Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Trại hoa vàng - Chương 05
Chương 5
Bữa đó về đến nhà, tôi vẫn chưa hết hoang mang. Bốn năm ròng mài đũng quần bên trường Trần Quốc Toản, chưa bao giờ tôi gặp phải một tình huống như thế. Tụi con gái Trần Quốc Toản tất nhiên chẳng hiền lành gì, nhưng tụi nó không có cái kiểu trêu chọc "đứng tim" như đám nữ quái Trần Cao Vân. Dùng tên một đứa con gái để gọi một đứa con trai thì đúng là từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi mới gặp đây là lần đầu.
Nghĩ đến đây, bất giác tôi nhớ đến con nhỏ Cẩm Phô, liền nhe răng cười một mình. Tôi không biết nó là đứa nào trong đám nhí nhố kia nhưng một khi đã lên tiếng bênh vực tôi, chắc chắn nó phải có một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Tôi tưởng tượng một hồi lòng tự nhiên cảm thấy lâng lâng.
Từ trước đến nay, tôi chưa từng chơi thân với một con nhỏ nào. Chơi với bạn trai, ba tôi còn cấm ngặt, huống hồ gì bạn gái. Ngày nhà giáo năm ngoái, mấy đứa con gái cùng lớp cứ nằng nặc đòi đến khu vườn của tôi hái hoa tặng thầy cô, tôi phải tìm đủ cách để ngăn cản không cho tụi nó mò tới. Tôi chỉ cho Phú ghẻ tới nhà và sau đó hai đứa tôi phải è cổ ôm mấy chục bó hoa tới lớp.
Cứ theo quan niệm của ba tôi thì bạn bè và học tập là hai thứ khác nhau như nước với lửa. Hễ người mê học thì dứt khoát không có bạn. Và trong các thứ bạn thì bạn gái đương nhiên là "độc hại" hơn bạn trai.
Tôi chưa có bạn gái bao giờ nên không biết "nó" có "độc" như ba tôi "quảng cáo" hay không. Gần gũi tôi chỉ có mỗi nhỏ Thảo nhà hàng xóm. Nhưng nó không phải là bạn. Nó coi tôi như anh, thường xuyên bị tôi sai vặt và lúc nào cũng tuân lệnh tôi răm rắp. Nếu mấy nhỏ con gái đứa nào tính tình cũng hiền lành như nhỏ Thảo, nghĩa là tôi sai gì làm nấy, thì kết bạn với vài đứa như vậy kể cũng khoái.
Nghĩ vớ nghĩ vẫn một hồi, hết chuyện nghĩ, tôi lại nghĩ đến nhỏ Cẩm Phô. Mặc dù không hình dung được mặt mày nó một cách rõ rệt, tôi vẫn mường tượng là nó rất đẹp, đẹp nhất bọn và ý nghĩ đó khiến tôi bâng khuâng suốt cả buổi chiều.
Nhỏ Châu ra vườn, thấy tôi ngồi thừ bên mấy luống hoa, liền hỏi:
- Anh đang làm gì vậy?
- Tao ngồi đây chứ có làm gì đâu!
Nhỏ Châu nheo mắt:
- Tự dưng lại ra đây ngồi?
- Ừ. Tao chuẩn bị tưới hoa.
Nhỏ Châu sốt sắng:
- Để em phụ anh nghen!
Vừa nói, nó vừa quay lưng định đi lấy thùng tưới khiến tôi phải đưa tay ngăn lại:
- Chờ chút đi! Đợi nắng dịu thêm đã!
Nhỏ Châu nghe lời tôi. Nó không đi nữa mà ngồi xuống cạnh tôi, lân la gợi chuyện:
- Hổm rày, bạn bè còn trêu anh nữa không?
- Trêu chuyện gì?
- Chuyện "tam giác Béc-mu-đa" đó!
- Còn, nhưng không phải tụi lớp tao mà tụi lớp khác.
- Tụi nào vậy?
- Tao có nói, mày cũng không biết đâu tụi 10A2.
Nhỏ Châu chép miệng:
- Kệ tụi nó. Anh đừng thèm để ý!
- Biết làm sao được! - Tôi tặc lưỡi - Tao không để ý tụi nó nhưng tụi nó cứ để ý tao! Hai bên "đụng đầu" hoài!
Nghe tôi nói, nhỏ Châu chợt đâm ra lo lắng. Nó níu tay tôi:
- Nhưng dù sao thì anh cũng phải cố nhịn. Anh không được đánh nhau à nghen!
- Tao sẽ không đánh nhau đâu! - Tôi thở dài - Tụi nó là con gái!
- Con gái? - Nhỏ Châu trố mắt.
- Ừ.
- Con gái gì mà ghê vậy?
- Ừ, tụi nó ghê lắm! Tụi nó không giống mấy đứa bên Trần Quốc Toản mình!
Nhỏ Châu "xì" một tiếng:
- Đúng là đồ con gái vô duyên! Tôi đang tính gật đầu phụ họa theo nó, sực nhớ tới Cẩm Phô, tôi liền đổi giọng:
- Không phải tất cả đều vô duyên đâu! Trong bọn, có một con nhỏ đẹp lắm.
Nhỏ Châu vẫn chưa hết ấm ức:
- Đẹp cũng vô duyên!
Tôi nhăn mặt:
- Nhưng mà con nhỏ này nó không trêu tao!
Nhỏ Châu vẫn nhất quyết không cho tôi bênh vực "con nhỏ đẹp lắm" đó. Nó khăng khăng:
- Không trêu cũng kệ nó! Hễ cùng bọn với mấy đứa kia đều là vô duyên tất!
Sự bướng bỉnh của nhỏ Châu khiến tôi dở cười dở mếu. Nhưng tôi không trách nó. Tôi biết vì thương tôi nên nó mới "thù" mấy đứa con nhỏ 10A2 đến thế.
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, chẳng tìm ra cách nào "bao che" cho nhỏ Cẩm Phô, cuối cùng tôi đành ngước mặt lên trời:
- Nhưng mà nó thích tao!
- Nó thích anh? - Nhỏ Châu lộ vẻ sửng sốt.
Tôi nuốt nước bọt:
- Ừ.
- Sao anh biết?
- Sao lại không biết! Khi bạn nó kêu tao là "Béc-mu-đa", nó bịt miệng bạn nó lại, không cho kêu!
- Rồi sao nữa? - Nhỏ Châu hỏi, giọng tò mò.
- Sao nữa là sao?
- Sau đó nó có nói gì với anh không?
Tôi nhún vai:
- Không! Chỉ vậy thôi!
Nhỏ Châu nhăn mũi:
- Nếu chỉ có vậy thì đâu thể gọi là thích!
Bị chạm tự ái, tôi hừ giọng:
- Mày ngốc quá! Như vậy tức là thích! Trong sách người ta bảo vậy!
Nhỏ Châu có vẻ không tin lời khẳng định của tôi. Nó thừa biết trong lãnh vực này tôi chẳng hơn gì nó.
- Trong sách người ta nói khác kìa! - Nhỏ Châu hấp háy mắt - Người ta bảo thích là phải nhìn nhau cả ngày kia! Con nhỏ đó nó có nhìn anh không?
Tôi thở dài:
- Tao cũng chẳng biết nữa!
- Sao lạ vậy? - Nhỏ Châu ngạc nhiên.
- Tao có nhìn thấy nó đâu mà biết! - Tôi đành thú thật, giọng xuôi xị - Tao chỉ dỏng tai nghe tụi nó tán chuyện thôi!
Nhỏ Châu vẫn chưa chịu buông tha tôi:
- Không nhìn thấy nó sao anh biết nó đẹp?
Tôi liếm môi:
- Thì tao đoán vậy!
Nhỏ Châu cười hí hí:
- Anh chỉ giỏi phịa! Như vậy là anh thích người ta chứ đâu phải người ta thích anh!
- Dẹp mày đi! - Tôi đỏ mặt - Nói chuyện với mày chán bỏ xừ!
Nói xong, tôi giận dỗi đứng dậy xách thùng đi tưới nước, không thèm tâm sự với con nhỏ ưa bắt bẻ này nữa. Thấy tôi đùng đùng bỏ đi, nhỏ Châu liền chạy theo:
- Em phụ với anh nghen!
- Khỏi cần! - Tôi hừ mũi - Mình tao đủ rồi!
Thật rõ chán, anh em như thế này thì thà sống một mình còn hơn! Cả đời mình chưa hề biết bạn gái là gì, nay mới tập tễnh "để ý" được một đứa, đem kể với nó, nó không "nhiệt liệt biểu dương" thì chớ, lại còn toàn giọng "vặn be sườn", nghe muốn ứa gan!
Nhưng tôi không thể giận nhỏ Châu lâu được. Những chuyện như thế này, ngoài nó ra, tôi không dám tỉ tê với bất cứ ai, kể cả Cường và Phú ghẻ.
Ngày hôm sau, tôi ngoắt nhỏ Châu lại:
- Nè, mày biết con nhỏ đó tên gì không?
Thấy tôi đổi giận làm lành, nhỏ Châu mừng lắm. Nó tươi tỉnh:
- Tên gì?
Tôi khoe:
_- Tên đẹp lắm! Cẩm Phô!
- Anh biết mặt nó rồi hả?
Tôi nhăn mặt:
- Mày cứ "nó, nó" hoài! Nhỏ Cẩm Phô lớn tuổi hơn mày, mai mốt biết đâu nó sẽ làm chị hai mày không chừng! Mày cứ quen miệng gọi "nó, nó" hoài, tới lúc đó nó sẽ cốc mày sói trán!
- Eo ôi, ghê quá! - Nhỏ Châu rụt cổ - Vậy anh cho em biết đi, "chị hai" đẹp đến cỡ nào?
Tôi xoa ngực:
- Tao vẫn chưa biết mặt nó. Chỉ mới biết tên thôi.
Rồi tôi bắt đầu kể tỉ mỉ cho nhỏ Châu nghe về những xung đột giữa tôi và tụi nữ sinh 10A2 ở trên trường và cái tên Cẩm Phô đã xuất hiện trong tình huống đó như thế nàọ Kể xong, tôi hào hứng "bổ sung" thêm:
- Trưa nay, lúc tao và Phú ghẻ đi về, tụi nó chạy xe phía sau réo tên Cẩm Phô om sòm làm tao ngượng quá chừng!
Tôi nói "ngượng" mà mặt mày lại hí ha hí hửng khiến nhỏ Châu nguýt tôi một cái dài cả mười cây số.
Nhỏ Châu làm tôi nhớ đến Phú ghẻ. Hồi trưa, Phú ghẻ cũng nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ như thế.
Lúc tụi 10A2 chạy kè kè sau lưng và chốc chốc lại kêu tên Cẩm Phô để chọc tôi, Phú ghẻ liếc tôi:
- Bộ mày quen con nhỏ này hả?
- Con nhỏ nào? - Tôi giả nai.
- Thôi đừng làm bộ ngờ nghệch! - Phú ghẻ hừ mũi - Con nhỏ Cẩm Phô chứ con nhỏ nào!
- Tao đâu có biết! - Mặt tôi hiền như bụt.
Phú ghẻ vẫn chưa hết nghi hoặc:
- Mày không quen nó sao nãy giờ tụi kia cứ réo tên nó sau lưng mày hoài vậy?
- Ai biết! - Tôi nhún vai - Tụi nó có miệng tụi nó muốn réo tên ai thì réo chứ!
Rồi không để cho Phú ghẻ "chất vấn" tiếp, tôi guồng chân đạp mạnh, bỏ "thằng bạn hay hỏi" ở tít đằng sau một quãng xa. "Đời tư" của tôi mà để cho thằng quỷ này "moi móc" một hồi chắc gan ruột phèo phổi lòi ra hết!
Vào ngay cái lúc tôi gò lưng phóng thục mạng với quyết tâm bỏ rơi thằng bạn ghẻ ngứa đó, tôi không hề biết nó sắp sửa đóng một vai trò then chốt trong mối quan hệ giữa tôi và Cẩm Phô sau này. Bởi Phú ghẻ có một ưu thế mà cả đời tôi không thể nào mơ thấy nổi: nhà nó ở sát bên nhà Cẩm Phô.
Trước nay, Phú ghẻ không hề hé môi với tôi về điều này, bởi lẽ đơn giản là nó không biết tôi đang quan tâm đến Cẩm Phô. Hồi trưa nó dò hỏi, thấy tôi chối biến, nó cũng làm thinh luôn. Tôi biết được cái "ưu thế về địa lý" đó hoàn toàn do tình cờ.
Bữa đó tôi đi chơi về, đang chạy ngang nhà Phú ghẻ, thình lình có một con nhỏ quẹo ngang đầu xe của tôi, tấp vô lề. Đang ngon trớn trên chiếc Huy Chương Vàng, thấy sự cố xảy ra đột ngột, tôi toát mồ hôi hột, liền lật đật bóp thắng và cố lách ra mé ngoài. Nhưng vẫn không kịp, chiếc Huy Chương Vàng của tôi vừa rít lên "kin kít" vừa húc mạnh vào bánh xe sau của con nhỏ đó.
Chiếc xe ngã chổng kền, còn con nhỏ thì kịp thời buông xe và nhanh chân nhảy ra ngoài. Thật là hú vía! Nếu tôi không vội vàng hãm bớt đà phi của con "thần mã" và nếu con nhỏ đó không phóc mình xuống đất nhanh như tia chớp, có lẽ cả người lẫn xe đã bị tôi đè bẹp dí rồi.
Sau khi định thần nhìn lại, thấy con nhỏ đó tuy mặt mày tái xanh nhưng chưa bể đầu sứt trán miếng nào, tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nhưng đến khi ngoảnh cổ dòm chiếc xe của nó đang nằm chèo queo dưới đường, mặt tôi bỗng xám ngoét. Cái niềng xe cong vòng, vè trật qua một bên, căm xe thì chiếc gãy chiếc rụng, trông chả ra hình thù gì cả.
Tôi dựng chiếc Huy Chương Vàng trước hiên nhà Phú ghẻ rồi chạy vội ra dựng chiếc xe của con nhỏ đó dậy, miệng ấp úng:
- Tôi xin lỗi nghen! Để tôi bỏ xe sửa lại cho cô!
Nạn nhân trước sau vẫn đứng chôn chân một chỗ. Chắc nó chưa hết hoảng hốt. Cũng có thể nó đang giận tôi ghê lắm. Tôi nghĩ vậy nên miệng xin lỗi mà mắt thì nhìn chăm chăm xuống đất như thể đang tìm bạc cắc.
Tôi đinh ninh sau khi hoàn hồn, con nhỏ đó sẽ chửi tôi tắt bếp. Nó sẽ gán cho tôi những biệt danh như "đồ có mắt như mù" hoặc "đồ chạy xe như ăn cướp" như người ta vẫn thường gán cho những đứa chạy xe theo kiểu du côn du kề như tôi, hoặc bét ra nó cũng trách mắng tôi vài câu gì đó cho hả giận. Nào ngờ tôi dỏng tai một hồi, chẳng thấy nó nói nặng nói nhẹ gì hết. Nó chỉ hiền lành:
- Thôi, anh để đó cho tôi! Chuyện này là do tôi quẹo ngang mà không báo trước chứ có phải tại anh đâu!
Trời đất ơi, không biết con nhỏ này là con cái nhà ai mà nó nói một câu nghe mát lòng mát dạ quá chừng! Tôi lỡ tông phải nó nên đành bấm bụng giành sửa xe cho nó, chứ thực tình tôi đang lo ngay ngáy không biết đào tiền ở đâu ra. Nay nó nói vậy khác nào nó bảo tôi mai mốt có muốn tông xe thì cứ nhắm nó mà tông "thoải mái", hư hao gì nó chịu hết!
Nhưng mặc dù được nó "tha bổng", chẳng lẽ tôi ung dung ra về, bỏ mặc nó giữa đường với chiếc xe quặt quẹo đó.
- Nhà cô ở đâu, để tôi kêu xe chở cô về! - Tôi ngập ngừng đề nghị.
Con nhỏ nhoẻn miệng cười:
- Thôi được rồi, anh cứ về đi!
Con nhỏ không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, mà lại nói:
- Sao anh cứ kêu tôi bằng "cô" hoài vậy? Bộ tôi già lắm hả?
Tôi đỏ mặt:
- Đâu có! Tại tôi không biết kêu cô bằng gì thôi!
Con nhỏ lại cười:
- Thì kêu bằng "bạn" chứ bằng gì!
Tôi nhìn lên trời:
- Vậy lát nữa bạn về nhà bằng cách nào?
- Tôi đi bộ.
Tôi giật thót mình:
- Bạn tính đi bộ thật hả?
- Thì thật chứ sao? Bộ anh Chuẩn tưởng tôi hay nói giỡn lắm hả?
- Trời đất! - Tôi kêu lên, sửng sốt - Bạn biết tên tôi hồi nào vậy?
Con nhỏ nheo mắt:
- Hồi đầu năm chứ hồi nào!
- Hồi đầu năm? - Tôi tròn mắt - Như vậy bạn cũng học Trần Cao Vân hả? - Rồi không đợi đối phương xác nhận, tôi láu táu hỏi tiếp - Thế bạn học lớp...
Đang thao thao, sực nhớ đến câu chuyện "tam giác Bermuda", tôi thót bụng một cái và lập tức ngưng bặt. Câu chuyện về cái quần của tôi là "sự kiện trung tâm" trong ngày khai giảng năm học mới, con nhỏ này học Trần Cao Vân chắc chắn nó đã chứng kiến tường tận cái cảnh tôi đứng phơi mông giữa sân trường bữa đó. Đúng rồi, hèn gì mà cả ngàn học sinh trong trường, nó không thèm biết tên ai mà biết ngay chóc tên tôi, lại biết ngay từ hồi đầu năm! Càng nghĩ, mặt tôi càng nóng bừng, tay chân bỗng chốc đâm ra luống cuống hệt như đang ăn cắp bị bắt quả tang.
Con nhỏ dường như không để ý đến nét mặt thoạt xanh thoạt đỏ của tôi. Nó thản nhiên đáp:
- Tôi học 10A2.
Giọng lưỡi đối phương trước sau vẫn nhẹ nhàng, từ tốn nhưng lần này tôi nghe như đại bác nổ bên tai. Biết nó học trường nào, tôi đã thấy trong người "khó thở", giờ biết thêm tên lớp của nó, chắc tôi xỉu tới nơi. Nhưng trước khi xỉu, tôi cố thu hết can đảm liếc nó thêm một cái nữa và ở lần "liếc bổ sung" này tôi bàng hoàng nhận thấy mặt nó quen quen.
Bây giờ thì tôi không còn nghi ngờ gì nữa. Con nhỏ này đích thị là một thành viên trong đám nữ quái vẫn thường theo "ám" tôi bấy lâu naỵ Và rất có thể cú đụng xe vừa rồi là một màn kịch đã được lũ tiểu yêu này sắp đặt trước nhằm thực hiện một âm mưu đen tối nào đó đối với tôi.
Đang hoang mang lo lắng, tôi bỗng giật bắn người khi nghe tiếng Phú ghẻ đột ngột vang lên sau lưng:
- Vậy mà mày dám bảo là không quen hén?
Tôi ngoảnh lại, thấy Phú ghẻ đang ngồi trên xe, chân trên chân dưới, vẻ như vừa đi đâu về. Nó nháy mắt với tôi và nhe răng cười như khỉ đột.
Tôi ngơ ngác:
- Mày bảo tao quen ai?
Phú ghẻ hất hàm về phía con nhỏ 10A2:
- Quen với Cẩm Phô chứ quen ai!
Lần thứ hai trong vòng năm phút, đại bác lại nổ bên tai tôi.
- Cẩm Phô?
Tôi kêu lên, giọng đầy ngạc nhiên và hấp tấp quay đầu về phía con nhỏ có cái tên là Cẩm Phô đó nhưng nó đã mỉm cười quay mặt đi chỗ khác.
Trong thoáng chốc, gánh nặng trong lòng tôi như được một bàn tay vô hình nào đó nhấc đi. Thay vào đó là một cảm giác lâng lâng kỳ lạ, nửa như thẹn thùng nửa lại hân hoan. Hóa ra con nhỏ trước mặt tôi là Cẩm Phô, đứa con gái đã từng "chở che" tôi trước những đòn tấn công của con nhỏ miệng móm, đứa con gái đã khiến tôi lần đầu tiên trong đời phải nghĩ ngợi vẩn vơ. Nó là Cẩm Phô, hèn gì nó hiền lành quá xá, tôi tông nó rầm rầm mà nó chẳng hề trách móc mảy may, lại còn bảo "lỗi này là do tôi" nghe ngọt ngào như mật ong nguyên chất. Càng nghĩ tôi càng ngẩn ngơ, mặt đực ra như thằng khờ được của.
Phú ghẻ huých vào lưng tôi:
- Hết chối rồi nhé!
- Chối gì?
Phú ghẻ nheo mắt:
- Sao hôm trước mày bảo với tao là mày không quen Cẩm Phô?
Tôi gãi cổ:
- Thì tao đâu có quen.
- Không quen sao đứng đây?
Tôi lắc lắc chiếc xe tôi đang vịn nãy giờ:
- Mày biết xe ai đây không?
Phú ghẻ liếc chiếc xe:
- Xe Cẩm Phô chứ xe ai!
Tôi tặc lưỡi:
- Mày dòm bánh xe sau thử coi!
Phú ghẻ dòm bánh xe saụ Bây giờ nó mới "nhìn ra vấn đề":
- Trời đất! Sao vậy?
- Bị tông.
- Ai tông mà ác ôn vậy?
- Tao chứ ai! - Tôi nhăn nhó.
Phú ghẻ gật gù:
- Bây giờ thì tao hiểu rồi! Như vậy là mày "tông trước quen sau" chứ không phải là "tông sau quen trước"! - Đang nói Phú ghẻ bỗng chép miệng - Nhưng mày "làm quen" kiểu này, chắc có ngày cảnh sát mời mày về đồn quá!
Tôi chưa kịp phân trần thì Cẩm Phô đã lên tiếng thanh minh giùm tôi:
- Không phải tại anh Chuẩn đâu! Tại Cẩm Phô quẹo đột ngột đó thôi!
Con nhỏ Cẩm Phô này dễ thương thiệt tôi hớn hở nhủ bụng, lúc nào nó cũng "bênh vực" tôi, làm như thể nó là chị hai của nhỏ Châu không bằng! Đang phấn khởi, sực nhớ đến tình cảnh hiện tại, tôi bối rối nhìn Phú ghẻ:
- Cẩm Phô không chịu để tao kêu xe chở, mà cứ đòi đi bộ về nhà làm tao áy náy quá!
- Mày biết nhà Cẩm Phô ở đâu không? - Phú ghẻ lườm tôi.
- Ở đâu?
- Đây chứ đâu! - Phú ghẻ chỉ tay vào cửa hiệu thuốc tây nằm sát nách nhà nó và toét miệng cười hì hì.
Trong khi tôi đang há hốc mồm ra vì bất ngờ thì một thằng nhãi trạc tuổi tôi từ trong hiệu thuốc đi ra. Thấy tụi tôi đang túm tụm, nó liền bước lại:
- Có chuyện gì mà "đông vui" vậy anh Phú?
- Đông vui cái con khỉ! - Phú ghẻ chỉ tay vào chiếc xe của Cẩm Phô - Mày coi đây nè!
Thằng nhãi trố mắt nhìn chiếc xe, rồi quay sang Cẩm Phô:
- Sao vậy? Chị bị đụng hả?
- Ừ, nhưng mà không sao! Luyện đem xe đi sửa giùm chị đi!
Hoá ra thằng nhãi này là em của Cẩm Phô! Tôi cứ sợ thằng Luyện sẽ hỏi tới "ai đụng", "đụng lúc nào" nhưng rất may là nó không thèm quan tâm đến những chi tiết "nhỏ nhặt" đó. Thấy Cẩm Phô không việc gì, nó cảm thấy yên tâm và bước lại chỗ tôi cầm lấy chiếc xe kéo xềnh xệch vào nhà.
- Thôi, Cẩm Phô về luôn nghen!
Cẩm Phô mỉm cười chào tôi và Phú ghẻ rồi rảo bước theo Luyện.
Mãi đến khi Cẩm Phô đã khuất dạng đằng sau cánh cửa, tôi vẫn chưa hết bần thần, cứ tưởng mình vừa trải qua một giấc chiêm bao.
Bữa đó về đến nhà, tôi vẫn chưa hết hoang mang. Bốn năm ròng mài đũng quần bên trường Trần Quốc Toản, chưa bao giờ tôi gặp phải một tình huống như thế. Tụi con gái Trần Quốc Toản tất nhiên chẳng hiền lành gì, nhưng tụi nó không có cái kiểu trêu chọc "đứng tim" như đám nữ quái Trần Cao Vân. Dùng tên một đứa con gái để gọi một đứa con trai thì đúng là từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi mới gặp đây là lần đầu.
Nghĩ đến đây, bất giác tôi nhớ đến con nhỏ Cẩm Phô, liền nhe răng cười một mình. Tôi không biết nó là đứa nào trong đám nhí nhố kia nhưng một khi đã lên tiếng bênh vực tôi, chắc chắn nó phải có một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Tôi tưởng tượng một hồi lòng tự nhiên cảm thấy lâng lâng.
Từ trước đến nay, tôi chưa từng chơi thân với một con nhỏ nào. Chơi với bạn trai, ba tôi còn cấm ngặt, huống hồ gì bạn gái. Ngày nhà giáo năm ngoái, mấy đứa con gái cùng lớp cứ nằng nặc đòi đến khu vườn của tôi hái hoa tặng thầy cô, tôi phải tìm đủ cách để ngăn cản không cho tụi nó mò tới. Tôi chỉ cho Phú ghẻ tới nhà và sau đó hai đứa tôi phải è cổ ôm mấy chục bó hoa tới lớp.
Cứ theo quan niệm của ba tôi thì bạn bè và học tập là hai thứ khác nhau như nước với lửa. Hễ người mê học thì dứt khoát không có bạn. Và trong các thứ bạn thì bạn gái đương nhiên là "độc hại" hơn bạn trai.
Tôi chưa có bạn gái bao giờ nên không biết "nó" có "độc" như ba tôi "quảng cáo" hay không. Gần gũi tôi chỉ có mỗi nhỏ Thảo nhà hàng xóm. Nhưng nó không phải là bạn. Nó coi tôi như anh, thường xuyên bị tôi sai vặt và lúc nào cũng tuân lệnh tôi răm rắp. Nếu mấy nhỏ con gái đứa nào tính tình cũng hiền lành như nhỏ Thảo, nghĩa là tôi sai gì làm nấy, thì kết bạn với vài đứa như vậy kể cũng khoái.
Nghĩ vớ nghĩ vẫn một hồi, hết chuyện nghĩ, tôi lại nghĩ đến nhỏ Cẩm Phô. Mặc dù không hình dung được mặt mày nó một cách rõ rệt, tôi vẫn mường tượng là nó rất đẹp, đẹp nhất bọn và ý nghĩ đó khiến tôi bâng khuâng suốt cả buổi chiều.
Nhỏ Châu ra vườn, thấy tôi ngồi thừ bên mấy luống hoa, liền hỏi:
- Anh đang làm gì vậy?
- Tao ngồi đây chứ có làm gì đâu!
Nhỏ Châu nheo mắt:
- Tự dưng lại ra đây ngồi?
- Ừ. Tao chuẩn bị tưới hoa.
Nhỏ Châu sốt sắng:
- Để em phụ anh nghen!
Vừa nói, nó vừa quay lưng định đi lấy thùng tưới khiến tôi phải đưa tay ngăn lại:
- Chờ chút đi! Đợi nắng dịu thêm đã!
Nhỏ Châu nghe lời tôi. Nó không đi nữa mà ngồi xuống cạnh tôi, lân la gợi chuyện:
- Hổm rày, bạn bè còn trêu anh nữa không?
- Trêu chuyện gì?
- Chuyện "tam giác Béc-mu-đa" đó!
- Còn, nhưng không phải tụi lớp tao mà tụi lớp khác.
- Tụi nào vậy?
- Tao có nói, mày cũng không biết đâu tụi 10A2.
Nhỏ Châu chép miệng:
- Kệ tụi nó. Anh đừng thèm để ý!
- Biết làm sao được! - Tôi tặc lưỡi - Tao không để ý tụi nó nhưng tụi nó cứ để ý tao! Hai bên "đụng đầu" hoài!
Nghe tôi nói, nhỏ Châu chợt đâm ra lo lắng. Nó níu tay tôi:
- Nhưng dù sao thì anh cũng phải cố nhịn. Anh không được đánh nhau à nghen!
- Tao sẽ không đánh nhau đâu! - Tôi thở dài - Tụi nó là con gái!
- Con gái? - Nhỏ Châu trố mắt.
- Ừ.
- Con gái gì mà ghê vậy?
- Ừ, tụi nó ghê lắm! Tụi nó không giống mấy đứa bên Trần Quốc Toản mình!
Nhỏ Châu "xì" một tiếng:
- Đúng là đồ con gái vô duyên! Tôi đang tính gật đầu phụ họa theo nó, sực nhớ tới Cẩm Phô, tôi liền đổi giọng:
- Không phải tất cả đều vô duyên đâu! Trong bọn, có một con nhỏ đẹp lắm.
Nhỏ Châu vẫn chưa hết ấm ức:
- Đẹp cũng vô duyên!
Tôi nhăn mặt:
- Nhưng mà con nhỏ này nó không trêu tao!
Nhỏ Châu vẫn nhất quyết không cho tôi bênh vực "con nhỏ đẹp lắm" đó. Nó khăng khăng:
- Không trêu cũng kệ nó! Hễ cùng bọn với mấy đứa kia đều là vô duyên tất!
Sự bướng bỉnh của nhỏ Châu khiến tôi dở cười dở mếu. Nhưng tôi không trách nó. Tôi biết vì thương tôi nên nó mới "thù" mấy đứa con nhỏ 10A2 đến thế.
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, chẳng tìm ra cách nào "bao che" cho nhỏ Cẩm Phô, cuối cùng tôi đành ngước mặt lên trời:
- Nhưng mà nó thích tao!
- Nó thích anh? - Nhỏ Châu lộ vẻ sửng sốt.
Tôi nuốt nước bọt:
- Ừ.
- Sao anh biết?
- Sao lại không biết! Khi bạn nó kêu tao là "Béc-mu-đa", nó bịt miệng bạn nó lại, không cho kêu!
- Rồi sao nữa? - Nhỏ Châu hỏi, giọng tò mò.
- Sao nữa là sao?
- Sau đó nó có nói gì với anh không?
Tôi nhún vai:
- Không! Chỉ vậy thôi!
Nhỏ Châu nhăn mũi:
- Nếu chỉ có vậy thì đâu thể gọi là thích!
Bị chạm tự ái, tôi hừ giọng:
- Mày ngốc quá! Như vậy tức là thích! Trong sách người ta bảo vậy!
Nhỏ Châu có vẻ không tin lời khẳng định của tôi. Nó thừa biết trong lãnh vực này tôi chẳng hơn gì nó.
- Trong sách người ta nói khác kìa! - Nhỏ Châu hấp háy mắt - Người ta bảo thích là phải nhìn nhau cả ngày kia! Con nhỏ đó nó có nhìn anh không?
Tôi thở dài:
- Tao cũng chẳng biết nữa!
- Sao lạ vậy? - Nhỏ Châu ngạc nhiên.
- Tao có nhìn thấy nó đâu mà biết! - Tôi đành thú thật, giọng xuôi xị - Tao chỉ dỏng tai nghe tụi nó tán chuyện thôi!
Nhỏ Châu vẫn chưa chịu buông tha tôi:
- Không nhìn thấy nó sao anh biết nó đẹp?
Tôi liếm môi:
- Thì tao đoán vậy!
Nhỏ Châu cười hí hí:
- Anh chỉ giỏi phịa! Như vậy là anh thích người ta chứ đâu phải người ta thích anh!
- Dẹp mày đi! - Tôi đỏ mặt - Nói chuyện với mày chán bỏ xừ!
Nói xong, tôi giận dỗi đứng dậy xách thùng đi tưới nước, không thèm tâm sự với con nhỏ ưa bắt bẻ này nữa. Thấy tôi đùng đùng bỏ đi, nhỏ Châu liền chạy theo:
- Em phụ với anh nghen!
- Khỏi cần! - Tôi hừ mũi - Mình tao đủ rồi!
Thật rõ chán, anh em như thế này thì thà sống một mình còn hơn! Cả đời mình chưa hề biết bạn gái là gì, nay mới tập tễnh "để ý" được một đứa, đem kể với nó, nó không "nhiệt liệt biểu dương" thì chớ, lại còn toàn giọng "vặn be sườn", nghe muốn ứa gan!
Nhưng tôi không thể giận nhỏ Châu lâu được. Những chuyện như thế này, ngoài nó ra, tôi không dám tỉ tê với bất cứ ai, kể cả Cường và Phú ghẻ.
Ngày hôm sau, tôi ngoắt nhỏ Châu lại:
- Nè, mày biết con nhỏ đó tên gì không?
Thấy tôi đổi giận làm lành, nhỏ Châu mừng lắm. Nó tươi tỉnh:
- Tên gì?
Tôi khoe:
_- Tên đẹp lắm! Cẩm Phô!
- Anh biết mặt nó rồi hả?
Tôi nhăn mặt:
- Mày cứ "nó, nó" hoài! Nhỏ Cẩm Phô lớn tuổi hơn mày, mai mốt biết đâu nó sẽ làm chị hai mày không chừng! Mày cứ quen miệng gọi "nó, nó" hoài, tới lúc đó nó sẽ cốc mày sói trán!
- Eo ôi, ghê quá! - Nhỏ Châu rụt cổ - Vậy anh cho em biết đi, "chị hai" đẹp đến cỡ nào?
Tôi xoa ngực:
- Tao vẫn chưa biết mặt nó. Chỉ mới biết tên thôi.
Rồi tôi bắt đầu kể tỉ mỉ cho nhỏ Châu nghe về những xung đột giữa tôi và tụi nữ sinh 10A2 ở trên trường và cái tên Cẩm Phô đã xuất hiện trong tình huống đó như thế nàọ Kể xong, tôi hào hứng "bổ sung" thêm:
- Trưa nay, lúc tao và Phú ghẻ đi về, tụi nó chạy xe phía sau réo tên Cẩm Phô om sòm làm tao ngượng quá chừng!
Tôi nói "ngượng" mà mặt mày lại hí ha hí hửng khiến nhỏ Châu nguýt tôi một cái dài cả mười cây số.
Nhỏ Châu làm tôi nhớ đến Phú ghẻ. Hồi trưa, Phú ghẻ cũng nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ như thế.
Lúc tụi 10A2 chạy kè kè sau lưng và chốc chốc lại kêu tên Cẩm Phô để chọc tôi, Phú ghẻ liếc tôi:
- Bộ mày quen con nhỏ này hả?
- Con nhỏ nào? - Tôi giả nai.
- Thôi đừng làm bộ ngờ nghệch! - Phú ghẻ hừ mũi - Con nhỏ Cẩm Phô chứ con nhỏ nào!
- Tao đâu có biết! - Mặt tôi hiền như bụt.
Phú ghẻ vẫn chưa hết nghi hoặc:
- Mày không quen nó sao nãy giờ tụi kia cứ réo tên nó sau lưng mày hoài vậy?
- Ai biết! - Tôi nhún vai - Tụi nó có miệng tụi nó muốn réo tên ai thì réo chứ!
Rồi không để cho Phú ghẻ "chất vấn" tiếp, tôi guồng chân đạp mạnh, bỏ "thằng bạn hay hỏi" ở tít đằng sau một quãng xa. "Đời tư" của tôi mà để cho thằng quỷ này "moi móc" một hồi chắc gan ruột phèo phổi lòi ra hết!
Vào ngay cái lúc tôi gò lưng phóng thục mạng với quyết tâm bỏ rơi thằng bạn ghẻ ngứa đó, tôi không hề biết nó sắp sửa đóng một vai trò then chốt trong mối quan hệ giữa tôi và Cẩm Phô sau này. Bởi Phú ghẻ có một ưu thế mà cả đời tôi không thể nào mơ thấy nổi: nhà nó ở sát bên nhà Cẩm Phô.
Trước nay, Phú ghẻ không hề hé môi với tôi về điều này, bởi lẽ đơn giản là nó không biết tôi đang quan tâm đến Cẩm Phô. Hồi trưa nó dò hỏi, thấy tôi chối biến, nó cũng làm thinh luôn. Tôi biết được cái "ưu thế về địa lý" đó hoàn toàn do tình cờ.
Bữa đó tôi đi chơi về, đang chạy ngang nhà Phú ghẻ, thình lình có một con nhỏ quẹo ngang đầu xe của tôi, tấp vô lề. Đang ngon trớn trên chiếc Huy Chương Vàng, thấy sự cố xảy ra đột ngột, tôi toát mồ hôi hột, liền lật đật bóp thắng và cố lách ra mé ngoài. Nhưng vẫn không kịp, chiếc Huy Chương Vàng của tôi vừa rít lên "kin kít" vừa húc mạnh vào bánh xe sau của con nhỏ đó.
Chiếc xe ngã chổng kền, còn con nhỏ thì kịp thời buông xe và nhanh chân nhảy ra ngoài. Thật là hú vía! Nếu tôi không vội vàng hãm bớt đà phi của con "thần mã" và nếu con nhỏ đó không phóc mình xuống đất nhanh như tia chớp, có lẽ cả người lẫn xe đã bị tôi đè bẹp dí rồi.
Sau khi định thần nhìn lại, thấy con nhỏ đó tuy mặt mày tái xanh nhưng chưa bể đầu sứt trán miếng nào, tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nhưng đến khi ngoảnh cổ dòm chiếc xe của nó đang nằm chèo queo dưới đường, mặt tôi bỗng xám ngoét. Cái niềng xe cong vòng, vè trật qua một bên, căm xe thì chiếc gãy chiếc rụng, trông chả ra hình thù gì cả.
Tôi dựng chiếc Huy Chương Vàng trước hiên nhà Phú ghẻ rồi chạy vội ra dựng chiếc xe của con nhỏ đó dậy, miệng ấp úng:
- Tôi xin lỗi nghen! Để tôi bỏ xe sửa lại cho cô!
Nạn nhân trước sau vẫn đứng chôn chân một chỗ. Chắc nó chưa hết hoảng hốt. Cũng có thể nó đang giận tôi ghê lắm. Tôi nghĩ vậy nên miệng xin lỗi mà mắt thì nhìn chăm chăm xuống đất như thể đang tìm bạc cắc.
Tôi đinh ninh sau khi hoàn hồn, con nhỏ đó sẽ chửi tôi tắt bếp. Nó sẽ gán cho tôi những biệt danh như "đồ có mắt như mù" hoặc "đồ chạy xe như ăn cướp" như người ta vẫn thường gán cho những đứa chạy xe theo kiểu du côn du kề như tôi, hoặc bét ra nó cũng trách mắng tôi vài câu gì đó cho hả giận. Nào ngờ tôi dỏng tai một hồi, chẳng thấy nó nói nặng nói nhẹ gì hết. Nó chỉ hiền lành:
- Thôi, anh để đó cho tôi! Chuyện này là do tôi quẹo ngang mà không báo trước chứ có phải tại anh đâu!
Trời đất ơi, không biết con nhỏ này là con cái nhà ai mà nó nói một câu nghe mát lòng mát dạ quá chừng! Tôi lỡ tông phải nó nên đành bấm bụng giành sửa xe cho nó, chứ thực tình tôi đang lo ngay ngáy không biết đào tiền ở đâu ra. Nay nó nói vậy khác nào nó bảo tôi mai mốt có muốn tông xe thì cứ nhắm nó mà tông "thoải mái", hư hao gì nó chịu hết!
Nhưng mặc dù được nó "tha bổng", chẳng lẽ tôi ung dung ra về, bỏ mặc nó giữa đường với chiếc xe quặt quẹo đó.
- Nhà cô ở đâu, để tôi kêu xe chở cô về! - Tôi ngập ngừng đề nghị.
Con nhỏ nhoẻn miệng cười:
- Thôi được rồi, anh cứ về đi!
Con nhỏ không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, mà lại nói:
- Sao anh cứ kêu tôi bằng "cô" hoài vậy? Bộ tôi già lắm hả?
Tôi đỏ mặt:
- Đâu có! Tại tôi không biết kêu cô bằng gì thôi!
Con nhỏ lại cười:
- Thì kêu bằng "bạn" chứ bằng gì!
Tôi nhìn lên trời:
- Vậy lát nữa bạn về nhà bằng cách nào?
- Tôi đi bộ.
Tôi giật thót mình:
- Bạn tính đi bộ thật hả?
- Thì thật chứ sao? Bộ anh Chuẩn tưởng tôi hay nói giỡn lắm hả?
- Trời đất! - Tôi kêu lên, sửng sốt - Bạn biết tên tôi hồi nào vậy?
Con nhỏ nheo mắt:
- Hồi đầu năm chứ hồi nào!
- Hồi đầu năm? - Tôi tròn mắt - Như vậy bạn cũng học Trần Cao Vân hả? - Rồi không đợi đối phương xác nhận, tôi láu táu hỏi tiếp - Thế bạn học lớp...
Đang thao thao, sực nhớ đến câu chuyện "tam giác Bermuda", tôi thót bụng một cái và lập tức ngưng bặt. Câu chuyện về cái quần của tôi là "sự kiện trung tâm" trong ngày khai giảng năm học mới, con nhỏ này học Trần Cao Vân chắc chắn nó đã chứng kiến tường tận cái cảnh tôi đứng phơi mông giữa sân trường bữa đó. Đúng rồi, hèn gì mà cả ngàn học sinh trong trường, nó không thèm biết tên ai mà biết ngay chóc tên tôi, lại biết ngay từ hồi đầu năm! Càng nghĩ, mặt tôi càng nóng bừng, tay chân bỗng chốc đâm ra luống cuống hệt như đang ăn cắp bị bắt quả tang.
Con nhỏ dường như không để ý đến nét mặt thoạt xanh thoạt đỏ của tôi. Nó thản nhiên đáp:
- Tôi học 10A2.
Giọng lưỡi đối phương trước sau vẫn nhẹ nhàng, từ tốn nhưng lần này tôi nghe như đại bác nổ bên tai. Biết nó học trường nào, tôi đã thấy trong người "khó thở", giờ biết thêm tên lớp của nó, chắc tôi xỉu tới nơi. Nhưng trước khi xỉu, tôi cố thu hết can đảm liếc nó thêm một cái nữa và ở lần "liếc bổ sung" này tôi bàng hoàng nhận thấy mặt nó quen quen.
Bây giờ thì tôi không còn nghi ngờ gì nữa. Con nhỏ này đích thị là một thành viên trong đám nữ quái vẫn thường theo "ám" tôi bấy lâu naỵ Và rất có thể cú đụng xe vừa rồi là một màn kịch đã được lũ tiểu yêu này sắp đặt trước nhằm thực hiện một âm mưu đen tối nào đó đối với tôi.
Đang hoang mang lo lắng, tôi bỗng giật bắn người khi nghe tiếng Phú ghẻ đột ngột vang lên sau lưng:
- Vậy mà mày dám bảo là không quen hén?
Tôi ngoảnh lại, thấy Phú ghẻ đang ngồi trên xe, chân trên chân dưới, vẻ như vừa đi đâu về. Nó nháy mắt với tôi và nhe răng cười như khỉ đột.
Tôi ngơ ngác:
- Mày bảo tao quen ai?
Phú ghẻ hất hàm về phía con nhỏ 10A2:
- Quen với Cẩm Phô chứ quen ai!
Lần thứ hai trong vòng năm phút, đại bác lại nổ bên tai tôi.
- Cẩm Phô?
Tôi kêu lên, giọng đầy ngạc nhiên và hấp tấp quay đầu về phía con nhỏ có cái tên là Cẩm Phô đó nhưng nó đã mỉm cười quay mặt đi chỗ khác.
Trong thoáng chốc, gánh nặng trong lòng tôi như được một bàn tay vô hình nào đó nhấc đi. Thay vào đó là một cảm giác lâng lâng kỳ lạ, nửa như thẹn thùng nửa lại hân hoan. Hóa ra con nhỏ trước mặt tôi là Cẩm Phô, đứa con gái đã từng "chở che" tôi trước những đòn tấn công của con nhỏ miệng móm, đứa con gái đã khiến tôi lần đầu tiên trong đời phải nghĩ ngợi vẩn vơ. Nó là Cẩm Phô, hèn gì nó hiền lành quá xá, tôi tông nó rầm rầm mà nó chẳng hề trách móc mảy may, lại còn bảo "lỗi này là do tôi" nghe ngọt ngào như mật ong nguyên chất. Càng nghĩ tôi càng ngẩn ngơ, mặt đực ra như thằng khờ được của.
Phú ghẻ huých vào lưng tôi:
- Hết chối rồi nhé!
- Chối gì?
Phú ghẻ nheo mắt:
- Sao hôm trước mày bảo với tao là mày không quen Cẩm Phô?
Tôi gãi cổ:
- Thì tao đâu có quen.
- Không quen sao đứng đây?
Tôi lắc lắc chiếc xe tôi đang vịn nãy giờ:
- Mày biết xe ai đây không?
Phú ghẻ liếc chiếc xe:
- Xe Cẩm Phô chứ xe ai!
Tôi tặc lưỡi:
- Mày dòm bánh xe sau thử coi!
Phú ghẻ dòm bánh xe saụ Bây giờ nó mới "nhìn ra vấn đề":
- Trời đất! Sao vậy?
- Bị tông.
- Ai tông mà ác ôn vậy?
- Tao chứ ai! - Tôi nhăn nhó.
Phú ghẻ gật gù:
- Bây giờ thì tao hiểu rồi! Như vậy là mày "tông trước quen sau" chứ không phải là "tông sau quen trước"! - Đang nói Phú ghẻ bỗng chép miệng - Nhưng mày "làm quen" kiểu này, chắc có ngày cảnh sát mời mày về đồn quá!
Tôi chưa kịp phân trần thì Cẩm Phô đã lên tiếng thanh minh giùm tôi:
- Không phải tại anh Chuẩn đâu! Tại Cẩm Phô quẹo đột ngột đó thôi!
Con nhỏ Cẩm Phô này dễ thương thiệt tôi hớn hở nhủ bụng, lúc nào nó cũng "bênh vực" tôi, làm như thể nó là chị hai của nhỏ Châu không bằng! Đang phấn khởi, sực nhớ đến tình cảnh hiện tại, tôi bối rối nhìn Phú ghẻ:
- Cẩm Phô không chịu để tao kêu xe chở, mà cứ đòi đi bộ về nhà làm tao áy náy quá!
- Mày biết nhà Cẩm Phô ở đâu không? - Phú ghẻ lườm tôi.
- Ở đâu?
- Đây chứ đâu! - Phú ghẻ chỉ tay vào cửa hiệu thuốc tây nằm sát nách nhà nó và toét miệng cười hì hì.
Trong khi tôi đang há hốc mồm ra vì bất ngờ thì một thằng nhãi trạc tuổi tôi từ trong hiệu thuốc đi ra. Thấy tụi tôi đang túm tụm, nó liền bước lại:
- Có chuyện gì mà "đông vui" vậy anh Phú?
- Đông vui cái con khỉ! - Phú ghẻ chỉ tay vào chiếc xe của Cẩm Phô - Mày coi đây nè!
Thằng nhãi trố mắt nhìn chiếc xe, rồi quay sang Cẩm Phô:
- Sao vậy? Chị bị đụng hả?
- Ừ, nhưng mà không sao! Luyện đem xe đi sửa giùm chị đi!
Hoá ra thằng nhãi này là em của Cẩm Phô! Tôi cứ sợ thằng Luyện sẽ hỏi tới "ai đụng", "đụng lúc nào" nhưng rất may là nó không thèm quan tâm đến những chi tiết "nhỏ nhặt" đó. Thấy Cẩm Phô không việc gì, nó cảm thấy yên tâm và bước lại chỗ tôi cầm lấy chiếc xe kéo xềnh xệch vào nhà.
- Thôi, Cẩm Phô về luôn nghen!
Cẩm Phô mỉm cười chào tôi và Phú ghẻ rồi rảo bước theo Luyện.
Mãi đến khi Cẩm Phô đã khuất dạng đằng sau cánh cửa, tôi vẫn chưa hết bần thần, cứ tưởng mình vừa trải qua một giấc chiêm bao.