Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-54
CHƯƠNG 54: ĐỘT NHIÊN XUẤT HIỆN NGUY HIỂM
CHƯƠNG 54: ĐỘT NHIÊN XUẤT HIỆN NGUY HIỂM
Trong lòng Khiết Ninh bỗng giật mình, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, có chút chột dạ, không phải là anh ta thật sự làm như vậy chứ.
Cô thật sự là bị tức làm cho lú lẫn rồi, đây không phải là mình tự đào hố chôn mình sao?
Khiết Ninh rất muốn đánh vào cái miệng này của mình: “Anh không có quyền hạn chế tự do của tôi.”
“Cô cũng có năng lực cò kè mặc cả với tôi?” Người đàn ông cười nhẹ hỏi lại.
Lời nói lập tức bị kẹt trong cổ họng, sau một lúc lâu, Khiết Ninh mới cắn răng nhịn, tức giận mắng: “Anh... hèn hạ.”
“Cho đến bây giờ, tôi chưa từng nhận mình là người tốt.” Anh trả lời hời hợt.
Khiết Ninh thật sự bó tay rồi, không muốn cùng anh nói thêm một chữ nào, trực tiếp cúp điện thoại.
“Khốn nạn.” Nếu không phải vì em trai, cô đã sớm cao bay xa chạy, ai mà thèm quan tâm anh ta như thế nào.
Đúng là chủ nghĩa tư bản độc ác mà, khối u ác tính của xã hội, sao ông trời không dùng sấm sét đánh anh ta chết đi, cứu vớt một người dân hiền lành đang trong nước sôi lửa bỏng như cô.
Cô ném điện thoại, nhào lên giường, hung hăng đập đầu vào gối mấy lần, xem như là giải tỏa.
Ở đầu dây bên kia, lần đầu tiên Lưu Hoài Khang bị cô cúp điện thoại cũng không hề đen mặt, khóe miệng vậy mà lại hơi giương lên.
Lòng bàn tay ma sát với màn hình điện thoại di động, dường như là nghĩ đến chuyện thú vị gì đó, khóe miệng càng cong hơn.
Trần Nhạn giả bộ như không nhìn thấy, gục đầu xuống, thở phào một hơi.
Còn tưởng rằng hai người muốn cãi nhau nữa chứ.
“Thông báo bộ phận thị trường bắt đầu cuộc họp.” Thu lại đường cong nơi khóe miệng, Lưu Hoài Khang đứng dậy đi về phía phòng họp.
Trong cuộc họp, các vị quản lý cấp cao cảm thấy tổng giám đốc ngày thường không dễ nói chuyện, bây giờ lại dường như rất dễ nói chuyện.
Mặc dù trong lòng rất bất mãn, nhưng ngày hôm sau, Khiết Ninh cũng không bãi công.
Hợp đồng cũng đã ký rồi, không làm thì phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng, cô cũng không muốn chưa được gì mà đã mất.
Trong lúc nghỉ ngơi, Khiết Ninh mở tài khoản Facebook mà mấy ngày nay chưa hề đăng nhập.
Trước kia, Khiết Ninh cũng chẳng muốn chơi Facebook, từ khi Tô Mẫn làm người đại diện của cô, cô ta vậy mà lại yêu cầu cô hai ba ngày phải đăng tin lên Facebook, nói là để duy trì sự yêu thích của người hâm mộ.
Đây là thao tác gì đây?
Cặp mắt của Khiết Ninh trừng to, phát hiện fan hâm mộ trên Facebook của cô vậy mà lại vượt qua hai triệu.
“Mẫn Mẫn, fan hâm mộ trên Facebook của chị tăng thật nhiều.”
Tô Mẫn nghe như vậy thì cũng mở điện thoại lên, mừng rỡ nói: “Có thể là chị sắp hot rồi đó.”
Khiết Ninh lướt nhìn vào một bình luận lên top: “Em chắc chắn?”
“Cút khỏi ngành giải trí đi, bởi vì có người như cô ta nên mới khiến ngành giải trí dơ bẩn.”
Tô Mẫn lập tức nâng mặt lên: “Cô ta đây là ghen ghét chị.”
Khiết Ninh không thể phủ nhận, tắt giao diện Facebook.
Lúc này, hệ thống lại thông báo có người theo dõi cô.
Cô tùy ý mở lên nhìn một cái, chú ý tên Facebook, vậy mà lại là tên Lưu Hoài Khang.
Sẽ không thật sự là người đàn ông kia đó chứ? Khiết Ninh hoàn toàn có cảm giác bị giám sát.
Giống như là phát hiện bí mật khó lường nào đó, cô xoa cằm cẩn thận nghiên cứu tài khoản này.
Đáng tiếc là tài khoản này chỉ theo dõi ba người, tư liệu cũng rất đơn giản, cũng không có dấu tick chứng nhận.
Cuối cùng, Khiết Ninh đưa ra kết luận, không phải là Lưu Hoài Khang.
Để chuyện này sau đầu, Khiết Ninh tiếp tục công việc, lúc sắp hoàn thành, Trần Nhạn lại gọi điện thoại đến cho cô.
“Cô Khiết, tôi chờ cô ở bên ngoài.”
Khiết Ninh nhăn mày, muốn tới đón cô, sao lại không thông báo với cô cô một tiếng.
“Lưu Hoài Khang muốn gặp tôi?” Cô đây là biết rõ mà còn cố hỏi.
“Vâng, tổng giám đốc Lưu đã dặn dò tôi đến đón cô về Lê Viên.”
Ai mà thèm đi đến đó chứ, đương nhiên Khiết Ninh cũng không thể nói câu này ra khỏi miệng: “Chờ một lát.”
Liếc mắt nhìn Tô Mẫn ở bên cạnh, cô phải phí nhiều công sức mới nghĩ ra được một cái cớ lừa cô ta mà rời đi.
Sau khi đi ra ngoài, Khiết Ninh vừa nhìn liền thấy được xe của Trần Nhạn.
Trên đường đi, ngay cả một câu cô cũng không nói với Trần Nhạn, nghe theo dặn dò của Tô Mẫn, cô đăng tin lên Facebook.
“Tinh tinh.”
Bên tai truyền đến âm thanh thông báo quen thuộc, Khiết Ninh còn tưởng là điện thoại của mình, nhìn một hồi, kết quả là không phải.
Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc phát hiện màn hình điện thoại của Trần Nhạn sáng lên, phía trên chính là thông báo đầu tiên. Khiết Ninh cẩn thận nhìn lén, không phải là trạng thái lúc nãy mà cô mới đăng ư?
Vẻ mặt Khiết Ninh có chút quái dị, Trần Nhạn có tài khoản Facebook, đồng thời cũng theo dõi cô.
Tài khoản mà lúc nãy cô phát hiện sẽ không phải thật sự là Lưu Hoài Khang đi!
Khiết Ninh không kiềm chế bản thân được, hỏi anh ta: “Anh có chơi Facebook hả?”
Trần Nhạn lắc đầu: “Ngẫu nhiên coi một chút thôi.” Chủ yếu là xem trạng thái của cô, trong lòng của anh ta thầm nghĩ.
Khiết Ninh muốn hỏi là có phải Lưu Hoài Khang cũng chơi, nhưng mà cô lại không hỏi.
Anh ta có dùng hay không thì mắc mớ gì tới cô, nhưng trước đó thì cô cũng đã chú ý đến tài khoản có tên là Lưu Hoài Khang.
Cô lại mở Facebook ra lần nữa, nhấn vào cái tài khoản kia, ngạc nhiên phát hiện đây không phải là một tài khoản chết, mà còn thích trạng thái cô mới đăng lên.
À, vậy chắc là một tên giả mạo, Khiết Ninh dứt khoát suy nghĩ lạc quan.
Rất nhanh đã đến Lê Viện, thật trùng hợp, Lưu Hoài Khang cũng vừa mới trở về, Khiết Ninh gặp anh ở cửa ra vào.
Trần Nhạn đi khỏi, Khiết Ninh đi theo sau lưng Lưu Hoài Khang vào trong biệt thự.
Lưu Hoài Khang vào phòng bếp rót nước uống, Khiết Ninh đi lên lầu chuẩn bị tắm rửa.
Đi được nửa đường, ánh mắt của cô vô tình quét đến cửa sổ sát đất, phát hiện nơi đó vậy mà đột nhiên lại xuất hiện một cái bóng đen.
Cô bị dọa đến nín thở, bàn tay nắm chặt lại, rồi tầm mắt đi, cố gắng bình tĩnh bước xuống lầu.
Thị lực của cô luôn luôn tốt, chắc chắn ở sau cửa sổ sát đất có một người đang trốn.
Trên mặt duy trì vẻ bình thường, cô nháy mắt mấy cái về phía Lưu Hoài Khang, làm nũng nói: “Lưu Hoài Khang, em muốn uống sữa bò nóng.”
Cô vừa nói vừa âm thầm quan sát cửa sổ sát đất.
Đúng vào lúc này, bóng đen kia đột nhiên lại nhúc nhích, một cái đồ vật đen xì nhắm thẳng vào Lưu Hoài Khang.
Khiết Ninh lập tức sợ hãi la lớn: “Lưu Hoài Khang!”
Cô hét lên một tiếng nhào về phía Lưu Hoài Khang.
“Đùng!” Một tiếng súng vang lên, đau nhức kịch liệt truyền đến.
Động tác của cô cứng đờ, thân thể ngã xuống mặt đất.
“Khiết Ninh.” Lưu Hoài Khang ném ly sữa bò trên tay, lập tức ôm lấy cô tránh vào trong phòng bếp, lấy điện thoại di động ra gọi cho cảnh sát.
Kéo một ngăn tủ trong phòng bếp ra, bên trong có một cái góc tối nhỏ, lấy ra một cây súng lục.
“Chờ tôi.” Anh cúi thấp thân thể xuống, đi đến gần cánh cửa.
Khiết Ninh phải dốc hết sức lực toàn thân mới kéo được ống tay áo của anh: “Nguy... hiểm...”
Cô không muốn cho anh đi.
Trong phòng khách vang lên tiếng bước chân, người đó đang đi về phía phòng bếp.
“Đừng nói chuyện, cố gắng chịu đựng đi.” Lúc này, giọng nói của anh lại dịu dàng khác thường.
Đau đớn như xé rách khiến tinh thần của Khiết Ninh càng ngày càng suy yếu, cô không cản được hành động của Lưu Hoài Khang, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi qua đó, tầm nhìn càng mơ hồ hơn, sau đó hoàn toàn mất đi tri giác.
Lưu Hoài Khang biết anh nhất định phải nhanh chóng giải quyết người ở bên ngoài, sau đó đưa một đến bệnh viện. Mặc dù một phát súng vừa nãy không trúng vào vị trí quan trọng, nhưng mất máu quá nhiều cũng sẽ gây nguy hiểm cho tính mạng.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lưu Hoài Khang đã đi đến cửa.
Tiếng bước chân ở bên ngoài đột nhiên dừng lại, lông mày của anh nhướng một cái, thân thể bỗng nhiên tránh sang hướng bên cạnh.
Một viên đạn bay xuyên qua cửa phòng bếp, trực tiếp đụng vào tấm tường đối diện.
Sau đó lại từng viên từng viên liên tiếp.
Chợt, lại dừng lại.
Lưu Hoài Khang nhận ra được cái gì đó, nhanh chóng lùi về sau, chỉ nghe oành một tiếng, cửa phòng vậy mà bị nổ tung.
Lưu Hoài Khang lăn một vòng trên mặt đất, nhanh chóng xoay người nổ súng về phía cửa.
Ở cửa không có ai.
Anh không dám chớp mắt một cái, lùi về sau ngăn ở trước người Khiết Ninh.
“Đùng!” Một cánh tay duỗi ra từ bên cạnh, nổ súng về phía anh.
Nếu như anh né tránh, có thể Khiết Ninh sẽ trúng đạn lần nữa.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh nhanh chóng ôm eo Khiết Ninh tránh về phía bên cạnh.
Tiếng xé gió vang lên bên tai, viên đạn kia xẹt qua bên tai anh, trúng vào cạnh bàn.
Nhưng vào lúc này, người ở bên ngoài lại tiến đến lần nữa, không đợi Lưu Hoài Khang kịp phản ứng.
Trên mặt đất có một vật hình tròn lăn tới, tỏ ra khói trắng nồng đặc.
Lưu Hoài Khang vô ý hút mạnh một ngụm, chợt cảm thấy đầu óc sáo choáng váng hoa mắt.
Vì để duy trì sự tỉnh táo, anh vậy mà lại nhắm họng súng vào mình.
CHƯƠNG 54: ĐỘT NHIÊN XUẤT HIỆN NGUY HIỂM
Trong lòng Khiết Ninh bỗng giật mình, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, có chút chột dạ, không phải là anh ta thật sự làm như vậy chứ.
Cô thật sự là bị tức làm cho lú lẫn rồi, đây không phải là mình tự đào hố chôn mình sao?
Khiết Ninh rất muốn đánh vào cái miệng này của mình: “Anh không có quyền hạn chế tự do của tôi.”
“Cô cũng có năng lực cò kè mặc cả với tôi?” Người đàn ông cười nhẹ hỏi lại.
Lời nói lập tức bị kẹt trong cổ họng, sau một lúc lâu, Khiết Ninh mới cắn răng nhịn, tức giận mắng: “Anh... hèn hạ.”
“Cho đến bây giờ, tôi chưa từng nhận mình là người tốt.” Anh trả lời hời hợt.
Khiết Ninh thật sự bó tay rồi, không muốn cùng anh nói thêm một chữ nào, trực tiếp cúp điện thoại.
“Khốn nạn.” Nếu không phải vì em trai, cô đã sớm cao bay xa chạy, ai mà thèm quan tâm anh ta như thế nào.
Đúng là chủ nghĩa tư bản độc ác mà, khối u ác tính của xã hội, sao ông trời không dùng sấm sét đánh anh ta chết đi, cứu vớt một người dân hiền lành đang trong nước sôi lửa bỏng như cô.
Cô ném điện thoại, nhào lên giường, hung hăng đập đầu vào gối mấy lần, xem như là giải tỏa.
Ở đầu dây bên kia, lần đầu tiên Lưu Hoài Khang bị cô cúp điện thoại cũng không hề đen mặt, khóe miệng vậy mà lại hơi giương lên.
Lòng bàn tay ma sát với màn hình điện thoại di động, dường như là nghĩ đến chuyện thú vị gì đó, khóe miệng càng cong hơn.
Trần Nhạn giả bộ như không nhìn thấy, gục đầu xuống, thở phào một hơi.
Còn tưởng rằng hai người muốn cãi nhau nữa chứ.
“Thông báo bộ phận thị trường bắt đầu cuộc họp.” Thu lại đường cong nơi khóe miệng, Lưu Hoài Khang đứng dậy đi về phía phòng họp.
Trong cuộc họp, các vị quản lý cấp cao cảm thấy tổng giám đốc ngày thường không dễ nói chuyện, bây giờ lại dường như rất dễ nói chuyện.
Mặc dù trong lòng rất bất mãn, nhưng ngày hôm sau, Khiết Ninh cũng không bãi công.
Hợp đồng cũng đã ký rồi, không làm thì phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng, cô cũng không muốn chưa được gì mà đã mất.
Trong lúc nghỉ ngơi, Khiết Ninh mở tài khoản Facebook mà mấy ngày nay chưa hề đăng nhập.
Trước kia, Khiết Ninh cũng chẳng muốn chơi Facebook, từ khi Tô Mẫn làm người đại diện của cô, cô ta vậy mà lại yêu cầu cô hai ba ngày phải đăng tin lên Facebook, nói là để duy trì sự yêu thích của người hâm mộ.
Đây là thao tác gì đây?
Cặp mắt của Khiết Ninh trừng to, phát hiện fan hâm mộ trên Facebook của cô vậy mà lại vượt qua hai triệu.
“Mẫn Mẫn, fan hâm mộ trên Facebook của chị tăng thật nhiều.”
Tô Mẫn nghe như vậy thì cũng mở điện thoại lên, mừng rỡ nói: “Có thể là chị sắp hot rồi đó.”
Khiết Ninh lướt nhìn vào một bình luận lên top: “Em chắc chắn?”
“Cút khỏi ngành giải trí đi, bởi vì có người như cô ta nên mới khiến ngành giải trí dơ bẩn.”
Tô Mẫn lập tức nâng mặt lên: “Cô ta đây là ghen ghét chị.”
Khiết Ninh không thể phủ nhận, tắt giao diện Facebook.
Lúc này, hệ thống lại thông báo có người theo dõi cô.
Cô tùy ý mở lên nhìn một cái, chú ý tên Facebook, vậy mà lại là tên Lưu Hoài Khang.
Sẽ không thật sự là người đàn ông kia đó chứ? Khiết Ninh hoàn toàn có cảm giác bị giám sát.
Giống như là phát hiện bí mật khó lường nào đó, cô xoa cằm cẩn thận nghiên cứu tài khoản này.
Đáng tiếc là tài khoản này chỉ theo dõi ba người, tư liệu cũng rất đơn giản, cũng không có dấu tick chứng nhận.
Cuối cùng, Khiết Ninh đưa ra kết luận, không phải là Lưu Hoài Khang.
Để chuyện này sau đầu, Khiết Ninh tiếp tục công việc, lúc sắp hoàn thành, Trần Nhạn lại gọi điện thoại đến cho cô.
“Cô Khiết, tôi chờ cô ở bên ngoài.”
Khiết Ninh nhăn mày, muốn tới đón cô, sao lại không thông báo với cô cô một tiếng.
“Lưu Hoài Khang muốn gặp tôi?” Cô đây là biết rõ mà còn cố hỏi.
“Vâng, tổng giám đốc Lưu đã dặn dò tôi đến đón cô về Lê Viên.”
Ai mà thèm đi đến đó chứ, đương nhiên Khiết Ninh cũng không thể nói câu này ra khỏi miệng: “Chờ một lát.”
Liếc mắt nhìn Tô Mẫn ở bên cạnh, cô phải phí nhiều công sức mới nghĩ ra được một cái cớ lừa cô ta mà rời đi.
Sau khi đi ra ngoài, Khiết Ninh vừa nhìn liền thấy được xe của Trần Nhạn.
Trên đường đi, ngay cả một câu cô cũng không nói với Trần Nhạn, nghe theo dặn dò của Tô Mẫn, cô đăng tin lên Facebook.
“Tinh tinh.”
Bên tai truyền đến âm thanh thông báo quen thuộc, Khiết Ninh còn tưởng là điện thoại của mình, nhìn một hồi, kết quả là không phải.
Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc phát hiện màn hình điện thoại của Trần Nhạn sáng lên, phía trên chính là thông báo đầu tiên. Khiết Ninh cẩn thận nhìn lén, không phải là trạng thái lúc nãy mà cô mới đăng ư?
Vẻ mặt Khiết Ninh có chút quái dị, Trần Nhạn có tài khoản Facebook, đồng thời cũng theo dõi cô.
Tài khoản mà lúc nãy cô phát hiện sẽ không phải thật sự là Lưu Hoài Khang đi!
Khiết Ninh không kiềm chế bản thân được, hỏi anh ta: “Anh có chơi Facebook hả?”
Trần Nhạn lắc đầu: “Ngẫu nhiên coi một chút thôi.” Chủ yếu là xem trạng thái của cô, trong lòng của anh ta thầm nghĩ.
Khiết Ninh muốn hỏi là có phải Lưu Hoài Khang cũng chơi, nhưng mà cô lại không hỏi.
Anh ta có dùng hay không thì mắc mớ gì tới cô, nhưng trước đó thì cô cũng đã chú ý đến tài khoản có tên là Lưu Hoài Khang.
Cô lại mở Facebook ra lần nữa, nhấn vào cái tài khoản kia, ngạc nhiên phát hiện đây không phải là một tài khoản chết, mà còn thích trạng thái cô mới đăng lên.
À, vậy chắc là một tên giả mạo, Khiết Ninh dứt khoát suy nghĩ lạc quan.
Rất nhanh đã đến Lê Viện, thật trùng hợp, Lưu Hoài Khang cũng vừa mới trở về, Khiết Ninh gặp anh ở cửa ra vào.
Trần Nhạn đi khỏi, Khiết Ninh đi theo sau lưng Lưu Hoài Khang vào trong biệt thự.
Lưu Hoài Khang vào phòng bếp rót nước uống, Khiết Ninh đi lên lầu chuẩn bị tắm rửa.
Đi được nửa đường, ánh mắt của cô vô tình quét đến cửa sổ sát đất, phát hiện nơi đó vậy mà đột nhiên lại xuất hiện một cái bóng đen.
Cô bị dọa đến nín thở, bàn tay nắm chặt lại, rồi tầm mắt đi, cố gắng bình tĩnh bước xuống lầu.
Thị lực của cô luôn luôn tốt, chắc chắn ở sau cửa sổ sát đất có một người đang trốn.
Trên mặt duy trì vẻ bình thường, cô nháy mắt mấy cái về phía Lưu Hoài Khang, làm nũng nói: “Lưu Hoài Khang, em muốn uống sữa bò nóng.”
Cô vừa nói vừa âm thầm quan sát cửa sổ sát đất.
Đúng vào lúc này, bóng đen kia đột nhiên lại nhúc nhích, một cái đồ vật đen xì nhắm thẳng vào Lưu Hoài Khang.
Khiết Ninh lập tức sợ hãi la lớn: “Lưu Hoài Khang!”
Cô hét lên một tiếng nhào về phía Lưu Hoài Khang.
“Đùng!” Một tiếng súng vang lên, đau nhức kịch liệt truyền đến.
Động tác của cô cứng đờ, thân thể ngã xuống mặt đất.
“Khiết Ninh.” Lưu Hoài Khang ném ly sữa bò trên tay, lập tức ôm lấy cô tránh vào trong phòng bếp, lấy điện thoại di động ra gọi cho cảnh sát.
Kéo một ngăn tủ trong phòng bếp ra, bên trong có một cái góc tối nhỏ, lấy ra một cây súng lục.
“Chờ tôi.” Anh cúi thấp thân thể xuống, đi đến gần cánh cửa.
Khiết Ninh phải dốc hết sức lực toàn thân mới kéo được ống tay áo của anh: “Nguy... hiểm...”
Cô không muốn cho anh đi.
Trong phòng khách vang lên tiếng bước chân, người đó đang đi về phía phòng bếp.
“Đừng nói chuyện, cố gắng chịu đựng đi.” Lúc này, giọng nói của anh lại dịu dàng khác thường.
Đau đớn như xé rách khiến tinh thần của Khiết Ninh càng ngày càng suy yếu, cô không cản được hành động của Lưu Hoài Khang, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi qua đó, tầm nhìn càng mơ hồ hơn, sau đó hoàn toàn mất đi tri giác.
Lưu Hoài Khang biết anh nhất định phải nhanh chóng giải quyết người ở bên ngoài, sau đó đưa một đến bệnh viện. Mặc dù một phát súng vừa nãy không trúng vào vị trí quan trọng, nhưng mất máu quá nhiều cũng sẽ gây nguy hiểm cho tính mạng.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lưu Hoài Khang đã đi đến cửa.
Tiếng bước chân ở bên ngoài đột nhiên dừng lại, lông mày của anh nhướng một cái, thân thể bỗng nhiên tránh sang hướng bên cạnh.
Một viên đạn bay xuyên qua cửa phòng bếp, trực tiếp đụng vào tấm tường đối diện.
Sau đó lại từng viên từng viên liên tiếp.
Chợt, lại dừng lại.
Lưu Hoài Khang nhận ra được cái gì đó, nhanh chóng lùi về sau, chỉ nghe oành một tiếng, cửa phòng vậy mà bị nổ tung.
Lưu Hoài Khang lăn một vòng trên mặt đất, nhanh chóng xoay người nổ súng về phía cửa.
Ở cửa không có ai.
Anh không dám chớp mắt một cái, lùi về sau ngăn ở trước người Khiết Ninh.
“Đùng!” Một cánh tay duỗi ra từ bên cạnh, nổ súng về phía anh.
Nếu như anh né tránh, có thể Khiết Ninh sẽ trúng đạn lần nữa.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh nhanh chóng ôm eo Khiết Ninh tránh về phía bên cạnh.
Tiếng xé gió vang lên bên tai, viên đạn kia xẹt qua bên tai anh, trúng vào cạnh bàn.
Nhưng vào lúc này, người ở bên ngoài lại tiến đến lần nữa, không đợi Lưu Hoài Khang kịp phản ứng.
Trên mặt đất có một vật hình tròn lăn tới, tỏ ra khói trắng nồng đặc.
Lưu Hoài Khang vô ý hút mạnh một ngụm, chợt cảm thấy đầu óc sáo choáng váng hoa mắt.
Vì để duy trì sự tỉnh táo, anh vậy mà lại nhắm họng súng vào mình.
Bình luận facebook