Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù - Chương 232
“Quên đi, dù có thế nào đi nữa, ngày mai sẽ chọn ra top 50, những người mà cô phải đối mặt đều rất mạnh hơn nữa áp lực cũng sẽ rất lớn, mau trở về nghỉ ngơi thật tốt.”
“Tôi phải về công ty một chuyến, bản thảo thiết kế của tôi vẫn còn ở công ty” Lạc Hiếu Nhã nói.
Trần Thanh Minh đang định lên tiếng nói sẽ đưa cô trở lại công ty, chợt nghe thấy tiếng xe hú ngoài cửa, ánh mắt vui vẻ lập tức trở nên tối đi nhìn về phía Lạc Hiếu Nhã.
“Có người tới đón cô”
Lạc Hiếu Nhã hai mắt sáng lên khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, vẻ mệt mỏi trên mặt bị quét sạch, khóe miệng nhếch lên.
Nhìn bộ dạng của cô lúc này, Trần Thanh Minh có thể ngửi được mùi chua xót của tình yêu.
“Cô mau đi đi, bản thảo tôi biết cô để ở đâu trận đấu ngày mai tôi sẽ mang lại đây cho cố”
Lạc Hiếu Nhã thoáng chút do dự, nhưng vẫn đồng ý, nói xong cảm ơn liền trực tiếp chạy về phía xe như một con bướm, bóng dáng đều lộ ra vui mừng Hoắc Tùng Quân đã xuống xe.
Dáng người của anh cao gầy, gương mặt tuấn mỹ, cả người toát ra khó chất, vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Nhìn thấy dáng vẻ nhanh chóng chạy tới của Lạc Hiếu Nhã, liền giang hai tay trực tiếp ôm cô vào lòng.
Ôm được người đẹp trong lòng, trên mặt tràn đầy nuông chiều, ngoài miệng vẫn nhỏ giọng giáo huấn: “Em chạy nhanh như vậy làm gì, anh cũng đâu bay mất được.”
Lạc Hiếu Nhã từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, hai má ửng hồng, hưng phấn ôm lấy anh: “Hoắc Tùng Quân, tôi đã vượt qua vòng đầu tiên của trận đấu.”
Trong mắt cô tất cả đều là vẻ mong chờ, giống như một cô bạn nhỏ sau khi hoàn thành xuất sắc bài thi chờ mong được người khác khích lệ.
Hoắc Tùng Quân không ngần ngại khen ngợi cô, cố nén ý cười, trong đôi mắt của anh cất giấu muôn vạn nhu tình, thanh âm khàn khàn: “Hiếu Nhã nhà chúng ta thật sự rất giỏi”
Được khen như vậy ngược lại khiến Lạc Hiếu Nhã có chút không được tự nhiên, cô sờ tóc mình, giọng nói trầm ổn hơn, còn có vẻ hưng phấn: “Vừa rồi tôi đụng phải An Bích Hà, cô ta còn nói tôi sẽ không vượt qua được vòng đầu tiên của trận đấu, kết quả sau đó sắc mặt lại vô cùng khó coi”.
“Vui vẻ như vậy sao?” Hoắc Tùng Quân khẽ nhéo hai má ửng hồng của cô, trong mắt mang theo ý cười.
Lạc Hiếu Nhã gật đầu: “Đương nhiên rồi, có thể khiến An Bích Hà như vậy thực sự rất vui. Có điều…”
Cô nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của An Bích Hà, lại không khỏi nhíu mày: “Hoắc Tùng Quân, gần đây An Bích Hà như bị bệnh vậy, tôi thấy sắc mặt của cô ta đặc biệt kém.”
Một tia ẩn ý sâu xa lóe lên trong mắt Hoắc Tùng Quân: “Lời ghi âm lúc trước của Lâm Kỳ đã được phát tán đi khắp nơi, hiện tại nhất định đã có người muốn ra tay”
Vẻ mặt của Lạc Hiếu Nhã rất ngạc nhiên: “Vậy là tôi đã đoán đúng rồi, cô ta thật sự đã làm quá nhiều chuyện nên bị quả báo”
Sau một tiếng thở dài, cô liền nghĩ đến mẹ mình, vẻ mặt trầm xuống: “Không biết khi nào chúng ta mới tìm được chứng cứ trọng yếu để báo thù cho mẹ.”
Hoắc Tùng Quân sau khi nghe cô nói xong lời này, liền mím môi: “Không chỉ mẹ của em mà còn bố của em nữa.”
Lạc Hiếu Nhã sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh phát hiện cái gì?”
Hoắc Tùng Quân sờ tóc cô, trong mắt hiện lên vẻ áy náy: “Trước kia là do anh quá cố chấp không tin tưởng lời của em. Anh nhớ em đã nói rõ cho anh biết, sau khi bố đưa em về nhà ngay cả cơm cũng chưa ăn đừng nói tới chuyện uống rượu. Nếu như ông ấy không có uống rượu thì tại sao trong kết quả khám nghiệm tử thi nồng độ cồn trong máu lại cao như vậy? Đây quả là một vấn đề lớn”.
Lạc Hiếu Nhã gật đầu, gắt gao nắm chặt tay, nhớ tới giọng nói và nụ cười của ba mình, hai mắt đỏ hoe: “Bố tôi không đắc tội với người khác, xảy ra chuyện như vậy sợ rằng người nhà họ An cũng không tránh khỏi liên quan Nhìn vẻ hưng phấn và nụ cười trên mặt cô đã hoàn toàn biến mất, Hoắc Tùng Quân cảm thấy khó chịu, anh không nên nói chuyện này làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.
| “Quên đi, trước tiên cũng đừng nghĩ tới chuyện này. Trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió, bọn họ cũng không có khả năng dọn dẹp sạch sẽ tất cả dấu vết. Hiện tại chứng cứ một chút cũng không rõ ràng, sau này cũng chưa có cách nào khác. Việc quan trọng nhất lúc này của em chính là tham gia trận đấu”.
Lạc Hiếu Nhã thở dài nhìn anh cười cười: “Anh nói đúng, hiện tại tôi cũng đã biết rõ chuyện này có liên quan tới nhà họ An, chỉ cần tham gia cuộc thi, giành được chức quán quân, cho dù không thể tìm thấy được chứng cứ cũng có thể hung hăng đánh cho An Bích Hà cùng với nhà họ An một cái bạt tại.”
Anh nắm lấy tay Lạc Hiếu Nhã, để cô ngồi vào ghế lái phụ, giúp cô thắt dây an toàn: “Anh đưa em đi ăn món ngon, đãi em một bữa.”
Sau khi Trần Thanh Minh trở lại công ty, trước tiên anh đến phòng thiết kế thông báo với mọi người chuyện Lạc Hiếu Nhã đã được thông quan vòng thứ nhất của cuộc thi.
Các đồng nghiệp trong phòng thiết kế đều mừng cho Lạc Hiếu Nhã, họ cũng không lấy làm lạ.
Hơn một tháng qua, mọi nỗ lực của Lạc Hiếu Nhã bọn họ đều có thể nhìn thấy hết.
“Tôi phải về công ty một chuyến, bản thảo thiết kế của tôi vẫn còn ở công ty” Lạc Hiếu Nhã nói.
Trần Thanh Minh đang định lên tiếng nói sẽ đưa cô trở lại công ty, chợt nghe thấy tiếng xe hú ngoài cửa, ánh mắt vui vẻ lập tức trở nên tối đi nhìn về phía Lạc Hiếu Nhã.
“Có người tới đón cô”
Lạc Hiếu Nhã hai mắt sáng lên khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, vẻ mệt mỏi trên mặt bị quét sạch, khóe miệng nhếch lên.
Nhìn bộ dạng của cô lúc này, Trần Thanh Minh có thể ngửi được mùi chua xót của tình yêu.
“Cô mau đi đi, bản thảo tôi biết cô để ở đâu trận đấu ngày mai tôi sẽ mang lại đây cho cố”
Lạc Hiếu Nhã thoáng chút do dự, nhưng vẫn đồng ý, nói xong cảm ơn liền trực tiếp chạy về phía xe như một con bướm, bóng dáng đều lộ ra vui mừng Hoắc Tùng Quân đã xuống xe.
Dáng người của anh cao gầy, gương mặt tuấn mỹ, cả người toát ra khó chất, vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Nhìn thấy dáng vẻ nhanh chóng chạy tới của Lạc Hiếu Nhã, liền giang hai tay trực tiếp ôm cô vào lòng.
Ôm được người đẹp trong lòng, trên mặt tràn đầy nuông chiều, ngoài miệng vẫn nhỏ giọng giáo huấn: “Em chạy nhanh như vậy làm gì, anh cũng đâu bay mất được.”
Lạc Hiếu Nhã từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, hai má ửng hồng, hưng phấn ôm lấy anh: “Hoắc Tùng Quân, tôi đã vượt qua vòng đầu tiên của trận đấu.”
Trong mắt cô tất cả đều là vẻ mong chờ, giống như một cô bạn nhỏ sau khi hoàn thành xuất sắc bài thi chờ mong được người khác khích lệ.
Hoắc Tùng Quân không ngần ngại khen ngợi cô, cố nén ý cười, trong đôi mắt của anh cất giấu muôn vạn nhu tình, thanh âm khàn khàn: “Hiếu Nhã nhà chúng ta thật sự rất giỏi”
Được khen như vậy ngược lại khiến Lạc Hiếu Nhã có chút không được tự nhiên, cô sờ tóc mình, giọng nói trầm ổn hơn, còn có vẻ hưng phấn: “Vừa rồi tôi đụng phải An Bích Hà, cô ta còn nói tôi sẽ không vượt qua được vòng đầu tiên của trận đấu, kết quả sau đó sắc mặt lại vô cùng khó coi”.
“Vui vẻ như vậy sao?” Hoắc Tùng Quân khẽ nhéo hai má ửng hồng của cô, trong mắt mang theo ý cười.
Lạc Hiếu Nhã gật đầu: “Đương nhiên rồi, có thể khiến An Bích Hà như vậy thực sự rất vui. Có điều…”
Cô nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của An Bích Hà, lại không khỏi nhíu mày: “Hoắc Tùng Quân, gần đây An Bích Hà như bị bệnh vậy, tôi thấy sắc mặt của cô ta đặc biệt kém.”
Một tia ẩn ý sâu xa lóe lên trong mắt Hoắc Tùng Quân: “Lời ghi âm lúc trước của Lâm Kỳ đã được phát tán đi khắp nơi, hiện tại nhất định đã có người muốn ra tay”
Vẻ mặt của Lạc Hiếu Nhã rất ngạc nhiên: “Vậy là tôi đã đoán đúng rồi, cô ta thật sự đã làm quá nhiều chuyện nên bị quả báo”
Sau một tiếng thở dài, cô liền nghĩ đến mẹ mình, vẻ mặt trầm xuống: “Không biết khi nào chúng ta mới tìm được chứng cứ trọng yếu để báo thù cho mẹ.”
Hoắc Tùng Quân sau khi nghe cô nói xong lời này, liền mím môi: “Không chỉ mẹ của em mà còn bố của em nữa.”
Lạc Hiếu Nhã sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh phát hiện cái gì?”
Hoắc Tùng Quân sờ tóc cô, trong mắt hiện lên vẻ áy náy: “Trước kia là do anh quá cố chấp không tin tưởng lời của em. Anh nhớ em đã nói rõ cho anh biết, sau khi bố đưa em về nhà ngay cả cơm cũng chưa ăn đừng nói tới chuyện uống rượu. Nếu như ông ấy không có uống rượu thì tại sao trong kết quả khám nghiệm tử thi nồng độ cồn trong máu lại cao như vậy? Đây quả là một vấn đề lớn”.
Lạc Hiếu Nhã gật đầu, gắt gao nắm chặt tay, nhớ tới giọng nói và nụ cười của ba mình, hai mắt đỏ hoe: “Bố tôi không đắc tội với người khác, xảy ra chuyện như vậy sợ rằng người nhà họ An cũng không tránh khỏi liên quan Nhìn vẻ hưng phấn và nụ cười trên mặt cô đã hoàn toàn biến mất, Hoắc Tùng Quân cảm thấy khó chịu, anh không nên nói chuyện này làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.
| “Quên đi, trước tiên cũng đừng nghĩ tới chuyện này. Trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió, bọn họ cũng không có khả năng dọn dẹp sạch sẽ tất cả dấu vết. Hiện tại chứng cứ một chút cũng không rõ ràng, sau này cũng chưa có cách nào khác. Việc quan trọng nhất lúc này của em chính là tham gia trận đấu”.
Lạc Hiếu Nhã thở dài nhìn anh cười cười: “Anh nói đúng, hiện tại tôi cũng đã biết rõ chuyện này có liên quan tới nhà họ An, chỉ cần tham gia cuộc thi, giành được chức quán quân, cho dù không thể tìm thấy được chứng cứ cũng có thể hung hăng đánh cho An Bích Hà cùng với nhà họ An một cái bạt tại.”
Anh nắm lấy tay Lạc Hiếu Nhã, để cô ngồi vào ghế lái phụ, giúp cô thắt dây an toàn: “Anh đưa em đi ăn món ngon, đãi em một bữa.”
Sau khi Trần Thanh Minh trở lại công ty, trước tiên anh đến phòng thiết kế thông báo với mọi người chuyện Lạc Hiếu Nhã đã được thông quan vòng thứ nhất của cuộc thi.
Các đồng nghiệp trong phòng thiết kế đều mừng cho Lạc Hiếu Nhã, họ cũng không lấy làm lạ.
Hơn một tháng qua, mọi nỗ lực của Lạc Hiếu Nhã bọn họ đều có thể nhìn thấy hết.
Bình luận facebook