Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù - Chương 90
Lúc này, hìn thấy Lạc Hiểu Nhã thực sự lo lắng và căng thẳng, Hoắc Tùng Quân mới buông tay chuẩn bị ra về.
Cô đang định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên thấy anh quay lại, hung hăng sải bước tới chỗ cô, cúi đầu, nheo mắt lại, đứng yên bên cô, ánh mắt nóng rực nguy hiểm, giống như dã thú nhìn chằm chằm con mồi.
“Anh, anh muốn làm gì?” Lạc Hiểu Nhã bất giác rụt người lại, cảm giác bị áp bức ghê gớm.
Giọng Hoắc Tùng Quân khàn khàn kèm theo chút thở gấp: “Lạc Hiểu Nhã, nếu anh và An Bích Hà hủy bỏ hôn ước, em có bằng lòng cho tôi một cơ hội không?”.
“Cái, cái gì?” Lạc Hiểu Nhã sửng sốt một chút, không ngờ anh ấy vậy mà lại nói ra những lời này.
Anh ấy muốn hủy bỏ hôn ước với An Bích Hà? Chẳng lẽ là vì anh phát hiện ra An Bích Hà tâm địa ác độc, thấy rõ con người cô ta rồi nên không thích cô ta nữa?
Cô nghĩ như thế, cũng kìm lòng không đậu mà hỏi ra.
Hoắc Tùng Quân cúi đầu cười cười, giải thích “Hiểu Nhã, anh nghĩ em hiểu lầm rồi, trước giờ anh chưa từng thích An Bích Hà”.
“Làm sao vậy được?” Lạc Hiểu Nhã không tin, cô đã chung sống cùng anh ba năm, cô đại khái cũng nắm được tính cách của anh, người này trong xương cốt vô cùng cao ngạo lạnh lùng, đối với người mình không thích xưa nay đều không che giấu sắc mặt.
Nếu không thích An Bích Hà, anh tuyệt đối sẽ không vì An Bích Hà mà làm nhiều chuyện như vậy.
Hoắc Tùng Quân nhớ đến chuyện năm đó, ánh mắt nặng nề mang theo sương mù: “Năm đó anh mười sáu tuổi, tham gia một bữa tiệc, kết quả khách sạn bốc cháy, anh hít phải quá nhiều khói nên đã ngất đi. Lúc tỉnh lại, bố mẹ nói với anh rằng lúc bọn họ tìm thấy tôi, An Bích Hà đã ở cùng anh, là cô ta mang anh ra từ đám lửa”
Lạc Hiểu Nhã chau mày: “Vậy cô ta đối với anh xem như có ơn cứu mạng”
“Ừ, anh đính hôn với cô ta cũng là vì cô ta lấy ơn cứu mạng ra uy hiếp anh” Hoắc Tùng Quân nói sự thật.
Sắc mặt Lạc Hiểu Nhã thoáng chốc trắng bệch, biểu cảm hơi ngơ ngác: “Xem ra cô ta thật sự thích anh, vì anh mà không màng đến ngọn lửa dữ. Cô ta điên cuồng bướng bỉnh, đã hại nhiều người như vậy, cô ta đối với người khác cực kì ác độc, nhưng đối với anh lại thật lòng yêu thích. Cho nên đã như vậy rồi, anh cũng muốn hủy hôn”
Hoắc Tùng Quân nhíu mày, không tán đồng lời của cô lắm: “Không sai, cô ta có ơn cứu mạng anh, nhưng đã nhiều năm như vậy anh vẫn luôn chăm sóc cô ta. Cô ta gây ra nhiều cục diện rối rắm như vậy đều là anh giúp cô ta thu xếp. Cô ta hôn mê ba năm, trở thành người thực vật, cũng là anh tìm bác sỹ có uy tín đến chữa cho cô ta. Anh vì cô ta thậm chí đã phụ bạc em, như thế đã đủ đền đáp ơn cứu mạng của cô ta rồi. Nếu như không đủ, anh vẫn có thể dùng cách khác trả lại”.
Anh vừa nói vừa chăm chăm nhìn Lạc Hiểu Nhã, ánh mắt tràn đầy kiên định: “Tuy nhiên điều này không bao gồm việc dùng con người anh, cuộc đời của anh, dùng hôn nhân và tình yêu của anh để đền đáp”.
Lạc Hiểu Nhã sửng sốt một chút, lại không thể không thừa nhận, điều anh nói quả không sai.
“Lạc Hiểu Nhã, anh thừa nhận lúc đầu là anh lợi dụng em, nhưng bây giờ anh đã thật sự thích em, cũng muốn bù đắp lỗi lầm trước đây của mình. Về chuyện này, anh sẽ dùng thời gian cả đời mình để chứng minh cho em thấy”
“Vậy nên Lạc Hiểu Nhã, anh chỉ muốn hỏi em một câu, nếu anh hủy bỏ hôn ước, em sẽ cho anh một cơ hội chứ?”.
Hoắc Tùng Quân ánh mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm, lo lắng bất an chờ đợi câu trả lời của cô.
Lạc Hiểu Nhã cúi đầu, ánh mắt bối rối, cô không hiểu bản thân bây giờ có tâm trạng gì. Qua hồi lâu cô mới ngẩng đầu lên trước mặt Hoắc Tùng Quân, trong cặp mắt đào hoa long lanh tràn đầy luống cuống và mờ mịt.
“Hoắc Tùng Quân, tôi thành thật nói với anh, bây giờ tôi không có tâm trạng nói chuyện tình cảm, tôi chỉ muốn báo thù cho bố mẹ tôi. Cứ cho là ngoài miệng tôi nói sẽ cho anh một cơ hội, cũng là vì muốn lợi dụng anh, mượn nhà họ Hoắc và thủ đoạn của anh để đối phó An Bích Hà. Ngoài việc này ra thì không nghĩ đến gì khác. Hơn nữa, tôi đã từng bị tổn thương trong cuộc hôn nhân với anh, nên cũng sẽ không toàn tâm toàn ý mà yêu anh như trước đây nữa”.
Khóe miệng Hoắc Tùng Quân hơi cong lên, quả thật cô cực kì thành thật, ngay cả lừa anh cô cũng không muốn.
Nhưng chính bộ dạng thật thà lại nghiêm túc này của cô lại khiến anh mạnh mẽ rung động một hồi, lòng anh mềm nhũn đến lạ thường.
“Không sao, em lợi dụng anh cũng được, trước đây anh cũng từng lợi dụng em, chúng ta xem như hòa nhau rồi. Anh rất vui lòng được em lợi dụng, em không thể toàn tâm toàn ý yêu anh, vậy cũng được, sau này đổi thành anh toàn tâm toàn ý yêu em”.
Giọng nói Hoắc Tùng Quân rất dịu dàng, khiến Lạc Hiểu Nhã lại có chút hoài nghi cuộc đời.
Cô đang định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên thấy anh quay lại, hung hăng sải bước tới chỗ cô, cúi đầu, nheo mắt lại, đứng yên bên cô, ánh mắt nóng rực nguy hiểm, giống như dã thú nhìn chằm chằm con mồi.
“Anh, anh muốn làm gì?” Lạc Hiểu Nhã bất giác rụt người lại, cảm giác bị áp bức ghê gớm.
Giọng Hoắc Tùng Quân khàn khàn kèm theo chút thở gấp: “Lạc Hiểu Nhã, nếu anh và An Bích Hà hủy bỏ hôn ước, em có bằng lòng cho tôi một cơ hội không?”.
“Cái, cái gì?” Lạc Hiểu Nhã sửng sốt một chút, không ngờ anh ấy vậy mà lại nói ra những lời này.
Anh ấy muốn hủy bỏ hôn ước với An Bích Hà? Chẳng lẽ là vì anh phát hiện ra An Bích Hà tâm địa ác độc, thấy rõ con người cô ta rồi nên không thích cô ta nữa?
Cô nghĩ như thế, cũng kìm lòng không đậu mà hỏi ra.
Hoắc Tùng Quân cúi đầu cười cười, giải thích “Hiểu Nhã, anh nghĩ em hiểu lầm rồi, trước giờ anh chưa từng thích An Bích Hà”.
“Làm sao vậy được?” Lạc Hiểu Nhã không tin, cô đã chung sống cùng anh ba năm, cô đại khái cũng nắm được tính cách của anh, người này trong xương cốt vô cùng cao ngạo lạnh lùng, đối với người mình không thích xưa nay đều không che giấu sắc mặt.
Nếu không thích An Bích Hà, anh tuyệt đối sẽ không vì An Bích Hà mà làm nhiều chuyện như vậy.
Hoắc Tùng Quân nhớ đến chuyện năm đó, ánh mắt nặng nề mang theo sương mù: “Năm đó anh mười sáu tuổi, tham gia một bữa tiệc, kết quả khách sạn bốc cháy, anh hít phải quá nhiều khói nên đã ngất đi. Lúc tỉnh lại, bố mẹ nói với anh rằng lúc bọn họ tìm thấy tôi, An Bích Hà đã ở cùng anh, là cô ta mang anh ra từ đám lửa”
Lạc Hiểu Nhã chau mày: “Vậy cô ta đối với anh xem như có ơn cứu mạng”
“Ừ, anh đính hôn với cô ta cũng là vì cô ta lấy ơn cứu mạng ra uy hiếp anh” Hoắc Tùng Quân nói sự thật.
Sắc mặt Lạc Hiểu Nhã thoáng chốc trắng bệch, biểu cảm hơi ngơ ngác: “Xem ra cô ta thật sự thích anh, vì anh mà không màng đến ngọn lửa dữ. Cô ta điên cuồng bướng bỉnh, đã hại nhiều người như vậy, cô ta đối với người khác cực kì ác độc, nhưng đối với anh lại thật lòng yêu thích. Cho nên đã như vậy rồi, anh cũng muốn hủy hôn”
Hoắc Tùng Quân nhíu mày, không tán đồng lời của cô lắm: “Không sai, cô ta có ơn cứu mạng anh, nhưng đã nhiều năm như vậy anh vẫn luôn chăm sóc cô ta. Cô ta gây ra nhiều cục diện rối rắm như vậy đều là anh giúp cô ta thu xếp. Cô ta hôn mê ba năm, trở thành người thực vật, cũng là anh tìm bác sỹ có uy tín đến chữa cho cô ta. Anh vì cô ta thậm chí đã phụ bạc em, như thế đã đủ đền đáp ơn cứu mạng của cô ta rồi. Nếu như không đủ, anh vẫn có thể dùng cách khác trả lại”.
Anh vừa nói vừa chăm chăm nhìn Lạc Hiểu Nhã, ánh mắt tràn đầy kiên định: “Tuy nhiên điều này không bao gồm việc dùng con người anh, cuộc đời của anh, dùng hôn nhân và tình yêu của anh để đền đáp”.
Lạc Hiểu Nhã sửng sốt một chút, lại không thể không thừa nhận, điều anh nói quả không sai.
“Lạc Hiểu Nhã, anh thừa nhận lúc đầu là anh lợi dụng em, nhưng bây giờ anh đã thật sự thích em, cũng muốn bù đắp lỗi lầm trước đây của mình. Về chuyện này, anh sẽ dùng thời gian cả đời mình để chứng minh cho em thấy”
“Vậy nên Lạc Hiểu Nhã, anh chỉ muốn hỏi em một câu, nếu anh hủy bỏ hôn ước, em sẽ cho anh một cơ hội chứ?”.
Hoắc Tùng Quân ánh mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm, lo lắng bất an chờ đợi câu trả lời của cô.
Lạc Hiểu Nhã cúi đầu, ánh mắt bối rối, cô không hiểu bản thân bây giờ có tâm trạng gì. Qua hồi lâu cô mới ngẩng đầu lên trước mặt Hoắc Tùng Quân, trong cặp mắt đào hoa long lanh tràn đầy luống cuống và mờ mịt.
“Hoắc Tùng Quân, tôi thành thật nói với anh, bây giờ tôi không có tâm trạng nói chuyện tình cảm, tôi chỉ muốn báo thù cho bố mẹ tôi. Cứ cho là ngoài miệng tôi nói sẽ cho anh một cơ hội, cũng là vì muốn lợi dụng anh, mượn nhà họ Hoắc và thủ đoạn của anh để đối phó An Bích Hà. Ngoài việc này ra thì không nghĩ đến gì khác. Hơn nữa, tôi đã từng bị tổn thương trong cuộc hôn nhân với anh, nên cũng sẽ không toàn tâm toàn ý mà yêu anh như trước đây nữa”.
Khóe miệng Hoắc Tùng Quân hơi cong lên, quả thật cô cực kì thành thật, ngay cả lừa anh cô cũng không muốn.
Nhưng chính bộ dạng thật thà lại nghiêm túc này của cô lại khiến anh mạnh mẽ rung động một hồi, lòng anh mềm nhũn đến lạ thường.
“Không sao, em lợi dụng anh cũng được, trước đây anh cũng từng lợi dụng em, chúng ta xem như hòa nhau rồi. Anh rất vui lòng được em lợi dụng, em không thể toàn tâm toàn ý yêu anh, vậy cũng được, sau này đổi thành anh toàn tâm toàn ý yêu em”.
Giọng nói Hoắc Tùng Quân rất dịu dàng, khiến Lạc Hiểu Nhã lại có chút hoài nghi cuộc đời.
Bình luận facebook