Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1109
Ánh đèn trong Kết viên ấm áp hơn so với nơi khác ở kinh đô, có thể bởi vì trên tất cả những chiếc đèn đều phủ một tầng vỏ quýt.
Từ Hữu Dung đứng phía trước cửa sổ, chắp hai tay nhìn kết đăng trong viên, không biết suy nghĩ điều gì.
Nhìn bóng lưng của nàng, Mạc Vũ chợt nhớ tới Thánh Hậu nương nương.
Những năm đó, Thánh Hậu nương nương rất thích đứng ở trên Cam Lộ Đài từ trên cao nhìn xuống nhìn kinh đô, giống như trước cũng thích chắp hai tay.
Mạc Vũ trong lòng sinh ra rất nhiều bất an.
Thế gian sẽ tái xuất hiện một vị Thánh Hậu nương nương nữa sao?
Nàng hỏi: "Tại sao ngươi lại muốn gặp Trần Lưu Vương? Ngươi muốn làm gì?"
Từ Hữu Dung không xoay người, nói: "Chẳng qua là ôn chuyện thôi."
Mạc Vũ thanh âm lạnh xuống nói: "Không lẽ lại đi Quốc Giáo học viện ôn chuyện ư? Vậy tại sao ngươi muốn giết Mai Xuyên?"
"Lấy phong cách hành sự của Đường Tam Thập Lục, ngươi cảm thấy hắn sẽ để cho Mai Xuyên sống ư?"
Từ Hữu Dung nói: "Ta không phải là người của Quốc Giáo học viện, cũng không phải là người của Ly cung, chính là người thích hợp để xuất thủ nhất."
Mạc Vũ nói: "Làm như vậy có thể lý giải là ngươi đối với Trần Trường Sinh tình thâm ý trọng, muốn giải quyết phiền toái thay cho hắn, cũng có thể lý giải là ngươi muốn mâu thuẫn giữa hai phái cũ mới trong Quốc Giáo trở nên gay gắt, để cho hắn cùng với Đạo Tôn không còn dư âm hòa hoãn. Vấn đề là ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào?"
Từ Hữu Dung xoay người nhìn nàng, bình tĩnh nói: "Ngươi đã nói với Trần Trường Sinh là lo lắng ta muốn báo thù cho nương nương."
Mạc Vũ nói: "Ta không tin ngươi sẽ quên được, mặc dù ngươi phủ nhận với hắn."
Từ Hữu Dung mỉm cười nói: "Đã như vậy, ta làm như vậy không phải là đương nhiên ư?"
Mạc Vũ ảo não nói: "Nhưng ngươi cũng hiểu, như vậy sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho Trần Trường Sinh. Giáo Khu xử không có tư cách làm cho ngươi phải trả giá điều gì, nhưng bọn hắn có thể yêu cầu Trần Trường Sinh đưa ra một câu trả lời thỏa đáng."
Từ Hữu Dung nói: "Chuyện này rất dễ giải quyết."
"Đúng vậy, chỉ cần hai chữ bất kính là đủ, bởi vì chỉ có ngươi cùng Trần Lưu vương có mặt ở đó."
Mạc Vũ nhìn nàng cười lạnh nói: "Nhưng ngươi hiểu được Trần Trường Sinh, ngươi biết dựa theo tính tình của hắn căn bản không thể làm như vậy, vậy làm sao bây giờ? Hắn cuối cùng sẽ bị buộc trở thành loại người mà hắn không muốn trở thành."
Từ Hữu Dung nói: "Hắn hẳn là học cách có thể làm như vậy, nếu như hắn muốn trở thành Giáo Hoàng mà nói."
Mạc Vũ nói: "Nếu như hắn căn bản không muốn làm Giáo Hoàng thì sao?"
Từ Hữu Dung an tĩnh một lát, nói: "Ta đây làm Thánh Nữ là được."
...
...
Chuyện đã xảy ra ở Ly cung lấy tốc độ nhanh nhất truyền khắp các nơi trong kinh đô.
Giáo Khu xử bị thanh tẩy, đã ở trong dự liệu của rất nhiều người, nhưng chuyện này phát sinh nhanh như vậy, vẫn làm người ta có chút giật mình.
Chuyện khiếp sợ hơn còn ở phía sau —— Án Lâm đại chủ giáo thất thế.
Ban đầu Bạch Thạch đạo nhân bị giết ở Vấn Thủy thành, đã để cho rất nhiều người khiếp sợ không nói thành lời, chỉ bất quá lúc ấy có ẩn tình khác, vô luận triều đình hay là Ly cung giáo sĩ đối với chuyện này cũng vẫn duy trì trầm mặc, nhưng chuyện đã xảy ra tối nay, lại là rất nhiều người tận mắt nhìn thấy .
Tất cả mọi người cho là Trần Trường Sinh trở lại kinh đô giáng xuống đạo lôi đình thứ nhất, ngoài khiếp sợ không khỏi sinh ra rất nhiều cảm khái.
Không hổ là người thừa kế Giáo Hoàng đời trước chỉ định, không hổ là học sinh của Đạo Tôn —— đối mặt với thanh tẩy của Trần Trường Sinh, vô luận Giáo Khu xử hay là Án Lâm đại chủ giáo cũng không phản kháng, dưới mặt ngoài thế cục bình tĩnh, không biết ẩn giấu bao nhiêu thủ đoạn khó có thể tưởng tượng.
Đang ở thời điểm mọi người cho là vở tuồng tối nay sẽ buông rèm, lại một đạo lôi đình nổ vang trong bầu trời đêm của kinh đô.
Đó chính là câu nói cuối cùng của Trần Trường Sinh.
Đến đây chấm dứt? Đây là ý gì?
Nói là thanh tẩy của hắn đối với Quốc Giáo cựu phái chỉ tới đây thôi?
Nói là thử dò xét của Thương Hành Chu cùng triều đình đối với Ly cung đến lúc đó đã kết thúc?
Hay là nói... vị trí Giáo Hoàng?
...
...
Lời đồn đãi truyền đến truyền đi, tựa như gió, cộng thêm mấy đạo lôi đình, rất nhanh đã xua tan mây tuyết trên bầu trời của kinh đô.
Tinh thần lặng yên nhìn nhân gian, nhân gian cũng đột nhiên có thêm rất nhiều sao sáng.
Mấy ngàn Quốc Giáo tín đồ thành kính nhất đi ra khỏi nhà, đi tới phía trước Ly cung, quỳ gối trên mặt đất hàn lãnh thấu xương.
Trong tay bọn họ đang cầm nến, nhìn như yếu ớt , mấy ngàn chén nhỏ hợp chung một chỗ, lại cực kỳ sáng ngời.
An Hoa quỳ gối phía trước nhất, sắc mặt so với đồ lễ càng thêm tái nhợt, phía trên mơ hồ có thể nhìn thấy nước mắt.
Theo tín đồ càng ngày càng nhiều, ánh nến cũng càng ngày càng nhiều, cho đến khi hóa thành một mảnh quang hải.
Không có thanh âm đau khổ cầu khẩn, nhưng không khí lại vô cùng trầm thấp, thỉnh thoảng nghe được tiếng khóc.
...
...
Sau khi Mai Xuyên chủ giáo chết ở Quốc Giáo học viện, trong kinh đô sinh ra rất nhiều nghị luận.
Những nghị luận này tự nhiên rất bất lợi đối với Trần Trường Sinh.
Tối nay theo mấy đạo lôi đình cùng với quang hải trước Ly cung chấn động cả kinh đô, dư luận cũng nhanh chóng phát sinh biến hóa.
Dân chúng đã sớm quên lời nói của mình lúc ăn cơm tối, tức giận nhìn về Giáo Khu xử sau rừng phong, Vương phủ trên Bình An đạo, thậm chí là hoàng cung.
Những ngọn lửa giận tạm thời còn không chui ra khỏi lòng đất, để cho các đại nhân vật cư ngụ ở những địa phương kia sinh ra cảnh giác cùng với tức giận vô cùng.
Bọn họ thực sự muốn biết, Ly cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì, muốn nắm giữ toàn bộ các chi tiết.
Ở nhãn tuyến trong Ly cung cùng với mấy vị họa sĩ Tụ Tinh cảnh Thiên Cơ các hiện tại đã quy triều đình quản chế, vào lúc này phát huy tác dụng trọng yếu phi thường.
Trong đại điện tràn đầy ánh sáng thánh khiết, Trần Trường Sinh đứng ở chỗ cao nhất nói câu nói kia, ý tứ rõ ràng như vậy.
...
...
"Lật bàn không làm nữa, có thể uy hiếp ai chứ?"
Thiên Hải Thừa Vũ trên mặt lộ ra ý vị giễu cợt: "Chẳng lẽ cho là dựa vào đám dung chúng này mà có thể để cho Đạo Tôn nhượng bộ ư?"
...
...
"Thủ đoạn lấy lui làm tiến này thực sự là sắc sảo."
Tương Vương vuốt vuốt thịt béo trên bụng chính mình, khuôn mặt sầu khổ nói: "Triều đình cũng không thể trực tiếp đem điện thờ này hủy đi sao?"
...
...
Đối với câu nói của Trần Trường Sinh, người khác nhau có cách hiểu bất đồng.
Đối với dân thường mà nói, đây là Thánh Nhân bị thời cuộc hiểm ác làm cho có chút nản lòng thoái chí.
Đối với các đại nhân vật mà nói, đây chẳng qua là thủ đoạn hắn dùng để đối kháng Thương Hành Chu cùng thế lực cựu phái mà thôi.
Mà vô luận đối với chuyện này giễu cợt hoặc là cảm thấy nhức đầu, các đại nhân vật thật ra đều cảm thấy thủ đoạn này rất lợi hại.
Chỉ có Từ Hữu Dung cùng Đường Tam Thập Lục biết, đây không phải thủ đoạn.
Bởi vì thời điểm Trần Trường Sinh nói câu nói kia, thật sự nghĩ như vậy.
...
...
Từ Hữu Dung nói: "Làm những chuyện trái với bản tâm của ngươi, mâu thuẫn với đạo pháp của ngươi, quả thật có chút cực khổ."
Trần Trường Sinh nói: "Những chuyện chính mình cũng không muốn làm này, làm sao có thể nhìn các ngươi giúp ta đi làm chứ?"
Từ Hữu Dung bình tĩnh nói: "Có lẽ chúng ta là người thích làm những chuyện như vậy?"
Trần Trường Sinh nói: "Không có ai thích giết người từ nhỏ, thích tranh quyền đoạt thế, thích ngươi lừa ta gạt cả."
Từ Hữu Dung lạnh nhạt nói: "Ta lúc mới ra đời, cũng không thích chơi mạt chược, nhưng đó là bởi vì ta không biết mà thôi."
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: "Ngươi có thất vọng đối với ta hay không?"
"Dĩ nhiên là không, bởi vì không muốn làm Giáo Hoàng, mới có thể là một Giáo Hoàng tốt."
Từ Hữu Dung nói: "Tựa như sư huynh của ngươi, hắn không muốn làm Hoàng Đế, cho nên mới phải làm một Hoàng Đế tốt."
Ngoài điện truyền tới thanh âm hổn hển của Đường Tam Thập Lục.
"Ta đi trước." Nàng nói với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh nói: "Sư huynh hắn thật sự là người dễ thân cận."
Từ Hữu Dung nói: "Nhưng ta không phải."
Trần Trường Sinh giật mình.
Từ Hữu Dung xoay người đi tới ngoài Ly cung.
Một lát sau, nàng đi tới trước hoàng thành.
Nàng muốn đi gặp Hoàng Đế.
Từ Hữu Dung đứng phía trước cửa sổ, chắp hai tay nhìn kết đăng trong viên, không biết suy nghĩ điều gì.
Nhìn bóng lưng của nàng, Mạc Vũ chợt nhớ tới Thánh Hậu nương nương.
Những năm đó, Thánh Hậu nương nương rất thích đứng ở trên Cam Lộ Đài từ trên cao nhìn xuống nhìn kinh đô, giống như trước cũng thích chắp hai tay.
Mạc Vũ trong lòng sinh ra rất nhiều bất an.
Thế gian sẽ tái xuất hiện một vị Thánh Hậu nương nương nữa sao?
Nàng hỏi: "Tại sao ngươi lại muốn gặp Trần Lưu Vương? Ngươi muốn làm gì?"
Từ Hữu Dung không xoay người, nói: "Chẳng qua là ôn chuyện thôi."
Mạc Vũ thanh âm lạnh xuống nói: "Không lẽ lại đi Quốc Giáo học viện ôn chuyện ư? Vậy tại sao ngươi muốn giết Mai Xuyên?"
"Lấy phong cách hành sự của Đường Tam Thập Lục, ngươi cảm thấy hắn sẽ để cho Mai Xuyên sống ư?"
Từ Hữu Dung nói: "Ta không phải là người của Quốc Giáo học viện, cũng không phải là người của Ly cung, chính là người thích hợp để xuất thủ nhất."
Mạc Vũ nói: "Làm như vậy có thể lý giải là ngươi đối với Trần Trường Sinh tình thâm ý trọng, muốn giải quyết phiền toái thay cho hắn, cũng có thể lý giải là ngươi muốn mâu thuẫn giữa hai phái cũ mới trong Quốc Giáo trở nên gay gắt, để cho hắn cùng với Đạo Tôn không còn dư âm hòa hoãn. Vấn đề là ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào?"
Từ Hữu Dung xoay người nhìn nàng, bình tĩnh nói: "Ngươi đã nói với Trần Trường Sinh là lo lắng ta muốn báo thù cho nương nương."
Mạc Vũ nói: "Ta không tin ngươi sẽ quên được, mặc dù ngươi phủ nhận với hắn."
Từ Hữu Dung mỉm cười nói: "Đã như vậy, ta làm như vậy không phải là đương nhiên ư?"
Mạc Vũ ảo não nói: "Nhưng ngươi cũng hiểu, như vậy sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho Trần Trường Sinh. Giáo Khu xử không có tư cách làm cho ngươi phải trả giá điều gì, nhưng bọn hắn có thể yêu cầu Trần Trường Sinh đưa ra một câu trả lời thỏa đáng."
Từ Hữu Dung nói: "Chuyện này rất dễ giải quyết."
"Đúng vậy, chỉ cần hai chữ bất kính là đủ, bởi vì chỉ có ngươi cùng Trần Lưu vương có mặt ở đó."
Mạc Vũ nhìn nàng cười lạnh nói: "Nhưng ngươi hiểu được Trần Trường Sinh, ngươi biết dựa theo tính tình của hắn căn bản không thể làm như vậy, vậy làm sao bây giờ? Hắn cuối cùng sẽ bị buộc trở thành loại người mà hắn không muốn trở thành."
Từ Hữu Dung nói: "Hắn hẳn là học cách có thể làm như vậy, nếu như hắn muốn trở thành Giáo Hoàng mà nói."
Mạc Vũ nói: "Nếu như hắn căn bản không muốn làm Giáo Hoàng thì sao?"
Từ Hữu Dung an tĩnh một lát, nói: "Ta đây làm Thánh Nữ là được."
...
...
Chuyện đã xảy ra ở Ly cung lấy tốc độ nhanh nhất truyền khắp các nơi trong kinh đô.
Giáo Khu xử bị thanh tẩy, đã ở trong dự liệu của rất nhiều người, nhưng chuyện này phát sinh nhanh như vậy, vẫn làm người ta có chút giật mình.
Chuyện khiếp sợ hơn còn ở phía sau —— Án Lâm đại chủ giáo thất thế.
Ban đầu Bạch Thạch đạo nhân bị giết ở Vấn Thủy thành, đã để cho rất nhiều người khiếp sợ không nói thành lời, chỉ bất quá lúc ấy có ẩn tình khác, vô luận triều đình hay là Ly cung giáo sĩ đối với chuyện này cũng vẫn duy trì trầm mặc, nhưng chuyện đã xảy ra tối nay, lại là rất nhiều người tận mắt nhìn thấy .
Tất cả mọi người cho là Trần Trường Sinh trở lại kinh đô giáng xuống đạo lôi đình thứ nhất, ngoài khiếp sợ không khỏi sinh ra rất nhiều cảm khái.
Không hổ là người thừa kế Giáo Hoàng đời trước chỉ định, không hổ là học sinh của Đạo Tôn —— đối mặt với thanh tẩy của Trần Trường Sinh, vô luận Giáo Khu xử hay là Án Lâm đại chủ giáo cũng không phản kháng, dưới mặt ngoài thế cục bình tĩnh, không biết ẩn giấu bao nhiêu thủ đoạn khó có thể tưởng tượng.
Đang ở thời điểm mọi người cho là vở tuồng tối nay sẽ buông rèm, lại một đạo lôi đình nổ vang trong bầu trời đêm của kinh đô.
Đó chính là câu nói cuối cùng của Trần Trường Sinh.
Đến đây chấm dứt? Đây là ý gì?
Nói là thanh tẩy của hắn đối với Quốc Giáo cựu phái chỉ tới đây thôi?
Nói là thử dò xét của Thương Hành Chu cùng triều đình đối với Ly cung đến lúc đó đã kết thúc?
Hay là nói... vị trí Giáo Hoàng?
...
...
Lời đồn đãi truyền đến truyền đi, tựa như gió, cộng thêm mấy đạo lôi đình, rất nhanh đã xua tan mây tuyết trên bầu trời của kinh đô.
Tinh thần lặng yên nhìn nhân gian, nhân gian cũng đột nhiên có thêm rất nhiều sao sáng.
Mấy ngàn Quốc Giáo tín đồ thành kính nhất đi ra khỏi nhà, đi tới phía trước Ly cung, quỳ gối trên mặt đất hàn lãnh thấu xương.
Trong tay bọn họ đang cầm nến, nhìn như yếu ớt , mấy ngàn chén nhỏ hợp chung một chỗ, lại cực kỳ sáng ngời.
An Hoa quỳ gối phía trước nhất, sắc mặt so với đồ lễ càng thêm tái nhợt, phía trên mơ hồ có thể nhìn thấy nước mắt.
Theo tín đồ càng ngày càng nhiều, ánh nến cũng càng ngày càng nhiều, cho đến khi hóa thành một mảnh quang hải.
Không có thanh âm đau khổ cầu khẩn, nhưng không khí lại vô cùng trầm thấp, thỉnh thoảng nghe được tiếng khóc.
...
...
Sau khi Mai Xuyên chủ giáo chết ở Quốc Giáo học viện, trong kinh đô sinh ra rất nhiều nghị luận.
Những nghị luận này tự nhiên rất bất lợi đối với Trần Trường Sinh.
Tối nay theo mấy đạo lôi đình cùng với quang hải trước Ly cung chấn động cả kinh đô, dư luận cũng nhanh chóng phát sinh biến hóa.
Dân chúng đã sớm quên lời nói của mình lúc ăn cơm tối, tức giận nhìn về Giáo Khu xử sau rừng phong, Vương phủ trên Bình An đạo, thậm chí là hoàng cung.
Những ngọn lửa giận tạm thời còn không chui ra khỏi lòng đất, để cho các đại nhân vật cư ngụ ở những địa phương kia sinh ra cảnh giác cùng với tức giận vô cùng.
Bọn họ thực sự muốn biết, Ly cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì, muốn nắm giữ toàn bộ các chi tiết.
Ở nhãn tuyến trong Ly cung cùng với mấy vị họa sĩ Tụ Tinh cảnh Thiên Cơ các hiện tại đã quy triều đình quản chế, vào lúc này phát huy tác dụng trọng yếu phi thường.
Trong đại điện tràn đầy ánh sáng thánh khiết, Trần Trường Sinh đứng ở chỗ cao nhất nói câu nói kia, ý tứ rõ ràng như vậy.
...
...
"Lật bàn không làm nữa, có thể uy hiếp ai chứ?"
Thiên Hải Thừa Vũ trên mặt lộ ra ý vị giễu cợt: "Chẳng lẽ cho là dựa vào đám dung chúng này mà có thể để cho Đạo Tôn nhượng bộ ư?"
...
...
"Thủ đoạn lấy lui làm tiến này thực sự là sắc sảo."
Tương Vương vuốt vuốt thịt béo trên bụng chính mình, khuôn mặt sầu khổ nói: "Triều đình cũng không thể trực tiếp đem điện thờ này hủy đi sao?"
...
...
Đối với câu nói của Trần Trường Sinh, người khác nhau có cách hiểu bất đồng.
Đối với dân thường mà nói, đây là Thánh Nhân bị thời cuộc hiểm ác làm cho có chút nản lòng thoái chí.
Đối với các đại nhân vật mà nói, đây chẳng qua là thủ đoạn hắn dùng để đối kháng Thương Hành Chu cùng thế lực cựu phái mà thôi.
Mà vô luận đối với chuyện này giễu cợt hoặc là cảm thấy nhức đầu, các đại nhân vật thật ra đều cảm thấy thủ đoạn này rất lợi hại.
Chỉ có Từ Hữu Dung cùng Đường Tam Thập Lục biết, đây không phải thủ đoạn.
Bởi vì thời điểm Trần Trường Sinh nói câu nói kia, thật sự nghĩ như vậy.
...
...
Từ Hữu Dung nói: "Làm những chuyện trái với bản tâm của ngươi, mâu thuẫn với đạo pháp của ngươi, quả thật có chút cực khổ."
Trần Trường Sinh nói: "Những chuyện chính mình cũng không muốn làm này, làm sao có thể nhìn các ngươi giúp ta đi làm chứ?"
Từ Hữu Dung bình tĩnh nói: "Có lẽ chúng ta là người thích làm những chuyện như vậy?"
Trần Trường Sinh nói: "Không có ai thích giết người từ nhỏ, thích tranh quyền đoạt thế, thích ngươi lừa ta gạt cả."
Từ Hữu Dung lạnh nhạt nói: "Ta lúc mới ra đời, cũng không thích chơi mạt chược, nhưng đó là bởi vì ta không biết mà thôi."
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: "Ngươi có thất vọng đối với ta hay không?"
"Dĩ nhiên là không, bởi vì không muốn làm Giáo Hoàng, mới có thể là một Giáo Hoàng tốt."
Từ Hữu Dung nói: "Tựa như sư huynh của ngươi, hắn không muốn làm Hoàng Đế, cho nên mới phải làm một Hoàng Đế tốt."
Ngoài điện truyền tới thanh âm hổn hển của Đường Tam Thập Lục.
"Ta đi trước." Nàng nói với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh nói: "Sư huynh hắn thật sự là người dễ thân cận."
Từ Hữu Dung nói: "Nhưng ta không phải."
Trần Trường Sinh giật mình.
Từ Hữu Dung xoay người đi tới ngoài Ly cung.
Một lát sau, nàng đi tới trước hoàng thành.
Nàng muốn đi gặp Hoàng Đế.
Bình luận facebook