-
Chương 69: 69: Mặt Nạ Của Na Sư 1
[Đạo Chân Toàn Cơ tường giải] không phải công pháp của yêu tộc, Ngoan Thất không thể lý giải được, lo lắng tới mức giơ chóp đuôi lên gãi mặt, đành phải tập trung ghi nhớ trước đã, nhưng trí nhớ của hắn cũng không được tốt.Khi tiên nhân kia kia giảng xong một lượt [Đạo Chân Toàn Cơ tường giải], hắn vẫn mắt lớn trừng mắt nhỏ.Tiên nhân áo trắng giảng xong, không nói gì thêm, lẳng lặng chờ mọi người tìm hiểu.Ngoan Thất dốc hết dũng khí, giơ cái đuôi lên thật cao nói: “Tiên nhân, bản tường giải đó ta không học được, tiên nhân có công pháp nào đơn giản hơn không? Tuyệt học võ đạo cũng được.
Ta không có tiên duyên, học thứ thô thiển thôi.”Tiên nhân áo trắng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không hề lay động.Ngoan Thất vốn luôn mong mỏi tiên duyên, làm sao chịu bỏ qua cơ hội này cho được, hắn nói liến thoắng liên tục, xin công pháp thô thiển hơn, khiến mọi người xung quanh không cách nào nhập định tu luyện.Cuối cùng tiên nhân áo trắng cũng mở mắt nói: “Con rắn hoạt bát nhà ngươi đừng ồn ào.
Ta cho ngươi một cuốn công pháp võ đạo, thích hợp với xà yêu như ngươi.” Nói xong vứt một quyển sách xuống nói: “Chúng ta vô duyên, ngươi cút đi.”Ngoan Thất vội vàng chạy tới nhặt kinh thư, dùng đuôi lật hai trang xem thử, thấy trên kinh thư viết là [Ba Xà chân tu], vội vàng nói: “Tiên sư, ba xà với ta đồng loại không cùng tông, nó là ba xà, ta là ngoan xà, học công pháp của ba xà, ta sợ bị đồng tộc chế nhạo.”Tiên nhân áo trắng tức tới mức khóe miệng run rẩy, lại vứt một quyển sách ra nói: “Môn này là [Long Xà Kinh Chập công], cầm lấy, cút đi.”Ngoan Thất cầm quyển [Long Xà Kinh Chập công], vừa đọc thử đã thấy thích hợp với mình, vượt xa Tượng Lực Ngưu Ma quyền tổ truyền, không khỏi vui mừng, vội vàng nói: “Tiên nhân, ta thích đọc sách, ngươi tặng ta cả quyển [Ba Xà chân tu] đi.”Tiên nhân áo trắng vung tay áo.Ngoan Thất dập đầu lia lịa với tiên nhân, nước mắt lã chã, nghẹn ngào nói: “Chưa có ai đối xử với ta tốt như vậy, tiên nhân là cha mẹ tái sinh ra ta.
Ta phải dập đầu mấy cái, coi như lễ bái sư.”Tiên nhân áo trắng âm thầm siết chặt nắm đấm, sau đó bàn tay lại giãn ra nói: “Ngươi là người có hiếu, tốt lắm.
Ngươi đi đi.”Ngoan Thất giơ chóp đuôi lau nước mắt, trườn ra ngoài miếu.Tiên nhân áo trắng đang thở phào nhẹ nhõm lại đột nhiên thấy con rắn vô lại kia trườn về.Tiên nhân áo trắng nổi giận, suýt nữa không nhịn nổi ra tay làm thịt hắn nhưng vẫn cố nhịn, nói: “Ngươi lại có chuyện gì?”Ngoan Thất cười xòa nói: “Tiên nhân, vừa rồi ta nhớ tới mình có một người bạn tốt vẫn còn ở ngoài, không thể đi vào.
Hắn thông minh lanh lợi, nếu tiên nhân thấy chắc chắn sẽ ưa thích, ta bèn tự tiện quyết định, nhận đồ đệ thay tiên nhân.
Phiền tiên nhân cho ta thêm một quyển chân kinh, ta đưa hắn, để hắn tu luyện, cũng tiện tưởng nhớ tiên nhân.”Tiên nhân áo trắng suýt nữa nhảy dựng lên nhưng vẫn cố nhịn, cười ha hả nói: “Con rắn hoạt bát nhà ngươi cũng thật nghĩa khí.
Thôi thôi, hôm nay ta cho ngươi một đợt tiên duyên, trong [Đạo Chân Toàn Cơ tường giải] có gì ngươi không hiểu, ta sẽ giảng từng cái cho ngươi nghe, chắc chắn dạy ngươi tới khi hiểu!”Ngoan Thất mừng rỡ, vội vàng dập đầu nói: “Đệ tử chẳng hiểu gì cả.”Tiên nhân áo trắng nén cơn thịnh nộ, một lòng muốn dạy dỗ hắn, cho hắn tự đâm vào chỗ chết, bèn cười nói: “Thế thì để ta dạy từ đầu!”Trong tiên sơn, Hứa Ứng khăng khăng đòi tới ngôi miếu lớn, quả chuông chẳng có cách nào, đành đi theo y.Đột nhiên trước mặt có tiếng va chạm kịch liệt, Hứa Ứng nhanh chân chạy tới, chỉ thấy ở phía xa có một bức tượng thần linh đã khôi phục, đang đại khai sát giới.Bên cạnh là thi thể vài gã quan lại Vĩnh Châu, vẫn còn vài tên quan lại Vĩnh Châu đang giao chiến với bức tượng thần linh kia!Dù sao cũng là quan lại châu phủ, tu vi thực lực của bọn họ cực kỳ mạnh mẽ, na pháp tinh thâm.
Khiến Hứa Ứng kinh ngạc nhất là một gã quan lại trong đó còn đeo một cái mặt nạ lớn, biểu hiện cũng kỳ quái nhất.Mặt nạ kia lớn tới kỳ lạ, trên mặt nạ là một gương mặt trắng bệch, hai mắt rất to, đầu lưỡi dài, miệng đầy răng nanh, tương tự như thần linh cõi âm Vô Thường quỷ mà dân gian vẫn đồn đại.Gã quan lại kia đeo mặt nạ Vô Thường lên mặt, chỉ thấy bên rìa mặt nạ đột nhiên mọc ra vô số mầm thịt, chui vào làn da hắn, gắn kết với máu thịt của hắn!Thân thể của hắn bị lực lượng tỏa ra từ trong mặt nạ chi phối, nhanh chóng dài ra, chẳng bao lâu sau đã vừa gầy vừa cao, lên tới trượng sáu, người như que củi, nhưng lại tràn ngập lực lượng bất phàm!Trong miệng hắn có đầu lưỡi dài rủ xuống, phải tới hai ba thước!Gã quan lại này đeo mặt nạ Vô Thường vào là có một luồng âm phong lan tỏa từ người hắn, hắn không giống nhân loại nữa mà như quỷ thần âm phủ, Vô Thường!Na thuật mà hắn thi triển cũng trở nên quỷ dị, mang theo quỷ khí âm trầm, chuyên đả thương hồn phách, đánh cho thần hồn của thần linh tượng đá thụ thương, liên tiếp lui về phía sau.Nhưng thần linh tượng đá đang giao chiến với bọn họ vẫn cực kỳ dũng mãnh, trên trán có con mắt thứ ba, chân đạp huyền quy, người mặc giáp vàng, khí hương hỏa tạo thành pháp lực cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí còn thâm hậu hơn nhiều so với thần linh vừa đuổi giết Hứa Ứng!Xung quanh người hắn có khí hương hỏa lượn lờ, tiếng tụng niệm của chúng sinh vang lên ong ong, vạn người ngâm xướng, thậm chí hình thành văn tự màu vàng thực chất, kết hợp với khí hương hỏa, hóa thành dải băng!Hắn lùi lại vài bước, con mắt thứ ba trên trán lại bắn ra thần quang, viu một tiếng, suýt nữa chém ngang lưng gã quan lại đeo mặt nạ Vô Thường.Còn huyền quy dưới chân hắn cũng nhe nanh múa vuốt, tốc độ di chuyển cực nhanh, hoàn toàn không có cảm giác chậm chạp của loài rùa, chở gã thần linh này lao tới, đánh đâu thắng đó.Huyền quy há miệng máu, cắn một cái là sắt đá cũng vỡ, phá nát cả người cả pháp bảo.Hứa Ứng dùng Thiên Nhãn nhìn sang, lại phát hiện pháp lực của thần linh này có rất nhiều chỗ nối tiếp, không ít sơ hở, con huyền quy kia cũng vậy.“Tuy ta thấy được những sơ hở này, nhưng nếu lao tới thậm chí còn không kịp thi triển chiêu thức thì đã bị đánh chết.” Hứa Ứng thầm nghĩ.Chênh lệch giữa y và thần linh này quá lớn, kỹ xảo không thể bù đắp được.Đột nhiên, một gã quan lại văng ra, rơi xuống cách Hứa Ứng không xa.Người này chính là gã quan lại đeo mặt nạ Vô Thường, chỉ còn lại nửa thân trên, mặt nạ tróc khỏi đầu hắn, lăn tới dưới chân Hứa Ứng.Gã quan lại kia nằm dưới đất, mắt trợn trừng nhìn Hứa Ứng, hơi thở mong manh, khóe miệng mấp máy: “Cứu ta...”“Bộp!”Một bàn chân lớn đạp xuống, giẫm nát người hắn!Huyền quy mang theo thần linh ba mắt lao tới, giẫm chết nửa thân thể còn lại của gã quan lại.Gương mặt huyền quy dữ tợn hung ác, nhìn theo ánh mắt của na sư trước lúc chết nhưng không thấy có ai, bèn rống lên một tiếng, lao lên trên núi.Hứa Ứng và quả chuông trốn trong hốc núi nghiêng nghiêng bên cạnh, một tay của Hứa Ứng cầm cái mặt nạ Vô Thường, trợn mắt nín thở, đợi tới lúc huyền quy và thần linh ba mắt đi xa mới thở hổn hển từng hơi.Quả chuông cũng đang run lẩy bẩy.Hứa Ứng đứng dậy, leo khỏi hốc núi, chỉ thấy thi thể đầy đất.
Đám quan lại vừa rồi đều bị thần linh kia giết sạch không còn một mống, không ai chạy thoát được!Mạnh, quá mạnh!Hứa Ứng cau mày, hiện giờ có rất nhiều tượng thần khôi phục, đám tượng thần này mạnh mẽ như vậy, e rằng đi tới ngôi miếu cũng không phải chuyện dễ.Ngoài ra, cái mặt nạ này là sao? Vì sao đeo mặt nạ lên là thân thể lại biến hóa như vậy?Hứa Ứng quan sát mặt nạ Vô Thường, nghĩ tới cảnh gã quan lại vừa rồi đeo mặt nạ lên là hóa thành quỷ thần âm phủ, thầm nhủ: “Ngoan Thất đọc nhiều sách, nếu hắn ở đây chắc chắn sẽ biết thứ này là cái gì.”Y vắt cái mặt nạ Vô Thường sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên không, trên mấy dải đá đều có bóng dáng thần linh..
Ta không có tiên duyên, học thứ thô thiển thôi.”Tiên nhân áo trắng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không hề lay động.Ngoan Thất vốn luôn mong mỏi tiên duyên, làm sao chịu bỏ qua cơ hội này cho được, hắn nói liến thoắng liên tục, xin công pháp thô thiển hơn, khiến mọi người xung quanh không cách nào nhập định tu luyện.Cuối cùng tiên nhân áo trắng cũng mở mắt nói: “Con rắn hoạt bát nhà ngươi đừng ồn ào.
Ta cho ngươi một cuốn công pháp võ đạo, thích hợp với xà yêu như ngươi.” Nói xong vứt một quyển sách xuống nói: “Chúng ta vô duyên, ngươi cút đi.”Ngoan Thất vội vàng chạy tới nhặt kinh thư, dùng đuôi lật hai trang xem thử, thấy trên kinh thư viết là [Ba Xà chân tu], vội vàng nói: “Tiên sư, ba xà với ta đồng loại không cùng tông, nó là ba xà, ta là ngoan xà, học công pháp của ba xà, ta sợ bị đồng tộc chế nhạo.”Tiên nhân áo trắng tức tới mức khóe miệng run rẩy, lại vứt một quyển sách ra nói: “Môn này là [Long Xà Kinh Chập công], cầm lấy, cút đi.”Ngoan Thất cầm quyển [Long Xà Kinh Chập công], vừa đọc thử đã thấy thích hợp với mình, vượt xa Tượng Lực Ngưu Ma quyền tổ truyền, không khỏi vui mừng, vội vàng nói: “Tiên nhân, ta thích đọc sách, ngươi tặng ta cả quyển [Ba Xà chân tu] đi.”Tiên nhân áo trắng vung tay áo.Ngoan Thất dập đầu lia lịa với tiên nhân, nước mắt lã chã, nghẹn ngào nói: “Chưa có ai đối xử với ta tốt như vậy, tiên nhân là cha mẹ tái sinh ra ta.
Ta phải dập đầu mấy cái, coi như lễ bái sư.”Tiên nhân áo trắng âm thầm siết chặt nắm đấm, sau đó bàn tay lại giãn ra nói: “Ngươi là người có hiếu, tốt lắm.
Ngươi đi đi.”Ngoan Thất giơ chóp đuôi lau nước mắt, trườn ra ngoài miếu.Tiên nhân áo trắng đang thở phào nhẹ nhõm lại đột nhiên thấy con rắn vô lại kia trườn về.Tiên nhân áo trắng nổi giận, suýt nữa không nhịn nổi ra tay làm thịt hắn nhưng vẫn cố nhịn, nói: “Ngươi lại có chuyện gì?”Ngoan Thất cười xòa nói: “Tiên nhân, vừa rồi ta nhớ tới mình có một người bạn tốt vẫn còn ở ngoài, không thể đi vào.
Hắn thông minh lanh lợi, nếu tiên nhân thấy chắc chắn sẽ ưa thích, ta bèn tự tiện quyết định, nhận đồ đệ thay tiên nhân.
Phiền tiên nhân cho ta thêm một quyển chân kinh, ta đưa hắn, để hắn tu luyện, cũng tiện tưởng nhớ tiên nhân.”Tiên nhân áo trắng suýt nữa nhảy dựng lên nhưng vẫn cố nhịn, cười ha hả nói: “Con rắn hoạt bát nhà ngươi cũng thật nghĩa khí.
Thôi thôi, hôm nay ta cho ngươi một đợt tiên duyên, trong [Đạo Chân Toàn Cơ tường giải] có gì ngươi không hiểu, ta sẽ giảng từng cái cho ngươi nghe, chắc chắn dạy ngươi tới khi hiểu!”Ngoan Thất mừng rỡ, vội vàng dập đầu nói: “Đệ tử chẳng hiểu gì cả.”Tiên nhân áo trắng nén cơn thịnh nộ, một lòng muốn dạy dỗ hắn, cho hắn tự đâm vào chỗ chết, bèn cười nói: “Thế thì để ta dạy từ đầu!”Trong tiên sơn, Hứa Ứng khăng khăng đòi tới ngôi miếu lớn, quả chuông chẳng có cách nào, đành đi theo y.Đột nhiên trước mặt có tiếng va chạm kịch liệt, Hứa Ứng nhanh chân chạy tới, chỉ thấy ở phía xa có một bức tượng thần linh đã khôi phục, đang đại khai sát giới.Bên cạnh là thi thể vài gã quan lại Vĩnh Châu, vẫn còn vài tên quan lại Vĩnh Châu đang giao chiến với bức tượng thần linh kia!Dù sao cũng là quan lại châu phủ, tu vi thực lực của bọn họ cực kỳ mạnh mẽ, na pháp tinh thâm.
Khiến Hứa Ứng kinh ngạc nhất là một gã quan lại trong đó còn đeo một cái mặt nạ lớn, biểu hiện cũng kỳ quái nhất.Mặt nạ kia lớn tới kỳ lạ, trên mặt nạ là một gương mặt trắng bệch, hai mắt rất to, đầu lưỡi dài, miệng đầy răng nanh, tương tự như thần linh cõi âm Vô Thường quỷ mà dân gian vẫn đồn đại.Gã quan lại kia đeo mặt nạ Vô Thường lên mặt, chỉ thấy bên rìa mặt nạ đột nhiên mọc ra vô số mầm thịt, chui vào làn da hắn, gắn kết với máu thịt của hắn!Thân thể của hắn bị lực lượng tỏa ra từ trong mặt nạ chi phối, nhanh chóng dài ra, chẳng bao lâu sau đã vừa gầy vừa cao, lên tới trượng sáu, người như que củi, nhưng lại tràn ngập lực lượng bất phàm!Trong miệng hắn có đầu lưỡi dài rủ xuống, phải tới hai ba thước!Gã quan lại này đeo mặt nạ Vô Thường vào là có một luồng âm phong lan tỏa từ người hắn, hắn không giống nhân loại nữa mà như quỷ thần âm phủ, Vô Thường!Na thuật mà hắn thi triển cũng trở nên quỷ dị, mang theo quỷ khí âm trầm, chuyên đả thương hồn phách, đánh cho thần hồn của thần linh tượng đá thụ thương, liên tiếp lui về phía sau.Nhưng thần linh tượng đá đang giao chiến với bọn họ vẫn cực kỳ dũng mãnh, trên trán có con mắt thứ ba, chân đạp huyền quy, người mặc giáp vàng, khí hương hỏa tạo thành pháp lực cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí còn thâm hậu hơn nhiều so với thần linh vừa đuổi giết Hứa Ứng!Xung quanh người hắn có khí hương hỏa lượn lờ, tiếng tụng niệm của chúng sinh vang lên ong ong, vạn người ngâm xướng, thậm chí hình thành văn tự màu vàng thực chất, kết hợp với khí hương hỏa, hóa thành dải băng!Hắn lùi lại vài bước, con mắt thứ ba trên trán lại bắn ra thần quang, viu một tiếng, suýt nữa chém ngang lưng gã quan lại đeo mặt nạ Vô Thường.Còn huyền quy dưới chân hắn cũng nhe nanh múa vuốt, tốc độ di chuyển cực nhanh, hoàn toàn không có cảm giác chậm chạp của loài rùa, chở gã thần linh này lao tới, đánh đâu thắng đó.Huyền quy há miệng máu, cắn một cái là sắt đá cũng vỡ, phá nát cả người cả pháp bảo.Hứa Ứng dùng Thiên Nhãn nhìn sang, lại phát hiện pháp lực của thần linh này có rất nhiều chỗ nối tiếp, không ít sơ hở, con huyền quy kia cũng vậy.“Tuy ta thấy được những sơ hở này, nhưng nếu lao tới thậm chí còn không kịp thi triển chiêu thức thì đã bị đánh chết.” Hứa Ứng thầm nghĩ.Chênh lệch giữa y và thần linh này quá lớn, kỹ xảo không thể bù đắp được.Đột nhiên, một gã quan lại văng ra, rơi xuống cách Hứa Ứng không xa.Người này chính là gã quan lại đeo mặt nạ Vô Thường, chỉ còn lại nửa thân trên, mặt nạ tróc khỏi đầu hắn, lăn tới dưới chân Hứa Ứng.Gã quan lại kia nằm dưới đất, mắt trợn trừng nhìn Hứa Ứng, hơi thở mong manh, khóe miệng mấp máy: “Cứu ta...”“Bộp!”Một bàn chân lớn đạp xuống, giẫm nát người hắn!Huyền quy mang theo thần linh ba mắt lao tới, giẫm chết nửa thân thể còn lại của gã quan lại.Gương mặt huyền quy dữ tợn hung ác, nhìn theo ánh mắt của na sư trước lúc chết nhưng không thấy có ai, bèn rống lên một tiếng, lao lên trên núi.Hứa Ứng và quả chuông trốn trong hốc núi nghiêng nghiêng bên cạnh, một tay của Hứa Ứng cầm cái mặt nạ Vô Thường, trợn mắt nín thở, đợi tới lúc huyền quy và thần linh ba mắt đi xa mới thở hổn hển từng hơi.Quả chuông cũng đang run lẩy bẩy.Hứa Ứng đứng dậy, leo khỏi hốc núi, chỉ thấy thi thể đầy đất.
Đám quan lại vừa rồi đều bị thần linh kia giết sạch không còn một mống, không ai chạy thoát được!Mạnh, quá mạnh!Hứa Ứng cau mày, hiện giờ có rất nhiều tượng thần khôi phục, đám tượng thần này mạnh mẽ như vậy, e rằng đi tới ngôi miếu cũng không phải chuyện dễ.Ngoài ra, cái mặt nạ này là sao? Vì sao đeo mặt nạ lên là thân thể lại biến hóa như vậy?Hứa Ứng quan sát mặt nạ Vô Thường, nghĩ tới cảnh gã quan lại vừa rồi đeo mặt nạ lên là hóa thành quỷ thần âm phủ, thầm nhủ: “Ngoan Thất đọc nhiều sách, nếu hắn ở đây chắc chắn sẽ biết thứ này là cái gì.”Y vắt cái mặt nạ Vô Thường sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên không, trên mấy dải đá đều có bóng dáng thần linh..
Bình luận facebook