Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-472
Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 129 - 6: Người đàn ông cao giá.
Chương 129 - 6: Người đàn ông cao giá.
"Hư... Tiểu Bạch không cho mommy đi thật hả?" Đại Bạch tủi thân, mếu máo chuẩn bị khóc.
[Đại Bạch, không được khóc, là mommy bảo Đại Bạch nói như vậy với Tiểu Bạch sao?] Tư Cảnh Hàn nghi ngờ, Đại Bạch lập tức lắc đầu: "Không có, mommy không có. Nhưng mà Tiểu Bạch... Tiểu Bạch không muốn giữ mommy lại cho Đại Bạch thật sao, mommy thích chú chú đẹp trai mất... ô ô ô..."
Tư Cảnh Hàn nghe con trai khóc, trong lòng cũng bồn chồn đứng ngồi không yên, chẳng biết là vì xót xa nhóc con khóc hay là vì lời nhóc nói thật sự đã ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
[Đại Bạch đừng khóc, nghe Tiểu Bạch nói... Hiện tại ba Tiểu Bạch đang rất bận, không thể về nhà chứ không phải vì không thương mommy và Đại Bạch nữa. Cho nên Đại Bạch phải ở nhà bên mommy, không được để mommy thích chú đẹp trai, biết không?]
"Hic hic... vâng ạ." Đại Bạch lau lau nước mắt trên má, đáng yêu nhìn vào màn hình điện thoại, vô tư buông một lời cảnh báo: "Tiểu Bạch cũng phải nhanh về nhà nhé, Đại Bạch không muốn mất mommy đâu."
Tư Cảnh Hàn nhìn thằng bé, trong ánh mắt thoáng qua nhiều cảm xúc phức tạp, rốt cuộc cũng ừ một tiếng.
Sau đó Đại Bạch cùng hắn nói thêm mấy câu nữa thì tắt máy. Đại Bạch để điện thoại xuống rồi trèo xuống ghế, lật đật chạy vào nhà bếp.
"Mommy, mommy... Đại Bạch đã gọi cho Tiểu Bạch rồi, ngày mai Tiểu Bạch đến đón Đại Bạch đi chơi."
"Tiểu Bạch lúc nãy còn nói gì nữa không?" Hoắc Duật Hy cũng gấp rút ngồi xổm xuống, hỏi chuyện Đại Bạch.
Thằng bé lanh lợi gật đầu: "Tiểu Bạch hỏi Đại Bạch đã tắm chưa, ăn cơm chưa, có ăn kem không..."
Hoắc Duật Hy muốn đi đầu xuống đất vì sự ngây ngô của Đại Bạch, cô lau mồ hôi, kiên nhẫn hỏi tiếp: "Lúc nãy Đại Bạch nhắc đến chú chú xinh đẹp, Tiểu Bạch có nói gì không?"
"Có có, Tiểu Bạch hỏi chú chú cho Tiểu Bạch ăn gì, chơi ở đâu, Đại Bạch xin được mấy chữ ký, cuối cùng còn nói Đại Bạch phải ở bên cạnh mommy để... để... ơ..." Nói được nữa đường thì Đại Bạch đột nhiên quên mất chuyện Tư Cảnh Hàn đã dặn mình là gì, nhóc đưa hai tay lên ôm đầu cố nhớ ra: "Ơ... cái gì nhỉ?"
Phải nói "cái gì nhỉ" mà Đại Bạch không nhớ ra cũng là thứ quan trọng và hấp dẫn nhất đối với Hoắc Duật Hy, bởi vì con trai không nhớ ra mà ruột gan của cô cũng loạn hết cả lên.
"Ơ... Mommy ơi, hình như Đại Bạch quên rồi."
"Rầm!" Lần này là Hoắc Duật Hy đi đầu vào tường thật, dở khóc dở cười nhìn đứa con trai táo ngố của mình mà không biết là nên khóc hay cười.
Đại Bạch vẫn không hiểu được tình hình, đưa ngón tay trỏ lên môi vô tội nhìn mommy của mình không hiểu vì sao tự nhiên lại tỏ vẻ khổ sở.
____________
16/10/2019
#5 Ngủ nào mọi người, vì trễ mới đủ nên Niếp chỉ nặn được từng ấy thôi. Mai lại bão tiếp.
Like và bỏ phiếu để tiếp thêm động lực nhé, mỗi bạn một phiếu điểm danh là chỉ số đã khác lắm rồi
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Chương 129 - 6: Người đàn ông cao giá.
"Hư... Tiểu Bạch không cho mommy đi thật hả?" Đại Bạch tủi thân, mếu máo chuẩn bị khóc.
[Đại Bạch, không được khóc, là mommy bảo Đại Bạch nói như vậy với Tiểu Bạch sao?] Tư Cảnh Hàn nghi ngờ, Đại Bạch lập tức lắc đầu: "Không có, mommy không có. Nhưng mà Tiểu Bạch... Tiểu Bạch không muốn giữ mommy lại cho Đại Bạch thật sao, mommy thích chú chú đẹp trai mất... ô ô ô..."
Tư Cảnh Hàn nghe con trai khóc, trong lòng cũng bồn chồn đứng ngồi không yên, chẳng biết là vì xót xa nhóc con khóc hay là vì lời nhóc nói thật sự đã ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
[Đại Bạch đừng khóc, nghe Tiểu Bạch nói... Hiện tại ba Tiểu Bạch đang rất bận, không thể về nhà chứ không phải vì không thương mommy và Đại Bạch nữa. Cho nên Đại Bạch phải ở nhà bên mommy, không được để mommy thích chú đẹp trai, biết không?]
"Hic hic... vâng ạ." Đại Bạch lau lau nước mắt trên má, đáng yêu nhìn vào màn hình điện thoại, vô tư buông một lời cảnh báo: "Tiểu Bạch cũng phải nhanh về nhà nhé, Đại Bạch không muốn mất mommy đâu."
Tư Cảnh Hàn nhìn thằng bé, trong ánh mắt thoáng qua nhiều cảm xúc phức tạp, rốt cuộc cũng ừ một tiếng.
Sau đó Đại Bạch cùng hắn nói thêm mấy câu nữa thì tắt máy. Đại Bạch để điện thoại xuống rồi trèo xuống ghế, lật đật chạy vào nhà bếp.
"Mommy, mommy... Đại Bạch đã gọi cho Tiểu Bạch rồi, ngày mai Tiểu Bạch đến đón Đại Bạch đi chơi."
"Tiểu Bạch lúc nãy còn nói gì nữa không?" Hoắc Duật Hy cũng gấp rút ngồi xổm xuống, hỏi chuyện Đại Bạch.
Thằng bé lanh lợi gật đầu: "Tiểu Bạch hỏi Đại Bạch đã tắm chưa, ăn cơm chưa, có ăn kem không..."
Hoắc Duật Hy muốn đi đầu xuống đất vì sự ngây ngô của Đại Bạch, cô lau mồ hôi, kiên nhẫn hỏi tiếp: "Lúc nãy Đại Bạch nhắc đến chú chú xinh đẹp, Tiểu Bạch có nói gì không?"
"Có có, Tiểu Bạch hỏi chú chú cho Tiểu Bạch ăn gì, chơi ở đâu, Đại Bạch xin được mấy chữ ký, cuối cùng còn nói Đại Bạch phải ở bên cạnh mommy để... để... ơ..." Nói được nữa đường thì Đại Bạch đột nhiên quên mất chuyện Tư Cảnh Hàn đã dặn mình là gì, nhóc đưa hai tay lên ôm đầu cố nhớ ra: "Ơ... cái gì nhỉ?"
Phải nói "cái gì nhỉ" mà Đại Bạch không nhớ ra cũng là thứ quan trọng và hấp dẫn nhất đối với Hoắc Duật Hy, bởi vì con trai không nhớ ra mà ruột gan của cô cũng loạn hết cả lên.
"Ơ... Mommy ơi, hình như Đại Bạch quên rồi."
"Rầm!" Lần này là Hoắc Duật Hy đi đầu vào tường thật, dở khóc dở cười nhìn đứa con trai táo ngố của mình mà không biết là nên khóc hay cười.
Đại Bạch vẫn không hiểu được tình hình, đưa ngón tay trỏ lên môi vô tội nhìn mommy của mình không hiểu vì sao tự nhiên lại tỏ vẻ khổ sở.
____________
16/10/2019
#5 Ngủ nào mọi người, vì trễ mới đủ nên Niếp chỉ nặn được từng ấy thôi. Mai lại bão tiếp.
Like và bỏ phiếu để tiếp thêm động lực nhé, mỗi bạn một phiếu điểm danh là chỉ số đã khác lắm rồi
Đọc nhanh tại Vietwriter.com