Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 229
Mười bảy tấm bia, ngàn vạn đạo đường nét, vô số điểm, đồ án không có bất kỳ quy luật, nhìn qua giống như là mực rơi trên tờ giấy trắng, ai cũng không thể xem. Như vậy tại sao lại cảm thấy nhìn quen mắt? Trần Trường Sinh mặc nhiên nghĩ tới, cảm giác bức đồ án này, giống như thường xuyên gặp được, nhưng còn chưa thể nghĩ ra, đến tột cùng là cái gì?
Bi văn đã giản hóa thành vô số điểm, trên tờ giấy vô hình trong thức hải có vô số điểm, nhìn thế nào đều chỉ có điểm.
Điểm, điểm, điểm điểm... phồn tinh điểm điểm ( sao đầy trời )?
Mặc dù còn đang tự quan, hắn cũng nhận thấy môi của mình đang khô lại.
Bởi vì khẩn trương.
Tiền lăng thiên thư bia tạo thành đồ án... Có thể là tinh không sao?
Sau một khắc, hắn đối với phán đoán của mình sinh ra không tự tin cùng hoài nghi mãnh liệt. Bởi vì số lượng điểm lúc này trước mắt hắn quá nhiều, thậm chí so với số lượng tinh thần trong bầu trời đêm còn nhiều hơn. Nếu như nói, tiền lăng Thiên Thư lăng thật sự cùng tinh không có liên lạc nào đó, như vậy ngược lại là tinh không so với đồ án trên tấm bia càng thêm đơn điệu.
Dựa theo lý lẽ đơn giản nhất suy đoán, không có đạo lý dùng một đồ án phức tạp hơn đi miêu tả sự vật đơn giản hơn. Nguyên nhân trọng yếu hơn là, nếu như tiền lăng thiên thư bia thật sự đang miêu tả tinh không, không có cách nào tiến hành đơn giản hoá nữa, như vậy trừ khi thiên thư bia miêu tả rất nhiều phiến tinh không.
Nhưng, thế gian chỉ có một mảnh tinh không.
Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó đem suy nghĩ thôi diễn chốc lát, một chút đường nét chậm chạp một lần nữa ở giữa các điểm hiện ra. Nếu như các đường nét dùng để miêu tả quỹ tích vận hành của các điểm, trên đồ án nhìn như vô số điểm, trên thực tế là các điểm ở vị trí khác nhau ở thời khắc bất đồng, như vậy tất cả cũng có thể dễ dàng lý giải.
Đúng vậy, có lẽ là như vậy.
Nhưng hiện tại hắn lại gặp phải một vấn đề khác, vấn đề này càng khó có thể giải quyết, thậm chí để cho cục diện trở nên càng thêm hiểm trở.
Bởi vì, tinh thần chắc chắn sẽ không di động
Tinh thần sáng tối có thể sẽ có biến hóa rất nhỏ, nhưng vị trí của nó trong bầu trời đêm vĩnh hằng bất biến, đây là sự thực vô số năm qua đã sớm được chứng minh, đại lục vô số quan tinh đài, vẽ ra tinh đồ trên căn bản không có bất kỳ khác biệt, trọng điểm quan sát cũng hoàn toàn tập trung vào thời khắc sáng tối.
Chưa từng có ai dám chất vấn quan điểm này, bởi vì đây là sự thực vô số người vô số năm tận mắt chứng kiến, tựa như mặt trời vĩnh viễn hạ xuống phía tây, tựa như trăng sáng vĩnh viễn ở địa phương vô cùng xa xôi, chỉ có thể bị ma quỷ nhìn thấy, tựa như nước vĩnh viễn chảy tới chỗ trũng, đây là chân lý, vĩnh viễn không thể nào chối bỏ.
Ở Lăng Yên các thấy bút ký của Vương Chi Sách, Trần Trường Sinh đối với chuyện thay đổi vị trí của mệnh tinh nhờ đó nghịch thiên cải mệnh có rất nhiều không hiểu cùng chất vấn, chính là từ lý do này, mặc dù trong ảo cảnh sau đó, hắn tận mắt thấy viên tử vi đế tinh để cho vị trí mấy viên tinh thần quanh mình khẽ dời đu, hắn vẫn không tin, bởi vì đó là ảo cảnh, không phải là sự thật tận mắt chứng kiến.
Chẳng qua là... bút ký của Tuần Mai từng đề cập tới mấy lần, xem bia thấy chân thật, nhưng hắn ở Thiên Thư lăng xem bia mấy chục năm thủy chung chưa từng nhìn thấy. Cuối cùng vì trèo lên đỉnh lăng thấy chân thật, thậm chí trả giá bằng tính mạng, như vậy hắn đến tột cùng muốn nhìn thấy chân thật gì? Cái gì mới là thật? Tận mắt chứng kiến, chính là chân thật sao?
Trần Trường Sinh không tự quan nữa.
Hắn mở mắt, nhìn về tấm bia đá chân thật tồn tại.
Đêm đã khuya, bia lư còn có rất nhiều người. Cùng Trần Trường Sinh lúc trước suy nghĩ bất đồng, Đường Tam Thập Lục, Chiết Tụ, Cẩu Hàn Thực đám người, vẫn không rời đi. Bọn họ một mực nơi này nhìn chăm chú quá trình Trần Trường Sinh giải bia, từ sáng sớm đến hoàng hôn, cho đến đêm khuya có sao.
Lúc hoàng hôn, bọn họ thấy Trần Trường Sinh phun một ngụm máu, rất là lo lắng.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy Trần Trường Sinh nắm chặt hai đấm, nâng lên chân mày, phảng phất phát hiện điều gì, lộ ra có chút kích động.
Hiện tại, bọn họ đã nhìn thấy Trần Trường Sinh mở mắt, tỉnh lại.
Đường Tam Thập Lục thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị tiến lên, nhưng một khắc sau lại dừng bước.
Bởi vì hắn phát hiện Trần Trường Sinh cũng không nhìn thấy chính mình.
Trần Trường Sinh vẫn đang nhìn bia, hay là đang giải bia, vẻ mặt chuyên chú làm lòng người sợ hãi, làm người ta không đành lòng quấy rầy.
Tấm bia này, Trần Trường Sinh đã xem hai mươi mấy ngày.
Nắng sớm cùng nắng chiều, trời mưa cùng trời quang, trong hoàn cảnh bất đồng, bi văn biến hóa, toàn bộ nằm trong lòng hắn.
Hắn đã từng dưới ánh sao xem tấm bia này, không phát hiện bất cứ địa phương dị thường nào.
Tối nay tinh quang vẫn rực rỡ, cùng vài ngày trước tựa hồ không hề khác biệt.
Nhưng, ánh mắt của hắn bỗng nhiên sáng lên.
Ánh sáng này, đến từ một đường nét rất nhỏ ở góc trái tấm bia đá, không được người ta chú ý .
Đường nét này cũng không có điểm nào đặc dị, chẳng qua vị trí cùng góc độ vừa lúc thích hợp, đem tinh quang từ bầu trời đêm rơi xuống, phản xạ đến trong mắt của hắn.
Cho nên ánh mắt của hắn sáng lên.
Hơn hai mươi ngày chuyên chú quan sát cùng suy tư, đã để cho hắn đến rất gần chân thật. Tối nay ánh sáng này, cuối cùng để cho hắn suy nghĩ thông suốt hết thảy.
Nếu như đường nét trên tấm bia đá theo ánh sáng tự phát mà hoặc hiển hoặc ẩn, có thể biến thành vô số văn tự hoặc tranh vẽ. Như vậy tinh thần biến hóa sáng tối lại từ đâu mà đến? Đó là bởi vì, tinh thần đang động. Chẳng qua là, nếu như vị trí của tinh thần có thể di động, tại sao chưa từng có ai nhìn thấy?
Mười bảy tòa thiên thư bia, lần nữa xuất hiện trong mắt hắn.
Bi văn chồng thêm chung một chỗ, một đường nét cuối cùng trên đồ án, cùng đường nét trên tấm bia đầu tiên, có rất nhiều địa phương tương liên với nhau.
Ít nhất trong mắt hắn như thế.
Nhưng trên thực tế, giữa các đường nét này, còn cách một đoạn cự ly rất lớn.
Sở dĩ trong mắt của hắn chứng kiến không phải như thế, đó là bởi vì tầm mắt của hắn thẳng đứng với mặt bia.
Mặt bia chính là tinh không.
Mọi người đứng tại trên mặt đất nhìn lên tinh không, bởi vì tinh thần cùng mặt đất cự ly quá mức xa xôi, có thể cho là, tầm mắt ngắm sao vĩnh viễn thẳng đứng với mặt phẳng của tinh thần. Như vậy khi tinh thần di động về phía trước, hoặc là thời điểm di động về phía sau, người đứng trên mặt đất tự nhiên không cách nào quan sát được, chẳng qua có đôi khi có thể quan sát tối đi hoặc là sáng lên.
Đúng vậy, đúng là như vậy.
Trần Trường Sinh đem tầm mắt từ trên tấm bia đá thu hồi, sau đó mới phát hiện bốn phía bia lư có rất nhiều người.
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn, có chút bận tâm nói: "Không sao chứ?"
Trần Trường Sinh nhìn hắn nói: "Vị trí là tương đối."
Đây là câu nói đầu tiên hắn đọc được trong bút ký của Vương Chi Sách ở Lăng Yên các, đến lúc này hắn mới hiểu được câu nói này có ý nghĩa gì.
Đường Tam Thập Lục không rõ tại sao hắn nói một câu điên cuồng như vậy, trong vô thức đáp: "Sau đó?"
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, chỉ vào tinh thần trên bầu trời của Thiên Thư lăng, nói: "Ngươi thấy chứ? Tinh thần có thể động ."
Bia lư hoàn toàn an tĩnh, yên lặng như tờ. Mọi người cho rằng Trần Trường Sinh xem bia thờì gian quá dài, tâm thần hao tổn quá nhiều, hiện tại thần trí có chút không rõ. Nhưng không biết tại sao, nhìn vẻ mặt hắn lúc nói chuyện rất chân thành, mọi người mơ hồ có chút bất an, cảm thấy có chút chuyện đáng sợ sắp phát sinh.
Kỷ Tấn hướng về phía hắn lớn tiếng khiển trách: "Ngươi đang nói lời điên khùng gì đó. "
"Nhưng bọn họ thật sự động a."
Trần Trường Sinh bình tĩnh nói, giọng nói cùng vẻ mặt vô cùng xác định.
Bởi vì ... đó chính là chân thật.
Đây mới là chân thật.
Bi văn đã giản hóa thành vô số điểm, trên tờ giấy vô hình trong thức hải có vô số điểm, nhìn thế nào đều chỉ có điểm.
Điểm, điểm, điểm điểm... phồn tinh điểm điểm ( sao đầy trời )?
Mặc dù còn đang tự quan, hắn cũng nhận thấy môi của mình đang khô lại.
Bởi vì khẩn trương.
Tiền lăng thiên thư bia tạo thành đồ án... Có thể là tinh không sao?
Sau một khắc, hắn đối với phán đoán của mình sinh ra không tự tin cùng hoài nghi mãnh liệt. Bởi vì số lượng điểm lúc này trước mắt hắn quá nhiều, thậm chí so với số lượng tinh thần trong bầu trời đêm còn nhiều hơn. Nếu như nói, tiền lăng Thiên Thư lăng thật sự cùng tinh không có liên lạc nào đó, như vậy ngược lại là tinh không so với đồ án trên tấm bia càng thêm đơn điệu.
Dựa theo lý lẽ đơn giản nhất suy đoán, không có đạo lý dùng một đồ án phức tạp hơn đi miêu tả sự vật đơn giản hơn. Nguyên nhân trọng yếu hơn là, nếu như tiền lăng thiên thư bia thật sự đang miêu tả tinh không, không có cách nào tiến hành đơn giản hoá nữa, như vậy trừ khi thiên thư bia miêu tả rất nhiều phiến tinh không.
Nhưng, thế gian chỉ có một mảnh tinh không.
Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó đem suy nghĩ thôi diễn chốc lát, một chút đường nét chậm chạp một lần nữa ở giữa các điểm hiện ra. Nếu như các đường nét dùng để miêu tả quỹ tích vận hành của các điểm, trên đồ án nhìn như vô số điểm, trên thực tế là các điểm ở vị trí khác nhau ở thời khắc bất đồng, như vậy tất cả cũng có thể dễ dàng lý giải.
Đúng vậy, có lẽ là như vậy.
Nhưng hiện tại hắn lại gặp phải một vấn đề khác, vấn đề này càng khó có thể giải quyết, thậm chí để cho cục diện trở nên càng thêm hiểm trở.
Bởi vì, tinh thần chắc chắn sẽ không di động
Tinh thần sáng tối có thể sẽ có biến hóa rất nhỏ, nhưng vị trí của nó trong bầu trời đêm vĩnh hằng bất biến, đây là sự thực vô số năm qua đã sớm được chứng minh, đại lục vô số quan tinh đài, vẽ ra tinh đồ trên căn bản không có bất kỳ khác biệt, trọng điểm quan sát cũng hoàn toàn tập trung vào thời khắc sáng tối.
Chưa từng có ai dám chất vấn quan điểm này, bởi vì đây là sự thực vô số người vô số năm tận mắt chứng kiến, tựa như mặt trời vĩnh viễn hạ xuống phía tây, tựa như trăng sáng vĩnh viễn ở địa phương vô cùng xa xôi, chỉ có thể bị ma quỷ nhìn thấy, tựa như nước vĩnh viễn chảy tới chỗ trũng, đây là chân lý, vĩnh viễn không thể nào chối bỏ.
Ở Lăng Yên các thấy bút ký của Vương Chi Sách, Trần Trường Sinh đối với chuyện thay đổi vị trí của mệnh tinh nhờ đó nghịch thiên cải mệnh có rất nhiều không hiểu cùng chất vấn, chính là từ lý do này, mặc dù trong ảo cảnh sau đó, hắn tận mắt thấy viên tử vi đế tinh để cho vị trí mấy viên tinh thần quanh mình khẽ dời đu, hắn vẫn không tin, bởi vì đó là ảo cảnh, không phải là sự thật tận mắt chứng kiến.
Chẳng qua là... bút ký của Tuần Mai từng đề cập tới mấy lần, xem bia thấy chân thật, nhưng hắn ở Thiên Thư lăng xem bia mấy chục năm thủy chung chưa từng nhìn thấy. Cuối cùng vì trèo lên đỉnh lăng thấy chân thật, thậm chí trả giá bằng tính mạng, như vậy hắn đến tột cùng muốn nhìn thấy chân thật gì? Cái gì mới là thật? Tận mắt chứng kiến, chính là chân thật sao?
Trần Trường Sinh không tự quan nữa.
Hắn mở mắt, nhìn về tấm bia đá chân thật tồn tại.
Đêm đã khuya, bia lư còn có rất nhiều người. Cùng Trần Trường Sinh lúc trước suy nghĩ bất đồng, Đường Tam Thập Lục, Chiết Tụ, Cẩu Hàn Thực đám người, vẫn không rời đi. Bọn họ một mực nơi này nhìn chăm chú quá trình Trần Trường Sinh giải bia, từ sáng sớm đến hoàng hôn, cho đến đêm khuya có sao.
Lúc hoàng hôn, bọn họ thấy Trần Trường Sinh phun một ngụm máu, rất là lo lắng.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy Trần Trường Sinh nắm chặt hai đấm, nâng lên chân mày, phảng phất phát hiện điều gì, lộ ra có chút kích động.
Hiện tại, bọn họ đã nhìn thấy Trần Trường Sinh mở mắt, tỉnh lại.
Đường Tam Thập Lục thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị tiến lên, nhưng một khắc sau lại dừng bước.
Bởi vì hắn phát hiện Trần Trường Sinh cũng không nhìn thấy chính mình.
Trần Trường Sinh vẫn đang nhìn bia, hay là đang giải bia, vẻ mặt chuyên chú làm lòng người sợ hãi, làm người ta không đành lòng quấy rầy.
Tấm bia này, Trần Trường Sinh đã xem hai mươi mấy ngày.
Nắng sớm cùng nắng chiều, trời mưa cùng trời quang, trong hoàn cảnh bất đồng, bi văn biến hóa, toàn bộ nằm trong lòng hắn.
Hắn đã từng dưới ánh sao xem tấm bia này, không phát hiện bất cứ địa phương dị thường nào.
Tối nay tinh quang vẫn rực rỡ, cùng vài ngày trước tựa hồ không hề khác biệt.
Nhưng, ánh mắt của hắn bỗng nhiên sáng lên.
Ánh sáng này, đến từ một đường nét rất nhỏ ở góc trái tấm bia đá, không được người ta chú ý .
Đường nét này cũng không có điểm nào đặc dị, chẳng qua vị trí cùng góc độ vừa lúc thích hợp, đem tinh quang từ bầu trời đêm rơi xuống, phản xạ đến trong mắt của hắn.
Cho nên ánh mắt của hắn sáng lên.
Hơn hai mươi ngày chuyên chú quan sát cùng suy tư, đã để cho hắn đến rất gần chân thật. Tối nay ánh sáng này, cuối cùng để cho hắn suy nghĩ thông suốt hết thảy.
Nếu như đường nét trên tấm bia đá theo ánh sáng tự phát mà hoặc hiển hoặc ẩn, có thể biến thành vô số văn tự hoặc tranh vẽ. Như vậy tinh thần biến hóa sáng tối lại từ đâu mà đến? Đó là bởi vì, tinh thần đang động. Chẳng qua là, nếu như vị trí của tinh thần có thể di động, tại sao chưa từng có ai nhìn thấy?
Mười bảy tòa thiên thư bia, lần nữa xuất hiện trong mắt hắn.
Bi văn chồng thêm chung một chỗ, một đường nét cuối cùng trên đồ án, cùng đường nét trên tấm bia đầu tiên, có rất nhiều địa phương tương liên với nhau.
Ít nhất trong mắt hắn như thế.
Nhưng trên thực tế, giữa các đường nét này, còn cách một đoạn cự ly rất lớn.
Sở dĩ trong mắt của hắn chứng kiến không phải như thế, đó là bởi vì tầm mắt của hắn thẳng đứng với mặt bia.
Mặt bia chính là tinh không.
Mọi người đứng tại trên mặt đất nhìn lên tinh không, bởi vì tinh thần cùng mặt đất cự ly quá mức xa xôi, có thể cho là, tầm mắt ngắm sao vĩnh viễn thẳng đứng với mặt phẳng của tinh thần. Như vậy khi tinh thần di động về phía trước, hoặc là thời điểm di động về phía sau, người đứng trên mặt đất tự nhiên không cách nào quan sát được, chẳng qua có đôi khi có thể quan sát tối đi hoặc là sáng lên.
Đúng vậy, đúng là như vậy.
Trần Trường Sinh đem tầm mắt từ trên tấm bia đá thu hồi, sau đó mới phát hiện bốn phía bia lư có rất nhiều người.
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn, có chút bận tâm nói: "Không sao chứ?"
Trần Trường Sinh nhìn hắn nói: "Vị trí là tương đối."
Đây là câu nói đầu tiên hắn đọc được trong bút ký của Vương Chi Sách ở Lăng Yên các, đến lúc này hắn mới hiểu được câu nói này có ý nghĩa gì.
Đường Tam Thập Lục không rõ tại sao hắn nói một câu điên cuồng như vậy, trong vô thức đáp: "Sau đó?"
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, chỉ vào tinh thần trên bầu trời của Thiên Thư lăng, nói: "Ngươi thấy chứ? Tinh thần có thể động ."
Bia lư hoàn toàn an tĩnh, yên lặng như tờ. Mọi người cho rằng Trần Trường Sinh xem bia thờì gian quá dài, tâm thần hao tổn quá nhiều, hiện tại thần trí có chút không rõ. Nhưng không biết tại sao, nhìn vẻ mặt hắn lúc nói chuyện rất chân thành, mọi người mơ hồ có chút bất an, cảm thấy có chút chuyện đáng sợ sắp phát sinh.
Kỷ Tấn hướng về phía hắn lớn tiếng khiển trách: "Ngươi đang nói lời điên khùng gì đó. "
"Nhưng bọn họ thật sự động a."
Trần Trường Sinh bình tĩnh nói, giọng nói cùng vẻ mặt vô cùng xác định.
Bởi vì ... đó chính là chân thật.
Đây mới là chân thật.
Bình luận facebook