13.
Mọi người sửng sốt, quay đầu lại, nhìn thấy một nữ sinh sắc mặt trắng bệch bước ra khỏi đám đông.
Phó hiệu trưởng Lục sau khi thấy nữ sinh kia lập tức biến sắc, mắng to:
"Tô Vi Vi, em làm gì vậy! Mau quay về cho tôi!"
"Em không về!"
Nữ sinh tên Tô Vi Vi kia lấy hết dũng khí hô to:
"Em có chứng cớ thầy ngược đãi thỏ! Bởi vì con thỏ thầy ngược đãi chính là thú cưng của em!”
Cả trường xôn xao.
Tô Vi Vi đỏ mắt, tiếp tục nói:
"Trước đây em lén nuôi một con thỏ trong ký túc xá, sau đó bị quản lý phát hiện, phó hiệu trưởng Lục lấy danh nghĩa tịch thu bắt nó đi.”
"Phó hiệu trưởng Lục bảo sẽ giúp em chăm sóc tốt cho nó, chờ khi nào em về nhà sẽ trả lại cho em. Nhưng em cứ luôn không yên tâm về con thỏ con đó, nên đã len lén đến văn phòng của thầy ấy tìm thỏ con."
Nói đến đây, mặt Tô Vi Vi trắng bệch, giọng nói không ngừng run rẩy:
"Không ngờ, em nhìn thấy thỏ con của mình bị ngược đãi dã man, bị cắt thành từng mảnh nhỏ.”
Nói xong, nước mắt cô tuôn trào, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.
"Lúc ấy em có chụp ảnh lại. Bây giờ em sẽ gửi vào nhóm của trường, đây chính là chứng cứ xác thực nhất!”
Mọi người vội vàng mở nhóm wechat của trường ra xem, quả nhiên thấy Tô Vi Vi đăng rất nhiều ảnh trong đó.
Tất cả mọi người đều choáng váng khi xem những bức ảnh này.
"Chúa ơi! Quá biến thái mà! Con thỏ này khi còn sống đã bị ngược đãi bao nhiêu đây!"
"Khung cảnh này đúng là phòng làm việc của phó hiệu trưởng Lục, có cả những lá cờ khen thưởng thầy giáo ưu tú của thầy ấy nữa kìa!"
"Loại người này mà dám xưng là giáo viên ưu tú cơ đấy?”
Trông thấy những chuyện này bị phơi bày hết thảy, tia máu cuối cùng trên mặt Phó hiệu trưởng Lục biến mất.
Ông ta loạng choạng ngã xuống đất.
14.
Vụ phó hiệu trưởng Lục ngược đãi động vật bị tung lên mạng, cộng đồng mạng chửi bới không ngừng.
Cuối cùng, vì áp lực dư luận, nhà trường đã sa thải ông ta.
Không chỉ thế, người trong đạo quan cũng lấy lại bùa hộ thân trước đây, nghe nói sau đó ông ta bị thỏ yêu tra tấn rất thảm.
Lúc kể với tôi chuyện này, Mộ Dung Hàn rất bình tĩnh.
"Thật ra vận khí của ông ta không tệ, bởi vì mọi chuyện đều được phơi bày nên oán khí của thỏ yêu đã hóa giải không ít, nó chỉ tra tấn ông ta một chút thôi."
"Nếu như hôm đó, người trong đạo quan chúng tôi thật sự ra tay với thỏ yêu, thỏ yêu oán hận càng nặng hơn, chỉ sợ không chỉ lấy mạng của ông ta mà còn tấn công học sinh vô tội trong trường nữa.”
Nói đến đây, Mộ Dung Hàn nhìn tôi:
"Cảm ơn cô đã ngăn cản."
Tôi hỏi:
"Vậy các anh định xử lý thỏ yêu như thế nào?”
"Oán khí của nó đã phai nhạt nhiều rồi, tôi định đêm nay sẽ siêu độ cho nó."
Tôi nhạy bén nắm được trọng điểm:
"Anh siêu độ?"
"Ừm."
Tôi rốt cuộc không nhịn được mà hỏi:
"Nhưng không phải anh nói anh mặc kệ chuyện của yêu ư?"
Mộ Dung Hàn hơi ngẩn ra, sau đó mở miệng:
"Tôi không thể làm chuyện gây tổn thương cho yêu quái, tuy nhiên việc trợ giúp chúng thì để tôi làm sẽ càng phù hợp hơn.”
Tôi sửng sốt:
"Tại sao?"
Mộ Dung Hàn trốn tránh ánh mắt của tôi:
"Xin lỗi, tôi không thể nói được."
Tôi nhìn Mộ Dung Hàn, dường như anh ấy lo lắng sẽ khiến tôi tức giận nên khẩn trương để ý biểu cảm của tôi.
Tôi chỉ thở dài một hơi thật sâu:
"Xong đời."
Tôi nâng cằm, chớp chớp mắt nhìn Mộ Dung Hàn:
"Giờ anh có bí mật lại càng hấp dẫn hơn trước, làm sao đây ta?”
Mộ Dung Hàn sửng sốt, mặt lập tức đỏ bừng.
"Cô!"
Anh mạnh mẽ đứng lên, lần này hoàn toàn không dám nhìn vào mắt tôi nữa.
"Được rồi, tôi về trước đây. Cô có việc gì thì cứ liên lạc với tôi."
Nói xong, Mộ Dung Hàn gần như chạy trối chet rời khỏi căng tin trường, để lại tôi ngồi phía sau không ngừng cười vang.
15.
Sau sự kiện thỏ yêu, trường tôi hiếm khi sóng yên biển lặng vài ngày.
Tin tức lớn duy nhất xuất hiện không hề liên quan gì đến yếu tố linh dị.
"Các cậu nghe nói chưa?"
Trong lớp học, Lục Du Du vẻ mặt hưng phấn nói cho chúng tôi biết:
"Con gái Ngô Diệp Sơn muốn chuyển đến trường chúng ta đó!"
"Ngô Diệp Sơn?"
Cố Hiểu Dung nhíu mày.
"Cậu nói người giàu nhất cả nước hả? Không thể nào, trường chúng ta có phải trường quý tộc gì đâu, con gái của ông ta đến đây làm gì?”
"Không biết."
Vẻ mặt Lục Du Du hóng hớt.
"Nghe nói hôm nay sẽ tới đó, cả trường đều đang bàn tán đây nè.”
Giống như để chứng minh cho tính chân thật trong lời nói của Lục Du Du, đúng lúc này, giáo viên chủ nhiệm đi vào phòng học của chúng tôi, vỗ vỗ tay:
"Các bạn học, hôm nay có một học sinh mới chuyển đến. Tên bạn ấy là Ngô Cầm Nguyệt, mọi người cùng chào đón bạn nào.”
Cô vừa dứt lời, mấy người đàn ông mặc áo đen giống như vệ sĩ đẩy một chiếc xe lăn tiến vào.
Cô gái ngồi trên xe lăn sắc mặt tái nhợt, cực kì gầy gò.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Bình thường học sinh mới chuyển đến sẽ tự giới thiệu bản thân hoặc chào hỏi vài câu.
Thế nhưng cô gái này hoàn toàn khác biệt, lạnh nhạt nhìn cả lớp một cái rồi bảo vệ sĩ đẩy cô ta đến hàng cuối cùng.
Không chỉ thế, mấy vệ sĩ kia xem chừng không định rời đi.
Giáo viên chủ nhiệm lúng túng ho nhẹ một tiếng:
"Sức khoẻ của bạn học Ngô Cầm Nguyệt không tốt, tình huống tương đối đặc thù. Vậy nên cần có vệ sĩ chuyên môn bảo vệ và chăm sóc cho bạn ấy, mọi người cũng cần quan tâm đến bạn nhiều hơn nhé, đã rõ chưa nào?”
Đãi ngộ đặc thù như vậy, đúng thật chỉ có cô chủ nhà họ Ngô mới có.
Lục Du Du kích động thì thầm với tôi:
"Bạn ấy chính là con gái của Ngô Diệp Sơn đó! Không ngờ lại chuyển đến lớp chúng ta.”
Nói xong, cô ấy khẽ nhíu mày.
"Nhưng mà sao sức khoẻ của cậu ấy lại không tốt nhỉ?”
Tôi cũng tò mò nhìn Ngô Cầm Nguyệt một cái.
Không biết tại sao, Ngô Cầm Nguyệt này mang đến cho tôi một loại cảm giác không thoải mái.
Chẳng bao lâu đã đến lớp giáo dục thể chất buổi chiều.
Ngô Cầm Nguyệt sức khoẻ kém, đương nhiên không thể tham gia.
Còn tôi, bởi vì đau bụng đến tháng nên cũng xin nghỉ, không tham gia hoạt động này, chỉ ngồi dưới bóng râm đọc sách.
Tôi mới ngồi được một lát, bỗng dưng có một bóng dáng xuất hiện chắn trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu, là Ngô Cầm Nguyệt.
Bên cạnh cô ta không có vệ sĩ, một mình ngồi trên xe lăn lạnh lùng nhìn tôi.
"Cô chính là Tống Tuyết Nhi?"
Vẻ mặt cô ta lạnh như băng, mở miệng:
"Cái con nhỏ không biết xấu hổ cứ luôn quấn lấy Mộ Dung Hàn?”
16.
Tôi: "???"
Tôi nhìn Ngô Cầm Nguyệt trước mặt mình, trong chớp mắt cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc:
Uy hiếp tranh giành đàn ông.
Đây không phải là tiết tấu quen thuộc nhất của tôi ở kiếp trước sao!
Tôi lập tức trở nên phấn khích.
Tuyệt vời!
Không ngờ trong cuốn tiểu thuyết kinh dị này mà tôi vẫn có thể trải qua tình huống drama như thế!
Tôi hăng hái hẳn lên!
Vì thế, tôi nhanh như chớp lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Mộ Dung Hàn:
[Cứu mạng!]
Sau đó tôi ngẩng đầu, mở miệng với Ngô Cầm Nguyệt:
"Cô cũng biết anh Mộ Dung hả?”
Ba chữ "anh Mộ Dung" khiến cho sắc mặt Lục Cầm Nguyệt hoàn toàn tái xanh.
"Cô gọi ai là anh hả!”
Cô ta tức giận, hất điện thoại của tôi đi.
"Cỡ như cô mà cũng xứng gọi A Hàn là anh!”
A Hàn?
Sắc mặt tôi nhất thời trở nên không tốt.
À ha.
Cô ta gọi còn mặt dày hơn cả tôi nữa chứ.
Tôi có cảm giác như bắp cải mình trồng bị người ta dòm ngó vậy, đang định đáp trả thì nhìn thấy phía sau Ngô Cầm Nguyệt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Tôi sửng sốt.
Mộ Dung Hàn tới nhanh thế luôn?
Nhưng chỉ khiếp sợ một giây thôi, tôi nhanh chóng tiến vào trạng thái.
Trông thấy Ngô Cầm Nguyệt đánh rơi điện thoại di động trong tay mình, tôi lập tức mượn cớ, "á” một tiếng ngã xuống đất.
Ngay sau đó, tôi ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Ngô Cầm Nguyệt, rưng rưng nói:
"Cô chủ Ngô, cô... Tại sao cô lại đánh tôi?”
17.
Ngô Cầm Nguyệt: "???"
Vẻ mặt cô ta ngờ nghệch nhìn tôi, còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy một giọng nói nóng vội vang lên ——
"Tống Tuyết Nhi!"
Ngô Cầm Nguyệt quay đầu, nhìn thấy Mộ Dung Hàn không biết đã đến từ lúc nào, đang đứng phía sau chúng tôi.
Cô ta vừa mừng vừa sợ gọi:
"A Hàn!"
Thế nhưng Mộ Dung Hàn căn bản không để ý tới cô ta, tiến lên đỡ tôi dậy, sắc mặt tái mét:
"Cô không sao chứ?"
"Không sao.”
Tôi nức nở.
"Chỉ là… bị bạn học Ngô Cầm Nguyệt doạ sợ một chút.”
Ngô Cầm Nguyệt bấy giờ mới nhận ra, tức giận đến mức suýt nữa nhảy dựng khỏi xe lăn.
"Cô nói bậy! Tôi chưa hề chạm vào cô!”
Nghe thấy tiếng la hét của cô ta, tôi càng thêm sợ hãi run rẩy, cả người nép vào trong ngực Mộ Dung Hàn.
Lông mày Mộ Dung Hàn nhíu chặt hơn.
"Ngô Cầm Nguyệt."
"Cô đừng có được nước làm tới.”
Tôi nghe Mộ Dung Hàn nói vậy, không khỏi sửng sốt.
Trước đây tôi cứ tưởng nhà Ngô Cầm Nguyệt là khách quen của đạo quán, thế nên cô ta mới quen biết Mộ Dung Hàn.
Tôi còn nghĩ, với thân phận của Ngô Cầm Nguyệt, chắc hẳn là loại siêu siêu VIP, tưởng rằng Mộ Dung Hàn ít nhiều sẽ tôn trọng Ngô Cầm Nguyệt một chút.
Nhưng không ngờ Mộ Dung Hàn lại tỏ thái độ như vậy, giống như không coi Ngô Cầm Nguyệt ra gì luôn ấy?
Sắc mặt Ngô Cầm Nguyệt trắng bệch.
Cô ta dậm chân.
"Mộ Dung Hàn, sao anh dám đối xử với tôi như thế! Chẳng lẽ anh không sợ tôi——"
"Đủ rồi!"
Ngô Cầm Nguyệt chưa nói hết câu đã bị Mộ Dung Hàn cắt ngang.
Anh nhìn Ngô Cầm Nguyệt, ánh mắt lạnh như băng khiến tôi thấy hơi xa lạ.
"Ngô Cầm Nguyệt, tôi đã nói rồi, cô không thể uy hiếp tôi."
Ngô Cầm Nguyệt cứng đờ.
Mộ Dung Hàn ôm tôi lên, lạnh lùng cho Ngô Cầm Nguyệt một ánh mắt cảnh cáo.
"Đừng để tôi thấy hối hận về ước định của chúng ta."
Nói xong, anh ôm tôi rời đi, không thèm quay đầu.
Rất lâu sau, Ngô Cầm Nguyệt mới tỉnh táo lại, tức giận thét chói tai:
"Mộ Dung Hàn! Người hối hận sẽ là anh!"
Bước chân Mộ Dung Hàn không hề dừng lại.
Đến khi anh ấy đi đến giảng đường, tôi mới nhẹ nhàng kéo ống tay áo Mộ Dung Hàn:
"Tôi không sao, anh thả tôi xuống đi."
Đúng thế, ban nãy tôi chỉ giả vờ ngã một cái thôi, nào ngờ Mộ Dung Hàn trực tiếp bế công chúa luôn.
Cho dù da mặt tôi dày thì vẫn cảm thấy có hơi khoa trương.
Bấy giờ Mộ Dung Hàn mới dừng bước, buông tôi xuống, nhiều lần xác nhận với tôi:
"Cô không sao chứ?"
Tôi thấy hơi lạ.
Trông Ngô Cầm Nguyệt yếu đuối mệt nhọc thế kia, lúc tôi giả vờ bị cô ta bắt nạt còn hơi chột dạ, sao Mộ Dung Hàn nhìn qua dường như thật sự lo lắng vậy nhỉ.
"Tôi không sao.”
Tôi nhẹ giọng trả lời, cố gắng duy trì dáng vẻ yếu đuối.
"Vậy thì tốt."
Mộ Dung Hàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn dặn dò tôi:
"Cô tránh xa cô ta ra.”
Ngô Cầm Nguyệt đó chẳng lẽ có lực sát thương lớn gì mà tôi không biết hả?
Nhưng tôi còn có mối quan tâm lớn hơn thế.
"Mộ Dung Hàn, anh và Ngô Cầm Nguyệt có quan hệ gì vậy?"
Mộ Dung Hàn đột nhiên im lặng.
Tôi cứ nghĩ anh sẽ từ chối trả lời câu hỏi của mình, không ngờ anh vẫn đáp:
"Chúng tôi... Là quan hệ hợp tác."
Mộ Dung Hàn cân nhắc chọn từ phù hợp để diễn tả.
"Nhưng mà cụ thể thì tôi không thể nói cho cô được."
Tôi nhướng mày, không tiếp tục hỏi nữa.
Tiết học tiếp theo sắp bắt đầu rồi.
Tôi tạm biệt Mộ Dung Hàn, trở lại lớp học thì thấy Ngô Cầm Nguyệt đã quay về trước.
Đa số các bạn học khác vẫn chưa về lớp, tôi định giả vờ không nhìn thấy Ngô Cầm Nguyệt rồi quay lại chỗ ngồi.
Ai ngờ lúc đi ngang qua cô ta, cô ta đột nhiên hạ giọng nói:
"Tống Tuyết Nhi, cô tưởng rằng cô thật sự hiểu Mộ Dung Hàn sao?"
Tôi dừng bước, nhướng mày nhìn cô ta:
"Cô muốn nói gì?"
Ngô Cầm Nguyệt cười rộ lên:
"Nếu cô thật sự muốn hiểu rõ anh ấy thì cuối tuần này, ngày mười lăm âm lịch, cô hãy đến Quy Nhất quan đi.”
Nói xong, cô ta quay đầu rời đi.
Tôi nhíu mày, nhìn theo bóng lưng Ngô Cầm Nguyệt.
18.
Cuối tuần, tôi đến Quy Nhất Quan như đã hẹn.
Trong lòng tôi đương nhiên hiểu rõ, Ngô Cầm Nguyệt chắc chắn đang tính kế gì đó.
Thế nhưng tôi vẫn đến, bởi vì tôi cảm nhận được trên người Mộ Dung Hàn có rất nhiều bí mật.
Tôi muốn biết chính xác chúng là gì.
Tôi đến Quy Nhất Quan từ sáng sớm.
Tôi cứ tưởng, đạo quán nổi tiếng cả nước chắc hẳn cuối tuần sẽ đông nghịt người, ai ngờ tới nơi mới thấy vắng tanh.
Đạo đồng đứng trước cửa nhìn thấy tôi, vội vàng tới đón:
"Ngại quá, hôm nay chúng tôi không mở cửa..."
"Cô ta là bạn của tôi."
Đạo đồng còn chưa nói hết câu đã nghe thấy một giọng nói kiêu căng vang lên.
Tôi ngẩng đầu, thấy mấy vệ sĩ đang đẩy xe lăn của Ngô Cầm Nguyệt đi tới.
Đạo đồng sửng sốt, sắc mặt không tốt lắm:
"Cô Ngô, việc này không thích hợp."
Ngô Cầm Nguyệt lạnh lùng nhìn cậu ta:
"Sao hả, hàng năm ba tôi quyên cho đạo quán các người nhiều tiền như thế, vậy mà tôi thấy không thoải mái, tìm bạn đến chơi cho khuây khoả cũng không được ư?”
Đạo đồng kia không dám nói thêm gì nữa.
Ngô Cầm Nguyệt đẩy xe lăn đến trước mặt tôi, cười lạnh:
"Không ngờ cô thật sự dám đến.”
Tôi nhíu mày:
"Rốt cuộc cô muốn cho tôi xem cái gì?”
Nói xong, tôi nhìn xung quanh:
"Mộ Dung Hàn đâu?"
"Anh ấy bây giờ không thể gặp cô được."
Ngô Cầm Nguyệt cười quái dị:
"Thế nhưng cô muốn gặp anh ấy rất dễ nha.”
Ngô Cầm Nguyệt đưa một lá bùa hộ thân cho tôi:
"Cầm cái này đi, một lát nữa là cô có thể nhìn thấy anh ấy."
Cô ta không cho tôi cơ hội hỏi nhiều, xoay người rời đi.
Đạo đồng dẫn tôi đi tới sương phòng trong đạo quan của bọn họ.
Bài trí ở đây mặc dù cổ xưa nhưng vẫn đầy đủ nước nóng, TV và các thiết bị điện, không khác mấy so với khách sạn.
Tôi ngồi xuống, lấy lá bùa Ngô Cầm Nguyệt đưa cho mình ra.
Bấy giờ tôi mới nhận ra, đặt trong lá bùa này không phải phù chú hộ thân bình thường mà là một tờ giấy trắng.
Có ba chấm đỏ trên giấy.
Tôi đưa lên ngửi.
Vậy mà là máu.
Tôi cau mày.
Ngô Cầm Nguyệt đưa cái này cho tôi để làm gì?
Nhưng tôi biết, dù có hỏi cô ta cũng sẽ không nói. Vậy nên tôi tắm rửa rồi lấy máy tính bảng ra chơi trong lúc chờ đợi.
Không biết đã chơi được bao lâu rồi, đèn trong phòng đột nhiên tắt ngóm.
Tôi sửng sốt, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tất cả đèn trong đạo quan đều tắt.
Nhưng mà người trong đạo quan hình như không giật mình tí nào, họ cực kì bình tĩnh.
Cả đạo quán im ắng, yên tĩnh đến mức hơi quỷ dị.
Tôi nhíu mày, đang định đi tìm đạo đồng của đạo quan.
Ai ngờ vừa mới xoay người, đằng sau bỗng vang lên một âm thanh kỳ lạ.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy trên cửa sổ đằng sau xuất hiện một khuôn mặt.
Khuôn mặt đó chằng chịt đường vân đỏ như máu, đang nằm sấp ngoài cửa sổ phòng tôi.
Đôi mắt đỏ tươi nhìn tôi chằm chằm.
Bình luận facebook