Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù - Chương 199
Người xung quanh vội vàng tránh đường, để Trần Thanh Minh đi vào.
Anh ta vừa đi vào, đã nhìn thấy người ở giữa vậy mà lại là Lạc Hiểu Nhã, ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vừa hỏi xong, người của bộ phận thị trường đã nói rõ một lượt, tất nhiên là bệnh Trương Tĩnh Như, nói đều là những lời suy đoán của Trương Tĩnh Như.
Hai mắt Trần Thanh Minh tối sầm, nhưng trong lòng không ngừng than thở.
Xong rồi xong rồi.
Lúc trước anh ta còn thề thốt nói với Hoắc Tùng Quân, anh ta nhất định sẽ không để Lạc Hiểu Nhã chịu oan ức ở công ty của mình, kết quả nháy mắt một cái Lạc Hiểu Nhã đã bị tính kế rồi.
Tất nhiên Trần Thanh Minh sẽ không tin những lời ngụy biện của Trương Tĩnh Như nói Lạc Hiểu Nhã câu dẫn Tổng giám đốc Lưu.
Trương Tĩnh Như không biết bối cảnh của Lạc Hiểu Nhã, nhưng anh ta biết. Sơn hào hải vị như Hoắc Tùng Quân đặt trước mặt mà không ăn, lại đi ăn loại tôm cá thối như Tổng giám đốc Lưu sao?
Lạc Hiểu Nhã cũng không phải là ngốc.
Trần Thanh Minh lạnh mặt, gương mặt đẹp trai toàn là uy nghiêm, mang theo không vui: “Loại chuyện này có gì phải tranh cãi chứ? Tổi qua trong phòng bao cũng không phải chỉ có một mình Lạc Hiểu Nhã, không phải vẫn còn một đường sự nữa sao?”
Lời này vừa nói ra, người có mặt đều sững sờ.
Đúng rồi, còn có Tổng giám đốc Lưu, ngoại trừ Lạc Hiểu Nhã, trong phòng bao còn có Tổng giám đốc Lưu.
Chỉ cần nghe Tổng giám đốc Lưu nói không phải là xong rồi sao.
Đôi mắt Trương Tĩnh Như hơi hoảng, có điều lập tức trở lên trấn tĩnh.
Chắc Tổng giám đốc Lưu sẽ không phơi bày khuyết điểm của mình ra trước mặt người khác đâu, dù sao ai sẽ thừa nhận mình hèn hạ thô tục như vậy chứ, nhất định sẽ không có chuyện gì cả.
Lạc Hiểu Nhã nhìn Trương Tĩnh Như, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “Tôi không sao, chỉ là bởi vì tôi không có số điện thoại của Tổng giám đốc Lưu, cho nên vẫn luôn không có cách nào xác minh được cho mọi người thấy. Lại sợ bộ phận thị trường sẽ thêm dầu vào lửa, cố ý giở thủ đoạn, nên không nghĩ đến cách này”.
Cô nói xong thì nhìn Trương Tĩnh Như: “Vậy thì làm phiền Tổng giám đốc Trần gọi điện cho Tổng giám đốc Lưu, nghe xem ông ta nói cái gì”.
Ánh mắt Trần Thanh Minh ôn hòa nhìn cô, gặp chuyện bình tĩnh, không hề hoảng loạn chân tay, chẳng chắc Tổng giám đốc Hoắc lại thích Lạc Hiểu Nhã.
“Được, vậy bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Lưu”
Anh ta dường như đang nóng lòng, muốn nhanh chóng chứng minh sự trong sạch của Lạc Hiểu Nhã, để cô ít chịu oan ức, nếu không bị Hoắc Tùng Quân biết được, còn không biết có tức giận hay không.
Trần Thanh Minh trực tiếp gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Lưu, trong điện thoại truyền đến âm thanh “Tít. Tít. Tít”.
Tất cả mọi người có mặt đều nín thở lắng nghe.
Phương Ly đứng trong đám người, ánh mắt ghen tỵ di chuyển qua lại giữa Trần Thanh Minh và Lạc Hiểu Nhã.
Khi Trần Thanh Minh đi đến, hai mắt Phương Ly vẫn luôn nhìn nhất cử nhất động của Trần Thanh Minh, thấy anh ta đối xử cưng chiều với Lạc Hiểu Nhã, lời nói rõ ràng đang thiên vị Lạc Hiểu Nhã, trong lòng hận muốn chết.
Lạc Hiểu Nhã đáng chết này, sao lại quyến rũ như vậy, thích câu dẫn đàn ông như vậy, thật sự khiến người ta chán ghét, ghê tởm chết mất.
Thật hy vọng hôm nay có thể đuổi Lạc Hiểu Nhã ra khỏi công ty, cô ta không muốn nhìn thấy gương mặt của Lạc Hiểu Nhã một chút nào cả.
Người có mặt đều nhìn Trần Thanh Minh, không chú đến ánh mắt của cô ta.
Lạc Hiểu Nhã nhạy cảm nhận ra có người người đang dùng ánh mắt ác ý nhìn mình, đột nhiên quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Phương Ly không kịp thu lại ánh mắt.
Phương Ly bị giật mình, vội vàng cười với cô, nhưng ánh mắt vẫn rất độc ác, rõ ràng vô cùng méo mó.
Anh ta vừa đi vào, đã nhìn thấy người ở giữa vậy mà lại là Lạc Hiểu Nhã, ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vừa hỏi xong, người của bộ phận thị trường đã nói rõ một lượt, tất nhiên là bệnh Trương Tĩnh Như, nói đều là những lời suy đoán của Trương Tĩnh Như.
Hai mắt Trần Thanh Minh tối sầm, nhưng trong lòng không ngừng than thở.
Xong rồi xong rồi.
Lúc trước anh ta còn thề thốt nói với Hoắc Tùng Quân, anh ta nhất định sẽ không để Lạc Hiểu Nhã chịu oan ức ở công ty của mình, kết quả nháy mắt một cái Lạc Hiểu Nhã đã bị tính kế rồi.
Tất nhiên Trần Thanh Minh sẽ không tin những lời ngụy biện của Trương Tĩnh Như nói Lạc Hiểu Nhã câu dẫn Tổng giám đốc Lưu.
Trương Tĩnh Như không biết bối cảnh của Lạc Hiểu Nhã, nhưng anh ta biết. Sơn hào hải vị như Hoắc Tùng Quân đặt trước mặt mà không ăn, lại đi ăn loại tôm cá thối như Tổng giám đốc Lưu sao?
Lạc Hiểu Nhã cũng không phải là ngốc.
Trần Thanh Minh lạnh mặt, gương mặt đẹp trai toàn là uy nghiêm, mang theo không vui: “Loại chuyện này có gì phải tranh cãi chứ? Tổi qua trong phòng bao cũng không phải chỉ có một mình Lạc Hiểu Nhã, không phải vẫn còn một đường sự nữa sao?”
Lời này vừa nói ra, người có mặt đều sững sờ.
Đúng rồi, còn có Tổng giám đốc Lưu, ngoại trừ Lạc Hiểu Nhã, trong phòng bao còn có Tổng giám đốc Lưu.
Chỉ cần nghe Tổng giám đốc Lưu nói không phải là xong rồi sao.
Đôi mắt Trương Tĩnh Như hơi hoảng, có điều lập tức trở lên trấn tĩnh.
Chắc Tổng giám đốc Lưu sẽ không phơi bày khuyết điểm của mình ra trước mặt người khác đâu, dù sao ai sẽ thừa nhận mình hèn hạ thô tục như vậy chứ, nhất định sẽ không có chuyện gì cả.
Lạc Hiểu Nhã nhìn Trương Tĩnh Như, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “Tôi không sao, chỉ là bởi vì tôi không có số điện thoại của Tổng giám đốc Lưu, cho nên vẫn luôn không có cách nào xác minh được cho mọi người thấy. Lại sợ bộ phận thị trường sẽ thêm dầu vào lửa, cố ý giở thủ đoạn, nên không nghĩ đến cách này”.
Cô nói xong thì nhìn Trương Tĩnh Như: “Vậy thì làm phiền Tổng giám đốc Trần gọi điện cho Tổng giám đốc Lưu, nghe xem ông ta nói cái gì”.
Ánh mắt Trần Thanh Minh ôn hòa nhìn cô, gặp chuyện bình tĩnh, không hề hoảng loạn chân tay, chẳng chắc Tổng giám đốc Hoắc lại thích Lạc Hiểu Nhã.
“Được, vậy bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Lưu”
Anh ta dường như đang nóng lòng, muốn nhanh chóng chứng minh sự trong sạch của Lạc Hiểu Nhã, để cô ít chịu oan ức, nếu không bị Hoắc Tùng Quân biết được, còn không biết có tức giận hay không.
Trần Thanh Minh trực tiếp gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Lưu, trong điện thoại truyền đến âm thanh “Tít. Tít. Tít”.
Tất cả mọi người có mặt đều nín thở lắng nghe.
Phương Ly đứng trong đám người, ánh mắt ghen tỵ di chuyển qua lại giữa Trần Thanh Minh và Lạc Hiểu Nhã.
Khi Trần Thanh Minh đi đến, hai mắt Phương Ly vẫn luôn nhìn nhất cử nhất động của Trần Thanh Minh, thấy anh ta đối xử cưng chiều với Lạc Hiểu Nhã, lời nói rõ ràng đang thiên vị Lạc Hiểu Nhã, trong lòng hận muốn chết.
Lạc Hiểu Nhã đáng chết này, sao lại quyến rũ như vậy, thích câu dẫn đàn ông như vậy, thật sự khiến người ta chán ghét, ghê tởm chết mất.
Thật hy vọng hôm nay có thể đuổi Lạc Hiểu Nhã ra khỏi công ty, cô ta không muốn nhìn thấy gương mặt của Lạc Hiểu Nhã một chút nào cả.
Người có mặt đều nhìn Trần Thanh Minh, không chú đến ánh mắt của cô ta.
Lạc Hiểu Nhã nhạy cảm nhận ra có người người đang dùng ánh mắt ác ý nhìn mình, đột nhiên quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Phương Ly không kịp thu lại ánh mắt.
Phương Ly bị giật mình, vội vàng cười với cô, nhưng ánh mắt vẫn rất độc ác, rõ ràng vô cùng méo mó.
Bình luận facebook