Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
6.
Tôi ngồi trên chiếc ghế cao, vừa hút mì vừa nhìn Trì Dương chuẩn bị đồ ăn cho Hoa Cường.
Súp lơ, cá hồi, bí đỏ, thịt bò, dâu tây.
Tôi ngẩng đầu nhìn cái bát của Hoa Cường, rồi lại cúi xuống nhìn cái bát của mình.
Mì xúc xích giăm bông, không còn ngon nữa rồi.
Hoa Cường ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt ba phần lạnh lùng, ba phần giễu cợt, bốn phần thơ ơ.
Chết tiệt, bị nó khinh thường rồi.
Lưu Quyên chỉ ngồi bên cạnh nhìn Hoa Cường ăn, cái đầu nhỏ cứ lắc lư ngọ nguậy, cuối cùng nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt vừa khó hiểu, vừa phẫn uất, vừa đau thương.
Quyên Quyên, con nghe mẹ giải thích.
Trì Dương đút cho Hoa Cường ăn xong thì rửa tay rồi đến ngồi vào bàn ăn.
Tôi tiếp tục hút mì của mình.
“Hôm nay thế nào? Hoa Cường không gây phiền phức gì cho cô đúng không?”
Tôi nghĩ về chiếc áo len dệt kim còn đang nằm trong máy giặt, nghĩ về con gấu dâu tây bị vứt ở ban công, lại nhớ đến đôi mắt có phần phẫn uất của Lưu Quyên.
“Hay là, chúng ta dùng tiền giải quyết chuyện này đi?”
Trì Dương: “Đừng có mơ.”
Chậc (tức giận trong lòng).
Xem ra không thể thương lượng được rồi.
Tôi đang thất vọng thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “ục-ục–” rõ ràng
Trì Dương lúng túng nhìn sang chỗ khác.
Tôi vô cùng kinh ngạc “Anh chuẩn bị nhiều món cho Hoa Cường như thế, vậy mà không để dành một phần cho bản thân sao?”
Anh ta ngượng ngùng gãi gãi mũi “Vừa rồi tôi không đói.”
Tôi lại liếc nhìn mấy sợi mì còn lại trong nồi, nghĩ thiếu gia như anh ta chắc không thèm mấy món này của mình đâu.
Nhưng rồi vẫn lịch sự hỏi: “Không thì, ăn chút mì nhé?”
Ai ngờ anh ta đáp “được” luôn, còn nhìn đáy nồi tỏ ý nhiêu đây không đủ nữa cơ chứ.
Ha?
Biết thế thà đừng ra vẻ khách sáo thì hơn.
Thế là, tôi ăn xong bát của mình và miễn cưỡng nấu một nồi mì khác cho anh ta.
Lúc nấu mì tôi chợt lóe lên tia tà ác, thêm hẳn hai cây xúc xích.
Ai dè, anh ta ăn rất ngon miêng, còn húp hết cả nước súp trong nồi.
Được đấy, anh còn ăn giỏi hơn chó của mình.
Ăn xong anh ta chủ động xin rửa bát đĩa, điều này ngoài sự mong đợi của tôi.
Lưu Quyên đi tới, tôi nói Quyên Quyên đến đây, mẹ ôm ôm~~
Ai ngờ nó đi thẳng qua tôi, dính vào Trì Dương hết sức thân thiết.
…
Đồ phản bội! Đồ phản bội! Mày đúng là tham phú phụ bần mà *!
*Tham phú phụ bần: Vì ham giàu (phú) mà phụ bạc người nghèo khó (bần)
Trì Dương hơi ngứa ngáy, anh ta vừa trốn vừa chà nồi.
Trốn không thoát liền bất lực quay lại nhìn tôi: “Nó muốn làm gì?”
Tôi giận dữ nói “Nó muốn ăn dâu tây và súp lơ của anh.”
“Ồ … vậy lần sau tôi sẽ mang thêm 1 phần cho nó.”
Ả??
Hay là tôi cũng đi qua chắp tay xin anh ta một phần nhỉ?
Lưu Quyên đạt được mục đích liền hơn ha hớn hở vó chân bỏ chạy, thậm chí lúc đi ngang qua tôi, nó còn không thèm liếc một cái.
Phụt — phụt—!
Đồ sói mắt trắng! Đồ vô ơn!
Tôi ngồi trên chiếc ghế cao, vừa hút mì vừa nhìn Trì Dương chuẩn bị đồ ăn cho Hoa Cường.
Súp lơ, cá hồi, bí đỏ, thịt bò, dâu tây.
Tôi ngẩng đầu nhìn cái bát của Hoa Cường, rồi lại cúi xuống nhìn cái bát của mình.
Mì xúc xích giăm bông, không còn ngon nữa rồi.
Hoa Cường ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt ba phần lạnh lùng, ba phần giễu cợt, bốn phần thơ ơ.
Chết tiệt, bị nó khinh thường rồi.
Lưu Quyên chỉ ngồi bên cạnh nhìn Hoa Cường ăn, cái đầu nhỏ cứ lắc lư ngọ nguậy, cuối cùng nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt vừa khó hiểu, vừa phẫn uất, vừa đau thương.
Quyên Quyên, con nghe mẹ giải thích.
Trì Dương đút cho Hoa Cường ăn xong thì rửa tay rồi đến ngồi vào bàn ăn.
Tôi tiếp tục hút mì của mình.
“Hôm nay thế nào? Hoa Cường không gây phiền phức gì cho cô đúng không?”
Tôi nghĩ về chiếc áo len dệt kim còn đang nằm trong máy giặt, nghĩ về con gấu dâu tây bị vứt ở ban công, lại nhớ đến đôi mắt có phần phẫn uất của Lưu Quyên.
“Hay là, chúng ta dùng tiền giải quyết chuyện này đi?”
Trì Dương: “Đừng có mơ.”
Chậc (tức giận trong lòng).
Xem ra không thể thương lượng được rồi.
Tôi đang thất vọng thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “ục-ục–” rõ ràng
Trì Dương lúng túng nhìn sang chỗ khác.
Tôi vô cùng kinh ngạc “Anh chuẩn bị nhiều món cho Hoa Cường như thế, vậy mà không để dành một phần cho bản thân sao?”
Anh ta ngượng ngùng gãi gãi mũi “Vừa rồi tôi không đói.”
Tôi lại liếc nhìn mấy sợi mì còn lại trong nồi, nghĩ thiếu gia như anh ta chắc không thèm mấy món này của mình đâu.
Nhưng rồi vẫn lịch sự hỏi: “Không thì, ăn chút mì nhé?”
Ai ngờ anh ta đáp “được” luôn, còn nhìn đáy nồi tỏ ý nhiêu đây không đủ nữa cơ chứ.
Ha?
Biết thế thà đừng ra vẻ khách sáo thì hơn.
Thế là, tôi ăn xong bát của mình và miễn cưỡng nấu một nồi mì khác cho anh ta.
Lúc nấu mì tôi chợt lóe lên tia tà ác, thêm hẳn hai cây xúc xích.
Ai dè, anh ta ăn rất ngon miêng, còn húp hết cả nước súp trong nồi.
Được đấy, anh còn ăn giỏi hơn chó của mình.
Ăn xong anh ta chủ động xin rửa bát đĩa, điều này ngoài sự mong đợi của tôi.
Lưu Quyên đi tới, tôi nói Quyên Quyên đến đây, mẹ ôm ôm~~
Ai ngờ nó đi thẳng qua tôi, dính vào Trì Dương hết sức thân thiết.
…
Đồ phản bội! Đồ phản bội! Mày đúng là tham phú phụ bần mà *!
*Tham phú phụ bần: Vì ham giàu (phú) mà phụ bạc người nghèo khó (bần)
Trì Dương hơi ngứa ngáy, anh ta vừa trốn vừa chà nồi.
Trốn không thoát liền bất lực quay lại nhìn tôi: “Nó muốn làm gì?”
Tôi giận dữ nói “Nó muốn ăn dâu tây và súp lơ của anh.”
“Ồ … vậy lần sau tôi sẽ mang thêm 1 phần cho nó.”
Ả??
Hay là tôi cũng đi qua chắp tay xin anh ta một phần nhỉ?
Lưu Quyên đạt được mục đích liền hơn ha hớn hở vó chân bỏ chạy, thậm chí lúc đi ngang qua tôi, nó còn không thèm liếc một cái.
Phụt — phụt—!
Đồ sói mắt trắng! Đồ vô ơn!
Bình luận facebook