Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-510
Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 133 - 5: Những người đàn ông khó tính.
Chương 133 - 5: Những người đàn ông khó tính.
"Cạch."
Ném được Hoàng Tịch Liên vào trong xe, Tề Thiếu Khanh lập tức theo chân ngồi ngay bên cạnh, Hoắc Duật Hy đã yên vị nằm ngửa ở ghế phụ không hay biết gì, cơ bản Trí Quân có thể lái xe đi ngay.
"Tổng tài, chúng ta đến Hàn Nguyệt trước phải không?" Cô vẫn chờ ý của anh.
"Ừ. Qua Hàn Nguyệt, rồi đến chung cư của cô." Tề Thiếu Khanh dặn dò, nhưng không có chỗ dừng chân của Hoàng Tịch Liên trong đó. Dường như chuyện này anh sẽ tự giải quyết sau khi không còn ai khác trong xe nữa.
Hoàng Tịch Liên sau khi lên xe cũng yên lặng lạ thường, không phản kháng nữa, càng không nói với ai câu nào. Cô như vậy chẳng những không làm Tề Thiếu Khanh nguôi giận mà thêm phần bí bách trong lòng.
Không gian trong xe trở nên ngột ngạt, ngoại trừ Hoắc Duật Hy chẳng hay biết thì ba còn lại đều có tâm tư riêng.
Trên đại lộ rộng lớn chiếc xe vẫn cứ hòa vào màn đêm chậm rãi, đối với một số người đã gần có được thành quả tình duyên thì một số người còn lại mới bắt đầu chặng đường đầy gian nan.
Không ai biết trước được vận mệnh, nhân duyên là thứ tai nạn mà những sự vật vô tình đã va phải nhau.
Đó là duyên.
Tề Thiếu Khanh tin vào chữ duyên nhưng không muốn vì chữ nợ mà yêu, bởi nếu là nợ mới yêu thì đến khi hết nợ sẽ hết yêu, cái anh muốn là hai người chẳng nợ nần gì nhau sẽ yêu nhau rồi mới nợ nhau, như thế thì mối quan hệ sẽ chẳng mãi cân bằng và hai người sẽ yêu nhau mãi mãi.
Thứ anh và Hoắc Duật Hy có là chữ duyên, nhưng chữ nợ lại quá ít ỏi, tiêu hết giữa chừng thì cũng chỉ đến thế mà thôi. Một tình yêu nửa vời, để lại trong anh cái cảm giác vừa xa vừa gần, vừa là thương vừa là thích, hơn mức tình bạn nhưng chẳng bao giờ đến được cái đích của tình yêu.
Bây giờ anh lại nghĩ có lẽ bản thân đối với Hoắc Duật Hy giống hệt cảm giác năm xưa anh đối với Tiểu Bao vậy. Là tình thân, nhưng không thuần túy chỉ có tình thân.
"Tổng tài, đến nơi rồi."
Khi xe dừng trước cổng biệt thự Hàn Nguyệt, Trí Quân khẽ giọng thông báo.
Lúc này bảo vệ của biệt thự tiến lên, nhìn thấy người trong xe là Tề Thiếu Khanh lập tức phát tay cho người mở cửa.
Xe chạy vào đến sân chính của biệt thự, Hàn thúc đã đứng sẵn ở sảnh chính đón người.
Trí Quân và Hoàng Tịch Liên không xuống xe, chỉ có Tề Thiếu Khanh vòng lên ghế phụ bế Hoắc Duật Hy xuống rồi đi vào biệt thự.
Lúc này Trí Quân mới có diệp nói riêng với Hoàng Tịch Liên: "Tổng tài luôn yêu thương Hoắc tiểu thư như em gái."
Hoàng Tịch Liên vẫn luôn nhìn bên ngoài cửa kính, có vài bụi tuyết rơi li ti, chắc là nghe được lời của Trí Quân nhưng cô lựa chọn sự im lặng, cả ánh mắt cũng không gợn sóng thật không biết là vui hay buồn.
____________
27/10/2017
Chương 133 - 5: Những người đàn ông khó tính.
"Cạch."
Ném được Hoàng Tịch Liên vào trong xe, Tề Thiếu Khanh lập tức theo chân ngồi ngay bên cạnh, Hoắc Duật Hy đã yên vị nằm ngửa ở ghế phụ không hay biết gì, cơ bản Trí Quân có thể lái xe đi ngay.
"Tổng tài, chúng ta đến Hàn Nguyệt trước phải không?" Cô vẫn chờ ý của anh.
"Ừ. Qua Hàn Nguyệt, rồi đến chung cư của cô." Tề Thiếu Khanh dặn dò, nhưng không có chỗ dừng chân của Hoàng Tịch Liên trong đó. Dường như chuyện này anh sẽ tự giải quyết sau khi không còn ai khác trong xe nữa.
Hoàng Tịch Liên sau khi lên xe cũng yên lặng lạ thường, không phản kháng nữa, càng không nói với ai câu nào. Cô như vậy chẳng những không làm Tề Thiếu Khanh nguôi giận mà thêm phần bí bách trong lòng.
Không gian trong xe trở nên ngột ngạt, ngoại trừ Hoắc Duật Hy chẳng hay biết thì ba còn lại đều có tâm tư riêng.
Trên đại lộ rộng lớn chiếc xe vẫn cứ hòa vào màn đêm chậm rãi, đối với một số người đã gần có được thành quả tình duyên thì một số người còn lại mới bắt đầu chặng đường đầy gian nan.
Không ai biết trước được vận mệnh, nhân duyên là thứ tai nạn mà những sự vật vô tình đã va phải nhau.
Đó là duyên.
Tề Thiếu Khanh tin vào chữ duyên nhưng không muốn vì chữ nợ mà yêu, bởi nếu là nợ mới yêu thì đến khi hết nợ sẽ hết yêu, cái anh muốn là hai người chẳng nợ nần gì nhau sẽ yêu nhau rồi mới nợ nhau, như thế thì mối quan hệ sẽ chẳng mãi cân bằng và hai người sẽ yêu nhau mãi mãi.
Thứ anh và Hoắc Duật Hy có là chữ duyên, nhưng chữ nợ lại quá ít ỏi, tiêu hết giữa chừng thì cũng chỉ đến thế mà thôi. Một tình yêu nửa vời, để lại trong anh cái cảm giác vừa xa vừa gần, vừa là thương vừa là thích, hơn mức tình bạn nhưng chẳng bao giờ đến được cái đích của tình yêu.
Bây giờ anh lại nghĩ có lẽ bản thân đối với Hoắc Duật Hy giống hệt cảm giác năm xưa anh đối với Tiểu Bao vậy. Là tình thân, nhưng không thuần túy chỉ có tình thân.
"Tổng tài, đến nơi rồi."
Khi xe dừng trước cổng biệt thự Hàn Nguyệt, Trí Quân khẽ giọng thông báo.
Lúc này bảo vệ của biệt thự tiến lên, nhìn thấy người trong xe là Tề Thiếu Khanh lập tức phát tay cho người mở cửa.
Xe chạy vào đến sân chính của biệt thự, Hàn thúc đã đứng sẵn ở sảnh chính đón người.
Trí Quân và Hoàng Tịch Liên không xuống xe, chỉ có Tề Thiếu Khanh vòng lên ghế phụ bế Hoắc Duật Hy xuống rồi đi vào biệt thự.
Lúc này Trí Quân mới có diệp nói riêng với Hoàng Tịch Liên: "Tổng tài luôn yêu thương Hoắc tiểu thư như em gái."
Hoàng Tịch Liên vẫn luôn nhìn bên ngoài cửa kính, có vài bụi tuyết rơi li ti, chắc là nghe được lời của Trí Quân nhưng cô lựa chọn sự im lặng, cả ánh mắt cũng không gợn sóng thật không biết là vui hay buồn.
____________
27/10/2017