• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Tổng tài truy thê, 36 kế chưa đủ (50 Viewers)

  • Chap-657

Chương 657: Tạm biệt người dưng




*Chương có nội dung hình ảnh


**********










Thi Nhân lạnh lùng nhìn Mạc Đông Lăng: "Đây là hiện trường gây án, phiền các anh hãy đi ra ngoài, nếu không tôi có lý do để nghi ngờ các anh và Mạc Mỹ Đình là đồng bọn."



Tất cả mọi người lui ra khỏi phòng.






Thi Nhân sắc mặt lạnh lẽo: "Tôi không muốn giải thích gì cả, cảnh sát sẽ đến ngay, mấy người hãy đi giải trình với cảnh sát."



Mạc Đông Lăng nhìn vào trong phòng bệnh vừa rồi, hắn biết lần này bọn họ đến đây là đã bị người tính kế.






Rốt cuộc những người đứng sau muốn làm gì?



Mạc Đông Lăng nghĩ đi nghĩ lại cả trăm lần, nói với Thi Nhân: "Chuyện này đương nhiên phải để cảnh sát tới điều tra rõ ràng, nhưng cô Tiêu ra tay đánh người như vậy, có phải là quá đáng lắm không?" "Tôi nghĩ là tôi còn nương tay rồi."






Khi Thi Nhân nhìn thấy bọn họ bảo vệ Mạc Mỹ Đình, cơn giận trong lòng cô cuối cùng cũng bùng phát, lửa giận của cô lên đến đỉnh điểm.



Tình hữu nghị gì đó, ngay tại lúc này đã tiêu tan thành tro bụi rồi.






Giọng nói cô đanh lại: "Nếu chồng tôi có chuyện gì, tôi sẽ để Mạc Mỹ Đình nợ máu trả bằng máu, đền mạng cho anh ấy. Tôi với cô ta không đội trời chung đến chết mới thôi." "Cô Tiêu, tôi cũng cảm thấy rất tiếc vì những gì đã xảy ra với cô. Nếu cô cần giúp đỡ gì, nhà họ Mạc sẽ cố gắng hợp tác. Nhưng cô không thể bắt em gái tôi đi, chúng ta chờ cảnh sát đến, cho đến lúc đó cô không được đến gần Mạc



Mỹ Đình.






Haha



Mắt của Thi Nhân càng đỏ hơn, cô lạnh lùng gật đầu: "Được a, tốt lắm, nhưng trước khi cảnh sát tới, tôi cũng không hi vọng các anh thông đồng với Mạc Mỹ Đình, người của tôi sẽ ở đây trông chừng mấy người " “Không thành vấn đề." Mạc Đông Lăng đồng ý. Thi Nhân nhìn Ngô Hành: "Anh Ngô, anh có thể giúp em ở đây canh chừng bọn họ được không?" “Được, em yên tâm ở đây cứ giao cho anh."






Ngô Hành lau nước mắt: "Bọn anh đều sẽ ở bên cạnh em."



Thi Nhân tưởng rằng bản thân sẽ không khóc nhưng không ngờ nước mắt cô lại lặng lẽ chảy xuống, cô khẽ lau nước mắt: "Em biết rồi, có việc gì cứ liên lạc với em."






Nói xong, Thi Nhân quay đầu bước đi.



Cô thậm chí không liếc nhìn Mộ Đông Lăng, như thể họ chỉ là những người xa lạ.






Cô đi lướt qua, tạm biệt người dưng.



Bàn tay buông thống ở một bên của Mạc Đông Linh từ từ siết chặt lại, anh biết cô hận các anh.






Nhưng mà Thi Nhân a.



Những kẻ đứng sau đã im lìm trong nhiều năm, giờ đây chúng đang dần nổi lên tấn công những người xung quanh em.






Nếu bọn anh để lộ ra, em sẽ là người bị hại tiếp theo. Xin lỗi vì đã không bảo vệ được em.



Nhưng bọn anh không thể không làm thế này. Đôi mắt Mộ Đông Lăng vô hồn, nhưng anh nhanh chóng trở lại bình thường, anh quay lại nhìn Mạc Mỹ Đình: "Em đã làm cái quái gì vậy?" "Anh cả, anh nhất định phải tin em, em không làm gì cả.






Làm sao em có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy, tại đây giết Tiêu Khôn Hoằng. Em đâu có điên?"



Mạc Mỹ Đình lúc này càng nghĩ càng thấy không đúng, cô nhìn vết máu trên tay, cả người như sắp sụp đổ.






Cô không thể nhớ ra được những gì đã xảy ra vừa rồi.



Cô chỉ nhớ mình muốn lên lầu xem náo nhiệt, ký ức sau đó đứt đoạn, như cô đang nằm mơ vậy, đến khi đèn bật sáng thì cô mới thực sự tỉnh dậy.






Nhưng mọi chuyện dường như đã trở nên rất tồi tệ. Cô vậy mà trở thành hung thủ giết người.



Thi Nhân từ thang máy đi thẳng vào phòng phẫu thuật. Đầu óc cô trống rỗng, như người chết đi sống lại, cô không cảm nhận bất kỳ thứ gì xung quanh.








Khi đến phòng phẫu thuật, Thi Nhân thấy Tiêu Đào Hy đang ở bên ngoài.



Cô bước tới ngồi xuống, thẫn thờ nhìn ánh đèn nhấp nhảy trong phòng mổ mà tim đập thình thịch từng cơn.






Cảm giác thống khổ, cơn đau quặn thắt lan tràn khắp lồng ngực. Thi Nhân cúi đầu bao chặt lấy mặt, cô thực sự không chịu nổi nữa.



Rõ ràng là tôi đã mong chờ rất lâu rồi, rõ ràng mọi thứ đã chuẩn bị tốt rồi, rõ ràng đám cưới cũng được tổ chức.






Chỉ còn một bước nữa thôi, lại xảy ra chuyện.



Ông trời ơi, ông nghĩ rằng hai chúng con khổ nạn còn ít sao? “Tôi xin lỗi”






Tiêu Đào Hy ngồi xổm bên cạnh cô, giọng người nghẹn ngào nức nở: "Những người đó có lẽ là nhằm vào tôi, Tiêu Khôn Hoảng là vì cứu tôi mới bị thương. Tất cả là lỗi của tôi." Thi Nhân thấy trên cổ tay Tiêu Đào Hy vẫn còn một vết bầm tím, đây rõ ràng là dấu vết để lại sau khi bị trói. Thi Nhân khẽ nói: "Tôi không muốn nói bất cứ điều gì bây giờ, xin lỗi, tâm trạng của tôi đang rất không tốt." Cô sợ bản thân không kiềm chế được tính tình của mình, sẽ trút giận lên Tiêu Đào Hy.



Cô biết không nên trách Tiểu Đào Hy, dù sao thì Tiêu Đào Hy cũng là nạn nhân.






Nhưng cô vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận.



Khó chịu đến mức không thở được. Tiêu Đào Hy im lặng và không tiếp tục nói gì nữa.






Cô liếc nhìn ánh đèn đỏ của phòng mổ, lắng lặng lau nước mắt, tại sao lại thành ra thế này? không hề giống như anh trai cô đã nói. Tại sao Tiêu Khôn Hoằng bị thương?



Tiêu Khôn Hoằng bị tụ máu não, chuẩn bị phẫu thuật, giờ lại bị đập vào đầu, không biết có xảy ra chuyện gì không? Tiêu Đào Hy không hiểu, cô muốn gặp anh trai hỏi cho rõ ràng.






Tại sao anh ấy muốn làm việc này!



Thi Nhân cảm thấy đêm nay thời gian trôi qua thật chậm.






Lâu đến nỗi cô cảm giác nó sẽ kéo dài mãi. “Chị dâu” "Nữ thần."



Diệp Tranh và Mạc Tử Tây cùng lúc xuất hiện, nhưng cả hai người đều có chút lúng túng, như thể họ bị thương rồi.






Xem ra Diệp Tranh bị thương nặng hơn, bên ngoài áo sơ mi có vết máu.



Thi Nhân đứng lên: "Diệp Tranh, anh không "Anh không sao, anh ba thế nào rồi?" sao chứ?"






Thi Nhân nhìn vào phòng phẫu thuật: "Em không biết. Anh ấy đã vào được vài giờ. Em thực sự rất sợ.



Mạc Tử Tây nắm lấy tay cô, phát hiện tay của Thi Nhân rất lạnh, không có chút độ ẩm nào. "Nhưng bây giờ em phải bình tĩnh, nếu có chuyện gì xảy ra với anh ấy, em sẽ bảo thù cho anh ấy, bất kể giả nào."






Thi Nhân quay đầu lại nhìn Diệp Tranh: "Anh tại sao lại đột nhiên biến mất" "Anh nhận được tin nhắn nói rằng Mạc Tử Tây bị một người đàn ông bí ẩn bắt cóc, Anh thu xếp mọi chuyện ở đây rồi vội vàng chạy tới. Kết quả, khi vừa chạy tới nơi đó anh đã bị đánh ngất xỉu, đến khi tỉnh lại, đã nhìn thấy Mạc Tử Tây ở đó rồi.



Chuyện gì xảy ra vậy? không phải là bắt cóc sao?






Mạc Tử Tây nói: "Em không bị bắt cóc, trợ lý của Tiêu Khôn Hoàng đã gọi cho em nói rằng Diệp Tranh mất tích. khi đó, em phát hiện ra điện thoại di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của anh Diệp Tranh gửi đến. Em lần theo định vị điện thoại di động của anh ấy tìm thấy anh ấy đang hôn mê trong một nhà kho bỏ hoang. "



Sau khi tỉnh dậy, cả hai vội vã chạy đến bệnh viện, đến lúc này họ mới biết Tiêu Khôn Hoàng đã xảy ra chuyện. Diệp Tranh cau mày nói: "Đây chính là điệu hổ ly sơn" “Em cũng thấy như vậy. "Nhưng anh ba lẽ ra vẫn nên có người đi cùng, anh ấy sẽ không mạo hiểm một mình."






Nhân định thần lại: "Hình như anh ấy là người duy nhất nằm trên mặt đất, không nhìn thấy trợ lý hay vệ sĩ đầu cả." "Chuyện này rất kỳ quái, anh sẽ phải người đi tìm hiểu,



Thi hai em ở lại đây đi, đừng đi lung tung.






Diệp Tranh cảm giác chuyện này vẫn chưa kết thúc. Mạc Tử Tây có chút lo lắng: "Vết thương của anh" “Vết thương nhỏ thôi, anh đi tìm người trước.



Có thể trợ lý cũng đang gặp nguy hiểm, phải tìm được







1759443524.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom