• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trả Thù Người Đã Từng Thương (1 Viewer)

  • Phần 4

Trả Thù Người Đã Từng Thương​





Phần 4


Cũng may lúc đó con Ngọc không uống nước, nếu không kiểu gì nó cũng sặc nước phun hết vào mặt tôi. Nó trợn tròn mắt, nhìn tôi như người ngoài hành tinh, nhăn nhó hỏi lại:


– Mày có bị điên không đấy? Trả thù kiểu đấy không những thiệt thân mày mà có khi còn chẳng có tác dụng gì cả. Thứ nhất cứ cho là mày đẹp gái đi, nhưng có chắc mày tán được nó không? Thứ hai nếu mày tán được thì sao? Thằng đàn ông nào chẳng lăng nhăng, chơi bời một tý cũng có sao, nó quay về xin lỗi con Yến một câu là lại hòa. Chỉ thiệt bản thân mày thôi. Thôi, bài này không chơi được, tìm bài khác.
– Không, tao quyết rồi. Tao không đánh đập gì con Yến nữa, cái nó làm tổn thương người khác không phải là thể xác mà là tinh thần mày hiểu không? Phải trả lại nó bằng tinh thần, cho nó đau khổ không ngóc đầu dậy được.


Ngọc là người thấu hiểu nhất nỗi đau mười năm nay tôi phải gánh chịu, đến bây giờ chuyện ra nông nỗi này chẳng qua cũng chỉ là giọt nước tràn ly, tất cả đã khiến suy nghĩ của tôi phải thay đổi. Mà thật ra ai rơi vào hoàn cảnh của tôi thì cũng thế thôi, không thể nào tiếp tục nhẫn nhịn được. Nhịn quá hóa ra đần.


Con Ngọc muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng thở dài:


– Mày nghĩ kỹ chưa? Quyết thật đấy à?
– Ừ, đằng nào bây giờ cũng chẳng có người yêu. Tán tỉnh nó thử cho vui. Mà giật chồng người khác chắc không bị đi tù đâu nhỉ?
– Không tù nhưng sẽ bị cả xã hội phỉ nhổ vì là Tuesday. Mà mày biết Tuesday là gì không?
– Là thứ ba à?
– Ờ, gọi nôm na là con giáp thứ mười ba đấy. Tất cả mọi người sẽ dìm mày chết trong nước bọt, sau đó sẽ đem cái mặt mày đi rêu rao khắp nơi, nhục không có chỗ chui. Đấy là chưa tính con Yến thuê người đánh ghen, cắt tóc cạo đầu mày bôi vôi, lấy dao lam rạch mặt mày, xé quần áo đổ mắm tôm vào người mày.


Tôi gật gù, sờ sờ cằm ra vẻ đã hiểu:


– Ừ, cũng không kinh khủng lắm, chấp nhận được.


Khỏi phải nói, con Ngọc mất công dọa dẫm tôi như thế mà mặt tôi vẫn dửng dưng như không làm nó tức điên:


– Mày không sợ à An? Có thể nghĩ cách khác cơ mà, sao cứ phải trả thù kiểu cực đoan như thế? Trước giờ mày sợ nhất người khác coi thường cơ mà.
– Tao thay máu rồi. Thôi mày không phải khuyên tao mất công, ý tao thế, không thay đổi đâu. Giờ giao nhiệm vụ cho mày tìm hiểu người yêu con Yến rồi báo cáo lại tao.
– Thế mày không sợ nó lôi mày lên giường à?
– Lúc đó tính.


Thế là, những ngày tiếp theo tôi bắt đầu lên kế hoạch tiếp cận người yêu của Yến, đồng thời cũng biến cuộc đời của mình rẽ sang một con đường khác, tôi không biết sự lựa chọn ấy của mình là đúng hay sai, thế nhưng thật lòng mà nói, cho đến tận bây giờ tôi vẫn nghĩ mình đã gặp được một người đàn ông tuyệt vời đến mức dù tôi có bị cả xã hội phỉ nhổ, tôi cũng không hề ân hận. Từng có được anh và yêu anh trong đời, đó là may mắn nhất kiếp này của tôi.


Dẫu có được lựa chọn lại, tôi vẫn sẽ chọn như thế thôi!!!


Mấy ngày hôm sau, việc tìm kiếm thông tin về người yêu Yến vẫn chẳng có tý tiến triển gì cả, đời có giống như là trong phim đâu mà điều tra tý là ra. Mãi đến hơn một tuần sau, Ngọc mới dò là được tin người yêu Yến tên là Quang, làm giám đốc một công ty chuyên về nội thất, năm nay mới gần ba mươi tuổi.


Con Ngọc kéo tay tôi, bày ra vẻ mặt bất mãn:


– Này, sao những đứa khốn nạn lại thường vớ được hàng ngon nhỉ?
– Sao mày biết ngon?
– Thì mới ba mươi mà tự mở công ty được rồi, chả ngon thì là gì? Mà mày hên nhé, ngành mày học cũng liên quan đến việc công ty nó kinh doanh luôn.
– Biết nó tự mở hay bố nó mở. Nhà con Yến giàu, nên toàn quen nhà đại gia thôi, khả năng thằng này cũng là con nhà có điều kiện, công tử bột.
– Chịu đấy, tao điều tra trên lòi mắt mới biết được sơ sơ có thế. Nhưng mà không biết có đẹp trai không hay là nhất lé nhì lùn nhỉ?
– Lé lùn quan trọng gì, quan trọng là tao phải tán được kia kìa.
– Lé lùn thì mày càng dễ tán chứ sao? Chỉ sợ nó vừa giàu vừa đẹp trai thôi, đến lúc đó thì có xếp hàng cũng chả tới lượt mày.
– Nó mà vừa giàu vừa đẹp trai thì cũng chả đến lượt con Yến, con Yến nhà giàu thật nhưng cũng đếch đến nỗi đẹp như hoa hậu đâu, chân còn như hai cây cột điện nở hoa ấy. Chắc thằng này cũng thường thôi.


Trong lòng tôi tự tin là thế, thế nhưng lúc gặp người đàn ông tên Quang kia, tôi mới biết mình đã nhầm, nhầm hoàn toàn.


Sau khi xin nghỉ việc, à không, bị đuổi việc ở công ty cũ, tôi mang hồ sơ đến công ty nội thất của Quang xin việc. Thật ra công ty này cũng không đến nỗi lớn lắm, mới thành lập được gần hai năm, văn phòng đại diện cũng không sang trọng như các công ty mới mở khác mà rất giản dị bình thường. Lúc tôi đến phòng nhân sự xin việc, còn phát hiện ra ở đây không có vách ngăn mỗi phòng ban mà tường được dựng bằng mấy chậu cây xanh, nhìn rất gần gũi thoải mái.


– Em chào chị ạ, em đọc tin tức thấy công ty mình đang tuyển nhân viên, em đến nộp hồ sơ xin việc ạ.


Chị nhân viên ở đấy đang tất bật làm việc, thấy tôi đến thì chỉ liếc một cái rồi nói:


– Ừ, em ngồi đó đi, chờ chị chút.


Tôi nghe lời ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn tốc độ làm việc của tất cả các nhân viên trong công ty, ai cũng đều tập trung làm công việc của mình dù chẳng có quản lý giám sát 24/24, tự nhiên lại thấy khâm phục ông Quang này thật. Ở công ty cũ của tôi, ban lãnh đạo ngày nào cũng đi kiểm tra, nhắc mỏi mồm mà một số người cũng không tập trung được, cứ hở ra lại làm việc riêng. Ở đây chẳng cần ai nhắc, cũng chẳng có vách che, thế mà ai cũng chăm chỉ.


Một lúc sau đó, chị kia quay sang nhìn tôi, nở nụ cười:


– Nhanh thật, mới đăng tin lúc sáng mà đã có người chuẩn bị sẵn hồ sơ mang đến rồi. Em tên gì?
– Em tên An ạ. Em hai tư tuổi, trước tốt nghiệp Đại học Kiến trúc ạ.
– Con gái mà học kiến trúc à? Hơi bị hiếm đấy, chị xem hồ sơ nào.


Sau khi xem hồ sơ của tôi xong, trên mặt chị ấy có vẻ hài lòng, không biết là do bằng cấp của tôi là loại khá hay là vì tôi từng có kinh nghiệm làm việc hai năm ở một công ty lớn hơn công ty chị ấy nên mới thế. Chị ấy ngẩng đầu nhìn tôi một lượt rồi bắt đầu hỏi:


– Sao em nghỉ việc ở công ty cũ?
– Môi trường làm việc không hợp ạ. Em thích môi trường năng động, nhưng công ty cũ thì môi trường tuy khắt khe nhưng không hợp với em.
– Theo em môi trường năng động là như thế nào?


Tôi cười, chỉ vào những người ngồi xung quan đang tập trung làm việc:


– Như kia ạ. Nãy giờ em đến, chưa thấy ai làm việc riêng cả.


Cuối cùng sau khi phỏng vấn xong, cũng như các công ty khác, họ không trả lời nhận ngay mà bảo tôi về nhà đợi kết quả.


Trong mấy ngày nằm nhà không có việc gì làm, tôi lên mạng nghiên cứu thêm về công ty nội thất của Quang, còn tải một khóa học về thiết kế nội thất để có thêm kinh nghiệm, sau này còn phục vụ cho kế hoạch tán tỉnh anh ta của mình.


Lúc đó, tôi giống như bị thù hận dắt mũi, không cảm thấy đau khổ hay luyến tiếc những chuyện đã qua mà chỉ muốn những người gây ra phải trả giá. Trước tiên là kẻ đầu sỏ là con Yến, sau là đến Minh. Tôi không muốn nghĩ đến hậu quả thế nào vì đời tôi còn cái gì nữa đâu, nếu đằng nào cũng chết thì nghĩ đến kết cục để làm gì? Cứ nhắm mắt mà bước đi không phải tốt hơn sao?


Tôi thở dài một tiếng rồi gập máy tính, vừa mới định đi nấu cơm thì điện thoại có người gọi đến. Là số máy bàn của công ty Quang.


– Alo ạ.
– Chị Nguyễn Thùy An phải không ạ?
– Vâng, đúng rồi, là em ạ.
– Em gọi điện đến cho chị từ công ty Việt Quang, thông báo cho chị biết chị đã trúng tuyển vào bộ phận thiết kế công ty em, ngày mai chị đến công ty làm các thủ tục nhận việc nhé.
– Vâng ạ, ngày mai em đến ạ. Em cảm ơn chị.
– Vâng, không có gì, chào chị.


Cúp máy xong xuôi, tôi lại gọi điện thoại cho Ngọc, thông báo việc mình trúng tuyển với nó, lần đầu tiên tôi xin được việc mà nó không cười:


– Giờ vẫn còn kịp đấy An, suy nghĩ thêm đi.
– Suy nghĩ gì được, bây giờ đâm lao rồi thì phải theo lao thôi. Đằng nào cũng phí bốn năm rồi, phí thêm một năm nữa chắc không sao đâu. Tao cũng không có ý định lấy chồng nữa.
– Nhưng trả thù kiểu này thiệt thân mày, khổ lắm, đàn ông nó có thiệt đâu, chỉ thiệt mình thôi.
– Tao cũng đang muốn kiếm thằng nào bóc tem tao đây. Bằng này tuổi mà vẫn còn tem chắc háng mọc mạng nhện rồi. Không tìm đứa bóc thì chờ chết già mang theo mất.
– Muốn bóc tem thì lên bar ấy, vớ thằng nào đẹp trai, gạ nó tình một đêm, thiếu giống gì?
– Thôi, đang có sẵn lão Quang, tội gì không làm.


Con Ngọc cũng bất lực trước thái độ lì lợm của tôi, cuối cùng đành phải chuyển đề tài:


– Thế có đi mua quần áo phấn son các kiểu mai đi làm không? Muốn câu được trai thì ngoại hình nhìn phải ngon nghẻ cái đã.
– Được đấy, nhưng tao không có xe, mày đến đón nhé.
– Ok, thay đồ đi, mười lăm phút nữa đến.


Con Ngọc ở một công ty bất động sản, mà nghề bất động sản thì phải ra ngoài suốt nên thời gian của nó rất tự do, thích đi là đi. Nó đi ô tô đến đón tôi, sau đó dẫn tôi đi mua ít quần áo và mỹ phẩm, còn dặn đi dặn lại tôi phải giữ mình, đừng có thấy lão Quang kia bật đèn xanh cái là lao vào cởi quần áo ngay, phụ nữ phải kiêu thì đàn ông mới thấy thú vị.


Với một đứa suốt bốn năm chỉ yêu một người như tôi thì kinh nghiệm tình trường không bằng nó thật, cho nên tôi nghiêm túc tiếp thu rồi gật gù đồng ý.


Ngày hôm sau, tôi mặc một bộ đồ công sở gọn gàng đến công ty nhận việc, làm các thủ tục xong xuôi thì được mấy anh chị trong công ty xếp cho ngồi một chỗ trong phòng thiết kế.


Gọi là phòng thế thôi chứ cả một tầng nhà không có tường ngăn mà chỉ chia ra bằng mấy chậu cây cảnh nên phòng này có thể nhìn thấy phòng kia, người này có thể thấy người kia làm việc. Tôi để ý thấy có một phòng được tách hẳn ra riêng biệt, ba mặt tường được làm bằng kính chịu lực hết, chắc nơi đó là phòng của Quang.


– Chị An, làm gì mà ngây người ra thế?


Tôi giật mình quay lại, thấy bé làm cùng tên Nhu đang chăm chú nhìn mình, hơi ngại nên nói:


– Chị đang nhìn xem phòng giám đốc ở đâu, sau còn biết đường đến trình ký.
– Đấy, phòng bằng kính đấy. Phòng anh Quang ở đấy. Nhưng bây giờ anh ấy ra ngoài đi ký hợp đồng rồi, không có trong đó đâu.


Phòng làm việc bằng kính mờ, người ngoài vẫn có thể nhìn thấp thoáng được người bên trong đang làm gì. Tôi nghĩ chắc ông Quang này cũng đàng hoàng đạo mạo, không thích chơi trò tình yêu nơi công sở nên mới thiết kế phòng làm việc của mình như thế. Tôi cười bảo bé Nhu:


– Sếp có khó tính không em? Chị mới đến nên không biết thế nào, có gì em bảo chị với nhé.


Nhu lắc đầu, tay tiếp tục vẽ bản thiết kế dưới bàn nhưng miệng thì vẫn buôn dưa lê với tôi:


– Không, anh Quang dễ tính lắm, nhưng mà dễ theo kiểu gần gũi chứ không phải dễ cho nhân viên nhờn mặt đâu, cả công ty ai cũng quý.
– Thế á?
– Vâng, anh ấy chẳng bao giờ phải nhắc bọn em làm việc, nhưng mà chỉ cần ai lơ là công việc là khi họp anh ấy nói luôn. Không dọa trừ lương đâu, chỉ bảo “ai không muốn làm việc có thể đi ra ngoài, khi nào cảm thấy muốn làm tiếp thì quay lại đây, đừng làm người khác lây bệnh lười của mình”. Nói thế thôi nhưng chẳng ai dám vừa làm vừa chơi nữa.


Tôi nghe xong lại gật gù, đúng là khác sếp cũ của tôi thật, sếp cũ của tôi lúc nào cũng gào lên “chỉ tiêu, trừ lương, dọa đuổi việc” mà có ai sợ đâu, nghe muốn điếc cả tai.


Tôi không nói gì nữa mà cúi xuống tiếp tục làm việc, muốn có ấn tượng tốt với sếp kiểu này thì chắc phải thật siêng năng, thế là cả buổi tôi không dám hé răng một câu mà chỉ biết cắm đầu vẽ và vẽ.


Hôm đó, mãi đến tận gần cuối giờ chiều thì tôi mới chính thức được gặp “ông sếp mà cả công ty cũng quý” mà Nhu kể. Sắp tan ca thì có hai người đàn ông từ bên ngoài đi vào, một người mang theo cặp đựng tài liệu và một túi hoa quả, một người thì đi tay không.


Người mang theo cặp vừa về đến đã giơ cao túi hoa quả, cười toe cười toét gọi:


– Mọi người ơi, hôm nay sếp ký được hợp đồng, mua hoa quả về cho mọi người đây.


Cả công ty đang hăng say làm việc nghe xong bỗng nhiên như được tiếp thêm năng lượng, mọi người ai cũng vui vẻ chạy lại chỗ anh kia, luôn miệng nói: “Chúc mừng sếp nhé”, “Cảm ơn sếp ạ”, “Chỉ có sếp nhà mình ký xong hợp đồng mới mua quà về cho nhân viên thôi”, “Sếp muôn năm”.


Người đàn ông đi tay không, cũng chính là giám đốc công ty này nghe xong liền bật cười, dù anh ta cười rất nhẹ nhưng tôi chưa từng thấy ông sếp nào có nụ cười đẹp và thoải mái đến vậy với nhân viên, bỗng dưng không hiểu sao tim lại đập thình thịch.


– Mọi người cứ ăn thoải mái đi, hôm nay ký xong hợp đồng rồi, ăn xong rồi về sớm một bữa.
– Yeah, cảm ơn sếp ạ.


Quang nói xong thì gật đầu chào mọi người rồi đi vào phòng làm việc của mình, xuyên qua vách tường bằng kính, tôi thấy bóng anh ta ngồi xuống bàn rồi mở máy tính, không rõ là đang làm việc hay làm gì, nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì có cảm giác anh ta rất tập trung.


Ban nãy tôi đứng hơi xa nên chỉ thấy sơ sơ nửa khuôn mặt của Quang, dáng người cũng cao ráo, tóc tai cắt ngắn gọn gàng, mũi cao môi mỏng, đẹp trai theo kiểu điềm đạm chứ không giống như hình ảnh mấy công tử bột mà lúc trước tôi với Ngọc tưởng tượng. Nhất là giọng nói của anh ta, vừa dễ nghe vừa nhẹ nhàng, tông giọng trầm trầm ấm ấm, giọng nói này mà nói trong cuộc họp thì vừa có uy vừa dễ chịu, thảo nào nhân viên ở đây ai cũng đều quý anh ta.


Mười điểm cho ngoại hình, chưa biết thái độ với nhân viên ra sao nhưng ký hợp đồng xong còn nhớ mua quà về cho nhân viên, tôi chấm anh ta thêm năm điểm nữa về nhân phẩm. Chẳng hiểu sao một đứa như Yến lại có thể yêu được người kiểu này, nhưng tôi thấy so với mình, số phận của Yến đúng là may mắn hơn rất nhiều. Không biết nếu một ngày cô ta cũng bị phản bội như tôi thì sẽ ra sao?


Tối đó, tôi gọi điện thoại cho Ngọc, mới tám giờ mà giọng nó đã như vừa ngủ được một giấc, ngái ngủ mắng tôi:


– Ngủ cũng không yên với mày, nửa đêm nửa hôm gọi gì thế?
– Ngủ quái gì giờ này. Dậy, hỏi chuyện quan trọng đây.
– Chuyện gì mà quan trọng hơn chuyện ngủ của tao?
– Mày lấy được thông tin ông Quang là người yêu con Yến ở đâu thế?
– Sao? Không đúng à?
– Thì cứ trả lời đi xem nào.
– Con em họ tao chơi với một đứa trong lũ của con Yến, tao nhờ nó dò la, nó lại nhờ bạn nó dò la.
– Thế là tam sao thất bản à?


Con Ngọc nghe xong mới thấy không ổn, vội vàng bật dậy hỏi tôi:


– Không, thông tin chính xác đấy. Người yêu nó tên là Quang thật mà.
– Trên đời này thiếu quái gì người tên Quang.
– Nhưng mà sao? Ông Quang giám đốc công ty mày đầu hói bụng phệ, một vợ năm con rồi à?
– Không.
– Thế làm sao? Nói nhanh đi tao sốt ruột quá.
– Đẹp trai vãi mày ạ. Đẹp hơn mấy anh diễn viên Hàn Quốc của mày nhiều.


Ngọc “xì” một tiếng, tỏ vẻ không tin:


– Tao đếch tin, với cả loại như con Yến làm sao mà vớ được thằng ngon như thế được?
– Tao cũng không tin neeb mới gọi điện cho mày đây. Mày có nhầm không đấy hả con kia? Mày mà nhầm là tao cắt cổ mày lấy tiết ăn sống đấy.
– Không, nhầm là nhầm thế nào được. Tao hỏi đi hỏi lại hai lần mà. Hay giờ mày vào Facebook con Yến tìm xem có ảnh nào chụp chung với ông giám đốc công ty mày không, nếu có thì đúng, không có thì điều tra lại. Đằng nào mày cũng chưa bắt đầu tán tỉnh mà, đúng không?


Tôi tức nghiến răng kèn kẹt, sau cũng cúp điện thoại rồi mở Facebook dò Facebook con Yến, cũng may cùng thành phố nên tôi tìm tý là ra. Bình thường nó chơi bời đàn đúm nhưng trên Facebook thì chẳng khác gì gái ngoan, lúc nào cũng post ảnh ăn mặc kín đáo, status “Phật tại tâm”, đặc biệt là không tìm được một cái bình luận nào nó chửi bậy.


Trước tôi vẫn nhớ nó chửi tôi rất ngoa, chửi bậy cũng có mà đay nghiến cũng có, tôi chẳng biết tôi làm gì sai mà nó ghét tôi đến vậy. Mãi sau này mới biết nhà nó giàu nên coi thường tất cả con nhà nghèo, trong đó có cả tôi.


Tôi tìm ảnh trong Facebook nó một lúc, cuối cùng mãi mới thấy một tấm ảnh chụp nó và một người đàn ông, vì người kia ở hơi xa nên tôi không rõ có phải là Quang hay không, với cả mới gặp anh ta một lần nên tôi không chắc chắn lắm. Nhưng mà dáng người thì cũng hơi na ná nhau thì phải.


Ngồi mất mấy tiếng mà không tìm được thêm thông tin gì nữa, đến gần mười hai giờ tôi mới chán nản tắt máy tính đi ngủ. Không ngờ, còn chưa kịp thiếp đi thì điện thoại lại có người gọi đến.


Tôi thấy số lạ ban đầu không đoán ra là ai, mãi sau mới nhớ có người đã bị tôi xóa số từ mấy hôm trước. Tôi tắt đi không nghe nhưng Minh cứ gọi đi gọi lại, cuối cùng tôi bực bội bấm nút nghe, anh ta chưa kịp nói gì tôi đã chửi:


– Anh không cần ngủ nhưng tôi cần ngủ nhé, đừng có phá người khác, tôi gọi tổng đài báo anh quấy rối điện thoại giờ đấy.


Ở đầu dây bên kia im lặng, chỉ loáng thoáng nghe tiếng gió xào xạc, lúc sau, Minh mới bảo tôi:


– Anh nhớ em lắm, anh đang đứng trước cửa, em ra gặp anh một tý thôi.


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom