Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-485
Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 130 - 8: Ai mới là người mắc bẫy?
Chương 130 - 8: Ai mới là người mắc bẫy?
Đại Bạch không hiểu vì sao ba mẹ mình lại nhanh chóng trở nên căng thẳng như vậy, chẳng phải vừa rồi mommy của nhóc còn rất cao hứng mà. Nhưng trông mommy của nhóc lúc này rất thú vị nha, biểu cảm cứ biến hóa liên tục luôn. Đại Bạch vui vẻ mút ngón tay đi đến, kéo ống quần của Tư Cảnh Hàn: "Tiểu Bạch, kéo Đại Bạch lên với."
Tư Cảnh Hàn đưa tay xách nhóc bỏ lên cái ghế lúc nãy, thằng bé quay sang nhìn Hoắc Duật Hy rồi vảnh ngón tay lên nói: "Tiểu Bạch nói Tiểu Bạch chỉ nấu cho Đại Bạch ăn thôi, còn mommy thì phải nấu cho..."
"Đại Bạch, thử món thịt đi." Không biết là vô tình hay cố ý Tư Cảnh Hàn đã cắt đứt vế sau của Đại Bạch, mà thằng bé lại là con mồi háu ăn, cho nên vừa nghe đến thịt đã dáo dát đưa mắt tìm kiếm mục tiêu không thèm kể cho Hoắc Duật Hy nghe nữa.
Trong lòng Hoắc Duật Hy thầm nổi lên ghen tỵ với nhóc tì của mình. Bên ngoài giả vờ bĩu môi không thèm đồ của Tư Cảnh Hàn nấu nhưng trong lòng đã rủa tên của hắn một nhìn lần.
Tư Cảnh Hàn chết tiệt, thiên vị chết anh luôn đi.
"Chẹp chẹp..." Thử xong món thịt, Đại Bạch ngăn nắp để đĩa thịt trở về vị trí ban đầu, xoay xoay cổ chân hai ba cái mới cất giọng ngọt ngào: "Tiểu Bạch, hôm nay Đại Bạch ăn thêm trứng chiên nhé?"
Tư Cảnh Hàn đang làm nước sốt cho món thịt, nghe thỉnh cầu của thằng bé thì nhẩm tính: "Được, nhưng từ đây đến cuối tuần sẽ không ăn thêm quả trứng nào nữa."
"Vâng ạ." Đại Bạch được chấp thuận thì rạng rỡ gật đầu, Hoắc Duật Hy tranh thủ muốn đứng gần Tư Cảnh Hàn nên xung phong chiên trứng cho thằng bé. Ai ngờ nhận được ánh mắt lạnh nhạt của Tư Cảnh Hàn: "Em là khách thì cứ ngồi đi, đừng tự nhiên như ở nhà mình, tôi không thích người khác xáo trộn đồ tôi đã sắp xếp."
Mặt Hoắc Duật Hy lúc xanh lúc đỏ, thật sự tự ái gào lên: "Em mới ứ thèm động vào mấy món đồ quý giá của anh!"
"Xoạch."
"Bịch." Cô hậm hực đá cái ghế ở bàn ăn ra, ngồi xuống nhìn đi chỗ khác, giận lẫy người đàn ông kia.
Đại Bạch hơi sợ giật giật tay áo của ba mình: "Tiểu Bạch, đừng trêu mommy mà, tội nghiệp mommy..."
"Ai cần hắn tội nghiệp, Đại Bạch, không được xin nữa." Hoắc Duật Hy trở nên đanh đá hẳn ra.
Tư Cảnh Hàn cũng không vì vậy mà chiều lòng cô, hắn khẽ nhìn Đại Bạch, tiện tay xoa xoa hai cái má bánh bao đang xệ xuống của nhóc rồi tiếp tục làm việc của mình.
Điều đang ngạc nhiên là trong bữa ăn này Đại Bạch sẽ ăn thêm món trứng nhưng chẳng thấy hắn làm cho thằng bé đã bắt nồi nấu canh. Hoắc Duật Hy đang giận dỗi vốn chẳng muốn nhìn hắn đang làm cái gì nhưng mà con quỷ tò mò trong lòng cô đã chiến thắng tất cả lý trí, dư quang ánh mắt không tự chủ liếc về cha con bọn họ hết lần này đến lần khác cho đến khi cô thấy Đại Bạch từ đâu cầm một cái chảo mini đặt lên bếp.
__________
20/10/2019
#3
Chương 130 - 8: Ai mới là người mắc bẫy?
Đại Bạch không hiểu vì sao ba mẹ mình lại nhanh chóng trở nên căng thẳng như vậy, chẳng phải vừa rồi mommy của nhóc còn rất cao hứng mà. Nhưng trông mommy của nhóc lúc này rất thú vị nha, biểu cảm cứ biến hóa liên tục luôn. Đại Bạch vui vẻ mút ngón tay đi đến, kéo ống quần của Tư Cảnh Hàn: "Tiểu Bạch, kéo Đại Bạch lên với."
Tư Cảnh Hàn đưa tay xách nhóc bỏ lên cái ghế lúc nãy, thằng bé quay sang nhìn Hoắc Duật Hy rồi vảnh ngón tay lên nói: "Tiểu Bạch nói Tiểu Bạch chỉ nấu cho Đại Bạch ăn thôi, còn mommy thì phải nấu cho..."
"Đại Bạch, thử món thịt đi." Không biết là vô tình hay cố ý Tư Cảnh Hàn đã cắt đứt vế sau của Đại Bạch, mà thằng bé lại là con mồi háu ăn, cho nên vừa nghe đến thịt đã dáo dát đưa mắt tìm kiếm mục tiêu không thèm kể cho Hoắc Duật Hy nghe nữa.
Trong lòng Hoắc Duật Hy thầm nổi lên ghen tỵ với nhóc tì của mình. Bên ngoài giả vờ bĩu môi không thèm đồ của Tư Cảnh Hàn nấu nhưng trong lòng đã rủa tên của hắn một nhìn lần.
Tư Cảnh Hàn chết tiệt, thiên vị chết anh luôn đi.
"Chẹp chẹp..." Thử xong món thịt, Đại Bạch ngăn nắp để đĩa thịt trở về vị trí ban đầu, xoay xoay cổ chân hai ba cái mới cất giọng ngọt ngào: "Tiểu Bạch, hôm nay Đại Bạch ăn thêm trứng chiên nhé?"
Tư Cảnh Hàn đang làm nước sốt cho món thịt, nghe thỉnh cầu của thằng bé thì nhẩm tính: "Được, nhưng từ đây đến cuối tuần sẽ không ăn thêm quả trứng nào nữa."
"Vâng ạ." Đại Bạch được chấp thuận thì rạng rỡ gật đầu, Hoắc Duật Hy tranh thủ muốn đứng gần Tư Cảnh Hàn nên xung phong chiên trứng cho thằng bé. Ai ngờ nhận được ánh mắt lạnh nhạt của Tư Cảnh Hàn: "Em là khách thì cứ ngồi đi, đừng tự nhiên như ở nhà mình, tôi không thích người khác xáo trộn đồ tôi đã sắp xếp."
Mặt Hoắc Duật Hy lúc xanh lúc đỏ, thật sự tự ái gào lên: "Em mới ứ thèm động vào mấy món đồ quý giá của anh!"
"Xoạch."
"Bịch." Cô hậm hực đá cái ghế ở bàn ăn ra, ngồi xuống nhìn đi chỗ khác, giận lẫy người đàn ông kia.
Đại Bạch hơi sợ giật giật tay áo của ba mình: "Tiểu Bạch, đừng trêu mommy mà, tội nghiệp mommy..."
"Ai cần hắn tội nghiệp, Đại Bạch, không được xin nữa." Hoắc Duật Hy trở nên đanh đá hẳn ra.
Tư Cảnh Hàn cũng không vì vậy mà chiều lòng cô, hắn khẽ nhìn Đại Bạch, tiện tay xoa xoa hai cái má bánh bao đang xệ xuống của nhóc rồi tiếp tục làm việc của mình.
Điều đang ngạc nhiên là trong bữa ăn này Đại Bạch sẽ ăn thêm món trứng nhưng chẳng thấy hắn làm cho thằng bé đã bắt nồi nấu canh. Hoắc Duật Hy đang giận dỗi vốn chẳng muốn nhìn hắn đang làm cái gì nhưng mà con quỷ tò mò trong lòng cô đã chiến thắng tất cả lý trí, dư quang ánh mắt không tự chủ liếc về cha con bọn họ hết lần này đến lần khác cho đến khi cô thấy Đại Bạch từ đâu cầm một cái chảo mini đặt lên bếp.
__________
20/10/2019
#3