Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái - Chương 25: Món đồ CHƠI MỚI
Khác hoàn toàn những tập đoàn lớn như Hà thị, thường chọn những địa điểm tại trung tâm thành phố, những khu đất vàng đắc địa để xây dựng trụ sở, tập đoàn Lôi Thị thần bí của Lôi Triệt lại nằm ở một khu đất rộng, cách xa trung tâm thành phố, nơi hiếm người qua lại, cũng tránh đi những ồn ào náo nhiệt chốn phồn hoa.
Ngay cả không gian kiến trúc cũng rất khác biệt, không phải là một tòa cao ốc nguy nga tráng lệ được làm bằng kính hay khung thép vĩnh cửu hiện đại đồ sộ, trụ sở của Lôi thị mang dáng vẻ rất đặc trưng trong phong cách Tân Nghệ thuật trong kiến trúc của Nga mang hơi thở của lối kiến trúc Baroque. Trụ sở của Lôi thị nhìn không khác gì một cung điện đặc trưng của Đông Âu, với những cột trụ, đường nét cứng cỏi không kém phần xa hoa và bí ẩn.
Phía tiền sảnh là hai đài phun nước nằm đối xứng nhau được xây hoàn toàn bằng đá hoa cương, những cột nước được phun theo nhịp điệu, và được thay đổi ngẫu nhiên giữa các ngày trong tuần, tạo thành một cảnh quan sinh động và đẹp mắt. Những bậc thang lát hoa cương dẫn lên tiền sảnh được trải thảm từ bên ngoài, cửa gỗ sồi nặng với tay cầm bằng vàng, bước chân vào trong tiền sảnh giống như đi lạc vào một bảo tàng nghệ thuật chứ không phải là một trụ sở làm việc.
Cảm giác choáng ngợp ngay khi bước chân vào bên trong với ánh sáng màu rượu vang và tiếng nhạc cổ điển êm dịu, một bức tượng điêu khắc bằng đá cẩm thạch trắng tinh đặt giữa căn phòng họa hình một người đàn ông đang bị một bàn tay che trước mắt, một phiên bản thu nhỏ của bức tượng điêu khắc Behind the Walls của tác giả Jaume Plensa, cầu thang bằng đá cẩm thạch dẫn lên tầng trên với khung chắn hoàn toàn bằng vàng, khu tiếp khách nằm ở phía sau giống như một thư viện thu nhỏ với những dãy ghế bọc da sang trọng và êm ái, những tủ sách lớn xung quanh đủ thể loại văn học....và đáng kinh ngạc hơn, là cả một gian phòng trưng bày đủ những loại rượu vang mà khách tới có thể dùng thử.
Những phòng ban trên tầng đều có chung lối kiến trúc như vậy, những bức tường cẩm thạch, sàn lát gỗ, thảm nhung, những bức tranh nghệ thuật mà có những tác phẩm khung tranh còn được làm bằng vàng, mỗi phòng ban đều được trang bị tất cả những trang thiết bị hiện đại kể cả máy chiếu, thiết bị thu phát và âm thanh...để phục vụ công việc, nhưng cho dù có nhìn đi nhìn lại thế nào, cũng hoàn toàn không thể tìm ra nổi một nét thiết kế giống với một văn phòng làm việc, trụ sợ của Lôi thị rất dễ khiến cho người ta nhầm tưởng đang đi lạc vào một tòa lâu đài cổ, chứ không phải là văn phòng thông thường.
Trong căn phòng trên tầng cao nhất, ánh nắng rạng rỡ báo hiệu một ngày đẹp trời đang tỏa ra nhữn tia ấm áp tươi sáng xuyên cao cửa sổ lớn, trườn vào trong căn phòng, làm rực rỡ thêm sắc đỏ trên tấm thảm Ba tư cổ có giá hàng triệu đô la, làm màu nâu đậm của chiếc bàn gỗ rộng gấp đôi bình thường sáng bóng khỏe khoắn, và làm màu đỏ hồng của ly vang Château Gruaud-Laroso thêm rực rỡ bắt mắt.
Bức tranh L'Ultima Cena của Leonardo da Vinci đã được Tu viện Santa Maria đồng ý cho phép phác họa lại, treo chính giửa căn phòng, đối diện là một chiếc đầu hươu với cặp sừng nhọn hoắt treo trên tường, đôi mắt đen thẫm vô hồn phản chiếu lên dáng vẻ điềm đạm của Lôi Triệt đang ung dung thưởng nhạc, uống rượu và đọc báo buổi sáng.
Dường như tin tức trong ngày khiến hắn rất vui, khuôn miệng hắn không ngừng nhếch lên một nụ cười hài lòng. Ánh mắt âm trầm và sâu thẳm của hắn lướt đi trên những dòng chữ in đậm ngay trang nhất....Bọn báo chí đánh hơi cũng nhanh thật đấy, mới đó mà đã có thông tin lên trang nhất rồi!
Thế sao mà người kia phản ứng lại chậm như thế nhỉ?
Bàn tay hắn nhấc ly rượu trên bàn lên, màu rượu đỏ hồng đậm như mùa dâu rừng cùng hương thơm tươi mới đặc trưng chảy vào cổ họng hắn. Hiếm khi mới thấy Lôi Triệt nhàn nhã như thế này, nhưng trong sự nhàn nhã tưởng như không đó, lại ẩn chứa một sự mong chờ.
Cứ cách vài phút hắn lại xem đồng hồ, chiếc đồng hồ Rolex bằng bạch kim nạm kim cương của hắn là mẫu độc nhất trên thế giới, bỏ ra số tiền không nhỏ để sỡ hữu những thứ mà chỉ duy nhất hắn có được đã là thói quen cố hữu, có phần cực đoan của Lôi Triệt. Ngay cả trụ sở của Lôi thị cũng như thế, đặc trưng cho sự khác người đến quái dị của hắn.
Trong mắt Lôi Triệt, thứ gì hắn muốn có được, thì nhất định phải có cho bằng được. Nhưng phải là những thứ mà người khác chưa từng có, và không thể có, tinh khiết và “mới” hoàn toàn, những thứ mà chỉ có hắn mới được quyền sở hữu.
Chiếc găng tay da của Lôi Triệt lần thứ sáu trong buổi sáng bị kéo lên để cho hắn nhìn giờ đồng hồ, ánh mắt của hắn cũng lơ đễnh liên tục quan sát màn hình máy tính đang sáng bừng trước mặt, Lôi Triệt hít vào một hơi dài và thở ra chầm chậm, hơi thở tràn đầy hương rượu mạnh nồng say. Hắn lật trang báo, miễn cưỡng đọc đến chuyên mục mà hắn chẳng mấy quan tâm thì điện thoại bàn reo lên.
Lôi Triệt liếc mắt một cái, chiếc điện thoại kiểu quay số cổ rất giá trị mà một tay buôn đồ cổ người Ý có tiếng đã giao lại cho hắn để đổi lấy một khu đất rộng. Chiếc điện thoại làm bằng ngà nạm những viên ngọc bích tinh khiết có tuổi đời lên tới vài trăm năm vẫn đổ những hồi chuông lảnh lót. Nghe tay người Ý đó nói đây là quà tặng của một gã nhà giàu giành tặng cho vợ mình vào kỷ niệm 10 năm ngày cưới của gã và cô ả. Nhưng sau đó vài ngày gã đó phát hiện ra vợ mình ngoại tình, trong cơn điên loạn gã đã vớ ngay thứ quà quý giá này mà đập 13 nhát lên đầu vợ hắn.
_ Nhiếp Phong!
Thanh âm trầm thấp như hơi rượu vang của Lôi Triệt vang lên, đầu dây bên kia một giọng nói tinh tế như tiếng đàn piano dội ngược lại phấn khích.
_ Lão Triệt! Cậu đọc báo sáng nay chưa?
_ Đang đọc!
Lôi Triệt trả lời ngắn gọn, lập tức nghe được tiếng cười sảng khoái của Nhiếp Phong bên kia đầu dây.
_ Thế nào...thế nào? Cậu thấy khả năng hô mưa gọi gió của mình chưa? Chà....thật tình là chính mình đôi khi cũng bị khả năng của mình làm cho kinh ngạc!
Nhiếp Phong khoa môi múa mép, không ngừng vui vẻ diễn thuyết. Lôi Triệt lật trang nhất ra, hình ảnh Quân Tường bị cảnh sát táp tải cùng dòng chữ “ Chấn động cả nước – Hà thiếu gia bị tạm giữ đề điều tra vì âm mưu lừa đảo” khiến cho lòng mắt của Lôi Triệt ánh lên sắc lạnh.
_ Này lão già Lôi! Nghe mình nói không đấy?
_ Đang nghe!
_ Này...cái gì mà lạnh nhạt thế? Vụ án của bố mẹ cậu năm đó hết hạn truy tố mình cũng không còn cách nào! Nói để mình cố gắng điều tra chứng cớ thì cậu lại ngăn lại....
Ánh mắt Lôi Triệt sầm lại khi Nhiếp Phong nhắc đến vụ án của bố mẹ hắn. Hạn tố tụng vụ án đã hết hơn 5 năm trước, cảnh sát cũng đã khóa sổ vụ án, Nhiếp Phong cũng có lần đã nói với Lôi Triệt để hắn điều tra rồi kháng cáo lần nữa, xin kéo dài thời gian tố tụng, nhưng Lôi Triệt không đồng ý.
Vụ án năm đó đã xảy ra quá lâu, cho dù có tìm thế nào cũng không thể tìm ra chút chứng cứ còn giá trị nào, hơn nữa nhân chứng cũng không có một ai, hoặc nói trắng ra, người thật sự gây ra vụ án này, là một người không có thật trên đời, không thể tìm thấy!
Khi đó Lôi Triệt đã nói với Nhiếp Phong.
“ Cậu có biết cách hành hạ một người là thế nào không...? Chính là cho người đó hi vọng, rồi một bược đạp đổ tất cả hi vọng đó, khiến cho hắn chết dần chết mòn, xéo nát ý chí phản kháng cuối cùng của hắn! Tống giam hay cho một phát đạn ư.....Mình không phải là thần thánh, không thể khiến chính quyền bắt giam kẻ không có tội, mà cho dù bắt giam, thì những tội lỗi của bọn chúng cũng rất nhanh được thả ra, nhất là với những kẻ có tiền vừa có quyền như thế...Còn cho một phát đạn ư? Mình cũng không phải là kẻ giết người để hành xử như vậy!....Mình...có cách riêng của mình!”
_ Này! Lão Thiên Lôi! Mình đang nó là mình vừa làm osin cho cậu, vì cậu mà chạy đến văng mất cả gót giày!Có nghe thấy không hả?
Giọng Nhiếp Phong giận dỗi vang lên, khiến cho Lôi Triệt đành thở dài đặt báo xuống, thanh âm trầm thấp như hơi rượu mạnh quyến rũ gợi cảm vang lên khi đôi mắt hắn vẫn liếc chừng qua màn hình máy vi tính.
_ Được rồi! Cám ơn Nhiếp luật sư! Kể từ khi cậu giúp mình cứu Tề Yến Thanh, rồi mang một kẻ đang bị tù treo quản thúc như hắn bay cả ra nước ngoài để gặp mình, đi đi về về như đi chợ là mình cũng phục tài cậu rồi!
_ Xem như mắt cậu chưa mù!
Nhiếp Phong sau khi được Lôi Triệt an ủi, vênh mặt ngạo mạn trả lời, khiến cho Lôi Triệt không khỏi bật cười.
_ Cậu chẳng khác gì mấy cô thiếu nữ đang yêu, lúc nào cũng muốn mình đi dỗ dành!
_ Ọe! So sánh cái kiểu gì vậy Lão già? Ai thèm tên Thiên Lôi trời đánh nhà cậu dỗ dành chứ?
Nhiếp Phong hét lên trong điện thoại, Lôi Triệt nhấp ngụm rượu vang, bĩu môi gật gật đầu đồng tình đầy vẻ mỉa mai.
_ Thế tống giam hắn rồi, tiếp theo cậu định làm gì?
_ Cái đó.....
Lôi Triệt nhẹ giọng trả lời, đột nhiên khựng lại và lòng mắt đen thẫm của hắn lóe sáng tia nhìn thích thú và thỏa mãn, giống như một con sư tử nhắm được con mồi từ phía sau, nằm im rình rập nhất cử nhất động của miếng thịt đỏ tươi ngon trước mặt.
_....phải xem món đồ chơi mới này có bao nhiêu thú vị đã!
_ Hả...? Này Lão Thiên Lôi! Này...!
Nhiếp Phong ớ ra léo nhéo ở bên kia đầu dây, nhưng Lôi Triệt đã nhanh chóng dập máy.
Ấn nút chiếc điện thoại nội bộ ở bên cạnh, một thanh âm cung kính vang lên.
_ Thưa Lôi tiên sinh!
_ Chuẩn bị xe đưa tôi về biệt thự!
Giọng nói đủng đỉnh vang lên, Lôi Triệt nhếch môi cười, bàn tay hắn xoay tròn cốc rượu hồng rực, ánh mắt sáng rực nhìn vào màn hình máy tính.
Trong màn hình, dáng vẻ cô đơn và yếu ớt rất vội vã của Giai Kỳ đứng trước cánh cổng sắt nặng nề biệt thự của hắn, dáng vẻ muốn bấm chuông lại không muốn bấm, bối rối đến mức tay chân bấn loạn.
Lôi Triệt nhấc điện thoại, gọi về biệt thự. Có tiếng bắt máy trong hồi chuông đầu tiên.
_ Cô gái đứng trước cửa....không được cho cô ta vào biệt thự, nhưng không được để cô ta bỏ đi! Tôi đang trên đường trở về!
Lôi Triệt tắt máy, há miệng uống nốt chỗ rượu còn sót lại trong ly...Vị rượu vang Château Gruaud-Laroso ngày hôm nay quyến rũ hơn thường lệ...!
Đặt cốc xuống bàn, Lôi Triệt chỉnh lại găng tay, bước ra cửa, thuận tay lấy chiếc áo khoác treo trên thành ghế, khoác vào người, ung dung bước đi.
*****
Ngay cả không gian kiến trúc cũng rất khác biệt, không phải là một tòa cao ốc nguy nga tráng lệ được làm bằng kính hay khung thép vĩnh cửu hiện đại đồ sộ, trụ sở của Lôi thị mang dáng vẻ rất đặc trưng trong phong cách Tân Nghệ thuật trong kiến trúc của Nga mang hơi thở của lối kiến trúc Baroque. Trụ sở của Lôi thị nhìn không khác gì một cung điện đặc trưng của Đông Âu, với những cột trụ, đường nét cứng cỏi không kém phần xa hoa và bí ẩn.
Phía tiền sảnh là hai đài phun nước nằm đối xứng nhau được xây hoàn toàn bằng đá hoa cương, những cột nước được phun theo nhịp điệu, và được thay đổi ngẫu nhiên giữa các ngày trong tuần, tạo thành một cảnh quan sinh động và đẹp mắt. Những bậc thang lát hoa cương dẫn lên tiền sảnh được trải thảm từ bên ngoài, cửa gỗ sồi nặng với tay cầm bằng vàng, bước chân vào trong tiền sảnh giống như đi lạc vào một bảo tàng nghệ thuật chứ không phải là một trụ sở làm việc.
Cảm giác choáng ngợp ngay khi bước chân vào bên trong với ánh sáng màu rượu vang và tiếng nhạc cổ điển êm dịu, một bức tượng điêu khắc bằng đá cẩm thạch trắng tinh đặt giữa căn phòng họa hình một người đàn ông đang bị một bàn tay che trước mắt, một phiên bản thu nhỏ của bức tượng điêu khắc Behind the Walls của tác giả Jaume Plensa, cầu thang bằng đá cẩm thạch dẫn lên tầng trên với khung chắn hoàn toàn bằng vàng, khu tiếp khách nằm ở phía sau giống như một thư viện thu nhỏ với những dãy ghế bọc da sang trọng và êm ái, những tủ sách lớn xung quanh đủ thể loại văn học....và đáng kinh ngạc hơn, là cả một gian phòng trưng bày đủ những loại rượu vang mà khách tới có thể dùng thử.
Những phòng ban trên tầng đều có chung lối kiến trúc như vậy, những bức tường cẩm thạch, sàn lát gỗ, thảm nhung, những bức tranh nghệ thuật mà có những tác phẩm khung tranh còn được làm bằng vàng, mỗi phòng ban đều được trang bị tất cả những trang thiết bị hiện đại kể cả máy chiếu, thiết bị thu phát và âm thanh...để phục vụ công việc, nhưng cho dù có nhìn đi nhìn lại thế nào, cũng hoàn toàn không thể tìm ra nổi một nét thiết kế giống với một văn phòng làm việc, trụ sợ của Lôi thị rất dễ khiến cho người ta nhầm tưởng đang đi lạc vào một tòa lâu đài cổ, chứ không phải là văn phòng thông thường.
Trong căn phòng trên tầng cao nhất, ánh nắng rạng rỡ báo hiệu một ngày đẹp trời đang tỏa ra nhữn tia ấm áp tươi sáng xuyên cao cửa sổ lớn, trườn vào trong căn phòng, làm rực rỡ thêm sắc đỏ trên tấm thảm Ba tư cổ có giá hàng triệu đô la, làm màu nâu đậm của chiếc bàn gỗ rộng gấp đôi bình thường sáng bóng khỏe khoắn, và làm màu đỏ hồng của ly vang Château Gruaud-Laroso thêm rực rỡ bắt mắt.
Bức tranh L'Ultima Cena của Leonardo da Vinci đã được Tu viện Santa Maria đồng ý cho phép phác họa lại, treo chính giửa căn phòng, đối diện là một chiếc đầu hươu với cặp sừng nhọn hoắt treo trên tường, đôi mắt đen thẫm vô hồn phản chiếu lên dáng vẻ điềm đạm của Lôi Triệt đang ung dung thưởng nhạc, uống rượu và đọc báo buổi sáng.
Dường như tin tức trong ngày khiến hắn rất vui, khuôn miệng hắn không ngừng nhếch lên một nụ cười hài lòng. Ánh mắt âm trầm và sâu thẳm của hắn lướt đi trên những dòng chữ in đậm ngay trang nhất....Bọn báo chí đánh hơi cũng nhanh thật đấy, mới đó mà đã có thông tin lên trang nhất rồi!
Thế sao mà người kia phản ứng lại chậm như thế nhỉ?
Bàn tay hắn nhấc ly rượu trên bàn lên, màu rượu đỏ hồng đậm như mùa dâu rừng cùng hương thơm tươi mới đặc trưng chảy vào cổ họng hắn. Hiếm khi mới thấy Lôi Triệt nhàn nhã như thế này, nhưng trong sự nhàn nhã tưởng như không đó, lại ẩn chứa một sự mong chờ.
Cứ cách vài phút hắn lại xem đồng hồ, chiếc đồng hồ Rolex bằng bạch kim nạm kim cương của hắn là mẫu độc nhất trên thế giới, bỏ ra số tiền không nhỏ để sỡ hữu những thứ mà chỉ duy nhất hắn có được đã là thói quen cố hữu, có phần cực đoan của Lôi Triệt. Ngay cả trụ sở của Lôi thị cũng như thế, đặc trưng cho sự khác người đến quái dị của hắn.
Trong mắt Lôi Triệt, thứ gì hắn muốn có được, thì nhất định phải có cho bằng được. Nhưng phải là những thứ mà người khác chưa từng có, và không thể có, tinh khiết và “mới” hoàn toàn, những thứ mà chỉ có hắn mới được quyền sở hữu.
Chiếc găng tay da của Lôi Triệt lần thứ sáu trong buổi sáng bị kéo lên để cho hắn nhìn giờ đồng hồ, ánh mắt của hắn cũng lơ đễnh liên tục quan sát màn hình máy tính đang sáng bừng trước mặt, Lôi Triệt hít vào một hơi dài và thở ra chầm chậm, hơi thở tràn đầy hương rượu mạnh nồng say. Hắn lật trang báo, miễn cưỡng đọc đến chuyên mục mà hắn chẳng mấy quan tâm thì điện thoại bàn reo lên.
Lôi Triệt liếc mắt một cái, chiếc điện thoại kiểu quay số cổ rất giá trị mà một tay buôn đồ cổ người Ý có tiếng đã giao lại cho hắn để đổi lấy một khu đất rộng. Chiếc điện thoại làm bằng ngà nạm những viên ngọc bích tinh khiết có tuổi đời lên tới vài trăm năm vẫn đổ những hồi chuông lảnh lót. Nghe tay người Ý đó nói đây là quà tặng của một gã nhà giàu giành tặng cho vợ mình vào kỷ niệm 10 năm ngày cưới của gã và cô ả. Nhưng sau đó vài ngày gã đó phát hiện ra vợ mình ngoại tình, trong cơn điên loạn gã đã vớ ngay thứ quà quý giá này mà đập 13 nhát lên đầu vợ hắn.
_ Nhiếp Phong!
Thanh âm trầm thấp như hơi rượu vang của Lôi Triệt vang lên, đầu dây bên kia một giọng nói tinh tế như tiếng đàn piano dội ngược lại phấn khích.
_ Lão Triệt! Cậu đọc báo sáng nay chưa?
_ Đang đọc!
Lôi Triệt trả lời ngắn gọn, lập tức nghe được tiếng cười sảng khoái của Nhiếp Phong bên kia đầu dây.
_ Thế nào...thế nào? Cậu thấy khả năng hô mưa gọi gió của mình chưa? Chà....thật tình là chính mình đôi khi cũng bị khả năng của mình làm cho kinh ngạc!
Nhiếp Phong khoa môi múa mép, không ngừng vui vẻ diễn thuyết. Lôi Triệt lật trang nhất ra, hình ảnh Quân Tường bị cảnh sát táp tải cùng dòng chữ “ Chấn động cả nước – Hà thiếu gia bị tạm giữ đề điều tra vì âm mưu lừa đảo” khiến cho lòng mắt của Lôi Triệt ánh lên sắc lạnh.
_ Này lão già Lôi! Nghe mình nói không đấy?
_ Đang nghe!
_ Này...cái gì mà lạnh nhạt thế? Vụ án của bố mẹ cậu năm đó hết hạn truy tố mình cũng không còn cách nào! Nói để mình cố gắng điều tra chứng cớ thì cậu lại ngăn lại....
Ánh mắt Lôi Triệt sầm lại khi Nhiếp Phong nhắc đến vụ án của bố mẹ hắn. Hạn tố tụng vụ án đã hết hơn 5 năm trước, cảnh sát cũng đã khóa sổ vụ án, Nhiếp Phong cũng có lần đã nói với Lôi Triệt để hắn điều tra rồi kháng cáo lần nữa, xin kéo dài thời gian tố tụng, nhưng Lôi Triệt không đồng ý.
Vụ án năm đó đã xảy ra quá lâu, cho dù có tìm thế nào cũng không thể tìm ra chút chứng cứ còn giá trị nào, hơn nữa nhân chứng cũng không có một ai, hoặc nói trắng ra, người thật sự gây ra vụ án này, là một người không có thật trên đời, không thể tìm thấy!
Khi đó Lôi Triệt đã nói với Nhiếp Phong.
“ Cậu có biết cách hành hạ một người là thế nào không...? Chính là cho người đó hi vọng, rồi một bược đạp đổ tất cả hi vọng đó, khiến cho hắn chết dần chết mòn, xéo nát ý chí phản kháng cuối cùng của hắn! Tống giam hay cho một phát đạn ư.....Mình không phải là thần thánh, không thể khiến chính quyền bắt giam kẻ không có tội, mà cho dù bắt giam, thì những tội lỗi của bọn chúng cũng rất nhanh được thả ra, nhất là với những kẻ có tiền vừa có quyền như thế...Còn cho một phát đạn ư? Mình cũng không phải là kẻ giết người để hành xử như vậy!....Mình...có cách riêng của mình!”
_ Này! Lão Thiên Lôi! Mình đang nó là mình vừa làm osin cho cậu, vì cậu mà chạy đến văng mất cả gót giày!Có nghe thấy không hả?
Giọng Nhiếp Phong giận dỗi vang lên, khiến cho Lôi Triệt đành thở dài đặt báo xuống, thanh âm trầm thấp như hơi rượu mạnh quyến rũ gợi cảm vang lên khi đôi mắt hắn vẫn liếc chừng qua màn hình máy vi tính.
_ Được rồi! Cám ơn Nhiếp luật sư! Kể từ khi cậu giúp mình cứu Tề Yến Thanh, rồi mang một kẻ đang bị tù treo quản thúc như hắn bay cả ra nước ngoài để gặp mình, đi đi về về như đi chợ là mình cũng phục tài cậu rồi!
_ Xem như mắt cậu chưa mù!
Nhiếp Phong sau khi được Lôi Triệt an ủi, vênh mặt ngạo mạn trả lời, khiến cho Lôi Triệt không khỏi bật cười.
_ Cậu chẳng khác gì mấy cô thiếu nữ đang yêu, lúc nào cũng muốn mình đi dỗ dành!
_ Ọe! So sánh cái kiểu gì vậy Lão già? Ai thèm tên Thiên Lôi trời đánh nhà cậu dỗ dành chứ?
Nhiếp Phong hét lên trong điện thoại, Lôi Triệt nhấp ngụm rượu vang, bĩu môi gật gật đầu đồng tình đầy vẻ mỉa mai.
_ Thế tống giam hắn rồi, tiếp theo cậu định làm gì?
_ Cái đó.....
Lôi Triệt nhẹ giọng trả lời, đột nhiên khựng lại và lòng mắt đen thẫm của hắn lóe sáng tia nhìn thích thú và thỏa mãn, giống như một con sư tử nhắm được con mồi từ phía sau, nằm im rình rập nhất cử nhất động của miếng thịt đỏ tươi ngon trước mặt.
_....phải xem món đồ chơi mới này có bao nhiêu thú vị đã!
_ Hả...? Này Lão Thiên Lôi! Này...!
Nhiếp Phong ớ ra léo nhéo ở bên kia đầu dây, nhưng Lôi Triệt đã nhanh chóng dập máy.
Ấn nút chiếc điện thoại nội bộ ở bên cạnh, một thanh âm cung kính vang lên.
_ Thưa Lôi tiên sinh!
_ Chuẩn bị xe đưa tôi về biệt thự!
Giọng nói đủng đỉnh vang lên, Lôi Triệt nhếch môi cười, bàn tay hắn xoay tròn cốc rượu hồng rực, ánh mắt sáng rực nhìn vào màn hình máy tính.
Trong màn hình, dáng vẻ cô đơn và yếu ớt rất vội vã của Giai Kỳ đứng trước cánh cổng sắt nặng nề biệt thự của hắn, dáng vẻ muốn bấm chuông lại không muốn bấm, bối rối đến mức tay chân bấn loạn.
Lôi Triệt nhấc điện thoại, gọi về biệt thự. Có tiếng bắt máy trong hồi chuông đầu tiên.
_ Cô gái đứng trước cửa....không được cho cô ta vào biệt thự, nhưng không được để cô ta bỏ đi! Tôi đang trên đường trở về!
Lôi Triệt tắt máy, há miệng uống nốt chỗ rượu còn sót lại trong ly...Vị rượu vang Château Gruaud-Laroso ngày hôm nay quyến rũ hơn thường lệ...!
Đặt cốc xuống bàn, Lôi Triệt chỉnh lại găng tay, bước ra cửa, thuận tay lấy chiếc áo khoác treo trên thành ghế, khoác vào người, ung dung bước đi.
*****
Bình luận facebook