Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-568
Chương 568: Ở đâu có thể mua băng vệ sinh
*Chương có nội dung hình ảnh
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Thi Nhân nắm tay anh : "Không, anh muốn làm người tốt."
Không làm cũng phải làm
"Em vừa rồi đã đồng ý rồi, bây giờ cũng đang xem bệnh cho đứa bé rồi, em sẽ nói với bác sĩ là khám miễn phí, và sau đó cho chú Khôn biết tất cả đều là ý của anh."
Tiêu Khôn Hoằng tiếp tục: "Đó là ý của em."
"Không, của anh."
Thi Nhân nắm lấy cổ áo anh: "Đừng có nói lộ ra ngoài, nghe thấy chưa."
Anh đành giơ tay lên: "Được rồi." Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip
Vì cô muốn anh làm người tốt, vậy thì hợp tác diễn với cô vợ nhỏ vậy.
Miễn là có cô, người tốt hay người xấu, đều không quan trọng.
Tiêu Khôn Hoằng được kéo vào phòng y tế bên cạnh bởi cô vợ nhỏ, thấy các bác sĩ đang kiểm tra cho đứa bé, anh biểu hiện rất bình thường, không cảm thấy có vấn đề gì.
Anh là một người lạnh lùng.
Chú Khôn đi từ bên cạnh tới, thần thái có một chút ngại ngùng "Thi Nhân à, họ có phải gây rắc rối cho cháu rồi không ?"
"Không có vấn đề, không có vấn đề, chồng cháu nói rằng tất cả mọi người đều có thể kiểm tra y tế miễn phí, bất cứ loại thuốc nào chúng cháu có ở đây, đều có thể cấp miễn phí."
Chú Khôn thở phào nhẹ nhõm: “Thi Nhân à, chủ không biết phải nói gì mới tốt bây giờ. Ở đây lạc hậu quá."
Vì vậy, sau khi bị bệnh, nhiều người không đủ điều kiện để đi xem bệnh, hoặc gặp bác sĩ cũng là rất bất tiện.
Tiêu Khôn Hoằng tiếp lời: "Cháu sẽ nói lại với bên trên, trong tương lai sẽ mở một phòng khám y tế ở thị trấn, mọi người sau này sẽ không phải khó khăn như vậy nữa."
"Cháu Tiêu, cháu thật là một người tốt."
Chú Khôn thật sự rất biết ơn họ.
Thi Nhân cười và nói: "Trước đây cũng may có mọi người đã giúp đỡ bà cháu, chút việc nhỏ này không đáng là gì."
Làm người thì phải biết đền ơn không phải sao?
Tiêu Khôn Hoằng nhanh chóng xây dựng một hình ảnh tốt trong thị trấn, bà chủ làng cũng đích thân gửi tặng một lá cờ cho Tiêu Khôn Hoằng.
Mặc dù anh không quan tâm nhiều, nhưng anh vẫn tiện tay chấp nhận.
Phần việc còn lại đều do Thi Nhân xử lý, anh nhìn thấy nụ cười của người vợ nhỏ với người dân, anh đột nhiên thấy nó rất đáng giá.
Chỉ cần bảo vệ nụ cười của cô, làm gì cũng đều được.
Diệp Tranh bước lại, cầm lá cờ lên xem: “Cứu người bị thương! Hầy, lá cờ này không phải là nên đưa cho em sao? Như nào lại đưa cho anh rồi?"
Điều này không đúng. Tiêu Khôn Hoằng nhướng mắt:
"Tiền của tôi."
Ngay lập tức, tất cả mọi người im lặng, vâng, người trả tiền chính là chủ.
"Anh ba, anh không nghĩ việc này không phù hợp với anh sao? Đường đường chủ tịch vĩ đại, lại cứu người bị thương?"
Diệp Tranh vừa nói vừa cười, thực sự không thể nhịn nổi nữa.
Tiêu Khôn Hoằng đá chân qua: "Biến đi, nghe nói hôm qua ai đó đi ra ngoài vào lúc nửa đêm để mua đường nâu, trong bếp nấu đường nâu với gừng, xém chút đã đốt cả nhà bếp. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip
Hụ hụ, Diệp Tranh mặt không đổi sắc đáp: "Đúng vậy, là ai mà không có phẩm chất vậy chứ?"
"Cứ tiếp tục diễn đi!"
Tiêu Khôn Hoằng nhận ra Diệp Tranh không phải là vô tư vô lự, chỉ là không chịu nhận, anh nhìn cũng khó chịu.
"Em có diễn đâu, đây là xuất phát từ lòng nhân đạo, công bình mà thôi, anh không cần phải suy nghĩ quá nhiều."
"Xuất phát từ lòng nhân đạo, cuối cùng là ôm con gái nhà người ta ngủ cả đêm?"
Diệp Tranh Thấu: "Làm sao mà anh biết?"
"Không có gì mà tôi không biết."
Tiêu Khôn Hoằng nói một cách nhẹ nhàng: "Hai ngày này hai người khá là vui vẻ nhỉ, tra nam!"
"Em không phải là tra nam, em đây không phải là giúp anh đem cái bóng đèn đi chỗ khác sao?"
Diệp Tranh nhìn có một chút không tự nhiên: "Anh ba anh đừng có nói bậy nha, gây ấn tượng xấu với con gái không được tốt đâu."
Lần đó chỉ vì Mạc Tử Tây bị bệnh, anh ta mới mềm lòng bồi cùng Mạc Tử Tây một đêm, anh ta cái gì cũng chưa có làm.
"Biết ảnh hưởng xấu thì cậu nên cút đi xa một chút, ôm ngủ cả đêm thì tính như thế nào, tra nam!"
Tra nam???
Cái nồi này, anh ta mới là không muốn đội.
Diệp Tranh không thể chịu đựng nổi: "Có thể đừng gọi em là tra nam được không?"
"Không thể! Khi nào mà cậu giống như một người đàn ông, nói với cô ấy rõ ràng, thì khi đó cậu không phải là tra nam."
Diệp Tranh không còn lời nào nữa.
Sau đó điện thoại di động reo, Diệp Tranh thấy nội dung zalo: "Băng vệ sinh của tôi hết mất rồi, giúp tôi mua một ít, chứ không tôi không thể ra cửa được."
Mặt anh ta đen sầm lại: "Cái gì cũng bắt ông đây đi mua, tôi cũng không phải là người hầu!"
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mắt: "Cậu có thể không mua nó."
Diệp Tranh cắn rằng: "Chị dâu có mang theo đồ sinh lý không?"
"Cái gì, cậu cần thứ đó làm gì, không lẽ cậu thật sự ngủ cùng người ta rồi ?"
Diệp Tranh tức đến đỏ mặt tía tại: "Cái mà con gái mỗi tháng đều phải dùng, chứ không phải như anh nghĩ đâu."
"Ồ, cái này à, tới ngày sinh lý còn xa, nên cô ấy không có đem."
"Làm sao anh biết?"
"Những ngày phải ăn chay, cậu nghĩ tôi không nhớ ư?"
Diệp Tranh không còn gì để nói. Phút cuối biểu cảm khuôn mặt của anh ta như một bảng màu, tức giận mà nói 3 chữ: “Anh được lắm!”
Sau khi nói xong, Diệp Tranh tức giận bừng bừng đi ra ngoài.
Thi Nhân vừa nhìn thấy bóng lưng của Diệp Tranh đi ra, cô liền đi vào: “Chuyện gì vậy, cậu ta lại cãi nhau với Mạc Tử Tây rồi à?”
"Cũng không hẳn."
Đại khái là bị chính mình chọc tức. Anh nhìn vào Thi Nhân và nói: "Em đi đâu vậy?"
"Mạc Tử Tây tới chu kỳ, em qua đưa cho cô ấy chút đồ dùng."
"Đừng đi."
Tiêu Khôn Hoằng một tay kéo người: "Anh vừa đã nói với Diệp Tranh rằng em không có."
"Tại sao vậy? Em có đem theo mà."
Anh nheo mắt lại: "Anh nhớ là không phải giai đoạn kinh nguyệt của em."
"Con gái khi ra ngoài đều sẽ đem theo bên người một ít, này gọi là phòng cho những lúc khẩn cấp, vạn nhất bản thân không dùng tới nhưng cô gái khác cần dùng thì sao.” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip
Tiêu Khôn Hoằng có chút ngạc nhiên về sự đồng thuận ngầm giữa các cô gái.
Anh cầm tay cô: "Để cho Diệp Tranh đi mua, tạo cho họ một cơ hội."
"Vậy à, em hiểu rồi."
Thi Nhân hồi âm zalo lại cho Mạc Tử Tây: "Xin lỗi nhé Tử Tây, lần này chị lại không có đem theo rồi.”
Sau khi cô gửi tin nhắn, nhìn qua Tiêu Khôn Hoằng: "Nhưng Diệp Tranh không giống như không có ý cùng Mạc Tử Tây, tại sao Diệp Tranh lại khó chịu như vậy?"
"Việc này anh không biết, chuyện tình cảm có ai nói rõ được chứ?"
Tiêu Khôn Hoằng không nói thêm bất cứ điều gì, việc của Diệp Tranh, cần để anh ta tự giải quyết, những người khác không thể giúp đỡ được.
Thi Nhân gật đầu, nói cũng không sai, chuyện tình cảm không ai nói rõ được.
--
Diệp Tranh hỏi một vòng tròn, không thể tìm thấy băng vệ sinh.
Thậm chí không có một cửa hàng tạp hóa, đây là cái nơi quỷ quái gì vậy chứ!
Diệp Tranh cảm thấy mặt mũi của mình đều đã rớt sạch rồi.
Anh quyết định gửi cho Mạc Tử Tây một tin nhắn: "Không mua được."
"Dù sao tôi cũng chỉ là một người cô đơn, yếu đuối và vô dụng, chỉ là một món bắp cải không ai yêu quý.
"Cô thôi diễn nữa đi có được
*Chương có nội dung hình ảnh
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Thi Nhân nắm tay anh : "Không, anh muốn làm người tốt."
Không làm cũng phải làm
"Em vừa rồi đã đồng ý rồi, bây giờ cũng đang xem bệnh cho đứa bé rồi, em sẽ nói với bác sĩ là khám miễn phí, và sau đó cho chú Khôn biết tất cả đều là ý của anh."
Tiêu Khôn Hoằng tiếp tục: "Đó là ý của em."
"Không, của anh."
Thi Nhân nắm lấy cổ áo anh: "Đừng có nói lộ ra ngoài, nghe thấy chưa."
Anh đành giơ tay lên: "Được rồi." Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip
Vì cô muốn anh làm người tốt, vậy thì hợp tác diễn với cô vợ nhỏ vậy.
Miễn là có cô, người tốt hay người xấu, đều không quan trọng.
Tiêu Khôn Hoằng được kéo vào phòng y tế bên cạnh bởi cô vợ nhỏ, thấy các bác sĩ đang kiểm tra cho đứa bé, anh biểu hiện rất bình thường, không cảm thấy có vấn đề gì.
Anh là một người lạnh lùng.
Chú Khôn đi từ bên cạnh tới, thần thái có một chút ngại ngùng "Thi Nhân à, họ có phải gây rắc rối cho cháu rồi không ?"
"Không có vấn đề, không có vấn đề, chồng cháu nói rằng tất cả mọi người đều có thể kiểm tra y tế miễn phí, bất cứ loại thuốc nào chúng cháu có ở đây, đều có thể cấp miễn phí."
Chú Khôn thở phào nhẹ nhõm: “Thi Nhân à, chủ không biết phải nói gì mới tốt bây giờ. Ở đây lạc hậu quá."
Vì vậy, sau khi bị bệnh, nhiều người không đủ điều kiện để đi xem bệnh, hoặc gặp bác sĩ cũng là rất bất tiện.
Tiêu Khôn Hoằng tiếp lời: "Cháu sẽ nói lại với bên trên, trong tương lai sẽ mở một phòng khám y tế ở thị trấn, mọi người sau này sẽ không phải khó khăn như vậy nữa."
"Cháu Tiêu, cháu thật là một người tốt."
Chú Khôn thật sự rất biết ơn họ.
Thi Nhân cười và nói: "Trước đây cũng may có mọi người đã giúp đỡ bà cháu, chút việc nhỏ này không đáng là gì."
Làm người thì phải biết đền ơn không phải sao?
Tiêu Khôn Hoằng nhanh chóng xây dựng một hình ảnh tốt trong thị trấn, bà chủ làng cũng đích thân gửi tặng một lá cờ cho Tiêu Khôn Hoằng.
Mặc dù anh không quan tâm nhiều, nhưng anh vẫn tiện tay chấp nhận.
Phần việc còn lại đều do Thi Nhân xử lý, anh nhìn thấy nụ cười của người vợ nhỏ với người dân, anh đột nhiên thấy nó rất đáng giá.
Chỉ cần bảo vệ nụ cười của cô, làm gì cũng đều được.
Diệp Tranh bước lại, cầm lá cờ lên xem: “Cứu người bị thương! Hầy, lá cờ này không phải là nên đưa cho em sao? Như nào lại đưa cho anh rồi?"
Điều này không đúng. Tiêu Khôn Hoằng nhướng mắt:
"Tiền của tôi."
Ngay lập tức, tất cả mọi người im lặng, vâng, người trả tiền chính là chủ.
"Anh ba, anh không nghĩ việc này không phù hợp với anh sao? Đường đường chủ tịch vĩ đại, lại cứu người bị thương?"
Diệp Tranh vừa nói vừa cười, thực sự không thể nhịn nổi nữa.
Tiêu Khôn Hoằng đá chân qua: "Biến đi, nghe nói hôm qua ai đó đi ra ngoài vào lúc nửa đêm để mua đường nâu, trong bếp nấu đường nâu với gừng, xém chút đã đốt cả nhà bếp. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip
Hụ hụ, Diệp Tranh mặt không đổi sắc đáp: "Đúng vậy, là ai mà không có phẩm chất vậy chứ?"
"Cứ tiếp tục diễn đi!"
Tiêu Khôn Hoằng nhận ra Diệp Tranh không phải là vô tư vô lự, chỉ là không chịu nhận, anh nhìn cũng khó chịu.
"Em có diễn đâu, đây là xuất phát từ lòng nhân đạo, công bình mà thôi, anh không cần phải suy nghĩ quá nhiều."
"Xuất phát từ lòng nhân đạo, cuối cùng là ôm con gái nhà người ta ngủ cả đêm?"
Diệp Tranh Thấu: "Làm sao mà anh biết?"
"Không có gì mà tôi không biết."
Tiêu Khôn Hoằng nói một cách nhẹ nhàng: "Hai ngày này hai người khá là vui vẻ nhỉ, tra nam!"
"Em không phải là tra nam, em đây không phải là giúp anh đem cái bóng đèn đi chỗ khác sao?"
Diệp Tranh nhìn có một chút không tự nhiên: "Anh ba anh đừng có nói bậy nha, gây ấn tượng xấu với con gái không được tốt đâu."
Lần đó chỉ vì Mạc Tử Tây bị bệnh, anh ta mới mềm lòng bồi cùng Mạc Tử Tây một đêm, anh ta cái gì cũng chưa có làm.
"Biết ảnh hưởng xấu thì cậu nên cút đi xa một chút, ôm ngủ cả đêm thì tính như thế nào, tra nam!"
Tra nam???
Cái nồi này, anh ta mới là không muốn đội.
Diệp Tranh không thể chịu đựng nổi: "Có thể đừng gọi em là tra nam được không?"
"Không thể! Khi nào mà cậu giống như một người đàn ông, nói với cô ấy rõ ràng, thì khi đó cậu không phải là tra nam."
Diệp Tranh không còn lời nào nữa.
Sau đó điện thoại di động reo, Diệp Tranh thấy nội dung zalo: "Băng vệ sinh của tôi hết mất rồi, giúp tôi mua một ít, chứ không tôi không thể ra cửa được."
Mặt anh ta đen sầm lại: "Cái gì cũng bắt ông đây đi mua, tôi cũng không phải là người hầu!"
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mắt: "Cậu có thể không mua nó."
Diệp Tranh cắn rằng: "Chị dâu có mang theo đồ sinh lý không?"
"Cái gì, cậu cần thứ đó làm gì, không lẽ cậu thật sự ngủ cùng người ta rồi ?"
Diệp Tranh tức đến đỏ mặt tía tại: "Cái mà con gái mỗi tháng đều phải dùng, chứ không phải như anh nghĩ đâu."
"Ồ, cái này à, tới ngày sinh lý còn xa, nên cô ấy không có đem."
"Làm sao anh biết?"
"Những ngày phải ăn chay, cậu nghĩ tôi không nhớ ư?"
Diệp Tranh không còn gì để nói. Phút cuối biểu cảm khuôn mặt của anh ta như một bảng màu, tức giận mà nói 3 chữ: “Anh được lắm!”
Sau khi nói xong, Diệp Tranh tức giận bừng bừng đi ra ngoài.
Thi Nhân vừa nhìn thấy bóng lưng của Diệp Tranh đi ra, cô liền đi vào: “Chuyện gì vậy, cậu ta lại cãi nhau với Mạc Tử Tây rồi à?”
"Cũng không hẳn."
Đại khái là bị chính mình chọc tức. Anh nhìn vào Thi Nhân và nói: "Em đi đâu vậy?"
"Mạc Tử Tây tới chu kỳ, em qua đưa cho cô ấy chút đồ dùng."
"Đừng đi."
Tiêu Khôn Hoằng một tay kéo người: "Anh vừa đã nói với Diệp Tranh rằng em không có."
"Tại sao vậy? Em có đem theo mà."
Anh nheo mắt lại: "Anh nhớ là không phải giai đoạn kinh nguyệt của em."
"Con gái khi ra ngoài đều sẽ đem theo bên người một ít, này gọi là phòng cho những lúc khẩn cấp, vạn nhất bản thân không dùng tới nhưng cô gái khác cần dùng thì sao.” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên truyen88.vip
Tiêu Khôn Hoằng có chút ngạc nhiên về sự đồng thuận ngầm giữa các cô gái.
Anh cầm tay cô: "Để cho Diệp Tranh đi mua, tạo cho họ một cơ hội."
"Vậy à, em hiểu rồi."
Thi Nhân hồi âm zalo lại cho Mạc Tử Tây: "Xin lỗi nhé Tử Tây, lần này chị lại không có đem theo rồi.”
Sau khi cô gửi tin nhắn, nhìn qua Tiêu Khôn Hoằng: "Nhưng Diệp Tranh không giống như không có ý cùng Mạc Tử Tây, tại sao Diệp Tranh lại khó chịu như vậy?"
"Việc này anh không biết, chuyện tình cảm có ai nói rõ được chứ?"
Tiêu Khôn Hoằng không nói thêm bất cứ điều gì, việc của Diệp Tranh, cần để anh ta tự giải quyết, những người khác không thể giúp đỡ được.
Thi Nhân gật đầu, nói cũng không sai, chuyện tình cảm không ai nói rõ được.
--
Diệp Tranh hỏi một vòng tròn, không thể tìm thấy băng vệ sinh.
Thậm chí không có một cửa hàng tạp hóa, đây là cái nơi quỷ quái gì vậy chứ!
Diệp Tranh cảm thấy mặt mũi của mình đều đã rớt sạch rồi.
Anh quyết định gửi cho Mạc Tử Tây một tin nhắn: "Không mua được."
"Dù sao tôi cũng chỉ là một người cô đơn, yếu đuối và vô dụng, chỉ là một món bắp cải không ai yêu quý.
"Cô thôi diễn nữa đi có được
Bình luận facebook