Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1194
Hai vị ma tướng cùng với nguyên lão Ma tộc cùng với vương công Tuyết Lão thành cảnh giới cao thâm hơn ở trên thảo nguyên, vẻ mặt ngưng trọng dị thường.
Đạo kiếm ý còn sót lại kia, lướt tới đỉnh Nặc Nhật Lãng.
Ma Soái vung tay trảo một cái trên không trung, đưa đến trước mũi khẽ hít hà, sinh cảnh giác.
Chưởng môn Ly sơn hơn mười năm trước cũng đã phá cảnh, nhưng cũng không được quá nhiều người coi trọng. Ở trong suy nghĩ của rất nhiều người, vị lão đạo chưa từng rời khỏi sơn môn này, chỉ bất quá dựa vào tuyệt học của Ly Sơn kiếm tông cùng mấy trăm năm tu đạo cực khổ mới cực kỳ miễn cưỡng đột phá bước vào thần thánh lĩnh vực, thật sự không có gì nổi bật cả.
Ai có thể ngờ được, kiếm đạo của hắn tu hành đến mức kinh người như thế, sắp sửa đi tới trước cánh cửa thứ hai rồi.
Mao Thu Vũ nhìn Chưởng môn Ly sơn nói: "Hôm nay đành phải cực khổ cho ngài rồi."
Chưởng môn Ly sơn nhìn thoáng qua đỉnh núi Nặc Nhật Lãng, khoát tay nói: "Ta cũng không thể đánh lại hung đồ này."
Không đợi Mao Thu Vũ nói chuyện, hắn chỉ vào hai gã ma tướng trên thảo nguyên nói: "Hai người này không đánh lại ta, để cho ta tới đi."
Mao Thu Vũ cùng Hoài Nhân khẽ giật mình, nghĩ thầm lời ấy đơn giản làm sao, lại nghĩ vậy Ma Soái để ai tới đối phó bây giờ?
Không còn kịp suy nghĩ nhiều hơn, sương mù trong lối đi dưới bóng đêm càng ngày càng nặng, mấy đạo thân ảnh cao lớn càng ngày càng rõ ràng hơn.
Ma tộc nguyên lão cùng Tuyết Lão thành vương công đã phủ xuống đến chiến trường, nếu thật sự không ngăn cản bọn họ, trung quân trướng sẽ gặp phải công kích cực kỳ trực tiếp.
Gió mát khẽ phiêu, Hoài Nhân nghênh đón vị vương công cẩm bào bồng bềnh kia, Mao Thu Vũ khẽ vung tay áo, cản đường tên thành viên của nguyên lão hội.
Chưởng môn Ly sơn tay phải nâng kiếm, tay trái cầm vỏ kiếm, chân đạp hồng quang, đi về phía hai gã ma tướng.
Cường giả thần thánh lần lượt xuất chiến, khí tức cường đại không ngừng va đập, cuộn lên vô số cuồng phong cùng cát bụi.
Một đạo kiếm quang xé rách tất cả mọi thứ ở giữa thiên địa, tiếp dẫn một đạo ánh sáng, chiếu sáng một góc thảo nguyên.
Ma tức nồng đậm như bóng đêm từ trong sơn cốc trào ra, như cự long vực sâu chân chính, cắn nuốt sạch sẽ đạo kiếm quang này.
Long trời lở đất, thiên hôn địa ám.
Vô số hình ảnh thần kỳ khó có thể tưởng tượng, thay nhau trình diễn ở giữa thiên không cùng đại địa, một chút ngọn núi lân cận Nặc Nhật Lãng bị san bằng toàn bộ, máu tươi màu vàng từ trong bầu trời tóe ra, gặp gió liền bốc cháy, tản mát ra nhiệt lượng vô cùng cùng với ánh sáng thánh khiết, máu của cường giả Ma tộc lại như mực, đem thiên không bôi nhuộm càng thêm hắc ám.
Ở trong thời gian thật ngắn, tựa như đã qua vô số ngày đêm.
Trên thảo nguyên quân đội Nhân tộc dựa vào trận pháp bình chướng, ở cường giả thần thánh va chạm sinh ra ba động khó khăn chống đỡ, thỉnh thoảng cao thủ cùng nỏ trận bên trong quân đội, muốn trợ giúp đối với cường giả thần thánh của Nhân tộc, nhưng không cách nào thoát khỏi lang kỵ quấy nhiễu, căn bản không cách nào thoát thân cho được.
Ma Soái thủy chung đứng bên ngoài ngoài, tầm mắt lạnh như băng mà tàn nhẫn xuyên thấu nón giáp, nhìn về nơi nào đó phía nam, không biết đang đợi ai tới.
Phía tây hơn một trăm dặm, chính là hữu đại doanh vị trí nguy hiểm nhất trong tây lộ quân.
Không ai nghĩ đến, thân là đại nhân vật tối trọng yếu của tây lộ quân, Tương Vương không ở hậu phương, cũng không để ý đến người của Thông Châu quân phủ, mà vẫn luôn ở chỗ này.
Chút ít lưu quang trước Nặc Nhật Lãng ngọn núi, ở trong bầu trời sặc sỡ rõ ràng, mặc dù cách hơn một trăm dặm, nhưng tựa như gần ngay trước mắt.
Tương Vương hai tay vịn thịt béo từ trên đai lưng trào ra, híp mắt nhìn kiếm quang cùng ma khí, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nếu như thời điểm chiến đấu bắt đầu hắn liền xuất phát, hẳn là vẫn đến kịp tham gia trận loạn chiến hiếm thấy của cường giả thần thánh này.
Nhưng hắn không làm như vậy, hắn cho là còn xa mới đến thời khắc quan trọng nhất, mấu chốt nhất chính là người còn chưa tới đông đủ.
Đúng vậy, giống như Ma Soái, hắn cũng đang đợi một người đến.
...
...
"Tới rồi!!"
Trung quân trướng phía sau vang lên một trận la lên vui mừng vô cùng.
Tiếng la tựa như tàn lửa rơi vào dầu sôi, rất nhanh đã truyền khắp cả tòa quân doanh, cho đến toàn bộ chiến trường.
Vô luận là tướng sĩ Nhân tộc hay là lang kỵ phía bên ngoài liều mạng tiến công, cũng nghe được thanh âm ở nơi xa kia.
Tới rồi.
Người kia cuối cùng đã tới.
Cuồng phong gào thét.
Cát sỏi vỗ vào lá cây tạo thành thanh âm ba ba.
Một người xuất hiện trước mắt mọi người, mặc áo vải giặt tới trắng bệch, mặt mày keo kiệt, nhìn qua giống như tiên sinh trướng phòng thiếu nợ rất nhiều tiền.
Vương Phá đã tới.
Không ai biết vừa rồi hắn ở nơi đâu.
Không ai biết hắn định tới đâu.
Không phải là trung quân trướng, hắn không có thói quen đứng bên cạnh chủ soái.
Cũng không phải giữa chiến trướng, hắn không có tinh thần dạo chơi khắp nhân gian.
Hắn từ phía nam đi tới.
Phía nam là Nhân tộc thế giới.
Vai hắn vẫn rũ cụp như bình thường, có thể rất dễ dàng cầm tới chuôi đao.
Lúc này thảo nguyên là một mảnh hỗn loạn, khắp nơi đều là đánh giết thảm thiết sinh tử lập kiến, tiếng kêu cùng khóc rống liên tiếp vang vọng, cuồng phong cùng cát bay che ánh mắt của rất nhiều người.
Trong một tấm hình rộng lớn mà phiền phức như thế, Vương Phá chẳng qua là một điểm nhỏ rất tầm thường, có lẽ không bị bất luận kẻ nào chú ý tới.
Nhưng thời điểm hắn từ nam vừa đi tới, mọi người bao gồm các binh sĩ cùng cường giả của Ma tộc bên kia, cũng thấy được hắn.
Quần áo của hắn dù keo kiệt như thế nào, khí chất của hắn dù tầm thường như thế nào, đứng trong thế giới chói mắt như thế nào đi nữa, vẫn có cảm giác mạnh nhất tồn tại.
Ma Soái nhắm hai mắt lại.
Đỉnh núi nhiệt độ đột nhiên giảm rất nhiều, trên tảng đá màu đen phủ lên một tầng sương trắng nhợt nhạt.
Đối mặt với đối thủ như Vương Phá, cho dù là hắn cũng cần thận trọng, dùng toàn lực để ứng phó.
Tốc độ của Vương Phá nhìn như không nhanh, tựa như đi lại bình thường, nhưng rất nhanh đã xuyên qua quân doanh của Nhân tộc, đi tới trên chiến trường.
Trên chiến trường thế cục dị thường phức tạp, tùy thời có thể có tình huống không tưởng được phát sinh, mang đến rất nhiều biến số cùng nguy hiểm.
Nhưng Vương Phá không tăng nhanh cước bộ, cũng không thay đổi phương hướng đi tới, vẫn lẳng lặng đi tới như vậy.
Ma Soái nhắm mắt lại là đang tụ thế, là đang chuẩn bị cho gặp nhau sau đó, đây tất nhiên là một kích lôi đình kinh thiên động địa.
Đối với chuyện này, Vương Phá cũng không xa lạ gì.
Ban đầu ở Đàm Chá miếu ngoài kinh giao, hắn ở dưới tàng cây bạch quả ngồi hơn mười ngày đêm, thiết đao chưa từng ra khỏi vỏ, chính là để tìm hiểu đao đạo, giống như trước cũng là súc tích đao thế.
Như thế, hắn mới có thể một đao chém Thiết Thụ ở bên bờ Lạc Thủy.
Lúc này hắn đang đi tới đỉnh núi này, quá trình này cũng là đang tụ thế.
...
...
Phương pháp xếp hạng ma tướng tương tự như Đại Chu thần tướng, sẽ xem xét tư lịch cùng với danh vọng, nhưng trọng yếu nhất chính là thực lực tuyệt đối.
Tân Địch Gia là đệ tam ma tướng của Ma tộc hiện tại, cảnh giới thực lực phi thường cường hãn, hôm nay Đại Chu thần tướng không có bất kỳ người nào có thể là đối thủ của hắn, cộng thêm thâm thụ Ma Quân trẻ tuổi tín nhiệm, được trao tặng một chút ma khí cường đại, lấy lực chiến đấu mà nói, có thể coi là cường giả thần thánh.
Mới vừa rồi hắn bị đạo kiếm quang này cắt đứt một đoạn ma giác, bị thương chảy máu, vô cùng chật vật, trừ một kiếm kia của Chưởng môn Ly sơn quả thật huyền diệu, cũng vì hắn có chút khinh địch nữa.
Hơn nữa hắn không ngờ tới kiếm trong tay lão đạo này sắc bén đáng sợ đến bất ngờ.
Lần bị thương này làm cho hắn trở nên thanh tĩnh cùng với cẩn thận hơn rất nhiều, cùng đệ bát ma tướng còn có một chút quân đội cường giả phối hợp cùng Chưởng môn Ly sơn đối chọi, biểu hiện vô cùng trầm ổn.
Hắn thấy được Vương Phá đang đi qua chiến trường, nhưng không cách nào thoát khỏi kiếm ý của Chưởng môn Ly sơn bao phủ, phát ra một tiếng kêu to, ra lệnh lang kỵ hướng Vương Phá khởi xướng tiến công, đồng thời dùng ánh mắt ý bảo đệ bát ma tướng cùng mình phối hợp, dẫn dắt cả chiến đoàn hướng trong chiến trường đi tới.
Lang kỵ đáng sợ như thế nào đi nữa, cũng không thể gây tổn thương đến Vương Phá, đệ tam ma tướng hiểu được điểm này, hắn chỉ hy vọng có thể đánh gãy tụ thế của Vương Phá mà thôi.
Ở trong loại chiến đấu tầng cấp của Vương Phá cùng Ma Soái, cho dù là ảnh hưởng rất nhỏ, cũng có thể trực tiếp thay đổi xu hướng thắng bại.
Chưởng môn Ly sơn đoán được dụng ý của tên ma tướng này, lông mày dài khẽ phiêu, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.
Già Thiên kiếm lúc này đang chém vỡ món ma khí thứ ba, đem tên đệ bát ma tướng kia chém cả người là máu, bỗng nhiên gặp đạo chỉ phong này, phát ra một tiếng kiếm ngân thanh thúy.
Kiếm âm cực kỳ mát lạnh, truyền khắp cả thảo nguyên.
Mấy tên binh sĩ nhìn như bình thường từ chiến trường hỗn loạn xuyên qua, đi tới bên người Vương Phá.
Lang kỵ bắt đầu xung phong.
Thị huyết cự lang trong mắt đều là điên cuồng ý vị, Ma tộc kỵ binh phát ra hú gọi khó nghe.
Mấy đạo kiếm ý lành lạnh phóng lên cao, chém xuống.
Mấy tên binh lính bình thường này, đều là Ly sơn kiếm đường trưởng lão!
Hàn kiếm chớp động, lang kỵ mau chóng rơi xuống đất, tóe lên vô số máu đen.
Mấy tên kiếm đường trưởng lão, giống như hộ vệ đi ở bên người Vương Phá.
Vô luận lang kỵ từ bên nào xông lại, cũng sẽ bị bọn họ chém chết.
Bọn họ muốn bảo đảm Vương Phá không phải chịu bất kỳ quấy rầy nào.
Chỉ sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến bọn họ xuất kiếm, thậm chí để cho bọn họ bị thương.
Trước khi bắt đầu chiến đấu với Ma Soái, Vương Phá hẳn là cái gì cũng không làm.
Ở rất nhiều người xem ra, đây mới là có cái nhìn đại cục.
Nhưng Vương Phá cho tới bây giờ cũng không phải là một người có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận hảo ý của người khác.
Nếu làm như vậy mà nói, đao của hắn làm sao có thể cường đại như hôm nay được?
Thảo nguyên phía tây, Hoài Nhân đạo cô đang cùng thành viên nguyên lão hội Ma tộc kia đối chiến.
Chỉ kình thanh lệ mà xơ xác tiêu điều, như tiễn vũ xuyên qua giữa không trung, đánh nát hơn mười đạo nguyên khí khóa, ở trên người Ma tộc nguyên lão lưu lại lỗ máu thật sâu.
Thiên Hạ Khê Thần chỉ, quả nhiên không phải chuyện đùa, nhất là được cường giả thần thánh thi triển ra.
Tên nguyên lão Ma tộc kia phát ra một tiếng kêu to, đưa tay chiếm quyền trượng của hai gã tộc trưởng bộ lạc, hút phệ thần hồn phụ ở phía trên, thương thế đột nhiên bình phục.
Không chỉ như thế, ma thân lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên cao lớn, cao chừng hơn mười trượng, khoác lên đầy trời bóng đêm, phảng phất thần ma.
Đúng tại lúc này, phương xa bỗng nhiên vang lên một tiếng kim minh thanh thúy.
Đó là sắt đang ma sát, đao sắp rời vỏ!
Ma tộc nguyên lão vẻ mặt đột biến, xác nhận không kịp né tránh, phát ra một tiếng quái khiếu tuyệt vọng, như núi đổ sập về phía Hoài Nhân đạo cô!
Bóng đêm bị đạo đao ý phảng phất đến từ thiên ngoại chém ra một vết rách.
Mấy tiếng giòn vang, đầu vai nguyên lão Ma tộc xuất hiện mấy đạo vết thương.
Ánh sáng rơi ở trên phất trần, trắng như sợi bông, tụ tập thành mây, oanh kíchở bộ ngực của nguyên lão Ma tộc.
Ma tộc nguyên lão chợt vỡ vụn, hóa thành đầy trời phấn vụn màu đen bay lả tả, cỏ dại mấy dặm phương viên, chạm vào mà khô héo!
Hoài Nhân đạo cô sắc mặt tái nhợt, khóe môi tràn ra một đạo máu tươi.
Nàng nhìn về trong chiến trường.
Vương Phá hướng ngọn núi đi tới, phảng phất không làm gì cả.
Rất nhiều tầm mắt rơi vào bên người hắn.
Tay của hắn đã cầm vỏ đao.
Ngón cái đặt ở viền dưới chuôi đao.
Thiết đao lộ ra một đoạn.
Đạo kiếm ý còn sót lại kia, lướt tới đỉnh Nặc Nhật Lãng.
Ma Soái vung tay trảo một cái trên không trung, đưa đến trước mũi khẽ hít hà, sinh cảnh giác.
Chưởng môn Ly sơn hơn mười năm trước cũng đã phá cảnh, nhưng cũng không được quá nhiều người coi trọng. Ở trong suy nghĩ của rất nhiều người, vị lão đạo chưa từng rời khỏi sơn môn này, chỉ bất quá dựa vào tuyệt học của Ly Sơn kiếm tông cùng mấy trăm năm tu đạo cực khổ mới cực kỳ miễn cưỡng đột phá bước vào thần thánh lĩnh vực, thật sự không có gì nổi bật cả.
Ai có thể ngờ được, kiếm đạo của hắn tu hành đến mức kinh người như thế, sắp sửa đi tới trước cánh cửa thứ hai rồi.
Mao Thu Vũ nhìn Chưởng môn Ly sơn nói: "Hôm nay đành phải cực khổ cho ngài rồi."
Chưởng môn Ly sơn nhìn thoáng qua đỉnh núi Nặc Nhật Lãng, khoát tay nói: "Ta cũng không thể đánh lại hung đồ này."
Không đợi Mao Thu Vũ nói chuyện, hắn chỉ vào hai gã ma tướng trên thảo nguyên nói: "Hai người này không đánh lại ta, để cho ta tới đi."
Mao Thu Vũ cùng Hoài Nhân khẽ giật mình, nghĩ thầm lời ấy đơn giản làm sao, lại nghĩ vậy Ma Soái để ai tới đối phó bây giờ?
Không còn kịp suy nghĩ nhiều hơn, sương mù trong lối đi dưới bóng đêm càng ngày càng nặng, mấy đạo thân ảnh cao lớn càng ngày càng rõ ràng hơn.
Ma tộc nguyên lão cùng Tuyết Lão thành vương công đã phủ xuống đến chiến trường, nếu thật sự không ngăn cản bọn họ, trung quân trướng sẽ gặp phải công kích cực kỳ trực tiếp.
Gió mát khẽ phiêu, Hoài Nhân nghênh đón vị vương công cẩm bào bồng bềnh kia, Mao Thu Vũ khẽ vung tay áo, cản đường tên thành viên của nguyên lão hội.
Chưởng môn Ly sơn tay phải nâng kiếm, tay trái cầm vỏ kiếm, chân đạp hồng quang, đi về phía hai gã ma tướng.
Cường giả thần thánh lần lượt xuất chiến, khí tức cường đại không ngừng va đập, cuộn lên vô số cuồng phong cùng cát bụi.
Một đạo kiếm quang xé rách tất cả mọi thứ ở giữa thiên địa, tiếp dẫn một đạo ánh sáng, chiếu sáng một góc thảo nguyên.
Ma tức nồng đậm như bóng đêm từ trong sơn cốc trào ra, như cự long vực sâu chân chính, cắn nuốt sạch sẽ đạo kiếm quang này.
Long trời lở đất, thiên hôn địa ám.
Vô số hình ảnh thần kỳ khó có thể tưởng tượng, thay nhau trình diễn ở giữa thiên không cùng đại địa, một chút ngọn núi lân cận Nặc Nhật Lãng bị san bằng toàn bộ, máu tươi màu vàng từ trong bầu trời tóe ra, gặp gió liền bốc cháy, tản mát ra nhiệt lượng vô cùng cùng với ánh sáng thánh khiết, máu của cường giả Ma tộc lại như mực, đem thiên không bôi nhuộm càng thêm hắc ám.
Ở trong thời gian thật ngắn, tựa như đã qua vô số ngày đêm.
Trên thảo nguyên quân đội Nhân tộc dựa vào trận pháp bình chướng, ở cường giả thần thánh va chạm sinh ra ba động khó khăn chống đỡ, thỉnh thoảng cao thủ cùng nỏ trận bên trong quân đội, muốn trợ giúp đối với cường giả thần thánh của Nhân tộc, nhưng không cách nào thoát khỏi lang kỵ quấy nhiễu, căn bản không cách nào thoát thân cho được.
Ma Soái thủy chung đứng bên ngoài ngoài, tầm mắt lạnh như băng mà tàn nhẫn xuyên thấu nón giáp, nhìn về nơi nào đó phía nam, không biết đang đợi ai tới.
Phía tây hơn một trăm dặm, chính là hữu đại doanh vị trí nguy hiểm nhất trong tây lộ quân.
Không ai nghĩ đến, thân là đại nhân vật tối trọng yếu của tây lộ quân, Tương Vương không ở hậu phương, cũng không để ý đến người của Thông Châu quân phủ, mà vẫn luôn ở chỗ này.
Chút ít lưu quang trước Nặc Nhật Lãng ngọn núi, ở trong bầu trời sặc sỡ rõ ràng, mặc dù cách hơn một trăm dặm, nhưng tựa như gần ngay trước mắt.
Tương Vương hai tay vịn thịt béo từ trên đai lưng trào ra, híp mắt nhìn kiếm quang cùng ma khí, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nếu như thời điểm chiến đấu bắt đầu hắn liền xuất phát, hẳn là vẫn đến kịp tham gia trận loạn chiến hiếm thấy của cường giả thần thánh này.
Nhưng hắn không làm như vậy, hắn cho là còn xa mới đến thời khắc quan trọng nhất, mấu chốt nhất chính là người còn chưa tới đông đủ.
Đúng vậy, giống như Ma Soái, hắn cũng đang đợi một người đến.
...
...
"Tới rồi!!"
Trung quân trướng phía sau vang lên một trận la lên vui mừng vô cùng.
Tiếng la tựa như tàn lửa rơi vào dầu sôi, rất nhanh đã truyền khắp cả tòa quân doanh, cho đến toàn bộ chiến trường.
Vô luận là tướng sĩ Nhân tộc hay là lang kỵ phía bên ngoài liều mạng tiến công, cũng nghe được thanh âm ở nơi xa kia.
Tới rồi.
Người kia cuối cùng đã tới.
Cuồng phong gào thét.
Cát sỏi vỗ vào lá cây tạo thành thanh âm ba ba.
Một người xuất hiện trước mắt mọi người, mặc áo vải giặt tới trắng bệch, mặt mày keo kiệt, nhìn qua giống như tiên sinh trướng phòng thiếu nợ rất nhiều tiền.
Vương Phá đã tới.
Không ai biết vừa rồi hắn ở nơi đâu.
Không ai biết hắn định tới đâu.
Không phải là trung quân trướng, hắn không có thói quen đứng bên cạnh chủ soái.
Cũng không phải giữa chiến trướng, hắn không có tinh thần dạo chơi khắp nhân gian.
Hắn từ phía nam đi tới.
Phía nam là Nhân tộc thế giới.
Vai hắn vẫn rũ cụp như bình thường, có thể rất dễ dàng cầm tới chuôi đao.
Lúc này thảo nguyên là một mảnh hỗn loạn, khắp nơi đều là đánh giết thảm thiết sinh tử lập kiến, tiếng kêu cùng khóc rống liên tiếp vang vọng, cuồng phong cùng cát bay che ánh mắt của rất nhiều người.
Trong một tấm hình rộng lớn mà phiền phức như thế, Vương Phá chẳng qua là một điểm nhỏ rất tầm thường, có lẽ không bị bất luận kẻ nào chú ý tới.
Nhưng thời điểm hắn từ nam vừa đi tới, mọi người bao gồm các binh sĩ cùng cường giả của Ma tộc bên kia, cũng thấy được hắn.
Quần áo của hắn dù keo kiệt như thế nào, khí chất của hắn dù tầm thường như thế nào, đứng trong thế giới chói mắt như thế nào đi nữa, vẫn có cảm giác mạnh nhất tồn tại.
Ma Soái nhắm hai mắt lại.
Đỉnh núi nhiệt độ đột nhiên giảm rất nhiều, trên tảng đá màu đen phủ lên một tầng sương trắng nhợt nhạt.
Đối mặt với đối thủ như Vương Phá, cho dù là hắn cũng cần thận trọng, dùng toàn lực để ứng phó.
Tốc độ của Vương Phá nhìn như không nhanh, tựa như đi lại bình thường, nhưng rất nhanh đã xuyên qua quân doanh của Nhân tộc, đi tới trên chiến trường.
Trên chiến trường thế cục dị thường phức tạp, tùy thời có thể có tình huống không tưởng được phát sinh, mang đến rất nhiều biến số cùng nguy hiểm.
Nhưng Vương Phá không tăng nhanh cước bộ, cũng không thay đổi phương hướng đi tới, vẫn lẳng lặng đi tới như vậy.
Ma Soái nhắm mắt lại là đang tụ thế, là đang chuẩn bị cho gặp nhau sau đó, đây tất nhiên là một kích lôi đình kinh thiên động địa.
Đối với chuyện này, Vương Phá cũng không xa lạ gì.
Ban đầu ở Đàm Chá miếu ngoài kinh giao, hắn ở dưới tàng cây bạch quả ngồi hơn mười ngày đêm, thiết đao chưa từng ra khỏi vỏ, chính là để tìm hiểu đao đạo, giống như trước cũng là súc tích đao thế.
Như thế, hắn mới có thể một đao chém Thiết Thụ ở bên bờ Lạc Thủy.
Lúc này hắn đang đi tới đỉnh núi này, quá trình này cũng là đang tụ thế.
...
...
Phương pháp xếp hạng ma tướng tương tự như Đại Chu thần tướng, sẽ xem xét tư lịch cùng với danh vọng, nhưng trọng yếu nhất chính là thực lực tuyệt đối.
Tân Địch Gia là đệ tam ma tướng của Ma tộc hiện tại, cảnh giới thực lực phi thường cường hãn, hôm nay Đại Chu thần tướng không có bất kỳ người nào có thể là đối thủ của hắn, cộng thêm thâm thụ Ma Quân trẻ tuổi tín nhiệm, được trao tặng một chút ma khí cường đại, lấy lực chiến đấu mà nói, có thể coi là cường giả thần thánh.
Mới vừa rồi hắn bị đạo kiếm quang này cắt đứt một đoạn ma giác, bị thương chảy máu, vô cùng chật vật, trừ một kiếm kia của Chưởng môn Ly sơn quả thật huyền diệu, cũng vì hắn có chút khinh địch nữa.
Hơn nữa hắn không ngờ tới kiếm trong tay lão đạo này sắc bén đáng sợ đến bất ngờ.
Lần bị thương này làm cho hắn trở nên thanh tĩnh cùng với cẩn thận hơn rất nhiều, cùng đệ bát ma tướng còn có một chút quân đội cường giả phối hợp cùng Chưởng môn Ly sơn đối chọi, biểu hiện vô cùng trầm ổn.
Hắn thấy được Vương Phá đang đi qua chiến trường, nhưng không cách nào thoát khỏi kiếm ý của Chưởng môn Ly sơn bao phủ, phát ra một tiếng kêu to, ra lệnh lang kỵ hướng Vương Phá khởi xướng tiến công, đồng thời dùng ánh mắt ý bảo đệ bát ma tướng cùng mình phối hợp, dẫn dắt cả chiến đoàn hướng trong chiến trường đi tới.
Lang kỵ đáng sợ như thế nào đi nữa, cũng không thể gây tổn thương đến Vương Phá, đệ tam ma tướng hiểu được điểm này, hắn chỉ hy vọng có thể đánh gãy tụ thế của Vương Phá mà thôi.
Ở trong loại chiến đấu tầng cấp của Vương Phá cùng Ma Soái, cho dù là ảnh hưởng rất nhỏ, cũng có thể trực tiếp thay đổi xu hướng thắng bại.
Chưởng môn Ly sơn đoán được dụng ý của tên ma tướng này, lông mày dài khẽ phiêu, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.
Già Thiên kiếm lúc này đang chém vỡ món ma khí thứ ba, đem tên đệ bát ma tướng kia chém cả người là máu, bỗng nhiên gặp đạo chỉ phong này, phát ra một tiếng kiếm ngân thanh thúy.
Kiếm âm cực kỳ mát lạnh, truyền khắp cả thảo nguyên.
Mấy tên binh sĩ nhìn như bình thường từ chiến trường hỗn loạn xuyên qua, đi tới bên người Vương Phá.
Lang kỵ bắt đầu xung phong.
Thị huyết cự lang trong mắt đều là điên cuồng ý vị, Ma tộc kỵ binh phát ra hú gọi khó nghe.
Mấy đạo kiếm ý lành lạnh phóng lên cao, chém xuống.
Mấy tên binh lính bình thường này, đều là Ly sơn kiếm đường trưởng lão!
Hàn kiếm chớp động, lang kỵ mau chóng rơi xuống đất, tóe lên vô số máu đen.
Mấy tên kiếm đường trưởng lão, giống như hộ vệ đi ở bên người Vương Phá.
Vô luận lang kỵ từ bên nào xông lại, cũng sẽ bị bọn họ chém chết.
Bọn họ muốn bảo đảm Vương Phá không phải chịu bất kỳ quấy rầy nào.
Chỉ sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến bọn họ xuất kiếm, thậm chí để cho bọn họ bị thương.
Trước khi bắt đầu chiến đấu với Ma Soái, Vương Phá hẳn là cái gì cũng không làm.
Ở rất nhiều người xem ra, đây mới là có cái nhìn đại cục.
Nhưng Vương Phá cho tới bây giờ cũng không phải là một người có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận hảo ý của người khác.
Nếu làm như vậy mà nói, đao của hắn làm sao có thể cường đại như hôm nay được?
Thảo nguyên phía tây, Hoài Nhân đạo cô đang cùng thành viên nguyên lão hội Ma tộc kia đối chiến.
Chỉ kình thanh lệ mà xơ xác tiêu điều, như tiễn vũ xuyên qua giữa không trung, đánh nát hơn mười đạo nguyên khí khóa, ở trên người Ma tộc nguyên lão lưu lại lỗ máu thật sâu.
Thiên Hạ Khê Thần chỉ, quả nhiên không phải chuyện đùa, nhất là được cường giả thần thánh thi triển ra.
Tên nguyên lão Ma tộc kia phát ra một tiếng kêu to, đưa tay chiếm quyền trượng của hai gã tộc trưởng bộ lạc, hút phệ thần hồn phụ ở phía trên, thương thế đột nhiên bình phục.
Không chỉ như thế, ma thân lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên cao lớn, cao chừng hơn mười trượng, khoác lên đầy trời bóng đêm, phảng phất thần ma.
Đúng tại lúc này, phương xa bỗng nhiên vang lên một tiếng kim minh thanh thúy.
Đó là sắt đang ma sát, đao sắp rời vỏ!
Ma tộc nguyên lão vẻ mặt đột biến, xác nhận không kịp né tránh, phát ra một tiếng quái khiếu tuyệt vọng, như núi đổ sập về phía Hoài Nhân đạo cô!
Bóng đêm bị đạo đao ý phảng phất đến từ thiên ngoại chém ra một vết rách.
Mấy tiếng giòn vang, đầu vai nguyên lão Ma tộc xuất hiện mấy đạo vết thương.
Ánh sáng rơi ở trên phất trần, trắng như sợi bông, tụ tập thành mây, oanh kíchở bộ ngực của nguyên lão Ma tộc.
Ma tộc nguyên lão chợt vỡ vụn, hóa thành đầy trời phấn vụn màu đen bay lả tả, cỏ dại mấy dặm phương viên, chạm vào mà khô héo!
Hoài Nhân đạo cô sắc mặt tái nhợt, khóe môi tràn ra một đạo máu tươi.
Nàng nhìn về trong chiến trường.
Vương Phá hướng ngọn núi đi tới, phảng phất không làm gì cả.
Rất nhiều tầm mắt rơi vào bên người hắn.
Tay của hắn đã cầm vỏ đao.
Ngón cái đặt ở viền dưới chuôi đao.
Thiết đao lộ ra một đoạn.
Bình luận facebook