Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù - Chương 258
Trần Thanh Minh bật cười đầy chế nhạo: “Cô thích tôi? Nếu như có thích tôi thì cô sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, tốt nhất là cô đừng thích tôi, tôi không dám nhận tình cảm của cô đâu.”
“Không, không phải như vậy?
Phương Ly vô cùng lo lắng: “Tôi chỉ là nhất thời bị lòng tham làm cho mù mắt, tôi đố kỵ với Lạc Hiếu Nhã, lần nào cô ấy cũng chèn ép tôi, anh lại còn đối xử tốt với cô ấy như vậy, tôi mới nhất thời sinh lòng đố kỵ, cho nên mới bị An Bắc Hà mê hoặc, gây ra chuyện như vậy. Tôi xin mọi người, hãy tha cho tôi đi. Huống hồ, cuộc thi lần này Lạc Hiếu Nhã chẳng phải thành công rồi sao? Những chuyện tôi làm cũng không gây ra tổn thất gì, thậm chí còn tăng thêm danh tiếng cho cô ấy”
Khi nói đến cuối cùng, vẻ mặt Phương Ly vẫn có chút không phục, ánh mắt cô ta nhìn Lạc Hiếu Nhã hiện rõ vẻ căm ghét.
Lạc Hiếu Nhã bật cười: “Ý của cô là tôi còn phải cảm ơn cô sao?”
Phương Ly nhếch môi: “Đây không phải là sự thật sao? Tuy việc làm của tôi là sai trái, nhưng chẳng phải cô khiến cho cô có được danh tiếng, có được lợi ích sao? Giờ đây cô đã được bộc lộ tài năng trong giới thiết kế, lẽ nào còn không phải là tôi giúp cô?”
“Phương Ly, miệng lưỡi cô khéo thật đấy. À, không đúng, phải là đổi trắng thay đen chứ?”
Lạc Hiếu Nhã bật cười đầy mỉa mai: “Vậy nếu như hôm nay tôi không phát hiện ra âm mưu của cô, không chuẩn bị tốt từ trước, vậy thì ngày hôm nay tôi sẽ có kết cục gì? Trần Bình Thành số 39, tôi số 40, cả hai người bọn tôi đều trưng bày một thiết kế giống hệt nhau, vậy thì kẻ vào sau như tôi sẽ bị chỉ trích là đạo nhái, ăn cắp ý tưởng. Nếu như giám khảo nghiêm khắc một chút, thì tôi chắc chắn sẽ bị hủy bỏ tư cách dự thi. Đến lúc đó, không chỉ tôi mà cả tập đoàn Trần Thị này sẽ trở thành trò cười trong mắt mọi người, đến lúc đó, cô có thể chịu trách nhiệm được không?”
Phương Ly cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Những điều cô nói chỉ là nếu như”, chẳng phải nó vẫn không xảy ra đấy sao?”
Nghe thấy vậy, Lạc Hiếu Nhã không muốn nói thêm bất cứ câu nào với cô ta nữa, vừa phí nước bọt, vừa tốn sức.
“Tổng giám đốc Trần, tôi thấy trong người không khỏe, tôi xin phép về nhà nghỉ ngơi trước.”
Trần Thanh Minh vội vàng đáp: “Vậy cô mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai là vòng chung kết rồi, đó mới là chuyện quan trọng nhất, sẽ phải tốn rất nhiều công sức, còn những chuyện ở đây cứ giao cho tôi.”
Lạc Hiếu Nhã gật đầu, liếc nhìn Phương Ly rồi xoay người rời đi.
Khi bước ra khỏi cửa công ty, cô liền nhìn thấy cảnh sát đi vào, cô dừng chân lại nhưng rồi lại tiếp tục bước đi không chút do dự.
Phương Ly gây ra chuyện như vậy, rơi vào kết cục như hiện tại cũng không thể trách người khác được, có trách thì trách chính cô ta bụng dạ hẹp hòi, gây chuyện cực đoan.
Rõ ràng người phụ nữ này có một tương lai tươi sáng, vừa xinh đẹp lại tài giỏi, tính tình tuy hơi xấu xa một chút, chỉ cần cô ta không hành động thiếu suy nghĩ như vậy, thì chắc chắn sẽ có một ngày tài năng của cô ta sẽ được tất cả mọi người biết đến.
Một kẻ có đầu óc nhưng lại hành động ngu dốt, chính là những gì dùng để miêu tả Phương Ly.
Sau khi rời khỏi công ty, Lạc Hiếu Nhã đứng bên đường, bực bội thở hổn hển, cô nhìn dòng xe đi qua đi lại trên phố, trong đầu lại suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Đột nhiên bên tai cô vang lên tiếng cười trầm thấp: “Giải quyết xong mọi chuyện chưa?”
Lạc Hiếu Nhã quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Hoắc tùng Quân, đầu óc trống rỗng một lúc, trả lời theo bản năng: “Anh vẫn chưa đi sao?”
“Anh đứng đợi em ở dưới lầu”
Hoắc Tùng Quân mỉm cười, lấy ra một cây kẹo mút khổng lồ, đưa cho Lạc Hiếu Nhã: “Cho em cái này, ăn đồ ngọt sẽ giúp cho tâm tình của tốt hơn.”
Lạc Hiếu Nhã nhìn thấy cây kẹo to hơn cả đầu mình, toàn thân ngây ngốc, lên tiếng hỏi: “Anh lấy cái kẹo này ở đâu ra vậy?”
“Vừa rồi có một cô bé và bà đi bán cái này, nên anh mới mua một cây cho em”.
“Cây kẹo này lớn quá, có lẽ tôi ăn suốt một tháng cũng không hết mất.” Lạc Hiếu Nhã cầm lấy cây kẹo, cúi đầu nói.
Khi Hoắc Tùng Quân đưa cây kẹo này cho cô không hề nghĩ đến điều đó, nghe thấy cô nói vậy, anh liền nhíu mày một chút, rồi nói một cách nghiêm túc: “Vậy thì chúng ta cùng ăn”.
Lạc Hiếu Nhã thấy anh nói những lời không phù hợp với ngoại hình và thân phận của mình, không nhịn được liền bật cười khúc khích: “Cho dù cả hai chúng ta ăn cũng không hết, để tôi đem nó về làm vật trang trí trong phòng đi”
Nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của cô, Hoắc Tùng Quân đột nhiên vườn bàn tay lớn ra, nắm lấy cằm cô.
“Anh, anh làm gì vậy?” Lạc Hiếu Nhã vô cùng sững sờ, tim đập thình thịch.
Hoắc Tùng Cân cúi người, đặt lên môi cô một nụ hôn, ôm ấp thật chặt, một lúc lâu sau mới buông ra, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: “Lúc nãy nhìn thấy em trên sân khấu diễn thuyết, anh liền muốn hôn em đến mức toàn thân nóng rực, vô cùng khó chịu”
“Không, không phải như vậy?
Phương Ly vô cùng lo lắng: “Tôi chỉ là nhất thời bị lòng tham làm cho mù mắt, tôi đố kỵ với Lạc Hiếu Nhã, lần nào cô ấy cũng chèn ép tôi, anh lại còn đối xử tốt với cô ấy như vậy, tôi mới nhất thời sinh lòng đố kỵ, cho nên mới bị An Bắc Hà mê hoặc, gây ra chuyện như vậy. Tôi xin mọi người, hãy tha cho tôi đi. Huống hồ, cuộc thi lần này Lạc Hiếu Nhã chẳng phải thành công rồi sao? Những chuyện tôi làm cũng không gây ra tổn thất gì, thậm chí còn tăng thêm danh tiếng cho cô ấy”
Khi nói đến cuối cùng, vẻ mặt Phương Ly vẫn có chút không phục, ánh mắt cô ta nhìn Lạc Hiếu Nhã hiện rõ vẻ căm ghét.
Lạc Hiếu Nhã bật cười: “Ý của cô là tôi còn phải cảm ơn cô sao?”
Phương Ly nhếch môi: “Đây không phải là sự thật sao? Tuy việc làm của tôi là sai trái, nhưng chẳng phải cô khiến cho cô có được danh tiếng, có được lợi ích sao? Giờ đây cô đã được bộc lộ tài năng trong giới thiết kế, lẽ nào còn không phải là tôi giúp cô?”
“Phương Ly, miệng lưỡi cô khéo thật đấy. À, không đúng, phải là đổi trắng thay đen chứ?”
Lạc Hiếu Nhã bật cười đầy mỉa mai: “Vậy nếu như hôm nay tôi không phát hiện ra âm mưu của cô, không chuẩn bị tốt từ trước, vậy thì ngày hôm nay tôi sẽ có kết cục gì? Trần Bình Thành số 39, tôi số 40, cả hai người bọn tôi đều trưng bày một thiết kế giống hệt nhau, vậy thì kẻ vào sau như tôi sẽ bị chỉ trích là đạo nhái, ăn cắp ý tưởng. Nếu như giám khảo nghiêm khắc một chút, thì tôi chắc chắn sẽ bị hủy bỏ tư cách dự thi. Đến lúc đó, không chỉ tôi mà cả tập đoàn Trần Thị này sẽ trở thành trò cười trong mắt mọi người, đến lúc đó, cô có thể chịu trách nhiệm được không?”
Phương Ly cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Những điều cô nói chỉ là nếu như”, chẳng phải nó vẫn không xảy ra đấy sao?”
Nghe thấy vậy, Lạc Hiếu Nhã không muốn nói thêm bất cứ câu nào với cô ta nữa, vừa phí nước bọt, vừa tốn sức.
“Tổng giám đốc Trần, tôi thấy trong người không khỏe, tôi xin phép về nhà nghỉ ngơi trước.”
Trần Thanh Minh vội vàng đáp: “Vậy cô mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai là vòng chung kết rồi, đó mới là chuyện quan trọng nhất, sẽ phải tốn rất nhiều công sức, còn những chuyện ở đây cứ giao cho tôi.”
Lạc Hiếu Nhã gật đầu, liếc nhìn Phương Ly rồi xoay người rời đi.
Khi bước ra khỏi cửa công ty, cô liền nhìn thấy cảnh sát đi vào, cô dừng chân lại nhưng rồi lại tiếp tục bước đi không chút do dự.
Phương Ly gây ra chuyện như vậy, rơi vào kết cục như hiện tại cũng không thể trách người khác được, có trách thì trách chính cô ta bụng dạ hẹp hòi, gây chuyện cực đoan.
Rõ ràng người phụ nữ này có một tương lai tươi sáng, vừa xinh đẹp lại tài giỏi, tính tình tuy hơi xấu xa một chút, chỉ cần cô ta không hành động thiếu suy nghĩ như vậy, thì chắc chắn sẽ có một ngày tài năng của cô ta sẽ được tất cả mọi người biết đến.
Một kẻ có đầu óc nhưng lại hành động ngu dốt, chính là những gì dùng để miêu tả Phương Ly.
Sau khi rời khỏi công ty, Lạc Hiếu Nhã đứng bên đường, bực bội thở hổn hển, cô nhìn dòng xe đi qua đi lại trên phố, trong đầu lại suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Đột nhiên bên tai cô vang lên tiếng cười trầm thấp: “Giải quyết xong mọi chuyện chưa?”
Lạc Hiếu Nhã quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Hoắc tùng Quân, đầu óc trống rỗng một lúc, trả lời theo bản năng: “Anh vẫn chưa đi sao?”
“Anh đứng đợi em ở dưới lầu”
Hoắc Tùng Quân mỉm cười, lấy ra một cây kẹo mút khổng lồ, đưa cho Lạc Hiếu Nhã: “Cho em cái này, ăn đồ ngọt sẽ giúp cho tâm tình của tốt hơn.”
Lạc Hiếu Nhã nhìn thấy cây kẹo to hơn cả đầu mình, toàn thân ngây ngốc, lên tiếng hỏi: “Anh lấy cái kẹo này ở đâu ra vậy?”
“Vừa rồi có một cô bé và bà đi bán cái này, nên anh mới mua một cây cho em”.
“Cây kẹo này lớn quá, có lẽ tôi ăn suốt một tháng cũng không hết mất.” Lạc Hiếu Nhã cầm lấy cây kẹo, cúi đầu nói.
Khi Hoắc Tùng Quân đưa cây kẹo này cho cô không hề nghĩ đến điều đó, nghe thấy cô nói vậy, anh liền nhíu mày một chút, rồi nói một cách nghiêm túc: “Vậy thì chúng ta cùng ăn”.
Lạc Hiếu Nhã thấy anh nói những lời không phù hợp với ngoại hình và thân phận của mình, không nhịn được liền bật cười khúc khích: “Cho dù cả hai chúng ta ăn cũng không hết, để tôi đem nó về làm vật trang trí trong phòng đi”
Nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của cô, Hoắc Tùng Quân đột nhiên vườn bàn tay lớn ra, nắm lấy cằm cô.
“Anh, anh làm gì vậy?” Lạc Hiếu Nhã vô cùng sững sờ, tim đập thình thịch.
Hoắc Tùng Cân cúi người, đặt lên môi cô một nụ hôn, ôm ấp thật chặt, một lúc lâu sau mới buông ra, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: “Lúc nãy nhìn thấy em trên sân khấu diễn thuyết, anh liền muốn hôn em đến mức toàn thân nóng rực, vô cùng khó chịu”
Bình luận facebook