• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trách tôi yêu người quá sâu đậm (5 Viewers)

  • Chap-25

CHƯƠNG 25: SỰ THẬT BAN ĐẦU




CHƯƠNG 25: SỰ THẬT BAN ĐẦU

Sau chuyện đó thì Bạch Nhiên Khuyên cũng không còn xuất hiện trong nhà của Phó Nhi Thương nữa.

Bạch Nhiên Khuyên quần áo lộn xộn lúc ấy đã trở thành trò cười cho cả khu biệt thự khu đông.

Thế nhưng Phó Nhi Thương lại chẳng có chút nhàn hạ thoải mái nào mà đi chê cười Bạch Nhiên Khuyên, anh thật sự không hiểu, sớm muộn gì thì anh cũng sẽ kết hôn cùng Bạch Nhiên Khuyên, sao cô ta lại có vẻ vội vàng đến thế chứ, lại còn dám bỏ thuốc vào rượu của mình cũng phải làm bà chủ nhà họ Phó.

Vì thế Phó Nhi Thương đã âm thầm sai thám tử tư lén điều tra Bạch Nhiên Khuyên, anh cho rằng chuyện này hoàn toàn không đơn giản như vậy.

Hôm nay, Phó Nhi Thương đang ở trong phòng họp tổ chức cuộc họp hàng tháng giữa các phòng ban.

Trong lúc vô ý anh đã để ý thấy trợ lý của mình đang đứng ngoài cửa, có vẻ rất là vội vàng, trên mặt tràn đầy u sầu, và lo lắng.

“Có chuyện gì à?”

Phó Nhi Thương tạm dừng buổi họp rồi đi ra ngoài, lúc đến trước mặt trợ lý thì lại nhìn thấy theo sau cô không phải ai khác ngoài thám tử tư của mình.

“Tổng giám đốc Phó, thật ngại quá, làm phiền anh rồi, chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?”

“Ừ.”

Phó Nhi Thương có dự cảm rằng chắc là việc điều tra đã có manh mối gì rồi.

Anh đi theo sau thám tử tư vào văn phòng của mình.

“Có chuyện gì thì anh nói nhanh đi.”

Phó Nhi Thương nhìn đồng hồ trên tay, cuộc họp vẫn còn đang đợi anh đến để tiếp tục.

“Tổng giám đốc Phó, chuyện anh bảo tôi điều tra đã có kết quả rồi, nhưng…”

Nói đến đây, vị thám tư hơi cắn môi, rồi ngập ngừng một lúc.

“Đừng có ấp a ấp úng nữa, có chuyện gì cứ nói thẳng đi!”

Phó Nhi Thương trừng mắt nhìn anh ta.

Phó Nhi Thương ghét nhất là kiểu ấp a ấp úng như thế, hỏi một câu mới chịu nói một câu.

“Tôi chỉ sợ tôi nói ra rồi thì tổng giám đốc Phó không tin kết quả điều tra của tôi thôi.”

“Chỉ cần là sự thật có chứng cứ thì tôi đều tin.”

Trong đôi mắt Phó Nhi Thương như xoẹt qua một tia sáng, không hiểu sao anh lại dâng lên chút dự cảm không lành.

“Tổng giám đốc Phó, chuyện là như này, tôi vừa biết được một tin tức từ phía cảnh sát, vụ án của cô Phó đã có manh mối mới, đã lấy được đoạn camera theo dõi ở đoạn đường xảy ra tai nạn.”

“Lúc ấy có một chiếc ô tô đi ra từ bên cạnh, cố ý đi ngược hướng với xe của cô Cố Thanh Hà, khiến cô ấy trong lúc nhất thời không thể tránh được thế nên mới khiến xe cô ấy va vào xe của cô Phó đang chạy ở làn đường bên cạnh.”

“Sau khi xảy ra tai nạn thì cảnh sát vẫn không tìm được chiếc xe kia, cũng không có nhân chứng hay người chứng kiến nào, thêm nữa camera ở đoạn đường xảy ra tai nạn đã bị hỏng thế nên mọi người đều cho rằng là do cô Thanh Hà cố ý chạy sang hướng ngược đường lái của cô Phó với ý đồ mưu hại cô Phó…”

Nói đến đây thì vị thám tử hơi ngừng lại rồi nhìn sang Phó Nhi Thương bên cạnh.

“Tổng giám đốc Phó… Còn một chuyện nữa, cảnh sát sau khi điều tra thì… phát hiện ra…. chủ của chiếc xe gây ra tai nạn kia…. là cô Bạch…”

“Cái gì? Cô Bạch?”

Nghe đến đây, Phó Nhi Thương không kìm được mà ngẩn người ra.

Vốn chỉ là suy đoán của anh mà thôi, thế nhưng xem ra bây giờ đều đã được chứng minh rồi.

“Đúng vậy, Bạch Nhiên Khuyên, cô Bạch, hôm nay cảnh sát đã mời cô Bạch sang làm việc, để cô ấy phối hợp điều tra, thế nhưng… có một chứng cứ… là do tôi điều tra được… phía cảnh sát… vẫn chưa…”

“Nói mau!”

Lúc này, tâm trạng của Phó Nhi Thương có vẻ khá mất kiểm soát, anh hy vọng có thể trong thời gian ngắn nhất có thể biết hết những tin tức có liên quan đến Bạch Nhiên Khuyên.

“Mà hung thủ lúc đầu hại xe của cô Phó bị lật rơi xuống biển, khiến cô Phó thành người thực vật lại không phải là cô Thanh Hà, mà là cô Bạch Nhiên Khuyên. Tôi tìm thấy camera hành trình của chiếc xe lúc đó của cô Phó, cái này trước đó vẫn bị cô Bạch giấu trong nhà mình, tối hôm qua tôi mới trộm ra được. Tôi cũng xem qua nội dung bên trong thì thấy người lái xe hôm đó chính là cô Bạch!”

Nghe vậy, Phó Nhi Thương vô cùng kinh ngạc, rồi đột nhiên ngây ra như phỗng, không biết nên nói gì nữa.

“Tổng giám đốc Phó… Tổng giám đốc Phó…”

Thám tử tư phẩy tay mấy cái trước mặt Phó Nhi Thương thì anh mới giật mình bừng tỉnh lại.

“Đêm nay thì cảnh sát chắc sẽ điều tra được vụ tai nạn xe cộ lần trước, chân tướng đằng sau thế nào thì trước hết tôi sẽ qua đó đợi tin tức, bên tôi nếu có kết quả thì sẽ lập tức gọi điện cho anh!”

“Ừ!”

Vị thám tử vừa dứt lời thì liền ra khỏi văn phòng của Phó Nhi Thương.

Văn phòng rộng lớn bỗng chốc chỉ còn lại một mình Phó Nhi Thương.

Những dòng suy nghĩ của anh như bị xóa sạch cả, Phó Nhi Thương cứ ngơ ngác ngồi đó, trông anh như một cái xác không hồn vậy.

“Cốc cốc cốc.”

Đúng lúc này thì trợ lý của Phó Nhi Thương đã mở cánh cửa văn phòng ra.

“Tổng giám đốc Phó, giám đốc các bộ phận đều đang đợi sếp trong phòng họp kìa.”

Trợ lý hơi tò mò mà nhìn Phó Nhi Thương, bỗng cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô chưa từng nhìn thấy Phó Nhi Thương mất hồn mất vía thế này bao giờ.

“Nói với bọn họ, hủy toàn bộ buổi họp đi.”

“Dạ? Sao cơ?”

Trợ lý nghe thấy thế liền lộ ra một khuôn mặt vô cùng kinh ngạc.

“Tôi không muốn lặp lại một câu hai lần đâu!”

Phó Nhi Thương ngẩng đầu lên, ánh mắt anh hung ác mà nham hiểm, tựa như đôi mắt đến từ địa ngục vậy.

“Vâng… Tôi… Tôi biết rồi…”

Trợ lý lập tức đã đi ra khỏi văn phòng, còn lại một mình Phó Nhi Thương ngồi bên bàn làm việc, im lặng ngắm nhìn đồng hồ trên tường, thời gian trôi qua từng giây từng phút một, mà trái tim của Phó Nhi Thương lúc này cũng không ngừng nhảy lên theo từng âm thanh của kim đồng hồ.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng thì điện thoại trên bàn cũng vang lên.

“Nói!”

Giọng nói của Phó Nhi Thương có chút run rẩy.

Giọng nói của vị thám tử tư cũng vang lên từ đầu dây bên kia.

“Tổng giám đốc Phó, đã có kết quả rồi! Cục cảnh sát vừa công bố kết quả điều tra, họ cùng lúc tìm thấy cuộc gọi của cô Bạch đến điện thoại của cô Thanh Hà và cô Phó, cả định vị mà cô ta gửi cho họ, muốn họ cùng một thời gian đến địa điểm xảy ra tai nạn, cũng có thể nói, việc này thật ra hoàn toàn là do cô Bạch một tay lên kế hoạch cả!”

Phó Nhi Thương ngay cả lời của vị thám tử còn chưa nghe hết đã lập tức ném mạnh điện thoại đi, sau đó đứng dậy khỏi ghế rồi bước nhanh ra ngoài cửa.

“Tổng giám đốc Phó…. Anh định đi đâu vậy…”

Trợ lý ở phía sau nhìn bóng lưng ngày càng xa của Phó Nhi Thương một cách đầy ngờ vực, cô cứ đứng ở đó mà chẳng hiểu gì.

Cô chưa bao giờ thấy Phó Nhi Thương tức giận như thế.

Xe của Phó Nhi Thương lao nhanh trên đường.

Mục đích của anh chính là nhà của Bạch Nhiên Khuyên, nhà họ Bạch!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom