Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-484
Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 130 - 7: Ai mới là người mắc bẫy?
Chương 130 - 7: Ai mới là người mắc bẫy?
"Cái gì chứ, nhưng rõ ràng trước đó anh đâu có nấu được đâu." Hoắc Duật Hy khẳng định vô cùng, khi trước ở bên cô Tử Mặc cũng vô dụng đến nổi chặt thái được dưa chuột mà.
Sau này chứng kiến cảnh Tư Cảnh Hàn chiên trứng rồi thì cô chỉ càng thêm tuyệt vọng mà thôi, thể loại đàn ông lên được phòng khách xuống được nhà bếp mãi mãi là món ngon không thuộc về cô.
Chẳng lẽ về sau này hắn đi học nấu ăn à? Nhưng càng vô lý, lúc hắn tỉnh lại người ta chăm bón hắn còn không kịp lấy đâu ra chuyện cho hắn đi học nấu ăn. Hơn nữa tay nghề này đâu phải ngày một ngày hai là có được, thậm chí nghe ra có chút quen thuộc, tạm thời cô chưa nhớ ra là giống ở đâu thôi.
Làm xong món thịt, Tư Cảnh Hàn chuyển sang bày trí nó ra đĩa.
Hắn cầm lên một quả cà chua rồi dùng con dao chuyên dụng để tỉa một bông hoa. Động tác của hắn nhanh đến mức Hoắc Duật Hy vừa chớp mắt một cái hắn đã lấy được phần vỏ mỏng bên ngoài, mấy giây sau thì có ngay một bông hoa xinh đẹp đặt trên những cọng ngò xanh tươi tắn.
Quả nhiên hắn chẳng phải tay mơ chỉ được vẻ thần thái bên ngoài, chẳng những hành động khiến Hoắc Duật Hy tâm phục khẩu phục mà còn đáp cô một câu đầy tính chế nhạo:
"Tôi không nấu, không có nghĩa tôi nấu không được. Hơn nữa không phải người nào cũng có thể ăn món tôi nấu. Đặc biệt là những người thiếu tư chất thưởng thức món ngon, chỉ biết ăn cho no còn xem những món rác rưởi là mỹ vị. "
Mấy lời này tàn độc xuyên thẳng qua người của Hoắc Duật Hy, đương nhiên lời Tư Cảnh Hàn vừa nói chính là ám chỉ cô. Hắn đang bóng gió mắng cô thiếu tư chất.
Đồ đàn ông miệng lưỡi cay nghiệt!
Chuyện này đã làm Hoắc Duật Hy từ ngạc nhiên, ái mộ chuyện sang cả giận, ghi thù tên đàn ông kia, cô nâng giọng chất vấn: "Vậy trước kia không nấu được là anh cố tình lừa gạt em sao?"
"Tôi không gạt ai cả, là do em không đủ thông minh để nhận ra thôi."
Đúng vậy, thử nghĩ xem Tư Cảnh Hàn cùng Tề Thiếu Khanh, Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm cùng chung một nhóm đặc huấn lớn lên, chuyện gì ba người đàn ông kia được học thì chắc chắn hắn cũng sẽ được học, cô đã từng thưởng thức thức ăn do Tề Thiếu Khanh nấu lại không nghĩ ra Tư Cảnh Hàn cũng là một tay cừ khôi, điều này cần phải xem lại rồi.
"Anh... Tư Cảnh Hàn, anh thật quá đáng, còn dám mắng em?" Hoắc Duật Hy thở phì phì đập đũa xuống bếp, có cảm tưởng như sắp xoắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau.
Tư Cảnh Hàn khẽ nhìn cô rồi hừ một tiếng, nhếch môi không thèm đáp nữa cứ như xem cô là một đứa trẻ hiếu thắng không cùng tầm với mình khiến Hoắc Duật Hy càng thêm tức giận, có cảm tưởng sắp biến thành con khủng có thể phun ra lửa.
__________
20/10/2019
#2
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Chương 130 - 7: Ai mới là người mắc bẫy?
"Cái gì chứ, nhưng rõ ràng trước đó anh đâu có nấu được đâu." Hoắc Duật Hy khẳng định vô cùng, khi trước ở bên cô Tử Mặc cũng vô dụng đến nổi chặt thái được dưa chuột mà.
Sau này chứng kiến cảnh Tư Cảnh Hàn chiên trứng rồi thì cô chỉ càng thêm tuyệt vọng mà thôi, thể loại đàn ông lên được phòng khách xuống được nhà bếp mãi mãi là món ngon không thuộc về cô.
Chẳng lẽ về sau này hắn đi học nấu ăn à? Nhưng càng vô lý, lúc hắn tỉnh lại người ta chăm bón hắn còn không kịp lấy đâu ra chuyện cho hắn đi học nấu ăn. Hơn nữa tay nghề này đâu phải ngày một ngày hai là có được, thậm chí nghe ra có chút quen thuộc, tạm thời cô chưa nhớ ra là giống ở đâu thôi.
Làm xong món thịt, Tư Cảnh Hàn chuyển sang bày trí nó ra đĩa.
Hắn cầm lên một quả cà chua rồi dùng con dao chuyên dụng để tỉa một bông hoa. Động tác của hắn nhanh đến mức Hoắc Duật Hy vừa chớp mắt một cái hắn đã lấy được phần vỏ mỏng bên ngoài, mấy giây sau thì có ngay một bông hoa xinh đẹp đặt trên những cọng ngò xanh tươi tắn.
Quả nhiên hắn chẳng phải tay mơ chỉ được vẻ thần thái bên ngoài, chẳng những hành động khiến Hoắc Duật Hy tâm phục khẩu phục mà còn đáp cô một câu đầy tính chế nhạo:
"Tôi không nấu, không có nghĩa tôi nấu không được. Hơn nữa không phải người nào cũng có thể ăn món tôi nấu. Đặc biệt là những người thiếu tư chất thưởng thức món ngon, chỉ biết ăn cho no còn xem những món rác rưởi là mỹ vị. "
Mấy lời này tàn độc xuyên thẳng qua người của Hoắc Duật Hy, đương nhiên lời Tư Cảnh Hàn vừa nói chính là ám chỉ cô. Hắn đang bóng gió mắng cô thiếu tư chất.
Đồ đàn ông miệng lưỡi cay nghiệt!
Chuyện này đã làm Hoắc Duật Hy từ ngạc nhiên, ái mộ chuyện sang cả giận, ghi thù tên đàn ông kia, cô nâng giọng chất vấn: "Vậy trước kia không nấu được là anh cố tình lừa gạt em sao?"
"Tôi không gạt ai cả, là do em không đủ thông minh để nhận ra thôi."
Đúng vậy, thử nghĩ xem Tư Cảnh Hàn cùng Tề Thiếu Khanh, Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm cùng chung một nhóm đặc huấn lớn lên, chuyện gì ba người đàn ông kia được học thì chắc chắn hắn cũng sẽ được học, cô đã từng thưởng thức thức ăn do Tề Thiếu Khanh nấu lại không nghĩ ra Tư Cảnh Hàn cũng là một tay cừ khôi, điều này cần phải xem lại rồi.
"Anh... Tư Cảnh Hàn, anh thật quá đáng, còn dám mắng em?" Hoắc Duật Hy thở phì phì đập đũa xuống bếp, có cảm tưởng như sắp xoắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau.
Tư Cảnh Hàn khẽ nhìn cô rồi hừ một tiếng, nhếch môi không thèm đáp nữa cứ như xem cô là một đứa trẻ hiếu thắng không cùng tầm với mình khiến Hoắc Duật Hy càng thêm tức giận, có cảm tưởng sắp biến thành con khủng có thể phun ra lửa.
__________
20/10/2019
#2
Đọc nhanh tại Vietwriter.com