Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 225
Editor: May
“Em nhìn tôi như thế, có phải muốn tôi làm cái gì hay không?”
Tình Không nhanh chóng dời mắt đi, chu chu miệng, nhỏ giọng nói, “Anh có mắt xuyên thấu?”
Tay Sở Ngự Bắc ôm cô buộc chặt một chút, “Ánh mắt của em quá lửa nóng.”
Mặt Tình Không bạo hồng, cô gần như có thể cảm nhận được cơ bắp ngực co dãn của anh.
“Anh ôm chặt như thế, tôi không có sức lực.” Lời nói mềm mại kéo dài, rơi vào trong lỗ tai của người đàn ông hoàn toàn là ý vị làm nũng.
“Em lại nói chuyện như thế, hậu quả tự gánh.” Giọng nói người đàn ông cứng đờ thật sự câu người.
Mặt Tình Không càng đỏ hơn, “Vậy anh thả tôi xuống dưới.”
“Không thả……”
……
Sở Ngự Bắc vùi ở trong phòng Tình Không thật lâu, 12 giờ đêm mới rời đi, nhưng Tình Không trước sau không nhắc tới chuyện lễ vật.
Phó tổng thống đại nhân kiêu ngạo tự nhiên sẽ không chủ động nhắc tới, đầy cõi lòng chờ mong mà tiến vào, cuối cùng tràn ngập buồn bực rời đi.
Trở lại phòng của mình, Sở Ngự Bắc đứng ở bên cửa sổ, lấy bật lửa của mình qua “tách” bậc lửa đốt một điếu thuốc.
Trong khói thuốc quanh quẩn, dung nhan tuyệt sắc khuynh thành của anh như ẩn như hiện, trong tay thưởng thức bật lửa kia, cuối cùng vẫn là tâm tâm niệm niệm lễ vật của anh.
Cuối cùng anh đến ra một kết luận, có lẽ là trong lúc nhất thời Tình Không quên mất việc này.
Vì thế anh gọi điện thoại cho thím Lý, để bà mang túi nhỏ trên sô pha đến phòng Tình Không, cũng dặn dò bà đừng nói là anh phân phó.
Qua khoảng nửa tiếng, anh hút xong ba điếu thuốc rồi, nhửng cửa lớn phòng anh vẫn không hề có động tĩnh như cũ.
“Em nhìn tôi như thế, có phải muốn tôi làm cái gì hay không?”
Tình Không nhanh chóng dời mắt đi, chu chu miệng, nhỏ giọng nói, “Anh có mắt xuyên thấu?”
Tay Sở Ngự Bắc ôm cô buộc chặt một chút, “Ánh mắt của em quá lửa nóng.”
Mặt Tình Không bạo hồng, cô gần như có thể cảm nhận được cơ bắp ngực co dãn của anh.
“Anh ôm chặt như thế, tôi không có sức lực.” Lời nói mềm mại kéo dài, rơi vào trong lỗ tai của người đàn ông hoàn toàn là ý vị làm nũng.
“Em lại nói chuyện như thế, hậu quả tự gánh.” Giọng nói người đàn ông cứng đờ thật sự câu người.
Mặt Tình Không càng đỏ hơn, “Vậy anh thả tôi xuống dưới.”
“Không thả……”
……
Sở Ngự Bắc vùi ở trong phòng Tình Không thật lâu, 12 giờ đêm mới rời đi, nhưng Tình Không trước sau không nhắc tới chuyện lễ vật.
Phó tổng thống đại nhân kiêu ngạo tự nhiên sẽ không chủ động nhắc tới, đầy cõi lòng chờ mong mà tiến vào, cuối cùng tràn ngập buồn bực rời đi.
Trở lại phòng của mình, Sở Ngự Bắc đứng ở bên cửa sổ, lấy bật lửa của mình qua “tách” bậc lửa đốt một điếu thuốc.
Trong khói thuốc quanh quẩn, dung nhan tuyệt sắc khuynh thành của anh như ẩn như hiện, trong tay thưởng thức bật lửa kia, cuối cùng vẫn là tâm tâm niệm niệm lễ vật của anh.
Cuối cùng anh đến ra một kết luận, có lẽ là trong lúc nhất thời Tình Không quên mất việc này.
Vì thế anh gọi điện thoại cho thím Lý, để bà mang túi nhỏ trên sô pha đến phòng Tình Không, cũng dặn dò bà đừng nói là anh phân phó.
Qua khoảng nửa tiếng, anh hút xong ba điếu thuốc rồi, nhửng cửa lớn phòng anh vẫn không hề có động tĩnh như cũ.
Bình luận facebook