Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-467
Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 129 - 1: Người đàn ông cao giá.
Chương 129 - 1: Người đàn ông cao giá.
Khi Hoắc Duật Hy lơ đãng thiếp đi bên gối cũng là lúc người đàn ông luôn ôm con trai nhỏ của mình khẽ cử động.
Hắn đem thằng bé nằm ngửa trở lại giường, nhưng vì tướng ngủ xấu tính giống mẹ cho nên chỉ được hai giây Đại Bạch đã lăn lộn ngược xuôi tìm chỗ để ôm, rốt cuộc lăn đến chỗ của Hoắc Duật Hy ôm chặt lấy cô.
Tư Cảnh Hàn bất lực thở dài, không thể tách thằng bé ra được nên đành nhích người theo nó tiến sát hơn đến bên cạnh Hoắc Duật Hy, kéo tấm chăn cẩn thận đắp cho hai mẹ con. Tiện thể cúi hôn lên má của con trai một cái. Riêng về phần Hoắc Duật Hy bên cạnh hắn chỉ nhìn mà không có thêm hành động nào khác, tuy vậy trong ánh mắt vẫn cuồn cuộn biến chuyển.
Sau cùng cũng chỉ dừng lại ở khoảnh khắc ngắm nhìn ấy rồi nghiêng người nằm xuống bên cạnh lưng của Đại Bạch, cũng là khoảng cách duy nhất từ chỗ hắn đến Hoắc Duật Hy, có thể nói là gần trong gan tất, khi hắn khoác tay lên đầu giường gần như đã bao trọn hai mẹ con trong phạm vi của mình.
Lúc này trong đôi mắt của hắn thật bình yên, dường như đã thả lỏng hết mọi giác quan, cũng buông xuống hết những phòng bị.
Thật ra mà nói tâm tư của hắn không giống người bình thường cũng là lẽ hiển nhiên, trước kia hắn lo được lo mất thế nào, cho dù hắn có là quân vương đứng trên vạn người thì đôi lúc cũng muốn hưởng thụ sự sủng ái, đặc biệt là của người hắn để ý, như vậy là quá đáng lắm sao?
Bạn có biết, hoặc bạn đã thừa biết một quy luật mang bản chất của con người: hễ người ta quá dễ dàng có được thứ gì đó thường sẽ không biết trân trọng, chỉ có những thứ khó nắm bắt, bạn khát cầu mà mãi không có được thì trong mắt bạn đó mới là thứ đáng quý, có giá trị và khiến bạn phải nâng niu.
Và chỉ khi người ta đã mất đi hoặc sắp sửa mất đi một thứ gì đó thì lúc đó người ta mới hiểu điều đó quan trọng thế nào với mình.
Cho nên điều hắn đang làm không phải vì một chút giận hờn vu vơ vô cớ, mà thật sự là muốn dụng tâm để câu được trái tim của cô. Để cô yêu hắn chết đi sống lại, không thể không có hắn bên cạnh.
Hắn thừa nhận bản thân mình đê tiện, nhưng hắn sẽ chẳng cần cái danh xưng quân tử khi bản thân hắn còn chẳng có nổi tình yêu.
Không có được hạnh phúc mà mình mong muốn, làm quân tử thì có nghĩa lý gì?
Tư Cảnh Hàn nghĩ đến thở nhẹ một hơi, khẽ áp mặt vào gối nhìn về phía Hoắc Duật Hy cũng đang áp mặt vào gối hướng về phía mình. Bàn tay của hắn từ việc đặt trên mông Đại Bạch chậm rãi tiến lên thêm một chút, vượt qua cái rào cản ú mập ở giữa chạm vào eo của cô, rồi từ đó dọc theo tấm lưng xinh đẹp di chuyên về sau gáy, lại đi qua sườn mặt rồi dừng trên đôi môi mềm mại hồng hào.
Đôi mắt màu lam vào lúc này trở nên tối tăm, nhưng bên trong lại có những vì sao nhỏ không ngừng vụt sáng.
Hoắc Duật Hy, tình yêu trước kia vì tôi cho không, biếu không nên em xem thường chà đạp.
Nhưng em yên tâm...
Nhưng tình đã cho đi rồi có bao giờ lấy lại được đâu.
____________
15/10/2019
#10 Niếp đề 140k, bão 15c nha mọi người.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Chương 129 - 1: Người đàn ông cao giá.
Khi Hoắc Duật Hy lơ đãng thiếp đi bên gối cũng là lúc người đàn ông luôn ôm con trai nhỏ của mình khẽ cử động.
Hắn đem thằng bé nằm ngửa trở lại giường, nhưng vì tướng ngủ xấu tính giống mẹ cho nên chỉ được hai giây Đại Bạch đã lăn lộn ngược xuôi tìm chỗ để ôm, rốt cuộc lăn đến chỗ của Hoắc Duật Hy ôm chặt lấy cô.
Tư Cảnh Hàn bất lực thở dài, không thể tách thằng bé ra được nên đành nhích người theo nó tiến sát hơn đến bên cạnh Hoắc Duật Hy, kéo tấm chăn cẩn thận đắp cho hai mẹ con. Tiện thể cúi hôn lên má của con trai một cái. Riêng về phần Hoắc Duật Hy bên cạnh hắn chỉ nhìn mà không có thêm hành động nào khác, tuy vậy trong ánh mắt vẫn cuồn cuộn biến chuyển.
Sau cùng cũng chỉ dừng lại ở khoảnh khắc ngắm nhìn ấy rồi nghiêng người nằm xuống bên cạnh lưng của Đại Bạch, cũng là khoảng cách duy nhất từ chỗ hắn đến Hoắc Duật Hy, có thể nói là gần trong gan tất, khi hắn khoác tay lên đầu giường gần như đã bao trọn hai mẹ con trong phạm vi của mình.
Lúc này trong đôi mắt của hắn thật bình yên, dường như đã thả lỏng hết mọi giác quan, cũng buông xuống hết những phòng bị.
Thật ra mà nói tâm tư của hắn không giống người bình thường cũng là lẽ hiển nhiên, trước kia hắn lo được lo mất thế nào, cho dù hắn có là quân vương đứng trên vạn người thì đôi lúc cũng muốn hưởng thụ sự sủng ái, đặc biệt là của người hắn để ý, như vậy là quá đáng lắm sao?
Bạn có biết, hoặc bạn đã thừa biết một quy luật mang bản chất của con người: hễ người ta quá dễ dàng có được thứ gì đó thường sẽ không biết trân trọng, chỉ có những thứ khó nắm bắt, bạn khát cầu mà mãi không có được thì trong mắt bạn đó mới là thứ đáng quý, có giá trị và khiến bạn phải nâng niu.
Và chỉ khi người ta đã mất đi hoặc sắp sửa mất đi một thứ gì đó thì lúc đó người ta mới hiểu điều đó quan trọng thế nào với mình.
Cho nên điều hắn đang làm không phải vì một chút giận hờn vu vơ vô cớ, mà thật sự là muốn dụng tâm để câu được trái tim của cô. Để cô yêu hắn chết đi sống lại, không thể không có hắn bên cạnh.
Hắn thừa nhận bản thân mình đê tiện, nhưng hắn sẽ chẳng cần cái danh xưng quân tử khi bản thân hắn còn chẳng có nổi tình yêu.
Không có được hạnh phúc mà mình mong muốn, làm quân tử thì có nghĩa lý gì?
Tư Cảnh Hàn nghĩ đến thở nhẹ một hơi, khẽ áp mặt vào gối nhìn về phía Hoắc Duật Hy cũng đang áp mặt vào gối hướng về phía mình. Bàn tay của hắn từ việc đặt trên mông Đại Bạch chậm rãi tiến lên thêm một chút, vượt qua cái rào cản ú mập ở giữa chạm vào eo của cô, rồi từ đó dọc theo tấm lưng xinh đẹp di chuyên về sau gáy, lại đi qua sườn mặt rồi dừng trên đôi môi mềm mại hồng hào.
Đôi mắt màu lam vào lúc này trở nên tối tăm, nhưng bên trong lại có những vì sao nhỏ không ngừng vụt sáng.
Hoắc Duật Hy, tình yêu trước kia vì tôi cho không, biếu không nên em xem thường chà đạp.
Nhưng em yên tâm...
Nhưng tình đã cho đi rồi có bao giờ lấy lại được đâu.
____________
15/10/2019
#10 Niếp đề 140k, bão 15c nha mọi người.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com