Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Tàn Khốc: Đoạt Ái - Chương 82: Lừa được em rồi, bé con!
Giai Kỳ tựa đầu trên lồng ngực của Lôi Triệt, ngón tay cô khát khao bám chặt níu chặt lấy áo hắn, giống y như ngày xưa, mỗi khi Giai Kỳ muốn níu hắ n lại, cô đều níu lấy áo hắn như thế….
Giống như những ngày xưa…
Giai Kỳ gục đầu trên lồng ngực ấm áp của hắn, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống lồng ngực của hắn, từ từ thấm ướt tấm áo len. Đôi môi căng mọng của cô hằn sâu vết răng cắn của chính mình, Giai Kỳ ước rằng mình có thể vùi mặt vào lồng ngực ấm áp rộng lớn của hắn như thế, vùi sâu mãi, vùi sâu mãi, không muốn dứt rời…
Đột nhiên, khi Giai Kỳ đang còn đắm chìm trong cơn đau đớn dữ dội không thể thốt thành lời, thì đột nhiên đỉnh đầu của cô được một bàn tay ấm áp, dịu dàng vỗ nhè nhẹ với những nhịp điệu quen thuộc…
Đôi mắt Giai Kỳ mở choàng ra, ánh lên một tia kinh hoàng. Cô vội vã quay phắt lại nhìn vào gương mặt cao ngạo còn hiện nét mệt mỏi trong ánh mắt trầm ấm ấy, nụ ư cười dịu dàng có chút tê dại, thanh âm khàn đặc thoáng vẻ đuối sức…
Giai Kỳ bàng hoàng nhìn Lôi Triệt, người mà đáng lý ra trái tim đã không còn tiếng đập nữa, giờ đang mỉm cười, cho dù gương mặt của hắn còn hiện rõ vẻ yếu ớt, nhưng đôi mắt ấm áp vẫn ánh lên sức sống và sự tự tin quen thuộc ấy khiến Giai Kỳ choáng váng đến há hốc miệng…1
Thanh âm chẳng thốt ra được một chút nào, chỉ có bàn tay cô vẫn níu chặt lấy cơ thể của hắn, cùng nước mắt như mưa cứ thi nhau rơi xuống…
Nụ cười của Lôi Triệt rất êm ái, nhưng ánh mắt hắn lại chứa đựng nỗi vui sướng hạnh phúc không gì so sánh được, bàn tay hắn vươn lên xoa nhẹ gò tái nhợt của Giai Kỳ, còn khẽ nhéo nhẹ một cái….
_ Lừa được em rồi…bé con!
_ Hức….
Tiếng nức nở của Giai Kỳ bật ra khỏi đôi môi….ánh mắt của cô giống như một đứa trẻ trong đêm Giáng Sinh được nhìn thấy ông già Noen thật sự bước ra từ lò sưởi vậy....Như thể toàn bộ niềm ao ước của cả cuộc đời này đang xuất hiện trước mắt...
Và thế là....trước khi Giai Kỳ kịp hạnh phúc, thì cơ thể cô đã nhào vào lòng hắn, vòng tay của cô siết chặt lấy bả vai hắn mà nức nở hét lên.
_ Triệt!
Cái ôm mạnh mẽ của cô khiến cho Lôi Triệt nhăn mặt lại, có thể do cơ thể của hắn còn yếu, nhưng cánh tay hắn lại quàng qua bả vai của cô, siết chặt lấy thân hình mềm mại của Giai Kỳ, khát khao đặt lên gò má của cô một nụ hôn...
Giai Kỳ ôm chặt lấy Lôi Triệt, như thể níu lấy một giấc mơ mà cô sợ rằng nếu lỡ buông tay ra thì hắn sẽ bay mất...
Vùi mặt vào hõm cổ của hắn, Giai Kỳ uất ức khóc, thảng thốt nghẹn ngào thốt lên...
_ Em biết mà....anh không chết đâu! Không chết đâu!
Lôi Triệt thở ra một hơi dài, có vẻ hắn còn mệt lắm, đôi mắt sắc bén của hắn tràn đầy sự mơ hồ, nhưng hắn vẫn cứ ôm cô rất chặt, thanh âm trầm ấm vang lên dịu dàng âu yếm, như thể một người cha đang vỗ về một đứa trẻ nhỏ....
_ Nào nín đi....anh không phải không sao rồi sao?
_ Anh gạt em!
Giai Kỳ lắc lắc đầu, thế là bao nhiêu nước mắt nhòe nhoẹt của cô lau hết cả vào đường hàm cao ngạo cũng như cần cổ cao kiêu hãnh của hắn, thanh âm yếu ớt của Giai Kỳ vang lên bên tai hắn....
_ Anh gạt em....hức....!
Nghe thanh âm nũng nịu vụng về của Giai Kỳ, Lôi Triệt cười khùng khục, nhưng thanh âm trầm ấm ấy vang lên trong lồng ngực giữa chừng lại dừng lại, và gương mặt hắn thoáng lộ vẻ đau đớn...
_ Triệt....anh sao vậy? Anh đau ở đâu à?
Giai Kỳ vội vàng hỏi hắn, gương mặt cô hoảng hốt trở lại, sợ rằng hắn lại một lần nữa lăn đùng ra ngất....Lôi Triệt nhìn cô hoảng hốt lo lắng cho mình, trái tim kiêu ngạo của hắn tràn đầy tự mãn...Đáng lẽ hắn phải lắc đầu an ủi rằng... “Anh không sao đâu, em đừng lo!”, thì hắn lại nói...
_Ừ! Chỗ nào trên cơ thể của anh cũng đau!
Kèm theo cả vẻ mặt làm nũng chẳng phù hợp với người đàn ông đã gần 40 tuổi như hắn!
_ Thật là mắc ói mà!
Tề Yến Thanh lẩm bẩm nói với Nhiếp Phong, gương mặt lạnh lùng của hắn vốn đã khó gần lại càng trở nên đáng sợ, với một kẻ đang phải xa rời người hắn yêu nhất ấy mà lại phải chứng kiến một màn phát “cẩu lương” trước mặt thế này, thật là khiến hắn nuốt không trôi nổi cục tức này mà...!
Ngược lại, Nhiếp Phong lại có vẻ rất khoái chí với màn “bi hài kịch kết hợp thể thao mạo hiểm” này! Ánh mắt của hắn liếc nhìn Tề Yến Thanh, nụ cười đầy tinh quái hiện trên khóe môi hắn, Nhiếp Phong lẩm bẩm nói với Tề Yến Thanh đang đằng đằng chán ghét kia...
_ Thế mới biết cơm khó nuốt nhất là “cơm chó” mà!
_ Chẹp...!
Tề Yến Thanh chán nản quay mặt đi, bàn tay hắn chìa ra với vị bác sĩ bên cạnh, lịch sự nói.
_ Cám ơn bác sĩ! Cám ơn các vị! Để các vị phải phối hợp làm ra trò này thật thất lễ!
_ Ngài đừng nói như vậy Tề tiên sinh! Là chúng tôi tự nguyện mà! Chỉ cần giúp đỡ được cho các vị là chúng tôi cũng giống như đã chữa trị thành công cho một ca bệnh! Lôi tiên sinh không có vấn đề gì là điều đáng mừng! Chỉ mong là lát nữa Giai Kỳ tiểu thư không tìm ngài ấy...tính sổ mà thôi!
Vị bác sĩ kia cùng ê kíp mổ vui vẻ cười nói, xả vai diễn của mình. Nhiếp Phong ở bên cạnh hết chép miệng lại đến lắc đầu, gật gù lên tiếng.
_ Nếu như các vị không còn muốn làm bác sĩ nữa...tôi có một người bạn làm ở bên Broadway....
Tề Yến Thanh liếc nhìn Nhiếp Phong một cái rất sắc, Nhiếp Phong nhún vai với hắn và cười toe toét.
_ Bây giờ chúng tôi sẽ đưa Lôi tiên sinh vào trong phòng hồi sức để nghỉ ngơi....
Mọi người quay đầu nhìn bàn tay Lôi Triệt đang nắm chặt lấy tay của Giai Kỳ, và hai người đang trao cho nhau ánh mắt chôn dấu những điều mà chỉ có hai người hiểu.
Vị bác sĩ kín đáo nói với Tề Yến Thanh đang bộc lộ ra biểu cảm của một người vừa bị tọng cho một vại trà khổ sâm...
_...Hay có lẽ là đợi thêm...một chút nữa vậy!
*****
_ Lôi tiên sinh đã không còn nguy hiểm nữa rồi! Nghỉ ngơi một hai ngày là cơ thể sẽ hồi phục lại! Cũng may độc tính nhiễm vào chưa đi vào máu, lượng nhiễm cũng không tới mức nghiêm trọng, còn được cấp cứu kịp thời nên trước mắt không có vấn đề gì...Nhưng nhất định phải ở lại bệnh viện để theo dõi, ít nhất là một tuần!
Vị bác sĩ cẩn thận dặn dò Giai Kỳ và Lôi Triệt, còn đích thân đặt bộ quần áo bệnh nhân tại giường cho hắn, tươi cười nói.
_ Xin lỗi Giai Kỳ tiểu thư, vừa nãy trước khi ngất đi Lôi tiên sinh có nhờ chúng tôi nếu cứu được ngài ấy thì nhất định phải chờ ngài ấy tỉnh lại trước khi báo cho tiểu thư, đã làm tiểu thư kinh sợ! Xin lỗi tiểu thư!
_ Dạ! Không sao đâu ạ! Cám ơn bác sĩ! Nhờ có các vị mà anh ấy mới tai qua nạn khỏi mà!
Giai Kỳ cúi đầu thành tâm cảm tạ, vị bác sĩ vội vàng xua tay, thân thiên trả lời.
_ Là nhiệm vụ của chúng tôi, là trách nhiệm của chúng tôi mà!
Vị bác sĩ vừa cười nói vừa trộm nghĩ, Lôi tiên sinh là người đầu tư trực tiếp vào bệnh viện Royal. Nói cách khác ngài ấy chính là sếp của sếp của sếp của mấy người bọn họ, làm sao mà dám để ngài ấy có chuyện gì chứ…!
_ Giai Kỳ tiểu thư! Có gì cần cô cứ bấm nút trên đầu giường, chúng tôi lập tức sẽ có mặt ngay!
Vị bác sĩ cẩn thận chỉ dẫn cho Giai Kỳ rồi cáo lui, để lại mình cô và Lôi Triệt…Giai Kỳ còn cảm kích tới mức tiễn ông ra tận cửa…!
Riêng có việc thay áo cho Lôi Triệt thôi cũng là một công việc vô cùng mất sức.
Thân hình hắn vừa to lớn vừa kềnh càng, có chuyện thay cho hắn chiếc áo bệnh nhân thôi cũng khiến cho Giai Kỳ toát cả mồ hôi, cô vất vả tròng cho hắn chiếc áo vào người, rồi cẩn thận cài lại cúc áo cho hắn.
Lôi Triệt dựa trên thành giường, ngắm gương mặt nghiêng nghiêng với bọng mắt còn sưng bụp của cô, trong lòng hắn vô cùng áy náy.
_ Anh xin lỗi!
Lôi Triệt thì thầm với Giai Kỳ, khiến cho cô hồ nghi nhìn hắn.
_ Đáng lẽ anh không nên gạt em!
Lôi Triệt nhẹ giọng nói, không ngờ Giai Kỳ lại bĩu bĩu môi rồi mỉm cười, cẩn thận sắn giúp hắn ống tay áo lên.
Nhìn thấy cô không nói gì, Lôi Triệt có chút lo lắng, hắn khẽ hít vào một hơi rồi cẩn thận hỏi.
_ Em...không giận à?
_ Anh muốn em giận à? . đam mỹ hài
Giai Kỳ liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt phượng sắc sảo của cô khiến Lôi Triệt bật cười, hắn nhăn mặt nhún vai, trưng ra biểu cảm ngàn phần không muốn.
Nhìn vào gương mặt mệt mỏi của Lôi Triệt, trong lòng Giai Kỳ ẩn ẩn chua xót. Bàn tay cô nhẹ nhàng áp lên gò má hắn.
Lôi Triệt lập tức tựa đầu vào bàn tay mềm mại của cô, đôi môi hắn lập tức tìm đến mạch đập nơi cổ tay mềm mại của Giai Kỳ, dịu dàng hôn lên.
_ Anh còn mệt lắm không?
Lôi Triệt lắc đầu, nhưng nhìn ánh mắt của hắn, Giai Kỳ biết hắn đang nói dối...hắn đang rất mệt.
_ Trước khi ngất đi còn cố tình nói với các bác sĩ nếu như cứu được anh thì phải chờ anh tỉnh lại để nhờ một chuyện chỉ vì muốn gạt em rồi mới yên tâm ngất đi thì em cũng đến chịu anh!
Giai Kỳ cau mày, vừa lắc đầu, vừa cười vừa lườm hắn. Lôi Triệt thở dài, ngả người ra ghế lơ đãng nói...
_ Không phải muốn gạt em!
Giai Kỳ đưa mắt nhìn hắn, lập tức bị nuốt vào trong đôi mắt sâu thẳm quá mức dịu dàng ấy, Lôi Triệt mỉm cười, thanh âm khàn nhẹ thu hút của hắn vang lên...
_ Không phải là muốn gạt em....mà anh muốn nghe thấy câu “em yêu anh” của em...
Giai Kỳ khẽ giật mình, gò má cô nóng lên....cô cúi đầu xuống nế tránh ánh mắt của Lôi Triệt...
_ Nghe được câu yêu này của em....có chết cũng làm con ma hạnh phúc!
_Anh đừng nói thế!
Giai Kỳ vội vã bật dậy, ngón tay cô chạm lên đôi môi mỏng bạc tình của hắn.
Đôi môi ấm áp của Lôi Triệt áp vào ngón tay của Giai Kỳ, khiến cho ngón tay nhỏ nhắn của cô khẽ run lên...Giai Kỳ theo bản năng khẽ co ngón tay lại, nhưng bàn tay to lớn của hắn đã vươn lên, tóm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Giai Kỳ...
Giai Kỳ khẽ giật tay lại, nhưng Lôi Triệt giữ cô rất chặt, còn ấp cả đôi bàn tay to lớn của hắn vào bàn tay cô....Ánh mắt của hắn ánh lên hạnh phúc, như thể giấc mơ của hắn thành sự thật...
Rồi thế nào mà giọng nói trầm ấm của hắn lại cao vót lên khi hắn giả giọng cô nhắc lại khoảng khắc cô nghẹn ngào tỏ lòng mình với hắn...
_ “Triệt...em cần anh....Em yêu anh...”
_ Này....!
Giai Kỳ xấu hổ đến đỏ lựng cả gò má, cô gắt lên rụt tay lại, nhưng Lôi Triệt lại cười rạng rỡ, nụ cười hào sảng của hắn khi hắn kéo cô gần vào mình.
Lực kéo của hắn không mạnh, nhưng Giai Kỳ không cưỡng lại, cô sợ làm hắn đau, thế là nương vào thân hình to kềnh càng của hắn mà nép vào.
Ngắm nhìn gương mặt kiều diễm xinh đẹp của Giai Kỳ, Lôi Triệt còn không dám chạm vào cô, sợ rằng cô sẽ như một bong bóng mờ ảo mà tan biến mất...
Hắn còn chưa dám tin điều may mắn này lại được dành cho mình...!
_ Anh đang nghĩ ấy....
Lôi Triệt nghiêng nghiêng đầu, hít vào một hơi dài rồi chầm chậm thở ra, gương mặt biểu cảm vô cùng mông lung...
_ Nếu như anh không giả ra cái kế này, không biết đến bao giờ mới nghe được câu nói “yêu anh” của em?
_ Ai mà biết....
Giai Kỳ bật cười vu vơ trả lời, nụ cười xinh đẹp của cô hút sâu vào ánh mắt hắn....
Lôi Triệt nhoài người lên, như một con báo đen, hắn tiến gần vào gương mặt hồng hồng của cô, đôi môi hắn vờn nhẹ gần tới đôi môi cô, thì thầm...
_Nói cho anh biết đi....em yêu anh từ khi nào hả...
Giai Kỳ mím môi lại, bướng bỉnh lắc đầu không nói...
_ Nói đi nào....nói đi xem nào....em yêu anh từ bao giờ hả?
Lôi Triệt tiến gần lại, thanh âm ấm áp nam tính của hắn vờn nhẹ lên cánh môi cô run rẩy....hắn nghiêng đầu đi, dịu dàng mơn man...
_ Bé con....
Giai Kỳ bẽn lẽn mỉm cười....và giây phút sau, hắn thấy đôi môi mình đang giữ lấy nét cười xinh đẹp ấy….!
****
Thời tiết miền bắc lạnh lắm luôn ý
Sưởi ấm trái tim Kỳ Kỳ đi
Tặng cho Kỳ phiếu Vote để truyện của Kỳ được nhiều người biết tới hơn nha ~
Kỳ Kỳ Cám ơn lắm lắm
Giống như những ngày xưa…
Giai Kỳ gục đầu trên lồng ngực ấm áp của hắn, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống lồng ngực của hắn, từ từ thấm ướt tấm áo len. Đôi môi căng mọng của cô hằn sâu vết răng cắn của chính mình, Giai Kỳ ước rằng mình có thể vùi mặt vào lồng ngực ấm áp rộng lớn của hắn như thế, vùi sâu mãi, vùi sâu mãi, không muốn dứt rời…
Đột nhiên, khi Giai Kỳ đang còn đắm chìm trong cơn đau đớn dữ dội không thể thốt thành lời, thì đột nhiên đỉnh đầu của cô được một bàn tay ấm áp, dịu dàng vỗ nhè nhẹ với những nhịp điệu quen thuộc…
Đôi mắt Giai Kỳ mở choàng ra, ánh lên một tia kinh hoàng. Cô vội vã quay phắt lại nhìn vào gương mặt cao ngạo còn hiện nét mệt mỏi trong ánh mắt trầm ấm ấy, nụ ư cười dịu dàng có chút tê dại, thanh âm khàn đặc thoáng vẻ đuối sức…
Giai Kỳ bàng hoàng nhìn Lôi Triệt, người mà đáng lý ra trái tim đã không còn tiếng đập nữa, giờ đang mỉm cười, cho dù gương mặt của hắn còn hiện rõ vẻ yếu ớt, nhưng đôi mắt ấm áp vẫn ánh lên sức sống và sự tự tin quen thuộc ấy khiến Giai Kỳ choáng váng đến há hốc miệng…1
Thanh âm chẳng thốt ra được một chút nào, chỉ có bàn tay cô vẫn níu chặt lấy cơ thể của hắn, cùng nước mắt như mưa cứ thi nhau rơi xuống…
Nụ cười của Lôi Triệt rất êm ái, nhưng ánh mắt hắn lại chứa đựng nỗi vui sướng hạnh phúc không gì so sánh được, bàn tay hắn vươn lên xoa nhẹ gò tái nhợt của Giai Kỳ, còn khẽ nhéo nhẹ một cái….
_ Lừa được em rồi…bé con!
_ Hức….
Tiếng nức nở của Giai Kỳ bật ra khỏi đôi môi….ánh mắt của cô giống như một đứa trẻ trong đêm Giáng Sinh được nhìn thấy ông già Noen thật sự bước ra từ lò sưởi vậy....Như thể toàn bộ niềm ao ước của cả cuộc đời này đang xuất hiện trước mắt...
Và thế là....trước khi Giai Kỳ kịp hạnh phúc, thì cơ thể cô đã nhào vào lòng hắn, vòng tay của cô siết chặt lấy bả vai hắn mà nức nở hét lên.
_ Triệt!
Cái ôm mạnh mẽ của cô khiến cho Lôi Triệt nhăn mặt lại, có thể do cơ thể của hắn còn yếu, nhưng cánh tay hắn lại quàng qua bả vai của cô, siết chặt lấy thân hình mềm mại của Giai Kỳ, khát khao đặt lên gò má của cô một nụ hôn...
Giai Kỳ ôm chặt lấy Lôi Triệt, như thể níu lấy một giấc mơ mà cô sợ rằng nếu lỡ buông tay ra thì hắn sẽ bay mất...
Vùi mặt vào hõm cổ của hắn, Giai Kỳ uất ức khóc, thảng thốt nghẹn ngào thốt lên...
_ Em biết mà....anh không chết đâu! Không chết đâu!
Lôi Triệt thở ra một hơi dài, có vẻ hắn còn mệt lắm, đôi mắt sắc bén của hắn tràn đầy sự mơ hồ, nhưng hắn vẫn cứ ôm cô rất chặt, thanh âm trầm ấm vang lên dịu dàng âu yếm, như thể một người cha đang vỗ về một đứa trẻ nhỏ....
_ Nào nín đi....anh không phải không sao rồi sao?
_ Anh gạt em!
Giai Kỳ lắc lắc đầu, thế là bao nhiêu nước mắt nhòe nhoẹt của cô lau hết cả vào đường hàm cao ngạo cũng như cần cổ cao kiêu hãnh của hắn, thanh âm yếu ớt của Giai Kỳ vang lên bên tai hắn....
_ Anh gạt em....hức....!
Nghe thanh âm nũng nịu vụng về của Giai Kỳ, Lôi Triệt cười khùng khục, nhưng thanh âm trầm ấm ấy vang lên trong lồng ngực giữa chừng lại dừng lại, và gương mặt hắn thoáng lộ vẻ đau đớn...
_ Triệt....anh sao vậy? Anh đau ở đâu à?
Giai Kỳ vội vàng hỏi hắn, gương mặt cô hoảng hốt trở lại, sợ rằng hắn lại một lần nữa lăn đùng ra ngất....Lôi Triệt nhìn cô hoảng hốt lo lắng cho mình, trái tim kiêu ngạo của hắn tràn đầy tự mãn...Đáng lẽ hắn phải lắc đầu an ủi rằng... “Anh không sao đâu, em đừng lo!”, thì hắn lại nói...
_Ừ! Chỗ nào trên cơ thể của anh cũng đau!
Kèm theo cả vẻ mặt làm nũng chẳng phù hợp với người đàn ông đã gần 40 tuổi như hắn!
_ Thật là mắc ói mà!
Tề Yến Thanh lẩm bẩm nói với Nhiếp Phong, gương mặt lạnh lùng của hắn vốn đã khó gần lại càng trở nên đáng sợ, với một kẻ đang phải xa rời người hắn yêu nhất ấy mà lại phải chứng kiến một màn phát “cẩu lương” trước mặt thế này, thật là khiến hắn nuốt không trôi nổi cục tức này mà...!
Ngược lại, Nhiếp Phong lại có vẻ rất khoái chí với màn “bi hài kịch kết hợp thể thao mạo hiểm” này! Ánh mắt của hắn liếc nhìn Tề Yến Thanh, nụ cười đầy tinh quái hiện trên khóe môi hắn, Nhiếp Phong lẩm bẩm nói với Tề Yến Thanh đang đằng đằng chán ghét kia...
_ Thế mới biết cơm khó nuốt nhất là “cơm chó” mà!
_ Chẹp...!
Tề Yến Thanh chán nản quay mặt đi, bàn tay hắn chìa ra với vị bác sĩ bên cạnh, lịch sự nói.
_ Cám ơn bác sĩ! Cám ơn các vị! Để các vị phải phối hợp làm ra trò này thật thất lễ!
_ Ngài đừng nói như vậy Tề tiên sinh! Là chúng tôi tự nguyện mà! Chỉ cần giúp đỡ được cho các vị là chúng tôi cũng giống như đã chữa trị thành công cho một ca bệnh! Lôi tiên sinh không có vấn đề gì là điều đáng mừng! Chỉ mong là lát nữa Giai Kỳ tiểu thư không tìm ngài ấy...tính sổ mà thôi!
Vị bác sĩ kia cùng ê kíp mổ vui vẻ cười nói, xả vai diễn của mình. Nhiếp Phong ở bên cạnh hết chép miệng lại đến lắc đầu, gật gù lên tiếng.
_ Nếu như các vị không còn muốn làm bác sĩ nữa...tôi có một người bạn làm ở bên Broadway....
Tề Yến Thanh liếc nhìn Nhiếp Phong một cái rất sắc, Nhiếp Phong nhún vai với hắn và cười toe toét.
_ Bây giờ chúng tôi sẽ đưa Lôi tiên sinh vào trong phòng hồi sức để nghỉ ngơi....
Mọi người quay đầu nhìn bàn tay Lôi Triệt đang nắm chặt lấy tay của Giai Kỳ, và hai người đang trao cho nhau ánh mắt chôn dấu những điều mà chỉ có hai người hiểu.
Vị bác sĩ kín đáo nói với Tề Yến Thanh đang bộc lộ ra biểu cảm của một người vừa bị tọng cho một vại trà khổ sâm...
_...Hay có lẽ là đợi thêm...một chút nữa vậy!
*****
_ Lôi tiên sinh đã không còn nguy hiểm nữa rồi! Nghỉ ngơi một hai ngày là cơ thể sẽ hồi phục lại! Cũng may độc tính nhiễm vào chưa đi vào máu, lượng nhiễm cũng không tới mức nghiêm trọng, còn được cấp cứu kịp thời nên trước mắt không có vấn đề gì...Nhưng nhất định phải ở lại bệnh viện để theo dõi, ít nhất là một tuần!
Vị bác sĩ cẩn thận dặn dò Giai Kỳ và Lôi Triệt, còn đích thân đặt bộ quần áo bệnh nhân tại giường cho hắn, tươi cười nói.
_ Xin lỗi Giai Kỳ tiểu thư, vừa nãy trước khi ngất đi Lôi tiên sinh có nhờ chúng tôi nếu cứu được ngài ấy thì nhất định phải chờ ngài ấy tỉnh lại trước khi báo cho tiểu thư, đã làm tiểu thư kinh sợ! Xin lỗi tiểu thư!
_ Dạ! Không sao đâu ạ! Cám ơn bác sĩ! Nhờ có các vị mà anh ấy mới tai qua nạn khỏi mà!
Giai Kỳ cúi đầu thành tâm cảm tạ, vị bác sĩ vội vàng xua tay, thân thiên trả lời.
_ Là nhiệm vụ của chúng tôi, là trách nhiệm của chúng tôi mà!
Vị bác sĩ vừa cười nói vừa trộm nghĩ, Lôi tiên sinh là người đầu tư trực tiếp vào bệnh viện Royal. Nói cách khác ngài ấy chính là sếp của sếp của sếp của mấy người bọn họ, làm sao mà dám để ngài ấy có chuyện gì chứ…!
_ Giai Kỳ tiểu thư! Có gì cần cô cứ bấm nút trên đầu giường, chúng tôi lập tức sẽ có mặt ngay!
Vị bác sĩ cẩn thận chỉ dẫn cho Giai Kỳ rồi cáo lui, để lại mình cô và Lôi Triệt…Giai Kỳ còn cảm kích tới mức tiễn ông ra tận cửa…!
Riêng có việc thay áo cho Lôi Triệt thôi cũng là một công việc vô cùng mất sức.
Thân hình hắn vừa to lớn vừa kềnh càng, có chuyện thay cho hắn chiếc áo bệnh nhân thôi cũng khiến cho Giai Kỳ toát cả mồ hôi, cô vất vả tròng cho hắn chiếc áo vào người, rồi cẩn thận cài lại cúc áo cho hắn.
Lôi Triệt dựa trên thành giường, ngắm gương mặt nghiêng nghiêng với bọng mắt còn sưng bụp của cô, trong lòng hắn vô cùng áy náy.
_ Anh xin lỗi!
Lôi Triệt thì thầm với Giai Kỳ, khiến cho cô hồ nghi nhìn hắn.
_ Đáng lẽ anh không nên gạt em!
Lôi Triệt nhẹ giọng nói, không ngờ Giai Kỳ lại bĩu bĩu môi rồi mỉm cười, cẩn thận sắn giúp hắn ống tay áo lên.
Nhìn thấy cô không nói gì, Lôi Triệt có chút lo lắng, hắn khẽ hít vào một hơi rồi cẩn thận hỏi.
_ Em...không giận à?
_ Anh muốn em giận à? . đam mỹ hài
Giai Kỳ liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt phượng sắc sảo của cô khiến Lôi Triệt bật cười, hắn nhăn mặt nhún vai, trưng ra biểu cảm ngàn phần không muốn.
Nhìn vào gương mặt mệt mỏi của Lôi Triệt, trong lòng Giai Kỳ ẩn ẩn chua xót. Bàn tay cô nhẹ nhàng áp lên gò má hắn.
Lôi Triệt lập tức tựa đầu vào bàn tay mềm mại của cô, đôi môi hắn lập tức tìm đến mạch đập nơi cổ tay mềm mại của Giai Kỳ, dịu dàng hôn lên.
_ Anh còn mệt lắm không?
Lôi Triệt lắc đầu, nhưng nhìn ánh mắt của hắn, Giai Kỳ biết hắn đang nói dối...hắn đang rất mệt.
_ Trước khi ngất đi còn cố tình nói với các bác sĩ nếu như cứu được anh thì phải chờ anh tỉnh lại để nhờ một chuyện chỉ vì muốn gạt em rồi mới yên tâm ngất đi thì em cũng đến chịu anh!
Giai Kỳ cau mày, vừa lắc đầu, vừa cười vừa lườm hắn. Lôi Triệt thở dài, ngả người ra ghế lơ đãng nói...
_ Không phải muốn gạt em!
Giai Kỳ đưa mắt nhìn hắn, lập tức bị nuốt vào trong đôi mắt sâu thẳm quá mức dịu dàng ấy, Lôi Triệt mỉm cười, thanh âm khàn nhẹ thu hút của hắn vang lên...
_ Không phải là muốn gạt em....mà anh muốn nghe thấy câu “em yêu anh” của em...
Giai Kỳ khẽ giật mình, gò má cô nóng lên....cô cúi đầu xuống nế tránh ánh mắt của Lôi Triệt...
_ Nghe được câu yêu này của em....có chết cũng làm con ma hạnh phúc!
_Anh đừng nói thế!
Giai Kỳ vội vã bật dậy, ngón tay cô chạm lên đôi môi mỏng bạc tình của hắn.
Đôi môi ấm áp của Lôi Triệt áp vào ngón tay của Giai Kỳ, khiến cho ngón tay nhỏ nhắn của cô khẽ run lên...Giai Kỳ theo bản năng khẽ co ngón tay lại, nhưng bàn tay to lớn của hắn đã vươn lên, tóm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Giai Kỳ...
Giai Kỳ khẽ giật tay lại, nhưng Lôi Triệt giữ cô rất chặt, còn ấp cả đôi bàn tay to lớn của hắn vào bàn tay cô....Ánh mắt của hắn ánh lên hạnh phúc, như thể giấc mơ của hắn thành sự thật...
Rồi thế nào mà giọng nói trầm ấm của hắn lại cao vót lên khi hắn giả giọng cô nhắc lại khoảng khắc cô nghẹn ngào tỏ lòng mình với hắn...
_ “Triệt...em cần anh....Em yêu anh...”
_ Này....!
Giai Kỳ xấu hổ đến đỏ lựng cả gò má, cô gắt lên rụt tay lại, nhưng Lôi Triệt lại cười rạng rỡ, nụ cười hào sảng của hắn khi hắn kéo cô gần vào mình.
Lực kéo của hắn không mạnh, nhưng Giai Kỳ không cưỡng lại, cô sợ làm hắn đau, thế là nương vào thân hình to kềnh càng của hắn mà nép vào.
Ngắm nhìn gương mặt kiều diễm xinh đẹp của Giai Kỳ, Lôi Triệt còn không dám chạm vào cô, sợ rằng cô sẽ như một bong bóng mờ ảo mà tan biến mất...
Hắn còn chưa dám tin điều may mắn này lại được dành cho mình...!
_ Anh đang nghĩ ấy....
Lôi Triệt nghiêng nghiêng đầu, hít vào một hơi dài rồi chầm chậm thở ra, gương mặt biểu cảm vô cùng mông lung...
_ Nếu như anh không giả ra cái kế này, không biết đến bao giờ mới nghe được câu nói “yêu anh” của em?
_ Ai mà biết....
Giai Kỳ bật cười vu vơ trả lời, nụ cười xinh đẹp của cô hút sâu vào ánh mắt hắn....
Lôi Triệt nhoài người lên, như một con báo đen, hắn tiến gần vào gương mặt hồng hồng của cô, đôi môi hắn vờn nhẹ gần tới đôi môi cô, thì thầm...
_Nói cho anh biết đi....em yêu anh từ khi nào hả...
Giai Kỳ mím môi lại, bướng bỉnh lắc đầu không nói...
_ Nói đi nào....nói đi xem nào....em yêu anh từ bao giờ hả?
Lôi Triệt tiến gần lại, thanh âm ấm áp nam tính của hắn vờn nhẹ lên cánh môi cô run rẩy....hắn nghiêng đầu đi, dịu dàng mơn man...
_ Bé con....
Giai Kỳ bẽn lẽn mỉm cười....và giây phút sau, hắn thấy đôi môi mình đang giữ lấy nét cười xinh đẹp ấy….!
****
Thời tiết miền bắc lạnh lắm luôn ý
Sưởi ấm trái tim Kỳ Kỳ đi
Tặng cho Kỳ phiếu Vote để truyện của Kỳ được nhiều người biết tới hơn nha ~
Kỳ Kỳ Cám ơn lắm lắm
Bình luận facebook