Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58: Học kèm
Edit: Sunn & Mứt Chanh
Chung Khả chủ động đề ra cho Dương Tâm Dược một kế hoạch học kèm rõ ràng, mục tiêu được xác định, chí hướng rộng lớn. Coi như cậu nài ép lôi kéo cũng phải kéo Dương Tâm Dược vào cửa đại học Yến Kinh!
Hai người đã hẹn nhau rằng trong mười ngày nghỉ đông này, mỗi ngày đều phải cố gắng hết sức, không thể chậm trễ. Mỗi buổi tối từ 8 giờ đến 12 giờ, hai người đều phải đúng giờ ngồi trước bàn học, mở bài thi ra, thông qua gọi video call, cùng nhau nghiên cứu bài tập, thảo luận vấn đề, ngay cả tối 30 (đêm giao thừa), cũng tuyệt đối không thể lơi lỏng!
Dương Tâm Dược xem lần học kèm này, tự giễu mà gọi là “Vương giả mang đồng thau lên trên”.
Kết quả thu được là đầy dấu chấm hỏi trên màn hình bên kia của bạn học Chung Khả.
Dương Tâm Dược:
“…… Không thể nào, nam sinh tầm tuổi này, chưa từng chơi game MOBA sao?”
Chung Khả lắc đầu.
Thật ra Dương Tâm Dược cũng không hay chơi trò chơi, nhưng mà bên người cô có Viên Tiêu, là một người yêu thích trò chơi này, mỗi ngày không phải là bốn đứa em trai trong điện thoại thì lại là một chị gái xinh đẹp thay quần áo. Ngoài ra cô ấy còn thích mỗi ngày trước khi ngủ ăn vài ván gà. Dương Tâm Dược mưa dầm thấm đất, cũng có thể hiểu cách chơi của loại game điện thoại này.
Cô lấy vương giả vinh diệu làm ví dụ, cùng Chung Khả nói một chút về quy tắc:
“Trò chơi này chính là hai đội người chơi được tạo ngẫu nhiên, mục tiêu là đánh nát trận địa của địch, bên nào có trận địa thất thủ trước thì sẽ thua. Đồng đội của cậu có thể là đồng đội như heo, đối thủ của cậu có khả năng chơi như thần, hoàn toàn là do vận khí. ‘ vương giả ’ và ‘ đồng thau ’ đều là xưng hô giữa những người khác đẳng cấp, ‘ vương giả ’ chính là tướng quân vô cùng lợi hại, mà ‘ đồng thau ’ lại chính là tiểu binh tầng chót chỉ chuyên đưa đồ ăn.”
Chung Khả rất thông minh, tuy rằng chưa từng tiếp xúc qua trò chơi này, nhưng nghe một chút đã hiểu.
“Hiện tại cậu đã hiểu chưa.” Dương Tâm Dược xoay ngón trỏ, mỗi một câu nói, móng tay được mài giũa đến tròn tròn đều ở trên màn hình gõ một lần. Móng tay cùng màn hình va chạm phát ra âm thanh cùm cụp, cùm cụp. Mỗi lần như vậy đều như chọc trúng ngực Chung Khả.
“Bây giờ đang học kèm 1 đối 1, cậu chính là ‘ vương giả ’, mà tớ lại là cái kia ——”
Chung Khả bỗng nhiên vô ý mà giơ tay lên, lòng bàn tay khẽ dán ở dưới màn hình, giống như “ấn” bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm của cô trên màn hình.
“Mà cậu,” khóe miệng nam sinh mỉm cười, đáy mắt tràn đầy dịu dàng,
“Chính là ‘ thủy tinh ’.”
Dương Tâm Dược: “……”
Rõ ràng bọn họ cách nhau một tầng sóng vô tuyến, nhưng nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay nam sinh lại thần kỳ truyền tới. Dương Tâm Dược hoảng loạn dời tay ra khỏi màn hình, đầu ngón tay khẽ chà xát, lại không biết nên để tay ở đâu.
Sao lại thế này, Chung Khả mua hack hay sao, rõ ràng là tân thủ, làm sao có thể tùy tiện một thương bắn ra lại trúng ngay vào tâm hồn thiếu nữ của cô chứ.
※
Mười ngày nghỉ quý giá này, không chỉ tạo cơ hội cho bọn nhỏ nghỉ ngơi, mà đối với phụ huynh học sinh cũng đặc biệt đáng quý, vì họ đã hạ quyết tâm mấy ngày này bồi bổ con mình cho tốt, tranh thủ trước khi khai giảng có thể làm con mình tăng thêm một hai kí thì càng tốt.
Ở điểm này, ngay cả ba Chung cũng không ngoại lệ. Sáng sớm đã bắt đầu hầm canh gà, buổi sáng ngay khi Chung Khả rời giường thì cả căn nhà nho nhỏ gồm hai phòng một sảnh đều tràn ngập hương vị gà hầm thơm nức.
Chung Khả theo mùi thơm đi vào phòng bếp, mở nắp nồi ra thì thấy canh gà chìm chìm nổi nổi đều là đồ bổ. Chung Khả chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy khí huyết dâng lên, máu mũi đều đang chực chờ rơi xuống.
“Ba……” Cậu bất đắc dĩ, “
Con chỉ ở trường thi có mấy ngày thôi, không phải ở chiến trường đi đánh trận đâu, ba nấu cho con những món bổ lung tung rối loạn như thế này, chỉ sợ buổi tối sẽ không ngủ được mất.”
“Con không ăn những thứ bổ dưỡng này tối làm sao có thể ngủ được.”ba Chung liếc nhìn anh một cái,
“Ba nghe thoáng thoáng, đêm qua hơn 12 giờ rồi mà con còn ở cùng một cô gái nói chuyện phiếm, vừa nói vừa cười —— ba đoán, hẳn là cô bé trước kia ngồi cùng bàn với con, Dương Tâm Dược phải không?”
Chung Khả không nghĩ đến sẽ bị ba phát hiện, thiếu niên da mặt vẫn còn mỏng, ném nắp nồi sang một bên, cũng không thèm nhìn lại mà quay trở về phòng.
Ba Chung vội vàng ngăn lại:
“Được rồi, bao lớn rồi, ba cũng không phải cố ý nghe lén hai đứa gọi điện thoại. Vừa nói hai câu mặt đã đỏ, tính tình này rốt cuộc học ở đâu ra vậy?”
Chung Khả nghĩ thầm: Còn không phải học từ ba sao, lúc trước ba tương tư mẹ con liền liên tục ở cửa ký túc xá trấn giữ nguyên một học kỳ, thiếu chút nữa đã bị bảo vệ mời đi.
Chung Khả tuy rằng không nói chuyện, nhưng cậu suy nghĩ cái gì thì trong ánh mắt viết rất rõ ràng.
Ba Chung bị đứa con sống nương tựa lẫn nhau cười nhạo, chợt có cảm giác: không cho tên nhóc này uống canh gà mình hầm nữa.
“Đi đi đi, đừng ở nhà ngây ngốc nữa.” ba Chung bắt đầu khuyên răn,
“Con cũng nên ra ngoài nhiều học hỏi các bạn đi, ra ngoài xã giao một chút, không cần làm ổ ở nhà ngốc. Trên đường vui vẻ náo nhiệt như vậy, con cứ đi ra ngoài đi dạo đi, tiền mừng tuổi ba để trên tủ đầu giường của con đó, thấy không?”
Chung Khả lắc đầu:
“Con đã lớn rồi, không thể lấy tiền mừng tuổi nữa đâu.”
“Phải lấy!” ba Chung trừng mắt,
“Nhà mình điều kiện không tốt, không thể làm con có cảm giác như bạn bè đồng trang lứa, mặc đẹp dùng đồ tốt; nhưng điều kiện tuy không tốt, tiền mừng tuổi cũng không thể không có!”
“Ba à, dù sao con cũng không dùng vào việc gì mà.” Chung Khả sờ vào bao lì xì căng phồng, đánh giá một chút, ít nhất trong đây phải có đến một ngàn tệ. “
Con học ngoại trú, từ trường về nhà không đến mười phút đi xe, nhà ăn cũng có đồ ăn miễn phí, con không có việc gì cần phải tiêu tiền đâu.”
Từ sau khi mẹ Chung bệnh, họ hàng thân thích cũng dần dần không qua lại. Mỗi năm đến Tết Âm Lịch, Chung Khả chỉ được ba mẹ cho bao lì xì một trăm tệ; năm nay cậu chính thức được mười tám tuổi, ba Chung muốn đem mọi thua thiệt trước đây con mình phải chịu bù đắp lại, cực kỳ hào phóng, vừa ra tay là đã lì xì một khoản tiền không nhỏ.
Thiếu niên mười tám tuổi, trên phương diện pháp luật thì đã được xem như là một “người đàn ông”, thân hình của cậu dần dần đã có dáng vẻ của người trưởng thành, nhưng trên mặt vẫn còn mang theo một vài nét ngây thơ, một niềm tin hướng đến tương lai vô tận sắp tới…… Cậu đang đứng ở độ tuổi tốt nhất, nên hẳn phải có chút làm càn hưởng thụ thời khắc thanh xuân này.
Ba Chung nhắc nhở:
“Cho dù ‘ bản thân con ’ không cần tiêu tiền, con cũng không nghĩ sẽ mua cho ‘ bạn học ’ một vài thứ đấy chứ?”
“……”
“Ba cũng không khuyến khích con cùng bạn học kia trong lúc này có vượt qua quan hệ bạn bè thông thường ——” ba Chung nói,
“—— nhưng dù sao trước đây cũng ngồi cùng bàn, tặng bạn ấy mấy món quà Tết gì đó chắc là bình thường không phải sao?”
Nhìn con mình có chút biến hóa, ba Chung đều thấy rõ. Bởi vì vợ mình bệnh nặng nhiều năm, Chung Khả từ nhỏ đến lớn đều không hoạt bát giống những đứa trẻ khác, tính cách nó khá hướng nội, không giỏi giao tiếp. Ngoài việc học tập cùng trồng hoa ra, cũng không có hứng thú yêu thích gì. Từ sau vào trường học lại, cùng Dương Tâm Dược trở thành bạn ngồi cùng bàn, trong thế giới của Chung Khả dần dần đã có thêm rất nhiều âm thanh và màu sắc.
Mỗi ngày sau khi tan học, cậu sẽ cùng ba Chung tâm sự những sự việc xảy ra trong ngày. Khác với tính cách của bàn bè cùng trang lứa, cả ngày chỉ biết lười nhác nằm dài, tính tình và chất lượng học tập của bản thân chỉ dựa vào thầy cô truyền đạt…… Chung Khả dần dần học được cách hưởng thụ việc sinh hoạt trong trường mà không cần phải vùi đầu học tập vất vả.
Mà hết thảy những thay đổi này đều có liên quan đến nữ sinh kia.
“Dương Tâm Dược”.
Cái tên này xuất hiện từ miệng của Chung Khả với tần suất khá cao, mà nữ sinh kia giống như tên của mình, như là một con vật nhỏ vô cùng linh hoạt, nhẹ nhàng nhảy vào cuộc sống của Chung Khả.
Ba Chung rất thưởng thức cô gái nhỏ Dương Tâm Dược này. Nhưng chuyện này không thể để lọt đến tai của ba Dương được, ông ta không muốn nam sinh nào dòm ngó đến con gái mình đâu.
Lời nói này của ba Chung ám chỉ vô cùng rõ ràng. Sao Chung Khả có thể không hiểu, nhanh chóng cầm lấy bao lì xì chạy về phòng.
Một lúc sau, cậu đã thay một bộ quần áo khác, trong ngực là bao lì xì nóng bỏng đi ra cửa.
Ba Chung biết rõ còn cố hỏi:
“Không làm bài sao?”
“Dạ, không làm.” Chung Khả cúi đầu thay giày.
“Đi đâu vậy con?”
“Dạ con đi ra nhà sách.” Chung Khả dậm chân một cái, đứng dậy mở cửa chống trộm, gió lạnh bay vào làm cho cả người lập tức hoàn toàn thanh tỉnh.
“Ba nói đúng, con gái đều sẽ rất thích khi nhận được quà bất ngờ.”
Cậu muốn theo đuổi cô ấy, chỉ dựa vào quan hệ bạn bè là không đủ, nhưng phải có một món quà thích hợp, mới khiến cho bọn họ có thêm một chút kí ức ngọt ngào.
Ba Chung vừa lòng gật gật đầu, cảm thấy con trai minh quả nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy.
“Đã biết sẽ tặng gì chưa con?”
“Con nghĩ kỹ rồi.” Chung Khả trong miệng nói ra một chuỗi những cái tên: “《 ba năm 》, 《 hoàng cương 》, 《 vương hùng 》.”
Cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ, cùng nhau vào đại học Yến Kinh…… Đây là món quà tốt nhất mà cậu có thể tặng cho cô.
Ba Chung: “……???”
Phương pháp của học sinh thi đại học khá đặc biệt nha.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiều năm về sau, Dương Tâm Dược cùng Chung Khả có một đôi song sinh.
Con gái giống ba, dịu dàng tinh tế.
Con trai giống mẹ, hoạt bát hiếu động.
Hai đứa khi còn nhỏ luôn quấn lấy ba mẹ hỏi về chuyện tình của hai người.
Tụi nhỏ muốn biết, vật đính ước năm đó của ba mẹ là cái gì?
Dương Tâm Dược tiếc nuối mà nói:
“Ba của các con tặng mẹ nguyên một bộ sách luyện tập, sau khi thi đại học mẹ đã xé nó rồi……”
Chung Khả đắc ý:
“Nhưng tín vật em đưa cho anh, anh vẫn luôn giữ!”
Nói xong, Chung Khả trở về thư phòng của mình, hưng phấn lấy ra một cái hộp nhỏ.
Dương Tâm Dược không nhớ lúc trước mình đã tặng cái gì.
Một nhà bốn người vây quanh cái hộp nhỏ ——mở hộp ra, bên trong là một cái khóa kéo.
( khóa kéo ở trong mấy chương trước đã xuất hiện! Dương Tâm Dược đưa Chung Khả khóa kéo, như vậy cúc áo của Chung Khả sẽ không bị nữ sinh khác lấy đi rồi!)
Chung Khả chủ động đề ra cho Dương Tâm Dược một kế hoạch học kèm rõ ràng, mục tiêu được xác định, chí hướng rộng lớn. Coi như cậu nài ép lôi kéo cũng phải kéo Dương Tâm Dược vào cửa đại học Yến Kinh!
Hai người đã hẹn nhau rằng trong mười ngày nghỉ đông này, mỗi ngày đều phải cố gắng hết sức, không thể chậm trễ. Mỗi buổi tối từ 8 giờ đến 12 giờ, hai người đều phải đúng giờ ngồi trước bàn học, mở bài thi ra, thông qua gọi video call, cùng nhau nghiên cứu bài tập, thảo luận vấn đề, ngay cả tối 30 (đêm giao thừa), cũng tuyệt đối không thể lơi lỏng!
Dương Tâm Dược xem lần học kèm này, tự giễu mà gọi là “Vương giả mang đồng thau lên trên”.
Kết quả thu được là đầy dấu chấm hỏi trên màn hình bên kia của bạn học Chung Khả.
Dương Tâm Dược:
“…… Không thể nào, nam sinh tầm tuổi này, chưa từng chơi game MOBA sao?”
Chung Khả lắc đầu.
Thật ra Dương Tâm Dược cũng không hay chơi trò chơi, nhưng mà bên người cô có Viên Tiêu, là một người yêu thích trò chơi này, mỗi ngày không phải là bốn đứa em trai trong điện thoại thì lại là một chị gái xinh đẹp thay quần áo. Ngoài ra cô ấy còn thích mỗi ngày trước khi ngủ ăn vài ván gà. Dương Tâm Dược mưa dầm thấm đất, cũng có thể hiểu cách chơi của loại game điện thoại này.
Cô lấy vương giả vinh diệu làm ví dụ, cùng Chung Khả nói một chút về quy tắc:
“Trò chơi này chính là hai đội người chơi được tạo ngẫu nhiên, mục tiêu là đánh nát trận địa của địch, bên nào có trận địa thất thủ trước thì sẽ thua. Đồng đội của cậu có thể là đồng đội như heo, đối thủ của cậu có khả năng chơi như thần, hoàn toàn là do vận khí. ‘ vương giả ’ và ‘ đồng thau ’ đều là xưng hô giữa những người khác đẳng cấp, ‘ vương giả ’ chính là tướng quân vô cùng lợi hại, mà ‘ đồng thau ’ lại chính là tiểu binh tầng chót chỉ chuyên đưa đồ ăn.”
Chung Khả rất thông minh, tuy rằng chưa từng tiếp xúc qua trò chơi này, nhưng nghe một chút đã hiểu.
“Hiện tại cậu đã hiểu chưa.” Dương Tâm Dược xoay ngón trỏ, mỗi một câu nói, móng tay được mài giũa đến tròn tròn đều ở trên màn hình gõ một lần. Móng tay cùng màn hình va chạm phát ra âm thanh cùm cụp, cùm cụp. Mỗi lần như vậy đều như chọc trúng ngực Chung Khả.
“Bây giờ đang học kèm 1 đối 1, cậu chính là ‘ vương giả ’, mà tớ lại là cái kia ——”
Chung Khả bỗng nhiên vô ý mà giơ tay lên, lòng bàn tay khẽ dán ở dưới màn hình, giống như “ấn” bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm của cô trên màn hình.
“Mà cậu,” khóe miệng nam sinh mỉm cười, đáy mắt tràn đầy dịu dàng,
“Chính là ‘ thủy tinh ’.”
Dương Tâm Dược: “……”
Rõ ràng bọn họ cách nhau một tầng sóng vô tuyến, nhưng nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay nam sinh lại thần kỳ truyền tới. Dương Tâm Dược hoảng loạn dời tay ra khỏi màn hình, đầu ngón tay khẽ chà xát, lại không biết nên để tay ở đâu.
Sao lại thế này, Chung Khả mua hack hay sao, rõ ràng là tân thủ, làm sao có thể tùy tiện một thương bắn ra lại trúng ngay vào tâm hồn thiếu nữ của cô chứ.
※
Mười ngày nghỉ quý giá này, không chỉ tạo cơ hội cho bọn nhỏ nghỉ ngơi, mà đối với phụ huynh học sinh cũng đặc biệt đáng quý, vì họ đã hạ quyết tâm mấy ngày này bồi bổ con mình cho tốt, tranh thủ trước khi khai giảng có thể làm con mình tăng thêm một hai kí thì càng tốt.
Ở điểm này, ngay cả ba Chung cũng không ngoại lệ. Sáng sớm đã bắt đầu hầm canh gà, buổi sáng ngay khi Chung Khả rời giường thì cả căn nhà nho nhỏ gồm hai phòng một sảnh đều tràn ngập hương vị gà hầm thơm nức.
Chung Khả theo mùi thơm đi vào phòng bếp, mở nắp nồi ra thì thấy canh gà chìm chìm nổi nổi đều là đồ bổ. Chung Khả chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy khí huyết dâng lên, máu mũi đều đang chực chờ rơi xuống.
“Ba……” Cậu bất đắc dĩ, “
Con chỉ ở trường thi có mấy ngày thôi, không phải ở chiến trường đi đánh trận đâu, ba nấu cho con những món bổ lung tung rối loạn như thế này, chỉ sợ buổi tối sẽ không ngủ được mất.”
“Con không ăn những thứ bổ dưỡng này tối làm sao có thể ngủ được.”ba Chung liếc nhìn anh một cái,
“Ba nghe thoáng thoáng, đêm qua hơn 12 giờ rồi mà con còn ở cùng một cô gái nói chuyện phiếm, vừa nói vừa cười —— ba đoán, hẳn là cô bé trước kia ngồi cùng bàn với con, Dương Tâm Dược phải không?”
Chung Khả không nghĩ đến sẽ bị ba phát hiện, thiếu niên da mặt vẫn còn mỏng, ném nắp nồi sang một bên, cũng không thèm nhìn lại mà quay trở về phòng.
Ba Chung vội vàng ngăn lại:
“Được rồi, bao lớn rồi, ba cũng không phải cố ý nghe lén hai đứa gọi điện thoại. Vừa nói hai câu mặt đã đỏ, tính tình này rốt cuộc học ở đâu ra vậy?”
Chung Khả nghĩ thầm: Còn không phải học từ ba sao, lúc trước ba tương tư mẹ con liền liên tục ở cửa ký túc xá trấn giữ nguyên một học kỳ, thiếu chút nữa đã bị bảo vệ mời đi.
Chung Khả tuy rằng không nói chuyện, nhưng cậu suy nghĩ cái gì thì trong ánh mắt viết rất rõ ràng.
Ba Chung bị đứa con sống nương tựa lẫn nhau cười nhạo, chợt có cảm giác: không cho tên nhóc này uống canh gà mình hầm nữa.
“Đi đi đi, đừng ở nhà ngây ngốc nữa.” ba Chung bắt đầu khuyên răn,
“Con cũng nên ra ngoài nhiều học hỏi các bạn đi, ra ngoài xã giao một chút, không cần làm ổ ở nhà ngốc. Trên đường vui vẻ náo nhiệt như vậy, con cứ đi ra ngoài đi dạo đi, tiền mừng tuổi ba để trên tủ đầu giường của con đó, thấy không?”
Chung Khả lắc đầu:
“Con đã lớn rồi, không thể lấy tiền mừng tuổi nữa đâu.”
“Phải lấy!” ba Chung trừng mắt,
“Nhà mình điều kiện không tốt, không thể làm con có cảm giác như bạn bè đồng trang lứa, mặc đẹp dùng đồ tốt; nhưng điều kiện tuy không tốt, tiền mừng tuổi cũng không thể không có!”
“Ba à, dù sao con cũng không dùng vào việc gì mà.” Chung Khả sờ vào bao lì xì căng phồng, đánh giá một chút, ít nhất trong đây phải có đến một ngàn tệ. “
Con học ngoại trú, từ trường về nhà không đến mười phút đi xe, nhà ăn cũng có đồ ăn miễn phí, con không có việc gì cần phải tiêu tiền đâu.”
Từ sau khi mẹ Chung bệnh, họ hàng thân thích cũng dần dần không qua lại. Mỗi năm đến Tết Âm Lịch, Chung Khả chỉ được ba mẹ cho bao lì xì một trăm tệ; năm nay cậu chính thức được mười tám tuổi, ba Chung muốn đem mọi thua thiệt trước đây con mình phải chịu bù đắp lại, cực kỳ hào phóng, vừa ra tay là đã lì xì một khoản tiền không nhỏ.
Thiếu niên mười tám tuổi, trên phương diện pháp luật thì đã được xem như là một “người đàn ông”, thân hình của cậu dần dần đã có dáng vẻ của người trưởng thành, nhưng trên mặt vẫn còn mang theo một vài nét ngây thơ, một niềm tin hướng đến tương lai vô tận sắp tới…… Cậu đang đứng ở độ tuổi tốt nhất, nên hẳn phải có chút làm càn hưởng thụ thời khắc thanh xuân này.
Ba Chung nhắc nhở:
“Cho dù ‘ bản thân con ’ không cần tiêu tiền, con cũng không nghĩ sẽ mua cho ‘ bạn học ’ một vài thứ đấy chứ?”
“……”
“Ba cũng không khuyến khích con cùng bạn học kia trong lúc này có vượt qua quan hệ bạn bè thông thường ——” ba Chung nói,
“—— nhưng dù sao trước đây cũng ngồi cùng bàn, tặng bạn ấy mấy món quà Tết gì đó chắc là bình thường không phải sao?”
Nhìn con mình có chút biến hóa, ba Chung đều thấy rõ. Bởi vì vợ mình bệnh nặng nhiều năm, Chung Khả từ nhỏ đến lớn đều không hoạt bát giống những đứa trẻ khác, tính cách nó khá hướng nội, không giỏi giao tiếp. Ngoài việc học tập cùng trồng hoa ra, cũng không có hứng thú yêu thích gì. Từ sau vào trường học lại, cùng Dương Tâm Dược trở thành bạn ngồi cùng bàn, trong thế giới của Chung Khả dần dần đã có thêm rất nhiều âm thanh và màu sắc.
Mỗi ngày sau khi tan học, cậu sẽ cùng ba Chung tâm sự những sự việc xảy ra trong ngày. Khác với tính cách của bàn bè cùng trang lứa, cả ngày chỉ biết lười nhác nằm dài, tính tình và chất lượng học tập của bản thân chỉ dựa vào thầy cô truyền đạt…… Chung Khả dần dần học được cách hưởng thụ việc sinh hoạt trong trường mà không cần phải vùi đầu học tập vất vả.
Mà hết thảy những thay đổi này đều có liên quan đến nữ sinh kia.
“Dương Tâm Dược”.
Cái tên này xuất hiện từ miệng của Chung Khả với tần suất khá cao, mà nữ sinh kia giống như tên của mình, như là một con vật nhỏ vô cùng linh hoạt, nhẹ nhàng nhảy vào cuộc sống của Chung Khả.
Ba Chung rất thưởng thức cô gái nhỏ Dương Tâm Dược này. Nhưng chuyện này không thể để lọt đến tai của ba Dương được, ông ta không muốn nam sinh nào dòm ngó đến con gái mình đâu.
Lời nói này của ba Chung ám chỉ vô cùng rõ ràng. Sao Chung Khả có thể không hiểu, nhanh chóng cầm lấy bao lì xì chạy về phòng.
Một lúc sau, cậu đã thay một bộ quần áo khác, trong ngực là bao lì xì nóng bỏng đi ra cửa.
Ba Chung biết rõ còn cố hỏi:
“Không làm bài sao?”
“Dạ, không làm.” Chung Khả cúi đầu thay giày.
“Đi đâu vậy con?”
“Dạ con đi ra nhà sách.” Chung Khả dậm chân một cái, đứng dậy mở cửa chống trộm, gió lạnh bay vào làm cho cả người lập tức hoàn toàn thanh tỉnh.
“Ba nói đúng, con gái đều sẽ rất thích khi nhận được quà bất ngờ.”
Cậu muốn theo đuổi cô ấy, chỉ dựa vào quan hệ bạn bè là không đủ, nhưng phải có một món quà thích hợp, mới khiến cho bọn họ có thêm một chút kí ức ngọt ngào.
Ba Chung vừa lòng gật gật đầu, cảm thấy con trai minh quả nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy.
“Đã biết sẽ tặng gì chưa con?”
“Con nghĩ kỹ rồi.” Chung Khả trong miệng nói ra một chuỗi những cái tên: “《 ba năm 》, 《 hoàng cương 》, 《 vương hùng 》.”
Cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ, cùng nhau vào đại học Yến Kinh…… Đây là món quà tốt nhất mà cậu có thể tặng cho cô.
Ba Chung: “……???”
Phương pháp của học sinh thi đại học khá đặc biệt nha.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiều năm về sau, Dương Tâm Dược cùng Chung Khả có một đôi song sinh.
Con gái giống ba, dịu dàng tinh tế.
Con trai giống mẹ, hoạt bát hiếu động.
Hai đứa khi còn nhỏ luôn quấn lấy ba mẹ hỏi về chuyện tình của hai người.
Tụi nhỏ muốn biết, vật đính ước năm đó của ba mẹ là cái gì?
Dương Tâm Dược tiếc nuối mà nói:
“Ba của các con tặng mẹ nguyên một bộ sách luyện tập, sau khi thi đại học mẹ đã xé nó rồi……”
Chung Khả đắc ý:
“Nhưng tín vật em đưa cho anh, anh vẫn luôn giữ!”
Nói xong, Chung Khả trở về thư phòng của mình, hưng phấn lấy ra một cái hộp nhỏ.
Dương Tâm Dược không nhớ lúc trước mình đã tặng cái gì.
Một nhà bốn người vây quanh cái hộp nhỏ ——mở hộp ra, bên trong là một cái khóa kéo.
( khóa kéo ở trong mấy chương trước đã xuất hiện! Dương Tâm Dược đưa Chung Khả khóa kéo, như vậy cúc áo của Chung Khả sẽ không bị nữ sinh khác lấy đi rồi!)
Bình luận facebook