Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái - Chương 50: Hắn như bậc đế vương
Giai Kỳ nằm viện cũng đã được ba ngày.
Vì được các bác sĩ ở đây chăm sóc rất chu đáo, nên cơ thể của Giai Kỳ bình phục rất nhanh chóng, sức khỏe cũng tiến triển vô cùng tốt. Giờ Giai Kỳ trở thành bệnh nhân được bác sĩ Lưu đặc biệt quan tâm. Giai Kỳ không thể phủ nhận, cho dù bà rất nghiêm khắc, nhưng là một người tử tế.
Mấy ngày nay Lôi Triệt không tới, từ sau tối hôm đó, hắn hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại. Nhưng Giai Kỳ cũng chẳng để tâm! Vậy cũng tốt, chứ nhìn thấy hắn tới, có khi cô đang khỏe lại lăn đùng ra ốm thêm!
Nhưng Lôi Triệt không tới, thì vẫn có cách để quản thúc cô. Từ lúc cô nổi điên tự tử đến giờ, Lôi Triệt cắt cứ bốn nữ vệ sĩ to như hộ pháp lúc nào cũng túc trực 24/24 ở cửa phòng bệnh, khoảng 15 – 30 phút lại vào kiểm tra cô một lần, theo những múi giờ chẳng cố định. Chắc Lôi Triệt sợ cô vừa tỉnh lại, đầu óc bắt đầu hồi hồi một tí lại nghĩ đến chuyện tự tử, nên giờ quản thúc cô còn hơn cả tù giam lỏng nữa. Thậm chí bát, đũa, thìa cô sử dụng cũng làm hoàn toàn bằng nhựa!
Giai Kỳ cảm thấy Lôi Triệt đúng là một kẻ phiền phức. Hắn ở đây đã phiền, hắn không ở đây còn phiền hơn. Thật ra từ lúc cái mạng nhỏ này được cứu lại, Giai Kỳ cũng bỏ qua ý định tử tự rồi!
Sau một buổi được bác sĩ rửa ruột, hình như đầu óc cô cũng được rửa theo!
Cuộc sống này vốn dĩ rất đáng quý! Hà cớ gì cô lại tự tay ruồng bỏ nó đi! Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Nếu như đã chạy không được, chết cũng không xong, thì thà rằng sống một cách mạnh mẽ lên không phải tốt hơn sao?
Với cả không phải Lôi Triệt đã nói rồi sao, có hắn ở đây, ngay cả Diêm Vương đại nhân cũng không dám thu nạp cô!
Chi bằng cô lại tiếp tục sống, chí ít cũng sẽ khiến cho tâm trí của hắn phân tán đôi chút.
Giai Kỳ nhìn người nữ vệ sĩ đi lại lướt qua cửa kính phòng bệnh, nhìn cô với ánh mắt coi chừng như thể sẵn sàng lao vào dí đầu cô xuống gối để khống chế nếu như cô có hành động gì kì lạ.
Giai Kỳ mỉm cười và vẫy vẫy tay với người bên ngoài cửa. Cô vệ sĩ mặt chẳng biến sắc, tiếp tục tập trung vào nhiệm vụ của mình, lừ lừ đi lại bên ngoài.
Thở dài chán nản, không biết Lôi Triệt còn định giữ cô ở lại trong bệnh viện đến bao giờ nữa. Giai Kỳ với tay lấy chiếc điều khiển, bật Tivi trong phòng lên.
Chương trình ca nhạc đang phát một bản live của ca hậu Uyển Yên, tiếng hát trong vắt như pha lê làm bừng sáng cả căn phòng. Dạo gần đây Uyển Yên chín là ca sĩ hàng đầu trong giới, được săn đón vô cùng gắt gao. Hình như trong giới giải trí cũng có tin đồn, rằng nguyên nhân đột nhiên Uyển Yên một bước hóa phượng như thế là vì sau lưng cô có kim chủ.
Mà kim chủ lẫm liệt ấy chẳng ai khác, chính là Tề Yến Thanh.
Giai Kỳ hình như cũng có đôi ba lần gặp được Tề Yến Thanh ngoài đời trong một vài sự kiện. Đó là một người đàn ông toàn thân lúc nào cũng toát ra dáng vẻ quý tộc cao ngạo, lạnh lùng khó gần, đặc biệt có đôi mắt như thể nhìn thấu được tâm trí người khác....Về điều này thì Giai Kỳ cảm thấy Tề Yến Thanh có nét giống giống Lôi Triệt!
Giai Kỳ ngẩn người vu vơ nghĩ, nếu như hai người này mà là bạn với nhau, thì đúng là trời sinh một cặp!1
_ Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài khiến cho Giai Kỳ giật mình, nhìn về phía cửa.
_ Giai tiểu thư! Cô có khách tới thăm!
_ Khách ạ?
Giai Kỳ ngơ ngẩn hỏi lại, thì lập tức bên ngoài cửa, hai bóng dáng khiến trái tim cô lập tức thắt chặt lại đắn đo bước vào.
Hà lão gia và Hà phu nhân!
Giai Kỳ không bao giờ tưởng tượng ra việc Hà lão gia và Hà phu nhân sẽ tới thăm cô như vậy. Nhìn gương mặt ngập tràn lo lắng của ông bà, Giai Kỳ cảm thấy như có một sức mạnh vô hình trói chặt cô xuống giường, lồng ngực cô bỗng như một miếng bọt biển đẫm nước, khó thở đến nặng trịch.
_ Giai Kỳ!
Giọng nói dịu dàng của Hà phu nhân vang lên, bà tiến tới bên cô, khi mà Hà lão gia đang lịch sự cảm ơn người nữ vệ sĩ kia và đóng cánh cửa phòng bệnh lại. Hà phu nhân đặt lên trên đầu giường cô một lẵng lê Nam Phi và cam vàng Ai Cập, ánh mắt bà xót xa nhìn cô...
_ Sao lại thành ra nông nỗi này hả con?
Cổ họng Giai Kỳ nghẹn đắng, bản thân chưa từng nghĩ đến việc làm thế nào để đối diện với Hà lão gia và Hà phu nhân, trong tình cảnh này lại càng không!
Nhưng giờ thì Giai Kỳ chạy không chạy được, trốn không trốn được...chỉ còn cách đối diện ông bà mà trong lòng rối bời.
_ Sao mà đến mức phải làm thế hả Giai Kỳ?
Hà lão gia nghiêm giọng hỏi cô, nghe giọng nói Giai Kỳ biết rằng ông chắc chắn đang giận lắm. Cô chỉ im lặng cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn vào ngón tay và nhẹ giọng nói.
_ Cháu xin lỗi ạ!
Ngoài lời xin lỗi ra, thì Giai Kỳ cũng chẳng còn nghĩ ra được gì nữa.
_ Một trong hai đứa phải nói cho hai ta biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì cơ chứ? Tại sao lại đột nhiên chia tay, tại sao lại đến mức không nhìn mặt nhau, rồi tại sao lại thành ra tận thế này?
_ Bình tĩnh đi anh!
Hà phu nhân vội vàng nắm lấy tay chồng mình, thanh âm nhỏ nhẹ như muốn kìm chế cơn giận giữ đang bùng ra của ông.
_ Bình tĩnh cái gì! Nói đi Giai Kỳ! Có phải do Quân Tường có lỗi với cháu, mới khiến cháu nghĩ quẩn đến mức này đúng không? Nói cho bác đi! Bác lập tức về đánh chết nó!
_ Thôi đi! Đây là phòng bệnh! Anh không để cho con bé nghỉ ngơi sao? Anh bình tĩnh đã nào!
Hà lão gia gầm lên, khiến cho những vệ sĩ bên ngoài cũng phải chú ý.
Giai Kỳ im lặng thở dài, chỉ nhẹ giọng trả lời.
_ Cháu không phải tự tử đâu ạ! Chỉ là lúc cháu đo nhiệt độ, vô tình trượt ngã là nhiệt kế bị vỡ nên nuốt phải thủy ngân thôi ạ! Không phải lỗi của anh ấy đâu ạ! Bọn cháu...chỉ là không hợp nhau!
Giai Kỳ cúi đầu xuống. Trong đầu cô, những câu nói tuyệt tình của Quân Tường tràn ra như từng cơn sóng dữ....Ánh cô hướng về phía Hà lão gia và Hà phu nhân, nhỏ giọng nói.
_ Cháu chỉ là một đứa trẻ mồ côi được hai bác nhận nuôi, cháu không xứng đáng với Quân Tường, không xứng đáng với gia đình bác!
_ Con bé lấy đâu ra cái suy nghĩ quái gở thế cơ chứ?
Thanh âm giận giữ của Hà lão gia vang lên, khiến cho Hà phu nhân phải cau mày dùng ánh mắt để ghìm ông lại.
_ Giai Kỳ! Cháu đừng bao giờ nghĩ như thế! Chúng ta không bao giờ có ý nghĩ như thế, tại sao cháu lại nghĩ như vậy?
Hà phu nhân nhẹ giọng hỏi cô, rồi thanh âm buồn bã của bà vang lên.
_ Mấy ngày nay Hà gia lu bu quá nhiều việc, khiến cho ta và bác trai mất hết tâm trí. Nào là chuyện Hà gia có nguy cơ bị điều tra, rồi đến dự án đầu tư bệnh viện của Quân Tường đột nhiên bị Lôi Triệt nhúng tay vào. Chúng ta cũng rối như tơ vò....Rồi bỗng nhiên đùng một cái, Quân Tường và Lôi Triệt cùng về nhà và nói sẽ hợp tác cùng nhau, khiến cho ta và bác trai bị một phen hoảng hốt, chẳng biết trời đất thế nào nữa!
Giai Kỳ nghe Hà phu nhân nói một thôi một hồi, như thể nói hết ra những bực tức trong lòng bà, chạnh lòng im lặng...
Hóa ra lời nói Quân Tường cùng ông bà thử lòng cô, cũng là nói dối. Từ đầu đến cuối, chỉ là mưu kế của Quân Tường và Lôi Triệt đồn cô vào chân tường, Hà lão gia và Hà phu nhân chỉ là những người bị lợi dụng mà thôi!
_ Bữa tiệc hôm trước khi chúng ta thấy Quân Tường mang về một người phụ nữ lạ mặt, và thấy cháu quá lâu rồi không liên lạc với nó...Chúng ta mới biết hai đứa đã chia tay! Sao thế hả Giai Kỳ?
Giai Kỳ nhớ đến buổi tối hôm đó, khi cô nhìn thấy Quân Tường đứng bên cạnh Linh Linh ân ân ái ái, buổi tối…mà cô đã biết một bí mật động trời.
_ Có phải những người ngoài kia….là người của Lôi Triệt không?
Hà phu nhân nhẹ giọng hỏi nàng, ân cần như thể dỗ dành một đứa trẻ. Giai Kỳ nhìn vào gương mặt buồn bã của bà, và nhìn vào cơn tức giận bừng bừng đang được Hà lão gia cố gắng kìm chế....Cô tránh né phải trả lời trực tiếp câu hỏi của bà, và cũng chợt hiểu dường như Hà lão gia và Hà phu nhân không biết gì về việc....Quân Tường đâm chết người.
Ý nghĩ đáng sợ ấy dấy lên trong đầu Giai Kỳ...Nếu như bây giờ cô nói ra, thì chắc chắn sẽ khiến cho ông bà bàng hoàng chết đứng.
Nhưng nếu như không nói, thì người thân của người đàn ông xấu số kia, sẽ không bao giờ biết được sự thật về cái chết của anh ta!
Ba ngày nay, Giai Kỳ đã gắng sức không nghĩ đến chuyện này, nhưng bây giờ khi chứng kiến Hà lão gia và Hà phu nhân bất lực nhìn nàng như vậy, đau đớn cùng sợ hãi ùa về, khiến cho cô không thể nào trốn tránh được sự thật nữa!
Tại sao Quân Tường và Lôi Triệt lại có thể sống với sự dằn vặt trong tâm như vậy.
Nhịp tim của Giai Kỳ bỗng nhiên đập đến điên loạn, khiến cho tiếng kêu ở máy đo váng động. Cô thở một cách gấp gáp, và lập tức bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp gáp váng động.
Bác sĩ Lưu lập tức xuất hiện, bà đẩy cửa bước vào như vũ bão, chạy đến bên Giai Kỳ đang thở gấp, nghiêm giọng nói.
_ Bệnh nhân mới hồi phục, còn chưa khỏe hẳn đừng làm cho cô ấy xúc động! Hết giờ thăm bệnh rồi, mời ông bà về cho!
Những người vệ sĩ ở bên ngoài cửa lập tức bước vào, làm động tác mời Hà lão gia và Hà phu nhân rời khỏi.
Hà lão gia và Hà phu nhân nhìn bác sĩ Lưu đang kiểm tra mạch của Giai Kỳ, trao cho nhau cái nhìn kín đáo, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
****
Ngày Giai Kỳ xuất hiện.
Ngô Lỗi đang làm thủ tục xuất viện cho cô ở bên ngoài quầy lễ tân, Giai Kỳ đang được bác sĩ Lưu kiểm tra lần cuối trước khi cho cô xuất viện.
_ Ổn cả rồi đấy!
Bác sĩ Lưu tắt chiếc đèn pin chuyên dụng bé xíu rồi đút vào túi. Bàn tay bà đặt lên vai Giai Kỳ, nhẹ giọng nói.
_ Cháu về nhà phải theo dõi sức khỏe, nếu có chuyện gì khác lạ phải lập tức đến bệnh viện kiểm tra.
_ Dạ! Cháu nhớ rồi ạ!
Giai Kỳ nhẹ giọng trả lời, mỉm cười rất lễ phép. Qua thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sắc mặt của cô đã hồng hào trở lại, cơ thể cũng không còn dáng vẻ tiều tụy yếu ớt như lúc mới vào bệnh viện nữa, mà có sức sống hơn rất nhiều, giống như một bông hồng được tưới nước mỗi ngày, rạng rỡ và tươi tắn.
_ Nếu như có chuyện gì cháu muốn ta giúp, cứ trực tiếp tìm ta, biết chưa?
Bác sĩ Lưu nhìn vào gương mặt xinh đẹp và đôi mắt thu hút của Giai Kỳ, nhẹ nhàng đưa cho cô tấm danh thiếp của bà, còn không quên cẩn thận dặn dò cô rất chu đáo.
_ Dạ! Cháu nhớ rồi! Cám ơn bác sĩ Lưu!
Giai Kỳ giữ tấm danh thiếp trong tay, nhẹ giọng trả lời…Rồi chần chừ một lúc, Giai Kỳ khẽ hỏi bà.
_ Hôm trước cháu thấy bác nói chú của Lôi Tr…Lôi tiên sinh cũng ở trong bệnh viện này ạ?
_ Đây là bệnh viện của tên tiểu tử đó, người nhà hắn muốn ở thì ở, muốn đi thì đi!
Bác sĩ Lưu dường như vẫn còn chưa hết bực tức Lôi Triệt, lạnh lùng nói một câu, khiến cho Giai Kỳ cười ngài ngại.
_ Ta không nói cháu đâu con gái! Thật ra bệnh của chú hắn cũng không phải là nghiêm trọng gì! Nhưng lão già lắm điều đó cứ ở riệt trong bệnh viện không chju rời đi, ta cũng hết cách! Lương tâm nghề nghiệp của ta không cho phép ta đuổi bệnh nhân đi!
Giai Kỳ nghe bác sĩ Lưu vui vẻ nói, ngẩn người nghĩ không biết chú của Lôi Triệt như thế nào, trong ấn tượng của cô, dường như chú của hắn và Hà gia rất rất ghét nhau!
Nếu thế thì liệu ông ấy có khó chịu với cô không nhỉ?
Rồi Giai Kỳ lập tức cáu với chính mình về suy nghĩ ấy, chú của Lôi Triệt nếu không vừa ý với cô thì cũng đâu có gì quan trọng, sao tự dưng lại vu vơ nghĩ ngợi linh tinh?
Lúc này, Ngô Lỗi từ bên người bước vào. Nhìn thấy bác sĩ Lưu, anh lập tức cung kính cúi đầu.
_ Không biết Giai tiểu thư còn vấn đề gì không? Có thể xuất viện được chưa ạ?
_ Được rồi! Về nhà lưu ý nghỉ ngơi thêm và tĩnh dưỡng, đừng để cho con bé xúc động mạnh!
_ Vâng! Tôi sẽ nhắc nhở mọi người hết sức cẩn thận chăm sóc cô ấy! Cám ơn bác sĩ Lưu!
Giai Kỳ đột nhiên cảm thấy mình trở thành một miếng đậu phụ non vô dụng, cái gì mà chăm sóc, cái gì mà cẩn thận tĩnh dưỡng chứ? Cô có phải là lá ngọc cành vàng gì đâu mà phải cầu kì như vậy, ngủ vài ba giấc khỏe lại, là lập tức không sao rồi!
_ Mình đi thôi!
Giai Kỳ gật đầu, đứng dậy tạm biệt bác sĩ Lưu và theo Ngô Lỗi xuất viện.
Hôm nay ngày cô ra viện, Lôi Triệt cũng chẳng thấy tăm hơi đâu!
Giai Kỳ lại vẩn vơ suy nghĩ, cũng đúng thôi…với hắn cô chỉ là một món đồ chơi, một con búp bê bằng nhựa xinh xắn, có gì mà hắn phải bận tâm.
Để Ngô Lỗi đến đón cô ra viện là đã có tình lắm rồi, bằng không hắn bắt cô tự bắt xe và cung cúc về nhà!
Giai Kỳ nghĩ vậy cũng chẳng thắc mắc, đột nhiên lại giật mình cảm thấy có một ánh mắt như dõi theo cô, vội vã quay lại nhìn, thì không thấy ai nữa!
_ Có chuyện gì vậy Giai Kỳ?
Ngô Lỗi nhẹ giọng hỏi cô, Giai Kỳ khó hiểu ngó nghiêng một chút, rồi mỉm cười lắc lắc đầu, vui vẻ nói.
_ Không có gì đâu! Mình đi thôi!
Cửa thang máy mở ra, cô và Ngô Lỗi cùng bước vào, đi xuống sảnh viện.
Nhưng cái làm cho cả cô và anh không ngờ tới, là khi thang máy vừa mở ra, thì bên ngoài đã truyền đến những âm thanh huyên náo kinh người.
Ngay lúc đó Giai Kỳ có cảm giác mình vừa bước vào một cửa hàng đại hạ giá 90% vậy!!!
Cảnh tượng đập vào mắt khiến cả cô và Ngô Lỗi cùng trố mắt ra nhìn. Bên ngoài cánh cửa, hàng chục phóng viên báo đài chen lấn muốn đạp cửa bệnh viện và xông vào. Bảo vệ cùng bốn người vệ sĩ của cô và hai người của Ngô Lỗi gồng mình để chặn cửa, có bấy nhiêu thôi cũng là cả một cuộc hỗn chiến.
Nhưng vừa nhìn thấy cô xuất hiện, cánh phóng viên lại giống như ong bu lấy mật, tiếng huyên náo vọng qua Micro phóng thanh vang lên ầm ĩ.
“Giai Kỳ tiểu thư! Có nguồn tin rằng cô vừa tử tự bằng thủy ngân. Xin hỏi có phải như thế không?”
“Cô và Hà thiếu gia vừa chia tay không lâu, Hà thiếu đã có bạn gái mới là người mẫu Linh Linh! Xin hỏi có phải vì chuyện này mà cô tự tử không?”
“Giai Kỳ tiểu thư! Có phải hiện giờ kim chủ của cô chính là ngài Lôi tiên sinh không?”
“Có nguồn tin cho rằng cô và Hà thiếu gia chia tay vì trong lúc yêu ngài ấy cô đã đi lại với Lôi tiên sinh! Sự thật là sao cô có thể giải thích không?”
Những câu hỏi sỗ sàng như vậy liên tục dồn lên, khiến cho Giai Kỳ choáng váng đến mức đờ đẫn, mà ngay cả Ngô Lỗi đứng bên cạnh cũng đứng hình mất vài giây.
Ngay sau đó, anh vội vã kéo Giai Kỳ lùi ra sau để tránh những ánh đèn flash đang nhá lên liên tục chụp hình anh và cô. Thân hình cao lớn của Ngô Lỗi như một bức tường, bao trọn Giai Kỳ vào lòng, che chắn cho cô khỏi những ánh đèn nhức nhối và những câu hỏi cùng những ánh mắc tọc mạch kia. Giai Kỳ cúi đầu trốn trong lòng anh, nhắm mắt, bịt chặt tai lại.
Ngô Lỗi vội vàng lôi điện thoại ra, gấp rút bấm số của Lôi Triệt.
Có tiêng bắt máy sau hồi chuông thứ ba.
_ Lôi tiên sinh! Không biết tại sao tin Giai Kỳ tiểu thư bị ngộ độc đến được tai cánh phóng viên. Giờ có gần một trăm người đang quây kín cổng bệnh viện, chúng tôi không thể nào ra khỏi được!
Ngô Lỗi gấp rút nói, lo lắng nhìn Giai Kỳ đang cúi đầu cắn môi trong lòng mình.
Lôi Triệt sau khi nghe xong, chỉ đơn giản nói ba từ.
_ Tôi thấy rồi!1
Và sau đó tắt máy.
_ Lôi….
Ngô Lỗi bất lực nghe tiếng ngắt tin hiệu tút tút dài trong điện thoại, bất lực thở dài…
Anh nhìn Giai Kỳ, bác sĩ Lưu dặn rằng phải cho cô tĩnh dưỡng, vậy mà chưa gì đã gặp đám phóng viên săn tin thế này, sợ cô lại không chịu nổi…
Ồn ào đến như vậy, ngay cả người bình thường cũng không chịu được, chứ đừng nói đến người vừa bị tổn thương là Giai Kỳ…
Ồn ào…?
Mà sao đột nhiên, không nghe thấy tiếng gì nữa!
Ngô Lỗi quay lại, lập tức giật mình.
Cảnh tượng sau lưng thật sự khác với lúc trước một trời một vực.
Cánh cửa bệnh viện mở toang, cánh phóng viên như thể vừa trúng bùa hóa đá, ngoan ngoãn đứng nép hết sang hai bên, ngay cả loa phóng thanh, micro, máy quay phim, máy ảnh cũng biết điều dẹp hết xuống.
Một đoàn hơn ba chục người mặc âu phục đen thẫm đứng nghiêm hai bên đường lối vào cổng bệnh viện, tạo thành một hành lang chắc chắn đến mức một con ruồi cũng không chui lọt, mặt mũi đằng đằng sát khí, như thể sẵn sàng bẻ cổ bất kì ái có ý định làm loạn.
Và từ phía xa, bóng dáng tiêu sái cao lớn, ung dung khí chất của Lôi Triệt từ từ bước vào.
Ngô Lỗi thở phào một cái, mỉm cười cúi đầu chào hắn, và lùi xuống một bên.
Lôi Triệt bước tới, nhìn Giai Kỳ vẫn đương sự không biết gì, cắn môi nhắm chặt mắt, đôi bàn tay nhỏ bé bịt chặt tai mình đang run lên nhè nhẹ.
Hàng mi dài rợp bóng rủ xuống rung rinh như cánh bướm…Giai Kỳ như thể gắng hết sức mình để chịu đựng sự tấn công kia…
Đột nhiên, một mùi hương quen thuộc ngào ngạt bung tỏa…mùi xạ hương hòa cùng mùi rượu mạnh.
Giai Kỳ giật mình, đôi mắt xinh đẹp của cô bùng mở ra…..
Và lần đầu tiên, khi cô nhìn thấy gương mặt tuấn mĩ cao ngạo của Lôi Triệt, Giai Kỳ lại cảm thấy vui mừng đến như thế.
Không gian im lặng, như thể chỉ còn cô và hắn, cùng tiếng tim đang đập hỗn loạn trong lồng ngực của Giai Kỳ.
Gương mặt tự tin kiêu ngạo ấy, ánh mắt sâu thẳm thâm trầm…và cả giọng nói quyến rũ như hơi rượu mạnh ấy…
Lôi Triệt chìa bàn tay đi găng của mình ra, nhẹ giọng nói với cô.
_ Đi thôi!
Trái tim của Giai Kỳ không hiểu tại sao lại run bắn lên khi nghe thấy giọng nói của hắn…và bàn tay của cô ngập ngừng nắm nhẹ lấy bàn tay hắn…
Lôi Triệt siết bàn tay cô trong tay, và dáng người tiêu sái của hắn vững vàng như một bậc đế vương, dắt Giai Kỳ đi qua giữa hàng trăm con mắt ngỡ ngàng, tiến về chiếc xe Bentley đang mở sẵn cửa chờ cô…..
*****
Follow Kỳ Kỳ nha...Mỗi lượt Follow của các bạn là động lực to lớn lắm lắm cho Kỳ Kỳ bão chap
Vì được các bác sĩ ở đây chăm sóc rất chu đáo, nên cơ thể của Giai Kỳ bình phục rất nhanh chóng, sức khỏe cũng tiến triển vô cùng tốt. Giờ Giai Kỳ trở thành bệnh nhân được bác sĩ Lưu đặc biệt quan tâm. Giai Kỳ không thể phủ nhận, cho dù bà rất nghiêm khắc, nhưng là một người tử tế.
Mấy ngày nay Lôi Triệt không tới, từ sau tối hôm đó, hắn hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại. Nhưng Giai Kỳ cũng chẳng để tâm! Vậy cũng tốt, chứ nhìn thấy hắn tới, có khi cô đang khỏe lại lăn đùng ra ốm thêm!
Nhưng Lôi Triệt không tới, thì vẫn có cách để quản thúc cô. Từ lúc cô nổi điên tự tử đến giờ, Lôi Triệt cắt cứ bốn nữ vệ sĩ to như hộ pháp lúc nào cũng túc trực 24/24 ở cửa phòng bệnh, khoảng 15 – 30 phút lại vào kiểm tra cô một lần, theo những múi giờ chẳng cố định. Chắc Lôi Triệt sợ cô vừa tỉnh lại, đầu óc bắt đầu hồi hồi một tí lại nghĩ đến chuyện tự tử, nên giờ quản thúc cô còn hơn cả tù giam lỏng nữa. Thậm chí bát, đũa, thìa cô sử dụng cũng làm hoàn toàn bằng nhựa!
Giai Kỳ cảm thấy Lôi Triệt đúng là một kẻ phiền phức. Hắn ở đây đã phiền, hắn không ở đây còn phiền hơn. Thật ra từ lúc cái mạng nhỏ này được cứu lại, Giai Kỳ cũng bỏ qua ý định tử tự rồi!
Sau một buổi được bác sĩ rửa ruột, hình như đầu óc cô cũng được rửa theo!
Cuộc sống này vốn dĩ rất đáng quý! Hà cớ gì cô lại tự tay ruồng bỏ nó đi! Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Nếu như đã chạy không được, chết cũng không xong, thì thà rằng sống một cách mạnh mẽ lên không phải tốt hơn sao?
Với cả không phải Lôi Triệt đã nói rồi sao, có hắn ở đây, ngay cả Diêm Vương đại nhân cũng không dám thu nạp cô!
Chi bằng cô lại tiếp tục sống, chí ít cũng sẽ khiến cho tâm trí của hắn phân tán đôi chút.
Giai Kỳ nhìn người nữ vệ sĩ đi lại lướt qua cửa kính phòng bệnh, nhìn cô với ánh mắt coi chừng như thể sẵn sàng lao vào dí đầu cô xuống gối để khống chế nếu như cô có hành động gì kì lạ.
Giai Kỳ mỉm cười và vẫy vẫy tay với người bên ngoài cửa. Cô vệ sĩ mặt chẳng biến sắc, tiếp tục tập trung vào nhiệm vụ của mình, lừ lừ đi lại bên ngoài.
Thở dài chán nản, không biết Lôi Triệt còn định giữ cô ở lại trong bệnh viện đến bao giờ nữa. Giai Kỳ với tay lấy chiếc điều khiển, bật Tivi trong phòng lên.
Chương trình ca nhạc đang phát một bản live của ca hậu Uyển Yên, tiếng hát trong vắt như pha lê làm bừng sáng cả căn phòng. Dạo gần đây Uyển Yên chín là ca sĩ hàng đầu trong giới, được săn đón vô cùng gắt gao. Hình như trong giới giải trí cũng có tin đồn, rằng nguyên nhân đột nhiên Uyển Yên một bước hóa phượng như thế là vì sau lưng cô có kim chủ.
Mà kim chủ lẫm liệt ấy chẳng ai khác, chính là Tề Yến Thanh.
Giai Kỳ hình như cũng có đôi ba lần gặp được Tề Yến Thanh ngoài đời trong một vài sự kiện. Đó là một người đàn ông toàn thân lúc nào cũng toát ra dáng vẻ quý tộc cao ngạo, lạnh lùng khó gần, đặc biệt có đôi mắt như thể nhìn thấu được tâm trí người khác....Về điều này thì Giai Kỳ cảm thấy Tề Yến Thanh có nét giống giống Lôi Triệt!
Giai Kỳ ngẩn người vu vơ nghĩ, nếu như hai người này mà là bạn với nhau, thì đúng là trời sinh một cặp!1
_ Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài khiến cho Giai Kỳ giật mình, nhìn về phía cửa.
_ Giai tiểu thư! Cô có khách tới thăm!
_ Khách ạ?
Giai Kỳ ngơ ngẩn hỏi lại, thì lập tức bên ngoài cửa, hai bóng dáng khiến trái tim cô lập tức thắt chặt lại đắn đo bước vào.
Hà lão gia và Hà phu nhân!
Giai Kỳ không bao giờ tưởng tượng ra việc Hà lão gia và Hà phu nhân sẽ tới thăm cô như vậy. Nhìn gương mặt ngập tràn lo lắng của ông bà, Giai Kỳ cảm thấy như có một sức mạnh vô hình trói chặt cô xuống giường, lồng ngực cô bỗng như một miếng bọt biển đẫm nước, khó thở đến nặng trịch.
_ Giai Kỳ!
Giọng nói dịu dàng của Hà phu nhân vang lên, bà tiến tới bên cô, khi mà Hà lão gia đang lịch sự cảm ơn người nữ vệ sĩ kia và đóng cánh cửa phòng bệnh lại. Hà phu nhân đặt lên trên đầu giường cô một lẵng lê Nam Phi và cam vàng Ai Cập, ánh mắt bà xót xa nhìn cô...
_ Sao lại thành ra nông nỗi này hả con?
Cổ họng Giai Kỳ nghẹn đắng, bản thân chưa từng nghĩ đến việc làm thế nào để đối diện với Hà lão gia và Hà phu nhân, trong tình cảnh này lại càng không!
Nhưng giờ thì Giai Kỳ chạy không chạy được, trốn không trốn được...chỉ còn cách đối diện ông bà mà trong lòng rối bời.
_ Sao mà đến mức phải làm thế hả Giai Kỳ?
Hà lão gia nghiêm giọng hỏi cô, nghe giọng nói Giai Kỳ biết rằng ông chắc chắn đang giận lắm. Cô chỉ im lặng cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn vào ngón tay và nhẹ giọng nói.
_ Cháu xin lỗi ạ!
Ngoài lời xin lỗi ra, thì Giai Kỳ cũng chẳng còn nghĩ ra được gì nữa.
_ Một trong hai đứa phải nói cho hai ta biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì cơ chứ? Tại sao lại đột nhiên chia tay, tại sao lại đến mức không nhìn mặt nhau, rồi tại sao lại thành ra tận thế này?
_ Bình tĩnh đi anh!
Hà phu nhân vội vàng nắm lấy tay chồng mình, thanh âm nhỏ nhẹ như muốn kìm chế cơn giận giữ đang bùng ra của ông.
_ Bình tĩnh cái gì! Nói đi Giai Kỳ! Có phải do Quân Tường có lỗi với cháu, mới khiến cháu nghĩ quẩn đến mức này đúng không? Nói cho bác đi! Bác lập tức về đánh chết nó!
_ Thôi đi! Đây là phòng bệnh! Anh không để cho con bé nghỉ ngơi sao? Anh bình tĩnh đã nào!
Hà lão gia gầm lên, khiến cho những vệ sĩ bên ngoài cũng phải chú ý.
Giai Kỳ im lặng thở dài, chỉ nhẹ giọng trả lời.
_ Cháu không phải tự tử đâu ạ! Chỉ là lúc cháu đo nhiệt độ, vô tình trượt ngã là nhiệt kế bị vỡ nên nuốt phải thủy ngân thôi ạ! Không phải lỗi của anh ấy đâu ạ! Bọn cháu...chỉ là không hợp nhau!
Giai Kỳ cúi đầu xuống. Trong đầu cô, những câu nói tuyệt tình của Quân Tường tràn ra như từng cơn sóng dữ....Ánh cô hướng về phía Hà lão gia và Hà phu nhân, nhỏ giọng nói.
_ Cháu chỉ là một đứa trẻ mồ côi được hai bác nhận nuôi, cháu không xứng đáng với Quân Tường, không xứng đáng với gia đình bác!
_ Con bé lấy đâu ra cái suy nghĩ quái gở thế cơ chứ?
Thanh âm giận giữ của Hà lão gia vang lên, khiến cho Hà phu nhân phải cau mày dùng ánh mắt để ghìm ông lại.
_ Giai Kỳ! Cháu đừng bao giờ nghĩ như thế! Chúng ta không bao giờ có ý nghĩ như thế, tại sao cháu lại nghĩ như vậy?
Hà phu nhân nhẹ giọng hỏi cô, rồi thanh âm buồn bã của bà vang lên.
_ Mấy ngày nay Hà gia lu bu quá nhiều việc, khiến cho ta và bác trai mất hết tâm trí. Nào là chuyện Hà gia có nguy cơ bị điều tra, rồi đến dự án đầu tư bệnh viện của Quân Tường đột nhiên bị Lôi Triệt nhúng tay vào. Chúng ta cũng rối như tơ vò....Rồi bỗng nhiên đùng một cái, Quân Tường và Lôi Triệt cùng về nhà và nói sẽ hợp tác cùng nhau, khiến cho ta và bác trai bị một phen hoảng hốt, chẳng biết trời đất thế nào nữa!
Giai Kỳ nghe Hà phu nhân nói một thôi một hồi, như thể nói hết ra những bực tức trong lòng bà, chạnh lòng im lặng...
Hóa ra lời nói Quân Tường cùng ông bà thử lòng cô, cũng là nói dối. Từ đầu đến cuối, chỉ là mưu kế của Quân Tường và Lôi Triệt đồn cô vào chân tường, Hà lão gia và Hà phu nhân chỉ là những người bị lợi dụng mà thôi!
_ Bữa tiệc hôm trước khi chúng ta thấy Quân Tường mang về một người phụ nữ lạ mặt, và thấy cháu quá lâu rồi không liên lạc với nó...Chúng ta mới biết hai đứa đã chia tay! Sao thế hả Giai Kỳ?
Giai Kỳ nhớ đến buổi tối hôm đó, khi cô nhìn thấy Quân Tường đứng bên cạnh Linh Linh ân ân ái ái, buổi tối…mà cô đã biết một bí mật động trời.
_ Có phải những người ngoài kia….là người của Lôi Triệt không?
Hà phu nhân nhẹ giọng hỏi nàng, ân cần như thể dỗ dành một đứa trẻ. Giai Kỳ nhìn vào gương mặt buồn bã của bà, và nhìn vào cơn tức giận bừng bừng đang được Hà lão gia cố gắng kìm chế....Cô tránh né phải trả lời trực tiếp câu hỏi của bà, và cũng chợt hiểu dường như Hà lão gia và Hà phu nhân không biết gì về việc....Quân Tường đâm chết người.
Ý nghĩ đáng sợ ấy dấy lên trong đầu Giai Kỳ...Nếu như bây giờ cô nói ra, thì chắc chắn sẽ khiến cho ông bà bàng hoàng chết đứng.
Nhưng nếu như không nói, thì người thân của người đàn ông xấu số kia, sẽ không bao giờ biết được sự thật về cái chết của anh ta!
Ba ngày nay, Giai Kỳ đã gắng sức không nghĩ đến chuyện này, nhưng bây giờ khi chứng kiến Hà lão gia và Hà phu nhân bất lực nhìn nàng như vậy, đau đớn cùng sợ hãi ùa về, khiến cho cô không thể nào trốn tránh được sự thật nữa!
Tại sao Quân Tường và Lôi Triệt lại có thể sống với sự dằn vặt trong tâm như vậy.
Nhịp tim của Giai Kỳ bỗng nhiên đập đến điên loạn, khiến cho tiếng kêu ở máy đo váng động. Cô thở một cách gấp gáp, và lập tức bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp gáp váng động.
Bác sĩ Lưu lập tức xuất hiện, bà đẩy cửa bước vào như vũ bão, chạy đến bên Giai Kỳ đang thở gấp, nghiêm giọng nói.
_ Bệnh nhân mới hồi phục, còn chưa khỏe hẳn đừng làm cho cô ấy xúc động! Hết giờ thăm bệnh rồi, mời ông bà về cho!
Những người vệ sĩ ở bên ngoài cửa lập tức bước vào, làm động tác mời Hà lão gia và Hà phu nhân rời khỏi.
Hà lão gia và Hà phu nhân nhìn bác sĩ Lưu đang kiểm tra mạch của Giai Kỳ, trao cho nhau cái nhìn kín đáo, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
****
Ngày Giai Kỳ xuất hiện.
Ngô Lỗi đang làm thủ tục xuất viện cho cô ở bên ngoài quầy lễ tân, Giai Kỳ đang được bác sĩ Lưu kiểm tra lần cuối trước khi cho cô xuất viện.
_ Ổn cả rồi đấy!
Bác sĩ Lưu tắt chiếc đèn pin chuyên dụng bé xíu rồi đút vào túi. Bàn tay bà đặt lên vai Giai Kỳ, nhẹ giọng nói.
_ Cháu về nhà phải theo dõi sức khỏe, nếu có chuyện gì khác lạ phải lập tức đến bệnh viện kiểm tra.
_ Dạ! Cháu nhớ rồi ạ!
Giai Kỳ nhẹ giọng trả lời, mỉm cười rất lễ phép. Qua thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sắc mặt của cô đã hồng hào trở lại, cơ thể cũng không còn dáng vẻ tiều tụy yếu ớt như lúc mới vào bệnh viện nữa, mà có sức sống hơn rất nhiều, giống như một bông hồng được tưới nước mỗi ngày, rạng rỡ và tươi tắn.
_ Nếu như có chuyện gì cháu muốn ta giúp, cứ trực tiếp tìm ta, biết chưa?
Bác sĩ Lưu nhìn vào gương mặt xinh đẹp và đôi mắt thu hút của Giai Kỳ, nhẹ nhàng đưa cho cô tấm danh thiếp của bà, còn không quên cẩn thận dặn dò cô rất chu đáo.
_ Dạ! Cháu nhớ rồi! Cám ơn bác sĩ Lưu!
Giai Kỳ giữ tấm danh thiếp trong tay, nhẹ giọng trả lời…Rồi chần chừ một lúc, Giai Kỳ khẽ hỏi bà.
_ Hôm trước cháu thấy bác nói chú của Lôi Tr…Lôi tiên sinh cũng ở trong bệnh viện này ạ?
_ Đây là bệnh viện của tên tiểu tử đó, người nhà hắn muốn ở thì ở, muốn đi thì đi!
Bác sĩ Lưu dường như vẫn còn chưa hết bực tức Lôi Triệt, lạnh lùng nói một câu, khiến cho Giai Kỳ cười ngài ngại.
_ Ta không nói cháu đâu con gái! Thật ra bệnh của chú hắn cũng không phải là nghiêm trọng gì! Nhưng lão già lắm điều đó cứ ở riệt trong bệnh viện không chju rời đi, ta cũng hết cách! Lương tâm nghề nghiệp của ta không cho phép ta đuổi bệnh nhân đi!
Giai Kỳ nghe bác sĩ Lưu vui vẻ nói, ngẩn người nghĩ không biết chú của Lôi Triệt như thế nào, trong ấn tượng của cô, dường như chú của hắn và Hà gia rất rất ghét nhau!
Nếu thế thì liệu ông ấy có khó chịu với cô không nhỉ?
Rồi Giai Kỳ lập tức cáu với chính mình về suy nghĩ ấy, chú của Lôi Triệt nếu không vừa ý với cô thì cũng đâu có gì quan trọng, sao tự dưng lại vu vơ nghĩ ngợi linh tinh?
Lúc này, Ngô Lỗi từ bên người bước vào. Nhìn thấy bác sĩ Lưu, anh lập tức cung kính cúi đầu.
_ Không biết Giai tiểu thư còn vấn đề gì không? Có thể xuất viện được chưa ạ?
_ Được rồi! Về nhà lưu ý nghỉ ngơi thêm và tĩnh dưỡng, đừng để cho con bé xúc động mạnh!
_ Vâng! Tôi sẽ nhắc nhở mọi người hết sức cẩn thận chăm sóc cô ấy! Cám ơn bác sĩ Lưu!
Giai Kỳ đột nhiên cảm thấy mình trở thành một miếng đậu phụ non vô dụng, cái gì mà chăm sóc, cái gì mà cẩn thận tĩnh dưỡng chứ? Cô có phải là lá ngọc cành vàng gì đâu mà phải cầu kì như vậy, ngủ vài ba giấc khỏe lại, là lập tức không sao rồi!
_ Mình đi thôi!
Giai Kỳ gật đầu, đứng dậy tạm biệt bác sĩ Lưu và theo Ngô Lỗi xuất viện.
Hôm nay ngày cô ra viện, Lôi Triệt cũng chẳng thấy tăm hơi đâu!
Giai Kỳ lại vẩn vơ suy nghĩ, cũng đúng thôi…với hắn cô chỉ là một món đồ chơi, một con búp bê bằng nhựa xinh xắn, có gì mà hắn phải bận tâm.
Để Ngô Lỗi đến đón cô ra viện là đã có tình lắm rồi, bằng không hắn bắt cô tự bắt xe và cung cúc về nhà!
Giai Kỳ nghĩ vậy cũng chẳng thắc mắc, đột nhiên lại giật mình cảm thấy có một ánh mắt như dõi theo cô, vội vã quay lại nhìn, thì không thấy ai nữa!
_ Có chuyện gì vậy Giai Kỳ?
Ngô Lỗi nhẹ giọng hỏi cô, Giai Kỳ khó hiểu ngó nghiêng một chút, rồi mỉm cười lắc lắc đầu, vui vẻ nói.
_ Không có gì đâu! Mình đi thôi!
Cửa thang máy mở ra, cô và Ngô Lỗi cùng bước vào, đi xuống sảnh viện.
Nhưng cái làm cho cả cô và anh không ngờ tới, là khi thang máy vừa mở ra, thì bên ngoài đã truyền đến những âm thanh huyên náo kinh người.
Ngay lúc đó Giai Kỳ có cảm giác mình vừa bước vào một cửa hàng đại hạ giá 90% vậy!!!
Cảnh tượng đập vào mắt khiến cả cô và Ngô Lỗi cùng trố mắt ra nhìn. Bên ngoài cánh cửa, hàng chục phóng viên báo đài chen lấn muốn đạp cửa bệnh viện và xông vào. Bảo vệ cùng bốn người vệ sĩ của cô và hai người của Ngô Lỗi gồng mình để chặn cửa, có bấy nhiêu thôi cũng là cả một cuộc hỗn chiến.
Nhưng vừa nhìn thấy cô xuất hiện, cánh phóng viên lại giống như ong bu lấy mật, tiếng huyên náo vọng qua Micro phóng thanh vang lên ầm ĩ.
“Giai Kỳ tiểu thư! Có nguồn tin rằng cô vừa tử tự bằng thủy ngân. Xin hỏi có phải như thế không?”
“Cô và Hà thiếu gia vừa chia tay không lâu, Hà thiếu đã có bạn gái mới là người mẫu Linh Linh! Xin hỏi có phải vì chuyện này mà cô tự tử không?”
“Giai Kỳ tiểu thư! Có phải hiện giờ kim chủ của cô chính là ngài Lôi tiên sinh không?”
“Có nguồn tin cho rằng cô và Hà thiếu gia chia tay vì trong lúc yêu ngài ấy cô đã đi lại với Lôi tiên sinh! Sự thật là sao cô có thể giải thích không?”
Những câu hỏi sỗ sàng như vậy liên tục dồn lên, khiến cho Giai Kỳ choáng váng đến mức đờ đẫn, mà ngay cả Ngô Lỗi đứng bên cạnh cũng đứng hình mất vài giây.
Ngay sau đó, anh vội vã kéo Giai Kỳ lùi ra sau để tránh những ánh đèn flash đang nhá lên liên tục chụp hình anh và cô. Thân hình cao lớn của Ngô Lỗi như một bức tường, bao trọn Giai Kỳ vào lòng, che chắn cho cô khỏi những ánh đèn nhức nhối và những câu hỏi cùng những ánh mắc tọc mạch kia. Giai Kỳ cúi đầu trốn trong lòng anh, nhắm mắt, bịt chặt tai lại.
Ngô Lỗi vội vàng lôi điện thoại ra, gấp rút bấm số của Lôi Triệt.
Có tiêng bắt máy sau hồi chuông thứ ba.
_ Lôi tiên sinh! Không biết tại sao tin Giai Kỳ tiểu thư bị ngộ độc đến được tai cánh phóng viên. Giờ có gần một trăm người đang quây kín cổng bệnh viện, chúng tôi không thể nào ra khỏi được!
Ngô Lỗi gấp rút nói, lo lắng nhìn Giai Kỳ đang cúi đầu cắn môi trong lòng mình.
Lôi Triệt sau khi nghe xong, chỉ đơn giản nói ba từ.
_ Tôi thấy rồi!1
Và sau đó tắt máy.
_ Lôi….
Ngô Lỗi bất lực nghe tiếng ngắt tin hiệu tút tút dài trong điện thoại, bất lực thở dài…
Anh nhìn Giai Kỳ, bác sĩ Lưu dặn rằng phải cho cô tĩnh dưỡng, vậy mà chưa gì đã gặp đám phóng viên săn tin thế này, sợ cô lại không chịu nổi…
Ồn ào đến như vậy, ngay cả người bình thường cũng không chịu được, chứ đừng nói đến người vừa bị tổn thương là Giai Kỳ…
Ồn ào…?
Mà sao đột nhiên, không nghe thấy tiếng gì nữa!
Ngô Lỗi quay lại, lập tức giật mình.
Cảnh tượng sau lưng thật sự khác với lúc trước một trời một vực.
Cánh cửa bệnh viện mở toang, cánh phóng viên như thể vừa trúng bùa hóa đá, ngoan ngoãn đứng nép hết sang hai bên, ngay cả loa phóng thanh, micro, máy quay phim, máy ảnh cũng biết điều dẹp hết xuống.
Một đoàn hơn ba chục người mặc âu phục đen thẫm đứng nghiêm hai bên đường lối vào cổng bệnh viện, tạo thành một hành lang chắc chắn đến mức một con ruồi cũng không chui lọt, mặt mũi đằng đằng sát khí, như thể sẵn sàng bẻ cổ bất kì ái có ý định làm loạn.
Và từ phía xa, bóng dáng tiêu sái cao lớn, ung dung khí chất của Lôi Triệt từ từ bước vào.
Ngô Lỗi thở phào một cái, mỉm cười cúi đầu chào hắn, và lùi xuống một bên.
Lôi Triệt bước tới, nhìn Giai Kỳ vẫn đương sự không biết gì, cắn môi nhắm chặt mắt, đôi bàn tay nhỏ bé bịt chặt tai mình đang run lên nhè nhẹ.
Hàng mi dài rợp bóng rủ xuống rung rinh như cánh bướm…Giai Kỳ như thể gắng hết sức mình để chịu đựng sự tấn công kia…
Đột nhiên, một mùi hương quen thuộc ngào ngạt bung tỏa…mùi xạ hương hòa cùng mùi rượu mạnh.
Giai Kỳ giật mình, đôi mắt xinh đẹp của cô bùng mở ra…..
Và lần đầu tiên, khi cô nhìn thấy gương mặt tuấn mĩ cao ngạo của Lôi Triệt, Giai Kỳ lại cảm thấy vui mừng đến như thế.
Không gian im lặng, như thể chỉ còn cô và hắn, cùng tiếng tim đang đập hỗn loạn trong lồng ngực của Giai Kỳ.
Gương mặt tự tin kiêu ngạo ấy, ánh mắt sâu thẳm thâm trầm…và cả giọng nói quyến rũ như hơi rượu mạnh ấy…
Lôi Triệt chìa bàn tay đi găng của mình ra, nhẹ giọng nói với cô.
_ Đi thôi!
Trái tim của Giai Kỳ không hiểu tại sao lại run bắn lên khi nghe thấy giọng nói của hắn…và bàn tay của cô ngập ngừng nắm nhẹ lấy bàn tay hắn…
Lôi Triệt siết bàn tay cô trong tay, và dáng người tiêu sái của hắn vững vàng như một bậc đế vương, dắt Giai Kỳ đi qua giữa hàng trăm con mắt ngỡ ngàng, tiến về chiếc xe Bentley đang mở sẵn cửa chờ cô…..
*****
Follow Kỳ Kỳ nha...Mỗi lượt Follow của các bạn là động lực to lớn lắm lắm cho Kỳ Kỳ bão chap
Bình luận facebook