Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Editor: May
Biết rõ cô nói chính là lời nói thật, trao đổi đồng giá cũng là chính miệng anh đưa ra, lúc trước anh không rõ cảm giác của mình với cô.
Thẳng đến giờ khắc này anh mới bỗng nhiên hiểu rõ, anh muốn không phải như vậy, hoặc là nói không chỉ như vậy, anh muốn, cũng không phải cô vì báo ân mà hiến thân, anh muốn cả thể xác và tinh thần, anh muốn linh hồn và thân thể cô hoàn hoàn triệt để thuộc về một mình Sở Ngự Bắc anh.
Giống như thiếu, cũng không phải là chuyện đó.
Chậm rãi, anh buông lỏng tay ra, môi lương bạc khẽ mở, “Đi ra ngoài!”
Tình Không vội vàng xuống dưới từ trên đùi anh, sửa sang lại quần áo, hốc mắt hồng hồng nhìn anh, “Đây là thứ duy nhất tôi có thể báo đáp anh, là chính anh không cần.”
“Đi ra ngoài!”
Tình Không ngẩng đầu lên, không cho nước mắt rơi xuống, nắm chặt vạt áo của mình, nhấc chân trần xoay người đi ra ngoài.
Sở Ngự Bắc nhìn bóng dáng quật cường kia, chân ngọc đâm mắt anh đau đớn thật sau, anh vung bàn tay lên, quét hết thảy đồ trên bàn rơi xuống mặt đất.
Trên thảm lông dê tuyết trắng, thình lình xuất hiện một tấm thẻ phụ màu đen, đó là nguyên nhân Sở Ngự Bắc nửa đêm gọi Lộ Tình Không tới đây.
Anh nhớ rõ, hôm nay cô nói không có tiền ăn cơm, nghèo đến muốn bán lễ phục dạ hội, tấm thẻ phụ này là anh sai người suốt đêm tạo ra, mới đưa đến trước khi Lộ Tình Không vào cửa vài phút.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, sự tình diễn biến thành như vậy.
Một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Tình Không liền tính toán lén rời đi.
Tiểu Thất đại gia thông minh đại khái là nhận thấy được ý đồ của cô, kéo lấy ống quần cô “Ngao ngao” kêu to, đánh thức thím Lý.
“Tình Không tiểu thư, cô ra cửa sớm như thế là muốn đi đâu? Để tiên sinh đi gọi tài xế chuẩn bị xe đi.”
Tình Không kêu khổ thấu trời, ai oán mà nhìn Tiểu Thất đại gia.
“Không cần đâu thím Lý, cháu là vội vàng về trường học đi học.”
“Nhưng lúc này mới hơn 6 giờ nha, tiên sinh đi ra ngoài chạy bộ còn chưa có trở về, tôi đi chuẩn bị cơm sáng, cháu ăn qua cơm sáng rồi đi đi.”
Tình Không vội vàng xua xua tay nói, “Không cần không cần, cháu thật sự rất gấp.”
“Nhưng giờ cũng không có xe xuống núi nha?”
“Cháu chuẩn bị chạy bộ xuống núi, rèn luyện thân thể.”
Tình Không nói xong liền chuẩn bị xoay người, kết quả, Tiểu Thất đại gia lập tức chạy đến phía trước chắn cô.
Tình Không bất đắc dĩ cong lưng, thương lượng với nó, “Chủ nhân nhà mày đồng ý ta rời đi, mày tránh ra được không?”
“Ai đồng ý cho cô rời đi!”
Tiếng nói thanh lãnh không mang theo độ ấm xen vào, Lộ Tình Không sợ tới mức trái tim đều treo không một chút.
Biết rõ cô nói chính là lời nói thật, trao đổi đồng giá cũng là chính miệng anh đưa ra, lúc trước anh không rõ cảm giác của mình với cô.
Thẳng đến giờ khắc này anh mới bỗng nhiên hiểu rõ, anh muốn không phải như vậy, hoặc là nói không chỉ như vậy, anh muốn, cũng không phải cô vì báo ân mà hiến thân, anh muốn cả thể xác và tinh thần, anh muốn linh hồn và thân thể cô hoàn hoàn triệt để thuộc về một mình Sở Ngự Bắc anh.
Giống như thiếu, cũng không phải là chuyện đó.
Chậm rãi, anh buông lỏng tay ra, môi lương bạc khẽ mở, “Đi ra ngoài!”
Tình Không vội vàng xuống dưới từ trên đùi anh, sửa sang lại quần áo, hốc mắt hồng hồng nhìn anh, “Đây là thứ duy nhất tôi có thể báo đáp anh, là chính anh không cần.”
“Đi ra ngoài!”
Tình Không ngẩng đầu lên, không cho nước mắt rơi xuống, nắm chặt vạt áo của mình, nhấc chân trần xoay người đi ra ngoài.
Sở Ngự Bắc nhìn bóng dáng quật cường kia, chân ngọc đâm mắt anh đau đớn thật sau, anh vung bàn tay lên, quét hết thảy đồ trên bàn rơi xuống mặt đất.
Trên thảm lông dê tuyết trắng, thình lình xuất hiện một tấm thẻ phụ màu đen, đó là nguyên nhân Sở Ngự Bắc nửa đêm gọi Lộ Tình Không tới đây.
Anh nhớ rõ, hôm nay cô nói không có tiền ăn cơm, nghèo đến muốn bán lễ phục dạ hội, tấm thẻ phụ này là anh sai người suốt đêm tạo ra, mới đưa đến trước khi Lộ Tình Không vào cửa vài phút.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, sự tình diễn biến thành như vậy.
Một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Tình Không liền tính toán lén rời đi.
Tiểu Thất đại gia thông minh đại khái là nhận thấy được ý đồ của cô, kéo lấy ống quần cô “Ngao ngao” kêu to, đánh thức thím Lý.
“Tình Không tiểu thư, cô ra cửa sớm như thế là muốn đi đâu? Để tiên sinh đi gọi tài xế chuẩn bị xe đi.”
Tình Không kêu khổ thấu trời, ai oán mà nhìn Tiểu Thất đại gia.
“Không cần đâu thím Lý, cháu là vội vàng về trường học đi học.”
“Nhưng lúc này mới hơn 6 giờ nha, tiên sinh đi ra ngoài chạy bộ còn chưa có trở về, tôi đi chuẩn bị cơm sáng, cháu ăn qua cơm sáng rồi đi đi.”
Tình Không vội vàng xua xua tay nói, “Không cần không cần, cháu thật sự rất gấp.”
“Nhưng giờ cũng không có xe xuống núi nha?”
“Cháu chuẩn bị chạy bộ xuống núi, rèn luyện thân thể.”
Tình Không nói xong liền chuẩn bị xoay người, kết quả, Tiểu Thất đại gia lập tức chạy đến phía trước chắn cô.
Tình Không bất đắc dĩ cong lưng, thương lượng với nó, “Chủ nhân nhà mày đồng ý ta rời đi, mày tránh ra được không?”
“Ai đồng ý cho cô rời đi!”
Tiếng nói thanh lãnh không mang theo độ ấm xen vào, Lộ Tình Không sợ tới mức trái tim đều treo không một chút.
Bình luận facebook