Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù - Chương 17
Hoắc Tùng Quân nhìn thấy gương mặt đỏ bừng lên của cô thì tất cả sự tức giận trong mình đều lập tức biến mất, nói nhỏ bên tai cô: “Vậy mà cô đã không chịu nổi rồi? Chuyện vô liêm sỉ hơn nữa còn ở đằng sau kìa!”
Vừa nói, ngón tay thon dài đó của anh vừa đi cởi quần của cô.
Lạc Hiểu Nhã đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra khi cô đề cập đến việc ly hôn, nhớ đến chuyện mẹ Hoắc mắng chửi bản thân hèn hạ nên dồn sức đẩy tay anh ra: “Anh đừng chạm vào tôi, chúng ta đã ly hôn rồi, anh không thể chạm vào tôi!”
Nhưng sức lực của cô căn bản không thể lay động được bàn tay to lớn ấy của anh, hai bàn tay bị nắm chặt, quần lập tức bị kéo xuống.
Làn da trắng cảm nhận được không khí lạnh lẽo, da gà lập tức dựng đứng lên.
Lạc Hiểu Nhã sợ hãi xoay tròn cơ thể, muốn ra khỏi vòng tay của anh, nhưng lại bị Hoắc Tùng Quân ôm càng chặt hơn, cô cắn răng, nhắm mắt tuyệt vọng, lúc nghĩ là sẽ bị anh xâm phạm giống như ngày hôm đó nữa.
Thì đột nhiên đầu gối của bản thân mát lạnh, sau đó liền ngửi thấy mùi vị thanh đắng của thuốc bôi, động tác vùng vẫy của cô cũng ngừng lại.
Hoắc Tùng Quân thấy đầu gối trắng trẻo của cô ấy có một vết đỏ, có nhiều chỗ còn sướt da, nhìn sơ qua toàn là máu me. Vết thương này là lúc nãy cô quỳ xuống đất tìm chiếc nhẫn nên đầu gối bị ma sát với mặt đất mới sước da.
Ngón tay thon dài của anh khều thuốc bôi ra, thoa từng chút lên chỗ vết thương bị sướt của cô, thấy cô đau đến run rẩy thì liền bất giác thổi thổi xuống.
Lạc Hiểu Nhã cắn chặt môi, cả người cứng đơ, không biết nên làm thế nào.
Sau khi xử lí vết thương xong thì Hoắc Tùng Quân giúp cô mặc quần trở lại, đặt cô trở lại giường.
Lạc Hiểu Nhã nắm chặt lấy cái chăn, một lúc lâu sau mới khàn khàn lên tiếng: “Hoắc Tùng Quân, anh thế này là có ý gì?”
“Giúp cô xử lí vết thương!” Giọng nói Hoắc Tùng Quân rất hờ hững, chầm chậm lấy khăn giấy lau ngón tay mình, giống như không hề cảm thấy hành động lúc nãy của anh có vấn đề gì cả.
Ngón tay Lạc Hiểu Nhã run rẩy: “Nhưng mà chúng ta ly hôn rồi, người mà anh thích là An Bích Hà!”
Cô đang nhắc nhở Hoắc Tùng Quân, cũng đang nhắc nhở chính mình.
Bọn họ đã ly hôn rồi, cô đã bắt đầu thử buông tay anh, tại sao anh còn đến đây để trêu ghẹo cô, đối tốt với cô, quấy nhiễu đến trái tim cô?
Hoắc Tùng Quân nhìn cô nắm lấy ngón tay đang băng gạt của mình, trầm giọng nói: “Lạc Hiểu Nhã, cô xem, không có tôi bảo vệ cô thì bất kỳ người nào cũng có thể bắt nạt cô, ai cũng có thể đến đây đạp cô một cái. Bộ dạng này của cô, căn bản không thể sống một mình trong cái xã hội này được.”
“Anh muốn nói gì?” Lạc Hiểu Nhã không hiểu ý của anh.
Hoắc Tùng Quân đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ra người và xô cộ qua lại bên ngoài, trong ánh mắt là cảm xúc không thể giải thích được: “Trở về bên cạnh tôi, vẫn giống như lúc trước, tôi nuôi cô.”
Lạc Hiểu Nhã nghe thấy câu nói này thì ngẩn người, mỉm cười trào phúng: “Hoắc Tùng Quân, anh ở bên cạnh tôi vậy còn An Bích Hà thì sao, anh không cần cô ta nữa à? Cô ta là người yêu cũ mà anh đã chờ suốt ba năm đó, còn để tôi truyền máu cho cô ta suốt ba năm trời, thâm tình như vậy mà, anh nói không cần thì không cần nữa hả?”
“Tôi chỉ kêu cô ở lại bên cạnh tôi, không có nói là để cô làm bà Hoắc!” Hoắc Tùng Quân đột nhiên lên tiếng.
Vẻ mặt Lạc Hiểu Nhã đờ đẫn, tay siết chặt lấy ra giường, các đốt ngón tay xanh trắng: “Anh muốn tôi làm sao đi theo anh được đây, không danh không phận làm nhân tình của anh hả? Mặc dù trong ba năm này người khác đều không biết chúng ta kết hôn, nhưng ít nhất thì chúng ta cũng có một tờ giấy chứng nhận là vợ chồng hợp pháp. Từ vợ chính thức biến thành nhân tình. Hoắc Tùng Quân, anh cũng biết cách chà đạp người khác quá đấy!”
“Bây giờ anh biến đi cho khuất mắt tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Cô nói đến câu cuối thì đôi mắt đỏ bừng lên, nổi giận la hét.
Hoắc Tùng Quân quá chà đạp người khác rồi, nhưng dựa vào đâu mà cô phải mặc kệ sự chà đạp đó của anh, cô là một đứa mù không sai, nhưng cô cũng là một người đang sống sờ sờ ra đó, cũng đó trái tim, chỉ bởi vì cô thích anh nên anh có thể không kiêng nể gì mà đem tấm chân tình của cô đi giẫm đạp dưới chân sao?
“Hoắc Tùng Quân, anh thật sự khiến tôi chán ghét!”
Câu nói này phát ra, trong phòng trở nên yên lặng.
Vừa nói, ngón tay thon dài đó của anh vừa đi cởi quần của cô.
Lạc Hiểu Nhã đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra khi cô đề cập đến việc ly hôn, nhớ đến chuyện mẹ Hoắc mắng chửi bản thân hèn hạ nên dồn sức đẩy tay anh ra: “Anh đừng chạm vào tôi, chúng ta đã ly hôn rồi, anh không thể chạm vào tôi!”
Nhưng sức lực của cô căn bản không thể lay động được bàn tay to lớn ấy của anh, hai bàn tay bị nắm chặt, quần lập tức bị kéo xuống.
Làn da trắng cảm nhận được không khí lạnh lẽo, da gà lập tức dựng đứng lên.
Lạc Hiểu Nhã sợ hãi xoay tròn cơ thể, muốn ra khỏi vòng tay của anh, nhưng lại bị Hoắc Tùng Quân ôm càng chặt hơn, cô cắn răng, nhắm mắt tuyệt vọng, lúc nghĩ là sẽ bị anh xâm phạm giống như ngày hôm đó nữa.
Thì đột nhiên đầu gối của bản thân mát lạnh, sau đó liền ngửi thấy mùi vị thanh đắng của thuốc bôi, động tác vùng vẫy của cô cũng ngừng lại.
Hoắc Tùng Quân thấy đầu gối trắng trẻo của cô ấy có một vết đỏ, có nhiều chỗ còn sướt da, nhìn sơ qua toàn là máu me. Vết thương này là lúc nãy cô quỳ xuống đất tìm chiếc nhẫn nên đầu gối bị ma sát với mặt đất mới sước da.
Ngón tay thon dài của anh khều thuốc bôi ra, thoa từng chút lên chỗ vết thương bị sướt của cô, thấy cô đau đến run rẩy thì liền bất giác thổi thổi xuống.
Lạc Hiểu Nhã cắn chặt môi, cả người cứng đơ, không biết nên làm thế nào.
Sau khi xử lí vết thương xong thì Hoắc Tùng Quân giúp cô mặc quần trở lại, đặt cô trở lại giường.
Lạc Hiểu Nhã nắm chặt lấy cái chăn, một lúc lâu sau mới khàn khàn lên tiếng: “Hoắc Tùng Quân, anh thế này là có ý gì?”
“Giúp cô xử lí vết thương!” Giọng nói Hoắc Tùng Quân rất hờ hững, chầm chậm lấy khăn giấy lau ngón tay mình, giống như không hề cảm thấy hành động lúc nãy của anh có vấn đề gì cả.
Ngón tay Lạc Hiểu Nhã run rẩy: “Nhưng mà chúng ta ly hôn rồi, người mà anh thích là An Bích Hà!”
Cô đang nhắc nhở Hoắc Tùng Quân, cũng đang nhắc nhở chính mình.
Bọn họ đã ly hôn rồi, cô đã bắt đầu thử buông tay anh, tại sao anh còn đến đây để trêu ghẹo cô, đối tốt với cô, quấy nhiễu đến trái tim cô?
Hoắc Tùng Quân nhìn cô nắm lấy ngón tay đang băng gạt của mình, trầm giọng nói: “Lạc Hiểu Nhã, cô xem, không có tôi bảo vệ cô thì bất kỳ người nào cũng có thể bắt nạt cô, ai cũng có thể đến đây đạp cô một cái. Bộ dạng này của cô, căn bản không thể sống một mình trong cái xã hội này được.”
“Anh muốn nói gì?” Lạc Hiểu Nhã không hiểu ý của anh.
Hoắc Tùng Quân đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ra người và xô cộ qua lại bên ngoài, trong ánh mắt là cảm xúc không thể giải thích được: “Trở về bên cạnh tôi, vẫn giống như lúc trước, tôi nuôi cô.”
Lạc Hiểu Nhã nghe thấy câu nói này thì ngẩn người, mỉm cười trào phúng: “Hoắc Tùng Quân, anh ở bên cạnh tôi vậy còn An Bích Hà thì sao, anh không cần cô ta nữa à? Cô ta là người yêu cũ mà anh đã chờ suốt ba năm đó, còn để tôi truyền máu cho cô ta suốt ba năm trời, thâm tình như vậy mà, anh nói không cần thì không cần nữa hả?”
“Tôi chỉ kêu cô ở lại bên cạnh tôi, không có nói là để cô làm bà Hoắc!” Hoắc Tùng Quân đột nhiên lên tiếng.
Vẻ mặt Lạc Hiểu Nhã đờ đẫn, tay siết chặt lấy ra giường, các đốt ngón tay xanh trắng: “Anh muốn tôi làm sao đi theo anh được đây, không danh không phận làm nhân tình của anh hả? Mặc dù trong ba năm này người khác đều không biết chúng ta kết hôn, nhưng ít nhất thì chúng ta cũng có một tờ giấy chứng nhận là vợ chồng hợp pháp. Từ vợ chính thức biến thành nhân tình. Hoắc Tùng Quân, anh cũng biết cách chà đạp người khác quá đấy!”
“Bây giờ anh biến đi cho khuất mắt tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Cô nói đến câu cuối thì đôi mắt đỏ bừng lên, nổi giận la hét.
Hoắc Tùng Quân quá chà đạp người khác rồi, nhưng dựa vào đâu mà cô phải mặc kệ sự chà đạp đó của anh, cô là một đứa mù không sai, nhưng cô cũng là một người đang sống sờ sờ ra đó, cũng đó trái tim, chỉ bởi vì cô thích anh nên anh có thể không kiêng nể gì mà đem tấm chân tình của cô đi giẫm đạp dưới chân sao?
“Hoắc Tùng Quân, anh thật sự khiến tôi chán ghét!”
Câu nói này phát ra, trong phòng trở nên yên lặng.
Bình luận facebook