Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Editor: May
Ra hiệu một cái, Tiểu Thất đại gia “Ngao ô……” một tiếng thét dài, xẹt qua từ đỉnh đầu mọi người, trực tiếp đâm bay tên người hầu bắt lấy cánh tay Tình Không kia.
Lúc này Tiểu Thất đại gia cũng không phải là một con vật đại manh nào, giương mồm to như bồn máu, phóng thích uy áp toàn thân, có thể trực tiếp dọa người ta sợ tới mức hôn mê.
Những người khác thấy thế, sớm đã lập tức giải tán, Lộ Phồn Tinh tự nhiên nhớ rõ con quái vật khổng lồ này từng công kích mình, hai chân đã run đến không thôi, môi trở nên trắng bệch, khẩn trương mà bắt lấy tay Ôn Như Ngọc, đến lời nói cũng nói không nên lời.
Này cũng quá dọa người.
Lộ Sùng Hoa sớm đã nghe nói phó tổng thống có một sủng vật không giống người thường, nhưng không ngờ lại là một bá chủ như thế, lực công kích này cũng quá cường hãn.
Lộ Thúy Sơn vốn nâng đỡ ông đã là thối lui từng chút, ông chỉ có thể chuyển trọng tâm trên người lên phá trên quải trượng, mới có thể ổn định thân mình.
Sắc mặt cũng biến đổi.
“Tiểu Thất đại gia, cám ơn mày!”
Lộ Tình Không tự nhiên sẽ không để ý tới những người khác, cô vẫn luôn một mình tác chiến, thế đơn lực mỏng, giờ phút này nhìn thấy Tiểu Thất, nhìn thấy Sở Ngự Bắc, tựa như nhìn thấy chiến hữu của mình, giống như người thân chân chính.
Hốc mắt cô đỏ hồng, nhịn không được duỗi tay xoa xoa đầu Tiểu Thất.
Tiểu Thất đại gia thu hồi khí tràng toàn thân, bò ở bên chân Lộ Tình Không, thân mật cọ cọ chân cô, lại bắt đầu giả vờ làm sủng vật bán manh.
“Có làm sao không?”
Tiếng nói trầm thấp của Sở Ngự Bắc vang lên ở đại sảnh yên tĩnh không tiếng động, vẫn trước sau như một không mang theo độ ấm gì, nhưng Tình Không lại nghe ra ấm áp khác.
Cô nhìn anh ở xa xa, cong cong khóe môi, lắc đầu, “Tôi không có việc gì.”
Mày nhíu chặt của Sở Ngự Bắc thả lỏng một chút, ánh mắt thanh lãnh tiện đà chuyển sang phía Lộ Sùng Hoa.
“Ngày đó tôi đã nói không đủ rõ ràng ư?”
Lộ Sùng Hoa tự nhiên biết, anh hỏi, là những lời ngày đó anh nói Lộ Tình Không là người phụ nữ của anh.
Trước đây, ông thật sự không để trong lòng.
Hiện giờ, sợ là phải đánh giá lại một lần nữa, phân lượng của Lộ Tình Không ở trong cảm nhận của anh.
“Phó tổng thống đại nhân, chỉ là hiểu lầm, là Phồn Tinh không hiểu chuyện, hiểu lầm Tình Không lấy đồ của nó mới náo loạn chê cười, thật ra đều là chị em đùa giỡn mà thôi, để ngài chê cười.”
Rốt cuộc cũng là cán bộ kỳ cựu về hưu đã gặp qua sóng to gió lớn, nói mấy câu, liền biến chuyện này thành mâu thuẫn nhỏ của chị em gái, mâu thuẫn gia đình, tự nhiên không đáng lao sư động chúng.
“Ông nói như thế nào?” Sở Ngự Bắc nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, nhìn Lộ Tình Không.
“Lộ Phồn Tinh bôi nhọ tôi trộm đồ vật, người hầu tới đây bắt trộm, cứ như vậy liền thôi.” Lộ Tình Không nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Ra hiệu một cái, Tiểu Thất đại gia “Ngao ô……” một tiếng thét dài, xẹt qua từ đỉnh đầu mọi người, trực tiếp đâm bay tên người hầu bắt lấy cánh tay Tình Không kia.
Lúc này Tiểu Thất đại gia cũng không phải là một con vật đại manh nào, giương mồm to như bồn máu, phóng thích uy áp toàn thân, có thể trực tiếp dọa người ta sợ tới mức hôn mê.
Những người khác thấy thế, sớm đã lập tức giải tán, Lộ Phồn Tinh tự nhiên nhớ rõ con quái vật khổng lồ này từng công kích mình, hai chân đã run đến không thôi, môi trở nên trắng bệch, khẩn trương mà bắt lấy tay Ôn Như Ngọc, đến lời nói cũng nói không nên lời.
Này cũng quá dọa người.
Lộ Sùng Hoa sớm đã nghe nói phó tổng thống có một sủng vật không giống người thường, nhưng không ngờ lại là một bá chủ như thế, lực công kích này cũng quá cường hãn.
Lộ Thúy Sơn vốn nâng đỡ ông đã là thối lui từng chút, ông chỉ có thể chuyển trọng tâm trên người lên phá trên quải trượng, mới có thể ổn định thân mình.
Sắc mặt cũng biến đổi.
“Tiểu Thất đại gia, cám ơn mày!”
Lộ Tình Không tự nhiên sẽ không để ý tới những người khác, cô vẫn luôn một mình tác chiến, thế đơn lực mỏng, giờ phút này nhìn thấy Tiểu Thất, nhìn thấy Sở Ngự Bắc, tựa như nhìn thấy chiến hữu của mình, giống như người thân chân chính.
Hốc mắt cô đỏ hồng, nhịn không được duỗi tay xoa xoa đầu Tiểu Thất.
Tiểu Thất đại gia thu hồi khí tràng toàn thân, bò ở bên chân Lộ Tình Không, thân mật cọ cọ chân cô, lại bắt đầu giả vờ làm sủng vật bán manh.
“Có làm sao không?”
Tiếng nói trầm thấp của Sở Ngự Bắc vang lên ở đại sảnh yên tĩnh không tiếng động, vẫn trước sau như một không mang theo độ ấm gì, nhưng Tình Không lại nghe ra ấm áp khác.
Cô nhìn anh ở xa xa, cong cong khóe môi, lắc đầu, “Tôi không có việc gì.”
Mày nhíu chặt của Sở Ngự Bắc thả lỏng một chút, ánh mắt thanh lãnh tiện đà chuyển sang phía Lộ Sùng Hoa.
“Ngày đó tôi đã nói không đủ rõ ràng ư?”
Lộ Sùng Hoa tự nhiên biết, anh hỏi, là những lời ngày đó anh nói Lộ Tình Không là người phụ nữ của anh.
Trước đây, ông thật sự không để trong lòng.
Hiện giờ, sợ là phải đánh giá lại một lần nữa, phân lượng của Lộ Tình Không ở trong cảm nhận của anh.
“Phó tổng thống đại nhân, chỉ là hiểu lầm, là Phồn Tinh không hiểu chuyện, hiểu lầm Tình Không lấy đồ của nó mới náo loạn chê cười, thật ra đều là chị em đùa giỡn mà thôi, để ngài chê cười.”
Rốt cuộc cũng là cán bộ kỳ cựu về hưu đã gặp qua sóng to gió lớn, nói mấy câu, liền biến chuyện này thành mâu thuẫn nhỏ của chị em gái, mâu thuẫn gia đình, tự nhiên không đáng lao sư động chúng.
“Ông nói như thế nào?” Sở Ngự Bắc nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, nhìn Lộ Tình Không.
“Lộ Phồn Tinh bôi nhọ tôi trộm đồ vật, người hầu tới đây bắt trộm, cứ như vậy liền thôi.” Lộ Tình Không nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Bình luận facebook