Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù - Chương 77
Ánh mắt Lạc Hiểu Nhã lãnh đạm, nói xong liền rời đi. Hoắc Tùng Quân nhìn theo bóng lưng cô, cúi đầu khẽ cười một tiếng. Cảnh tượng này bị An Bích Hà nhìn thấy, ngón tay siết chặt lại.
Buổi yến tiệc diễn ra yên ổn đến cuối cùng. Lúc kết thúc, hai người bọn An Bích Hà cũng không có động tĩnh gì, Lạc Hiểu Nhã thở phào nhẹ nhõm, xem ra là bản thân đã nghĩ nhiều rồi.
Khách khứa chuẩn bị ra về, Lạc Hiểu Nhã cũng chuẩn bị đến tạm biệt người nhà họ Lâm.
Cô đã đạt được mục đích của chuyến đi lần này.
Đúng vào lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng của An Bích Hà gấp gáp kêu lên: “Nhẫn của tôi, tại sao không thấy nhẫn của tôi đâu nữa?”
Trong lòng Lạc Hiểu Nhã chùng xuống, nên tới vẫn là tới rồi. – Không nghĩ tới vậy mà lúc này An Bích Hà lại bắt đầu ra tay. Người phụ nữ này quả thực là vẫn chưa từ bỏ ý định.
Ánh mắt của khách khứa đều bị cô ta thu hút, chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của An Bích Hà tái nhợt, lo lắng khẩn trương tìm kiếm ở trên mặt đất, tà váy trắng như tuyết bị cô ta không quan tâm mà tha trên mặt đất, thoạt nhìn giống như là đã mất đi một thứ đồ gì đó rất quan trọng vậy.
Chung Khánh Ngọc cũng ở bên cạnh cùng tìm kiếm với cô ta, vừa tìm vừa hỏi: “Bích Hà, cậu phát hiện chiếc nhẫn không thấy lúc nào vậy?”
“Tớ, tớ cũng không biết nữa” An Bích Hà nói sau đó lo lắng bật khóc: “Đó là nhẫn đính hôn của tớ và Tùng Quân, tớ vẫn luôn đeo trên tay, căn bản là không nỡ để người khác chạm vào, bây giờ lại mất rồi, bây giờ phải làm sao đây?”
Mọi người có mặt đều biết An Bích Hà đã thích Hoắc Tùng Quân từ nhỏ, nhìn thấy cô ta lo lắng như vậy cảm xúc cũng bị đả động, vài người phụ nữ đã tiến đến an ủi cô ta.
“Đừng lo lắng quá, nhất định sẽ tìm thấy thôi!”
“Đúng vậy, mọi người đều ở đây cũng giúp cô tìm, tìm thấy rồi nhất định sẽ đưa cho cô”
“Đúng vậy, cô nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc đã thất lạc từ lúc nào?”
An Bích Hà cảm kích nhìn bọn họ: “Cảm ơn mọi người, vậy để tôi nghĩ xem”
Cô ta cau mày suy nghĩ một hồi lâu, bỗng nhiên nhìn về phía Lạc Hiểu Nhã: “Tôi, từ sau khi tôi đi ra khỏi phòng vệ sinh hình như đã phát hiện ra không thấy chiếc nhẫn nữa!”
Ánh mắt Lạc Hiểu Nhã run sợ một chút, nhưng ngay sau đó đã lộ ra nụ cười mỉa mai.
Ý đồ này của An Bích Hà quá rõ ràng, đây chẳng phải là nói cô đã lấy nhẫn của cô ta sao?
Ông Lâm tìm đến một người hầuvà cẩn thận phân phó: “Cậu phái. người đi đến phòng vệ sinh, còn có… dọc đường cũng tìm xem, nhất thiết phải tìm được nhân của cô An”.
Người hầu vội vàng gật đầu rồi đem theo người đi ra ngoài.
Bởi vì An Bích Hà làm mất chiếc nhẫn quan trọng nên khách khứa cũng không vội vàng ra về mà đợi ở sảnh yến tiệc, hơn nữa nhiều người cũng muốn xem náo nhiệt.
Không ai trong số những người có mặt ngu ngốc, rất nhiều người mắt rõ tâm sáng đã nhìn thấu được tâm tư của An Bích Hà, chỉ là không phải việc của họ vì vậy đều không phá hỏng mà chỉ muốn đợi ăn dưa.
Một lúc sau, người hầu quay trở lại nói với ông Lâm: “Ông chủ, không có, bọn tôi đã lục tung cả phòng vệ sinh, dọc đường cũng như các ngóc ngách nhưng chúng tôi vẫn không tìm thấy. Căn bản là không phát hiện thấy bóng dáng của chiếc nhẫn”
Ông Lâm gật đầu nhìn về hướng An Bích Hà: “Cô An, có phải là cô đã nhớ nhầm rồi.”
“Không thể nào, tôi không thể nào nhớ nhầm được!” An Bích Hà vội vàng ngắt lời ông ấy: “Bác Lâm, bác có thể kiểm tra camera, có lẽ là cháu đã bị mất ở phòng vệ sinh, chiếc nhẫn đó rất quan trọng đối với cháu, thực sự là rất trọng”.
Cô ta vừa nói, tiếng nói khàn khàn, ánh mắt đẫm lệ liếc nhìn Hoắc Tùng Quân, trong mắt tràn đầy xúc động.
Vẻ mặt Hoắc Tùng Quân bỗng nhiên lạnh lùng, lông mày cau lại, anh cũng nhớ lại lúc trước đã cùng với Lạc Hiểu Nhã nghe lén, biết được An Bích Hà và Chung Khánh Ngọc có kế hoạch nhắm vào Lạc Hiểu Nhã.
Anh đi tới, cúi đầu nhìn An Bích Hà, ánh mặt thâm thúy và phức tạp: “An Bích Hà, tốt nhất là cô đừng gây chuyện nữa kẻo không thể xuống sân khấu được đâu”.
An Bích Hà nghe được lời cảnh cáo của anh, cúi thấp đầu, ánh mắt ác độc, lúc ngẩng đầu lên lại tràn đầy sự ủy khuất: “Đó là nhẫn đính hôn của chúng ta, Hoắc Tùng Quân, em vẫn luôn rất nâng niu, hiện tại nhẫn bị mất rồi, anh biết em lo lắng như thế nào không?”
Buổi yến tiệc diễn ra yên ổn đến cuối cùng. Lúc kết thúc, hai người bọn An Bích Hà cũng không có động tĩnh gì, Lạc Hiểu Nhã thở phào nhẹ nhõm, xem ra là bản thân đã nghĩ nhiều rồi.
Khách khứa chuẩn bị ra về, Lạc Hiểu Nhã cũng chuẩn bị đến tạm biệt người nhà họ Lâm.
Cô đã đạt được mục đích của chuyến đi lần này.
Đúng vào lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng của An Bích Hà gấp gáp kêu lên: “Nhẫn của tôi, tại sao không thấy nhẫn của tôi đâu nữa?”
Trong lòng Lạc Hiểu Nhã chùng xuống, nên tới vẫn là tới rồi. – Không nghĩ tới vậy mà lúc này An Bích Hà lại bắt đầu ra tay. Người phụ nữ này quả thực là vẫn chưa từ bỏ ý định.
Ánh mắt của khách khứa đều bị cô ta thu hút, chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của An Bích Hà tái nhợt, lo lắng khẩn trương tìm kiếm ở trên mặt đất, tà váy trắng như tuyết bị cô ta không quan tâm mà tha trên mặt đất, thoạt nhìn giống như là đã mất đi một thứ đồ gì đó rất quan trọng vậy.
Chung Khánh Ngọc cũng ở bên cạnh cùng tìm kiếm với cô ta, vừa tìm vừa hỏi: “Bích Hà, cậu phát hiện chiếc nhẫn không thấy lúc nào vậy?”
“Tớ, tớ cũng không biết nữa” An Bích Hà nói sau đó lo lắng bật khóc: “Đó là nhẫn đính hôn của tớ và Tùng Quân, tớ vẫn luôn đeo trên tay, căn bản là không nỡ để người khác chạm vào, bây giờ lại mất rồi, bây giờ phải làm sao đây?”
Mọi người có mặt đều biết An Bích Hà đã thích Hoắc Tùng Quân từ nhỏ, nhìn thấy cô ta lo lắng như vậy cảm xúc cũng bị đả động, vài người phụ nữ đã tiến đến an ủi cô ta.
“Đừng lo lắng quá, nhất định sẽ tìm thấy thôi!”
“Đúng vậy, mọi người đều ở đây cũng giúp cô tìm, tìm thấy rồi nhất định sẽ đưa cho cô”
“Đúng vậy, cô nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc đã thất lạc từ lúc nào?”
An Bích Hà cảm kích nhìn bọn họ: “Cảm ơn mọi người, vậy để tôi nghĩ xem”
Cô ta cau mày suy nghĩ một hồi lâu, bỗng nhiên nhìn về phía Lạc Hiểu Nhã: “Tôi, từ sau khi tôi đi ra khỏi phòng vệ sinh hình như đã phát hiện ra không thấy chiếc nhẫn nữa!”
Ánh mắt Lạc Hiểu Nhã run sợ một chút, nhưng ngay sau đó đã lộ ra nụ cười mỉa mai.
Ý đồ này của An Bích Hà quá rõ ràng, đây chẳng phải là nói cô đã lấy nhẫn của cô ta sao?
Ông Lâm tìm đến một người hầuvà cẩn thận phân phó: “Cậu phái. người đi đến phòng vệ sinh, còn có… dọc đường cũng tìm xem, nhất thiết phải tìm được nhân của cô An”.
Người hầu vội vàng gật đầu rồi đem theo người đi ra ngoài.
Bởi vì An Bích Hà làm mất chiếc nhẫn quan trọng nên khách khứa cũng không vội vàng ra về mà đợi ở sảnh yến tiệc, hơn nữa nhiều người cũng muốn xem náo nhiệt.
Không ai trong số những người có mặt ngu ngốc, rất nhiều người mắt rõ tâm sáng đã nhìn thấu được tâm tư của An Bích Hà, chỉ là không phải việc của họ vì vậy đều không phá hỏng mà chỉ muốn đợi ăn dưa.
Một lúc sau, người hầu quay trở lại nói với ông Lâm: “Ông chủ, không có, bọn tôi đã lục tung cả phòng vệ sinh, dọc đường cũng như các ngóc ngách nhưng chúng tôi vẫn không tìm thấy. Căn bản là không phát hiện thấy bóng dáng của chiếc nhẫn”
Ông Lâm gật đầu nhìn về hướng An Bích Hà: “Cô An, có phải là cô đã nhớ nhầm rồi.”
“Không thể nào, tôi không thể nào nhớ nhầm được!” An Bích Hà vội vàng ngắt lời ông ấy: “Bác Lâm, bác có thể kiểm tra camera, có lẽ là cháu đã bị mất ở phòng vệ sinh, chiếc nhẫn đó rất quan trọng đối với cháu, thực sự là rất trọng”.
Cô ta vừa nói, tiếng nói khàn khàn, ánh mắt đẫm lệ liếc nhìn Hoắc Tùng Quân, trong mắt tràn đầy xúc động.
Vẻ mặt Hoắc Tùng Quân bỗng nhiên lạnh lùng, lông mày cau lại, anh cũng nhớ lại lúc trước đã cùng với Lạc Hiểu Nhã nghe lén, biết được An Bích Hà và Chung Khánh Ngọc có kế hoạch nhắm vào Lạc Hiểu Nhã.
Anh đi tới, cúi đầu nhìn An Bích Hà, ánh mặt thâm thúy và phức tạp: “An Bích Hà, tốt nhất là cô đừng gây chuyện nữa kẻo không thể xuống sân khấu được đâu”.
An Bích Hà nghe được lời cảnh cáo của anh, cúi thấp đầu, ánh mắt ác độc, lúc ngẩng đầu lên lại tràn đầy sự ủy khuất: “Đó là nhẫn đính hôn của chúng ta, Hoắc Tùng Quân, em vẫn luôn rất nâng niu, hiện tại nhẫn bị mất rồi, anh biết em lo lắng như thế nào không?”
Bình luận facebook