Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1123
Không người nào nguyện ý ăn phân, bất kể là phân chó, phân ngựa hay phân gì khác.
Huống chi là các vương gia Trần gia thật vất vả mới một lần nữa trở lại kinh đô, leo lên đỉnh phong của nhân sinh, ai sẽ vui lòng ăn phân chứ?
Trung Sơn Vương không vui, Lư Lăng Vương không vui, nghĩ đến cho dù là vị Lâu Dương Vương nổi danh nhút nhát kia cũng sẽ không vui.
Nhưng Vương Phá tới kinh đô, bọn họ không có bất kỳ biện pháp nào cả, đây chính là ăn phân.
Trước mắt xem ra, trừ phi Tương Vương tự mình ra mặt.
Vấn đề là ai cũng biết ý tứ Trần Lưu Vương đi Lạc Dương thành, cũng biết hôm nay phủ Tương Vương vì sao an tĩnh như thế.
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra đêm đó, sắc mặt Trung Sơn Vương trở nên càng thêm khó coi, lạnh giọng mắng: "Thật là lòng muông dạ thú, tham lam bất mãn!"
Cho dù Tương Vương tự mình ra mặt, cũng chưa chắc có thể giải quyết được chuyện này.
Vương Phá là thanh thiết đao sắc bén nhất.
Ở phía sau hắn còn có Hòe viện, Ly sơn, Thánh Nữ phong cùng với mấy chục thế gia cùng tông phái sơn môn phía nam.
Trận động tĩnh này quá lớn, quá mức kinh người, chấn động kinh đô, chấn nhiếp thiên hạ.
Đối với sắp xếp của Từ Hữu Dung, Ly cung vẫn duy trì trầm mặc, hoàng cung cũng rất an tĩnh.
Hoàng Đế Bệ Hạ cùng Giáo Hoàng đôi sư huynh đệ này cũng không nói điều gì, nhưng cũng không chứng tỏ họ không làm được gì.
Nếu như Thương Hành Chu không phản ứng, nếu như triều đình cùng các vương gia phản ứng mềm yếu một chút thôi, đôi sư huynh đệ này hoàn toàn có thể mượn sức mạnh của Từ Hữu Dung dùng lực lượng cùng quyết đoán tạo thành vạn trượng sóng to, trực tiếp diệt trừ các vương gia cùng các thần tướng nắm thực quyền trong quân đội, hoàn toàn thay đổi vận mệnh của Đại Chu triều đình .
Trừ phi Thương Hành Chu lập tức về kinh, mới có thể ngăn cơn sóng dữ, bởi vì chỉ có hắn có uy vọng cùng năng lực như vậy.
Nếu không các vương gia Trần gia vì tự vệ, tất nhiên sẽ triệu binh vào kinh.
Đến lúc đó gió lửa liên miên, ai biết kết cục cuối cùng là gì.
Đây cũng là chuyện Lư Lăng Vương cùng Hiếu Lăng thần tướng những người này nghĩ mãi mà không rõ.
Tại sao Từ Hữu Dung phải làm như vậy.
Là Thánh Nữ, chẳng lẽ nàng hi vọng thấy binh hoang mã loạn, dân chúng trôi giạt khắp nơi, cục diện thật tốt của Nhân tộc bị hủy hoại chỉ trong chốc lát ư?
Trung Sơn Vương nhìn thiên không bên ngoài phủ, nghe nơi xa truyền đến tiếng nhạn minh, đôi mắt híp lại bỗng nhiên hiện lên ánh sáng.
Hắn ở trong lòng tính toán chuyện này hai lần, cuối cùng đưa ra một cái kết luận.
Cái kết luận kia thoạt nhìn rất chân thật, nhưng quá mức đơn giản, thế cho nên hắn cũng không tin nổi.
Từ Hữu Dung làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ thật sự chỉ muốn ép Đạo Tôn về kinh ư?
Vấn đề là nếu như Đạo Tôn thật sự về kinh, nàng có thể làm gì?
Cho dù cường giả phía nam đông đảo, cho dù Quốc Giáo nội tình thâm hậu, cho dù Vương Phá chiến lực cường đại chí cực, cho dù nàng cùng Trần Trường Sinh song kiếm hợp bích tinh diệu khó tả.
Chẳng lẽ như vậy có thể giết chết Đạo Tôn ư?
...
...
Rất nhiều người cũng nghĩ mãi vẫn không hiểu mục đích Từ Hữu Dung làm những chuyện này .
Đồng thời cũng không hiểu, nàng làm sao có thể ra lệnh nhiều tông phái sơn môn cùng thế gia tới kinh đô như vậy.
Địa vị của nàng ở phía nam dĩ nhiên cực kỳ cao, danh vọng vô cùng lớn.
Vấn đề đây thực sự là đại sự, thậm chí có thể nói rất có khả năng sẽ nghênh đón tai họa diệt môn.
Giáo sĩ mang theo các cường giả cùng vãn bối đệ tử đến từ phía nam đi tới các điện, đối với vấn đề này cũng rất nghi ngờ, nhưng không cách nào hỏi ra lời .
Lần này lấy đại triêu thí làm cái cớ, chư tông phái thế gia phía nam cùng hơn hai ngàn người vào kinh, nhiều người như vậy tự nhiên không cách nào ở trong khách sạn, được an bài đến Ly cung, Thanh Đằng chư viện cùng với tất cả đạo điện lớn nhỏ trong kinh đô, Trần Trường Sinh không nói gì, Hộ Tam Thập Nhị xử lý vô cùng thỏa đáng, không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Ban đầu, song phương khó tránh khỏi sẽ có chút xa lạ, nhưng quen thuộc một chút, không có ai nguyện ý bỏ qua cơ hội nam bắc trao đổi hiếm thấy như vậy, rất nhanh ở Ly cung, Thanh Đằng chư viện cùng với trong đạo điện, song phương bắt đầu tiến hành tỷ thí, càng nhiều thời điểm dĩ nhiên vẫn là ngồi luận đạo, tránh thương hòa khí.
Thế gia hào phú như Mộc Chá gia cùng với Ngô gia, ở trong kinh đô dĩ nhiên có nơi ở của mình, không cần an bài chỗ ở. Đám con cháu đóng ở kinh đô, cũng dễ dàng hướng các gia chủ đưa ra nghi ngờ của mình... tại sao ngài nguyện ý nghe chỉ dụ của Thánh Nữ mà tới kinh đô?
Mộc Chá gia lão thái quân đem hai chân ngâm trong nước nóng, phát ra một tiếng thở dài mỏi mệt, nói: "Chúng ta mấy nhà căn cơ ở phía nam, cũng không phải ở phía bắc."
Dùng lời này mà nói, chỉ dụ của Thánh Nữ phong dĩ nhiên quan trọng hơn so với thánh chỉ của triều đình, vốn dĩ Mộc Chá gia địa vị thực lực, cho dù không nghe Từ Hữu Dung, nàng lại có thể thế nào?
Ở trong ấn tượng của dân chúng kinh đô và đám con cháu của Mộc Chá gia, Từ Hữu Dung là phượng hoàng thiên phú kinh người, còn là Thánh Nữ tôn quý.
Nàng không phải nhà âm mưu, theo đạo lý mà nói, nàng không am hiểu dùng thủ đoạn cường ngạnh, càng không có thủ đoạn máu lạnh, hơn nữa cũng không có loại năng lực như vậy.
"Các ngươi đều không biết Thánh Nữ là người thế nào."
Mộc Chá gia lão thái quân không biết nhớ ra chuyện cũ gì đó, trong mắt lộ ra tâm tình sợ hãi, nói: "Nàng chính là người điên."
Ở trong một tòa phủ đệ cao quý khác cách đó không xa, Ngô gia Gia chủ cùng tộc đệ đang làm Hộ bộ Thị lang tiến hành cuộc nói chuyện tương tự.
Ngô gia gia chủ thở dài nói: "Ngươi không biết, Thánh Nữ điên lên sẽ đáng sợ cỡ nào đâu."
Nghe lời này, Ngô Thị lang thần sắc toát ra vẻ hoang đường, rõ ràng không tin lời hắn.
Ngô gia gia chủ không giải thích nhiều, cảm khái nói: "Các ngươi không có kinh nghiệm, tự nhiên sẽ không sợ, nhưng ta thật sự sợ."
Ngô Thị lang không biết đã xảy ra chuyện gì, trong vô thức sinh lòng lạnh lẽo, lại hỏi: "Vậy Thu Sơn gia đâu?"
Vấn Thủy thành xảy ra rất nhiều chuyện, Đường Tam Thập Lục ra khỏi từ đường, tất cả mọi người biết, Đường lão thái gia đã thay đổi thái độ.
Ở trong cuộc chiến giữa thầy trò Thương Hành Chu cùng Trần Trường Sinh, hắn sẽ giữ vững trung lập.
Tứ đại thế gia, hiện tại chỉ còn lại Thu Sơn gia thái độ không rõ ràng, lần này trong đội ngũ vào kinh, cũng không thấy Thu Sơn gia chủ.
"Tên cáo già kia thì thảm nhất, trong ngày thường thói quen lấp lửng, nhưng lần này căn bản không cần hắn tỏ thái độ, mọi người đã biết đạo hắn sẽ đứng ở bên nào."
Ngô gia gia chủ đột nhiên cảm giác được tâm tình tốt hơn chút ít, cười nói: "Ai bảo hắn sinh ra một đứa con ngoan đến vậy."
...
...
Ngoài kinh đô có một tòa đạo miếu tên là Đàm Chá.
Trong hậu viện đạo miếu có một cây bạch quả, tương truyền năm đó do Thái Tông Hoàng Đế đích thân trồng, đến nay đã gần ngàn năm.
Cây bạch quả phát triển vô cùng tốt, đến mùa thu, lá cây úa vàng, như hóa thành một thác nước màu vàng.
Ba năm trước đây Vương Phá vào kinh giết Chu Thông, ngồi dưới tàng cây này mười một ngày, tĩnh tư ngộ đao, tiện đà một đao kinh thiên chém Thiết Thụ bên bờ Lạc Thủy.
Bây giờ là đầu xuân, lá bạch quả tự nhiên không biến thành màu vàng, Vương Phá cũng không ở chỗ này.
Thu Sơn gia chủ từ bên trong đạo miếu đi ra, ngồi trên ghế đá lạnh như băng, liên tục thở dài ba cái.
Hắn cũng tới kinh đô, nhưng không vào kinh, mà trước tiên tới Đàm Chá miếu.
Hắn muốn tìm Vương Phá, khuyên Vương Phá đi Lạc Dương.
Tóm lại, hắn không hi vọng Thương Hành Chu về kinh, càng không hi vọng Thương Hành Chu thấy chính mình.
Bởi vì hắn thấy Từ Hữu Dung lần này thực sự không tốt.
Hắn không muốn sau đó bị dính líu.
"Bằng không... chúng ta trở về đi?"
Vị cung phụng Thu Sơn gia cảnh giới cực cao kia nhìn bộ dáng gia chủ mặt ủ mày chau , rất đồng tình.
"Cho dù chúng ta không đến, chẳng lẽ triều đình không tin tưởng đứa con bất hiếu kia sao?"
Thu Sơn gia chủ thở dài nói: "Tới cũng đã tới, vậy thì ở thêm vài ngày nữa sao."
Huống chi là các vương gia Trần gia thật vất vả mới một lần nữa trở lại kinh đô, leo lên đỉnh phong của nhân sinh, ai sẽ vui lòng ăn phân chứ?
Trung Sơn Vương không vui, Lư Lăng Vương không vui, nghĩ đến cho dù là vị Lâu Dương Vương nổi danh nhút nhát kia cũng sẽ không vui.
Nhưng Vương Phá tới kinh đô, bọn họ không có bất kỳ biện pháp nào cả, đây chính là ăn phân.
Trước mắt xem ra, trừ phi Tương Vương tự mình ra mặt.
Vấn đề là ai cũng biết ý tứ Trần Lưu Vương đi Lạc Dương thành, cũng biết hôm nay phủ Tương Vương vì sao an tĩnh như thế.
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra đêm đó, sắc mặt Trung Sơn Vương trở nên càng thêm khó coi, lạnh giọng mắng: "Thật là lòng muông dạ thú, tham lam bất mãn!"
Cho dù Tương Vương tự mình ra mặt, cũng chưa chắc có thể giải quyết được chuyện này.
Vương Phá là thanh thiết đao sắc bén nhất.
Ở phía sau hắn còn có Hòe viện, Ly sơn, Thánh Nữ phong cùng với mấy chục thế gia cùng tông phái sơn môn phía nam.
Trận động tĩnh này quá lớn, quá mức kinh người, chấn động kinh đô, chấn nhiếp thiên hạ.
Đối với sắp xếp của Từ Hữu Dung, Ly cung vẫn duy trì trầm mặc, hoàng cung cũng rất an tĩnh.
Hoàng Đế Bệ Hạ cùng Giáo Hoàng đôi sư huynh đệ này cũng không nói điều gì, nhưng cũng không chứng tỏ họ không làm được gì.
Nếu như Thương Hành Chu không phản ứng, nếu như triều đình cùng các vương gia phản ứng mềm yếu một chút thôi, đôi sư huynh đệ này hoàn toàn có thể mượn sức mạnh của Từ Hữu Dung dùng lực lượng cùng quyết đoán tạo thành vạn trượng sóng to, trực tiếp diệt trừ các vương gia cùng các thần tướng nắm thực quyền trong quân đội, hoàn toàn thay đổi vận mệnh của Đại Chu triều đình .
Trừ phi Thương Hành Chu lập tức về kinh, mới có thể ngăn cơn sóng dữ, bởi vì chỉ có hắn có uy vọng cùng năng lực như vậy.
Nếu không các vương gia Trần gia vì tự vệ, tất nhiên sẽ triệu binh vào kinh.
Đến lúc đó gió lửa liên miên, ai biết kết cục cuối cùng là gì.
Đây cũng là chuyện Lư Lăng Vương cùng Hiếu Lăng thần tướng những người này nghĩ mãi mà không rõ.
Tại sao Từ Hữu Dung phải làm như vậy.
Là Thánh Nữ, chẳng lẽ nàng hi vọng thấy binh hoang mã loạn, dân chúng trôi giạt khắp nơi, cục diện thật tốt của Nhân tộc bị hủy hoại chỉ trong chốc lát ư?
Trung Sơn Vương nhìn thiên không bên ngoài phủ, nghe nơi xa truyền đến tiếng nhạn minh, đôi mắt híp lại bỗng nhiên hiện lên ánh sáng.
Hắn ở trong lòng tính toán chuyện này hai lần, cuối cùng đưa ra một cái kết luận.
Cái kết luận kia thoạt nhìn rất chân thật, nhưng quá mức đơn giản, thế cho nên hắn cũng không tin nổi.
Từ Hữu Dung làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ thật sự chỉ muốn ép Đạo Tôn về kinh ư?
Vấn đề là nếu như Đạo Tôn thật sự về kinh, nàng có thể làm gì?
Cho dù cường giả phía nam đông đảo, cho dù Quốc Giáo nội tình thâm hậu, cho dù Vương Phá chiến lực cường đại chí cực, cho dù nàng cùng Trần Trường Sinh song kiếm hợp bích tinh diệu khó tả.
Chẳng lẽ như vậy có thể giết chết Đạo Tôn ư?
...
...
Rất nhiều người cũng nghĩ mãi vẫn không hiểu mục đích Từ Hữu Dung làm những chuyện này .
Đồng thời cũng không hiểu, nàng làm sao có thể ra lệnh nhiều tông phái sơn môn cùng thế gia tới kinh đô như vậy.
Địa vị của nàng ở phía nam dĩ nhiên cực kỳ cao, danh vọng vô cùng lớn.
Vấn đề đây thực sự là đại sự, thậm chí có thể nói rất có khả năng sẽ nghênh đón tai họa diệt môn.
Giáo sĩ mang theo các cường giả cùng vãn bối đệ tử đến từ phía nam đi tới các điện, đối với vấn đề này cũng rất nghi ngờ, nhưng không cách nào hỏi ra lời .
Lần này lấy đại triêu thí làm cái cớ, chư tông phái thế gia phía nam cùng hơn hai ngàn người vào kinh, nhiều người như vậy tự nhiên không cách nào ở trong khách sạn, được an bài đến Ly cung, Thanh Đằng chư viện cùng với tất cả đạo điện lớn nhỏ trong kinh đô, Trần Trường Sinh không nói gì, Hộ Tam Thập Nhị xử lý vô cùng thỏa đáng, không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Ban đầu, song phương khó tránh khỏi sẽ có chút xa lạ, nhưng quen thuộc một chút, không có ai nguyện ý bỏ qua cơ hội nam bắc trao đổi hiếm thấy như vậy, rất nhanh ở Ly cung, Thanh Đằng chư viện cùng với trong đạo điện, song phương bắt đầu tiến hành tỷ thí, càng nhiều thời điểm dĩ nhiên vẫn là ngồi luận đạo, tránh thương hòa khí.
Thế gia hào phú như Mộc Chá gia cùng với Ngô gia, ở trong kinh đô dĩ nhiên có nơi ở của mình, không cần an bài chỗ ở. Đám con cháu đóng ở kinh đô, cũng dễ dàng hướng các gia chủ đưa ra nghi ngờ của mình... tại sao ngài nguyện ý nghe chỉ dụ của Thánh Nữ mà tới kinh đô?
Mộc Chá gia lão thái quân đem hai chân ngâm trong nước nóng, phát ra một tiếng thở dài mỏi mệt, nói: "Chúng ta mấy nhà căn cơ ở phía nam, cũng không phải ở phía bắc."
Dùng lời này mà nói, chỉ dụ của Thánh Nữ phong dĩ nhiên quan trọng hơn so với thánh chỉ của triều đình, vốn dĩ Mộc Chá gia địa vị thực lực, cho dù không nghe Từ Hữu Dung, nàng lại có thể thế nào?
Ở trong ấn tượng của dân chúng kinh đô và đám con cháu của Mộc Chá gia, Từ Hữu Dung là phượng hoàng thiên phú kinh người, còn là Thánh Nữ tôn quý.
Nàng không phải nhà âm mưu, theo đạo lý mà nói, nàng không am hiểu dùng thủ đoạn cường ngạnh, càng không có thủ đoạn máu lạnh, hơn nữa cũng không có loại năng lực như vậy.
"Các ngươi đều không biết Thánh Nữ là người thế nào."
Mộc Chá gia lão thái quân không biết nhớ ra chuyện cũ gì đó, trong mắt lộ ra tâm tình sợ hãi, nói: "Nàng chính là người điên."
Ở trong một tòa phủ đệ cao quý khác cách đó không xa, Ngô gia Gia chủ cùng tộc đệ đang làm Hộ bộ Thị lang tiến hành cuộc nói chuyện tương tự.
Ngô gia gia chủ thở dài nói: "Ngươi không biết, Thánh Nữ điên lên sẽ đáng sợ cỡ nào đâu."
Nghe lời này, Ngô Thị lang thần sắc toát ra vẻ hoang đường, rõ ràng không tin lời hắn.
Ngô gia gia chủ không giải thích nhiều, cảm khái nói: "Các ngươi không có kinh nghiệm, tự nhiên sẽ không sợ, nhưng ta thật sự sợ."
Ngô Thị lang không biết đã xảy ra chuyện gì, trong vô thức sinh lòng lạnh lẽo, lại hỏi: "Vậy Thu Sơn gia đâu?"
Vấn Thủy thành xảy ra rất nhiều chuyện, Đường Tam Thập Lục ra khỏi từ đường, tất cả mọi người biết, Đường lão thái gia đã thay đổi thái độ.
Ở trong cuộc chiến giữa thầy trò Thương Hành Chu cùng Trần Trường Sinh, hắn sẽ giữ vững trung lập.
Tứ đại thế gia, hiện tại chỉ còn lại Thu Sơn gia thái độ không rõ ràng, lần này trong đội ngũ vào kinh, cũng không thấy Thu Sơn gia chủ.
"Tên cáo già kia thì thảm nhất, trong ngày thường thói quen lấp lửng, nhưng lần này căn bản không cần hắn tỏ thái độ, mọi người đã biết đạo hắn sẽ đứng ở bên nào."
Ngô gia gia chủ đột nhiên cảm giác được tâm tình tốt hơn chút ít, cười nói: "Ai bảo hắn sinh ra một đứa con ngoan đến vậy."
...
...
Ngoài kinh đô có một tòa đạo miếu tên là Đàm Chá.
Trong hậu viện đạo miếu có một cây bạch quả, tương truyền năm đó do Thái Tông Hoàng Đế đích thân trồng, đến nay đã gần ngàn năm.
Cây bạch quả phát triển vô cùng tốt, đến mùa thu, lá cây úa vàng, như hóa thành một thác nước màu vàng.
Ba năm trước đây Vương Phá vào kinh giết Chu Thông, ngồi dưới tàng cây này mười một ngày, tĩnh tư ngộ đao, tiện đà một đao kinh thiên chém Thiết Thụ bên bờ Lạc Thủy.
Bây giờ là đầu xuân, lá bạch quả tự nhiên không biến thành màu vàng, Vương Phá cũng không ở chỗ này.
Thu Sơn gia chủ từ bên trong đạo miếu đi ra, ngồi trên ghế đá lạnh như băng, liên tục thở dài ba cái.
Hắn cũng tới kinh đô, nhưng không vào kinh, mà trước tiên tới Đàm Chá miếu.
Hắn muốn tìm Vương Phá, khuyên Vương Phá đi Lạc Dương.
Tóm lại, hắn không hi vọng Thương Hành Chu về kinh, càng không hi vọng Thương Hành Chu thấy chính mình.
Bởi vì hắn thấy Từ Hữu Dung lần này thực sự không tốt.
Hắn không muốn sau đó bị dính líu.
"Bằng không... chúng ta trở về đi?"
Vị cung phụng Thu Sơn gia cảnh giới cực cao kia nhìn bộ dáng gia chủ mặt ủ mày chau , rất đồng tình.
"Cho dù chúng ta không đến, chẳng lẽ triều đình không tin tưởng đứa con bất hiếu kia sao?"
Thu Sơn gia chủ thở dài nói: "Tới cũng đã tới, vậy thì ở thêm vài ngày nữa sao."
Bình luận facebook