Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Bẫy sập
Sau câu hỏi của Hứa Khải, đám đông xung quanh giống như thể vừa chứng kiến một câu chuyện hoang đường nhất, đến mức ngay cả trí óc của những vị đạo diễn phim viễn tưởng đình đám nhất Hollywood cũng không thể tưởng tượng ra được!
Hứa Khải – Thiếu gia của tập đoàn Hứa Hồ đình đám lại cứ thế mà nói với một người con gái như vậy sao? Bạn gái?
Bọn con trai há hốc mồm nhìn nhau, ở cạnh Hứa Khải bao nhiêu tháng ngày rồi, chưa từng bao giờ bọn chúng nhìn thấy hắn ta có biểu cảm như thế này, cũng chưa từng nghe thấy hắn ta nói ra hai từ “bạn gái”?
Hứa Khải là ai? Đại thiếu gia của tập đoàn Hứa Hồ…Đối với hắn tình yêu là thứ mất thời gian nhất trên đời. Phụ nữ đẹp tới cỡ nào hắn cần cũng có, tại sao lại đột nhiên nói với một cô gái thế này chứ?
Nhưng mà nói đến cuối cùng, người con gái trước mặt này cũng quá mức xinh đẹp, so với người mẫu diễn viên thì chỉ có bằng không có kém, thậm chí còn có sự thu hút rất đặc biệt…!
Nhưng mà anh em bao nhiêu năm, tự nhiên Hứa Khải lại lấy danh nghĩa hai từ “bạn gái” ra mà độc chiếm mỹ nhân một mình thế này…e rằng không thể được!
_ Đùa nhau à…?
_ Khải Ca! Anh nói thật đấy chứ?
_ Cái gì vậy? Em tưởng anh sẽ nói rằng chúng ta sẽ “chia sẻ” cô ta chứ?
_ Câm mồm đi!
Hứa Khải gằn giọng nói với đám người xung quanh…Và hắn ta quay về phía Lam Nghi, với cái nhìn say mê không cần thiết phải che dấu…cái nhìn say sưa mang mày khói thuốc và màu rượu chát…cái nhìn của một kẻ điên cuồng.
_ Sao…đề nghị hấp dẫn chứ…ý em thế nào?
Đôi mắt Lam Nghi hướng xuống…Và trước những ánh mắt mong chờ cô sẽ có một phản ứng dễ thương, thì Lam Nghi lại cười nhạt…
Cái cười vô cùng tự tin, nhưng lại nhuốm màu mệt mỏi, vô cùng chán nản, nhưng lại nhuốm màu tức giận…
Ánh mắt của Lam Nghi hướng về phía trước, nơi Tivi vẫn đang phát lên những âm thanh khiến cho ruột gan cô quặn thắt.
_ Người nào tắt Tivi đi được không? Tôi cũng xem đủ rồi!
Ánh mắt của Hứa Khải lướt qua gương mặt nhuốm nét hoang dại của Lam Nghi, đôi mắt hắn nheo nheo lại…rồi hắn hướng về phía một tên khác gật đầu.
Để xem rút cuộc ẩn chứa đằng sau sự tự tin cao ngạo bất cần của người con gái này là cái gì?
Điều gì khiến cô ta có thể bình thản tới mức độ như thế này?
Khi không gian trở nên yên tĩnh hơn, chẳng còn những âm thanh nhớp nhúa ấy nữa, Lam Nghi mới hít vào một hơi thật dài, rồi trầm lặng thở ra…
_ Đoạn video đó sẽ không thể trở thành tấm khiên bảo vệ các người tước Tòa án nếu như có thể chứng minh được em gái tôi lúc đó đang ở trong thể trạng không bình thường.
Tiếng cười cợt xung quanh dần dần nhỏ lại, thay vào đó, bọn chúng nheo mắt trao cho nhau những cái nhìn đầy ẩn ý.
_ Ý cô em là gì?
Hứa Khải lạnh giọng hỏi, mặc dù cố giữ cho gương mặt mình bình thản, nhưng rõ ràng qua chất giọng khô khốc của hắn cũng đủ thấy hắn đã lo rồi.
_ Thể trạng không bình thường gồm nhiều loại, ví dụ như sức khỏe không bình thường, hoặc sức khỏe tâm thần không bình thường, hoặc dùng chất kích thích…Tất cả những yếu tố đó đều có thể cấu thành những tình tiết quyết định vụ án trước Tòa, mà trong trường hợp em gái tôi...có thể em gái tôi đã bị các cậu cho dùng chất kích thích!
Không gian dần dần lặng lại, những nụ cười mờ nhạt trên đôi môi của bọn chusgn cũng không còn nở ra được nữa…Bọn chúng mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào Lam Nghi.
_ Theo như những gì tôi biết được, dạo gần đây trong giới trẻ xuất hiện một loại ma túy mới có tên là “thuốc vâng lời”…Người dùng phải loại ma túy này, dù chỉ là một lượng rất nhỏ chưa tới 1cc cũng có thể lâm vào trạng thái loạn thần kinh, không khống chế được hành vi của bản thân, mất trí nhớ tạm thời, sốc, chóng mặt, buồn nôn…và nếu như dùng quá liều trong thời gian lâu có thể dẫn tới hẹp mạch và tử vong! Và theo như những gì tôi thấy, có thể em gái tôi đã bị các cậu ép dùng loại ma túy đó!
Những câu nói mang theo sự hiểu biết sâu rộng của Lam Nghi khiến cho bọn chúng câm nín…Lam Nghi cũng mặc kệ những ánh mắt đang càng dần, càng dần trở nên hoang mang và tràn đầy đề phòng xung quanh cô…
Lam Nghi đảo mắt quanh căn phòng bừa bộn kinh tởm, đôi môi đầy đặn của cô mệt mỏi mở ra mấp máy:
_ Loại ma túy này có thể hòa vào nước cho nạn nhân uống trực tiếp…Để tôi đoán nhé…Có thể các cậu đã hòa vào bình nước cam trên bàn kia…Bình nước duy nhất vẫn còn đầy nguyên và chẳng hề có dấu hiệu được sử dụng ở trên bàn kia!
Lặng phắc….
Không gian lặng tới cô đặc…tiếng cười tắt ngấm…và sự lo lắng hoang mang dần dần bao trùm.
Hứa Khải nhìn sâu vào đôi mắt hút hồn của Lam Nghi, nhẹ giọng nói.
_ Trí tưởng tượng khá nhỉ….nhưng mà cô em làm thế nào để chứng minh với cảnh sát những gì cô em vừa nói cơ chứ…?
_ Ma túy tồn tại trong máu người sử dụng ít nhất là 12 tiếng! Chỉ cần đưa Tiểu Mai đi xét nghiệm là biết con bé có bị sử dụng ma túy hay là không! Và đó là một buổi dã ngoại chứ không phải là nơi đồng không mông quạnh, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy các cậu đưa con bé đi! Và cho dù nếu như các cậu có xóa camera tại khách sạn thì vẫn còn camera trên đường phố của cảnh sát giao thông quay được hình của các cậu!…Không thoát được đâu!
_ Khốn nạn thật!
Một tên hét lên…bầu không khí lập tức trở nên vô cùng nặng nề. Bọn chúng trao cho nhau những cái nhìn sợ hãi hoảng loạn và điên cuồng. Nụ cười nửa miệng nở trên môi của Lam Nghi…
“Lũ trẻ con khốn nạn!”.
Gương mặt Hứa Khải nhăn nhúm lại khi hắn nhìn xoáy vào cô…và một nụ cười nở ra trên gương mặt đẹp đẽ của hắn.
_ Giỏi đấy…khá khen cho cô em…khả năng suy đoán xuất sắc! Cô em đáng kinh ngạc phết nhỉ!
_ Khải ca! Cô ta biết quá nhiều rồi…
Một tên lớn tiếng nói, ý tứ rõ ràng trong lời nói của hắn. Lam Nghi hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực, chẳng hề có chút run sợ nhìn Hứa Khải từ từ tiến sát hơn về phía cô…
_ Cô em rất xinh đẹp…nhưng lại thông minh quá! Đàn bà đã xinh đẹp thì không nên thông minh quá…cô em hiểu không?
Lam Nghi bình thản nhìn hắn….nhưng bàn tay cô lại khẽ siết nhẹ lại.
Mà hơi thở của Hứa Khải lại càng lúc càng gần cô hơn, và tiếng nói của hắn gần như là một sự đe dọa…
_ Cô em nhìn quanh đi….Nếu như bây giờ cô em gặp chuyện gì đó vì sự thông minh quá mức của mình…thì ai sẽ cứu cô em đây?
_ Không cần ai cả! Tôi sẽ tự cứu bản thân mình!
_ Chúng mày nghe thấy không? Ha Ha Ha!!!
Tiếng cười ngạo nghễ của Hứa Khải hòa cùng tiếng cười suồng sã của bọn con trai đốn mạt…Và rồi hắn đột ngột vươn tay tới, bóp chặt lấy cổ Lam Nghi.
Thân thể của hắn dí sát vào người Lam Nghi, động chạm tới những nơi nhạy cảm nhất khiến đôi mắt Lam Nghi nheo lại đầy kinh tởm.
_ Vậy thì cô em thử tự cứu mình đi! Ngay bây giờ bọn anh xem nào!
_ Đấy là các người tự nói đấy nhé!
Ngay sau âm thanh thách thức ngạo nghễ ấy, nụ cười của Lam Nghi trở nên vô cùng hoang dại…
Và ngay lúc này, đôi tay Lam Nghi thọc sâu vào túi áo khoác, móc ra chiếc kìm chích điện mà cô đã mua lúc trước…Nhắm đúng cổ của Hứa Khải mà dí vào.
_ Á Á Á!
Tiếng hét của hắn hòa cùng tiếng điện giật náo động. Hứa Khải lăn vật ra đất, cơ thể hắn giãy dụa như một con cá mắc cạn, mồm miệng há ra liệt lưỡi, không thể thốt lên lời nào nữa…
_ Người thông minh thì luôn biết cho mình đường lui…Biết chưa bọn nhãi con!
Lam Nghi lạnh giọng nói, và bàn tay cô ấn chặt lấy chiếc kìm chích điện…Chẳng để phí lấy một giây quý báu, bàn tay của Lam Nghi vươn tới tóm lấy một tên khác ở ngay cạnh cô, và chiếc kìm chích điện lại ấn xuống.
Mùi thịt cháy khét lẹt….Lam Nghi lạnh lùng bước qua xác hai tên con trai nằm ngất xỉu vì sốc điện dưới chân. Ánh mắt giận dữ hoang dại như sa mạc cát cháy ấy không hề có chút lưu tình…
Không hề muốn dừng lại!
_ KIẾM GẬY BÓNG CHÀY ĐI! HOẠT ĐỘNG ĐI THẰNG ĐẦN KIA!
Tiếng hét của một tên váng vọng lên…Hai tên con trai hoảng loạn không biết chạy đường nào nữa…Có lẽ cả trong giấc mơ bọn chúng cũng chẳng bao giờ nghĩ tới có chuyện này sẽ xảy ra!
Lam Nghi nhanh chóng cúi người nhặt một chai rượu rỗng dưới bàn lên, nhằm thẳng vào phía một tên trước mặt mà ném.
CHOANG!
_ Hự!
Tên con trai nằm vật xuống sàn, máu đỏ từ vết thương và những mảnh thủy tinh vỡ vụn trộn vào nhau trên đỉnh đầu từ từ chảy xuống.
Tên cuối cùng như một con chuột bị dồn vào chân tường, sợ hãi nhìn Lam Nghi từ từ tiến đến….
_ Tôi…tôi chị bị dụ dỗ thôi….toàn bộ là Hứa Khải lên kế hoạch….
_ Đợi giải thích với bồi thẩm đoàn đi!
Lam Nghi lạnh giọng nói...Bàn tay cô tóm lấy cổ áo của hắn kéo mạnh lên, chiếc kìm chích điện dí xuống.
Đôi chân tên đó giãy dụa một lúc rồi cứng đờ.
Hơi thở dồn dập nghẹn lên trong lồng ngực Lam Nghi…khi tên khốn nạn cuối cùng ngã gục xuống. Cô đứng thẳng dậy, nhìn bãi chiến trường la liệt sau lưng mình bằng đôi mắt hoang dại…
Rồi chẳng để phí một giây, Lam Nghi tiến về phía Tivi, rút mạnh hộp ổ cứng hình chữ nhật lên, chầm chặc trong tay.
Hứa Khải – Thiếu gia của tập đoàn Hứa Hồ đình đám lại cứ thế mà nói với một người con gái như vậy sao? Bạn gái?
Bọn con trai há hốc mồm nhìn nhau, ở cạnh Hứa Khải bao nhiêu tháng ngày rồi, chưa từng bao giờ bọn chúng nhìn thấy hắn ta có biểu cảm như thế này, cũng chưa từng nghe thấy hắn ta nói ra hai từ “bạn gái”?
Hứa Khải là ai? Đại thiếu gia của tập đoàn Hứa Hồ…Đối với hắn tình yêu là thứ mất thời gian nhất trên đời. Phụ nữ đẹp tới cỡ nào hắn cần cũng có, tại sao lại đột nhiên nói với một cô gái thế này chứ?
Nhưng mà nói đến cuối cùng, người con gái trước mặt này cũng quá mức xinh đẹp, so với người mẫu diễn viên thì chỉ có bằng không có kém, thậm chí còn có sự thu hút rất đặc biệt…!
Nhưng mà anh em bao nhiêu năm, tự nhiên Hứa Khải lại lấy danh nghĩa hai từ “bạn gái” ra mà độc chiếm mỹ nhân một mình thế này…e rằng không thể được!
_ Đùa nhau à…?
_ Khải Ca! Anh nói thật đấy chứ?
_ Cái gì vậy? Em tưởng anh sẽ nói rằng chúng ta sẽ “chia sẻ” cô ta chứ?
_ Câm mồm đi!
Hứa Khải gằn giọng nói với đám người xung quanh…Và hắn ta quay về phía Lam Nghi, với cái nhìn say mê không cần thiết phải che dấu…cái nhìn say sưa mang mày khói thuốc và màu rượu chát…cái nhìn của một kẻ điên cuồng.
_ Sao…đề nghị hấp dẫn chứ…ý em thế nào?
Đôi mắt Lam Nghi hướng xuống…Và trước những ánh mắt mong chờ cô sẽ có một phản ứng dễ thương, thì Lam Nghi lại cười nhạt…
Cái cười vô cùng tự tin, nhưng lại nhuốm màu mệt mỏi, vô cùng chán nản, nhưng lại nhuốm màu tức giận…
Ánh mắt của Lam Nghi hướng về phía trước, nơi Tivi vẫn đang phát lên những âm thanh khiến cho ruột gan cô quặn thắt.
_ Người nào tắt Tivi đi được không? Tôi cũng xem đủ rồi!
Ánh mắt của Hứa Khải lướt qua gương mặt nhuốm nét hoang dại của Lam Nghi, đôi mắt hắn nheo nheo lại…rồi hắn hướng về phía một tên khác gật đầu.
Để xem rút cuộc ẩn chứa đằng sau sự tự tin cao ngạo bất cần của người con gái này là cái gì?
Điều gì khiến cô ta có thể bình thản tới mức độ như thế này?
Khi không gian trở nên yên tĩnh hơn, chẳng còn những âm thanh nhớp nhúa ấy nữa, Lam Nghi mới hít vào một hơi thật dài, rồi trầm lặng thở ra…
_ Đoạn video đó sẽ không thể trở thành tấm khiên bảo vệ các người tước Tòa án nếu như có thể chứng minh được em gái tôi lúc đó đang ở trong thể trạng không bình thường.
Tiếng cười cợt xung quanh dần dần nhỏ lại, thay vào đó, bọn chúng nheo mắt trao cho nhau những cái nhìn đầy ẩn ý.
_ Ý cô em là gì?
Hứa Khải lạnh giọng hỏi, mặc dù cố giữ cho gương mặt mình bình thản, nhưng rõ ràng qua chất giọng khô khốc của hắn cũng đủ thấy hắn đã lo rồi.
_ Thể trạng không bình thường gồm nhiều loại, ví dụ như sức khỏe không bình thường, hoặc sức khỏe tâm thần không bình thường, hoặc dùng chất kích thích…Tất cả những yếu tố đó đều có thể cấu thành những tình tiết quyết định vụ án trước Tòa, mà trong trường hợp em gái tôi...có thể em gái tôi đã bị các cậu cho dùng chất kích thích!
Không gian dần dần lặng lại, những nụ cười mờ nhạt trên đôi môi của bọn chusgn cũng không còn nở ra được nữa…Bọn chúng mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào Lam Nghi.
_ Theo như những gì tôi biết được, dạo gần đây trong giới trẻ xuất hiện một loại ma túy mới có tên là “thuốc vâng lời”…Người dùng phải loại ma túy này, dù chỉ là một lượng rất nhỏ chưa tới 1cc cũng có thể lâm vào trạng thái loạn thần kinh, không khống chế được hành vi của bản thân, mất trí nhớ tạm thời, sốc, chóng mặt, buồn nôn…và nếu như dùng quá liều trong thời gian lâu có thể dẫn tới hẹp mạch và tử vong! Và theo như những gì tôi thấy, có thể em gái tôi đã bị các cậu ép dùng loại ma túy đó!
Những câu nói mang theo sự hiểu biết sâu rộng của Lam Nghi khiến cho bọn chúng câm nín…Lam Nghi cũng mặc kệ những ánh mắt đang càng dần, càng dần trở nên hoang mang và tràn đầy đề phòng xung quanh cô…
Lam Nghi đảo mắt quanh căn phòng bừa bộn kinh tởm, đôi môi đầy đặn của cô mệt mỏi mở ra mấp máy:
_ Loại ma túy này có thể hòa vào nước cho nạn nhân uống trực tiếp…Để tôi đoán nhé…Có thể các cậu đã hòa vào bình nước cam trên bàn kia…Bình nước duy nhất vẫn còn đầy nguyên và chẳng hề có dấu hiệu được sử dụng ở trên bàn kia!
Lặng phắc….
Không gian lặng tới cô đặc…tiếng cười tắt ngấm…và sự lo lắng hoang mang dần dần bao trùm.
Hứa Khải nhìn sâu vào đôi mắt hút hồn của Lam Nghi, nhẹ giọng nói.
_ Trí tưởng tượng khá nhỉ….nhưng mà cô em làm thế nào để chứng minh với cảnh sát những gì cô em vừa nói cơ chứ…?
_ Ma túy tồn tại trong máu người sử dụng ít nhất là 12 tiếng! Chỉ cần đưa Tiểu Mai đi xét nghiệm là biết con bé có bị sử dụng ma túy hay là không! Và đó là một buổi dã ngoại chứ không phải là nơi đồng không mông quạnh, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy các cậu đưa con bé đi! Và cho dù nếu như các cậu có xóa camera tại khách sạn thì vẫn còn camera trên đường phố của cảnh sát giao thông quay được hình của các cậu!…Không thoát được đâu!
_ Khốn nạn thật!
Một tên hét lên…bầu không khí lập tức trở nên vô cùng nặng nề. Bọn chúng trao cho nhau những cái nhìn sợ hãi hoảng loạn và điên cuồng. Nụ cười nửa miệng nở trên môi của Lam Nghi…
“Lũ trẻ con khốn nạn!”.
Gương mặt Hứa Khải nhăn nhúm lại khi hắn nhìn xoáy vào cô…và một nụ cười nở ra trên gương mặt đẹp đẽ của hắn.
_ Giỏi đấy…khá khen cho cô em…khả năng suy đoán xuất sắc! Cô em đáng kinh ngạc phết nhỉ!
_ Khải ca! Cô ta biết quá nhiều rồi…
Một tên lớn tiếng nói, ý tứ rõ ràng trong lời nói của hắn. Lam Nghi hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực, chẳng hề có chút run sợ nhìn Hứa Khải từ từ tiến sát hơn về phía cô…
_ Cô em rất xinh đẹp…nhưng lại thông minh quá! Đàn bà đã xinh đẹp thì không nên thông minh quá…cô em hiểu không?
Lam Nghi bình thản nhìn hắn….nhưng bàn tay cô lại khẽ siết nhẹ lại.
Mà hơi thở của Hứa Khải lại càng lúc càng gần cô hơn, và tiếng nói của hắn gần như là một sự đe dọa…
_ Cô em nhìn quanh đi….Nếu như bây giờ cô em gặp chuyện gì đó vì sự thông minh quá mức của mình…thì ai sẽ cứu cô em đây?
_ Không cần ai cả! Tôi sẽ tự cứu bản thân mình!
_ Chúng mày nghe thấy không? Ha Ha Ha!!!
Tiếng cười ngạo nghễ của Hứa Khải hòa cùng tiếng cười suồng sã của bọn con trai đốn mạt…Và rồi hắn đột ngột vươn tay tới, bóp chặt lấy cổ Lam Nghi.
Thân thể của hắn dí sát vào người Lam Nghi, động chạm tới những nơi nhạy cảm nhất khiến đôi mắt Lam Nghi nheo lại đầy kinh tởm.
_ Vậy thì cô em thử tự cứu mình đi! Ngay bây giờ bọn anh xem nào!
_ Đấy là các người tự nói đấy nhé!
Ngay sau âm thanh thách thức ngạo nghễ ấy, nụ cười của Lam Nghi trở nên vô cùng hoang dại…
Và ngay lúc này, đôi tay Lam Nghi thọc sâu vào túi áo khoác, móc ra chiếc kìm chích điện mà cô đã mua lúc trước…Nhắm đúng cổ của Hứa Khải mà dí vào.
_ Á Á Á!
Tiếng hét của hắn hòa cùng tiếng điện giật náo động. Hứa Khải lăn vật ra đất, cơ thể hắn giãy dụa như một con cá mắc cạn, mồm miệng há ra liệt lưỡi, không thể thốt lên lời nào nữa…
_ Người thông minh thì luôn biết cho mình đường lui…Biết chưa bọn nhãi con!
Lam Nghi lạnh giọng nói, và bàn tay cô ấn chặt lấy chiếc kìm chích điện…Chẳng để phí lấy một giây quý báu, bàn tay của Lam Nghi vươn tới tóm lấy một tên khác ở ngay cạnh cô, và chiếc kìm chích điện lại ấn xuống.
Mùi thịt cháy khét lẹt….Lam Nghi lạnh lùng bước qua xác hai tên con trai nằm ngất xỉu vì sốc điện dưới chân. Ánh mắt giận dữ hoang dại như sa mạc cát cháy ấy không hề có chút lưu tình…
Không hề muốn dừng lại!
_ KIẾM GẬY BÓNG CHÀY ĐI! HOẠT ĐỘNG ĐI THẰNG ĐẦN KIA!
Tiếng hét của một tên váng vọng lên…Hai tên con trai hoảng loạn không biết chạy đường nào nữa…Có lẽ cả trong giấc mơ bọn chúng cũng chẳng bao giờ nghĩ tới có chuyện này sẽ xảy ra!
Lam Nghi nhanh chóng cúi người nhặt một chai rượu rỗng dưới bàn lên, nhằm thẳng vào phía một tên trước mặt mà ném.
CHOANG!
_ Hự!
Tên con trai nằm vật xuống sàn, máu đỏ từ vết thương và những mảnh thủy tinh vỡ vụn trộn vào nhau trên đỉnh đầu từ từ chảy xuống.
Tên cuối cùng như một con chuột bị dồn vào chân tường, sợ hãi nhìn Lam Nghi từ từ tiến đến….
_ Tôi…tôi chị bị dụ dỗ thôi….toàn bộ là Hứa Khải lên kế hoạch….
_ Đợi giải thích với bồi thẩm đoàn đi!
Lam Nghi lạnh giọng nói...Bàn tay cô tóm lấy cổ áo của hắn kéo mạnh lên, chiếc kìm chích điện dí xuống.
Đôi chân tên đó giãy dụa một lúc rồi cứng đờ.
Hơi thở dồn dập nghẹn lên trong lồng ngực Lam Nghi…khi tên khốn nạn cuối cùng ngã gục xuống. Cô đứng thẳng dậy, nhìn bãi chiến trường la liệt sau lưng mình bằng đôi mắt hoang dại…
Rồi chẳng để phí một giây, Lam Nghi tiến về phía Tivi, rút mạnh hộp ổ cứng hình chữ nhật lên, chầm chặc trong tay.
Bình luận facebook