Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1624
Chương 1624
Vinh Sở xoay người, lúc nhìn thấy Đường Duy, đáy mắt xẹt qua những tia cảm xúc phức tạp, sau đó anh ta nói: “Cậu và Tô Nhan cho đến bây giờ cũng không có quan hệ gì, tựa như người xa lạ, làm sao, cậu muốn quản chuyện này à?”
“Tôi không quản thì ai quản?” Đường Duy nói khoác không biết ngượng, tiến lên nắm lấy vai Tô Nhan lôi về phía cậu, Tô Nhan loạng choạng bị câu kéo ra ngăn ở sau lưng.
Làm xong, Đường Duy nói: “Đúng lúc tôi chỉ thích xen vào chuyện của người khác”
Trong nháy mắt đó, dường như đã là ngày hôm sau.
Cô dường như thấy được mình lúc nhỏ bị một đám người lớn cười đùa, mà Tiểu Đường Duy đi ra khỏi đám người trưởng thành, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ngăn cản cô sau lưng.
VietWriter.vn
Quen thuộc… như thể vẫn là chuyện của ngày hôm qua.
Nhưng Đường Duy, hóa ra đã cách khoảng thời gian anh là anh trai nhỏ của cô… lâu như vậy rồi.
Tô Nhan nháy mắt một cái, cảm giác trong mắt có cái gì muốn rơi xuống, cô không muốn thấy hai người họ cãi nhau ở nhà mình nên quay mặt đi: “Đừng cãi nhau ở nhà tôi, hai người muốn gây gổ thì xin mời đi chỗ khác, tôi không có thời gian rảnh cho việc này”
Vinh Sở không chịu đi: “Cậu ta đi thì anh đi”
“Còn muốn chơi kéo búa bao sao?”
Đường Duy duỗi hai ngón tay mảnh khảnh chỉ vào anh ta: “Theo thứ tự?”
Tô Nhan chỉ cảm thấy bên tai vô cùng ồn ào, khiến cho cả thế giới trước mặt cô quay cưồng trời đất: “Đi hết, mời cả hai người đều rời khỏi nhà tôi! Đường Duy, tôi nhớ hình như tôi không mời anh đến nhà đúng không?”
Trong mắt Đường Duy lướt qua một tia bi thương, Vinh Sở lúc này lại chủ động nói muốn rời đi, dưới so sánh liền thể hiện Đường Duy dây dưa không ngớt, ngược lại Vinh Sở biết thông cảm cho Tô Nhan, còn nhìn Tô Nhan một cái: “Vậy anh đi trước, anh biết, anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ, Nhan Nhan, những gì anh nói với em đều không phải là nói đùa, không nên làm phiền em mãi nên anh đi trước, khỏi khiến em thấy khó chịu”
Lời trong lời ngoài chính là ý nói Đường Duy không để ý đến cảm xúc của Tô Nhan, khiến cô khó chịu.
Đường Duy thiếu chút nữa đã cười mỉal Cái tên rác rưởi Vinh Sở kia, thế mà còn biết giả bộ!
Tô Nhan không nhìn Vinh Sở lâu, chỉ nói một câu: tiên: “Không Ánh mắt Vinh Sở có chút chán nản, nhưng lời đã ra khỏi miệng, để không bị biến thành một tên hề thì chỉ có thể cắn răng lựa chọn đi trước. Anh ta vừa rời đi, phòng khách liền lập tức trở nên an tĩnh.
Tô Nhan thở hổn hển: “Anh cũng rời đi…”
Đường Duy nói: “Trán anh khâu ba mũi.”
Trong lòng Tô Nhan nhói một cái, Đường Duy còn nói tiếp: “Nhưng anh muốn chạy tới tìm em, nếu không anh còn muốn Giang Lăng thêu giúp anh hai chữ Tô Nhan trên miệng vết thương, khiến cho mấy tên ngu nhìn xem rốt cuộc anh có muốn sống cùng em hay không”
Giọng nói Tô Nhan không nhịn được run rẩy, cô đã làm xong tất cả chuẩn bị cô độc hết quãng đường còn lại, nhưng hiện tại Đường Duy lại muốn chen chân vào thế giới đổ nát không chịu nổi của cô, Đường Duy… Tôi đã không còn thứ gì tốt để cho anh…
“Anh còn tới tìm tôi làm gì! Ba tôi đều đã nói rõ như thế, anh còn muốn, còn muốn bị ba tôi… đánh bị thương lần nữa saol”
“Anh bị thương, em có đau lòng không?”
Lúc đó, Đường Duy không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm cô, cứ như thế hỏi một câu.
Vinh Sở xoay người, lúc nhìn thấy Đường Duy, đáy mắt xẹt qua những tia cảm xúc phức tạp, sau đó anh ta nói: “Cậu và Tô Nhan cho đến bây giờ cũng không có quan hệ gì, tựa như người xa lạ, làm sao, cậu muốn quản chuyện này à?”
“Tôi không quản thì ai quản?” Đường Duy nói khoác không biết ngượng, tiến lên nắm lấy vai Tô Nhan lôi về phía cậu, Tô Nhan loạng choạng bị câu kéo ra ngăn ở sau lưng.
Làm xong, Đường Duy nói: “Đúng lúc tôi chỉ thích xen vào chuyện của người khác”
Trong nháy mắt đó, dường như đã là ngày hôm sau.
Cô dường như thấy được mình lúc nhỏ bị một đám người lớn cười đùa, mà Tiểu Đường Duy đi ra khỏi đám người trưởng thành, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ngăn cản cô sau lưng.
VietWriter.vn
Quen thuộc… như thể vẫn là chuyện của ngày hôm qua.
Nhưng Đường Duy, hóa ra đã cách khoảng thời gian anh là anh trai nhỏ của cô… lâu như vậy rồi.
Tô Nhan nháy mắt một cái, cảm giác trong mắt có cái gì muốn rơi xuống, cô không muốn thấy hai người họ cãi nhau ở nhà mình nên quay mặt đi: “Đừng cãi nhau ở nhà tôi, hai người muốn gây gổ thì xin mời đi chỗ khác, tôi không có thời gian rảnh cho việc này”
Vinh Sở không chịu đi: “Cậu ta đi thì anh đi”
“Còn muốn chơi kéo búa bao sao?”
Đường Duy duỗi hai ngón tay mảnh khảnh chỉ vào anh ta: “Theo thứ tự?”
Tô Nhan chỉ cảm thấy bên tai vô cùng ồn ào, khiến cho cả thế giới trước mặt cô quay cưồng trời đất: “Đi hết, mời cả hai người đều rời khỏi nhà tôi! Đường Duy, tôi nhớ hình như tôi không mời anh đến nhà đúng không?”
Trong mắt Đường Duy lướt qua một tia bi thương, Vinh Sở lúc này lại chủ động nói muốn rời đi, dưới so sánh liền thể hiện Đường Duy dây dưa không ngớt, ngược lại Vinh Sở biết thông cảm cho Tô Nhan, còn nhìn Tô Nhan một cái: “Vậy anh đi trước, anh biết, anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ, Nhan Nhan, những gì anh nói với em đều không phải là nói đùa, không nên làm phiền em mãi nên anh đi trước, khỏi khiến em thấy khó chịu”
Lời trong lời ngoài chính là ý nói Đường Duy không để ý đến cảm xúc của Tô Nhan, khiến cô khó chịu.
Đường Duy thiếu chút nữa đã cười mỉal Cái tên rác rưởi Vinh Sở kia, thế mà còn biết giả bộ!
Tô Nhan không nhìn Vinh Sở lâu, chỉ nói một câu: tiên: “Không Ánh mắt Vinh Sở có chút chán nản, nhưng lời đã ra khỏi miệng, để không bị biến thành một tên hề thì chỉ có thể cắn răng lựa chọn đi trước. Anh ta vừa rời đi, phòng khách liền lập tức trở nên an tĩnh.
Tô Nhan thở hổn hển: “Anh cũng rời đi…”
Đường Duy nói: “Trán anh khâu ba mũi.”
Trong lòng Tô Nhan nhói một cái, Đường Duy còn nói tiếp: “Nhưng anh muốn chạy tới tìm em, nếu không anh còn muốn Giang Lăng thêu giúp anh hai chữ Tô Nhan trên miệng vết thương, khiến cho mấy tên ngu nhìn xem rốt cuộc anh có muốn sống cùng em hay không”
Giọng nói Tô Nhan không nhịn được run rẩy, cô đã làm xong tất cả chuẩn bị cô độc hết quãng đường còn lại, nhưng hiện tại Đường Duy lại muốn chen chân vào thế giới đổ nát không chịu nổi của cô, Đường Duy… Tôi đã không còn thứ gì tốt để cho anh…
“Anh còn tới tìm tôi làm gì! Ba tôi đều đã nói rõ như thế, anh còn muốn, còn muốn bị ba tôi… đánh bị thương lần nữa saol”
“Anh bị thương, em có đau lòng không?”
Lúc đó, Đường Duy không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm cô, cứ như thế hỏi một câu.
Bình luận facebook