Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái - Chương 111: Nhận tin dữ (Phần 2)
Bàn tay Lôi Triệt chống lên mặt bàn, hắn dùng ánh mắt kì lạ nhìn gương mặt u sầu của Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong, đầu lưỡi hắn đưa qua hàm răng trắng muốt, và nụ cười hiu hắt bật ra từ khóe môi run rẩy của hắn….
Tiếng cười nhát ngừng, nghe như tiếng kêu của một con thú đang trúng thương. Lôi Triệt lắc đầu, và hắn dùng ánh mắt hoang mang để nhìn Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong….
_ Các cậu….đùa không vui một chút nào!
Tiếng thở hắt ra xen giữa câu nói của Lôi Triệt. Hắn lắc đầu, đưa một ngón tay lên, xua xua trong không gian trước mặt và nụ cười ngượng ngập nở ra.
_ Lần sau…đừng….bao giờ….lấy Giai Kỳ ra….để đùa với mình!
_ Lôi Triệt!
Tề Yến Thanh bước lên một bước, ánh mắt khẩn khoản nhìn Lôi Triệt. Nhưng gương mặt cao ngạo ấy hiện lên một ánh mắt bài xích. Hắn lắc đầu, chỉ thẳng ngón tay run rẩy vào Tề Yến Thanh…
_ Mình cảnh cáo cậu…thôi đi! Cả hai cậu! THÔI NGAY!
_ Lôi Triệt….là thật đấy!
_ ĐỦ RỒI! Cả hai cậu! Im lặng cho mình! Trước khi mình điên lên!
Lôi Triệt gạt phăng tiếng gọi của Nhiếp Phong ra khỏi tai. Hắn vội vàng bước những bước gấp gáp đến bàn máy tính của mình. Bàn tay hắn nắm lấy màn hình lớn, xoay mạnh về phía Nhiếp Phong và Tề Yến Thanh.
Trên màn hình là một ứng dụng MAPS có tầm bao quát như giao diện của Google. Một chấm đỏ nhấp nháy trên màn hình, và Lôi Triệt tháo tung găng tay của mình ra, và kéo giãn màn hình cảm ứng bằng những đầu ngón tay run rẩy….
_ Các cậu nhìn thấy chưa? Cô ấy vẫn ở Trung tâm Thương mại! Suốt cả buổi họp ngày hôm nay mình luôn để mắt tới cô ấy…Cô ấy không hề đi đâu khỏi trung tâm thương mại hết!
Lôi Triệt bám chặt tay vào mặt bàn, ánh mắt giận dữ của hắn như thể tóe lửa khi nhìn thấy Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong kín đáo trao đỏi ánh mắt cho nhau.
_ Mình đâu phải thằng ngu khi để cô ấy lang thang ngoài kia với hàng tá nguy hiểm mà không có biện pháp gì? Chiếc vòng cô ấy đang đeo có gắn định vị, cho dù cô ấy đi đến bất kì nơi đâu mình cũng tìm ra được! Tề lão đại cậu cũng biết mà! Vậy nên các cậu thôi cái trò này đi!
Chiếc vòng cổ mà Lôi Triệt nói tới…chính là chiếc vòng cổ họa hình một bông hồng trắng nạm kim cương mà Lôi Triệt đã tặng cho cô ngay lần đầu gặp gỡ nhưng bị cô từ chối….Chỉ từ khi Giai Kỳ quay về ở bên Lôi Triệt, cô mới chịu nghe lời hắn, luôn luôn đeo chiếc vòng cổ đó…!
Sau khi giữ nó một thời gian, Lôi Triệt đã mang nó tới Tổ chức Phi Điểu của Tề Yến Thanh để “chế tác” lại một chút….biến nó thành chiếc máy định vị theo dõi hoạt động của Giai Kỳ 24/24!
Vì thế hắn mới cho Giai Kỳ đi ra ngoài dạo mát một chút, trong khi hắn tranh thủ giải quyết công việc, vậy mà hai tên bạn già lại tới nói mấy lời xàm ngôn thế này, muốn lừa hắn chắc?
_ Lôi Triệt!
Tề Yến Thanh hít vào một hơi thật sâu, nhìn biểu cảm của hắn mới hiểu phải nói ra điều này với Lôi Triệt khiến hắn đau khổ tới mức nào! Tề Yến Thanh siết những ngón tay vào nhau, thở dài nhìn Lôi Triệt nhấc ly rượu dở dang đưa lên môi để lấy lại chút bình tĩnh….
_ Chiếc vòng cổ đó…trong lúc giằng co với kẻ bắt cóc…Giai Kỳ đã làm rơi nó…ở Trung tâm Thương mại!
CHOANG!
Tiếng ly pha lê vỡ tan tành trên mặt đất, rượu đỏ rực loáng ra như màu máu từ từ loang rộng...Bàn tay của Lôi Triệt run lên…Chấm đỏ rực rỡ ấy vẫn đều đặn nhấp nháy, in sâu vào lòng mắt đen thẫm sâu thẳm của hắn, giống như một ngọn lửa ma trơi chập chờn trêu ngươi…
Tiếng thở nghẹn ứ trong cổ họng, bàn tay run rẩy của hắn vịn lấy thành bàn, cố giữ cho thân thể to lớn của hắn đứng yên. Nhiếp Phong nuốt khan trong cổ họng, liếm đôi môi khô khốc….
_ Trong khu Thương mại xảy ra một vụ náo loạn. Tên bắt cóc đó đã thuê một đám diễn viên đóng thế tới giả làm khủng bố. Tất cả mọi người bị dọa thành loạn lạc…Nhưng tên đó còn liên tục la tên của Độc nhãn, làm Ngô Lỗi và những người sát thủ rối trí…Và trong giây phút náo loạn ấy…hắn đã bắt cóc Giai Kỳ!
Ánh mắt của Lôi Triệt trở nên hoảng loạn. Giờ thì toàn bộ thân thể của hắn phải tựa vào thành bàn để đứng vững. Khung cảnh trước mắt trở nên mờ mịt và chao đảo, đôi mắt hắn hoa lên toàn những đốm sáng…Hắn choáng quá….Khoan đã….Hắn….không thể chịu đựng được nổi!
Tề Yến Thanh ước gì không phải ở đây! Không phải nói ra những lời này với Lôi Triệt…Ánh mắt đờ đẫn tuyệt vọng của hắn quá mức ám ảnh, khiến cho một kẻ cứng rắn như Tề Yến Thanh cũng phải thốt ra những lời run rẩy…!
_ Giai Kỳ và Lyly, người bạn quản lý của cô ấy đang ở trong khu vệ sinh…Vụ náo động xảy ra, mọi thứ diễn ra quá nhanh! Cô quản lý ấy bị đánh mạnh từ phía sau đầu nên ngất đi. Chắc là tên sát thủ đã nấp trong đó từ trước....Lôi Triệt! Mình xin lỗi! Giai Kỳ….cô ấy…bị bắt cóc rồi!
RẦM!
_ LÔI TRIỆT!
Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong đồng loạt hét lên khi thân thể to lớn của Lôi Triệt đổ gục xuống như một tòa lâu đài trên cát…Hắn ngã sóng xoài xuống mặt đất, đôi môi run rẩy mở ra để đón lấy chút không khí…Ánh mắt hoảng loạn và bàn tay hắn bóp chặt lấy lồng ngực đang đau thắt của mình. Trái tim hắn đập tới mức điên dại, và đau nhức như thể có một cây gậy sắt xuyên thủng qua….Bàn tay hắn bám chặt lấy tay Tề Yến Thanh, giọng nói run rẩy trong thanh âm tắc nghẹn…
_ Cậu đùa mình…phải không?
Lôi Triệt kéo tay áo Tề Yến Thanh, hỏi bằng chất giọng run rẩy….
Tề Yến Thanh đau lòng, lắc đầu thốt nổi một lời…và ánh mắt đờ đẫn hoảng loạn như thể níu kéo chút hi vọng dù là nhỏ nhoi nhất của Lôi Triệt hướng về phía Nhiếp Phong.
_ Nhiếp Phong! Tề Yến Thanh không nói….thì cậu trả lời cho mình….Các cậu….là đang gạt mình thôi…đúng không?
_ Lôi Triệt! Mình xin lỗi!
Những cảnh tượng đau lòng như thế này. Nhiếp Phong thân là luật sư, hàng ngày đều phải đối diện, vốn dĩ hắn tưởng bản thân mình đã sớm khô cằn với những hình ảnh như vậy, nhưng đối diện với một Lôi Triệt đau đớn đến nhường này, Nhiếp Phong không thể ngăn nổi khóe mắt mình nóng rát lên…
Lôi Triệt gục đầu xuống, bờ vai rộng lớn như thể gánh vác được cả thế gian ấy giờ đây đổ gục thê thảm. So với hình ảnh cao ngạo tràn đầy tự tin như thể chinh phục được cả thế giới ấy…giờ đây hắn tiều tụy, rộc rạc và mất hết thần khí, như một cái xác không hồn!
_ Giai nhi của mình….Con của mình….Không!
Cánh tay Lôi Triệt vươn lên, che đi gương mặt hoảng loạn của mình….và những dòng nước mắt nóng hổi ứa ra trên đôi mắt hắn…
Hắn…khóc!
Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong gần như hóa đá trước hình ảnh Lôi Triệt lúc này…
Nước mắt….vốn dĩ là thứ không thể xuất hiện….và không thể xuất hiện ở nơi Lôi Triệt, hay Nhiếp Phong, hay Tề Yến Thanh…Vậy mà bây giờ!
Có lẽ không bao giờ Tề Yến Thanh nghĩ, trong cuộc đời mình…sẽ nhìn thấy Lôi Triệt khóc!
Thường ngày Tề Yến Thanh luôn nghĩ, nếu như một ngày hắn nhìn thấy Lôi Triệt khóc, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội này để trêu chọc….nhưng lúc này….
Khi nhìn Lôi Triệt suy sụp tới mức thế này, trong lòng Tề Yến Thanh cũng đau tới mức không thể diễn tả. Hắn bối rối nhìn Nhiếp Phong…và thấy Nhiếp Phong cũng không biết phải làm gì…
_ Giai nhi của mình….tại sao….con của mình….Lậy chúa!
Lôi Triệt nghiến răng lại, nước mắt nóng rẫy chảy xuống gò má hắn…Nước mắt đàn ông là thứ không nên thấy, vì nếu thấy rồi, dù chỉ một lần thôi…nhất định sẽ ám ảnh cả cuộc đời….
Nhất là với những người đàn ông….như Lôi Triệt!
Những người đàn ông đã trải qua quá nhiều đắng cay, quá nhiều đau khổ, và cả tủi nhục như hắn…những người đã ở dưới tầng đáy của xã hội như hắn, nhìn thấy đủ những thứ rác rưởi nhất, bẩn thỉu nhất, xấu xa nhất của xã hội này…Nếu như gặp được một người con gái như Giai Kỳ, hắn sẽ trân trọng, nâng niu như một bảo vật trong tay!
Cô trong sáng, thanh khiết….Đối với hắn, cô là điều trong lành duy nhất còn sót lại, dành cho hắn….Cô là điều duy nhất cứu rỗi hắn, hướng thiện hắn….!
Tại sao?
Tại sao?
Cánh tay Lôi Triệt vung ra, đôi chân dài của hắn sải ra đất, co lên đau đớn. Thân thể căng ra như một cánh cung…Hắn cùng quẫy, quẫy đạp…Thanh âm trầm thấp vang lên nghẹn tắc…và nước mắt chảy xuống ướt gò má cao ngạo ấy…
_ Tại sao là cô ấy? Tại sao không là mình? Tại sao?
Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong đứng dậy, lùi ra sau…bất lực nhìn Lôi Triệt đau đớn khóc tới vật vã….
Hai người chẳng thể làm gì khác, ngoài đứng như vậy, siết chặt nắm đấm tay nhìn Lôi Triệt ôm lấy đầu mình, nghiến răng nức nở…
_ Giai nhi….!
Nước mắt….và có lẽ cả máu nữa…khi hắn cắn lấy môi mình, cắn lấy bàn tay mình rất mạnh để ngăn mình không ngất đi giữa cơn đau quặn thắt ấy…Lôi Triệt nghĩ rằng chắc sẽ chẳng có nỗi đau nào khiến hắn tuyệt vọng thế này nữa….sau cái chết của cha mẹ hắn!
Nhưng nỗi đau này còn kinh khủng hơn….tàn nhẫn hơn….và gần như thể giết chết hắn….
Và có lẽ….hắn cũng đã chết rồi!
Đôi mắt mờ mịt của hắn nhìn về phía xa, hắn thấy Giai Kỳ mỉm cười vẫy tay với hắn…
Trong lòng mắt nhạt nhào ấy, hắn cười như điên dại, bàn tay vươn tới ảo ảnh hư không…
_ Giai nhi…
_ Lôi Triệt!
Tề Yến Thanh vội vàng cản Lôi Triệt lại, nhưng bàn tay to lớn của Lôi Triệt gạt tay hắn ra…và chỉ hướng về phía ảo ảnh mà Giai Kỳ đang vẫy tay gọi hắn…
_ Lôi Triệt! Cậu bình tĩnh lại đi!
_ Không! Giai nhi đang ở đó…Giai nhi đang đợi mình…Giai nhi! Cô ấy đang đợi mình tới cứu! Đừng cản mình!
Lôi Triệt vùng dậy, lao về phía trước trong cơn điên loạn. Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong phải gồng sức để cản lại một Lôi Triệt đang điên loại…nhưng không ăn thua…!
Hắn giống như một con thú bị thương, một con thú bị bỏ rơi, lao về phía bức tường ấy, như một con thiêu thân lao đầu vào lửa!
_ Làm gì đi….Tề Yến Thanh!
Nhiếp Phong hét lên với hắn, cả Nhiếp Phong và Tề Yến Thanh hợp sức lại cũng không thể cản nổi Lôi Triệt! Hắn khỏe như điên vậy….và có lẽ…Hắn điên thật rồi!
Tề Yến Thanh cắn chặt răng lại, dùng hết sức bình sinh để níu Lôi Triệt lại, không để hắn tự làm tổn thương chính mình…
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng….Tề Yến Thanh đột nhiên lại nhớ đến…Thiên Ân!
Trái tim của hắn nghẹn lại….Tề Yến Thanh thở hắt ra….!
Bàn tay hắn nhét vào túi áo…và lấy ra một lọ nhỏ màu vàng đậm.
Ngón tay hắn gạt nắp lọ, đưa xuống dưới mũi Lôi Triệt…
Mùi quả chín thơm ngào ngạt xộc thẳng lên mũi, mắt của Lôi Triệt hoa lên, hơi thở hắn chậm lại, cơ thể mềm oặt đi….chân tay rệu rão…
Rồi hắn khụy xuống, ngất lịm đi...
Giọt nước mắt vẫn còn lăn trên gò má cao ngạo của hắn….
_ Chết tiệt thật!
Nhiếp Phong khụy xuống, mướt mải mồ hôi, vuốt mái tóc xõa tung của mình, nghiến chặt răng lại…
_ Nhìn hắn thế này….mình cũng muốn khóc! Chết tiệt thật!
Tề Yến Thanh đóng nắp lọ thuốc mê lại, đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn vào lọ chất lỏng màu vàng đậm ấy, đáy mắt hiện lên tia đau lòng…
_ Người đã đi rồi…cậu còn cứ giữ cái đấy làm gì? Nhưng cũng may, không có lọ thuốc ấy thì giời xuống giữ được hắn!
Nhiếp Phong cúi đầu nói, nhìn Lôi Triệt nằm ngất lịm bên cạnh, thở dài….
_ Mình giữ lại…để nhớ lấy con bé!
Tề Yến Thanh nhét hộp thuốc nhỏ vào túi áo, đôi mắt âu sầu ngồi xuống cạnh Lôi Triệt.
_ Lát nữa hắn tỉnh lại…thì làm thế nào?
Tề Yến Thanh lắc đầu trước câu hỏi của Nhiếp Phong, ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại của đột nhiên vang lên…
_ Ngô Lỗi…!
Tiếng nói lào xào vang lên trong điện thoại….sắc mặt của Tề Yến Thanh đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
_ Gửi ngay cho tôi! Ngay lập tức!
****
VOTE, LIKE và THEO DÕI TÀI KHOẢN của Kỳ nhaaaa
Tiktok của mình: p.thaoo0813
Tiếng cười nhát ngừng, nghe như tiếng kêu của một con thú đang trúng thương. Lôi Triệt lắc đầu, và hắn dùng ánh mắt hoang mang để nhìn Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong….
_ Các cậu….đùa không vui một chút nào!
Tiếng thở hắt ra xen giữa câu nói của Lôi Triệt. Hắn lắc đầu, đưa một ngón tay lên, xua xua trong không gian trước mặt và nụ cười ngượng ngập nở ra.
_ Lần sau…đừng….bao giờ….lấy Giai Kỳ ra….để đùa với mình!
_ Lôi Triệt!
Tề Yến Thanh bước lên một bước, ánh mắt khẩn khoản nhìn Lôi Triệt. Nhưng gương mặt cao ngạo ấy hiện lên một ánh mắt bài xích. Hắn lắc đầu, chỉ thẳng ngón tay run rẩy vào Tề Yến Thanh…
_ Mình cảnh cáo cậu…thôi đi! Cả hai cậu! THÔI NGAY!
_ Lôi Triệt….là thật đấy!
_ ĐỦ RỒI! Cả hai cậu! Im lặng cho mình! Trước khi mình điên lên!
Lôi Triệt gạt phăng tiếng gọi của Nhiếp Phong ra khỏi tai. Hắn vội vàng bước những bước gấp gáp đến bàn máy tính của mình. Bàn tay hắn nắm lấy màn hình lớn, xoay mạnh về phía Nhiếp Phong và Tề Yến Thanh.
Trên màn hình là một ứng dụng MAPS có tầm bao quát như giao diện của Google. Một chấm đỏ nhấp nháy trên màn hình, và Lôi Triệt tháo tung găng tay của mình ra, và kéo giãn màn hình cảm ứng bằng những đầu ngón tay run rẩy….
_ Các cậu nhìn thấy chưa? Cô ấy vẫn ở Trung tâm Thương mại! Suốt cả buổi họp ngày hôm nay mình luôn để mắt tới cô ấy…Cô ấy không hề đi đâu khỏi trung tâm thương mại hết!
Lôi Triệt bám chặt tay vào mặt bàn, ánh mắt giận dữ của hắn như thể tóe lửa khi nhìn thấy Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong kín đáo trao đỏi ánh mắt cho nhau.
_ Mình đâu phải thằng ngu khi để cô ấy lang thang ngoài kia với hàng tá nguy hiểm mà không có biện pháp gì? Chiếc vòng cô ấy đang đeo có gắn định vị, cho dù cô ấy đi đến bất kì nơi đâu mình cũng tìm ra được! Tề lão đại cậu cũng biết mà! Vậy nên các cậu thôi cái trò này đi!
Chiếc vòng cổ mà Lôi Triệt nói tới…chính là chiếc vòng cổ họa hình một bông hồng trắng nạm kim cương mà Lôi Triệt đã tặng cho cô ngay lần đầu gặp gỡ nhưng bị cô từ chối….Chỉ từ khi Giai Kỳ quay về ở bên Lôi Triệt, cô mới chịu nghe lời hắn, luôn luôn đeo chiếc vòng cổ đó…!
Sau khi giữ nó một thời gian, Lôi Triệt đã mang nó tới Tổ chức Phi Điểu của Tề Yến Thanh để “chế tác” lại một chút….biến nó thành chiếc máy định vị theo dõi hoạt động của Giai Kỳ 24/24!
Vì thế hắn mới cho Giai Kỳ đi ra ngoài dạo mát một chút, trong khi hắn tranh thủ giải quyết công việc, vậy mà hai tên bạn già lại tới nói mấy lời xàm ngôn thế này, muốn lừa hắn chắc?
_ Lôi Triệt!
Tề Yến Thanh hít vào một hơi thật sâu, nhìn biểu cảm của hắn mới hiểu phải nói ra điều này với Lôi Triệt khiến hắn đau khổ tới mức nào! Tề Yến Thanh siết những ngón tay vào nhau, thở dài nhìn Lôi Triệt nhấc ly rượu dở dang đưa lên môi để lấy lại chút bình tĩnh….
_ Chiếc vòng cổ đó…trong lúc giằng co với kẻ bắt cóc…Giai Kỳ đã làm rơi nó…ở Trung tâm Thương mại!
CHOANG!
Tiếng ly pha lê vỡ tan tành trên mặt đất, rượu đỏ rực loáng ra như màu máu từ từ loang rộng...Bàn tay của Lôi Triệt run lên…Chấm đỏ rực rỡ ấy vẫn đều đặn nhấp nháy, in sâu vào lòng mắt đen thẫm sâu thẳm của hắn, giống như một ngọn lửa ma trơi chập chờn trêu ngươi…
Tiếng thở nghẹn ứ trong cổ họng, bàn tay run rẩy của hắn vịn lấy thành bàn, cố giữ cho thân thể to lớn của hắn đứng yên. Nhiếp Phong nuốt khan trong cổ họng, liếm đôi môi khô khốc….
_ Trong khu Thương mại xảy ra một vụ náo loạn. Tên bắt cóc đó đã thuê một đám diễn viên đóng thế tới giả làm khủng bố. Tất cả mọi người bị dọa thành loạn lạc…Nhưng tên đó còn liên tục la tên của Độc nhãn, làm Ngô Lỗi và những người sát thủ rối trí…Và trong giây phút náo loạn ấy…hắn đã bắt cóc Giai Kỳ!
Ánh mắt của Lôi Triệt trở nên hoảng loạn. Giờ thì toàn bộ thân thể của hắn phải tựa vào thành bàn để đứng vững. Khung cảnh trước mắt trở nên mờ mịt và chao đảo, đôi mắt hắn hoa lên toàn những đốm sáng…Hắn choáng quá….Khoan đã….Hắn….không thể chịu đựng được nổi!
Tề Yến Thanh ước gì không phải ở đây! Không phải nói ra những lời này với Lôi Triệt…Ánh mắt đờ đẫn tuyệt vọng của hắn quá mức ám ảnh, khiến cho một kẻ cứng rắn như Tề Yến Thanh cũng phải thốt ra những lời run rẩy…!
_ Giai Kỳ và Lyly, người bạn quản lý của cô ấy đang ở trong khu vệ sinh…Vụ náo động xảy ra, mọi thứ diễn ra quá nhanh! Cô quản lý ấy bị đánh mạnh từ phía sau đầu nên ngất đi. Chắc là tên sát thủ đã nấp trong đó từ trước....Lôi Triệt! Mình xin lỗi! Giai Kỳ….cô ấy…bị bắt cóc rồi!
RẦM!
_ LÔI TRIỆT!
Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong đồng loạt hét lên khi thân thể to lớn của Lôi Triệt đổ gục xuống như một tòa lâu đài trên cát…Hắn ngã sóng xoài xuống mặt đất, đôi môi run rẩy mở ra để đón lấy chút không khí…Ánh mắt hoảng loạn và bàn tay hắn bóp chặt lấy lồng ngực đang đau thắt của mình. Trái tim hắn đập tới mức điên dại, và đau nhức như thể có một cây gậy sắt xuyên thủng qua….Bàn tay hắn bám chặt lấy tay Tề Yến Thanh, giọng nói run rẩy trong thanh âm tắc nghẹn…
_ Cậu đùa mình…phải không?
Lôi Triệt kéo tay áo Tề Yến Thanh, hỏi bằng chất giọng run rẩy….
Tề Yến Thanh đau lòng, lắc đầu thốt nổi một lời…và ánh mắt đờ đẫn hoảng loạn như thể níu kéo chút hi vọng dù là nhỏ nhoi nhất của Lôi Triệt hướng về phía Nhiếp Phong.
_ Nhiếp Phong! Tề Yến Thanh không nói….thì cậu trả lời cho mình….Các cậu….là đang gạt mình thôi…đúng không?
_ Lôi Triệt! Mình xin lỗi!
Những cảnh tượng đau lòng như thế này. Nhiếp Phong thân là luật sư, hàng ngày đều phải đối diện, vốn dĩ hắn tưởng bản thân mình đã sớm khô cằn với những hình ảnh như vậy, nhưng đối diện với một Lôi Triệt đau đớn đến nhường này, Nhiếp Phong không thể ngăn nổi khóe mắt mình nóng rát lên…
Lôi Triệt gục đầu xuống, bờ vai rộng lớn như thể gánh vác được cả thế gian ấy giờ đây đổ gục thê thảm. So với hình ảnh cao ngạo tràn đầy tự tin như thể chinh phục được cả thế giới ấy…giờ đây hắn tiều tụy, rộc rạc và mất hết thần khí, như một cái xác không hồn!
_ Giai nhi của mình….Con của mình….Không!
Cánh tay Lôi Triệt vươn lên, che đi gương mặt hoảng loạn của mình….và những dòng nước mắt nóng hổi ứa ra trên đôi mắt hắn…
Hắn…khóc!
Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong gần như hóa đá trước hình ảnh Lôi Triệt lúc này…
Nước mắt….vốn dĩ là thứ không thể xuất hiện….và không thể xuất hiện ở nơi Lôi Triệt, hay Nhiếp Phong, hay Tề Yến Thanh…Vậy mà bây giờ!
Có lẽ không bao giờ Tề Yến Thanh nghĩ, trong cuộc đời mình…sẽ nhìn thấy Lôi Triệt khóc!
Thường ngày Tề Yến Thanh luôn nghĩ, nếu như một ngày hắn nhìn thấy Lôi Triệt khóc, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội này để trêu chọc….nhưng lúc này….
Khi nhìn Lôi Triệt suy sụp tới mức thế này, trong lòng Tề Yến Thanh cũng đau tới mức không thể diễn tả. Hắn bối rối nhìn Nhiếp Phong…và thấy Nhiếp Phong cũng không biết phải làm gì…
_ Giai nhi của mình….tại sao….con của mình….Lậy chúa!
Lôi Triệt nghiến răng lại, nước mắt nóng rẫy chảy xuống gò má hắn…Nước mắt đàn ông là thứ không nên thấy, vì nếu thấy rồi, dù chỉ một lần thôi…nhất định sẽ ám ảnh cả cuộc đời….
Nhất là với những người đàn ông….như Lôi Triệt!
Những người đàn ông đã trải qua quá nhiều đắng cay, quá nhiều đau khổ, và cả tủi nhục như hắn…những người đã ở dưới tầng đáy của xã hội như hắn, nhìn thấy đủ những thứ rác rưởi nhất, bẩn thỉu nhất, xấu xa nhất của xã hội này…Nếu như gặp được một người con gái như Giai Kỳ, hắn sẽ trân trọng, nâng niu như một bảo vật trong tay!
Cô trong sáng, thanh khiết….Đối với hắn, cô là điều trong lành duy nhất còn sót lại, dành cho hắn….Cô là điều duy nhất cứu rỗi hắn, hướng thiện hắn….!
Tại sao?
Tại sao?
Cánh tay Lôi Triệt vung ra, đôi chân dài của hắn sải ra đất, co lên đau đớn. Thân thể căng ra như một cánh cung…Hắn cùng quẫy, quẫy đạp…Thanh âm trầm thấp vang lên nghẹn tắc…và nước mắt chảy xuống ướt gò má cao ngạo ấy…
_ Tại sao là cô ấy? Tại sao không là mình? Tại sao?
Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong đứng dậy, lùi ra sau…bất lực nhìn Lôi Triệt đau đớn khóc tới vật vã….
Hai người chẳng thể làm gì khác, ngoài đứng như vậy, siết chặt nắm đấm tay nhìn Lôi Triệt ôm lấy đầu mình, nghiến răng nức nở…
_ Giai nhi….!
Nước mắt….và có lẽ cả máu nữa…khi hắn cắn lấy môi mình, cắn lấy bàn tay mình rất mạnh để ngăn mình không ngất đi giữa cơn đau quặn thắt ấy…Lôi Triệt nghĩ rằng chắc sẽ chẳng có nỗi đau nào khiến hắn tuyệt vọng thế này nữa….sau cái chết của cha mẹ hắn!
Nhưng nỗi đau này còn kinh khủng hơn….tàn nhẫn hơn….và gần như thể giết chết hắn….
Và có lẽ….hắn cũng đã chết rồi!
Đôi mắt mờ mịt của hắn nhìn về phía xa, hắn thấy Giai Kỳ mỉm cười vẫy tay với hắn…
Trong lòng mắt nhạt nhào ấy, hắn cười như điên dại, bàn tay vươn tới ảo ảnh hư không…
_ Giai nhi…
_ Lôi Triệt!
Tề Yến Thanh vội vàng cản Lôi Triệt lại, nhưng bàn tay to lớn của Lôi Triệt gạt tay hắn ra…và chỉ hướng về phía ảo ảnh mà Giai Kỳ đang vẫy tay gọi hắn…
_ Lôi Triệt! Cậu bình tĩnh lại đi!
_ Không! Giai nhi đang ở đó…Giai nhi đang đợi mình…Giai nhi! Cô ấy đang đợi mình tới cứu! Đừng cản mình!
Lôi Triệt vùng dậy, lao về phía trước trong cơn điên loạn. Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong phải gồng sức để cản lại một Lôi Triệt đang điên loại…nhưng không ăn thua…!
Hắn giống như một con thú bị thương, một con thú bị bỏ rơi, lao về phía bức tường ấy, như một con thiêu thân lao đầu vào lửa!
_ Làm gì đi….Tề Yến Thanh!
Nhiếp Phong hét lên với hắn, cả Nhiếp Phong và Tề Yến Thanh hợp sức lại cũng không thể cản nổi Lôi Triệt! Hắn khỏe như điên vậy….và có lẽ…Hắn điên thật rồi!
Tề Yến Thanh cắn chặt răng lại, dùng hết sức bình sinh để níu Lôi Triệt lại, không để hắn tự làm tổn thương chính mình…
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng….Tề Yến Thanh đột nhiên lại nhớ đến…Thiên Ân!
Trái tim của hắn nghẹn lại….Tề Yến Thanh thở hắt ra….!
Bàn tay hắn nhét vào túi áo…và lấy ra một lọ nhỏ màu vàng đậm.
Ngón tay hắn gạt nắp lọ, đưa xuống dưới mũi Lôi Triệt…
Mùi quả chín thơm ngào ngạt xộc thẳng lên mũi, mắt của Lôi Triệt hoa lên, hơi thở hắn chậm lại, cơ thể mềm oặt đi….chân tay rệu rão…
Rồi hắn khụy xuống, ngất lịm đi...
Giọt nước mắt vẫn còn lăn trên gò má cao ngạo của hắn….
_ Chết tiệt thật!
Nhiếp Phong khụy xuống, mướt mải mồ hôi, vuốt mái tóc xõa tung của mình, nghiến chặt răng lại…
_ Nhìn hắn thế này….mình cũng muốn khóc! Chết tiệt thật!
Tề Yến Thanh đóng nắp lọ thuốc mê lại, đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn vào lọ chất lỏng màu vàng đậm ấy, đáy mắt hiện lên tia đau lòng…
_ Người đã đi rồi…cậu còn cứ giữ cái đấy làm gì? Nhưng cũng may, không có lọ thuốc ấy thì giời xuống giữ được hắn!
Nhiếp Phong cúi đầu nói, nhìn Lôi Triệt nằm ngất lịm bên cạnh, thở dài….
_ Mình giữ lại…để nhớ lấy con bé!
Tề Yến Thanh nhét hộp thuốc nhỏ vào túi áo, đôi mắt âu sầu ngồi xuống cạnh Lôi Triệt.
_ Lát nữa hắn tỉnh lại…thì làm thế nào?
Tề Yến Thanh lắc đầu trước câu hỏi của Nhiếp Phong, ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại của đột nhiên vang lên…
_ Ngô Lỗi…!
Tiếng nói lào xào vang lên trong điện thoại….sắc mặt của Tề Yến Thanh đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
_ Gửi ngay cho tôi! Ngay lập tức!
****
VOTE, LIKE và THEO DÕI TÀI KHOẢN của Kỳ nhaaaa
Tiktok của mình: p.thaoo0813
Bình luận facebook