Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Trại hoa vàng - Chương 07
Chương 7
Như vậy, Cẩm Phô không phải là cô công chúa hợm mình như tôi đã nghĩ oan cho nó. Nó không mời tôi vô nhà là để giữ thể diện cho "người yêu" của nó, chứ không phải sợ tôi làm bẩn sàn nhà. Rõ ràng tình cảm của nó dành cho tôi rất sâu đậm. Y hệt tình cảm của công chúa Tiên Dung dành cho gã thuyền chài họ Chử ngày xưa.
Ngày xưa Chử Đồng Tử nghèo đến không quần mà mặc, khi đánh cá phải trầm mình dưới sông cho nước ngập ngang lỗ rốn, gặp con gái vội vàng đánh bài "độn thổ", vùi mình trong cát che thân, vậy mà rốt cuộc vẫn khiến Tiên Dung mê tít. Tôi ngày nay, trừ mỗi vụ "tam giác Béc-mu-đa" xúi quẩy kia, còn quần áo nói chung vẫn đàng hoàng, kín đáo, lẽ nào bạc phước hơn họ Chử.
Không, Cẩm Phô đối xử với tôi rất đặc biệt. Nó không chê tôi là con nhà buôn đồ đồng nát. Chắc nó từng nghe bài hát "em yêu anh không kể giàu nghèo" và bây giờ nó đem ra áp dụng. Nó cũng bất chấp cả sự canh gác và theo dõi ngặt nghèo của ba mẹ. Nó cố tình đưa xe nó cho tôi tông để được làm quen với tôi, để được nói với tôi vài lời tình tứ. Vậy mà tôi nỡ trách nó, lại gán cho nó bao nhiêu ý nghĩa xấu xa, tội nghiệp nó ghê!
Tôi kể lại sự tình với nhỏ Châu.
Nhỏ Châu không tin. Tôi liền đợi trời tối chở nó chạy ngang tiệm thuốc tây Hồng Phát.
Tới trước cửa tiệm, tôi phóng một cái vèo, rồi quay đầu lại:
- Mày thấy chưa?
Nhỏ Châu không trả lời thẳng câu hỏi của tôi. Mà xuýt xoa cảm thán:
- Tội nghiệp chỉ ghê!
Tôi mới tội nghiệp Cẩm Phô, bây giờ tới phiên nhỏ Châu tội nghiệp "chị hai" nó. Bất giác sinh lòng cảm khái, Tôi chép miệng ngậm ngùi:
- Biết làm được! Đã yêu là phải chấp nhận thử thách! Chỉ tội cho Cẩm Phô, giờ này bị nhốt trong nhà, chắc nó nhớ tao phát khóc!
Tôi tưởng sau khi nghe câu nói não lòng của tôi, nhỏ Châu sẽ xúc động mà sụt sùi phụ họa. Nào ngờ tôi vừa nói xong, nó hớt hơ hớt hải la lên:
- Đừng, đừng!
- Mày bảo đừng cái gì? - Tôi ngạc nhiên.
- Anh đừng giễu nữa! Em tức cười quá!
Vừa nói nhỏ Châu vừa cười hích hích khiến tôi tức muốn ói máu.
Nhưng nhỏ Châu chỉ trêu tôi về cái tật khoác lác, nói năng một tấc đến trời. Còn những lúc tôi ngồi tỉ tê với nó về Cẩm Phô, nó đều lắng nghe nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng lại hùa theo tôi khen "chị hai" nó một câu khiến tôi nức lòng nức dạ. Dạo này nó chẳng nhắc gì đến chuyện "nghèo vật chất nhưng giàu tình cảm" nữa, không rõ vì nó sợ tôi buồn hay vì nó quên bẵng chuyện đó rồi!
Nhưng "đề tài Cẩm Phô" nói hoài cũng cạn. "Mối tình" giữa tôi và Cẩm Phô kể từ sau vụ đụng xe hôm nọ chẳng tiến triển gì thêm. Nhiều hôm tôi đến chơi nhà Phú ghẻ, ngồi trước hiên thấy Cẩm Phô đi ra đi vô nhưng chẳng dám kêu. Ở trường, tôi lại càng không dám hó hé. Lũ nữ quái 10A2 lúc này đã không chòng ghẹo tôi nhưng nếu thấy tôi lân la gạ chuyện Cẩm Phô, chắc chắn tụi nó sẽ không tha. Tôi chỉ dám liếc trộm Cẩm Phô trong giờ ra chơi để sung sướng biết rằng thỉnh thoảng nó cũng quay đầu lại nhìn tôi chứ không chỉ riêng tôi quay đầu về phía nó. Nhưng tất cả cũng chỉ có thế thôi.
Rốt lại, những buổi "nói chuyện chuyên đề" của tôi với nhỏ Châu quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu:
- Tên Cẩm Phô đẹp ghê mày hén? - Tôi nói.
- Ừ, đẹp ghê! - Nhỏ Châu phụ họa.
Tôi lại nói:
- Tên cũng đẹp mà người cũng đẹp!
- Ừ, cái gì cũng đẹp!
Tôi sờ cằm:
- Tính tình lại hiền nữa!
- Ừ, hiền nhất thế giới! - Nhỏ Châu tiếp tục a dua.
Cứ thế, hai anh em người tung kẻ hứng suốt buổi. Lúc đầu, kiểu đối đáp này khiến tôi khoái tít mắt. Nhưng càng về sau, tôi càng đâm chán. Cứ hết đẹp lại hiền, hết hiền lại đẹp. Chẳng có gì mới mẻ.
Nhỏ Châu chắc cũng chán không kém gì tôi nhưng sợ tôi nổi đóa, nó không dám hỏi han lôi thôi, hễ tôi khen cái gì nó khen theo cái đó.
"Mối tình" giữa công chúa Cẩm Phô và chàng Chử Đồng Tử thời đại đang có nguy cơ lâm vào bế tắc thì dịp may đột ngột xuất hiện.
Bữa đó, tôi và Phú ghẻ đang chở nhau chạy ngang qua rạp hát Thống Nhất, bỗng nghe tiếng con gái gọi giật:
- Phú ghẻ!
Phú ghẻ dừng xe lại, hoang mang đảo mắt nhìn quanh. Trước nay chỉ có bạn trai, mà phải bạn thân như tôi và thằng Cường mới gọi Phú ghẻ bằng cái biệt danh khó nghe đó. Bữa nay cái tiếng đó lại từ miệng một đứa con gái thốt ra, lại kêu oang oang giữa đường giữa chợ, khiến Phú ghẻ không khỏi chột dạ.
- Phú! Chuẩn!
Lần này, hai đứa tôi nhận ngay ra giọng thằng Cường. Nó đang đứng trước hiên một căn nhà nằm kế rạp hát, với một lô một lốc những đứa khác. Thấy tôi và Phú ghẻ dòm qua, nó ngoắt lia:
- Vô đây chơi!
Tôi liếc Phú ghẻ:
- Nó đứng với tụi nào vậy mày?
- Tao không rõ! - Phú ghẻ nhún vai - Qua bển là biết liền chứ gì!
Vừa nói, Phú ghẻ vừa dắt xe băng qua đường. Tôi đi sau lưng Phú ghẻ, mới nửa đường đã đầu hoa mắt váng. Hóa ra tụi đứng chung với thằng Cường, tôi quen mặt không sót một đứa: Cẩm Phô, thằng Luyện, con nhỏ miệng móm và một con nhỏ tóc dài 10A2 khác.
Phú ghẻ cười cười chào cả bọn, rồi quay sang Cường:
- Làm gì tụ tập đông quá vậy?
- Tụi tao định đi coi phim.
- Coi phim sao còn đứng đây?
- Chưa hết xuất! - Rồi Cường nheo mắt, rủ - Tụi mày đi không?
Trong khi tôi và Phú ghẻ đang ngần ngừ thì con nhỏ miệng móm đã nhanh nhẩu:
- Mời hai bạn vô nhà ngồi chơi rồi tính! Mấy khi rồng đến nhà tôm.
Con nhỏ miệng móm vừa cất tiếng, tôi và Phú ghẻ không hẹn nhau mà cùng giật mình đưa mắt nhó nhau, không phải vì lối ăn nói pha trò của nó mà vì chúng tôi nhận ngay ra nó chính là đứa gọi xách mé cái biệt danh "Phú ghẻ" vừa rồi.
Thằng Cường không hiểu tâm sự của hai đứa tôi. Thấy tôi và Phú ghẻ lộ vẻ ngẩn ngơ, nó tưởng tụi tôi bỡ ngỡ trước "người lạ", liền vồn vã giới thiệu:
- Đây là Liên.
Nghe nhắc đến mình, con nhỏ miệng móm tỉnh bơ "bổ sung":
- Tên thường gọi là Liên móm!
Một lần nữa, tôi và Phú ghẻ liếc nhau, nhưng lần này cả hai đứa đều cố mím môi để khỏi phì cười.
- Liên học chung trường với tụi tao chứ đâu phải học chung trường với mày mà mày giới thiệu kỹ thế!
Phú ghẻ làm Cường cụt hứng. Nó ngắc ngứ một hồi rồi chỉ tay vào con nhỏ tóc dài:
- Vậy tụi mày biết ai đây không?
Tôi thù 10A2 vô hạn. Vì vậy, lần này Phú ghẻ chưa kịp đáp, tôi đã vọt miệng:
- Nữ quái 10A2 ai mà không biết!
Câu nói vừa thốt ra, tôi biết ngay là mình lỡ lời nhưng không làm sao thu lại kịp. Quả nhiên, Liên móm nhảy dựng:
- Ông nói cái gì nữ yêu, nữ quái đó?
Trong khi tôi đứng chết trân và thầm rủa mình không tiếc lời về cái tội ngứa mồm nói bậy thì Phú ghẻ liền kịp thời "cứu bồ". Nó quay sang tôi, giả vờ nạt nộ:
- Cái thằng này! Mày đọc truyện Tàu riết rồi cứ lộn "nữ sinh" với "nữ quái", "con gái" với "con yêu" hoài!
Thằng Cường có vẻ sốt ruột khi thấy tụi tôi chuẩn bị lạc đề. Nó xua tay lia lịa:
- Thôi, thôi, đừng cãi nhau nữa! Tụi mày không cho tao giới thiệu, vậy tụi mày nói thử xem có đúng tên bạn này không?
Thấy thằng Cường cứ nói lòng vòng về con nhỏ tóc dài hoài, tôi nhăn mặt:
- Chung trường chứ phải chung lớp đâu mà biết tên!
- Vậy mà cũng nói! - Cường hừ giọng, lên lớp - Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe tao giới thiệu nè: Bạn này là Thùy Dương, hoa khôi của trường Trần Cao Vân tụi mày đó!
Lời "quảng cáo" của Cường khiến Thùy Dương mắc cỡ đỏ mặt, còn Liên móm và Cẩm Phô che miệng cười khúc khích. Riêng tôi, tôi tức muốn ói máu. Thằng Cường đúng là đồ mắt lé. Con nhỏ Thùy Dương kia mặt mày nói chung coi cũng được nhưng bảo là hoa khôi trường tôi thì bảo là bá láp! Cẩm Phô của tôi mới là người đẹp nhất, không những đẹp nhất trường mà còn đẹp nhất thị trấn nữa.
Tôi tức Cường nhưng không nói ra. Tôi chỉ nhìn nó gườm gườm. Đồng thời tôi cũng ngạc nhiên không hiểu sao nó học bên Huỳnh Thúc Kháng mà lại rành đám con gái trường tôi quá vậy. Mãi sau này tôi mới biết Cường "để ý" con nhỏ Thùy Dương và nó thường léng phéng tới chơi nhà Liên móm với hy vọng gặp Thùy Dương ở đó.
Trong khi tôi đang đực mặt nghĩ ngợi thì lũ bạn lục tục kéo nhau vào nhà. Đến khi Liên móm thò cổ ra kêu:
- Ông Chuẩn ới ời!
Tôi mới giật mình lẽo đẽo đi theo, bụng nhũ "May mà nó không kêu mình bằng cái tên "Béc-mu-đa" như bữa trước!".
Nhưng tôi quá vội mừng. Liên móm không kêu tôi là "ông Béc-mu-đa" nhưng nó "giết" tôi bằng cách khác. Tôi vừa ngồi xuống ghế, nó đã cười hì hì:
- Cẩm Phô vô trong này từ lâu rồi, ông không biết hay sao mà còn đứng ngóng?
Liên móm làm tôi chết điếng. Tôi ú ớ như bị ai nhét giẻ vào mồm:
- Đâu có.
Vẻ ngớ ngẩn của tôi khiến tụi bạn phá ra cười. Thằng Cường khốn nạn kia cười đến nỗi nước sặc lên mũi và tung tóe ra đầy bàn, trông dơ dáy hết sức. Tai nóng bừng, tôi bóp chặt ly nước trong tay, ngồi nín thinh. Tôi không biết Cẩm Phô có cảm giác thế nào chứ riêng tôi, nếu chui được xuống nền nhà của nhỏ Liên thì tôi đã chui từ đời tám hoánh rồi. Nếu Cẩm Phô cũng cùng ý định với tôi, hai đứa rủ nhauchui xuống đất, sống với nhau suốt đời ở dưới đó thì hay biết mấy! Như vậy tôi khỏi phải nhìn thấy mấy cái mặt mẹt đang cười hi hi ha ha kia!
Liên móm đang cười, chợt thấy tôi sắp ngất xỉu trên ghế, nó liền tốp lại và hỏi sang chuyện khác:
- Nghe nói ông có vườn hoa đẹp lắm phải không?
Tôi không ngờ con nhỏ "trời đánh" này cũng để ý chuyện hoa cỏ của tôi. Câu hỏi của nó khiến tôi khoan khoái quá xá, bao nhiêu bực bội nãy giờ bay biến đâu hết. Tôi tươi tỉnh hỏi lại:
- Sao bạn biết?
Liên móm hếch mặt:
- Chẳng có chuyện gì của ông mà tôi không biết! Ông trồng cây gì trong vườn hoặc mơ tưởng đến ai trong lòng, tôi đều rõ hết!
Cái con quỷ móm này, nó đúng là yêu tinh tu luyện lâu năm mà thành người! Tôi vừa mới khen thầm nó một câu, nó đã vội chứng minh là tôi khen bậy liền! Nhưng dù nó không nói, tôi cũng biết thừa kẻ mách lẻo là đứa nào.
Quả như tôi đoán, tôi vừa liếc mắt về phía Cường, nó đã vội quay mặt đi chỗ khác, miệng bâng quơ:
- Mặt tao có dính lọ đâu mà mày nhìn chăm chăm vậy!
Liên móm ngó tôi:
- Nhưng chuyện tại sao tôi biết nhà ông trồng hoa đâu có gì quan trọng! Quan trọng là ông có sẵn lòng tặng hoa cho tụi này không!
- Sẵn sàng thôi! - Tôi nói.
- Vậy thì ông chạy về nhà hái một cành hoa tặng cho Cẩm Phô ngay bây giờ đi!
Đề nghị bất thần của Liên móm khiến tôi dở cười dở khóc. Nếu chỉ có riêng Cẩm Phô với tôi và Cẩm Phô "sai" tôi như vậy, tôi sẽ không ngần ngại chạy bay về nhà lấy "lễ vật" đem tới liền. Nhưng khổ nỗi, đề nghị này lại do Liên móm đưa ra, mà lại đưa ra trước mặt lủ khủ bạn bè thì dù có mê Tiên Dung đến mấy, Chử Đồng Tử này cũng quyết không bao giờ tỏ ra nhu nhược để cho thiên hạ chê cười.
- Ông thấy sao? - Thấy tôi làm thinh, Liên móm liền lên tiếng - Nuốt lời rồi phải không?
- Đâu có! - Tôi ấp úng - Nhưng mà để lúc khác!
- Tặng ngay bây giờ mới quý chứ để hôm khác thì nói làm gì! Hôm khác chạy ra chợ mua cũng được vậy!
Đúng là con nhỏ miệng móm này nó quyết hại tôi đến cùng! Thiếu gì lời tử tế nó không nói, lại cứ xổ toàn những câu "hắc ám", nghe một hồi chắc Cẩm Phô nó bỏ tôi để đi theo Phú ghẻ mất.
Phú ghẻ không biết tôi đang nghĩ xấu cho nó. Thấy tôi bị Liên móm quay mòng mòng như quay dế, nó liền đứng dậy "giải vây":
- Không được đâu! Bây giờ tôi với Chuẩn phải đi công việc gấp! Còn các bạn cũng vô coi phim đi, trễ giờ rồi!
Rồi nó quay sang tôi, nháy mắt:
- Đi mày!
Hệt như kẻ sắp chết đuối vớ được cọc, Phú ghẻ vừa "ho" một tiếng, tôi liền lật đật xô ghế đứng lên.
Cuộc tháo chạy đột ngột của hai đứa tôi diễn ra nhanh như chớp. Tụi kia chỉ kịp ú ớ, chưa nói được tiếng nào, tôi với Phú ghẻ đã ngồi chễm chệ trên chiếc Huy Chương Vàng.
Lúc nãy Phú ghẻ chở tôi. Lần này hoảng quá, tôi phóc lên yên trước giành lấy ghi đông, đạp vội đạp vàng. Phú ghẻ đập tay lên lưng tôi:
- Chậm lại đi! Con Liên móm có đuổi theo đâu mà mày chạy như bị ma đuổi thế!
Tôi đạp chậm lại, miệng thở hổn hển.
Phú ghẻ cười hích hích phía sau:
- Con nhỏ đó ghê thật!
- Ai?
- Thì "bà chằn" đó chứ ai!
Tôi sực nhớ chuyện khi nãy, liền "khích" Phú ghẻ:
- Nó dám kêu mày là Phú ghẻ!
- Kệ nó.
Tôi khịt mũi:
- Mày sợ nó hả?
- Tao cóc sợ! Nhưng nó còn dám xưng nó là Liên móm thì nó kể gì tên người khác!
- Nhưng tên nó, nó muốn kêu gì mặc nó, còn tên người khác nó đâu có quyền kêu lung tung!
Bị tôi khích một hồi, Phú ghẻ ngồi im. Chắc nó đang nghiền ngẫm những lời vàng ngọc của tôi.
Tôi liền thăm dò:
- Chứng tỏ nó coi thường mày!
Phú ghẻ vẫn làm thinh.
Tôi nghiến răng:
- Như vậy có khác nào nó là kẻ thù của tụi mình!
Tôi cố "gài" chữ "tụi mình" vào để Phú ghẻ thấy rằng tôi luôn luôn ở bên cạnh nó. Danh dự của nó cũng là danh dự của tôi. Quả nhiên, Phú ghẻ chẳng hề phản đối lời "tuyên chiến" của tôi với "kẻ thù" Liên móm. Nó không nói không rằng, chỉ rên lên một cách tức tối.
Chỉ đợi có vậy, tôi liền xổ ấm ức nãy giờ:
- Vậy mà khi nãy, lúc con Liên móm "chơi quê" tao, mày lại ngoác mồm ra cười phụ họa với kẻ thù.
- Kẻ thù cái đầu mày! - Phú ghẻ thình lình hét lên khiến tôi sém tí nữa lủi xe vô gốc cây - Nãy giờ tao ngồi im là tại tao đau bụng, chứ mày tưởng mày nói năng hay ho lắm hả?
Đang nói, Phú ghẻ lại rên lên. Nhưng lần này tiếng rên của nó không làm tôi "xúc động" nữa. Bây giờ thì tôi biết nó rên vì đang bí cái "chuyện kia" chứ chẳng phải vì nó tức tối gì con nhỏ miệng móm cả.
Rên xong, Phú ghẻ lại tiếp tục cự nự:
- Con Liên móm tuy mồm miệng chanh chua nhưng nó đâu có ác ý gì với mày mà mày xúi tao "thù" nó!
Cái thằng ghẻ ngứa này, đau bụng thì "nín" quách cho rồi, còn bày đặt trách với móc! Tôi nhủ bụng và phát cáu vặc lại:
- Nó kê vào miệng tao cả chục cái tủ buýp-phê khiến tao ú ớ như thằng ngọng mà mày bảo là không ác ý? - Mày ngốc quá! - Phú ghẻ hừ mũi - Nó làm như vậy chính là nó giúp mày đấy, thằng ngu ạ!
- Giúp tao?
- Chứ gì nữa! Nhờ vậy mày mới dò được tình cảm của Cẩm Phô! Liên móm công khai "cáp đôi" hai đứa mày, nhưng Cẩm Phô lại làm thinh không tỏ ý gì phản đối, chứng tỏ là nó "khoái" mày!
Phú ghẻ làm tôi mát dạ quá xá! Nhờ nó "chỉ giáo", tự dưng tôi thấy nhỏ Liên móm không còn móm nữa. Tôi thôi thù Liên móm. Tôi cũngkhông giận Phú ghẻ. Tôi chỉ trách tôi: "người ta" yêu mình mà mình không thấy, ngu ơi là ngu!
Tôi không giận Phú ghẻ nhưng Phú ghẻ giận tôi. Nó trách:
- Khi nãy thấy mày lúng túng như gà mắc tóc tao phải "cứu" mày ra chứ theo tao, lúc đó mày chạy về nhà hái hoa cho Cẩm Phô là "đúng sách" nhất!
- Thôi đi! Mày đừng có xúi bậy! - Tôi gầm gừ - Nó có phải là ông nội tao đâu mà tao phải chạy tới chạy lui hầu hạ!
Thấy tôi có vẻ ta đây "cao giá", Phú ghẻ không thèm "góp ý" nữa. Nó lặng thinh cho tới tận nhà.
Cuộc chuyện trò giữa tôi và Phú ghẻ chỉ có vậy, thế mà không hiểu Phú ghẻ nói đi nói lại với Cẩm Phô thế nào, hôm sau tôi vừa chạy ngang tiệm thuốc tây Hồng Phát đã thấy thằng Luyện đứng đợi sẵn trước hiên.
- Anh Chuẩn! - Luyện kêu tôi.
- Gì vậy? - Tôi dừng xe lại.
Luyện bước lại gần dúi vào tay tôi một mảnh giấy:
- Chị Cẩm Phô gửi cho anh nè!
Bức thư tình đầu đời khiến đầu óc tôi bỗng chốc quay cuồng. Ngực tức nghẹn, tôi không đủ kiên nhẫn để đợi về đến nhà. Cố nín thở để trấn áp nỗi hồi hộp, tôi run run mở tờ giấy ra. "Bức thư tình" chỉ một dòng vỏn vẹn: "Tôi làm gì mà anh chửi tới ông nội tôi?".
Như vậy, Cẩm Phô không phải là cô công chúa hợm mình như tôi đã nghĩ oan cho nó. Nó không mời tôi vô nhà là để giữ thể diện cho "người yêu" của nó, chứ không phải sợ tôi làm bẩn sàn nhà. Rõ ràng tình cảm của nó dành cho tôi rất sâu đậm. Y hệt tình cảm của công chúa Tiên Dung dành cho gã thuyền chài họ Chử ngày xưa.
Ngày xưa Chử Đồng Tử nghèo đến không quần mà mặc, khi đánh cá phải trầm mình dưới sông cho nước ngập ngang lỗ rốn, gặp con gái vội vàng đánh bài "độn thổ", vùi mình trong cát che thân, vậy mà rốt cuộc vẫn khiến Tiên Dung mê tít. Tôi ngày nay, trừ mỗi vụ "tam giác Béc-mu-đa" xúi quẩy kia, còn quần áo nói chung vẫn đàng hoàng, kín đáo, lẽ nào bạc phước hơn họ Chử.
Không, Cẩm Phô đối xử với tôi rất đặc biệt. Nó không chê tôi là con nhà buôn đồ đồng nát. Chắc nó từng nghe bài hát "em yêu anh không kể giàu nghèo" và bây giờ nó đem ra áp dụng. Nó cũng bất chấp cả sự canh gác và theo dõi ngặt nghèo của ba mẹ. Nó cố tình đưa xe nó cho tôi tông để được làm quen với tôi, để được nói với tôi vài lời tình tứ. Vậy mà tôi nỡ trách nó, lại gán cho nó bao nhiêu ý nghĩa xấu xa, tội nghiệp nó ghê!
Tôi kể lại sự tình với nhỏ Châu.
Nhỏ Châu không tin. Tôi liền đợi trời tối chở nó chạy ngang tiệm thuốc tây Hồng Phát.
Tới trước cửa tiệm, tôi phóng một cái vèo, rồi quay đầu lại:
- Mày thấy chưa?
Nhỏ Châu không trả lời thẳng câu hỏi của tôi. Mà xuýt xoa cảm thán:
- Tội nghiệp chỉ ghê!
Tôi mới tội nghiệp Cẩm Phô, bây giờ tới phiên nhỏ Châu tội nghiệp "chị hai" nó. Bất giác sinh lòng cảm khái, Tôi chép miệng ngậm ngùi:
- Biết làm được! Đã yêu là phải chấp nhận thử thách! Chỉ tội cho Cẩm Phô, giờ này bị nhốt trong nhà, chắc nó nhớ tao phát khóc!
Tôi tưởng sau khi nghe câu nói não lòng của tôi, nhỏ Châu sẽ xúc động mà sụt sùi phụ họa. Nào ngờ tôi vừa nói xong, nó hớt hơ hớt hải la lên:
- Đừng, đừng!
- Mày bảo đừng cái gì? - Tôi ngạc nhiên.
- Anh đừng giễu nữa! Em tức cười quá!
Vừa nói nhỏ Châu vừa cười hích hích khiến tôi tức muốn ói máu.
Nhưng nhỏ Châu chỉ trêu tôi về cái tật khoác lác, nói năng một tấc đến trời. Còn những lúc tôi ngồi tỉ tê với nó về Cẩm Phô, nó đều lắng nghe nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng lại hùa theo tôi khen "chị hai" nó một câu khiến tôi nức lòng nức dạ. Dạo này nó chẳng nhắc gì đến chuyện "nghèo vật chất nhưng giàu tình cảm" nữa, không rõ vì nó sợ tôi buồn hay vì nó quên bẵng chuyện đó rồi!
Nhưng "đề tài Cẩm Phô" nói hoài cũng cạn. "Mối tình" giữa tôi và Cẩm Phô kể từ sau vụ đụng xe hôm nọ chẳng tiến triển gì thêm. Nhiều hôm tôi đến chơi nhà Phú ghẻ, ngồi trước hiên thấy Cẩm Phô đi ra đi vô nhưng chẳng dám kêu. Ở trường, tôi lại càng không dám hó hé. Lũ nữ quái 10A2 lúc này đã không chòng ghẹo tôi nhưng nếu thấy tôi lân la gạ chuyện Cẩm Phô, chắc chắn tụi nó sẽ không tha. Tôi chỉ dám liếc trộm Cẩm Phô trong giờ ra chơi để sung sướng biết rằng thỉnh thoảng nó cũng quay đầu lại nhìn tôi chứ không chỉ riêng tôi quay đầu về phía nó. Nhưng tất cả cũng chỉ có thế thôi.
Rốt lại, những buổi "nói chuyện chuyên đề" của tôi với nhỏ Châu quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu:
- Tên Cẩm Phô đẹp ghê mày hén? - Tôi nói.
- Ừ, đẹp ghê! - Nhỏ Châu phụ họa.
Tôi lại nói:
- Tên cũng đẹp mà người cũng đẹp!
- Ừ, cái gì cũng đẹp!
Tôi sờ cằm:
- Tính tình lại hiền nữa!
- Ừ, hiền nhất thế giới! - Nhỏ Châu tiếp tục a dua.
Cứ thế, hai anh em người tung kẻ hứng suốt buổi. Lúc đầu, kiểu đối đáp này khiến tôi khoái tít mắt. Nhưng càng về sau, tôi càng đâm chán. Cứ hết đẹp lại hiền, hết hiền lại đẹp. Chẳng có gì mới mẻ.
Nhỏ Châu chắc cũng chán không kém gì tôi nhưng sợ tôi nổi đóa, nó không dám hỏi han lôi thôi, hễ tôi khen cái gì nó khen theo cái đó.
"Mối tình" giữa công chúa Cẩm Phô và chàng Chử Đồng Tử thời đại đang có nguy cơ lâm vào bế tắc thì dịp may đột ngột xuất hiện.
Bữa đó, tôi và Phú ghẻ đang chở nhau chạy ngang qua rạp hát Thống Nhất, bỗng nghe tiếng con gái gọi giật:
- Phú ghẻ!
Phú ghẻ dừng xe lại, hoang mang đảo mắt nhìn quanh. Trước nay chỉ có bạn trai, mà phải bạn thân như tôi và thằng Cường mới gọi Phú ghẻ bằng cái biệt danh khó nghe đó. Bữa nay cái tiếng đó lại từ miệng một đứa con gái thốt ra, lại kêu oang oang giữa đường giữa chợ, khiến Phú ghẻ không khỏi chột dạ.
- Phú! Chuẩn!
Lần này, hai đứa tôi nhận ngay ra giọng thằng Cường. Nó đang đứng trước hiên một căn nhà nằm kế rạp hát, với một lô một lốc những đứa khác. Thấy tôi và Phú ghẻ dòm qua, nó ngoắt lia:
- Vô đây chơi!
Tôi liếc Phú ghẻ:
- Nó đứng với tụi nào vậy mày?
- Tao không rõ! - Phú ghẻ nhún vai - Qua bển là biết liền chứ gì!
Vừa nói, Phú ghẻ vừa dắt xe băng qua đường. Tôi đi sau lưng Phú ghẻ, mới nửa đường đã đầu hoa mắt váng. Hóa ra tụi đứng chung với thằng Cường, tôi quen mặt không sót một đứa: Cẩm Phô, thằng Luyện, con nhỏ miệng móm và một con nhỏ tóc dài 10A2 khác.
Phú ghẻ cười cười chào cả bọn, rồi quay sang Cường:
- Làm gì tụ tập đông quá vậy?
- Tụi tao định đi coi phim.
- Coi phim sao còn đứng đây?
- Chưa hết xuất! - Rồi Cường nheo mắt, rủ - Tụi mày đi không?
Trong khi tôi và Phú ghẻ đang ngần ngừ thì con nhỏ miệng móm đã nhanh nhẩu:
- Mời hai bạn vô nhà ngồi chơi rồi tính! Mấy khi rồng đến nhà tôm.
Con nhỏ miệng móm vừa cất tiếng, tôi và Phú ghẻ không hẹn nhau mà cùng giật mình đưa mắt nhó nhau, không phải vì lối ăn nói pha trò của nó mà vì chúng tôi nhận ngay ra nó chính là đứa gọi xách mé cái biệt danh "Phú ghẻ" vừa rồi.
Thằng Cường không hiểu tâm sự của hai đứa tôi. Thấy tôi và Phú ghẻ lộ vẻ ngẩn ngơ, nó tưởng tụi tôi bỡ ngỡ trước "người lạ", liền vồn vã giới thiệu:
- Đây là Liên.
Nghe nhắc đến mình, con nhỏ miệng móm tỉnh bơ "bổ sung":
- Tên thường gọi là Liên móm!
Một lần nữa, tôi và Phú ghẻ liếc nhau, nhưng lần này cả hai đứa đều cố mím môi để khỏi phì cười.
- Liên học chung trường với tụi tao chứ đâu phải học chung trường với mày mà mày giới thiệu kỹ thế!
Phú ghẻ làm Cường cụt hứng. Nó ngắc ngứ một hồi rồi chỉ tay vào con nhỏ tóc dài:
- Vậy tụi mày biết ai đây không?
Tôi thù 10A2 vô hạn. Vì vậy, lần này Phú ghẻ chưa kịp đáp, tôi đã vọt miệng:
- Nữ quái 10A2 ai mà không biết!
Câu nói vừa thốt ra, tôi biết ngay là mình lỡ lời nhưng không làm sao thu lại kịp. Quả nhiên, Liên móm nhảy dựng:
- Ông nói cái gì nữ yêu, nữ quái đó?
Trong khi tôi đứng chết trân và thầm rủa mình không tiếc lời về cái tội ngứa mồm nói bậy thì Phú ghẻ liền kịp thời "cứu bồ". Nó quay sang tôi, giả vờ nạt nộ:
- Cái thằng này! Mày đọc truyện Tàu riết rồi cứ lộn "nữ sinh" với "nữ quái", "con gái" với "con yêu" hoài!
Thằng Cường có vẻ sốt ruột khi thấy tụi tôi chuẩn bị lạc đề. Nó xua tay lia lịa:
- Thôi, thôi, đừng cãi nhau nữa! Tụi mày không cho tao giới thiệu, vậy tụi mày nói thử xem có đúng tên bạn này không?
Thấy thằng Cường cứ nói lòng vòng về con nhỏ tóc dài hoài, tôi nhăn mặt:
- Chung trường chứ phải chung lớp đâu mà biết tên!
- Vậy mà cũng nói! - Cường hừ giọng, lên lớp - Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe tao giới thiệu nè: Bạn này là Thùy Dương, hoa khôi của trường Trần Cao Vân tụi mày đó!
Lời "quảng cáo" của Cường khiến Thùy Dương mắc cỡ đỏ mặt, còn Liên móm và Cẩm Phô che miệng cười khúc khích. Riêng tôi, tôi tức muốn ói máu. Thằng Cường đúng là đồ mắt lé. Con nhỏ Thùy Dương kia mặt mày nói chung coi cũng được nhưng bảo là hoa khôi trường tôi thì bảo là bá láp! Cẩm Phô của tôi mới là người đẹp nhất, không những đẹp nhất trường mà còn đẹp nhất thị trấn nữa.
Tôi tức Cường nhưng không nói ra. Tôi chỉ nhìn nó gườm gườm. Đồng thời tôi cũng ngạc nhiên không hiểu sao nó học bên Huỳnh Thúc Kháng mà lại rành đám con gái trường tôi quá vậy. Mãi sau này tôi mới biết Cường "để ý" con nhỏ Thùy Dương và nó thường léng phéng tới chơi nhà Liên móm với hy vọng gặp Thùy Dương ở đó.
Trong khi tôi đang đực mặt nghĩ ngợi thì lũ bạn lục tục kéo nhau vào nhà. Đến khi Liên móm thò cổ ra kêu:
- Ông Chuẩn ới ời!
Tôi mới giật mình lẽo đẽo đi theo, bụng nhũ "May mà nó không kêu mình bằng cái tên "Béc-mu-đa" như bữa trước!".
Nhưng tôi quá vội mừng. Liên móm không kêu tôi là "ông Béc-mu-đa" nhưng nó "giết" tôi bằng cách khác. Tôi vừa ngồi xuống ghế, nó đã cười hì hì:
- Cẩm Phô vô trong này từ lâu rồi, ông không biết hay sao mà còn đứng ngóng?
Liên móm làm tôi chết điếng. Tôi ú ớ như bị ai nhét giẻ vào mồm:
- Đâu có.
Vẻ ngớ ngẩn của tôi khiến tụi bạn phá ra cười. Thằng Cường khốn nạn kia cười đến nỗi nước sặc lên mũi và tung tóe ra đầy bàn, trông dơ dáy hết sức. Tai nóng bừng, tôi bóp chặt ly nước trong tay, ngồi nín thinh. Tôi không biết Cẩm Phô có cảm giác thế nào chứ riêng tôi, nếu chui được xuống nền nhà của nhỏ Liên thì tôi đã chui từ đời tám hoánh rồi. Nếu Cẩm Phô cũng cùng ý định với tôi, hai đứa rủ nhauchui xuống đất, sống với nhau suốt đời ở dưới đó thì hay biết mấy! Như vậy tôi khỏi phải nhìn thấy mấy cái mặt mẹt đang cười hi hi ha ha kia!
Liên móm đang cười, chợt thấy tôi sắp ngất xỉu trên ghế, nó liền tốp lại và hỏi sang chuyện khác:
- Nghe nói ông có vườn hoa đẹp lắm phải không?
Tôi không ngờ con nhỏ "trời đánh" này cũng để ý chuyện hoa cỏ của tôi. Câu hỏi của nó khiến tôi khoan khoái quá xá, bao nhiêu bực bội nãy giờ bay biến đâu hết. Tôi tươi tỉnh hỏi lại:
- Sao bạn biết?
Liên móm hếch mặt:
- Chẳng có chuyện gì của ông mà tôi không biết! Ông trồng cây gì trong vườn hoặc mơ tưởng đến ai trong lòng, tôi đều rõ hết!
Cái con quỷ móm này, nó đúng là yêu tinh tu luyện lâu năm mà thành người! Tôi vừa mới khen thầm nó một câu, nó đã vội chứng minh là tôi khen bậy liền! Nhưng dù nó không nói, tôi cũng biết thừa kẻ mách lẻo là đứa nào.
Quả như tôi đoán, tôi vừa liếc mắt về phía Cường, nó đã vội quay mặt đi chỗ khác, miệng bâng quơ:
- Mặt tao có dính lọ đâu mà mày nhìn chăm chăm vậy!
Liên móm ngó tôi:
- Nhưng chuyện tại sao tôi biết nhà ông trồng hoa đâu có gì quan trọng! Quan trọng là ông có sẵn lòng tặng hoa cho tụi này không!
- Sẵn sàng thôi! - Tôi nói.
- Vậy thì ông chạy về nhà hái một cành hoa tặng cho Cẩm Phô ngay bây giờ đi!
Đề nghị bất thần của Liên móm khiến tôi dở cười dở khóc. Nếu chỉ có riêng Cẩm Phô với tôi và Cẩm Phô "sai" tôi như vậy, tôi sẽ không ngần ngại chạy bay về nhà lấy "lễ vật" đem tới liền. Nhưng khổ nỗi, đề nghị này lại do Liên móm đưa ra, mà lại đưa ra trước mặt lủ khủ bạn bè thì dù có mê Tiên Dung đến mấy, Chử Đồng Tử này cũng quyết không bao giờ tỏ ra nhu nhược để cho thiên hạ chê cười.
- Ông thấy sao? - Thấy tôi làm thinh, Liên móm liền lên tiếng - Nuốt lời rồi phải không?
- Đâu có! - Tôi ấp úng - Nhưng mà để lúc khác!
- Tặng ngay bây giờ mới quý chứ để hôm khác thì nói làm gì! Hôm khác chạy ra chợ mua cũng được vậy!
Đúng là con nhỏ miệng móm này nó quyết hại tôi đến cùng! Thiếu gì lời tử tế nó không nói, lại cứ xổ toàn những câu "hắc ám", nghe một hồi chắc Cẩm Phô nó bỏ tôi để đi theo Phú ghẻ mất.
Phú ghẻ không biết tôi đang nghĩ xấu cho nó. Thấy tôi bị Liên móm quay mòng mòng như quay dế, nó liền đứng dậy "giải vây":
- Không được đâu! Bây giờ tôi với Chuẩn phải đi công việc gấp! Còn các bạn cũng vô coi phim đi, trễ giờ rồi!
Rồi nó quay sang tôi, nháy mắt:
- Đi mày!
Hệt như kẻ sắp chết đuối vớ được cọc, Phú ghẻ vừa "ho" một tiếng, tôi liền lật đật xô ghế đứng lên.
Cuộc tháo chạy đột ngột của hai đứa tôi diễn ra nhanh như chớp. Tụi kia chỉ kịp ú ớ, chưa nói được tiếng nào, tôi với Phú ghẻ đã ngồi chễm chệ trên chiếc Huy Chương Vàng.
Lúc nãy Phú ghẻ chở tôi. Lần này hoảng quá, tôi phóc lên yên trước giành lấy ghi đông, đạp vội đạp vàng. Phú ghẻ đập tay lên lưng tôi:
- Chậm lại đi! Con Liên móm có đuổi theo đâu mà mày chạy như bị ma đuổi thế!
Tôi đạp chậm lại, miệng thở hổn hển.
Phú ghẻ cười hích hích phía sau:
- Con nhỏ đó ghê thật!
- Ai?
- Thì "bà chằn" đó chứ ai!
Tôi sực nhớ chuyện khi nãy, liền "khích" Phú ghẻ:
- Nó dám kêu mày là Phú ghẻ!
- Kệ nó.
Tôi khịt mũi:
- Mày sợ nó hả?
- Tao cóc sợ! Nhưng nó còn dám xưng nó là Liên móm thì nó kể gì tên người khác!
- Nhưng tên nó, nó muốn kêu gì mặc nó, còn tên người khác nó đâu có quyền kêu lung tung!
Bị tôi khích một hồi, Phú ghẻ ngồi im. Chắc nó đang nghiền ngẫm những lời vàng ngọc của tôi.
Tôi liền thăm dò:
- Chứng tỏ nó coi thường mày!
Phú ghẻ vẫn làm thinh.
Tôi nghiến răng:
- Như vậy có khác nào nó là kẻ thù của tụi mình!
Tôi cố "gài" chữ "tụi mình" vào để Phú ghẻ thấy rằng tôi luôn luôn ở bên cạnh nó. Danh dự của nó cũng là danh dự của tôi. Quả nhiên, Phú ghẻ chẳng hề phản đối lời "tuyên chiến" của tôi với "kẻ thù" Liên móm. Nó không nói không rằng, chỉ rên lên một cách tức tối.
Chỉ đợi có vậy, tôi liền xổ ấm ức nãy giờ:
- Vậy mà khi nãy, lúc con Liên móm "chơi quê" tao, mày lại ngoác mồm ra cười phụ họa với kẻ thù.
- Kẻ thù cái đầu mày! - Phú ghẻ thình lình hét lên khiến tôi sém tí nữa lủi xe vô gốc cây - Nãy giờ tao ngồi im là tại tao đau bụng, chứ mày tưởng mày nói năng hay ho lắm hả?
Đang nói, Phú ghẻ lại rên lên. Nhưng lần này tiếng rên của nó không làm tôi "xúc động" nữa. Bây giờ thì tôi biết nó rên vì đang bí cái "chuyện kia" chứ chẳng phải vì nó tức tối gì con nhỏ miệng móm cả.
Rên xong, Phú ghẻ lại tiếp tục cự nự:
- Con Liên móm tuy mồm miệng chanh chua nhưng nó đâu có ác ý gì với mày mà mày xúi tao "thù" nó!
Cái thằng ghẻ ngứa này, đau bụng thì "nín" quách cho rồi, còn bày đặt trách với móc! Tôi nhủ bụng và phát cáu vặc lại:
- Nó kê vào miệng tao cả chục cái tủ buýp-phê khiến tao ú ớ như thằng ngọng mà mày bảo là không ác ý? - Mày ngốc quá! - Phú ghẻ hừ mũi - Nó làm như vậy chính là nó giúp mày đấy, thằng ngu ạ!
- Giúp tao?
- Chứ gì nữa! Nhờ vậy mày mới dò được tình cảm của Cẩm Phô! Liên móm công khai "cáp đôi" hai đứa mày, nhưng Cẩm Phô lại làm thinh không tỏ ý gì phản đối, chứng tỏ là nó "khoái" mày!
Phú ghẻ làm tôi mát dạ quá xá! Nhờ nó "chỉ giáo", tự dưng tôi thấy nhỏ Liên móm không còn móm nữa. Tôi thôi thù Liên móm. Tôi cũngkhông giận Phú ghẻ. Tôi chỉ trách tôi: "người ta" yêu mình mà mình không thấy, ngu ơi là ngu!
Tôi không giận Phú ghẻ nhưng Phú ghẻ giận tôi. Nó trách:
- Khi nãy thấy mày lúng túng như gà mắc tóc tao phải "cứu" mày ra chứ theo tao, lúc đó mày chạy về nhà hái hoa cho Cẩm Phô là "đúng sách" nhất!
- Thôi đi! Mày đừng có xúi bậy! - Tôi gầm gừ - Nó có phải là ông nội tao đâu mà tao phải chạy tới chạy lui hầu hạ!
Thấy tôi có vẻ ta đây "cao giá", Phú ghẻ không thèm "góp ý" nữa. Nó lặng thinh cho tới tận nhà.
Cuộc chuyện trò giữa tôi và Phú ghẻ chỉ có vậy, thế mà không hiểu Phú ghẻ nói đi nói lại với Cẩm Phô thế nào, hôm sau tôi vừa chạy ngang tiệm thuốc tây Hồng Phát đã thấy thằng Luyện đứng đợi sẵn trước hiên.
- Anh Chuẩn! - Luyện kêu tôi.
- Gì vậy? - Tôi dừng xe lại.
Luyện bước lại gần dúi vào tay tôi một mảnh giấy:
- Chị Cẩm Phô gửi cho anh nè!
Bức thư tình đầu đời khiến đầu óc tôi bỗng chốc quay cuồng. Ngực tức nghẹn, tôi không đủ kiên nhẫn để đợi về đến nhà. Cố nín thở để trấn áp nỗi hồi hộp, tôi run run mở tờ giấy ra. "Bức thư tình" chỉ một dòng vỏn vẹn: "Tôi làm gì mà anh chửi tới ông nội tôi?".