Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
"Ngài Tổng Thống, đổi thành kim khí, được không?" Quản gia dù rất tò mò không hiểu tại sao tổng thống tự nhiên lại muốn đổi đồ dùng mình đã dùng quen hơn hai mươi năm. Nhưng ông biết, chuyện tổng thống đã định, chắc chắn có nguyên do của nó.
"Không được, đổi thành đồ sứ."
"Gốm sứ Mẫn Chu, được không ạ?" Đây là thương hiệu gốm sứ nổi tiếng nhất trên thế giới.
"Không cần, sử dụng được, sạch sẽ, phổ biến một chút là được rồi." Cận Tư Hàn cầm dĩa bạc, ưu nhã thưởng thức đồ ăn.
Quản gia len lén liếc mắt nhìn tổng thống, lòng tự nhủ.
Ngài Tổng thống mắc bệnh ưa sạch sẽ, đồ vật phải đạt tiêu chuẩn cao, làm sao bây giờ lại không coi trọng điều đó nữa?
"Quản gia, ông nói xem,một cô nhi đem hết tài sản thừa kế của mình đi quyên tặng là bì cái gì?" Người có IQ cao như anh cũng không hiểu nổi tại sao cô làm vậy.
Anh từng gặp qua rất nhiều người vì tiền mà không từ thủ đoạn, nhưng chưa từng gặp qua người nào giống như cô.
Quản gia ngạc nhiên nhìn tổng thống. Đây là lần đầu tiên Tổng thống hỏi chuyện ông. "Xin hỏi ngài tổng thống, ngài muốn nghe nói thật hay là lời nói dối?"
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của tổng thống, quản gia lập tức bị dọa đến run bần bật. "Thưa ngài, không có ai không tham tiền cả, NHưng quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo.* Tôi nghĩ có thể vì người đó không muốn tiếp xúc với vật gây thương tâm. »
(*“Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo” ý nói: Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý)
"Tiếp xúc với vật gây thương tâm sao?" Mắt đen biến động, trước mặt hiện ra viễn cảnh gương mặt nhỏ bé kia đẫm lệ.
Đáy lòng không khỏi co rút đau đớn, giống như bị ai đó dùng dao đâm thẳng vào trái tim mình.
Anh đứng dậy, đi ra cửa, lại xoay người thêm lần nữa."Đừng đánh thức cô ấy, cứ chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng đi. »
"Vâng, thưa ngài Tổng thống » Nhìn theo bóng tổng thống rời đi, quản gia như rơi vào sương mù.
Ông ngẩng đầu nhìn hướng mặt trời đang chiếu rọi, tự nhủ: "Thời tiết đúng là thay đổi rồi!!"
Lúc An Chỉ Manh thức dậy, mặt trời đã lên cao rồi.
Cô ngái ngủ mắt nhắm mắt mở, dò dẫm tìm dép đi vào, sau đó vào phòng tắm tắm.
Tắm rửa xong xuôi, cô mới xuống lầu tìm đồ ăn. Mở cửa phòng,đánh một cái ngáp thật to.
Quản gia đứng ở ngoài cửa, cúi người 45 độ."An tiểu thư, hiện tại cô muốn dùng cơm sao?’’
Đột nhiên bị quản gia nhiệt tình hù đến rồi."Hiện tại vẫn còn đồ ăn ạ?" Bây giờ đã hơn hai giờ chiều, dù sao cũng quá thời gian dùng bữa rồi.
"NGài tổng thống đã ra lệnh, kêu chúng tôi chuẩn bị thức ăn các thời điểm. Hiện tại cô muốn dùng cơm rồi??" Quản gia ngữ khí càng thêm cung kính.
"Vâng.” Mãi đến khi quản gia lui đi rồi, cô vẫn có cảm giác mình bị hoang tưởng.
Anh, đột nhiên lại đối xử tốt với cô như vậy?
Tiếp đó, người hầu mang thức ăn lên.
Đồ ăn rất vừa miệng, đủ lượng một người ăn.
"An tiểu thư, có hợp với khẩu vị của cô không?"
"Có, ăn rất ngon." Cô ăn một hồi, thấy ông vẫn đứng cạnh mình, lòng rất không thoải mái."Ông còn chuyện gì sao?"
"Không hề, nếu cô không còn gì phân phó, vậy tôi xin lui xuống trước." Quản gia lui đến cửa, ánh mắt thăm dò vẫn dán chặt trên người An CHỉ Manh.
Cuối cùng cũng không bị ai quan sát lúc ăn cơm, cô lập tức từ thục nữ biến thành nữ hán tử, ăn như hổ đói.
Ăn cơm trưa xong, người hầu chu đáo mang nước đến cho cô.
Cô nhận lấy nước, nhìn máy tính, đầu không ngừng hoạt động.
Hiển nhiên, hôm qua cô lại bị anh trêu đùa rồi. Nghe nói tất cả các biệt thự đều có nhà giam bí mật, tòa pháo đài này hẳn cũng có.
Hôm nào đó phải tìm cachs hỏi một chút mới được.
Chạy không thoát, vậy phải dùng cách gì để anh đuổi cô đi đây?
Mắt tròn đảo quanh, bỗng dung nghĩ ra một kế sách, cô nhếch miệng lên cười gian!
"Không được, đổi thành đồ sứ."
"Gốm sứ Mẫn Chu, được không ạ?" Đây là thương hiệu gốm sứ nổi tiếng nhất trên thế giới.
"Không cần, sử dụng được, sạch sẽ, phổ biến một chút là được rồi." Cận Tư Hàn cầm dĩa bạc, ưu nhã thưởng thức đồ ăn.
Quản gia len lén liếc mắt nhìn tổng thống, lòng tự nhủ.
Ngài Tổng thống mắc bệnh ưa sạch sẽ, đồ vật phải đạt tiêu chuẩn cao, làm sao bây giờ lại không coi trọng điều đó nữa?
"Quản gia, ông nói xem,một cô nhi đem hết tài sản thừa kế của mình đi quyên tặng là bì cái gì?" Người có IQ cao như anh cũng không hiểu nổi tại sao cô làm vậy.
Anh từng gặp qua rất nhiều người vì tiền mà không từ thủ đoạn, nhưng chưa từng gặp qua người nào giống như cô.
Quản gia ngạc nhiên nhìn tổng thống. Đây là lần đầu tiên Tổng thống hỏi chuyện ông. "Xin hỏi ngài tổng thống, ngài muốn nghe nói thật hay là lời nói dối?"
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của tổng thống, quản gia lập tức bị dọa đến run bần bật. "Thưa ngài, không có ai không tham tiền cả, NHưng quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo.* Tôi nghĩ có thể vì người đó không muốn tiếp xúc với vật gây thương tâm. »
(*“Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo” ý nói: Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý)
"Tiếp xúc với vật gây thương tâm sao?" Mắt đen biến động, trước mặt hiện ra viễn cảnh gương mặt nhỏ bé kia đẫm lệ.
Đáy lòng không khỏi co rút đau đớn, giống như bị ai đó dùng dao đâm thẳng vào trái tim mình.
Anh đứng dậy, đi ra cửa, lại xoay người thêm lần nữa."Đừng đánh thức cô ấy, cứ chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng đi. »
"Vâng, thưa ngài Tổng thống » Nhìn theo bóng tổng thống rời đi, quản gia như rơi vào sương mù.
Ông ngẩng đầu nhìn hướng mặt trời đang chiếu rọi, tự nhủ: "Thời tiết đúng là thay đổi rồi!!"
Lúc An Chỉ Manh thức dậy, mặt trời đã lên cao rồi.
Cô ngái ngủ mắt nhắm mắt mở, dò dẫm tìm dép đi vào, sau đó vào phòng tắm tắm.
Tắm rửa xong xuôi, cô mới xuống lầu tìm đồ ăn. Mở cửa phòng,đánh một cái ngáp thật to.
Quản gia đứng ở ngoài cửa, cúi người 45 độ."An tiểu thư, hiện tại cô muốn dùng cơm sao?’’
Đột nhiên bị quản gia nhiệt tình hù đến rồi."Hiện tại vẫn còn đồ ăn ạ?" Bây giờ đã hơn hai giờ chiều, dù sao cũng quá thời gian dùng bữa rồi.
"NGài tổng thống đã ra lệnh, kêu chúng tôi chuẩn bị thức ăn các thời điểm. Hiện tại cô muốn dùng cơm rồi??" Quản gia ngữ khí càng thêm cung kính.
"Vâng.” Mãi đến khi quản gia lui đi rồi, cô vẫn có cảm giác mình bị hoang tưởng.
Anh, đột nhiên lại đối xử tốt với cô như vậy?
Tiếp đó, người hầu mang thức ăn lên.
Đồ ăn rất vừa miệng, đủ lượng một người ăn.
"An tiểu thư, có hợp với khẩu vị của cô không?"
"Có, ăn rất ngon." Cô ăn một hồi, thấy ông vẫn đứng cạnh mình, lòng rất không thoải mái."Ông còn chuyện gì sao?"
"Không hề, nếu cô không còn gì phân phó, vậy tôi xin lui xuống trước." Quản gia lui đến cửa, ánh mắt thăm dò vẫn dán chặt trên người An CHỉ Manh.
Cuối cùng cũng không bị ai quan sát lúc ăn cơm, cô lập tức từ thục nữ biến thành nữ hán tử, ăn như hổ đói.
Ăn cơm trưa xong, người hầu chu đáo mang nước đến cho cô.
Cô nhận lấy nước, nhìn máy tính, đầu không ngừng hoạt động.
Hiển nhiên, hôm qua cô lại bị anh trêu đùa rồi. Nghe nói tất cả các biệt thự đều có nhà giam bí mật, tòa pháo đài này hẳn cũng có.
Hôm nào đó phải tìm cachs hỏi một chút mới được.
Chạy không thoát, vậy phải dùng cách gì để anh đuổi cô đi đây?
Mắt tròn đảo quanh, bỗng dung nghĩ ra một kế sách, cô nhếch miệng lên cười gian!