào miệng, miếng cơm nghẹn ứ mặn đắng vị nước mắt…Cô bé vừa ăn vừa ngước nhìn lên góc tường mặc dù chẳng có gì ở đó….Trong đầu vừa tưởng tượng, vừa mong ước giá mà cuộc sống có thể tốt đẹp hơn….
Giá mà cô có một gia đình thật sự, có cha, có mẹ yêu thương cô, che chở cô, bảo vệ cho cô…
Cô muốn chạy khỏi căn nhà này, nhưng cô bé chẳng biết đi đâu…Giữa thế giới quá rộng lớn còn cô bé thì quá nhỏ bé, quá đơn độc….Giống như một cây non trơ trọi trước cuồng phong bão tố…
Bên ngoài cánh cửa ấy, gã cha dượng vừa uống hết lon bia rẻ tiền thứ 3 và xem một bộ phim dài tập nhàm chán thì chuông điện thoại vang lên. Gã lè nhè lẩm bẩm điều gì đó khi với tay vớ lấy chiếc điện thoại và cất giọng…
_ Gì đấy…
_ Này mày biết gì chưa? Mụ vợ của mày vừa bị công an hốt rồi đấy!
_ CÁI GÌ?
Gã gắt lên, ngồi bật dậy, bàn tay vung ra làm chỗ bia còn thừa trong lon đổ tung tóe.
_ Công an ập vào quán Karaoke đó kiểm tra. Mụ ta cùng đám gái, cả chủ quán cả bảo kê bị hốt hết. Nghe nói công an còn khám ra dược ma túy trong người mụ ta nữa….Mày không cẩn thận mụ ta khai ra cả mày ấy!
_ M* kiếp!
Gã đàn ông văng tục, vuốt mái tóc bù xù, bắt đầu suy nghĩ điên loạn.
“Tự nhiên đen thế cơ chứ? Không bị hốt lúc nào lại bị hốt lúc này! Nó mà khai ra cả mình thì có trời mà thoát! Khốn nạn thật!”
Gã đàn ông đứng bật dậy, đi đi lại lại trong nhà…Vừa suy nghĩ mông lung vừa sợ hãi, cái cảm giác lo lắng rờn rợn này làm cho gã có cảm giác buồn nôn, mồ hôi tay thì túa ra dấp dính…
“Kiểu gì con điếm già đó cũng khai ra mình! M* kiếp! Phải chuồn thôi! Không thể ở đây chờ công an tới bắt được! Vào tù lần nữa thì khốn nạn!”
Nghĩ như thế, gã lập tức xoay trần trong nhà tìm kiếm xem có gì giá trị hay không? Nhưng ngoài mấy đồng tiền chẳng nhiều nhặn mấy ra, có lục tung căn nhà nát này lên cũng chẳng có gì…
Mồ hôi vã ra như tắm, hắn thở hồng hộc như một con lợn sắp sửa lên bàn mổ…Khi hắn đang lẩm nhẩm chửi rủa, thì đột nhiên ánh mắt hắn hướng về cửa phòng Lam Nghi…
Một tia sáng tàn ác và quái dị bật lên trong ánh mắt bẩn thỉu…và gã đàn ông đó nở ra một nụ cười độc địa…
****
Lam Nghi ngủ trong giấc ngủ chập chờn, giấc ngủ không an tĩnh mà cô bé sớm đã quá quen thuộc, với những lần giật mình tỉnh giấc giữa đêm…để chắc chắn trong căn phòng không hề xuất hiện thêm bất kì ai khác…
Đêm nay cũng vậy...Lam Nghi ngủ trong căn phòng chật hẹp, mồ hôi dấp dính trên trán và nỗi bất an sợ hãi mông lung cứ bám riết lấy cô bé vào tận trong giấc ngủ…Bỗng nhiên có một tiếng động vang lên, tiếng lạch cạch vây hãm cô bé cả trong mơ, khiến cô bé bất giác càm thấy mình giống như một con chuột nhắt đang bị kẹt trong bẫy…
Tiếng lạch cạch vang lên rõ rệt hơn, và kéo giật cô bé choàng tỉnh giấc…
Trong đôi mắt mờ mịt cay xè, tia hoảng loạn bật lên trong lòng mắt ấy khi cô bé thấy một bàn tay thò vào đang bậy bật chốt cửa…
Cảnh tượng giống như trong một bộ phim kinh dị, chốt cửa kêu lạch cạch, không gian lặng phắc, tiếng cọt kẹt của cửa gỗ cũ…và gương mặt dấp dính mồ hôi, tàn ác của tên cha dượng ghé vào…
Trái tim của Lam Nghi nhảy tung lên, nghẹn tắc trên cổ….rồi ngừng đập.
Chốt cửa bật ra khỏi vị trí then cài lỏng lẻo, rơi xuống lõng thõng bất lực…và cánh cửa gỗ mở ra…
_ Lam Nghi...
Tiếng cười hềnh hệch, dáng điệu kinh tởm của tên cha dượng sừng sững hiện lên trong phòng như một con quái vật. Lam Nghi hét toáng lên, tiếng hét hãi hùng chắc chắn đã làm rất nhiều người tỉnh giấc, và làm tên quái vật đó rùng mình khiếp sợ!
Theo bản năng, hắn lao tới…Bàn tay to lớn bịt chặt lên miệng cô bé, hơi thở toàn mùi bia chua phả vào không khí ngột ngạt…Ánh nhìn dữ tợn, thanh âm đe dọa vang lên.
_ Im mồm lại con nhãi con! Im mồm lại ngay!
Bàn tay bẩn thỉu ấy đặt lên tấm lưng của cô bé, chạm tới đâu khiến cô bé rùng mình tới đấy. Ánh nhìn như loài lang loài sói ấy khiến cô bé sợ chết khiếp, cả những động tác kinh tởm này…Trong cơn hoảng loạn, bàn tay nhỏ bé túa mồ hôi liên tục tìm kiếm dưới gối...
Khi những ngón tay lạnh toát chạm được vào chuôi dao, cô bé lập tức theo bản năng vung tay, khuya loạn một đường…
_ Á Á Á…
Gã cha dượng hét ầm lên, bám chặt lấy bàn tay bị con dao của cô bé cắt trúng. Cũng may mà Lam Nghi đã để sẵn dao trong giường…nếu không thì…
Gã cha dượng buông cô bé ra để ôm lấy bàn tay loáng máu của mình, ánh nhìn giận dữ căm phẫn ghim chặt vào Lam Nghi…Hắn rống lên như một con lợn bị chọc tiết…
_ CON NHÃI CON! MÀY DÁM CẮT TAO! CON NHÃI RANH…MÀY CŨNG GIỐNG NHƯ CON MẸ MÀY! DÒNG MÁU ĐĨ ĐIẾM CHẢY TRONG CON NGƯỜI MÀY! MÀY LỚN LÊN CŨNG SẼ GIỐNG NHƯ MẸ MÀY MÀ THÔI!
Tiếng chửi rủa của gã cha dượng khiến đầu óc của Lam Nghi quay cuồng….Sự uất ức giận dữ đè nén bao nhiêu năm đột nhiên bộc phát như một mũi tên rời khỏi cánh cung…
Lam Nghi bám chặt hai bàn tay nhỏ bé vào cán dao, điên cuồng lao tới…
Lưỡi dao sắc ngọt cắm phập vào bắp đùi của gã cha dượng, máu chảy ra xối xả, thấm vảo lớp vải quần bò ấy một màu đen thẫm…
_ Á Á Á!!!
Nhìn gã cha dượng thẫm đẫm máu, gục xuống đất…Cô bé sợ hãi bước lùi lại…Rồi một tiếng hét trong đầu váng vọng vang lên:
“CHẠY ĐI! LAM NGHI! CHẠY ĐI!”
****
Trong màn đêm vắng tanh vắng ngắt, thoảng hơi lạnh của sương đêm, một cô bé gầy yếu với mái tóc xù một mình chạy bán mạng, đôi chân trần và bộ quần áo cũ mỏng dính trên người…Cô bé cứ thế chạy và chạy, chạy trối chết, chạy tới mức tim phổi muốn nổ tung…Nhưng cô bé không dám dừng lại…
Cô sợ rằng chỉ dừng lại một giây một phút thôi, gã cha dượng đồi bại kia có thể sẽ đuổi kịp cô, cô vẫn nghe thấy văng vẳng tiếp gầm thét của hắn vọng lại từ phía sau…
Chạy tức mức sức cùng lực kiệt, đôi chân trần đỏ rát đau đớn mà cũng không dám dừng lại…Bỗng nhiên trong đầu Lam Nghi chợt suy nghĩ…có thể nào mình sẽ chết thế này hay không?
Đột nhiên, từ phía xa, một chiếc xe đẩy hàng bán đêm chầm chậm lăn bánh tới…Một người nữ đã có tuổi cặm cụi đẩy xe hàng tiến về phía trước…
Trong khoảng khắc ấy, cô bé đột nhiên như người trong hầm tối bỗng thấy ánh sáng…Bàn tay nhỏ bé hua loạn lên, Lam Nghi khàn giọng lắp bắp đôi môi khô khốc…
_ Cô ơi…cô ơi….làm ơn cứu cháu với!
Tiếng gọi của cô bé rất nhỏ, chỉ như tiếng ve đơn độc…Thế nhưng người phụ nữ ấy lại nghe được. Chiếc xe đẩy hàng dừng lại, người phụ nữ ấy sau vài lần định thần, khi nhìn thấy một cô bé con gầy yếu gương mặt cắt không còn giọt máu, khẩn thiết cầu cứu, trên bộ quần áo mỏng còn dính cả vết máu, lập tức vội vã chạy tới.
Người phụ nữ có gương mặt rất hiền lành, bà vội vàng đỡ lấy Lam Nghi giờ đã xiêu xiêu vẹo vẹo như một cái cây non thiếu ánh sáng, bước đi không vững, hoảng hốt hỏi.
_ Cháu sao vậy? Cháu bị thương ở đâu sao?
Bàn tay nhỏ bé của Lam Nghi bám chặt lấy lớp áo bảo hộ dày cộp của người phụ nữ, vừa thở vừa hổn hển nói trong run rẩy.
_ Cô ơi…làm ơn…cứu cháu với!
_ Nhà cháu ở đâu? Bố mẹ cháu là ai? Sao đột nhiên giữa đêm khuya cháu lại một mình chạy ra đây?
_ Cô ơi! Cô giấu cháu đi! Cháu xin cô làm ơn giấu cháu đi! Ông ta sẽ tìm ra cháu mất! Cháu xin cô!
Mặc cho người phụ nữ gặng hỏi, Lam Nghi vẫn chỉ nhất mực cầu xin cô ấy cứu mình. Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Lam Nghi, người phụ nữ ấy cũng đoán định được chắc chắn cô bé đã xảy ra chuyện gì rất đáng sợ…
Và cũng chẳng để cho cô phải suy nghĩ lâu…gã cha dượng cuối cùng cũng đuổi kip Lam Nghi, mặc cho bắp đùi bị thương vẫn đang chảy máu. Có lẽ hắn hằn thù quá, say máu quá, hoặc tiếc rẻ miếng mồi đến miệng còn bị rơi nên cố sống cố chết bám theo.
_ CON NHÃI RANH KIA!
Gã ta gầm lên, tiếng gầm khiến cho Lam Nghi sợ tới mức tái mét mặt. Cô bé vội vã bám chặt lấy tay của người phụ nữ, nói run rẩy…
_ Ông ta đuổi tới rồi! Đuổi kịp cháu rồi….Cô ơi! Cứu cháu! Ông ta là ác quỷ! Ông ta chính là ác quỷ!
Người phụ nữ nhìn cô bé tội nghiệp tới đáng thương, lại nhìn thấy người đàn ông dáng vẻ hung tợn kia…lập tức hiểu ra một vài vấn đề.
Không ngờ Lam Nghi trong hoạn nạn gặp được người tốt. Người phụ nữ ấy lập tức chạy về phía xe đẩy, rút ra một cái còi báo động và một con dao thái thịt, thủ sẵn trong tay.
Chẳng chờ cho người đàn ông đó chạy tới, người phụ nữ đã chặn trước Lam Nghi, cằm chắc chiếc còi đưa lên miệng, tay thì lăm lăm con dao.
_ NÀY ĐỪNG CÓ QUA ĐÂY! ÔNG MÀ QUA ĐÂY TÔI LẬP TỨC THỔI CÒI!
Gã cha dượng nhìn thấy người phụ nữ tay cầm còi, tay cầm dao, lập tức chùn chân, cà nhắc bước tới, xuống tông hạ giọng…
_ Ấy…cô đừng hiểu lầm! Con bé là con gái tôi…
_ CHÁU KHÔNG PHẢI CON ÔNG TA!
Lam Nghi lập tức hét ầm lên, bám chặt lấy ống quần của người phụ nữ…
_ À….Đúng đúng! Con bé không phải là con ruột tôi mà là con riêng của vợ tôi! Con bé vốn có bệnh tâm thần, thường rất hay tưởng tượng ra những người xung quanh là quái vật…Cô nhìn xem! Con bé còn vừa gây ra tai nạn cho tôi! Những người gần nó khi phát bệnh rất nguy hiểm! Cô đừng xen vào…cẩn thận con bé sẽ làm cô bị thương!
Gã đàn ông bắt đầu giở giọng đặt điều, trước lời buộc tôi vô căn cớ đó, Lam Nghi liên tục lắc đầu, cố sống cố chết bám chặt lấy ống quần của người phụ nữ mà hét.
_ Cháu không bị bệnh! Ông ta đặt điều cho cháu! Ông ta muốn làm hại cháu! Cháu xin cô! Cô đừng tin lời ông ta!
_ Nào con gái…đừng làm loạn nữa mau về nhà đi! Cả ta và mẹ con đều vô cùng lo lắng! Mẹ con đang tìm con khắp nơi…
_ Ông nói dối! Ông và bà ta đều là người xấu! Ông và bà ta hại tôi! Tôi không quay lại! Tôi không quay lại nơi đáng sợ đó nữa đâu!
Lam Nghi vừa nói vừa khóc, khóc tới mức hoảng loạn, khóc tới mức tê tâm phế liệt.
Người phụ nữ nhìn cô bé run rẩy nép sát vào chân mình, lại nhìn người đàn ông trước mặt...Bàn tay cô nắm chặt lấy con dao và chiếc còi báo động…
Những giọt nước mắt của Lam Nghi khiến trái tim của người phụ nữ ấy chua xót…bản năng mách bảo cô rằng, cô bé này không nói dối…
Và thế là người phụ nữ quay lại phía người đàn ông, gằn giọng gắt lên.
_ Tốt nhất là tôi và ông cùng lên cảnh sát, ở đó có bác sĩ sẽ khám cho cô bé…Nếu thật sự cô bé có vấn đề tâm thần và ông đúng là cha dượng của cô bé, có cả mẹ cô bé tới đón thì tôi sẽ để ông đem cô bé đi!
Nghe tới đó, gã cha dượng lập tức trở nên giận dữ…Hắn sấn sổ vào người phụ nữ, gắt lên.
_ Này! Mụ là cái thá gì mà mụ can dự vào việc của tôi?
_ Tôi chẳng là cái gì cả! Tôi chỉ là một người qua đường thấy một đứa bé có dấu hiệu bị bạo hành, tôi ra lời giúp đỡ mà thôi! Nếu ông còn dám làm càn, tôi lập tức thổi còi gọi người tới!
Chiếc còi lăm lăm trong tay của người phụ nữ làm gã ta chột dạ, vừa rồi chỗ chung cư cũng bị tiếng hét và sự náo động của cô bé làm cho tỉnh giấc rồi…Có khi bây giờ cảnh sát cũng đã tới…
Đầu óc gã cha dượng đột nhiên tỉnh táo…Hắn làm sao dám làm mọi chuyện bung bét ra thêm…Giờ chỉ có ưu tiên chạy thoát thân trước…còn con nhãi ranh đó…thì thôi đi!
_ M* kiếp! Chúng mày cứ đợi đấy!
Văng tục một câu, gã cha dượng cà nhắc kéo cái chân bị thương, quay đầu chạy mất…
Khi bóng dáng của hắn vừa khuất, người phụ nữ và cả Lam Nghi đều thở phào một cái. Người phụ nữ lập tức buông con dao, cúi xuống nhìn Lam Nghi, dịu dàng an ủi.
_ Không sao! Ông ta đi rồi! Cháu đừng sợ nữa!
Lúc này cô mới nhận ra, cô bé run như một con mèo nhỏ, khiến cho người ta có cảm giác đau lòng…
_ Rồi chuyện gì đã xảy ra, nói cho cô nghe xem nào?
Lam Nghi siết bàn tay nhỏ bé lại, đôi mắt sợ hãi ngước lên, chầm chậm kể cho người phụ nữ nghe tất cả những chuyện đã xảy ra…
Những chuyện ấy kinh hãi và đau lòng đến mức, khiến cho người phụ nữ ấy nghe xong phải chảy nước mắt…
_ Cháu…cháu cám ơn cô ạ! Cháu…đã làm phiền cô rồi!
Lam Nghi nhỏ nhẹ nói, ngoan ngoãn cúi đầu….
Thật sự có những đứa trẻ hiểu chuyện tới đau lòng!
Người phụ nữ nhìn cô bé có mái tóc xù đặc biệt, gầy yếu như một que củi, đôi mắt đẹp đẽ và sầu thảm, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu, bộ quần áo mỏng manh và đôi chân đất đỏ lựng chày xước…trái tim chợt như thắt lại…
Rồi trong khoảng khắc ấy, người phụ nữ tốt bụng như Bồ Tát ấy đã ra một quyết định khiến cho cô bé vừa nghe xong đã không kìm nổi nước mắt.
Bình luận facebook