Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Nhanh chóng mở máy tính ra, thần thần bí bí lên internet mua một đống đồ kì quái, sau đó mở phim thần tượng ra xem, nhàn nhã ngồi đợi người ta giao hàng tới.
Đến bảy giờ tối, điện thoại mới vang lên.
Tiếp nhận kiện hàng trong tay shipper, cô cười thích thú đi lên lầu. Nhìn quanh thấy không có ai, cô nhanh chóng mở cửa căn phòng cách vách, đi vào, đóng cửa lại, khóa trái.
Nam Giáp và Nam Ất núp trong góc tối."Chúng ta không cần ngăn lại sao?"
"Không cần, cậu không thấy giữ phòng tổng thống bị cô ấy chiếm đoạt, ngài ấy còn chẳng nói gì mà.”
Nam Giáp thấy Nam Ất nói cũng đúng, càng không hiểu vì sao tổng thống lại đối xử đặc biệt với cô gái này như vậy.
8h30 tối.
Cận Tư Hàn trở lại tòa thành, quản gia nhanh chóng tiến lên tiếp nhận ví da trong tay anh.
"Hôm nay cô ấy làm những gì?"
"Báo cáo tổng thống, An tiểu thư ăn cơm xong liền ngoan ngoãn ở trong phòng."
"Là sao?" Cái này không giống phong cách của cô. Anh không tin cô lại không bày trò quậy phá.
Quản gia nghĩ ngợi. "Đúng rồi, lúc 7 giờ cô ấy nhận được một kiện hàng. Kiện hàng đó rất lớn, thế nhưng cô ấy không để chúng tôi giúp mang lên."
"Được rồi, bảo cô ấy xuống ăn cơm đi!" Đáy lòng anh có chút chờ mong, xem cô sẽ bày ra cái trò quỷ gì.
Phiền muộn cả một ngày chỉ nháy mắt đã bị quét sạch sành sanh.
Anh vui vẻ ngồi trước bàn cơm, đọc tin tức kinh tế và tài chính trong ngày.
An Chỉ Manh đi xuống lâu, ngồi vào bàn cơm. Nhìn thức ăn trên bàn, một phần bò bít tết cùng một ly rượu vang đỏ, còn có một phần canh, một phần salad hoa quả cùng salad rau xanh.
Mắt nhìn đồ dùng bằng bạc đều đổi thành gốm sứ, cảm thấy vị tổng thống này đúng là quá xa xỉ rồi.
Người hầu lặng lẽ mang đồ ăn lên cho hai người, lại lặng lẽ lui xuống.
An Chỉ Manh thấy anh buông tờ báo xuống, liền trưng ra khuôn mặt tươi cười hỏi: "Tổng thống đại nhân, hôm nay ngài có vui không?"
"Ừ." Anh cầm dao nĩa, ưu nhã cắt thịt bò.
Tâm tình tốt, đợi lát nữa biết chuyện cô làm, khẳng định sẽ để cô chết rất thảm.
Nghĩ đến đây, cô càng thêm hứng thú.
Nhanh chóng ngồi sát lại gần anh, đồ ăn cũng chuyển tới gần.
Khuôn mặt nhỏ cười ra hoa."Tổng thống đại nhân, bò bít tết ăn ngon không?"
"Ừ." Cận Tư Hàn liếc cô gái không bình thường này một cái, vẫn giữ im lặng.
"Tổng thống đại nhân, nghe nói ngài yêu dân như con. Thành phố R được ngài quản lí phát triển nhất. Ngài còn trẻ, đẹp và đầy hứa hẹn như vậỵ, hẳn là đối với hôn thê tương lai của mình có yêu cầu rất cao ha!" (Thành phố R do tổng thống cai trị theo kiểu thức cha truyền con nối)
Cô ngước đôi mắt đầy mong đợi nhìn anh, chỉ cần anh nói ra bất kì yêu cầu nào, cô có thể lấy lí do không phù hợp với yêu cầu đấy để rời đi. Hahhahaha….
Anh buông dao dĩa trong tay, nhìn cô gái trước mặt.
Tất cả ý tứ đều được thể hiện rõ trên gương mặt nhỏ kia rồi.
Nếu anh không đùa cô, liền cảm thấy thật đáng tiếc.
"Cô cảm thấy phụ nữ thế nào sẽ xứng với tôi đây?"
"Ha ha... Tổng thống đại nhân có tiền có quyền, có trí tuệ, có nhan sắc, còn là trai tân, thế giới này thiếu gì phụ nữ hợp với ngài chứ." Cô cảm thấy thật khinh bỉ chính mình, bởi vì, cô trực tiếp đem mặt mũi ném ra ngoài hết rồi.
"A!" Cận Tư Hàn quét mắt qua gương mặt nhỏ nhắn đang bối rối kia, vô cùng vui vẻ.
ANh thích bộ dáng đáng yêu của cô khi phải miễn cưỡng khen anh.
Đến bảy giờ tối, điện thoại mới vang lên.
Tiếp nhận kiện hàng trong tay shipper, cô cười thích thú đi lên lầu. Nhìn quanh thấy không có ai, cô nhanh chóng mở cửa căn phòng cách vách, đi vào, đóng cửa lại, khóa trái.
Nam Giáp và Nam Ất núp trong góc tối."Chúng ta không cần ngăn lại sao?"
"Không cần, cậu không thấy giữ phòng tổng thống bị cô ấy chiếm đoạt, ngài ấy còn chẳng nói gì mà.”
Nam Giáp thấy Nam Ất nói cũng đúng, càng không hiểu vì sao tổng thống lại đối xử đặc biệt với cô gái này như vậy.
8h30 tối.
Cận Tư Hàn trở lại tòa thành, quản gia nhanh chóng tiến lên tiếp nhận ví da trong tay anh.
"Hôm nay cô ấy làm những gì?"
"Báo cáo tổng thống, An tiểu thư ăn cơm xong liền ngoan ngoãn ở trong phòng."
"Là sao?" Cái này không giống phong cách của cô. Anh không tin cô lại không bày trò quậy phá.
Quản gia nghĩ ngợi. "Đúng rồi, lúc 7 giờ cô ấy nhận được một kiện hàng. Kiện hàng đó rất lớn, thế nhưng cô ấy không để chúng tôi giúp mang lên."
"Được rồi, bảo cô ấy xuống ăn cơm đi!" Đáy lòng anh có chút chờ mong, xem cô sẽ bày ra cái trò quỷ gì.
Phiền muộn cả một ngày chỉ nháy mắt đã bị quét sạch sành sanh.
Anh vui vẻ ngồi trước bàn cơm, đọc tin tức kinh tế và tài chính trong ngày.
An Chỉ Manh đi xuống lâu, ngồi vào bàn cơm. Nhìn thức ăn trên bàn, một phần bò bít tết cùng một ly rượu vang đỏ, còn có một phần canh, một phần salad hoa quả cùng salad rau xanh.
Mắt nhìn đồ dùng bằng bạc đều đổi thành gốm sứ, cảm thấy vị tổng thống này đúng là quá xa xỉ rồi.
Người hầu lặng lẽ mang đồ ăn lên cho hai người, lại lặng lẽ lui xuống.
An Chỉ Manh thấy anh buông tờ báo xuống, liền trưng ra khuôn mặt tươi cười hỏi: "Tổng thống đại nhân, hôm nay ngài có vui không?"
"Ừ." Anh cầm dao nĩa, ưu nhã cắt thịt bò.
Tâm tình tốt, đợi lát nữa biết chuyện cô làm, khẳng định sẽ để cô chết rất thảm.
Nghĩ đến đây, cô càng thêm hứng thú.
Nhanh chóng ngồi sát lại gần anh, đồ ăn cũng chuyển tới gần.
Khuôn mặt nhỏ cười ra hoa."Tổng thống đại nhân, bò bít tết ăn ngon không?"
"Ừ." Cận Tư Hàn liếc cô gái không bình thường này một cái, vẫn giữ im lặng.
"Tổng thống đại nhân, nghe nói ngài yêu dân như con. Thành phố R được ngài quản lí phát triển nhất. Ngài còn trẻ, đẹp và đầy hứa hẹn như vậỵ, hẳn là đối với hôn thê tương lai của mình có yêu cầu rất cao ha!" (Thành phố R do tổng thống cai trị theo kiểu thức cha truyền con nối)
Cô ngước đôi mắt đầy mong đợi nhìn anh, chỉ cần anh nói ra bất kì yêu cầu nào, cô có thể lấy lí do không phù hợp với yêu cầu đấy để rời đi. Hahhahaha….
Anh buông dao dĩa trong tay, nhìn cô gái trước mặt.
Tất cả ý tứ đều được thể hiện rõ trên gương mặt nhỏ kia rồi.
Nếu anh không đùa cô, liền cảm thấy thật đáng tiếc.
"Cô cảm thấy phụ nữ thế nào sẽ xứng với tôi đây?"
"Ha ha... Tổng thống đại nhân có tiền có quyền, có trí tuệ, có nhan sắc, còn là trai tân, thế giới này thiếu gì phụ nữ hợp với ngài chứ." Cô cảm thấy thật khinh bỉ chính mình, bởi vì, cô trực tiếp đem mặt mũi ném ra ngoài hết rồi.
"A!" Cận Tư Hàn quét mắt qua gương mặt nhỏ nhắn đang bối rối kia, vô cùng vui vẻ.
ANh thích bộ dáng đáng yêu của cô khi phải miễn cưỡng khen anh.
Bình luận facebook