Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20: Vào tròng
Lam Nghi ngắm nhìn người dàn ông đang điềm tĩnh bước vào…Bờ vai rộng lớn, dáng người cao ráo mạnh mẽ, từng sải chân dài ổn định chắc chắn…nhìn thoáng qua cũng đoán là người đã luyện qua võ công, thậm chí võ công không phải là hạng xoàng.
Gương mặt bị che lấp sau bộ ria mép được cắt tỉa vô cùng gọn gàng, rất khó đoán ra người ấy bao nhiêu tuổi…Trông thì có vẻ già dặn, nhưng đôi mắt xanh biếc kia lại khiến người ta có cảm giác người này vẫn còn rất trẻ…
Trông giống như người Mỹ gốc Trung thì phải?
Vị thẩm phán dường như cũng có thắc mắc giống như Lam Nghi, ánh nhìn của ông hướng về phía người đang oai vệ bước vào, lo lắng hỏi Nhiếp Phong.
_ Nhiếp luật sư! Cho hỏi nhân chứng của ngài có thể giao tiếp bằng tiếng Hán hay không?
_ Thưa ngài Thẩm phán! Tôi có thể nghe nói mà không gặp bất kì vấn đề gì!
Người đàn ông ấy trả lời Thẩm phán bằng chất giọng bản địa vô cùng sõi…Lam Nghi trộm nghĩ có lẽ người này đã sống ở Thượng Hải ít nhất phải 10 năm rồi!
_ Vậy mời nhân chứng ngồi!
Người đàn ông vừa lịch thiệp, lại vừa cung kính cúi đầu cảm ơn người Thẩm phán, cung cách vô cùng khác người bình thường, cứ khiến cho Lam Nghi liên tưởng tới những người vệ sĩ chuyên nghiệp thường bảo vệ cho những nhân vật tối quan trọng!
_ Anh có thể giới thiệu qua vai trò của mình trong phiên tòa này không?
Người đàn ông có lòng mắt xanh biếc ấy mỉm cười nhìn vào gương mặt người thẩm phán tái ngắt tái ngơ trước mặt mình, nhẹ giọng lên tiếng, như thể đang thăm hỏi người quen…
_ Chào ngài Thẩm phán? Không biết ngài còn nhớ đến tôi không?
Người đàn ông ấy lịch thiệp hỏi, vậy mà tên thẩm phán đó lại giống như nghe thấy giọng nói của ma quỷ vọng lên từ địa ngục, run rẩy đến mức đến lắp bắp cũng không lắp bắp thành tiếng.
_ À…chắc ngài bận nghìn việc, gặp trăm người nên không thể nhớ được tôi! Không sao! Nhưng chắc ngài còn nhớ đến Lô đất 500m2 trong khu biệt thự ven biển và số tiền 50 triệu nhân dân tệ tôi nhờ ngài xử thắng vụ tranh chấp sắp tới với Tổng giám đốc Lôi thị - Lôi tiên sinh chứ?
Ba từ “Lôi tiên sinh” vừa rồi quả thật có sức nặng hơn cả sắt cả đá, khiến cho toàn bộ những người có mặt tại phiên toàn đều như thể đột ngột bị đông đá…
Đến cả vị thẩm phán phúc thẩm cũng há hốc miệng, lắp bắp lặp lại…
_ Lôi….Lôi tiên…sinh?
_ Phải! Lôi tiên sinh!
Ông ấy lập tức quay phắt đầu nhìn về phía tên đốn mạc kia, quắc mắc như thể muốn nói:
“Này lão già điên vì tiền rồi sao? Không muốn sống nữa sao? Ngay cả Lôi tiên sinh mà cũng dám động tới?”
Lam Nghi lặng người suy nghĩ…Ngày trước cô khi cô tìm hiểu qua về Nhiếp Phong cũng tìm hiểu qua về Lôi Triệt. Cô chỉ biết Lôi Triệt là người đàn ông vô cùng có thế lực tại Đại lục, quyền lực trong tay hắn lớn tới mức đáng kinh ngạc. Những người như hắn, như Nhiếp Phong chính là người nằm trên đỉnh của “tháp thức ăn”…Sở hữu trong tay bến cảng, nhà máy rượu, nông trại, các tập đoàn tài chính đa quốc gia, bất động sản, du thuyền, siêu xe…Là một người đàn ông vô cùng, vô cùng ưu tú!
Nhưng dường như những người ở đây còn biết diều gì đó mà Lam Nghi không biết…điều gì đó khiến Lôi Triệt thực sự vô cùng đáng sợ, mà chỉ nghe thấy tên hắn thôi cũng khiến cho mọi người đông đá như thế này!
Dường như không màng đến phản ứng của pháp đình này, người đàn ông đó lẳng lặng đặt lên bàn một chiếc máy ghi âm, đầu ngón tay chậm rãi bật nút ghi âm lên…
“Cậu yên tâm đi! Phiên toàn tới sẽ không thành vấn đề nữa!”
Tiếng nói vừa vọng ra, tất cả mọi người lập tức kinh ngạc!
Mà tên thẩm phán biến chất kia cũng như thể bị trói chặt vào ghế, hay bị trúng lời nguyền trói thân…không thể nhúc nhích được nữa!
Đó….chính là tiếng nói của ông ta…! Giọng nói giả tạo đến gai người, và tiếng cười khả ố vang lên hòa cùng thanh âm trầm thấp đang xen vào.
“Vậy thì tôi chỉ cần đưa ngài 50 triệu nhân dân tệ…ngài chắc chắn sẽ xử lý được quyền sở hữu của khu đất đó! Đúng không?”
“Đương nhiên! Không thành vấn đề! Luật pháp nằm trong tay của tôi…muốn biến muốn hóa thế nào là quyền của tôi!”
“Nhưng đối phương là Lôi tiên sinh của Lôi thị…Ngài thẩm phán…có cảm thấy nên suy nghĩ kĩ không? Tôi cũng không muốn làm khó ngài đâu!”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, rất giống như mật ngọt dụ dỗ con mồi rơi vào bẫy.
Tên thẩm phán đó lại bật cười, tiếng cười lúc đó vô cùng ngạo nghễ tự tin, bây giờ khi vang lên tại pháp đình lại trở nên vô cùng chói tai lạc lõng.
“Nói cho cậu biết! Cậu nghe xong sẽ giật mình! Ngày trước tôi đã từng xử thua Lôi Triệt tại một phiên tòa, khiến cho hắn mất mấy trăm triệu mà không dám làm gì tôi! Lôi Triệt thật ra cũng chỉ là một con hổ giấy mà tôi, hắn cũng sợ dây dưa đến luật pháp và chính quyền...Nói cho cậu biết, càng những người có vị thế cao như Lôi Triệt…lại càng dễ ngã ngựa!”
“Vậy thì phiên tòa sắp tới…coi như nhờ ngài vậy!”
Có tiếng chuông tin nhắn vang lên trong máy ghi âm…và tiếng cười ngặt nghẽo của tên thẩm phán đó như phá vỡ sự im lặng của cả khán phòng.
“Tiền đã chuyển đến tài khoản rồi! Tôi thật sự rất thích làm việc với những người nhanh nhẹn như ngài đây!”
Người đàn ông đó ấn nút tắt máy ghi âm…và toàn bộ khán phòng chìm trong im lặng.
Tên thẩm phán đó, cũng như toàn bộ những kẻ trong hàng ghế bị cáo giống như chết lặng, đăm đăm nhìn về phía trước với ánh nhìn vô hồn…
Nhiếp Phong lẳng lặng trao đổi ánh mắt người người đàn ông kia…và rồi người ấy đứng lên, ánh mắt xanh biếc như thể một hồ nước ấy nhìn xoáy vào tên thẩm phán, lạnh giọng nói.
_ Nói cho ông biết một chuyện…thật ra số tiền chuyển vào tài khoản của ông, căn bản không phải của tôi!
Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt vào người đàn ông đó, nhìn anh từ từ đứng dậy, ung dung mỉm cười.
_ Mà căn bản người mà ông làm việc cùng…cũng không hẳn là tôi!
Và rồi, người đàn ông đó chậm rãi tháo bộ ria mép giả trên miệng xuống, để lộ nguyên khuôn mặt vô cùng điển trai với ánh mắt xanh biếc như hồ nước…
Có tiếng hét nho nhỏ vang lên trong căn phòng…
Người này không phải chính là vệ sĩ đắc lực của Lôi Triệt – Ngô Lỗi hay sao?
Nhìn tên thẩm phán chết lặng như thể vừa nhận một cú knock – out. Ngô Lỗi thong thả bước về phía trước, cung cách giống hệt như Lôi Triệt, lịch thiệp nhưng chết chóc, như thể sứ giả của Thần chết.
_ Tiền đó…là tiền của Lôi tiên sinh! Tôi thay mặt ngài ấy chuyển lời đến ông…
“Hãy tiêu đi…Khi còn có thể!”
Tên thẩm phán rùng mình, cái nhìn kinh hoàng hướng về phía Ngô Lỗi…và Nhiếp Phong…
Hóa ra từ đầu đến giờ….hắn đã là con rối trong tay Nhiếp Phong và Lôi Triệt!
Bọn họ cử người tới, lừa ông ta vào tròng….Tiền! Ông ta đã vì tiền mà mờ mắt! Chống đối Lôi Triệt với chính người thân tín nhất của Lôi Triệt!
Hắn cứ thế bị tiền làm cho mờ mắt...tự mình chui đầu vào tròng.
Hít vào một hơi như thể đang từ từ tận hưởng hơi rượu vang hảo hạng…mùi vị của chiến thắng…Nhiếp Phong nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng từng lời, từng lời nói đều giống như muốn lấy mạng đối phương.
_ Thưa Quý tòa! Ngài cũng thấy đấy! Từng đó bằng chứng đã đủ để cáo buộc ngài thẩm phán đây hai tội danh đó hay chưa? Và những vụ án trước ông ấy còn gian dối như vậy, thì lấy lý do gì vụ án của cô Lam đây lại khác? Ngài thẩm phán! Ông là người cầm cân nảy mực cho những vụ án….Vậy mà ông làm như vậy, khác gì lũ mực lệch cân điêu?
Khục!
Tiếng bật cười của Lam Nghi vang lên khiến cho cả khán phòng dồn ánh mắt vào cô…
Đôi môi căng mọng của cô không giấu nổi nụ cười sau câu nói vừa rồi của Nhiếp Phong….Ánh mắt có phần sốc nổi và ngông cuồng của cô hướng về phía bồi thẩm đoàn, và thanh âm khàn nhẹ như lửa cháy ấy vang lên.
_ Xin lỗi quý tòa! Tôi không cố ý làm mất đi sự trang nghiêm của tòa án! Nhưng đây là lần đầu tiên sau khi em gái tôi mất, tôi mới bật cười lại được…!
Ánh nhìn hướng về phía tên thẩm phán đó…và giọng nói của cô lập tức trở nên lạnh lẽo…
Lạnh tới gai người…
_ Tôi thật sự tự hỏi...Ông thẩm phán vì tiền mà khiến một cô bé chưa tròn 18 tuổi phải tự vẫn, bỏ lại cuộc sống của mình, bỏ lại gia đình của mình phía sau mà tìm đến cái chết chỉ vì tiền…Tại sao ông vẫn có thể ăn uống bình thường? Cười nói bình thường sau khi đã làm ra một chuyện đáng kinh tởm, đáng căm hận như thế?
Ánh nhìn của Lam Nghi hướng về những kể đốn mạc đang ngồi ở ghế bị cáo, thanh âm cô lớn tới mức muốn phá tan cả bầu không khí đặc quánh này.
_ Tôi muốn hỏi tất cả các người! Các người có trái tim không? Có lương tâm không? Các người cậy tiền cậy quyền ép một cô bé đến mức chết! Táng tận lương tâm tới mức tung cả video của cô bé lên mạng mà vẫn ung dung tự tại sống với tội lỗi được! Các người có còn là con người không?
Cắn chặt lấy đôi môi căng mọng run rẩy, Lam Nghi nắm chặt tay lại, bật cười…
Tiếng cười lạnh lùng, hoang dại và ngông cuồng của cô xuyên thẳng vào trái tim đen tối của những kẻ có mặt tại nơi đây…
_ Lũ các người…chắc chẳng còn linh hồn mà để bị thiêu cháy dưới địa ngục nữa đâu!
Im lặng!
Sự im lặng đột ngột đến gai người…..và đôi mắt sâu thẳm của Nhiếp Phong yên tĩnh hương về phía Lam Nghi…
Có điều gì đó trong ánh mắt của hắn đang dâng lên…ngày một…ngày một lớn…
Tiếng búa đập mạnh xuống của vị Thẩm phán…và thanh âm khẽ run run của ông vang lên.
_ Bắt toàn bộ những người có liên quan tới vụ án lại! Lập tức yêu cầu viện kiểm sát lập cáo trạng! Tiến hành điều tra mở rộng vụ án…!
Tiếng ồn ào náo động vang lên điên cuồng…Nhưng Lam Nghi chẳng hề quan tâm nữa….Tiếng gào khóc, tiếng phản đối, tiếng cầu xin…Cô ngồi xuống ghế, đôi bàn tay mệt mỏi che đôi tai lại…
Mái tóc xoăn lãng mạn xõa tung che đi bờ vai của cô…..Lam Nghi gục đầu xuống…và đỉnh đầu của cô bất giác cảm thấy như được vỗ về.
Nhiếp Phong tiến lại phía cô từ lúc nào, ân cần ẩn nhẫn…chầm chậm xoa nhẹ đỉnh đầu cô…
Gương mặt bị che lấp sau bộ ria mép được cắt tỉa vô cùng gọn gàng, rất khó đoán ra người ấy bao nhiêu tuổi…Trông thì có vẻ già dặn, nhưng đôi mắt xanh biếc kia lại khiến người ta có cảm giác người này vẫn còn rất trẻ…
Trông giống như người Mỹ gốc Trung thì phải?
Vị thẩm phán dường như cũng có thắc mắc giống như Lam Nghi, ánh nhìn của ông hướng về phía người đang oai vệ bước vào, lo lắng hỏi Nhiếp Phong.
_ Nhiếp luật sư! Cho hỏi nhân chứng của ngài có thể giao tiếp bằng tiếng Hán hay không?
_ Thưa ngài Thẩm phán! Tôi có thể nghe nói mà không gặp bất kì vấn đề gì!
Người đàn ông ấy trả lời Thẩm phán bằng chất giọng bản địa vô cùng sõi…Lam Nghi trộm nghĩ có lẽ người này đã sống ở Thượng Hải ít nhất phải 10 năm rồi!
_ Vậy mời nhân chứng ngồi!
Người đàn ông vừa lịch thiệp, lại vừa cung kính cúi đầu cảm ơn người Thẩm phán, cung cách vô cùng khác người bình thường, cứ khiến cho Lam Nghi liên tưởng tới những người vệ sĩ chuyên nghiệp thường bảo vệ cho những nhân vật tối quan trọng!
_ Anh có thể giới thiệu qua vai trò của mình trong phiên tòa này không?
Người đàn ông có lòng mắt xanh biếc ấy mỉm cười nhìn vào gương mặt người thẩm phán tái ngắt tái ngơ trước mặt mình, nhẹ giọng lên tiếng, như thể đang thăm hỏi người quen…
_ Chào ngài Thẩm phán? Không biết ngài còn nhớ đến tôi không?
Người đàn ông ấy lịch thiệp hỏi, vậy mà tên thẩm phán đó lại giống như nghe thấy giọng nói của ma quỷ vọng lên từ địa ngục, run rẩy đến mức đến lắp bắp cũng không lắp bắp thành tiếng.
_ À…chắc ngài bận nghìn việc, gặp trăm người nên không thể nhớ được tôi! Không sao! Nhưng chắc ngài còn nhớ đến Lô đất 500m2 trong khu biệt thự ven biển và số tiền 50 triệu nhân dân tệ tôi nhờ ngài xử thắng vụ tranh chấp sắp tới với Tổng giám đốc Lôi thị - Lôi tiên sinh chứ?
Ba từ “Lôi tiên sinh” vừa rồi quả thật có sức nặng hơn cả sắt cả đá, khiến cho toàn bộ những người có mặt tại phiên toàn đều như thể đột ngột bị đông đá…
Đến cả vị thẩm phán phúc thẩm cũng há hốc miệng, lắp bắp lặp lại…
_ Lôi….Lôi tiên…sinh?
_ Phải! Lôi tiên sinh!
Ông ấy lập tức quay phắt đầu nhìn về phía tên đốn mạc kia, quắc mắc như thể muốn nói:
“Này lão già điên vì tiền rồi sao? Không muốn sống nữa sao? Ngay cả Lôi tiên sinh mà cũng dám động tới?”
Lam Nghi lặng người suy nghĩ…Ngày trước cô khi cô tìm hiểu qua về Nhiếp Phong cũng tìm hiểu qua về Lôi Triệt. Cô chỉ biết Lôi Triệt là người đàn ông vô cùng có thế lực tại Đại lục, quyền lực trong tay hắn lớn tới mức đáng kinh ngạc. Những người như hắn, như Nhiếp Phong chính là người nằm trên đỉnh của “tháp thức ăn”…Sở hữu trong tay bến cảng, nhà máy rượu, nông trại, các tập đoàn tài chính đa quốc gia, bất động sản, du thuyền, siêu xe…Là một người đàn ông vô cùng, vô cùng ưu tú!
Nhưng dường như những người ở đây còn biết diều gì đó mà Lam Nghi không biết…điều gì đó khiến Lôi Triệt thực sự vô cùng đáng sợ, mà chỉ nghe thấy tên hắn thôi cũng khiến cho mọi người đông đá như thế này!
Dường như không màng đến phản ứng của pháp đình này, người đàn ông đó lẳng lặng đặt lên bàn một chiếc máy ghi âm, đầu ngón tay chậm rãi bật nút ghi âm lên…
“Cậu yên tâm đi! Phiên toàn tới sẽ không thành vấn đề nữa!”
Tiếng nói vừa vọng ra, tất cả mọi người lập tức kinh ngạc!
Mà tên thẩm phán biến chất kia cũng như thể bị trói chặt vào ghế, hay bị trúng lời nguyền trói thân…không thể nhúc nhích được nữa!
Đó….chính là tiếng nói của ông ta…! Giọng nói giả tạo đến gai người, và tiếng cười khả ố vang lên hòa cùng thanh âm trầm thấp đang xen vào.
“Vậy thì tôi chỉ cần đưa ngài 50 triệu nhân dân tệ…ngài chắc chắn sẽ xử lý được quyền sở hữu của khu đất đó! Đúng không?”
“Đương nhiên! Không thành vấn đề! Luật pháp nằm trong tay của tôi…muốn biến muốn hóa thế nào là quyền của tôi!”
“Nhưng đối phương là Lôi tiên sinh của Lôi thị…Ngài thẩm phán…có cảm thấy nên suy nghĩ kĩ không? Tôi cũng không muốn làm khó ngài đâu!”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, rất giống như mật ngọt dụ dỗ con mồi rơi vào bẫy.
Tên thẩm phán đó lại bật cười, tiếng cười lúc đó vô cùng ngạo nghễ tự tin, bây giờ khi vang lên tại pháp đình lại trở nên vô cùng chói tai lạc lõng.
“Nói cho cậu biết! Cậu nghe xong sẽ giật mình! Ngày trước tôi đã từng xử thua Lôi Triệt tại một phiên tòa, khiến cho hắn mất mấy trăm triệu mà không dám làm gì tôi! Lôi Triệt thật ra cũng chỉ là một con hổ giấy mà tôi, hắn cũng sợ dây dưa đến luật pháp và chính quyền...Nói cho cậu biết, càng những người có vị thế cao như Lôi Triệt…lại càng dễ ngã ngựa!”
“Vậy thì phiên tòa sắp tới…coi như nhờ ngài vậy!”
Có tiếng chuông tin nhắn vang lên trong máy ghi âm…và tiếng cười ngặt nghẽo của tên thẩm phán đó như phá vỡ sự im lặng của cả khán phòng.
“Tiền đã chuyển đến tài khoản rồi! Tôi thật sự rất thích làm việc với những người nhanh nhẹn như ngài đây!”
Người đàn ông đó ấn nút tắt máy ghi âm…và toàn bộ khán phòng chìm trong im lặng.
Tên thẩm phán đó, cũng như toàn bộ những kẻ trong hàng ghế bị cáo giống như chết lặng, đăm đăm nhìn về phía trước với ánh nhìn vô hồn…
Nhiếp Phong lẳng lặng trao đổi ánh mắt người người đàn ông kia…và rồi người ấy đứng lên, ánh mắt xanh biếc như thể một hồ nước ấy nhìn xoáy vào tên thẩm phán, lạnh giọng nói.
_ Nói cho ông biết một chuyện…thật ra số tiền chuyển vào tài khoản của ông, căn bản không phải của tôi!
Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt vào người đàn ông đó, nhìn anh từ từ đứng dậy, ung dung mỉm cười.
_ Mà căn bản người mà ông làm việc cùng…cũng không hẳn là tôi!
Và rồi, người đàn ông đó chậm rãi tháo bộ ria mép giả trên miệng xuống, để lộ nguyên khuôn mặt vô cùng điển trai với ánh mắt xanh biếc như hồ nước…
Có tiếng hét nho nhỏ vang lên trong căn phòng…
Người này không phải chính là vệ sĩ đắc lực của Lôi Triệt – Ngô Lỗi hay sao?
Nhìn tên thẩm phán chết lặng như thể vừa nhận một cú knock – out. Ngô Lỗi thong thả bước về phía trước, cung cách giống hệt như Lôi Triệt, lịch thiệp nhưng chết chóc, như thể sứ giả của Thần chết.
_ Tiền đó…là tiền của Lôi tiên sinh! Tôi thay mặt ngài ấy chuyển lời đến ông…
“Hãy tiêu đi…Khi còn có thể!”
Tên thẩm phán rùng mình, cái nhìn kinh hoàng hướng về phía Ngô Lỗi…và Nhiếp Phong…
Hóa ra từ đầu đến giờ….hắn đã là con rối trong tay Nhiếp Phong và Lôi Triệt!
Bọn họ cử người tới, lừa ông ta vào tròng….Tiền! Ông ta đã vì tiền mà mờ mắt! Chống đối Lôi Triệt với chính người thân tín nhất của Lôi Triệt!
Hắn cứ thế bị tiền làm cho mờ mắt...tự mình chui đầu vào tròng.
Hít vào một hơi như thể đang từ từ tận hưởng hơi rượu vang hảo hạng…mùi vị của chiến thắng…Nhiếp Phong nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng từng lời, từng lời nói đều giống như muốn lấy mạng đối phương.
_ Thưa Quý tòa! Ngài cũng thấy đấy! Từng đó bằng chứng đã đủ để cáo buộc ngài thẩm phán đây hai tội danh đó hay chưa? Và những vụ án trước ông ấy còn gian dối như vậy, thì lấy lý do gì vụ án của cô Lam đây lại khác? Ngài thẩm phán! Ông là người cầm cân nảy mực cho những vụ án….Vậy mà ông làm như vậy, khác gì lũ mực lệch cân điêu?
Khục!
Tiếng bật cười của Lam Nghi vang lên khiến cho cả khán phòng dồn ánh mắt vào cô…
Đôi môi căng mọng của cô không giấu nổi nụ cười sau câu nói vừa rồi của Nhiếp Phong….Ánh mắt có phần sốc nổi và ngông cuồng của cô hướng về phía bồi thẩm đoàn, và thanh âm khàn nhẹ như lửa cháy ấy vang lên.
_ Xin lỗi quý tòa! Tôi không cố ý làm mất đi sự trang nghiêm của tòa án! Nhưng đây là lần đầu tiên sau khi em gái tôi mất, tôi mới bật cười lại được…!
Ánh nhìn hướng về phía tên thẩm phán đó…và giọng nói của cô lập tức trở nên lạnh lẽo…
Lạnh tới gai người…
_ Tôi thật sự tự hỏi...Ông thẩm phán vì tiền mà khiến một cô bé chưa tròn 18 tuổi phải tự vẫn, bỏ lại cuộc sống của mình, bỏ lại gia đình của mình phía sau mà tìm đến cái chết chỉ vì tiền…Tại sao ông vẫn có thể ăn uống bình thường? Cười nói bình thường sau khi đã làm ra một chuyện đáng kinh tởm, đáng căm hận như thế?
Ánh nhìn của Lam Nghi hướng về những kể đốn mạc đang ngồi ở ghế bị cáo, thanh âm cô lớn tới mức muốn phá tan cả bầu không khí đặc quánh này.
_ Tôi muốn hỏi tất cả các người! Các người có trái tim không? Có lương tâm không? Các người cậy tiền cậy quyền ép một cô bé đến mức chết! Táng tận lương tâm tới mức tung cả video của cô bé lên mạng mà vẫn ung dung tự tại sống với tội lỗi được! Các người có còn là con người không?
Cắn chặt lấy đôi môi căng mọng run rẩy, Lam Nghi nắm chặt tay lại, bật cười…
Tiếng cười lạnh lùng, hoang dại và ngông cuồng của cô xuyên thẳng vào trái tim đen tối của những kẻ có mặt tại nơi đây…
_ Lũ các người…chắc chẳng còn linh hồn mà để bị thiêu cháy dưới địa ngục nữa đâu!
Im lặng!
Sự im lặng đột ngột đến gai người…..và đôi mắt sâu thẳm của Nhiếp Phong yên tĩnh hương về phía Lam Nghi…
Có điều gì đó trong ánh mắt của hắn đang dâng lên…ngày một…ngày một lớn…
Tiếng búa đập mạnh xuống của vị Thẩm phán…và thanh âm khẽ run run của ông vang lên.
_ Bắt toàn bộ những người có liên quan tới vụ án lại! Lập tức yêu cầu viện kiểm sát lập cáo trạng! Tiến hành điều tra mở rộng vụ án…!
Tiếng ồn ào náo động vang lên điên cuồng…Nhưng Lam Nghi chẳng hề quan tâm nữa….Tiếng gào khóc, tiếng phản đối, tiếng cầu xin…Cô ngồi xuống ghế, đôi bàn tay mệt mỏi che đôi tai lại…
Mái tóc xoăn lãng mạn xõa tung che đi bờ vai của cô…..Lam Nghi gục đầu xuống…và đỉnh đầu của cô bất giác cảm thấy như được vỗ về.
Nhiếp Phong tiến lại phía cô từ lúc nào, ân cần ẩn nhẫn…chầm chậm xoa nhẹ đỉnh đầu cô…
Bình luận facebook