Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 564
Chương 564:
Hoắc Tùng Quân đột ngột cúi đầu xuống, rồi đột nhiên hôn lấy cô, ngậm lấy đôi môi của cô, nhẹ nhàng hồn cô một lúc rồi mới buông ra.
Giọng nói của anh có chút khàn khàn: “Thật ra lúc Lâm Bách Châu đến nhà em, anh cũng ở đó, anh ta nói gì với em, em nói gì với anh ta, cả Lâm Bách Vĩ nói gì với em, anh đều nghe thấy hết”
Lạc Hiểu Nhã sửng sốt một lúc, cô có chút khó xử, im lặng một lúc không nói gì cả “Anh cứ tưởng cậu ta chỉ thích em một chút thôi, nhưng thật sự anh không ngờ đến cậu ta lại thích em nhiều như vậy” Hoắc Tùng.
Quân nhíu mày, nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài rồi thở dài.
Nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã cúi đầu xuống, anh nhẹ nhàng kéo tay cô lại, rồi bế cô vào trong phòng.
“Hoắc Tùng Quân, từ khi nào mà anh phát hiện ra điều đó?”
Lạc Hiểu Nhã cau mày, cô vẫn luôn cho rằng Lâm Bách Châu đối với cô chỉ có mối quan hệ của một người bạn bình thường, cô không dám nghĩ đến chuyện khác. Hôm nay nghe thấy lời tỏ tình của anh ta, cô cảm thấy rất ngạc nhiên.
Hoắc Tùng Quân cười nhẹ: “Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em ở cùng cậu ta thì anh đã nhìn ra rồi”
Bọn họ đều nói đàn ông ở trên phương diện này có chút không nhạy bén, nhưng nếu thật sự đã thích một ai đó, dù anh ta có nói với người khác điều gì đi chăng nữa, đều có thể nhìn ra cả.
Giác quan của đàn ông khi gặp phải đối thủ của mình sẽ rất chính xác.
Lạc Hiểu Nhã gật đầu, áp đầu vào ngực anh, lấy tay nhẹ nhàng ôm lấy người anh, nhẹ nhàng nói: “Hoắc Tùng Quân, em có chút sợ hãi, em luôn cảm thấy răng mình đã làm tổn thương đến Lâm Bách Châu, em sợ. Vừa rồi em nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của anh ấy..”
Cô đột nhiên bật khóc, bờ vai khẽ run lên: “Em rất buồn, nhưng em không thể nào đồng ý với yêu cầu của anh ấy, em không muốn lừa dối anh ấy, em sợ nếu em mà lừa dối anh ấy, anh ấy sẽ không biết được chân tướng sự thật sẽ càng buồn hơn, càng bị tổn thương hơn…
Em không biết nên làm thế nào cả, em chỉ nói những lời mà em muốn nói, nhưng thật sự em vẫn rất sợ, lúc em nói ra những lời đó, em còn không cả dám nhìn thẳng vào mắt của anh ấy nữa”
Lời nói của Lạc Hiểu Nhã rất không lưu loát, vừa nói vừa nghẹn ngào.
Nhưng mà Hoắc Tùng Quân có thể hiểu được ý mà cô muốn nói, anh vòng tay qua ôm lấy eo cô, đặt căm lên vai cô, nói từng lời một phía sau lưng cô, nhẹ nhàng an ủi: “Em đã làm rất tốt rồi, ngoan, không sao đâu, Lâm Bách Châu sẽ khỏe lại thôi. Ngày mai anh sẽ bảo.
Châu Hữu Thiên giới thiệu cho cậu ta một bác sĩ tâm lý giỏi về phương diện này, chúng ta nhất định sẽ làm cho cậu ta khỏe lại, nhất định có thể.
Lạc Hiểu Nhã ở trong vòng tay của anh rồi bình tĩnh trở lại Hoảc Tùng Quân đã nói cho cô biết những chuyện trước kia của Lâm Bách Châu mà cô không biết.
“Sau khi biết tâm tư của Lâm Bách Châu, anh và Lâm Bách Vĩ cũng đã nói chuyện với nhau rồi, ngay từ khi bắt đầu cậu ta đã có thiện cảm với em rồi, có lẽ cũng xuất phát từ việc không thích anh” Hoắc Tùng Quân nói ra những lời này có chút bất lực: “Ngay từ nhỏ, anh và Lâm Bách Châu đã không hợp nhau, bởi vì anh và anh của ta luôn chơi với nhau, nên trong lòng thằng nhóc này có chút bực bội, ngay từ nhỏ cậu ta đã có thành kiến với anh rồi. Sau khi lớn, cậu ta ra nước ngoài học y, hai người bọn anh đã rất lâu rồi chưa gặp nhau, lúc mà cậu ta trở thành bác sĩ điều trị cho em anh còn không biết”
Hoắc Tùng Quân vừa nhắc đến chuyện này, Lạc Hiểu Nhã đột nhiên lại nhớ ra một vài chuyện.
Lúc mà Lâm Bách Châu mới bắt đầu trị bệnh cho cô, thái độ cũng rất bình thường, hình như là sau khi biết cô là vợ của Hoắc Tùng Quân nên thái độ mới thay đổi hoàn toàn.
Hoắc Tùng Quân nhìn Lạc Hiểu Nhã với một tâm trạng rất khó tả.
Sau khi Lạc Hiểu Nhã trở về, anh đã rõ được tâm tư của Lâm Bách Châu đối Lạc Hiểu Nhã, cảm thấy anh ta không hề nghiêm túc, cảm thấy như anh ta vẫn luôn muốn đối đầu với anh, không ngờ rằng anh ta lại lún sâu như vậy.
“Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nhiều nữa, nhà họ Lâm đang giúp cậu ta điều trị, đợi qua một khoảng thời gian nữa thì chuyện gì cũng sẽ qua đi thôi”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã đều hiểu rất rõ, tất cả mọi chuyện trên thế giới này, chỉ cần nó đã xảy ra thì cho dù có làm gì cũng không có cách nào khiến nó biến mất hoàn toàn.
Hoắc Tùng Quân đột ngột cúi đầu xuống, rồi đột nhiên hôn lấy cô, ngậm lấy đôi môi của cô, nhẹ nhàng hồn cô một lúc rồi mới buông ra.
Giọng nói của anh có chút khàn khàn: “Thật ra lúc Lâm Bách Châu đến nhà em, anh cũng ở đó, anh ta nói gì với em, em nói gì với anh ta, cả Lâm Bách Vĩ nói gì với em, anh đều nghe thấy hết”
Lạc Hiểu Nhã sửng sốt một lúc, cô có chút khó xử, im lặng một lúc không nói gì cả “Anh cứ tưởng cậu ta chỉ thích em một chút thôi, nhưng thật sự anh không ngờ đến cậu ta lại thích em nhiều như vậy” Hoắc Tùng.
Quân nhíu mày, nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài rồi thở dài.
Nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã cúi đầu xuống, anh nhẹ nhàng kéo tay cô lại, rồi bế cô vào trong phòng.
“Hoắc Tùng Quân, từ khi nào mà anh phát hiện ra điều đó?”
Lạc Hiểu Nhã cau mày, cô vẫn luôn cho rằng Lâm Bách Châu đối với cô chỉ có mối quan hệ của một người bạn bình thường, cô không dám nghĩ đến chuyện khác. Hôm nay nghe thấy lời tỏ tình của anh ta, cô cảm thấy rất ngạc nhiên.
Hoắc Tùng Quân cười nhẹ: “Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em ở cùng cậu ta thì anh đã nhìn ra rồi”
Bọn họ đều nói đàn ông ở trên phương diện này có chút không nhạy bén, nhưng nếu thật sự đã thích một ai đó, dù anh ta có nói với người khác điều gì đi chăng nữa, đều có thể nhìn ra cả.
Giác quan của đàn ông khi gặp phải đối thủ của mình sẽ rất chính xác.
Lạc Hiểu Nhã gật đầu, áp đầu vào ngực anh, lấy tay nhẹ nhàng ôm lấy người anh, nhẹ nhàng nói: “Hoắc Tùng Quân, em có chút sợ hãi, em luôn cảm thấy răng mình đã làm tổn thương đến Lâm Bách Châu, em sợ. Vừa rồi em nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của anh ấy..”
Cô đột nhiên bật khóc, bờ vai khẽ run lên: “Em rất buồn, nhưng em không thể nào đồng ý với yêu cầu của anh ấy, em không muốn lừa dối anh ấy, em sợ nếu em mà lừa dối anh ấy, anh ấy sẽ không biết được chân tướng sự thật sẽ càng buồn hơn, càng bị tổn thương hơn…
Em không biết nên làm thế nào cả, em chỉ nói những lời mà em muốn nói, nhưng thật sự em vẫn rất sợ, lúc em nói ra những lời đó, em còn không cả dám nhìn thẳng vào mắt của anh ấy nữa”
Lời nói của Lạc Hiểu Nhã rất không lưu loát, vừa nói vừa nghẹn ngào.
Nhưng mà Hoắc Tùng Quân có thể hiểu được ý mà cô muốn nói, anh vòng tay qua ôm lấy eo cô, đặt căm lên vai cô, nói từng lời một phía sau lưng cô, nhẹ nhàng an ủi: “Em đã làm rất tốt rồi, ngoan, không sao đâu, Lâm Bách Châu sẽ khỏe lại thôi. Ngày mai anh sẽ bảo.
Châu Hữu Thiên giới thiệu cho cậu ta một bác sĩ tâm lý giỏi về phương diện này, chúng ta nhất định sẽ làm cho cậu ta khỏe lại, nhất định có thể.
Lạc Hiểu Nhã ở trong vòng tay của anh rồi bình tĩnh trở lại Hoảc Tùng Quân đã nói cho cô biết những chuyện trước kia của Lâm Bách Châu mà cô không biết.
“Sau khi biết tâm tư của Lâm Bách Châu, anh và Lâm Bách Vĩ cũng đã nói chuyện với nhau rồi, ngay từ khi bắt đầu cậu ta đã có thiện cảm với em rồi, có lẽ cũng xuất phát từ việc không thích anh” Hoắc Tùng Quân nói ra những lời này có chút bất lực: “Ngay từ nhỏ, anh và Lâm Bách Châu đã không hợp nhau, bởi vì anh và anh của ta luôn chơi với nhau, nên trong lòng thằng nhóc này có chút bực bội, ngay từ nhỏ cậu ta đã có thành kiến với anh rồi. Sau khi lớn, cậu ta ra nước ngoài học y, hai người bọn anh đã rất lâu rồi chưa gặp nhau, lúc mà cậu ta trở thành bác sĩ điều trị cho em anh còn không biết”
Hoắc Tùng Quân vừa nhắc đến chuyện này, Lạc Hiểu Nhã đột nhiên lại nhớ ra một vài chuyện.
Lúc mà Lâm Bách Châu mới bắt đầu trị bệnh cho cô, thái độ cũng rất bình thường, hình như là sau khi biết cô là vợ của Hoắc Tùng Quân nên thái độ mới thay đổi hoàn toàn.
Hoắc Tùng Quân nhìn Lạc Hiểu Nhã với một tâm trạng rất khó tả.
Sau khi Lạc Hiểu Nhã trở về, anh đã rõ được tâm tư của Lâm Bách Châu đối Lạc Hiểu Nhã, cảm thấy anh ta không hề nghiêm túc, cảm thấy như anh ta vẫn luôn muốn đối đầu với anh, không ngờ rằng anh ta lại lún sâu như vậy.
“Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nhiều nữa, nhà họ Lâm đang giúp cậu ta điều trị, đợi qua một khoảng thời gian nữa thì chuyện gì cũng sẽ qua đi thôi”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã đều hiểu rất rõ, tất cả mọi chuyện trên thế giới này, chỉ cần nó đã xảy ra thì cho dù có làm gì cũng không có cách nào khiến nó biến mất hoàn toàn.
Bình luận facebook