Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù - Chương 137
Gần một ngày trôi qua, Lạc Hiểu Nhã đã “Không cẩn thận” nghe được ba lượt, cô ta ở trước mặt người khác nói xấu mình.
Cô vẫn không thể nào hiểu được, bản thân cô chỉ là ngày đầu tiên nhận việc, hai người không có giao tiếp nhiều, tại sao Phương Ly lại cảm thấy không vừa mắt với cô như vậy.
Cho đến khi Trần Thanh Minh đến văn phòng, cười vui vẻ, nói chuyện với cô, lúc anh ta hỏi cô thích ứng với công việc sao rồi. Trong lúc vô tình Lạc Hiểu Nhã liếc mắt nhìn thoáng qua Phương Ly.
Lúc cô nhìn cô ta, trong ánh mắt Phương Ly chỉ có ghen ghét và ghen tuông, đến khi cô ta nhìn thấy Trần Thanh Minh, ánh mắt liền trở nên ôn nhu, cúi đầu ngại ngùng.
Lạc Hiểu Nhã nhíu mày, nháy mắt liền hiểu được tại sao Phương Ly lại có thái độ như vậy với mình.
Cô ta thích Trần Thanh Minh.
Nhưng cho dù cô ta có thích Trần Thanh Minh, cũng không liên quan gì đến mình.
Cô và Trần Thanh Minh cũng không có quan hệ gì đặc biệt, sự ghen ghét của cô ta thực sự không chấp nhận được.
Sau khi Trần Thanh Minh đi, đồng nghiệp bên cạnh nói nhỏ bên tại Lạc Hiểu Nhã: “Hiểu Nhã, tổng giám đốc Trần không có bạn gái, Phương Ly đã thích anh ấy một năm nay. Có thể do bộ dạng cô xinh đẹp, lại do đích thân tổng giám đốc Trần tuyển dụng, cho nên Phương Ly đối với cô có ý ghen ghét rất sâu sắc. Cô không cần để ý tới.”
Lạc Hiểu Nhã bất lực thở dài, căn bản cô không thể vì không muốn để Phương Ly hiểu lầm mà làm gì đấy được.
Thời điểm tan làm, Lạc Hiểu Nhã không nhìn ánh mắt của Phương Ly ở phía sau, mà bỏ đi luôn với balo trên lưng.
Hôm nay Sở Minh Nguyệt vì muốn chúc mừng ngày đầu tiên đi làm của cô, đã gửi tin nhắn thông báo cô ấy tổ chức một bữa tiệc lớn, cô nhanh chóng muốn chạy về nhà, nếm thử tay nghề của Sở Minh Nguyệt.
Mới vừa ra đến cổng công ty, đã bị hai cảnh sát ngăn cản, bọn họ khuôn mặt nghiêm túc, nói với Lạc Hiểu Nhã: “Cô Lạc, có người báo án, nói cô cố ý đánh nhau khiến người khác bị thương. Mời cô theo chúng tôi đi một chuyển.”
Lạc Hiểu Nhã hơi sửng sốt, là Lâm Kỳ báo án sao?
Anh ta có tư cách gì báo án.
Nhưng trong lòng cô cũng không quá lo lắng, dù sao là Lâm Kỳ muốn giết cô trước.
“Anh cảnh sát, các người không phải là hiểu lầm rồi chứ? Tôi làm sao mà đánh nhau với người khác được?”
Lạc Hiểu Nhã chỉ tay vào mình, khuôn mặt vô tội, biểu cảm kinh ngạc: “Tôi chỉ là một người con gái yếu đuối, làm sao có thể đánh người khác?”
Cảnh sát cũng có chút do dự, hai mặt nhìn nhau, khuôn mặt này của Lạc Hiểu Nhã, thân thể này, thật sự không giống như bộ dạng có thể đi đánh được người khác.
Nhìn rất yếu đuối, cô bị người ta đánh còn có thể tin được.
“Cô Lạc, quả thật là có người báo án. Nếu không, trước tiên cô theo chúng tôi đến bệnh viện một chuyến, đi gặp anh ấy một lát, nhìn xem có phải có hiểu lầm gì hay không”
Cảnh sát đã nói thế, Lạc Hiểu Nhã đương nhiên sẽ không từ chối, bằng không chẳng khác gì bản thân mình chột dạ.
“Đi đi, vừa lúc tôi tan làm, tôi và các người đi một chuyến”
Thái độ của cô vô cùng thoải mái, làm cho cảnh sát càng thêm do dự.
Nếu thật sự đánh người khác, thời điểm nhìn thấy bọn họ mặc cảnh phục tới, ít nhiều sẽ có chút chột dạ, nhưng Lạc Hiểu Nhã lại hoàn toàn không có.
Lạc Hiểu Nhã biểu cảm bình tĩnh ngồi lên xe cảnh sát, đi theo cảnh sát đến bệnh viện, đến phòng bệnh gặp Lâm Kỳ.
Bộ dạng của Lâm Kỳ vô cùng thê thảm, cả khuôn mặt đều bị băng gạc, vải vóc bằng kín, chỉ lộ ra hai con mắt, mí mắt còn có dấu vết xanh tím, chân bị treo lên, nằm ở trên giường bệnh.
Anh ta thấy Lạc Hiểu Nhã tiến vào, cả người vô cùng kích động.
“Anh cảnh sát, là cô ta, chính cô ta đã đánh tôi.”
Lạc Hiểu Nhã nhíu mày: “Anh nhớ cẩn thận, chính xác là tôi đã đánh anh sao? Anh là một người đàn ông, cao to như vậy, sức khỏe cường tráng, tôi làm sao có thể đánh thắng được anh?”
Cô vẫn không thể nào hiểu được, bản thân cô chỉ là ngày đầu tiên nhận việc, hai người không có giao tiếp nhiều, tại sao Phương Ly lại cảm thấy không vừa mắt với cô như vậy.
Cho đến khi Trần Thanh Minh đến văn phòng, cười vui vẻ, nói chuyện với cô, lúc anh ta hỏi cô thích ứng với công việc sao rồi. Trong lúc vô tình Lạc Hiểu Nhã liếc mắt nhìn thoáng qua Phương Ly.
Lúc cô nhìn cô ta, trong ánh mắt Phương Ly chỉ có ghen ghét và ghen tuông, đến khi cô ta nhìn thấy Trần Thanh Minh, ánh mắt liền trở nên ôn nhu, cúi đầu ngại ngùng.
Lạc Hiểu Nhã nhíu mày, nháy mắt liền hiểu được tại sao Phương Ly lại có thái độ như vậy với mình.
Cô ta thích Trần Thanh Minh.
Nhưng cho dù cô ta có thích Trần Thanh Minh, cũng không liên quan gì đến mình.
Cô và Trần Thanh Minh cũng không có quan hệ gì đặc biệt, sự ghen ghét của cô ta thực sự không chấp nhận được.
Sau khi Trần Thanh Minh đi, đồng nghiệp bên cạnh nói nhỏ bên tại Lạc Hiểu Nhã: “Hiểu Nhã, tổng giám đốc Trần không có bạn gái, Phương Ly đã thích anh ấy một năm nay. Có thể do bộ dạng cô xinh đẹp, lại do đích thân tổng giám đốc Trần tuyển dụng, cho nên Phương Ly đối với cô có ý ghen ghét rất sâu sắc. Cô không cần để ý tới.”
Lạc Hiểu Nhã bất lực thở dài, căn bản cô không thể vì không muốn để Phương Ly hiểu lầm mà làm gì đấy được.
Thời điểm tan làm, Lạc Hiểu Nhã không nhìn ánh mắt của Phương Ly ở phía sau, mà bỏ đi luôn với balo trên lưng.
Hôm nay Sở Minh Nguyệt vì muốn chúc mừng ngày đầu tiên đi làm của cô, đã gửi tin nhắn thông báo cô ấy tổ chức một bữa tiệc lớn, cô nhanh chóng muốn chạy về nhà, nếm thử tay nghề của Sở Minh Nguyệt.
Mới vừa ra đến cổng công ty, đã bị hai cảnh sát ngăn cản, bọn họ khuôn mặt nghiêm túc, nói với Lạc Hiểu Nhã: “Cô Lạc, có người báo án, nói cô cố ý đánh nhau khiến người khác bị thương. Mời cô theo chúng tôi đi một chuyển.”
Lạc Hiểu Nhã hơi sửng sốt, là Lâm Kỳ báo án sao?
Anh ta có tư cách gì báo án.
Nhưng trong lòng cô cũng không quá lo lắng, dù sao là Lâm Kỳ muốn giết cô trước.
“Anh cảnh sát, các người không phải là hiểu lầm rồi chứ? Tôi làm sao mà đánh nhau với người khác được?”
Lạc Hiểu Nhã chỉ tay vào mình, khuôn mặt vô tội, biểu cảm kinh ngạc: “Tôi chỉ là một người con gái yếu đuối, làm sao có thể đánh người khác?”
Cảnh sát cũng có chút do dự, hai mặt nhìn nhau, khuôn mặt này của Lạc Hiểu Nhã, thân thể này, thật sự không giống như bộ dạng có thể đi đánh được người khác.
Nhìn rất yếu đuối, cô bị người ta đánh còn có thể tin được.
“Cô Lạc, quả thật là có người báo án. Nếu không, trước tiên cô theo chúng tôi đến bệnh viện một chuyến, đi gặp anh ấy một lát, nhìn xem có phải có hiểu lầm gì hay không”
Cảnh sát đã nói thế, Lạc Hiểu Nhã đương nhiên sẽ không từ chối, bằng không chẳng khác gì bản thân mình chột dạ.
“Đi đi, vừa lúc tôi tan làm, tôi và các người đi một chuyến”
Thái độ của cô vô cùng thoải mái, làm cho cảnh sát càng thêm do dự.
Nếu thật sự đánh người khác, thời điểm nhìn thấy bọn họ mặc cảnh phục tới, ít nhiều sẽ có chút chột dạ, nhưng Lạc Hiểu Nhã lại hoàn toàn không có.
Lạc Hiểu Nhã biểu cảm bình tĩnh ngồi lên xe cảnh sát, đi theo cảnh sát đến bệnh viện, đến phòng bệnh gặp Lâm Kỳ.
Bộ dạng của Lâm Kỳ vô cùng thê thảm, cả khuôn mặt đều bị băng gạc, vải vóc bằng kín, chỉ lộ ra hai con mắt, mí mắt còn có dấu vết xanh tím, chân bị treo lên, nằm ở trên giường bệnh.
Anh ta thấy Lạc Hiểu Nhã tiến vào, cả người vô cùng kích động.
“Anh cảnh sát, là cô ta, chính cô ta đã đánh tôi.”
Lạc Hiểu Nhã nhíu mày: “Anh nhớ cẩn thận, chính xác là tôi đã đánh anh sao? Anh là một người đàn ông, cao to như vậy, sức khỏe cường tráng, tôi làm sao có thể đánh thắng được anh?”
Bình luận facebook