Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Truyện 1
"Nếu chị đã chắc chắn tổ chức Vong sẽ hậu thuẫn cho Đại Bạch thì em cũng không còn lo lắng gì. Tùy chị lựa chọn thời gian thích hợp thôi." Hoắc Duật Thiên vừa nói với Hoắc Duật Hy vừa tặc lưỡi với Đại Bạch, thằng nhóc cố làm theo nhưng không được, nên rất ngưỡng mộ nhìn cậu nhỏ của mình.
Nhìn thời gian, Hoắc Duật Thiên không có ý nán lại nữa, cấp Đại Bạch lên tay nói với chị gái: "Em phải đi đây, chị về cẩn thẩn. À, đợi khi hắn trở về, lựa thời gian thích hợp thì đem Đại Bạch về nhà thăm ba mẹ một chuyến, ba rất trông chờ thành ý của hắn đó."
"Em..." Hoắc Duật Hy khó xử.
Hoắc Duật Thiên cười khẽ: "Chị, hắn và Hoắc gia có hòa thuận hay không đều trông chờ vào chị cả rồi... Hơn nữa nếu hắn thật lòng với chị, em nghĩ việc này không khó lắm đâu. Đại Bạch, mau vẫy tay tạm biệt mommy đi."
"Tạm biệt mommy..." Đại Bạch sai đâu làm đó, nhiệt tình vẫy tay tạm biệt Hoắc Duật Hy đi theo người cậu mới gặp vài lần vì búp bê xinh đẹp.
Hoắc Duật Hy lần đầu cảm thấy nuôi thằng nhóc mập mạp này thật tốn công của ba mẹ nó mà.
Đại Bạch theo Hoắc Duật Thiên lên xe, về thẳng một biệt thự sang trọng trong lòng thành phố.
Xuống xe, hắn cấp thằng bé như một món quà quý giá đi vào sảnh chính, tìm kiếm cô gái xinh đẹp với thần sắc u buồn, lạnh nhạt rồi tặng cho chiến lợi phẩm của mình.
Cô gái ban đầu không hiểu, kinh ngạc che miệng nhìn Đại Bạch được giơ ra trước mặt rồi lại nhìn hắn.
Người đàn ông vẫn duy trì động tác giơ tay ra, Đại Bạch giống như con gấu bông được treo lủng lẳng giữa không trung, còn gặm ngón tay chớp chớp mắt, cười đến ngây ngô với chị xinh đẹp trước mặt.
Người đàn ông hài lòng với nhóc, nhìn đến cô gái thì khẽ hắng giọng, lạnh lùng nói: "Cho em."
___________
Ngày hôm sau.
Thành phố K mấy ngày gần đây vốn dĩ còn chưa hạ nhiệt với chuyện tình cảm đầy thị phi của hai thái tử bậc nhất kinh thành thì giờ đây lại nhận thêm một quả bom chấn động nữa.
Hoắc Duật Hy - Hoắc thị tài phú đăng tin tìm ba cho con trai.
Chưa biết sự thật ra sao nhưng chủ nhân của buổi họp báo chính là huy động nhân lực của Tư thị để phô trương thanh thế.
Trước buổi họp báo, những phóng viên muốn tới dự phải chấp nhận điều kiện không phỏng vấn Hoắc Duật Hy, cô cũng không nhận phỏng vấn, họ chỉ được truyền tin những gì cô đã nói, còn những việc còn lại đều phải nằm trong sự kiểm soát của Tư thị.
Dù có yêu cầu như vậy nhưng số lượng phóng viên đến đưa tin còn nhiều hơn cả lần Tư Cảnh Hàn xuất hiện, đặt kín không có chỗ đứng, chỉ có vào mà không thể ra, nhưng cũng chẳng ai muốn trở ra bởi cơ hội ngàn năm có một này.
Đúng thời gian, Hoắc Duật Hy từ bên trong hậu trường bước ra, máy ánh lập tức lia về phía cô không ngừng nghỉ.
Cô đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ nên khá bình tĩnh, nhẹ nhàng đi đến chỗ ngồi, định vị ngay ngắn.
Phóng viên bên dưới nhất thời vị vẻ đẹp thoát tục của cô làm cho ngẩn người. Hôm nay cô chỉ mặc một chiếc váy xanh lam đơn giản dài đến gối, đi một đôi giày đế bằng cùng màu, trang điểm nhẹ nhàng và thả lơi mái tóc bồng bềnh nhưng cũng đủ làm người khác khiếp sự thần sắc cao quý tự nhiên, như được ẩn sâu trong cốt tủy, không cần làm gì cả cũng đã cao quý rồi.
Cô có một đôi mắt màu hổ phách tinh tế và một nụ cười mê người, vào lúc này lại được vận dụng tối ưu để bắt đầu câu chuyện:
"Chào các bạn phóng viên, cảm ơn vì sự có mặt của các bạn trong cuộc họp báo của tôi ngày hôm nay và cũng rất xin lỗi vì việc của cá nhân tôi mà đã kéo cả một đội ngũ truyền thông hùng hậu như vậy đến."
"Không làm mất thời gian của các bạn, tôi sẽ nói vào vấn đề chính, cũng là nguyên nhân của buổi họp báo... Tôi - Hoắc Duật Hy - con gái của chủ tịch hội đồng quản trị Hoắc thị và Tư thị - Tư Cảnh Hàn đã ở bên nhau hơn năm năm, chúng tôi còn có một con trai 4 tuổi."
"Cái gì?!"
Lời Hoắc Duật Hy vừa nói ra đã làm cả khán phòng đồng thanh hô lên một tiếng kinh hãi, thật muốn xông vào hỏi ngây tường tận mọi chuyện, nhưng không được.
Hoắc Duật Hy thấy sự chấn động này từ những người có mặt cũng không lấy làm lạ, cô chỉ cười mà nói tiếp: "Cho nên tôi có thể giúp Tề thị - Tề Thiếu Khanh và Tư Cảnh Hàn đính chính những tin tức mấy ngày nay viết về hai người họ hoàn toàn là không có khả năng."
"Tôi và Tư Cảnh Hàn mấy năm qua trải qua rất nhiều thăng trầm, có tái hợp có chia xa, đặc biệt là gần đây vừa tái hợp với nhau chưa bao lâu lại xảy ra chuyện hiểu lầm. Anh ấy giận tôi, nên bỏ đi đã được một tuần rồi, bạn bè không liên lạc được, tôi không liên lạc được, con trai cũng không liên lạc được, nên tôi liền biết anh ấy thật sự giận rồi."
"Tôi mở cuộc họp báo này chính là muốn gọi anh ấy trở về, buộc anh ấy trở về, và cho anh ấy một danh phận. Nên là... Tư Cảnh Hàn, anh nghe cho rõ đây..."
"Thứ nhất, tát anh là em sai, đừng giận dỗi nữa, anh trở về đi em mới chuộc lỗi được chứ."
"Thứ hai, không chỉ riêng em mà Đại Bạch cũng từng ngày đợi anh, anh nỡ để con trai khổ sở vì anh sao?"
"Thứ ba, em trước mặt truyền thông đại chúng, không màn đến danh dự của một người phụ nữ gọi anh về, xem như là cho anh danh phận chính đáng rồi, sau này cả thế giới đều biết anh là người của em, nên em có đàn ông khác thì chính là em sai, là em đa tình, bội bạc, nên thế nào em cũng không dám đâu, cả thế giới đều sẽ đứng về phía anh, anh còn chưa an tâm sao?"
"Cuối cùng, ừm..." Hoắc Duật Hy nói đến đây thoáng im lặng, cả hội trường cũng vì cô mà nhốn nháo, tò mò đến chết muốn được biết điều còn lại ngay lập tức.
Cô biết họ nóng lòng, nhưng tự bản thân đứng trước lời cuối cùng này cô thấy khó khăn vô cùng, cũng rất căng thẳng, trái tim đánh thùm thụp sắp vọt ra ngoài.
Bỗng dưng trong tâm trí hàng loạt các sự kiện và hình ảnh trong quá khứ của hai người lại hiện ra, ào ào như thác lũ rót vào lòng cô, từ lần đầu tiên gặp mặt, nụ hôn đầu tiên, nụ cười của hắn, giọng hát của hắn, cái nhíu mày, đôi mắt lạnh rồi bi thương và vụn vỡ những nước mắt trên đôi mi thật dày, thật cong cũng là của hắn, thế nào cũng đẹp, thế nào cũng rất mê người.
Còn nhớ thời gian trước khi còn giả vờ làm Tiểu Bạch hắn bắt cô nói yêu hắn, cô không cho hắn toại nguyện bởi vì lúc đó thật sự không muốn tiếng yêu đầu tiên của mình dễ dàng thốt ra như.
Tử Mặc cô thích đến như vậy còn chưa nghe được câu này từ cô lần nào, cho nên cô muốn tiếng yêu này phải thật trịnh trọng, tâm khảm mà suốt đời hắn cũng không quên được.
Xem như cả đời này của cô chỉ thừa nhận yêu duy nhất một Tư Cảnh Hàn rồi. So với mối tình đầu Tử Mặc của cô, hắn đến sau nhưng là mối tình sau cuối, nhận được sủng ái còn gì.
Người ngoài không hiểu được suy nghĩ trong lòng của cô, chỉ thấy biểu cảm trên ánh mắt của cô đang chuyển vời không ngừng, vời vợi và phong phú như một hành tinh.
Cho đến một lúc sau, bằng hết dũng khí còn sót lại, cô ngẩn đầu nhìn thẳng vào ống kính, như vô tình như hữu tình nâng tay phải lên vuốt ve chiếc vòng tay bằng gỗ trên tay trái, thật nghiêm túc: "Ba của Đại Bạch à, anh có đang nhìn thấy em không? Tốt nhất thì anh đang nhìn thấy đi, vì lời hay em chỉ nói một lần thôi..."
"Anh nghe cho rõ đây, em - Hoắc Duật Hy, yêu anh - Tư Cảnh Hàn."
"Em yêu anh!"
"Bất cứ người phụ nữ nào cũng không được động vào chủ quyền của em, anh nghe rõ chưa? Em yêu anh, nên anh không được yêu người khác nữa, rõ chưa?"
"Em hứa, em hứa sau này em chỉ lấy một mình anh làm chồng thôi, anh trở về đi, chúng ta cùng sinh Nhị Bạch được không? Tư Cảnh Hàn..."
Cả hội trường gần như đứng hình, ngẩn ngơ, mặt trơ mắt trố trước lời tuyên bố đầy khí soái của Hoắc Duật Hy.
Tuyên bố song, nhân vậy chính Hoắc Duật Hy cũng hết hồn, không ngờ mình lại có thể nói được những lời mất thể diện như thế. Nhưng trước đám đông cô không thể tỏ ra xấu hổ mà phải cứng rắn hơn nữa, nghĩ nghĩ đến việc như thế đã đủ thuyết phục Tư Cảnh Hàn chưa, nên quyết định đe dọa thêm một câu nữa:
"Em đã nói đến như vậy rồi anh còn không biết tìm về thì đừng trách em bội bạc. Em cũng chẳng phải nghèo túng đến mức không mua nổi một người ba mới cho Đại Bạch."
"Cho nên trong vòng ba ngày, ba ngày tới anh mau tìm về cho em, em hứa sẽ yêu thương anh như lúc trước. Còn bằng ngược lại, anh tiếp tục xem thường lời này của em thì em... em sẽ không làm gì anh cả, anh cứ như yên tâm. Em chỉ dùng tiền của anh để nuôi ba mới cho Đại Bạch thôi, anh nghe rõ chưa?"
"Em yêu anh."
Nói xong, cô liền đứng dậy, trong tràn vỗ tay hân hoan, nồng nhiệt đầy ngưỡng mộ và khâm phục của những người có mặt, thật tiêu soái bị rời đi cùng hai vệ sĩ hộ tống.
Nhóm phóng viên ở lại cũng không lục đục rời đi ngay bởi Hoắc Duật Hy còn chuẩn bị một đoạn clip ngắn ở cuối buổi họp báo.
Khi cô đi khỏi, đoạn clip cũng được công bố.
Nhân vật chính trong đó không ai khác chính là Đại Bạch, người liên tục được nhắc đến. Đương nhiên, máy quay không hướng trực diện vào thằng bé mà chỉ lấy góc từ phía sau hoặc một chút khuôn mặt bánh bao.
Trong đó Đại Bạch đang ngồi nghịch tuyết cùng hai con chó cưng, lúc máy quay đi đến thằng bé đứng dậy, dắt Gâu Đần và Đại Ngáo đứng nép sang một bên, chỉ tay vào hình vẽ ngộ nghĩnh trên tuyết mà nói:
[Tiểu Bạch, Tiểu Bạch... Đại Bạch đây. Tiểu Bạch có thấy Đại Bạch vẽ Tiểu Bạch rất giống không? Ưm... Đại Bạch nhớ ba Tiểu Bạch lắm, mommy cũng nhớ Tiểu Bạch nữa, Tiểu Bạch mau về đi, nếu không... nếu không mommy sẽ bỏ Tiểu Bạch mất, Đại Bạch không muốn có ba mới đâu, ô ô ô...]
[Tiểu Bạch thấy được tin này thì về sớm nhé Tiểu Bạch... cậu nhỏ có nói sẽ đưa mommy về nhà ông ngoại, sắm cho Đại Bạch và mommy vài... vài "Tiểu Bạch" mới luôn, nên... nên Tiểu Bạch mau về sớm đi, Đại Bạch không muốn Tiểu Bạch cực khổ sống bên ngoài đâu... ư ư...]
[Đại Bạch yêu Tiểu Bạch lắm.]
Đoạn clip nhanh chóng kết thúc nhưng lại bắt đầu cho những ngày bùng nổ thông tin.
Cả thành phố K dường như phải rung rinh trước thông tin quá mức rúng động này.
Ngay cả thương giới dường như cũng bàng hoàng khi biết Tư thị đã sớm có người thừa kế.
Trở lại các mặt báo lớn, dường như thông tin tìm ba cho con trai của Hoắc Duật Hy đã phủ sóng toàn bộ các trang bìa từ báo giấy cho đến báo mạng.
Các đầu đề cực sốc và giật tít đã làm "tiếng tăm" của cô ngày càng lan xa.
Hào nữ Hoắc gia đăng tin tìm chồng cũ, treo giá mua chồng sau.
Công khai tuyên bố tranh người với Tề gia. Hoắc Duật Hy - Hoắc thị, giàu đến mức nào?
Hoắc Duật Hy - tiểu tam biến thành chính thất. Tề gia lẻ bóng.
Tư thị - Tư Cảnh Hàn một vợ một con, Tề gia mọc sừng!
Chưa bao giờ giới truyền thông phải náo loạn đến như thế, vì mức độ thông tin dày đặc, lại can dự đến tận ba nhà tài phiệt lớn, vô tình trong thời gian ngắn đã gây ra việc lũng đoạn thông tin trong thành phố K.
Dựa vào tình hình này, nhiều người dự đoán, dù có lạc quan đến đâu Tư Cảnh Hàn cũng phải ngộp tin tức mà tự động trồi lên.
"Bộp!"
Tờ tạp chí bị ném xuống bàn không thương tiếc, sau đó là tiếng mắng chửi:
"Quá đáng thật! Cái gì vậy chứ hả, tốn công như vậy mở họp báo mà bọn người này viết mười tin chưa có lấy hai tin tìm chồng cho bà! Thế nào toàn là 'Tề gia bị cắm sừng'?! Là sao hả...?!"
Hoắc Duật Hy vừa chống tay lên hông vừa chỉ trời chỉ đất rít rào.
So với Đại Bạch đang cười sằng sặc vì vẻ mặt đáng yêu này của mommy thì Mao Lập Tát không khá đến như vậy, gượng gạo cười trừ huých tay vào người Lục Nguyên: "Cậu làm ăn thế nào mà càng ngày càng tệ thế này."
Lục Nguyên là trợ lý của Lạc Tư Vũ, so với Mạc Doanh trước kia không thường ở công ty, nhưng sau chuyện của Tư Cảnh Hàn, anh được bổ nhiệm trở thành cổ đông của Tư thị, quay về Trung Quốc hoạt động thường xuyên hơn.
Chuyện họp báo lần này của Hoắc Duật Hy cũng do một phần anh chuẩn bị, tuy nhiên ra nông nổi này không thể đổ toàn bộ lỗi lầm cho anh.
"Rõ ràng là cậu cũng có tham gia, thế nào lại hỏi tôi?"
"Tôi không hỏi cậu thì hỏi ai, tin tức tung ra thế nào do cậu quản lý, bị biến tấu ra thế kia cậu chẳng lẽ không biết mà kìm chế lại?" Mao Lập Tát cố tìm cách đẩy toàn bộ trách nhiệm cho người khác.
Không chịu thua, Lục Nguyên cãi lại.
Thế là hai người đàn ông thi nhau chí chóe, còn Đại Bạch thì ngửa cổ cười khanh khách khiến Hoắc Duật Hy đang điên đầu càng tức hơn, hét lên: "Được rồi!"
"..."
Cả căn phòng im bặt.
Tất cả đều sợ hãi dáng vẻ lúc này của Hoắc Duật Hy.
Cô hằn học đi về bàn làm việc của Tư Cảnh Hàn, ngồi lên ghế tổng tài, nhíu mày suy nghĩ một lúc thì nói:
"Phải đưa ra tối hậu thư thôi."
"Tối hậu thư?" Mao Lập Tát và Lục Nguyên đồng thời kinh ngạc kêu lên.
Hoắc Duật Hy liếc nhìn bọn họ, gật đầu: "Đúng vậy, tên vịt đực chết bầm kia chưa thấy quan tài nên chưa đổ lệ, bà đây không đưa ra biện pháp mạnh thì hắn cứ nhởn nhơ."
"Bốp bốp bốp!"
"Đúng lắm, đúng lắm! Phải cho hẳn biết tay." Mao Lập Tát và Lục Nguyên hùa theo vỗ tay.
Hoắc Duật Hy chướng mắt vẻ a dua của hai người kia, liếc xéo một cái, bọn họ liền thức thời quéo râu lại, im lặng.
Đại Bạch ngồi trên ghế cũng tò mò, nhảy bịch xuống chạy tới chỗ của mommy, hỏi ngây ngô: "Mommy, vịt đực là... là con vịt thế nào vậy? Có đẻ trứng được không?"
"Á há há..." Mao Lập Tát và Lục Nguyên thi nhau cùng khùng khục.
Nhất thời Hoắc Duật Hy cũng cứng người, cúi nhìn Đại Bạch đang ngẩn cao cổ ngó mình với ánh mắt cực tò mò, khó khăn ho khan: "À, nó không đẻ được trứng nhưng có thể để ra tiền."
"Và còn sinh được Nhị Bạch nữa." Mao Lập Tát chêm thêm một câu khiến Đại Bạch ngố ra, hỏi Hoắc Duật Hy tiếp: "Hả, vịt đực sinh được Nhị Bạch nữa à... giống Tiểu Bạch quá nhỉ? Nhưng... nhưng mommy đừng sinh Nhị Bạch với vịt đực nhé, tội nghiệp Tiểu Bạch."
Hoắc Duật Hy trừng mắt nhìn Mao Lập Tát, ý bảo anh bớt lắm lời với Đại Bạch.
"Nhưng tẩu tẩu, làm sao ra tối hậu thư đây?" Lục Nguyên chen vào hỏi.
"Đương nhiên là tôi nghĩ ra cách rồi, các cậu truyền xuống dưới đăng bài này lên." Vừa nói, cô đưa cho họ một tờ giấy với vài dòng chữ.
Mao Lập Tát nhận lấy, đọc thành tiếng cho Lục Nguyên cùng nghe.
Sau một ngày nữa nếu Tư Cảnh Hàn còn chưa xuất hiện, Hoắc Duật Hy sẽ trao thưởng 1 triệu đô cho ai tìm ra tung tích của hắn.
"Còn nữa, còn nữa: Tư Cảnh Hàn, anh nghe đây, nếu anh còn không xuất hiện thì em sẽ cho mọi người cùng chiêm ngưỡng anh của năm năm trước đã từng "đẹp trai" như thế nào! Wow, có ảnh minh họa luôn đây này!" Đọc đến cuối cùng Mao Lập Tát phải tự kêu lên, kéo Lục Nguyên nhìn rõ hơn vào tấm ảnh.
Hoắc Duật Hy chống tay lên trán, ưu tư: "Che một nữa lại rồi đăng lên kèm bài đăng, để hắn biết được tôi không nói đùa."
Mao Lập Tát và Lục Nguyên nghe xong mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lại nhìn vào tấm ảnh Tư Cảnh Hàn bị buộc ngược mái tóc ở đằng trước lên cao, còn cười làm dáng chụp hình với Hoắc Duật Hy liền biết người phụ nữ này có uy lực đến chừng nào, có thể biến Tư Cảnh Hàn thành như vậy đúng là trên đời không có lấy người thứ hai.
Cứ thế, Mao Lập Tát và Lục Nguyên răm rắp làm theo, cho người đăng tin lên với hy vọng sẽ thay đổi tình thế sớm tìm được chồng cho Hoắc Duật Hy.
Vậy mà qua ba hôm sau, chẳng những thị phi của Tư Cảnh Hàn và Tề Thiếu Khanh yên ắng, ngược lại còn dữ dội hơn.
Nói rằng Hoắc Duật Hy cô không chia rẻ được tình cảm của bọn họ mới tung ra hạ sách. Xem ra Tư Cảnh Hàn đã không muốn trở về nên mới treo thưởng nhờ đến sự giúp để của cộng đồng đây mà.
Cũng có người nói cô có thể to gan uy hiếp Tư Cảnh Hàn mà không sợ hắn nổi giận chẳng qua là vì sinh được một cậu con trai cho hắn. Nếu không có Đại Bạch thì có lẽ Tư Cảnh Hàn đã thẳng tay cắt đứt hết phương tiện truyền thông, tuyên truyền mà cô tung ra từ lâu rồi.
Tóm lại, đa số khách quan kết luận, Hoắc Duật Hy đối với Tư Cảnh Hàn chẳng có cân nặng nào cả, sợi dây níu giữ duy nhất để cô ngồi vững trên vị trí bà hoàng là có cậu con trai thừa kế Tư thị mà thôi. Nói mẹ quý nhờ con là thế.
"Tề Thiếu Khanh, anh định im lặng đến khi nào hả?"
Lần này Hoắc Duật Hy không còn kiên nhẫn được nữa, trực tiếp gọi điện cho Tề Thiếu Khanh.
Có vẻ Tề Thiếu Khanh đang nghỉ trưa, nhận được điện thoại phải mấy giây sau mới đáp: [Tiểu Hy, em bình tĩnh trước đã.]
"Bình tĩnh? Anh bảo em làm sao bình tĩnh, người của em giờ này còn chưa xuất hiện mà tin tức thì cứ dính lấy anh, anh lại thản nhiên như đó là sự thật. Em không biết, anh mau tìm cách đi."
Tề Thiếu Khanh nhẫn nại chờ cô nói hết mới từ tốn đáp: [Chuyện rắc rối này là do người bạn tốt mới kết thân của em gây ra, anh không đối phó lại người ta, nên em tìm cô ấy thương lượng vẫn là tốt nhất, hả.]
"Sao anh lại vô trách nhiệm như thế cơ chứ ư ư...?" Hoắc Duật Hy giận đến đỏ mắt, ngay cả người cô hy vọng nhất cũng không bênh vực cô nữa, ức vô cùng: "Anh Thiếu Khanh của em ngày xưa đâu rồi, Hoàng Tịch Liên là vợ chưa cưới của anh, anh không quản được cô ấy thì ai quản đây? Em không biết! Em không biết, hu hu hu... Anh phải tìm cách giải quyết chuyện này cho em."
Tề Thiếu Khanh ở đầu dây bên kia thoáng im lặng. Thật ra anh đang chống tay nửa nằm nghiêng trên sofa, cạnh bên còn có một tiểu mĩ nhân dựa vào ngủ say, mặc cho anh nhàn nhã vuốt ve như sủng vật cũng không phản ứng.
Phải nói tâm trạng nhàn nhã này đã bao trùm cả phòng làm việc của anh, thậm chí còn truyền sang cho Hoắc Duật Hy ở đầu dây bên kia đang tức giận, nhưng không mấy hiệu quả, bởi lòng cô bây giờ như lửa đốt.
Anh hiểu điều đó, cũng không khó chịu với thái độ gay gắt của cô, vẫn rất thư thả vuốt ve tiểu mĩ nhân trong lòng. Sau cùng nói:
[Tiểu Hy, chuyện ngăn cản Hoàng Tịch Liên anh không giúp em được, cô ấy đang muốn chỉnh anh nên chắc chắn không bỏ qua đâu.]
"Thế anh mặc tình dung túng cô ấy? Vậy mà trước đây em còn nghĩ Hoàng Tịch Liên phải sợ anh lắm, rốt cuộc anh vẫn không trị nổi người ta." Hoắc Duật Hy cười chế giễu.
Tề Thiếu Khanh nghe ra ý của cô không giận còn cười nhẹ, dường như là ngấm ngầm thừa nhận: [So với em bướng bỉnh đôi lúc còn sợ Tư Cảnh Hàn, nhưng mà Hoàng Tịch Liên đúng là y hệt Mặc Lạc Phàm, dù có thấy quan tài cũng không đổ lệ.] Nói đoạn, anh hơi cúi đầu búng tay vào mũi của tiểu mĩ nhân khiến cô hơi cau mày lại, dụi dụi mũi vào người anh rồi lại há miệng ngủ tiếp.
Một nết ngủ không mấy đẹp, nhưng anh rất hài lòng với dáng vẻ của cô lúc này.
Hoắc Duật Hy ở đầu dây bên kia thở dài thất vọng.
Tuy nhiên, anh lại trấn an cô: [Tuy anh không giúp được em chuyện phong tỏa tin tức, nhưng mà có thể cho em một gợi ý nho nhỏ tung tích của người kia.]
"Cái gì? Anh biết hắn ở đâu sao?" Hoắc Duật Hy lập tức nhảy dựng lên.
[Ừ.] Tề Thiếu Khanh khẳng định.
"Vậy tại sao anh không cho em biết?" Hoắc Duật Hy nổi đóa.
[Anh cũng chỉ mới tìm ra thôi, cứ nghĩ với biện pháp của em hắn sẽ tự động tìm về, thật không ngờ tin tức lại phản tác dụng.] Tề Thiếu Khanh điềm đạm nói, quả thật không còn thương một mình Hoắc Duật Hy như trước kia.
Hiện tại anh chẳng những thương thêm Đại Bạch mà còn san sẻ một phần cho Tư Cảnh Hàn, tóm lại, phần cho cô là ít nhất so với hai cha con Đại Bạch.
Hít một hơi thật sâu, Hoắc Duật Hy cố gắng nở nụ cười gượng gạo: "Vậy là em lại trách lầm anh rồi, nhưng anh Thiếu Khanh, Tư Cảnh Hàn của em đang ở đâu nhỉ?"
[Anh có một đảo tư nhân ở Maldives mới hoạt động, nếu không lầm thì người của là em tìm tới đó tịnh dưỡng.]
"Cái gì? Em và Đại Bạch ở đây ngày ngày khóc không ra nước mắt tìm hắn, sợ hắn như khi trước tự nhốt mình ở một đâu đó uống rượu đến chết. Thế mà rốt cuộc hắn lại thư thái đi nghỉ dưỡng ư? Chết tiệt thật!" Hoắc Duật Hy không kìm chế được kích động thét lên.
Tề Thiếu Khanh cười khẽ, biết Hoắc Duật Hy đang tức điên nên dịu dàng hơn nữa bày kế cho cô: [Hiện tại ở đây lạnh như vậy chi bằng em dẫn Đại Bạch cùng mấy chị em đến đó du lịch một chuyến, sẵn tiện đem ba về cho Đại Bạch quả thật không tệ.]
"Em phi, tại sao em phải đi tìm hắn trong khi mấy ngày qua em mới là người khổ sở. Chẳng lẽ hắn không đọc được tin tức hay sao, trái tim em... hắn bắt phải moi ra luôn thì hắn mới tin sao?" Hoắc Duật Hy vừa thở phì phì vừa nói.
Lời này của cô không phải là không có đạo lý, Tư Cảnh Hàn quả thật khiến cô hao tốn không ít tâm trí, bản thân hắn tuy rằng có giá thật, nhưng con gái nhà người ta cũng đáng để thương tiếc.
Tuy nhiên, với lập trường của anh, vẫn khuyên Hoắc Duật Hy một câu thật lòng: [Tiểu Hy, hiện tại dù có chút thiệt thòi cho em nhưng mà nếu đưa được hắn về rồi thì sau này vẫn còn rất nhiều thời gian đòi lại công đạo. Anh không bênh vực hắn mà chỉ nghĩ cho Đại Bạch, thằng bé xa được ba lâu quá sẽ rất đáng thương.]
"Không, dù có nói gì em cũng không đi đâu." Hoắc Duật Hy chắc nịch: "Em cũng cần sĩ diễn, lần này hắn phải là người hạ mình trước, nếu em đi tìm hắn thiên hạ sẽ xem em ra gì, em cũng không còn mặt mũi nào theo họ Hoắc."
[Tiểu Hy...]
"Anh đừng khuyên em nữa. Có chết em cũng không đi!"
____________
Ba hôm sau.
"Chà, mommy xem này, đẹp thật đấy." Đại Bạch khom người nhặt một cái vỏ sò lên khoe với Hoắc Duật Hy. Cô cười với thằng bé một cái rồi xách nó lên, lắc lắc mấy cái giũ sạch cát.
Cuối cùng cũng đã đến Maldives, nơi mà Tư Cảnh Hàn đang "trú ngụ" trái phép.
Cô đã vứt bỏ liêm sỉ để "chăn" hắn về cho Đại Bạch.
Cô không muốn nói nhiều đến điều này nữa, bởi vì nó chẳng vẻ vang gì. Nói trắng ra là cô vẫn cần Tư Cảnh Hàn hơn việc hắn cần cô, phải không?
"Hoàng Tịch Liên, đi đứng cho cẩn thận vào!" Lại là tiếng quát Tề Thiếu Khanh không hài lòng với Hoàng Tịch Liên.
Cô ấy nghênh mặt với anh rồi dựa sập vào người Lạc Tư Vũ đi bên cạnh, nói: "Anh thì tốt hơn người nào đó nhiều."
Lạc Tư Vũ cười trừ nhìn Tề Thiếu Khanh một cái, không đẩy Hoàng Tịch Liên ra, còn nâng tay ôm lấy vai của cô ấy, thuận tiện chỉnh lại kính râm của cả hai.
Có vẻ Tề Thiếu Khanh mấy mấy để ý cảnh này, nhìn về phía sau Trí Quân đang xách hành lý đi theo thì nghĩ ra một ý.
"Mao Lập Tát, Lục Nguyên qua đây."
"Chuyện gì vậy gia?"
"Hai cậu là đàn ông sao? Không thấy cô ấy mang đồ à?" Nói rồi anh ném vali của Trí Quân vào người Mao Lập Tát.
"Không cần đâu tổng tài, tôi tự làm được." Trí Quân muốn từ chối nhưng Tề Thiếu Khanh đã kéo cô đi, thuận tiện cởi áo khoác mỏng bên ngoài trùm lên đầu cô.
"Nắng như vậy nên chú ý một chút."
Trí Quân không quen lắm với việc được người khác chăm sóc, hơi chần chừ muốn trả lại cái áo cho Tề Thiếu Khanh, thật ra cũng không nắng như anh nói, đây là khoảng thời gian đặc biệt mát mẻ ở Maldives nhưng nhìn Lạc Tư Vũ đi đằng trước một cái bất quá cô lại ậm ừ không từ chối nữa.
"Sao vậy?" Hoàng Tịch Liên thấy Lạc Tư Vũ hở tí lại đánh mắt nhẹ về phía sau liền nghi ngờ hỏi.
Lạc Tư Vũ không ngờ mình đã lộ liễu đến nổi Hoàng Tịch Liên cũng nhận ra khác thường có chút gượng gạo mỉm cười: "Không có gì, chỉ thắc mắc bọn họ sao lại đi chậm như vậy."
Theo lời nói của hắn cô thử nhìn về phía sau, đúng là khoảng cách có chút xa thật nhưng cũng đâu phải chờ, resort ngay đằng trước, với lại ở chỗ này cũng đâu sợ lạc nhau.
Còn có Mộc Tích đi cùng Mạc Doanh ở sau cùng vẫn không ngừng tự sướng với hai con chó cưng của Đại Bạch, đón chừng bọn họ còn chưa muốn vào resort ngay bây giờ. Hơn nữa có Mao Lập Tát và Lục Nguyên trông chừng rồi càng không có chuyện gì xảy ra được.
Nhìn lên một chút nữa Hoàng Tịch Liên liền bắt gặp một hình ảnh không ưng ý, theo phản xạ cô quay phắt đi để lại cho Tề Thiếu Khanh một chút chán ghét.
Anh thấy cô vừa nhìn đến mình đã ghét bỏ quay đi hướng khác trong mắt không khỏi ánh lên một nụ cười.
Đến khi nhóm người của anh vào tới resort việc đầu tiên là đến nhận villa, đối với những người khác không có gì gọi là trở ngại vì đã được sắp xếp trước riêng với mẹ con Đại Bạch thì khó khăn vô cùng khi Hoắc Duật Hy liên tục càu nhàu Tư Cảnh Hàn đang ở chỗ nào. Đương nhiên cô muốn đánh nhanh thắng nhanh trực tiếp kéo con trai đến phòng của hắn rồi ăn vạ ở đó.
Thật sự Tề Thiếu Khanh đã toàn tâm toàn ý giúp cô, trong thời gian ngắn nhất tra ra villa của Tư Cảnh Hàn đã đặt, nhưng kèm theo đó là thông tin hầu như ban ngày Tư Cảnh Hàn không có ở resort. Hoắc Duật Hy từ đầu đã chuẩn bị sẵn tâm lí, biết rằng sẽ không dễ gì gặp được hắn nên rất bình thản cứ dẫn con trai dọn vào chỗ của hắn trước.
Phải nói khu resort này của Tề Thiếu Khanh đúng là thiên đường với cát trắng, dừa xanh cùng với hệ thống biệt thự nổi trên mặt nước xanh biếc nối với nhau bằng cầu tàu uốn lượn, mềm mại y hệt tranh vẽ. Tính luôn tất cả thì phải gần đến 200 phòng và villa với thiết kế hiện đại nhất, mỗi villa đều có cầu thang xuống thẳng biển. Như căn villa 2 tầng trên mặt nước này của Tư Cảnh Hàn vậy, có cả hệ thống lọc UV, nhưng cô vẫn thích nhất là việc được đón gió tự nhiên càng tăng thêm cảm giác trong lành.
Xem ra tên Tiểu Bạch của cô vẫn biết hưởng thụ đi, mượn cớ cùng cô cãi nhau liền xách quần áo đến đây tiêu tiền vào nhà Tề Thiếu Khanh, người ngoài nghi ngờ đúng là có cơ sở thực tiễn mà.
Nhưng mà hắn có cần khốn kiếp thế không, trong khi cô và Đại Bạch khổ sở bù lu bù loa khóc lóc, còn chẳng thèm để ý mặc mũi Hoắc gia đơn phương công khai tình cảm, hắn thì an nhàn ở chỗ này xem kịch, hẳn là hắn đã đắc ý lắm.
Thậm chí bây giờ cô còn phải bồng bế theo con trai tìm đến tận đây đem hắn trở về, trời đời dưới đất chắc hắn đang là kẻ sung sướng nhất!
Nhưng nhắc đến Đại Bạch, Hoắc Duật Hy không khỏi liếc nhìn thằng nhóc một cái.
Nó đang ôm đĩa xoài và một nải chuối ngồi bên cửa ăn ngấu nghiến, có vẻ rất thích nơi này nên luôn luôn nhìn ra biển, tận hưởng cảm giác mát mẻ chứ không phải lạnh lẽo như ở Hàn Nguyệt.
Cũng đúng thôi, từ bé Đại Bạch sống ở Canada, chưa ở trong vùng địa lý nhiệt đới như vậy bao giờ, Tư Cảnh Hàn bận rộn suốt chắc hẳn không thể dẫn nhóc con đi nước ngoài du lịch, cộng thêm việc trước kia bao nhiêu người dòm ngó hắn, lộ diện cùng Đại Bạch càng là chuyện không thể nào.
Chỉ là... so với việc để Đại Bạch ở đây sẽ vướng víu tay chân nếu nhỡ có xảy ra "đại sự", hay là cứ cho nó ở cùng phòng với ai đó có lẽ sẽ thuận tiện hơn rất nhiều nhỉ?
Chắc Đại Bạch cũng không phản đối đâu.
Nghĩ như thế, cho nên sau khi ăn trưa xong, nhân lúc mọi người còn đang nghỉ ngơi chuẩn bị cho cuộc dạo chơi buổi chiều cô quyết định gửi thằng bé sang chỗ của Tề Thiếu Khanh.
Thứ nhất anh và Đại Bạch rất hợp nhau, thứ hai tuy rằng anh và Hoàng Tịch Liên đính hôn nhưng trên thực tế anh ấy vẫn là một người đàn ông độc thân hoàng kim và không có xu hướng qua lại phức tạp với phụ nữ nên hẳn là rất rảnh rang. Thứ ba, nếu như cô không thành công vồ được Tư Cảnh Hàn ngay thì còn phải tụ họp với hội chị em phụ nữ, nên chẳng có ai rảnh rỗi mà giữ con nhỏ
đâu.
Cuối cùng thì Tề Thiếu Khanh là lựa chọn thích hợp nhất, hoặc anh cùng đám đàn ông kia cùng trông cũng càng tốt, nói tóm lại ngoài Tư Cảnh Hàn ra thì những người còn lại trong đám đàn ông đều độc thân mà.
Quay lại chỗ Đại Bạch, nhóc con rất nghe lời Hoắc Duật Hy, lập tức tay xách nách mang mấy cái vali mini của mình cùng với hai con chó sang chỗ của Tề Thiếu Khanh gõ cửa phòng.
"Cốc cốc cốc."
Không có ai phản hồi.
Đại Bạch gõ tiếp.
Vẫn chưa có ai ra mở cửa.
Thằng bé bèn đặt mấy cái vali sang một bên rồi dùng toàn lực vừa đập vừa gọi.
"Ba Tề... Ba Tề ơi, Đại Bạch đây."
Lần này không mất bao lâu bên trong đã có người đi ra.
Đương nhiên là ba Tề mà Đại Bạch gọi từ nãy đến giờ.
Đại Bạch trông thấy anh cười càng rạng rỡ đẩy vali tới trước cửa, dễ thương bảo: "Đại Bạch ngủ cùng ba... ba Tề nhé."
Tề Thiếu Khanh ban đầu là sửng sốt, sau đó là bất đắc dĩ, giống như gặp một chuyện gì đó khó xử.
Đại Bạch quá lùn để nhìn thấy được sắc mặt của anh, hơn nữa thằng nhóc cũng chưa đủ trình độ để đọc sắc mặt của người lớn, kéo vali và hai con chó cưng xúm xít đi vào trong nhưng không quên bỏ lại một câu:
"Ba Tề đang... đang tắm hả?"
Thấy anh anh cởi trần cộng thêm việc thật lâu mới ra mở cửa nên Đại Bạch nghĩ thế, sau đó thằng bé cúi xuống nhặt một cái áo sơ mi lên. Gâu Đần lập tức gậm lấy chạy đi tìm sọt quần áo thay ra để vào đó.
Tề Thiếu Khanh đối với câu hỏi của Đại Bạch phải suy nghĩ mấy giây rồi mới từ khẽ một tiếng.
Đại Bạch không lạ lẫm với thiết kế của căn villa mà anh đang ở bởi nó y hệt với chỗ Tư Cảnh Hàn đã đặt, cứ thế nhắm đến phòng ngủ có cầu trượt xuống biển đi tới.
Thấy cảnh này anh giật mình vội sải bước dài đến kịp thời xách Đại Bạch lên.
Đại Bạch bị kéo lên không trung vẫn còn tiếp tục động tác đi, đạp loạn trên không mấy cái nữa mới ngoái cổ lại nhìn anh, ngây thơ hỏi: "Làm sao vậy ba Tiểu Tề?"
Ách!
Tề Thiếu Khanh á khẩu trước cách gọi của Đại Bạch, nhưng vấn đề không nằm ở đây mà ở chỗ: "Tại sao Đại Bạch lại sang chỗ ba, mommy làm Đại Bạch giận?"
"Không có." Đại Bạch lập tức lắc đầu, còn lanh lợi kể: "Mommy và Tiểu Bạch còn phải hâm nóng tình... tình cảm, nên... nên Đại Bạch ở đó sẽ làm Tiểu Bạch ngại, hơn nữa Đại Bạch cũng muốn sang chỗ ba Tiểu Tề chơi, có được không ạ?"
Trên thực tế thì để Đại Bạch ngoan ngoãn qua đây Hoắc Duật Hy đã nói: Chỗ này là của ba Tề, Đại Bạch sang đó sẽ được ăn rất nhiều chuối và xoài miễn phí.
Thế là thằng bé lật đật đi ngay.
Tuy nhiên vẻ mặt dạ vâng của Đại Bạch cũng có sức sát thương cực mạnh đối với tâm lý của người khác, Tề Thiếu Khanh không ngại lệ, đặt thằng bé trên tay ôm trong ngực rồi xách mấy cái vali con con của nó để vào một góc chứ không cất vào phòng ngủ.
Đại Bạch cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này, nhìn giáo dác tìm kiếm chuối và xoài mà Hoắc Duật Hy nói.
Nhưng cũng vì vẻ mặt tìm kiếm của thằng bé mà sắc mặt của Tề Thiếu Khanh biến chuyển, hỏi khẽ: "Đại Bạch muốn tìm gì sao?"
"Không ạ." Thằng bé chối ngay. Mommy đã dặn sang đây không được hám ăn.
Bởi vì Đại Bạch không chịu nhận nên Tề Thiếu Khanh càng bồn chồn, khẽ đánh mắt về phía phòng ngủ lại nhìn cục bột trong tay, nảy ra một ý: "Đại Bạch ra ngoài ngắm biển nhé, ba vào trong đem trái cây ra ngay."
Quả nhiên trúng ngây tim đen nên Đại Bạch gật đầu như giã tỏi muốn trèo xuống, nhưng ngay lúc này ánh mắt sáng quắc của nhóc con lại vô tình nhìn thấy một đóm đỏ trên xương quai xanh của Tề Thiếu Khanh, liền táo ngố hỏi: "Ở đây cũng có muỗi bự nữa hả ba Tiểu Tề?"
Cảm nhận được tay Đại Bạch đang sờ lên một vị trí nóng hổi khi nảy Tề Thiếu Khanh thoáng sửng sốt, chưa hiểu "muỗi bự" của Đại Bạch là ý gì.
Nhóc con rất chu đáo giải thích rằng mỗi khi Tiểu Bạch và mommy bắt Nhị Bạch đều có muỗi bự đốt Tiểu Bạch.
Đại Bạch vừa dứt lời sắc mặt của Tề Thiếu Khanh lúc đỏ lúc trắng, hắng giọng mấy lần vẫn chưa biết mở miệng giải thích ra sao.
"Nhưng Tiểu Bạch nói bình thường không bắt Nhị Bạch cũng sẽ có muỗi bự, tội nghiệp ba Tiểu Tề, bị muỗi đốt chắc đau lắm, để Đại Bạch thổi cho nhé."
Nói rồi Đại Bạch lập tức phù phù thổi càng làm Tề Thiếu Khanh quan ngại hơn. Không nói nhiều nữa anh lập tức đem thằng bé và hai con chó cưng ra ngoài sảnh nơi khuất với phòng ngủ ngồi.
"Đại Bạch ngồi ở đây đừng đi đâu nhé, ba sẽ ra ngay."
"Vâng ạ." Đại Bạch vừa lúc lắc chân, vừa gật đầu.
Về khoảng này Tề Thiếu Khanh rất yên tâm thằng bé, nhanh chóng rảo bước vào trong.
Đại Bạch dang chân nằm hình chữ đại trên ghế dài, ngắm ánh nắng sóng sánh trên mặt nước xanh đợi ăn trái cây đột nhiên nghĩ đến một chuyện bèn trèo xuống, lần nữa đi vào trong tìm Tề Thiếu Khanh.
"Ba Tề, Đại Bạch muốn đi xi xi..." Thằng bé còn chưa nói dứt lời đã nhìn thấy bóng dáng một người lướt qua ở cửa chính của villa.
Tề Thiếu Khanh cũng giật mình vì sự xuất hiện của nhóc con, vội đóng cửa lại.
Thế nhưng Đại Bạch rất tinh mắt, chỉ lướt qua nhưng cũng đủ nhận ra người đó là ai, reo lên: "Chị xinh đẹp về rồi hả, sao lúc nãy ba Tiểu Tề không nói chị ấy ra chơi với Đại Bạch?"
Chưa bao giờ Tề Thiếu Khanh thấy Đại Bạch lợi hại như vậy, anh phải cố gắng lắm mới tỏ ra tự nhiên mà nói: "Không phải, chị ấy chỉ ghé ngang lấy đồ thôi. Không chơi cùng Đại Bạch được."
"Vậy ư." Đại Bạch sờ sờ đầu tròn, có chút tiếc nuối.
Tề Thiếu Khanh không cho thằng bé nghĩ ngợi quá nhiều lập tức đem nó đi lấy trái cây.
Chỉ là Đại Bạch không còn là một đứa trẻ ba tuổi suy nghĩ ngây thơ như lần đầu anh gặp nhóc nữa, bây giờ nhóc đã bốn tuổi, cảm quan và nhận thức đã nhuốm đầy sắc màu, suy nghĩ cũng cần trở nên logic và sâu chuỗi hơn, thậm chí từ chuyện người này có thể giả dụ lên người khác.
Giống như bây giờ, đang nằm ngắm cảnh với anh nhóc lại bất giác hỏi một câu: "Khi nào ba Tiểu Tề sẽ cùng chị xinh đẹp bắt Đại Tề Tề, Nhị Tề Tế như Tiểu Bạch và mommy vậy? Đại Bạch mong chờ lắm."
Nhìn thời gian, Hoắc Duật Thiên không có ý nán lại nữa, cấp Đại Bạch lên tay nói với chị gái: "Em phải đi đây, chị về cẩn thẩn. À, đợi khi hắn trở về, lựa thời gian thích hợp thì đem Đại Bạch về nhà thăm ba mẹ một chuyến, ba rất trông chờ thành ý của hắn đó."
"Em..." Hoắc Duật Hy khó xử.
Hoắc Duật Thiên cười khẽ: "Chị, hắn và Hoắc gia có hòa thuận hay không đều trông chờ vào chị cả rồi... Hơn nữa nếu hắn thật lòng với chị, em nghĩ việc này không khó lắm đâu. Đại Bạch, mau vẫy tay tạm biệt mommy đi."
"Tạm biệt mommy..." Đại Bạch sai đâu làm đó, nhiệt tình vẫy tay tạm biệt Hoắc Duật Hy đi theo người cậu mới gặp vài lần vì búp bê xinh đẹp.
Hoắc Duật Hy lần đầu cảm thấy nuôi thằng nhóc mập mạp này thật tốn công của ba mẹ nó mà.
Đại Bạch theo Hoắc Duật Thiên lên xe, về thẳng một biệt thự sang trọng trong lòng thành phố.
Xuống xe, hắn cấp thằng bé như một món quà quý giá đi vào sảnh chính, tìm kiếm cô gái xinh đẹp với thần sắc u buồn, lạnh nhạt rồi tặng cho chiến lợi phẩm của mình.
Cô gái ban đầu không hiểu, kinh ngạc che miệng nhìn Đại Bạch được giơ ra trước mặt rồi lại nhìn hắn.
Người đàn ông vẫn duy trì động tác giơ tay ra, Đại Bạch giống như con gấu bông được treo lủng lẳng giữa không trung, còn gặm ngón tay chớp chớp mắt, cười đến ngây ngô với chị xinh đẹp trước mặt.
Người đàn ông hài lòng với nhóc, nhìn đến cô gái thì khẽ hắng giọng, lạnh lùng nói: "Cho em."
___________
Ngày hôm sau.
Thành phố K mấy ngày gần đây vốn dĩ còn chưa hạ nhiệt với chuyện tình cảm đầy thị phi của hai thái tử bậc nhất kinh thành thì giờ đây lại nhận thêm một quả bom chấn động nữa.
Hoắc Duật Hy - Hoắc thị tài phú đăng tin tìm ba cho con trai.
Chưa biết sự thật ra sao nhưng chủ nhân của buổi họp báo chính là huy động nhân lực của Tư thị để phô trương thanh thế.
Trước buổi họp báo, những phóng viên muốn tới dự phải chấp nhận điều kiện không phỏng vấn Hoắc Duật Hy, cô cũng không nhận phỏng vấn, họ chỉ được truyền tin những gì cô đã nói, còn những việc còn lại đều phải nằm trong sự kiểm soát của Tư thị.
Dù có yêu cầu như vậy nhưng số lượng phóng viên đến đưa tin còn nhiều hơn cả lần Tư Cảnh Hàn xuất hiện, đặt kín không có chỗ đứng, chỉ có vào mà không thể ra, nhưng cũng chẳng ai muốn trở ra bởi cơ hội ngàn năm có một này.
Đúng thời gian, Hoắc Duật Hy từ bên trong hậu trường bước ra, máy ánh lập tức lia về phía cô không ngừng nghỉ.
Cô đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ nên khá bình tĩnh, nhẹ nhàng đi đến chỗ ngồi, định vị ngay ngắn.
Phóng viên bên dưới nhất thời vị vẻ đẹp thoát tục của cô làm cho ngẩn người. Hôm nay cô chỉ mặc một chiếc váy xanh lam đơn giản dài đến gối, đi một đôi giày đế bằng cùng màu, trang điểm nhẹ nhàng và thả lơi mái tóc bồng bềnh nhưng cũng đủ làm người khác khiếp sự thần sắc cao quý tự nhiên, như được ẩn sâu trong cốt tủy, không cần làm gì cả cũng đã cao quý rồi.
Cô có một đôi mắt màu hổ phách tinh tế và một nụ cười mê người, vào lúc này lại được vận dụng tối ưu để bắt đầu câu chuyện:
"Chào các bạn phóng viên, cảm ơn vì sự có mặt của các bạn trong cuộc họp báo của tôi ngày hôm nay và cũng rất xin lỗi vì việc của cá nhân tôi mà đã kéo cả một đội ngũ truyền thông hùng hậu như vậy đến."
"Không làm mất thời gian của các bạn, tôi sẽ nói vào vấn đề chính, cũng là nguyên nhân của buổi họp báo... Tôi - Hoắc Duật Hy - con gái của chủ tịch hội đồng quản trị Hoắc thị và Tư thị - Tư Cảnh Hàn đã ở bên nhau hơn năm năm, chúng tôi còn có một con trai 4 tuổi."
"Cái gì?!"
Lời Hoắc Duật Hy vừa nói ra đã làm cả khán phòng đồng thanh hô lên một tiếng kinh hãi, thật muốn xông vào hỏi ngây tường tận mọi chuyện, nhưng không được.
Hoắc Duật Hy thấy sự chấn động này từ những người có mặt cũng không lấy làm lạ, cô chỉ cười mà nói tiếp: "Cho nên tôi có thể giúp Tề thị - Tề Thiếu Khanh và Tư Cảnh Hàn đính chính những tin tức mấy ngày nay viết về hai người họ hoàn toàn là không có khả năng."
"Tôi và Tư Cảnh Hàn mấy năm qua trải qua rất nhiều thăng trầm, có tái hợp có chia xa, đặc biệt là gần đây vừa tái hợp với nhau chưa bao lâu lại xảy ra chuyện hiểu lầm. Anh ấy giận tôi, nên bỏ đi đã được một tuần rồi, bạn bè không liên lạc được, tôi không liên lạc được, con trai cũng không liên lạc được, nên tôi liền biết anh ấy thật sự giận rồi."
"Tôi mở cuộc họp báo này chính là muốn gọi anh ấy trở về, buộc anh ấy trở về, và cho anh ấy một danh phận. Nên là... Tư Cảnh Hàn, anh nghe cho rõ đây..."
"Thứ nhất, tát anh là em sai, đừng giận dỗi nữa, anh trở về đi em mới chuộc lỗi được chứ."
"Thứ hai, không chỉ riêng em mà Đại Bạch cũng từng ngày đợi anh, anh nỡ để con trai khổ sở vì anh sao?"
"Thứ ba, em trước mặt truyền thông đại chúng, không màn đến danh dự của một người phụ nữ gọi anh về, xem như là cho anh danh phận chính đáng rồi, sau này cả thế giới đều biết anh là người của em, nên em có đàn ông khác thì chính là em sai, là em đa tình, bội bạc, nên thế nào em cũng không dám đâu, cả thế giới đều sẽ đứng về phía anh, anh còn chưa an tâm sao?"
"Cuối cùng, ừm..." Hoắc Duật Hy nói đến đây thoáng im lặng, cả hội trường cũng vì cô mà nhốn nháo, tò mò đến chết muốn được biết điều còn lại ngay lập tức.
Cô biết họ nóng lòng, nhưng tự bản thân đứng trước lời cuối cùng này cô thấy khó khăn vô cùng, cũng rất căng thẳng, trái tim đánh thùm thụp sắp vọt ra ngoài.
Bỗng dưng trong tâm trí hàng loạt các sự kiện và hình ảnh trong quá khứ của hai người lại hiện ra, ào ào như thác lũ rót vào lòng cô, từ lần đầu tiên gặp mặt, nụ hôn đầu tiên, nụ cười của hắn, giọng hát của hắn, cái nhíu mày, đôi mắt lạnh rồi bi thương và vụn vỡ những nước mắt trên đôi mi thật dày, thật cong cũng là của hắn, thế nào cũng đẹp, thế nào cũng rất mê người.
Còn nhớ thời gian trước khi còn giả vờ làm Tiểu Bạch hắn bắt cô nói yêu hắn, cô không cho hắn toại nguyện bởi vì lúc đó thật sự không muốn tiếng yêu đầu tiên của mình dễ dàng thốt ra như.
Tử Mặc cô thích đến như vậy còn chưa nghe được câu này từ cô lần nào, cho nên cô muốn tiếng yêu này phải thật trịnh trọng, tâm khảm mà suốt đời hắn cũng không quên được.
Xem như cả đời này của cô chỉ thừa nhận yêu duy nhất một Tư Cảnh Hàn rồi. So với mối tình đầu Tử Mặc của cô, hắn đến sau nhưng là mối tình sau cuối, nhận được sủng ái còn gì.
Người ngoài không hiểu được suy nghĩ trong lòng của cô, chỉ thấy biểu cảm trên ánh mắt của cô đang chuyển vời không ngừng, vời vợi và phong phú như một hành tinh.
Cho đến một lúc sau, bằng hết dũng khí còn sót lại, cô ngẩn đầu nhìn thẳng vào ống kính, như vô tình như hữu tình nâng tay phải lên vuốt ve chiếc vòng tay bằng gỗ trên tay trái, thật nghiêm túc: "Ba của Đại Bạch à, anh có đang nhìn thấy em không? Tốt nhất thì anh đang nhìn thấy đi, vì lời hay em chỉ nói một lần thôi..."
"Anh nghe cho rõ đây, em - Hoắc Duật Hy, yêu anh - Tư Cảnh Hàn."
"Em yêu anh!"
"Bất cứ người phụ nữ nào cũng không được động vào chủ quyền của em, anh nghe rõ chưa? Em yêu anh, nên anh không được yêu người khác nữa, rõ chưa?"
"Em hứa, em hứa sau này em chỉ lấy một mình anh làm chồng thôi, anh trở về đi, chúng ta cùng sinh Nhị Bạch được không? Tư Cảnh Hàn..."
Cả hội trường gần như đứng hình, ngẩn ngơ, mặt trơ mắt trố trước lời tuyên bố đầy khí soái của Hoắc Duật Hy.
Tuyên bố song, nhân vậy chính Hoắc Duật Hy cũng hết hồn, không ngờ mình lại có thể nói được những lời mất thể diện như thế. Nhưng trước đám đông cô không thể tỏ ra xấu hổ mà phải cứng rắn hơn nữa, nghĩ nghĩ đến việc như thế đã đủ thuyết phục Tư Cảnh Hàn chưa, nên quyết định đe dọa thêm một câu nữa:
"Em đã nói đến như vậy rồi anh còn không biết tìm về thì đừng trách em bội bạc. Em cũng chẳng phải nghèo túng đến mức không mua nổi một người ba mới cho Đại Bạch."
"Cho nên trong vòng ba ngày, ba ngày tới anh mau tìm về cho em, em hứa sẽ yêu thương anh như lúc trước. Còn bằng ngược lại, anh tiếp tục xem thường lời này của em thì em... em sẽ không làm gì anh cả, anh cứ như yên tâm. Em chỉ dùng tiền của anh để nuôi ba mới cho Đại Bạch thôi, anh nghe rõ chưa?"
"Em yêu anh."
Nói xong, cô liền đứng dậy, trong tràn vỗ tay hân hoan, nồng nhiệt đầy ngưỡng mộ và khâm phục của những người có mặt, thật tiêu soái bị rời đi cùng hai vệ sĩ hộ tống.
Nhóm phóng viên ở lại cũng không lục đục rời đi ngay bởi Hoắc Duật Hy còn chuẩn bị một đoạn clip ngắn ở cuối buổi họp báo.
Khi cô đi khỏi, đoạn clip cũng được công bố.
Nhân vật chính trong đó không ai khác chính là Đại Bạch, người liên tục được nhắc đến. Đương nhiên, máy quay không hướng trực diện vào thằng bé mà chỉ lấy góc từ phía sau hoặc một chút khuôn mặt bánh bao.
Trong đó Đại Bạch đang ngồi nghịch tuyết cùng hai con chó cưng, lúc máy quay đi đến thằng bé đứng dậy, dắt Gâu Đần và Đại Ngáo đứng nép sang một bên, chỉ tay vào hình vẽ ngộ nghĩnh trên tuyết mà nói:
[Tiểu Bạch, Tiểu Bạch... Đại Bạch đây. Tiểu Bạch có thấy Đại Bạch vẽ Tiểu Bạch rất giống không? Ưm... Đại Bạch nhớ ba Tiểu Bạch lắm, mommy cũng nhớ Tiểu Bạch nữa, Tiểu Bạch mau về đi, nếu không... nếu không mommy sẽ bỏ Tiểu Bạch mất, Đại Bạch không muốn có ba mới đâu, ô ô ô...]
[Tiểu Bạch thấy được tin này thì về sớm nhé Tiểu Bạch... cậu nhỏ có nói sẽ đưa mommy về nhà ông ngoại, sắm cho Đại Bạch và mommy vài... vài "Tiểu Bạch" mới luôn, nên... nên Tiểu Bạch mau về sớm đi, Đại Bạch không muốn Tiểu Bạch cực khổ sống bên ngoài đâu... ư ư...]
[Đại Bạch yêu Tiểu Bạch lắm.]
Đoạn clip nhanh chóng kết thúc nhưng lại bắt đầu cho những ngày bùng nổ thông tin.
Cả thành phố K dường như phải rung rinh trước thông tin quá mức rúng động này.
Ngay cả thương giới dường như cũng bàng hoàng khi biết Tư thị đã sớm có người thừa kế.
Trở lại các mặt báo lớn, dường như thông tin tìm ba cho con trai của Hoắc Duật Hy đã phủ sóng toàn bộ các trang bìa từ báo giấy cho đến báo mạng.
Các đầu đề cực sốc và giật tít đã làm "tiếng tăm" của cô ngày càng lan xa.
Hào nữ Hoắc gia đăng tin tìm chồng cũ, treo giá mua chồng sau.
Công khai tuyên bố tranh người với Tề gia. Hoắc Duật Hy - Hoắc thị, giàu đến mức nào?
Hoắc Duật Hy - tiểu tam biến thành chính thất. Tề gia lẻ bóng.
Tư thị - Tư Cảnh Hàn một vợ một con, Tề gia mọc sừng!
Chưa bao giờ giới truyền thông phải náo loạn đến như thế, vì mức độ thông tin dày đặc, lại can dự đến tận ba nhà tài phiệt lớn, vô tình trong thời gian ngắn đã gây ra việc lũng đoạn thông tin trong thành phố K.
Dựa vào tình hình này, nhiều người dự đoán, dù có lạc quan đến đâu Tư Cảnh Hàn cũng phải ngộp tin tức mà tự động trồi lên.
"Bộp!"
Tờ tạp chí bị ném xuống bàn không thương tiếc, sau đó là tiếng mắng chửi:
"Quá đáng thật! Cái gì vậy chứ hả, tốn công như vậy mở họp báo mà bọn người này viết mười tin chưa có lấy hai tin tìm chồng cho bà! Thế nào toàn là 'Tề gia bị cắm sừng'?! Là sao hả...?!"
Hoắc Duật Hy vừa chống tay lên hông vừa chỉ trời chỉ đất rít rào.
So với Đại Bạch đang cười sằng sặc vì vẻ mặt đáng yêu này của mommy thì Mao Lập Tát không khá đến như vậy, gượng gạo cười trừ huých tay vào người Lục Nguyên: "Cậu làm ăn thế nào mà càng ngày càng tệ thế này."
Lục Nguyên là trợ lý của Lạc Tư Vũ, so với Mạc Doanh trước kia không thường ở công ty, nhưng sau chuyện của Tư Cảnh Hàn, anh được bổ nhiệm trở thành cổ đông của Tư thị, quay về Trung Quốc hoạt động thường xuyên hơn.
Chuyện họp báo lần này của Hoắc Duật Hy cũng do một phần anh chuẩn bị, tuy nhiên ra nông nổi này không thể đổ toàn bộ lỗi lầm cho anh.
"Rõ ràng là cậu cũng có tham gia, thế nào lại hỏi tôi?"
"Tôi không hỏi cậu thì hỏi ai, tin tức tung ra thế nào do cậu quản lý, bị biến tấu ra thế kia cậu chẳng lẽ không biết mà kìm chế lại?" Mao Lập Tát cố tìm cách đẩy toàn bộ trách nhiệm cho người khác.
Không chịu thua, Lục Nguyên cãi lại.
Thế là hai người đàn ông thi nhau chí chóe, còn Đại Bạch thì ngửa cổ cười khanh khách khiến Hoắc Duật Hy đang điên đầu càng tức hơn, hét lên: "Được rồi!"
"..."
Cả căn phòng im bặt.
Tất cả đều sợ hãi dáng vẻ lúc này của Hoắc Duật Hy.
Cô hằn học đi về bàn làm việc của Tư Cảnh Hàn, ngồi lên ghế tổng tài, nhíu mày suy nghĩ một lúc thì nói:
"Phải đưa ra tối hậu thư thôi."
"Tối hậu thư?" Mao Lập Tát và Lục Nguyên đồng thời kinh ngạc kêu lên.
Hoắc Duật Hy liếc nhìn bọn họ, gật đầu: "Đúng vậy, tên vịt đực chết bầm kia chưa thấy quan tài nên chưa đổ lệ, bà đây không đưa ra biện pháp mạnh thì hắn cứ nhởn nhơ."
"Bốp bốp bốp!"
"Đúng lắm, đúng lắm! Phải cho hẳn biết tay." Mao Lập Tát và Lục Nguyên hùa theo vỗ tay.
Hoắc Duật Hy chướng mắt vẻ a dua của hai người kia, liếc xéo một cái, bọn họ liền thức thời quéo râu lại, im lặng.
Đại Bạch ngồi trên ghế cũng tò mò, nhảy bịch xuống chạy tới chỗ của mommy, hỏi ngây ngô: "Mommy, vịt đực là... là con vịt thế nào vậy? Có đẻ trứng được không?"
"Á há há..." Mao Lập Tát và Lục Nguyên thi nhau cùng khùng khục.
Nhất thời Hoắc Duật Hy cũng cứng người, cúi nhìn Đại Bạch đang ngẩn cao cổ ngó mình với ánh mắt cực tò mò, khó khăn ho khan: "À, nó không đẻ được trứng nhưng có thể để ra tiền."
"Và còn sinh được Nhị Bạch nữa." Mao Lập Tát chêm thêm một câu khiến Đại Bạch ngố ra, hỏi Hoắc Duật Hy tiếp: "Hả, vịt đực sinh được Nhị Bạch nữa à... giống Tiểu Bạch quá nhỉ? Nhưng... nhưng mommy đừng sinh Nhị Bạch với vịt đực nhé, tội nghiệp Tiểu Bạch."
Hoắc Duật Hy trừng mắt nhìn Mao Lập Tát, ý bảo anh bớt lắm lời với Đại Bạch.
"Nhưng tẩu tẩu, làm sao ra tối hậu thư đây?" Lục Nguyên chen vào hỏi.
"Đương nhiên là tôi nghĩ ra cách rồi, các cậu truyền xuống dưới đăng bài này lên." Vừa nói, cô đưa cho họ một tờ giấy với vài dòng chữ.
Mao Lập Tát nhận lấy, đọc thành tiếng cho Lục Nguyên cùng nghe.
Sau một ngày nữa nếu Tư Cảnh Hàn còn chưa xuất hiện, Hoắc Duật Hy sẽ trao thưởng 1 triệu đô cho ai tìm ra tung tích của hắn.
"Còn nữa, còn nữa: Tư Cảnh Hàn, anh nghe đây, nếu anh còn không xuất hiện thì em sẽ cho mọi người cùng chiêm ngưỡng anh của năm năm trước đã từng "đẹp trai" như thế nào! Wow, có ảnh minh họa luôn đây này!" Đọc đến cuối cùng Mao Lập Tát phải tự kêu lên, kéo Lục Nguyên nhìn rõ hơn vào tấm ảnh.
Hoắc Duật Hy chống tay lên trán, ưu tư: "Che một nữa lại rồi đăng lên kèm bài đăng, để hắn biết được tôi không nói đùa."
Mao Lập Tát và Lục Nguyên nghe xong mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lại nhìn vào tấm ảnh Tư Cảnh Hàn bị buộc ngược mái tóc ở đằng trước lên cao, còn cười làm dáng chụp hình với Hoắc Duật Hy liền biết người phụ nữ này có uy lực đến chừng nào, có thể biến Tư Cảnh Hàn thành như vậy đúng là trên đời không có lấy người thứ hai.
Cứ thế, Mao Lập Tát và Lục Nguyên răm rắp làm theo, cho người đăng tin lên với hy vọng sẽ thay đổi tình thế sớm tìm được chồng cho Hoắc Duật Hy.
Vậy mà qua ba hôm sau, chẳng những thị phi của Tư Cảnh Hàn và Tề Thiếu Khanh yên ắng, ngược lại còn dữ dội hơn.
Nói rằng Hoắc Duật Hy cô không chia rẻ được tình cảm của bọn họ mới tung ra hạ sách. Xem ra Tư Cảnh Hàn đã không muốn trở về nên mới treo thưởng nhờ đến sự giúp để của cộng đồng đây mà.
Cũng có người nói cô có thể to gan uy hiếp Tư Cảnh Hàn mà không sợ hắn nổi giận chẳng qua là vì sinh được một cậu con trai cho hắn. Nếu không có Đại Bạch thì có lẽ Tư Cảnh Hàn đã thẳng tay cắt đứt hết phương tiện truyền thông, tuyên truyền mà cô tung ra từ lâu rồi.
Tóm lại, đa số khách quan kết luận, Hoắc Duật Hy đối với Tư Cảnh Hàn chẳng có cân nặng nào cả, sợi dây níu giữ duy nhất để cô ngồi vững trên vị trí bà hoàng là có cậu con trai thừa kế Tư thị mà thôi. Nói mẹ quý nhờ con là thế.
"Tề Thiếu Khanh, anh định im lặng đến khi nào hả?"
Lần này Hoắc Duật Hy không còn kiên nhẫn được nữa, trực tiếp gọi điện cho Tề Thiếu Khanh.
Có vẻ Tề Thiếu Khanh đang nghỉ trưa, nhận được điện thoại phải mấy giây sau mới đáp: [Tiểu Hy, em bình tĩnh trước đã.]
"Bình tĩnh? Anh bảo em làm sao bình tĩnh, người của em giờ này còn chưa xuất hiện mà tin tức thì cứ dính lấy anh, anh lại thản nhiên như đó là sự thật. Em không biết, anh mau tìm cách đi."
Tề Thiếu Khanh nhẫn nại chờ cô nói hết mới từ tốn đáp: [Chuyện rắc rối này là do người bạn tốt mới kết thân của em gây ra, anh không đối phó lại người ta, nên em tìm cô ấy thương lượng vẫn là tốt nhất, hả.]
"Sao anh lại vô trách nhiệm như thế cơ chứ ư ư...?" Hoắc Duật Hy giận đến đỏ mắt, ngay cả người cô hy vọng nhất cũng không bênh vực cô nữa, ức vô cùng: "Anh Thiếu Khanh của em ngày xưa đâu rồi, Hoàng Tịch Liên là vợ chưa cưới của anh, anh không quản được cô ấy thì ai quản đây? Em không biết! Em không biết, hu hu hu... Anh phải tìm cách giải quyết chuyện này cho em."
Tề Thiếu Khanh ở đầu dây bên kia thoáng im lặng. Thật ra anh đang chống tay nửa nằm nghiêng trên sofa, cạnh bên còn có một tiểu mĩ nhân dựa vào ngủ say, mặc cho anh nhàn nhã vuốt ve như sủng vật cũng không phản ứng.
Phải nói tâm trạng nhàn nhã này đã bao trùm cả phòng làm việc của anh, thậm chí còn truyền sang cho Hoắc Duật Hy ở đầu dây bên kia đang tức giận, nhưng không mấy hiệu quả, bởi lòng cô bây giờ như lửa đốt.
Anh hiểu điều đó, cũng không khó chịu với thái độ gay gắt của cô, vẫn rất thư thả vuốt ve tiểu mĩ nhân trong lòng. Sau cùng nói:
[Tiểu Hy, chuyện ngăn cản Hoàng Tịch Liên anh không giúp em được, cô ấy đang muốn chỉnh anh nên chắc chắn không bỏ qua đâu.]
"Thế anh mặc tình dung túng cô ấy? Vậy mà trước đây em còn nghĩ Hoàng Tịch Liên phải sợ anh lắm, rốt cuộc anh vẫn không trị nổi người ta." Hoắc Duật Hy cười chế giễu.
Tề Thiếu Khanh nghe ra ý của cô không giận còn cười nhẹ, dường như là ngấm ngầm thừa nhận: [So với em bướng bỉnh đôi lúc còn sợ Tư Cảnh Hàn, nhưng mà Hoàng Tịch Liên đúng là y hệt Mặc Lạc Phàm, dù có thấy quan tài cũng không đổ lệ.] Nói đoạn, anh hơi cúi đầu búng tay vào mũi của tiểu mĩ nhân khiến cô hơi cau mày lại, dụi dụi mũi vào người anh rồi lại há miệng ngủ tiếp.
Một nết ngủ không mấy đẹp, nhưng anh rất hài lòng với dáng vẻ của cô lúc này.
Hoắc Duật Hy ở đầu dây bên kia thở dài thất vọng.
Tuy nhiên, anh lại trấn an cô: [Tuy anh không giúp được em chuyện phong tỏa tin tức, nhưng mà có thể cho em một gợi ý nho nhỏ tung tích của người kia.]
"Cái gì? Anh biết hắn ở đâu sao?" Hoắc Duật Hy lập tức nhảy dựng lên.
[Ừ.] Tề Thiếu Khanh khẳng định.
"Vậy tại sao anh không cho em biết?" Hoắc Duật Hy nổi đóa.
[Anh cũng chỉ mới tìm ra thôi, cứ nghĩ với biện pháp của em hắn sẽ tự động tìm về, thật không ngờ tin tức lại phản tác dụng.] Tề Thiếu Khanh điềm đạm nói, quả thật không còn thương một mình Hoắc Duật Hy như trước kia.
Hiện tại anh chẳng những thương thêm Đại Bạch mà còn san sẻ một phần cho Tư Cảnh Hàn, tóm lại, phần cho cô là ít nhất so với hai cha con Đại Bạch.
Hít một hơi thật sâu, Hoắc Duật Hy cố gắng nở nụ cười gượng gạo: "Vậy là em lại trách lầm anh rồi, nhưng anh Thiếu Khanh, Tư Cảnh Hàn của em đang ở đâu nhỉ?"
[Anh có một đảo tư nhân ở Maldives mới hoạt động, nếu không lầm thì người của là em tìm tới đó tịnh dưỡng.]
"Cái gì? Em và Đại Bạch ở đây ngày ngày khóc không ra nước mắt tìm hắn, sợ hắn như khi trước tự nhốt mình ở một đâu đó uống rượu đến chết. Thế mà rốt cuộc hắn lại thư thái đi nghỉ dưỡng ư? Chết tiệt thật!" Hoắc Duật Hy không kìm chế được kích động thét lên.
Tề Thiếu Khanh cười khẽ, biết Hoắc Duật Hy đang tức điên nên dịu dàng hơn nữa bày kế cho cô: [Hiện tại ở đây lạnh như vậy chi bằng em dẫn Đại Bạch cùng mấy chị em đến đó du lịch một chuyến, sẵn tiện đem ba về cho Đại Bạch quả thật không tệ.]
"Em phi, tại sao em phải đi tìm hắn trong khi mấy ngày qua em mới là người khổ sở. Chẳng lẽ hắn không đọc được tin tức hay sao, trái tim em... hắn bắt phải moi ra luôn thì hắn mới tin sao?" Hoắc Duật Hy vừa thở phì phì vừa nói.
Lời này của cô không phải là không có đạo lý, Tư Cảnh Hàn quả thật khiến cô hao tốn không ít tâm trí, bản thân hắn tuy rằng có giá thật, nhưng con gái nhà người ta cũng đáng để thương tiếc.
Tuy nhiên, với lập trường của anh, vẫn khuyên Hoắc Duật Hy một câu thật lòng: [Tiểu Hy, hiện tại dù có chút thiệt thòi cho em nhưng mà nếu đưa được hắn về rồi thì sau này vẫn còn rất nhiều thời gian đòi lại công đạo. Anh không bênh vực hắn mà chỉ nghĩ cho Đại Bạch, thằng bé xa được ba lâu quá sẽ rất đáng thương.]
"Không, dù có nói gì em cũng không đi đâu." Hoắc Duật Hy chắc nịch: "Em cũng cần sĩ diễn, lần này hắn phải là người hạ mình trước, nếu em đi tìm hắn thiên hạ sẽ xem em ra gì, em cũng không còn mặt mũi nào theo họ Hoắc."
[Tiểu Hy...]
"Anh đừng khuyên em nữa. Có chết em cũng không đi!"
____________
Ba hôm sau.
"Chà, mommy xem này, đẹp thật đấy." Đại Bạch khom người nhặt một cái vỏ sò lên khoe với Hoắc Duật Hy. Cô cười với thằng bé một cái rồi xách nó lên, lắc lắc mấy cái giũ sạch cát.
Cuối cùng cũng đã đến Maldives, nơi mà Tư Cảnh Hàn đang "trú ngụ" trái phép.
Cô đã vứt bỏ liêm sỉ để "chăn" hắn về cho Đại Bạch.
Cô không muốn nói nhiều đến điều này nữa, bởi vì nó chẳng vẻ vang gì. Nói trắng ra là cô vẫn cần Tư Cảnh Hàn hơn việc hắn cần cô, phải không?
"Hoàng Tịch Liên, đi đứng cho cẩn thận vào!" Lại là tiếng quát Tề Thiếu Khanh không hài lòng với Hoàng Tịch Liên.
Cô ấy nghênh mặt với anh rồi dựa sập vào người Lạc Tư Vũ đi bên cạnh, nói: "Anh thì tốt hơn người nào đó nhiều."
Lạc Tư Vũ cười trừ nhìn Tề Thiếu Khanh một cái, không đẩy Hoàng Tịch Liên ra, còn nâng tay ôm lấy vai của cô ấy, thuận tiện chỉnh lại kính râm của cả hai.
Có vẻ Tề Thiếu Khanh mấy mấy để ý cảnh này, nhìn về phía sau Trí Quân đang xách hành lý đi theo thì nghĩ ra một ý.
"Mao Lập Tát, Lục Nguyên qua đây."
"Chuyện gì vậy gia?"
"Hai cậu là đàn ông sao? Không thấy cô ấy mang đồ à?" Nói rồi anh ném vali của Trí Quân vào người Mao Lập Tát.
"Không cần đâu tổng tài, tôi tự làm được." Trí Quân muốn từ chối nhưng Tề Thiếu Khanh đã kéo cô đi, thuận tiện cởi áo khoác mỏng bên ngoài trùm lên đầu cô.
"Nắng như vậy nên chú ý một chút."
Trí Quân không quen lắm với việc được người khác chăm sóc, hơi chần chừ muốn trả lại cái áo cho Tề Thiếu Khanh, thật ra cũng không nắng như anh nói, đây là khoảng thời gian đặc biệt mát mẻ ở Maldives nhưng nhìn Lạc Tư Vũ đi đằng trước một cái bất quá cô lại ậm ừ không từ chối nữa.
"Sao vậy?" Hoàng Tịch Liên thấy Lạc Tư Vũ hở tí lại đánh mắt nhẹ về phía sau liền nghi ngờ hỏi.
Lạc Tư Vũ không ngờ mình đã lộ liễu đến nổi Hoàng Tịch Liên cũng nhận ra khác thường có chút gượng gạo mỉm cười: "Không có gì, chỉ thắc mắc bọn họ sao lại đi chậm như vậy."
Theo lời nói của hắn cô thử nhìn về phía sau, đúng là khoảng cách có chút xa thật nhưng cũng đâu phải chờ, resort ngay đằng trước, với lại ở chỗ này cũng đâu sợ lạc nhau.
Còn có Mộc Tích đi cùng Mạc Doanh ở sau cùng vẫn không ngừng tự sướng với hai con chó cưng của Đại Bạch, đón chừng bọn họ còn chưa muốn vào resort ngay bây giờ. Hơn nữa có Mao Lập Tát và Lục Nguyên trông chừng rồi càng không có chuyện gì xảy ra được.
Nhìn lên một chút nữa Hoàng Tịch Liên liền bắt gặp một hình ảnh không ưng ý, theo phản xạ cô quay phắt đi để lại cho Tề Thiếu Khanh một chút chán ghét.
Anh thấy cô vừa nhìn đến mình đã ghét bỏ quay đi hướng khác trong mắt không khỏi ánh lên một nụ cười.
Đến khi nhóm người của anh vào tới resort việc đầu tiên là đến nhận villa, đối với những người khác không có gì gọi là trở ngại vì đã được sắp xếp trước riêng với mẹ con Đại Bạch thì khó khăn vô cùng khi Hoắc Duật Hy liên tục càu nhàu Tư Cảnh Hàn đang ở chỗ nào. Đương nhiên cô muốn đánh nhanh thắng nhanh trực tiếp kéo con trai đến phòng của hắn rồi ăn vạ ở đó.
Thật sự Tề Thiếu Khanh đã toàn tâm toàn ý giúp cô, trong thời gian ngắn nhất tra ra villa của Tư Cảnh Hàn đã đặt, nhưng kèm theo đó là thông tin hầu như ban ngày Tư Cảnh Hàn không có ở resort. Hoắc Duật Hy từ đầu đã chuẩn bị sẵn tâm lí, biết rằng sẽ không dễ gì gặp được hắn nên rất bình thản cứ dẫn con trai dọn vào chỗ của hắn trước.
Phải nói khu resort này của Tề Thiếu Khanh đúng là thiên đường với cát trắng, dừa xanh cùng với hệ thống biệt thự nổi trên mặt nước xanh biếc nối với nhau bằng cầu tàu uốn lượn, mềm mại y hệt tranh vẽ. Tính luôn tất cả thì phải gần đến 200 phòng và villa với thiết kế hiện đại nhất, mỗi villa đều có cầu thang xuống thẳng biển. Như căn villa 2 tầng trên mặt nước này của Tư Cảnh Hàn vậy, có cả hệ thống lọc UV, nhưng cô vẫn thích nhất là việc được đón gió tự nhiên càng tăng thêm cảm giác trong lành.
Xem ra tên Tiểu Bạch của cô vẫn biết hưởng thụ đi, mượn cớ cùng cô cãi nhau liền xách quần áo đến đây tiêu tiền vào nhà Tề Thiếu Khanh, người ngoài nghi ngờ đúng là có cơ sở thực tiễn mà.
Nhưng mà hắn có cần khốn kiếp thế không, trong khi cô và Đại Bạch khổ sở bù lu bù loa khóc lóc, còn chẳng thèm để ý mặc mũi Hoắc gia đơn phương công khai tình cảm, hắn thì an nhàn ở chỗ này xem kịch, hẳn là hắn đã đắc ý lắm.
Thậm chí bây giờ cô còn phải bồng bế theo con trai tìm đến tận đây đem hắn trở về, trời đời dưới đất chắc hắn đang là kẻ sung sướng nhất!
Nhưng nhắc đến Đại Bạch, Hoắc Duật Hy không khỏi liếc nhìn thằng nhóc một cái.
Nó đang ôm đĩa xoài và một nải chuối ngồi bên cửa ăn ngấu nghiến, có vẻ rất thích nơi này nên luôn luôn nhìn ra biển, tận hưởng cảm giác mát mẻ chứ không phải lạnh lẽo như ở Hàn Nguyệt.
Cũng đúng thôi, từ bé Đại Bạch sống ở Canada, chưa ở trong vùng địa lý nhiệt đới như vậy bao giờ, Tư Cảnh Hàn bận rộn suốt chắc hẳn không thể dẫn nhóc con đi nước ngoài du lịch, cộng thêm việc trước kia bao nhiêu người dòm ngó hắn, lộ diện cùng Đại Bạch càng là chuyện không thể nào.
Chỉ là... so với việc để Đại Bạch ở đây sẽ vướng víu tay chân nếu nhỡ có xảy ra "đại sự", hay là cứ cho nó ở cùng phòng với ai đó có lẽ sẽ thuận tiện hơn rất nhiều nhỉ?
Chắc Đại Bạch cũng không phản đối đâu.
Nghĩ như thế, cho nên sau khi ăn trưa xong, nhân lúc mọi người còn đang nghỉ ngơi chuẩn bị cho cuộc dạo chơi buổi chiều cô quyết định gửi thằng bé sang chỗ của Tề Thiếu Khanh.
Thứ nhất anh và Đại Bạch rất hợp nhau, thứ hai tuy rằng anh và Hoàng Tịch Liên đính hôn nhưng trên thực tế anh ấy vẫn là một người đàn ông độc thân hoàng kim và không có xu hướng qua lại phức tạp với phụ nữ nên hẳn là rất rảnh rang. Thứ ba, nếu như cô không thành công vồ được Tư Cảnh Hàn ngay thì còn phải tụ họp với hội chị em phụ nữ, nên chẳng có ai rảnh rỗi mà giữ con nhỏ
đâu.
Cuối cùng thì Tề Thiếu Khanh là lựa chọn thích hợp nhất, hoặc anh cùng đám đàn ông kia cùng trông cũng càng tốt, nói tóm lại ngoài Tư Cảnh Hàn ra thì những người còn lại trong đám đàn ông đều độc thân mà.
Quay lại chỗ Đại Bạch, nhóc con rất nghe lời Hoắc Duật Hy, lập tức tay xách nách mang mấy cái vali mini của mình cùng với hai con chó sang chỗ của Tề Thiếu Khanh gõ cửa phòng.
"Cốc cốc cốc."
Không có ai phản hồi.
Đại Bạch gõ tiếp.
Vẫn chưa có ai ra mở cửa.
Thằng bé bèn đặt mấy cái vali sang một bên rồi dùng toàn lực vừa đập vừa gọi.
"Ba Tề... Ba Tề ơi, Đại Bạch đây."
Lần này không mất bao lâu bên trong đã có người đi ra.
Đương nhiên là ba Tề mà Đại Bạch gọi từ nãy đến giờ.
Đại Bạch trông thấy anh cười càng rạng rỡ đẩy vali tới trước cửa, dễ thương bảo: "Đại Bạch ngủ cùng ba... ba Tề nhé."
Tề Thiếu Khanh ban đầu là sửng sốt, sau đó là bất đắc dĩ, giống như gặp một chuyện gì đó khó xử.
Đại Bạch quá lùn để nhìn thấy được sắc mặt của anh, hơn nữa thằng nhóc cũng chưa đủ trình độ để đọc sắc mặt của người lớn, kéo vali và hai con chó cưng xúm xít đi vào trong nhưng không quên bỏ lại một câu:
"Ba Tề đang... đang tắm hả?"
Thấy anh anh cởi trần cộng thêm việc thật lâu mới ra mở cửa nên Đại Bạch nghĩ thế, sau đó thằng bé cúi xuống nhặt một cái áo sơ mi lên. Gâu Đần lập tức gậm lấy chạy đi tìm sọt quần áo thay ra để vào đó.
Tề Thiếu Khanh đối với câu hỏi của Đại Bạch phải suy nghĩ mấy giây rồi mới từ khẽ một tiếng.
Đại Bạch không lạ lẫm với thiết kế của căn villa mà anh đang ở bởi nó y hệt với chỗ Tư Cảnh Hàn đã đặt, cứ thế nhắm đến phòng ngủ có cầu trượt xuống biển đi tới.
Thấy cảnh này anh giật mình vội sải bước dài đến kịp thời xách Đại Bạch lên.
Đại Bạch bị kéo lên không trung vẫn còn tiếp tục động tác đi, đạp loạn trên không mấy cái nữa mới ngoái cổ lại nhìn anh, ngây thơ hỏi: "Làm sao vậy ba Tiểu Tề?"
Ách!
Tề Thiếu Khanh á khẩu trước cách gọi của Đại Bạch, nhưng vấn đề không nằm ở đây mà ở chỗ: "Tại sao Đại Bạch lại sang chỗ ba, mommy làm Đại Bạch giận?"
"Không có." Đại Bạch lập tức lắc đầu, còn lanh lợi kể: "Mommy và Tiểu Bạch còn phải hâm nóng tình... tình cảm, nên... nên Đại Bạch ở đó sẽ làm Tiểu Bạch ngại, hơn nữa Đại Bạch cũng muốn sang chỗ ba Tiểu Tề chơi, có được không ạ?"
Trên thực tế thì để Đại Bạch ngoan ngoãn qua đây Hoắc Duật Hy đã nói: Chỗ này là của ba Tề, Đại Bạch sang đó sẽ được ăn rất nhiều chuối và xoài miễn phí.
Thế là thằng bé lật đật đi ngay.
Tuy nhiên vẻ mặt dạ vâng của Đại Bạch cũng có sức sát thương cực mạnh đối với tâm lý của người khác, Tề Thiếu Khanh không ngại lệ, đặt thằng bé trên tay ôm trong ngực rồi xách mấy cái vali con con của nó để vào một góc chứ không cất vào phòng ngủ.
Đại Bạch cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này, nhìn giáo dác tìm kiếm chuối và xoài mà Hoắc Duật Hy nói.
Nhưng cũng vì vẻ mặt tìm kiếm của thằng bé mà sắc mặt của Tề Thiếu Khanh biến chuyển, hỏi khẽ: "Đại Bạch muốn tìm gì sao?"
"Không ạ." Thằng bé chối ngay. Mommy đã dặn sang đây không được hám ăn.
Bởi vì Đại Bạch không chịu nhận nên Tề Thiếu Khanh càng bồn chồn, khẽ đánh mắt về phía phòng ngủ lại nhìn cục bột trong tay, nảy ra một ý: "Đại Bạch ra ngoài ngắm biển nhé, ba vào trong đem trái cây ra ngay."
Quả nhiên trúng ngây tim đen nên Đại Bạch gật đầu như giã tỏi muốn trèo xuống, nhưng ngay lúc này ánh mắt sáng quắc của nhóc con lại vô tình nhìn thấy một đóm đỏ trên xương quai xanh của Tề Thiếu Khanh, liền táo ngố hỏi: "Ở đây cũng có muỗi bự nữa hả ba Tiểu Tề?"
Cảm nhận được tay Đại Bạch đang sờ lên một vị trí nóng hổi khi nảy Tề Thiếu Khanh thoáng sửng sốt, chưa hiểu "muỗi bự" của Đại Bạch là ý gì.
Nhóc con rất chu đáo giải thích rằng mỗi khi Tiểu Bạch và mommy bắt Nhị Bạch đều có muỗi bự đốt Tiểu Bạch.
Đại Bạch vừa dứt lời sắc mặt của Tề Thiếu Khanh lúc đỏ lúc trắng, hắng giọng mấy lần vẫn chưa biết mở miệng giải thích ra sao.
"Nhưng Tiểu Bạch nói bình thường không bắt Nhị Bạch cũng sẽ có muỗi bự, tội nghiệp ba Tiểu Tề, bị muỗi đốt chắc đau lắm, để Đại Bạch thổi cho nhé."
Nói rồi Đại Bạch lập tức phù phù thổi càng làm Tề Thiếu Khanh quan ngại hơn. Không nói nhiều nữa anh lập tức đem thằng bé và hai con chó cưng ra ngoài sảnh nơi khuất với phòng ngủ ngồi.
"Đại Bạch ngồi ở đây đừng đi đâu nhé, ba sẽ ra ngay."
"Vâng ạ." Đại Bạch vừa lúc lắc chân, vừa gật đầu.
Về khoảng này Tề Thiếu Khanh rất yên tâm thằng bé, nhanh chóng rảo bước vào trong.
Đại Bạch dang chân nằm hình chữ đại trên ghế dài, ngắm ánh nắng sóng sánh trên mặt nước xanh đợi ăn trái cây đột nhiên nghĩ đến một chuyện bèn trèo xuống, lần nữa đi vào trong tìm Tề Thiếu Khanh.
"Ba Tề, Đại Bạch muốn đi xi xi..." Thằng bé còn chưa nói dứt lời đã nhìn thấy bóng dáng một người lướt qua ở cửa chính của villa.
Tề Thiếu Khanh cũng giật mình vì sự xuất hiện của nhóc con, vội đóng cửa lại.
Thế nhưng Đại Bạch rất tinh mắt, chỉ lướt qua nhưng cũng đủ nhận ra người đó là ai, reo lên: "Chị xinh đẹp về rồi hả, sao lúc nãy ba Tiểu Tề không nói chị ấy ra chơi với Đại Bạch?"
Chưa bao giờ Tề Thiếu Khanh thấy Đại Bạch lợi hại như vậy, anh phải cố gắng lắm mới tỏ ra tự nhiên mà nói: "Không phải, chị ấy chỉ ghé ngang lấy đồ thôi. Không chơi cùng Đại Bạch được."
"Vậy ư." Đại Bạch sờ sờ đầu tròn, có chút tiếc nuối.
Tề Thiếu Khanh không cho thằng bé nghĩ ngợi quá nhiều lập tức đem nó đi lấy trái cây.
Chỉ là Đại Bạch không còn là một đứa trẻ ba tuổi suy nghĩ ngây thơ như lần đầu anh gặp nhóc nữa, bây giờ nhóc đã bốn tuổi, cảm quan và nhận thức đã nhuốm đầy sắc màu, suy nghĩ cũng cần trở nên logic và sâu chuỗi hơn, thậm chí từ chuyện người này có thể giả dụ lên người khác.
Giống như bây giờ, đang nằm ngắm cảnh với anh nhóc lại bất giác hỏi một câu: "Khi nào ba Tiểu Tề sẽ cùng chị xinh đẹp bắt Đại Tề Tề, Nhị Tề Tế như Tiểu Bạch và mommy vậy? Đại Bạch mong chờ lắm."
Bình luận facebook