Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-551
Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 138 - 2: Trái tim dễ tổn thương.
Chương 138 - 2: Trái tim dễ tổn thương.
Ném chiếc di động về vị trí cũ lòng của hắn sóng cuộn nước dâng, nghĩ đến người phụ nữ đang ở trong phòng tắm đang vui vẻ hát ca hắn càng thêm chua chát.
Bất quá phẫn nộ biến thành hờn dỗi, hắn đi dép lê đến trước phòng tắm muốn gõ cửa nói cho rõ ràng với cô nhưng một hồi lâu cũng chẳng biết bản thân nên bắt đầu từ đâu.
Bỗng nhiên xong vào nói với cô mình đã kiểm tra tin nhắn của cô, và đang tức điên lên vì cô liên lạc với Kha Triển Vương chẳng khác nào để cô bắt bài mình rằng hắn rất để ý cô, cho dù cô từng đối với hắn tàn nhẫn thế nào thì hắn cũng không dứt tình được với cô?
"Bịch!"
Tư Cảnh Hàn giận cá chém thớt đá vào cánh cửa một cái, sau đó thằng thừng đẩy cửa đi vào trong, lúc này Hoắc Duật Hy đang đứng trước vòi sen xả nước, nghe tiếng cửa mà giật mình quay ra nhìn hắn nhưng rất nhanh chóng cười gian trá hỏi:
"Sao hả, không nhịn nổi rồi?"
Khuôn mặt lạnh như tiền của Tư Cảnh Hàn vẫn bất biến, nhìn Hoắc Duật Hy một thân trần trụi mà trong mắt không có chút dục vọng nào, sau một hồi cứng nhắc đứng đó hắn lại quay lưng trở ra kèm theo thông báo:
"Tôi có chút việc phải trở về, em không cần chờ đâu."
Hoắc Duật Hy từ vui vẻ chuyển sang ngẩn ngơ, nhìn theo hắn bóng lưng hắn ngày một xa có chút hụt hẫng, cắn môi chạy ra rịt tay hắn lại: "Này, sao anh đột nhiên lại... Rốt cuộc có chuyện gì phải gấp đến vậy chứ?"
Sự việc đường đột làm Tư Cảnh Hàn mất thăng bằng, lùi lại hai bước sa vào vòng tay ôm từ phía sau của Hoắc Duật Hy, đương nhiên với khoảng cách này hắn có thể cảm nhận tường tận từng đường cong mềm mại trên cơ thể của cô, đặc biệt là gò núi đôi cao ngất đang dán chặt vào lưng của hắn.
"Chờ anh mấy hôm rồi mới đến chỗ em, bỗng dưng nói đi là đi sao? Còn có chuyện gì quan trọng hơn thế nữa?" Hai câu hỏi liên tiếp của cô làm Tư Cảnh Hàn thêm bứt rứt, nguyên nhân hắn rời đi không phải do tính cách quá thoải mái của cô hay sao?
Hắn còn nhớ bản thân có biết bao nhiêu phụ nữ vây quanh, nhưng ai cũng do hắn chủ động giúp cô triệt tiêu không cần lo nghĩ, đằng này đàn ông vây quanh cô từ thời đại học đến giờ thì vẫn còn nhởn nhơ suốt trước mặt hắn. Lý lẽ từ đâu ra?
Tư Cảnh Hàn giận, mặc kệ cả người đẹp ở sau lưng, nói đi là đi, còn cả việc phải cấp theo Đại Bạch trở về, cứ thế một mạch rời khỏi Hàn Nguyệt trong sự khó hiểu của mọi người.
Ban đầu còn nghĩ hắn có chuyện cần làm thật nhưng đợi đến khuya, ước chừng hắn chuẩn bị ngủ cô bèn gửi tin nhắn cho hắn nhưng không một hồi âm, gọi điện trực tiếp thì không ai trả lời.
Rốt cuộc sau một hồi lâu, hắn mới quăng cho cô một câu súc tích: Tôi mệt, muốn ngủ.
Từ đó dễ dàng suy ra người đàn ông quý báu kia lại ăn trúng cái gì mà giận lẫy nữa rồi.
Nhưng quan trọng là cô không biết hắn đã ăn trúng bã gì.
Sáng hôm sau như thường lệ, thư ký lại mang hoa từ quầy lễ tân lên phòng làm việc cho Tư Cảnh Hàn, nhưng hôm nay hắn dỗi rồi làm gì còn tâm trạng nâng niu bó hoa kia chứ, cũng may cho thư kí là hắn không nổi đóa, chỉ lạnh lùng bảo: "Từ đây không mang hoa lên nữa, trả lại chỗ gửi đến."
Đùng đùng cả một buổi sáng, cuộc hợp cổ đông lại diễn ra trong không khí nặng nề như trước, thậm chí còn cam go hơn khi tính khí hôm nay của Tư Cảnh Hàn rất khó chiều, nếu như không muốn nói là đanh đá như ăn phải thuốc nổ.
Có người nghĩ phải chăng hôm nay hắn chưa nhận được hoa? Chẳng lẽ hắn đã bị đá? Sớm như vậy sao? Cuộc đời đúng là bất hạnh, người hắn không chịu thì bày ra đầy rẫy, khó khăn lắm mới tìm được một người làm hắn ưa mắt lại nhanh như vậy đá hắn!
_____________
12/11/2019
Chương 138 - 2: Trái tim dễ tổn thương.
Ném chiếc di động về vị trí cũ lòng của hắn sóng cuộn nước dâng, nghĩ đến người phụ nữ đang ở trong phòng tắm đang vui vẻ hát ca hắn càng thêm chua chát.
Bất quá phẫn nộ biến thành hờn dỗi, hắn đi dép lê đến trước phòng tắm muốn gõ cửa nói cho rõ ràng với cô nhưng một hồi lâu cũng chẳng biết bản thân nên bắt đầu từ đâu.
Bỗng nhiên xong vào nói với cô mình đã kiểm tra tin nhắn của cô, và đang tức điên lên vì cô liên lạc với Kha Triển Vương chẳng khác nào để cô bắt bài mình rằng hắn rất để ý cô, cho dù cô từng đối với hắn tàn nhẫn thế nào thì hắn cũng không dứt tình được với cô?
"Bịch!"
Tư Cảnh Hàn giận cá chém thớt đá vào cánh cửa một cái, sau đó thằng thừng đẩy cửa đi vào trong, lúc này Hoắc Duật Hy đang đứng trước vòi sen xả nước, nghe tiếng cửa mà giật mình quay ra nhìn hắn nhưng rất nhanh chóng cười gian trá hỏi:
"Sao hả, không nhịn nổi rồi?"
Khuôn mặt lạnh như tiền của Tư Cảnh Hàn vẫn bất biến, nhìn Hoắc Duật Hy một thân trần trụi mà trong mắt không có chút dục vọng nào, sau một hồi cứng nhắc đứng đó hắn lại quay lưng trở ra kèm theo thông báo:
"Tôi có chút việc phải trở về, em không cần chờ đâu."
Hoắc Duật Hy từ vui vẻ chuyển sang ngẩn ngơ, nhìn theo hắn bóng lưng hắn ngày một xa có chút hụt hẫng, cắn môi chạy ra rịt tay hắn lại: "Này, sao anh đột nhiên lại... Rốt cuộc có chuyện gì phải gấp đến vậy chứ?"
Sự việc đường đột làm Tư Cảnh Hàn mất thăng bằng, lùi lại hai bước sa vào vòng tay ôm từ phía sau của Hoắc Duật Hy, đương nhiên với khoảng cách này hắn có thể cảm nhận tường tận từng đường cong mềm mại trên cơ thể của cô, đặc biệt là gò núi đôi cao ngất đang dán chặt vào lưng của hắn.
"Chờ anh mấy hôm rồi mới đến chỗ em, bỗng dưng nói đi là đi sao? Còn có chuyện gì quan trọng hơn thế nữa?" Hai câu hỏi liên tiếp của cô làm Tư Cảnh Hàn thêm bứt rứt, nguyên nhân hắn rời đi không phải do tính cách quá thoải mái của cô hay sao?
Hắn còn nhớ bản thân có biết bao nhiêu phụ nữ vây quanh, nhưng ai cũng do hắn chủ động giúp cô triệt tiêu không cần lo nghĩ, đằng này đàn ông vây quanh cô từ thời đại học đến giờ thì vẫn còn nhởn nhơ suốt trước mặt hắn. Lý lẽ từ đâu ra?
Tư Cảnh Hàn giận, mặc kệ cả người đẹp ở sau lưng, nói đi là đi, còn cả việc phải cấp theo Đại Bạch trở về, cứ thế một mạch rời khỏi Hàn Nguyệt trong sự khó hiểu của mọi người.
Ban đầu còn nghĩ hắn có chuyện cần làm thật nhưng đợi đến khuya, ước chừng hắn chuẩn bị ngủ cô bèn gửi tin nhắn cho hắn nhưng không một hồi âm, gọi điện trực tiếp thì không ai trả lời.
Rốt cuộc sau một hồi lâu, hắn mới quăng cho cô một câu súc tích: Tôi mệt, muốn ngủ.
Từ đó dễ dàng suy ra người đàn ông quý báu kia lại ăn trúng cái gì mà giận lẫy nữa rồi.
Nhưng quan trọng là cô không biết hắn đã ăn trúng bã gì.
Sáng hôm sau như thường lệ, thư ký lại mang hoa từ quầy lễ tân lên phòng làm việc cho Tư Cảnh Hàn, nhưng hôm nay hắn dỗi rồi làm gì còn tâm trạng nâng niu bó hoa kia chứ, cũng may cho thư kí là hắn không nổi đóa, chỉ lạnh lùng bảo: "Từ đây không mang hoa lên nữa, trả lại chỗ gửi đến."
Đùng đùng cả một buổi sáng, cuộc hợp cổ đông lại diễn ra trong không khí nặng nề như trước, thậm chí còn cam go hơn khi tính khí hôm nay của Tư Cảnh Hàn rất khó chiều, nếu như không muốn nói là đanh đá như ăn phải thuốc nổ.
Có người nghĩ phải chăng hôm nay hắn chưa nhận được hoa? Chẳng lẽ hắn đã bị đá? Sớm như vậy sao? Cuộc đời đúng là bất hạnh, người hắn không chịu thì bày ra đầy rẫy, khó khăn lắm mới tìm được một người làm hắn ưa mắt lại nhanh như vậy đá hắn!
_____________
12/11/2019