Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
Tài xế không nói hai lời đưa điện thoại di động cho Tổng Thống tiên sinh, cầm điện thoại di động trực tiếp gọi đi." phái máy bay trực thăng tới lập tức, lập tức." Báo địa chỉ, trực tiếp dập máy điện thoại.
Ôm chặt lấy cô, một giây đều không buông lỏng.
Không ngừng nói chuyện với cô."Manh Manh! cô thích dạng hôn lễ gì, chúng ta nói chuyện có được hay không."
"Làm sao sợ tôi không gả cho anh hả!" Cho dù đau muốn chết, cô cũng sẽ không quên đối nghịch cùng anh.
Cái này đã bị anh sủng thành một thói quen xấu rồi.
Cận Tư Hàn không hề không vui, ngược lại rất thuận theo tự nhiên trả lời: "Đúng a! cô đúng là thiếu nữ 18 xinh đẹp như hoa, tôi là lão già 28 rồi. Tôi là trâu già gặm cỏ non, đương nhiên thỉnh cầu."
"Phốc phốc... Khục khục..." Cười một tiếng kéo theo vết thương đau đớn chết đi sống lại, cô không nghĩ tới vết thương đạn bắn đau chết người như thế.
Nhưng cô bị thương làm cho người cho tới bây giờ không biết dỗ ngon dỗ ngọt, nói chuyện tức chết người, bắt đầu biết dỗ người rồi.
Đáy lòng ngọt ngào, lồng ngực đau muốn chết, đau tê tâm liệt phế, đau sống không bằng chết...
Hạ Thu Hương ở một bên nhìn thấy hai người lời nói nồng tình mật ý, hai mắt đục ngầu chảy ra nước mắt hối hận.
Nắm chặt tay của cô, càng gấp.
Ầm ầm... tiếng phi cơ nương theo tiếng sấm mà đến.
Cơ trưởng nhanh chóng vịn dây thừng nhảy xuống đất, lớn tiếng nói: "Tổng Thống tiên sinh, nơi này tìm không thấy chỗ đáp. Thời tiết này cũng không thích hợp bay, ngài nhanh dẫn người lên đi!"
gương mặt anh tuấn lạnh lẽo, một khắc này cúi đầu nhìn cô, trong nháy mắt tràn đầy nhu tình.
Chăm chú ôm cô vào trong ngực, đi ra khỏi xe đi đến máy bay treo lơ lửng giữa trời.
Mắt nhìn Bà ngoại sau lưng không dám lên."Bà ngoại, bà để tài xế mang bà qua, cháu sẽ chiếu cố tốt Manh Manh."
"Được..." hai chữ Bà ngoại, nặng để cho bà không thở nổi.
người đàn ông này, thế mà lại vì một người phụ nữ, đón ý nói hùa tất cả cô yêu thích, bao quát cả người nhà của cô...
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng cao lớn ôm chặt cháu gái trong ngực, từng bước một vững vàng đi đến thang cuốn.
bóng lưng như vậy, khiến người ta vô cùng an tâm. Trời có sập xuống, đều có thể yên tâm nằm trong ngực, tùy ý hưởng thụ người chống lên cả bầu trời cho cô.
Hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn hai người rời đi, cho đến khi phi cơ bay xa rốt cuộc nhìn không thấy điểm đen, bà mới ngồi vào trong xe.
Phi cơ bay mười lăm phút, trực tiếp đứng trên không của bệnh viện, bên trên nóc nhà đã sớm trống đi.
Không đợi phi cơ ngừng cho ổn định, Cận Tư Hàn trực tiếp ôm An Chỉ Manh nhanh chóng nhảy xuống phi cơ.
Bởi vì quá cao, dẫn đến ngã trên mặt đất, anh ôm cô thật chặt, để phía sau lưng mình va chạm trên mặt đất.
Cơ trưởng nhanh chóng tiến lên đỡ anh dậy, hai người nhanh chóng tới phòng cấp cứu đã chuẩn bị xong từ sớm.
Đặt cô ở trên bàn phẫu thuật, gương mặt lạnh lùng đứng ở phòng giải phẫu nội.
Thầy thuốc khó xử nhìn về phía viện trưởng, bên trong phòng bệnh này tồn tại người giống như Sát Thần, bọn họ còn dám phẩu thuật sao!
Tống Húc không thể không tiến lên, ánh mắt giết người tỏa ra nguy hiểm, nói ra tiếng lòng của mọi người."Tổng Thống tiên sinh, ngài vẫn là đi ra ngoài trước tốt hơn."
"Tôi phải ở lại chỗ này." Trông thấy cô gái trên bàn giải phẫu đã gây tê, mê man bất tỉnh.
Tâm sinh đau đớn, giống như bị người móc xuống một miếng thịt.
Tống Húc khó khăn nói: "Ngài ở đây ảnh hưởng chúng tôi phẫu thuật, vì an toàn của cô ngài vẫn đi ra tốt hơn."
Ôm chặt lấy cô, một giây đều không buông lỏng.
Không ngừng nói chuyện với cô."Manh Manh! cô thích dạng hôn lễ gì, chúng ta nói chuyện có được hay không."
"Làm sao sợ tôi không gả cho anh hả!" Cho dù đau muốn chết, cô cũng sẽ không quên đối nghịch cùng anh.
Cái này đã bị anh sủng thành một thói quen xấu rồi.
Cận Tư Hàn không hề không vui, ngược lại rất thuận theo tự nhiên trả lời: "Đúng a! cô đúng là thiếu nữ 18 xinh đẹp như hoa, tôi là lão già 28 rồi. Tôi là trâu già gặm cỏ non, đương nhiên thỉnh cầu."
"Phốc phốc... Khục khục..." Cười một tiếng kéo theo vết thương đau đớn chết đi sống lại, cô không nghĩ tới vết thương đạn bắn đau chết người như thế.
Nhưng cô bị thương làm cho người cho tới bây giờ không biết dỗ ngon dỗ ngọt, nói chuyện tức chết người, bắt đầu biết dỗ người rồi.
Đáy lòng ngọt ngào, lồng ngực đau muốn chết, đau tê tâm liệt phế, đau sống không bằng chết...
Hạ Thu Hương ở một bên nhìn thấy hai người lời nói nồng tình mật ý, hai mắt đục ngầu chảy ra nước mắt hối hận.
Nắm chặt tay của cô, càng gấp.
Ầm ầm... tiếng phi cơ nương theo tiếng sấm mà đến.
Cơ trưởng nhanh chóng vịn dây thừng nhảy xuống đất, lớn tiếng nói: "Tổng Thống tiên sinh, nơi này tìm không thấy chỗ đáp. Thời tiết này cũng không thích hợp bay, ngài nhanh dẫn người lên đi!"
gương mặt anh tuấn lạnh lẽo, một khắc này cúi đầu nhìn cô, trong nháy mắt tràn đầy nhu tình.
Chăm chú ôm cô vào trong ngực, đi ra khỏi xe đi đến máy bay treo lơ lửng giữa trời.
Mắt nhìn Bà ngoại sau lưng không dám lên."Bà ngoại, bà để tài xế mang bà qua, cháu sẽ chiếu cố tốt Manh Manh."
"Được..." hai chữ Bà ngoại, nặng để cho bà không thở nổi.
người đàn ông này, thế mà lại vì một người phụ nữ, đón ý nói hùa tất cả cô yêu thích, bao quát cả người nhà của cô...
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng cao lớn ôm chặt cháu gái trong ngực, từng bước một vững vàng đi đến thang cuốn.
bóng lưng như vậy, khiến người ta vô cùng an tâm. Trời có sập xuống, đều có thể yên tâm nằm trong ngực, tùy ý hưởng thụ người chống lên cả bầu trời cho cô.
Hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn hai người rời đi, cho đến khi phi cơ bay xa rốt cuộc nhìn không thấy điểm đen, bà mới ngồi vào trong xe.
Phi cơ bay mười lăm phút, trực tiếp đứng trên không của bệnh viện, bên trên nóc nhà đã sớm trống đi.
Không đợi phi cơ ngừng cho ổn định, Cận Tư Hàn trực tiếp ôm An Chỉ Manh nhanh chóng nhảy xuống phi cơ.
Bởi vì quá cao, dẫn đến ngã trên mặt đất, anh ôm cô thật chặt, để phía sau lưng mình va chạm trên mặt đất.
Cơ trưởng nhanh chóng tiến lên đỡ anh dậy, hai người nhanh chóng tới phòng cấp cứu đã chuẩn bị xong từ sớm.
Đặt cô ở trên bàn phẫu thuật, gương mặt lạnh lùng đứng ở phòng giải phẫu nội.
Thầy thuốc khó xử nhìn về phía viện trưởng, bên trong phòng bệnh này tồn tại người giống như Sát Thần, bọn họ còn dám phẩu thuật sao!
Tống Húc không thể không tiến lên, ánh mắt giết người tỏa ra nguy hiểm, nói ra tiếng lòng của mọi người."Tổng Thống tiên sinh, ngài vẫn là đi ra ngoài trước tốt hơn."
"Tôi phải ở lại chỗ này." Trông thấy cô gái trên bàn giải phẫu đã gây tê, mê man bất tỉnh.
Tâm sinh đau đớn, giống như bị người móc xuống một miếng thịt.
Tống Húc khó khăn nói: "Ngài ở đây ảnh hưởng chúng tôi phẫu thuật, vì an toàn của cô ngài vẫn đi ra tốt hơn."
Bình luận facebook