“Người khác đâu?” Tần Dịch Dương dùng chăn mỏng gói gém thật kỹ tiểu nữ nhân trong lòng, thân ảnh cao ngất từ trên giường đứng lên, thanh âm đè thấp hàm chứa một tia tức giận.
“Tiểu vương tử tiếp tục ngồi dưới lầu đọc sách, công tước đại nhân, tôi có cần phải gọi điện báo với giáo sư của Windy House một tiếng hay không, nếu không nói... Tiểu vương tử sinh bệnh, cho nên không có tới được....?” Người hầu tìm lý do, sợ công tước nổi giận, cách một đường điện thoại cô có thể cảm nhận được hơi thở lạnh như băng của hắn, khi nói chuyện vô cùng dè dặt, cẩn thận.
Khóe miệng tần Dịch Dương nhếch lên một nụ cười lạnh: “Không cần.”
Ngắt điện thoại, ánh mắt tức tối của hắn càng sầm xuống, lòng bàn tay nắm chặt lấy chiếc di động, cánh tay xanh tại bệ cửa sổ sát đất, nhìn thấy cánh đồng hoa xinh đẹp bên dưới 10 tầng lầu, phong cảnh của Hà Lan luôn có một cỗ hơi thở tinh khiết trong lành, làm cho người ta có chút mê luyến, Hi Hi rất thích nơi này, nếu như không phải lúc này quá gấp gáp thì hắn sẽ vui vẻ cùng nàng đi shoping. Ngày thường phải xử lý quá nhiều công việc, công sự phiền toái khiến hắn không có thời gian mà ôm nàng vào ngực, ôn nhu dụ dỗ cho nàng cười, trước lúm đồng tiền xinh đẹp thuần khiết của nàng, mọi áp lực cùng phiền não của hắn đều buông xuống, một chút là biến mất.
Nhưng mà những ngày như thế này lại luôn bị hai tiểu ác ma trong nhà phá hỏng mất.
Ngón tay thon dài lại miết miết mi tâm, nghe được động tĩnh trên giường, thế nhưng nàng đã tỉnh lại.
Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương ngưng tụ một mảng, đứng dậy hướng phía nàng đi đến, nhìn đến bộ dáng còn buồn ngủ của nàng mà có chút đau lòng, cúi người ngồi xuống nhẹ nhàng ôm lấy nàng: “Làm sao vậy? Ngủ nhiều một chút cũng không sao đâu, đến giờ anh sẽ gọi em.”
Lâm Hi Hi ý thức mông lung, cánh mi thật dài hé mở, mê man nói: “Em nghe thấy anh nói chuyện điện thoại, có chuyện gì sao?”
Tần Dịch Dương mím môi, cũng không muốn nói cho lắm.
“Là đứa con bảo bối của em chứ còn ai?” Hắn nhẹ thở dài một hơi, ở trước mặt người con gái mà mình âu yếm không có nửa điểm giấu giếm, “Càng ngày càng không có quy củ, có phải anh nên giáo dục lại nó hay không? Còn nhỏ như vậy, ai dạy nó dám tranh giành đàn bà với ba nó chứ?”
Lâm Hi Hi giật mình, ngọt ngào cười rộ lên, khẽ đánh hắn: “Anh nháo cái gì, em là mẹ của nó, anh cũng biết nó còn nhỏ, trẻ con đứa nào chẳng thích quấn mẹ?”
“Anh thì sao?” Tần Dịch Dương nhíu mi. Ánh mắt tràn đầy bất mãn. Cúi đầu nhẹ nhàng cắn cánh môi mềm mại của nàng, “Anh cũng thích vợ yêu của anh, anh thích ôm vợ anh, yêu đến chết mất.... Hi Hi một người phụ nữ không nên đem toàn bộ tâm tư của mình giao cho đời sau, hiểu không? Tương lai của chúng nó do chính chúng nó quyết định, nghĩ muốn gì thì tự mình đi mà sáng tạo cùng tranh thủ cơ hội, em cần phải quan tâm là... là anh đây này....”
“Ư.....” Lâm Hi Hi có chút trốn tránh, cánh tay trắng nõn tinh tế đặt trong ngực hắn, cúi đầu thở dốc, nhỏ giọng cãi lại, “Vậy lúc trước anh còn muốn cục cưng làm gì, rõ ràng đã có một đứa, còn muốn thêm đứa thứ hai nữa...”
“Anh sợ Tần Mặc một mình cô đơn.” Tần Dịch Dương nhíu mi giải thích, “Nhưng mà tên xú tiểu tử kia, cư nhiên không có chút cảm kích, hừ!”
Lâm Hi Hi suýt nữa bật cười, trời biết, hắn thiên vị con gái đến cỡ nào chứ?
“Thôi được rồi... Chúng ta trở về đi, không cần chờ đến sáng mai mới về, anh về Anh còn phải xử lý nhiều việc.” Nàng quyết định không ngủ nữa, lên máy bay cũng có thể ngủ tiếp mà: “Em nhớ cục cưng, em muốn trở về xem con.”
Tần Dịch Dương cũng không trả lời, chỉ là cứ như vậy mà bao vây lấy nàng, cánh tay to lớn đem thân thể nhỏ bé của nàng ôm chặt vào trong ngực, thấp giọng nói: “Thực không ngoan.... Ở dưới thân anh chỉ có thể nghĩ đến anh, trừ bỏ anh ra đừng có nghĩ đến ai khác... Hi Hi, em đã quên sao?”
Lâm Hi Hi dở khóc dở cười, mặc cho hắn mạnh mẽ áp chế trong ngực, không thể ngăn cản được hành vi vô lại của hắn.
“Dịch Dương.... Không cần! A!... Ngứa lắm....” Nàng cười rộ lên, ranh mãnh mà cựa quậy trong ngực hắn, cố ý trốn tránh, ôm lấy bụng cùng thắt lưng mình, không cho phép ngón tay không kiêng nể của hắn khiêu khích thần kinh cảm giác của nàng.
Tần Dịch Dương thích nhất những giây phút như thế này, cúi đầu vội vàng hôn lên cánh môi đang trốn tránh của nàng.
Nàng vẫn còn sợ hãi muốn trốn tránh, Tân Dịch Dương lại đem cả hai tay bao trùm lên lưng nàng, vuốt ve thân thể nàng, làm cho nàng từ từ trầm tĩnh lại, hơi thở bị hắn giữ lấy, lời lẽ bị nụ hôn của hắn yêu thương.
Sau đó phong ba tình cảm mãnh liệt suýt nữa bị khơi mào, áo sơ mi vừa mới mặc vào của Tần Dịch Dương đã nóng vội muốn cởi ra, hắn cơ hồ khó chịu muốn chết mà nhịn xuống, chỉ là ra sức nhào nặn tiểu nữ nhân dưới thân vài cái liền từ bỏ.
Buông cánh môi của nàng ra, hít một hơi thật sâu, Tần Dịch Dương hôn nhẹ khóe môi nàng như là muốn bảo nàng cứ yên tâm đi.
Cầm lấy di động bấm bấm mấy cái, hắn thản nhiên dặn: “Điều chỉnh lịch trình một chút, mấy giờ sau cất cánh, phu nhân sẽ cùng đi với tôi. Đúng rồi, Lạc Thành đâu?”
Hắn có thói quen rất nhiều chuyện đều do Lạc Thành an bài, nhiều năm như vậy, người bên cạnh có thể làm việc tốt không ít, nhưng là đắc lực nhất lại cũng chỉ có một người.
Không biết điện thoại bên kia nói gì, lông mày của tần Dịch Dương nhíu chặt lại, nhưng là rất nhanh đã từ từ giãn ra.
“À...” Trên môi hắn nổi lên một mạt cười nhợt nhạt, “Biết rồi!”
Lâm Hi Hi chống đỡ thân thể ngồi dậy, tóc đen mềm mượt rơi rụng trên vai, nghi ngờ nhìn hắn: “Anh không biết gì sao?”
Cắt đứt điện thoại, Tần Dịch Dương đi tới, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, thở dài một hơi nói: “Không có gì... Là anh sơ suất. Một tiếng nữa chúng ta sẽ về Anh, lần này anh nhất định phải giáo huấn thật tốt tên tiểu tử hỗn đản kia, không thể để thế này được.”
Hơi thở nóng bỏng của hắn phun vào cần cổ nàng, Lâm Hi Hi cười yếu ớt, né tránh: “Cấm không cho, đó là cục cưng của em.”
“Nó cũng là của anh!” Tần Dịch Dương chỉnh nàng, “Anh cũng rất yêu thương nó, nhưng là có một chuyện không được, Hi Hi... Đừng để cho anh thấy trong mắt em cục cưng quan trọng hơn anh, đàn ông khi ghen rất đáng sợ, nhất là người đàn ông như anh đây!”
Lâm Hi Hi phì cười, “Anh là loại đàn ông như thế nào?”
Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương lóe sáng lộ ra tia mị hoặc, hai ngón tay mân mê chiếc cằm non mịn của nàng: “Em không rõ ràng lắm sao?”
Lâm Hi Hi mím môi, cười nhưng không nói, nhớ đến thời điểm từ lúc bọn họ gặp mặt đến khi yêu nhau, người đàn ông này vẻ ngoài thật đáng sợ, nội tâm lại thâm trầm nham hiểm. Được hắn yêu đúng là niềm hạnh phúc vô bờ, chính là để được đến hạnh phúc này, nàng cũng đắng cay không ít.
“Anh cẩn thận đấy!” Nàng quay đầu, ôn nhu nói: “Mặc Mặc rất thông minh, nhất định sau này con sẽ vượt anh cho coi.”
Khóe môi Tần Dịch Dương cong lên, lại hôn lên cánh môi nàng, mơ hồ nói: “Anh chờ ngày nào đó....”
Nàng kinh ngạc, ý cười dạt dào, không cẩn thận để cho hắn chạm được đầu lưỡi mềm mại, lại là một trận dây dưa mất hồn.
Máy bay cất cánh rồi lại hạ xuống, trải qua mấy giờ, ở trên đường băng bên ngoài lâu đài chậm rãi lướt qua rồi dừng lại, chiếc xe Lincoln màu đen lộ ra sự tao nhã, tiến vào cánh của uy nghiêm của lâu đài
Bình luận facebook