Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Đánh đổi thân thể chính mình chỉ để rời đi, điều này càng khiến tâm anh hoảng loạn.
"Cô muốn rời khỏi tôi vậy sao?" Giọng người đàn ông lạnh lẽo nhưng lại mang chút gì đó tan nát cõi lòng.
"Tổng thống đại nhân, ngài nói giỡn rồi. Tôi muốn rời đi, cũng chẳng thể đi, ngài nói đúng không?" Cô nhếch miệng lên một góc 15 độ, châm chọc nhìn anh.
"Biết thì tốt, không có sự đồng ý của tôi, cô đừng mong rời đi." Mắt đen hiện lên ngoan ý, đã không giữ được tâm, vậy phải giữ lại được người.
Mắt nhìn ánh mắt phòng bị của cô, đáy mắt đen khẽ che giấu đau đớn.
Anh đặt cô lên giường, xoay người rời phòng.
Anh vừa đi, An Chỉ Manh liền nằm xuống, nước mắt sợ hãi lại một lần nữa tràn mi.
Thẫn thờ một phút đồng hồ, cô nhanh chóng đứng dậy, như kẻ điên lục lọi trong tủ quần áo.
Cô lấy ra một chiếc áo dài tay, lại tiếp tục lấy ra một chiếc áo khoác dài tay nữa
Tay chân luống cuống mặc quần áo, mãi đến khi đã che được hết những thứ cần che, cô mới có chút cảm giác an toàn.
Bên tai truyền đến thanh âm tay cầm cửa chuyển động, cô như chim sợ cành cong nhanh chóng vọt đến trên giường.
Tay với lấy chăn, lại đắp lên người mình, trốn thu lu trong góc.
Hai tay ôm chân, đầu chôn thật sâu giữa đó.
Cô phong tỏa nội tâm bên trong, cách li với thế giới bên ngoài.
Cận Tư Hàn mang bữa tối đi tới, thấy cô như thế, lòng không khỏi co rút đau đớn.
Anh kéo chăn, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Thanh âm không tự giác nhu hòa b dần."Ăn cơm đi, tôi cam đoan không động vào cô."
An Chỉ Manh không tin tưởng nhìn anh, tay vẫn nắm chặt góc chăn.
Anh hít sâu rồi thở dài một hơi."Tôi cam đoan, chỉ cần cô ăn cơm."
Cô vẫn nghi ngờ nhìn anh, không nói bất kì câu nào, nhưng qua ánh mắt cũng thể hiện ý nghĩ sâu trong tâm cô.
Bỗng nhiên bị kéo một phát, chăn bị ném mạnh qua nơi khác. Cánh tay dài chụp tới, khống chế cô trong ngực mình.
Ngón tay bóp lấy cằm của cô, không để cho cô cứ mãi ngậm miệng như vậy.
Anh thô bạo dùng muỗng bón cơm cho cô.
"Phi..." An chỉ Manh phun toàn bộ số cơm lên mặt anh, cười nhạt nhẽo.
Anh cầm chén lên, xúc miếng lớn đưa vào miệng mình, sau đó trực tiếp cúi đầu chặn lấy môi cô, thô bạo cạy mở hai hàm răng của cô, truyền từng chút từng chút cháo hải sản vào miệng cô.
THấy cô muốn phun ra, anh không thể không duy trì hôn sâu hơn, thẳng đến khi cô nuốt hết thức ăn vào bụng, anh mới lưu luyến rời đi.
An Chỉ Manh ác độc nhìn anh, cười lạnh.
Cận Tư Hàn không nhìn thẳng cô, lần lượt đem cháo trong miệng mớm cho cô.
MÃi đến khi cô ăn xong 2 bát cháo hải sản, anh mới cầm lấy khăn giấy bên cạnh, giúp cô lau miệng.
"Về sau ngoan ngoãn ăn cơm, tôi sẽ không động vào cô." Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời.
An Chỉ Manh từ đầu đến cuối đều cười lạnh, không muốn nói nửa chữ với anh.
Cô chỉ sợ mình vừa mở miệng liền muốn cắn chết anh.
Thấy cô vẫn phòng bị mình như vậy, Cân Tư Hàn bưng bát đi ra ngoài.
Quản gia nhìn tổng thống bưng bát xuống, bị dọa đến mất đi ba hồn sáu phách.
Khi nào, tổng thống tiên sinh cao cao tại thượng lại quan tâm một người như vậy, tự mình bưng đồ ăn lên cho người đó.
Ông nhanh chóng tiếp nhận lấy bát trong tay anh.
"Ngày mai, nếu như cô ấy vẫn không chịu ăn cơm thì gọi điện cho tôi."
"Được rồi, Tổng Thống tiên sinh." Nhìn bóng lưng cô đơn của Tổng Thống tiên sinh, ông vô cùng xót xa.
"Cô muốn rời khỏi tôi vậy sao?" Giọng người đàn ông lạnh lẽo nhưng lại mang chút gì đó tan nát cõi lòng.
"Tổng thống đại nhân, ngài nói giỡn rồi. Tôi muốn rời đi, cũng chẳng thể đi, ngài nói đúng không?" Cô nhếch miệng lên một góc 15 độ, châm chọc nhìn anh.
"Biết thì tốt, không có sự đồng ý của tôi, cô đừng mong rời đi." Mắt đen hiện lên ngoan ý, đã không giữ được tâm, vậy phải giữ lại được người.
Mắt nhìn ánh mắt phòng bị của cô, đáy mắt đen khẽ che giấu đau đớn.
Anh đặt cô lên giường, xoay người rời phòng.
Anh vừa đi, An Chỉ Manh liền nằm xuống, nước mắt sợ hãi lại một lần nữa tràn mi.
Thẫn thờ một phút đồng hồ, cô nhanh chóng đứng dậy, như kẻ điên lục lọi trong tủ quần áo.
Cô lấy ra một chiếc áo dài tay, lại tiếp tục lấy ra một chiếc áo khoác dài tay nữa
Tay chân luống cuống mặc quần áo, mãi đến khi đã che được hết những thứ cần che, cô mới có chút cảm giác an toàn.
Bên tai truyền đến thanh âm tay cầm cửa chuyển động, cô như chim sợ cành cong nhanh chóng vọt đến trên giường.
Tay với lấy chăn, lại đắp lên người mình, trốn thu lu trong góc.
Hai tay ôm chân, đầu chôn thật sâu giữa đó.
Cô phong tỏa nội tâm bên trong, cách li với thế giới bên ngoài.
Cận Tư Hàn mang bữa tối đi tới, thấy cô như thế, lòng không khỏi co rút đau đớn.
Anh kéo chăn, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Thanh âm không tự giác nhu hòa b dần."Ăn cơm đi, tôi cam đoan không động vào cô."
An Chỉ Manh không tin tưởng nhìn anh, tay vẫn nắm chặt góc chăn.
Anh hít sâu rồi thở dài một hơi."Tôi cam đoan, chỉ cần cô ăn cơm."
Cô vẫn nghi ngờ nhìn anh, không nói bất kì câu nào, nhưng qua ánh mắt cũng thể hiện ý nghĩ sâu trong tâm cô.
Bỗng nhiên bị kéo một phát, chăn bị ném mạnh qua nơi khác. Cánh tay dài chụp tới, khống chế cô trong ngực mình.
Ngón tay bóp lấy cằm của cô, không để cho cô cứ mãi ngậm miệng như vậy.
Anh thô bạo dùng muỗng bón cơm cho cô.
"Phi..." An chỉ Manh phun toàn bộ số cơm lên mặt anh, cười nhạt nhẽo.
Anh cầm chén lên, xúc miếng lớn đưa vào miệng mình, sau đó trực tiếp cúi đầu chặn lấy môi cô, thô bạo cạy mở hai hàm răng của cô, truyền từng chút từng chút cháo hải sản vào miệng cô.
THấy cô muốn phun ra, anh không thể không duy trì hôn sâu hơn, thẳng đến khi cô nuốt hết thức ăn vào bụng, anh mới lưu luyến rời đi.
An Chỉ Manh ác độc nhìn anh, cười lạnh.
Cận Tư Hàn không nhìn thẳng cô, lần lượt đem cháo trong miệng mớm cho cô.
MÃi đến khi cô ăn xong 2 bát cháo hải sản, anh mới cầm lấy khăn giấy bên cạnh, giúp cô lau miệng.
"Về sau ngoan ngoãn ăn cơm, tôi sẽ không động vào cô." Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời.
An Chỉ Manh từ đầu đến cuối đều cười lạnh, không muốn nói nửa chữ với anh.
Cô chỉ sợ mình vừa mở miệng liền muốn cắn chết anh.
Thấy cô vẫn phòng bị mình như vậy, Cân Tư Hàn bưng bát đi ra ngoài.
Quản gia nhìn tổng thống bưng bát xuống, bị dọa đến mất đi ba hồn sáu phách.
Khi nào, tổng thống tiên sinh cao cao tại thượng lại quan tâm một người như vậy, tự mình bưng đồ ăn lên cho người đó.
Ông nhanh chóng tiếp nhận lấy bát trong tay anh.
"Ngày mai, nếu như cô ấy vẫn không chịu ăn cơm thì gọi điện cho tôi."
"Được rồi, Tổng Thống tiên sinh." Nhìn bóng lưng cô đơn của Tổng Thống tiên sinh, ông vô cùng xót xa.
Bình luận facebook