Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Lúc gần ra về, Niên Nhĩ Lạc bị người ta kiếm chuyện.
Tiết cuối cùng của buổi học hôm đó bị vắng cho nên không có giáo viên gác lớp.
La Địch Noãn lại tiếp tục cùng Lương Thy San nói chuyện, Lạc Kim Bối thì nhàm chán nghịch di động còn Niên Nhĩ Lạc thì ngồi ngẩn ngơ.
Ra về nên nói gì với anh ấy đây?
Em đồng ý.
Này Mẫn Doãn Kì, em chấp nhận.
Vương gia a, thiếp đồng ý làm Vương phi của chàng nha.
"..." Mình đang nghĩ cái quần què gì vậy nè?
Cô một tay chống má, ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, thơ thẩn ngắm trời ngắm đất.
Sau đó di động của Niên Nhĩ Lạc reo lên.
Là Mẫn Doãn Kì nhắn tới.
"Lớp em đang vắng tiết à?"
"Đúng rồi." Cô trả lời tin nhắn.
Hồi lâu sau, tin nhắn lại chuyển đến.
"Muốn gặp anh sớm một chút không?"
Phực một cái, gương mặt của Niên Nhĩ Lạc lại tiếp tục ửng hồng.
Cô rất muốn nhắn lại là có, nhưng lại nhớ ra bản thân vừa mới vật vã sau các tiết học, vẻ ngoài có chút rối tung cho nên nhắn lại một câu bảo Mẫn Doãn Kì đợi một chút rồi đi ra ngoài nhà vệ sinh.
Lạc Kim Bối nhướng mày nhìn bóng lưng của Niên Nhĩ Lạc sau đó đứng lên đi theo.
Niên Nhĩ Lạc vừa đi vừa hát, cô tung tăng đi vào nhà vệ sinh chải chuốt lại một chút, sau đó nở nụ cười, sắc mặt hồng hào mang theo ấm áp rạng rỡ.
Tiếp theo đó cũng có một nhóm bạn đi vào, Niên Nhĩ Lạc không để ý lắm, chỉ lo sửa soạn lại một chút rồi ra ngoài.
Nhưng cửa nhà vệ sinh bị chặn lại, đứng trước cánh cửa đó là một nữ sinh.
Niên Nhĩ Lạc hơi nhíu mày, cô bước tới chỗ bọn họ, lịch sự lên tiếng.
"Phiền hai bạn tránh sang một bên cho tôi qua với."
Nữ sinh đứng chính giữa không nhúc nhích, cô ta vuốt vuốt mái tóc dài của bản thân, ánh mắt khinh mạt liếc xuống phù hiệu của Niên Nhĩ Lạc, sau đó lại nhếch môi cười khinh.
"Tôi còn tưởng đứa con gái Mẫn Doãn Kì thích phải đặc biệt lắm, xem ra lại rất rất bình thường."
"Gì chứ?" Niên Nhĩ Lạc khó hiểu.
Nữ sinh kia hất tóc, ánh mắt cợt nhả nhìn Niên Nhĩ Lạc.
"Tôi là Mộc Huyền Trang, chắc cô cũng biết danh tiếng của tôi trong trường rồi đi."
"Không. Cô là ai?"
Mộc Huyền Trang nhìn dáng vẻ đó của Niên Nhĩ Lạc lập tức không vui, không biết bỗng dưng bị gì lại giậm chân, sau đó đưa tay đẩy mạnh cô xuống.
Niên Nhĩ Lạc bị đẩy có hơi lảo đảo, song vẫn bám được vào tường giữ thăng bằng.
"Tôi nói cho cô nghe, nói chuyện đàng hoàng không có động tay động chân nha."
"Tao thích thì động, m* mày dám quyến rũ Mẫn Doãn Kì, rẻ tiền mà làm như ngon lắm!"
Niên Nhĩ Lạc cười khẩy, cô khoanh tay tựa đầu vào tường, ánh mắt cũng bắt đầu lạnh dần.
"Rẻ tiền như tao nhưng còn có người mê, mày chắc là rác phẩm."
Mộc Huyền Trang giận điếng người, cô quay lại nhìn hai người bạn đi, sau đó giận dữ nói.
"Tao với con đ* này solo, bọn bây canh cửa, 5 phút thôi."
Mộc Huyền Trang nói xong liền bay vào nắm lấy tóc của Niên Nhĩ Lạc giật xuống, Niên Nhĩ Lạc cũng rất nhanh nắm lấy tóc của cô ta rồi quật mạnh xuống đất.
Sau 5 phút, Mộc Huyền Trang nằm vật vã dưới đất, khắp nơi đều là vết thương, mà Niên Nhĩ Lạc cũng tơi tả không ít.
Hai nữ sinh kia đứng ở ngoài nhìn bạn mình bị đánh đến không nỡ nhìn, thảo luận gì đó liền bay vào, một người kéo Niên Nhĩ Lạc ra, người còn lại đỡ Mộc Huyền Trang dậy.
Mộc Huyền Trang tất nhiên không vừa lòng, cô ta giãy dụa, sau đó nhân lúc Niên Nhĩ Lạc đang bị nắm lại liền đạp vào người cô một cú.
"Con đ*, mày nghĩ mày là ai?"
Sao đó lại giơ tay tát vào mặt Niên Nhĩ Lạc.
Niên Nhĩ Lạc đánh nhau với Mộc Huyền Trang xong cũng đuối sức, giờ bị người cả ba người cùng nhau bắt nạt tất nhiên sức chống trả không còn.
"Thứ hèn hạ, mày không xứng với Mẫn Doãn Kì!"
Mộc Huyền Trang hét lên lại định vụt tay xuống, nhưng cuối cùng lại bị đạp ra.
Lạc Kim Bối không biết từ khi nào đã xuất hiện, lạnh lẽo liếc nhìn Mộc Huyền Trang, lại nâng mắt về phía hai nữ sinh, hai cước liền đạp cho hai cô ta ngã ra sàn.
Tiếp theo đó là bóng dáng cao lớn, cũng cùng một phong thái giống hệt Lạc Kim Bối nhưng lại lạnh lẽo hơn rất rất nhiều.
"Đánh vương phi của tao, tụi bây chuẩn bị đi gặp tổ tiên được rồi đấy."
Tiết cuối cùng của buổi học hôm đó bị vắng cho nên không có giáo viên gác lớp.
La Địch Noãn lại tiếp tục cùng Lương Thy San nói chuyện, Lạc Kim Bối thì nhàm chán nghịch di động còn Niên Nhĩ Lạc thì ngồi ngẩn ngơ.
Ra về nên nói gì với anh ấy đây?
Em đồng ý.
Này Mẫn Doãn Kì, em chấp nhận.
Vương gia a, thiếp đồng ý làm Vương phi của chàng nha.
"..." Mình đang nghĩ cái quần què gì vậy nè?
Cô một tay chống má, ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, thơ thẩn ngắm trời ngắm đất.
Sau đó di động của Niên Nhĩ Lạc reo lên.
Là Mẫn Doãn Kì nhắn tới.
"Lớp em đang vắng tiết à?"
"Đúng rồi." Cô trả lời tin nhắn.
Hồi lâu sau, tin nhắn lại chuyển đến.
"Muốn gặp anh sớm một chút không?"
Phực một cái, gương mặt của Niên Nhĩ Lạc lại tiếp tục ửng hồng.
Cô rất muốn nhắn lại là có, nhưng lại nhớ ra bản thân vừa mới vật vã sau các tiết học, vẻ ngoài có chút rối tung cho nên nhắn lại một câu bảo Mẫn Doãn Kì đợi một chút rồi đi ra ngoài nhà vệ sinh.
Lạc Kim Bối nhướng mày nhìn bóng lưng của Niên Nhĩ Lạc sau đó đứng lên đi theo.
Niên Nhĩ Lạc vừa đi vừa hát, cô tung tăng đi vào nhà vệ sinh chải chuốt lại một chút, sau đó nở nụ cười, sắc mặt hồng hào mang theo ấm áp rạng rỡ.
Tiếp theo đó cũng có một nhóm bạn đi vào, Niên Nhĩ Lạc không để ý lắm, chỉ lo sửa soạn lại một chút rồi ra ngoài.
Nhưng cửa nhà vệ sinh bị chặn lại, đứng trước cánh cửa đó là một nữ sinh.
Niên Nhĩ Lạc hơi nhíu mày, cô bước tới chỗ bọn họ, lịch sự lên tiếng.
"Phiền hai bạn tránh sang một bên cho tôi qua với."
Nữ sinh đứng chính giữa không nhúc nhích, cô ta vuốt vuốt mái tóc dài của bản thân, ánh mắt khinh mạt liếc xuống phù hiệu của Niên Nhĩ Lạc, sau đó lại nhếch môi cười khinh.
"Tôi còn tưởng đứa con gái Mẫn Doãn Kì thích phải đặc biệt lắm, xem ra lại rất rất bình thường."
"Gì chứ?" Niên Nhĩ Lạc khó hiểu.
Nữ sinh kia hất tóc, ánh mắt cợt nhả nhìn Niên Nhĩ Lạc.
"Tôi là Mộc Huyền Trang, chắc cô cũng biết danh tiếng của tôi trong trường rồi đi."
"Không. Cô là ai?"
Mộc Huyền Trang nhìn dáng vẻ đó của Niên Nhĩ Lạc lập tức không vui, không biết bỗng dưng bị gì lại giậm chân, sau đó đưa tay đẩy mạnh cô xuống.
Niên Nhĩ Lạc bị đẩy có hơi lảo đảo, song vẫn bám được vào tường giữ thăng bằng.
"Tôi nói cho cô nghe, nói chuyện đàng hoàng không có động tay động chân nha."
"Tao thích thì động, m* mày dám quyến rũ Mẫn Doãn Kì, rẻ tiền mà làm như ngon lắm!"
Niên Nhĩ Lạc cười khẩy, cô khoanh tay tựa đầu vào tường, ánh mắt cũng bắt đầu lạnh dần.
"Rẻ tiền như tao nhưng còn có người mê, mày chắc là rác phẩm."
Mộc Huyền Trang giận điếng người, cô quay lại nhìn hai người bạn đi, sau đó giận dữ nói.
"Tao với con đ* này solo, bọn bây canh cửa, 5 phút thôi."
Mộc Huyền Trang nói xong liền bay vào nắm lấy tóc của Niên Nhĩ Lạc giật xuống, Niên Nhĩ Lạc cũng rất nhanh nắm lấy tóc của cô ta rồi quật mạnh xuống đất.
Sau 5 phút, Mộc Huyền Trang nằm vật vã dưới đất, khắp nơi đều là vết thương, mà Niên Nhĩ Lạc cũng tơi tả không ít.
Hai nữ sinh kia đứng ở ngoài nhìn bạn mình bị đánh đến không nỡ nhìn, thảo luận gì đó liền bay vào, một người kéo Niên Nhĩ Lạc ra, người còn lại đỡ Mộc Huyền Trang dậy.
Mộc Huyền Trang tất nhiên không vừa lòng, cô ta giãy dụa, sau đó nhân lúc Niên Nhĩ Lạc đang bị nắm lại liền đạp vào người cô một cú.
"Con đ*, mày nghĩ mày là ai?"
Sao đó lại giơ tay tát vào mặt Niên Nhĩ Lạc.
Niên Nhĩ Lạc đánh nhau với Mộc Huyền Trang xong cũng đuối sức, giờ bị người cả ba người cùng nhau bắt nạt tất nhiên sức chống trả không còn.
"Thứ hèn hạ, mày không xứng với Mẫn Doãn Kì!"
Mộc Huyền Trang hét lên lại định vụt tay xuống, nhưng cuối cùng lại bị đạp ra.
Lạc Kim Bối không biết từ khi nào đã xuất hiện, lạnh lẽo liếc nhìn Mộc Huyền Trang, lại nâng mắt về phía hai nữ sinh, hai cước liền đạp cho hai cô ta ngã ra sàn.
Tiếp theo đó là bóng dáng cao lớn, cũng cùng một phong thái giống hệt Lạc Kim Bối nhưng lại lạnh lẽo hơn rất rất nhiều.
"Đánh vương phi của tao, tụi bây chuẩn bị đi gặp tổ tiên được rồi đấy."
Bình luận facebook