Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Niên Nhĩ Lạc mang nước, khăn giấy và băng keo cá nhân chạy qua chỗ Lạc Kim Bối, sau đó tỉ mỉ lau vết thương cho cô nàng.
Vết thương cũng không nặng lắm, nhưng lên làn da trắng nõn của Lạc Kim Bối thì vô cùng thảm hại.
"Đau không Bối Bối?"
Lạc Kim Bối gật đầu, sau đó im lặng nhìn về xa xa, ngó qua ngó lại một hồi thì cô nàng nhíu mày, sau đó bất đắc dĩ giơ tay lên.
"Thái Hanh, bọn tôi bên này."
Kim Thái Hanh vừa nghe thấy giọng của Lạc Kim Bối liền quay đầu, sau đó rất nhanh chạy qua, theo sau là Mẫn Doãn Kì.
"Bối Bối, em không sao chứ?" Kim Thái Hanh nhìn thấy vết thương của Lạc Kim Bối thì lo lắng hỏi.
Lạc Kim Bối chán ghét nhìn Kim Thái Hanh, sau đó dang tay về phía Mẫn Doãn Kì, bĩu môi.
"Anh mau mau cõng em."
Niên Nhĩ Lạc tất nhiên cũng đồng ý về việc này, thứ nhất vì Kim Bối còn đang giận Kim Thái Hanh, thứ hai thì Mẫn Doãn Kì và cô nàng là anh em cho nên rất là ổn luôn.
Nhưng Mẫn Doãn Kì hình như không muốn, hắn đi ngang ôm lấy eo Niên Nhĩ Lạc một phát bồng cô lên rồi bước đi, để Lạc Kim Bối ngồi ngây ngốc trên ghế đá.
Kim Thái Hanh muốn cõng Lạc Kim Bối, nhưng còn chưa kịp mở lời cô nàng đã đứng dậy đi một mạch về phía Mẫn Doãn Kì và Niên Nhĩ Lạc.
Kim Thái Hanh buồn buồn nhìn Lạc Kim Bối, âm thầm siết chặt tay sau đó đi theo bọn họ.
Cả bọn kéo nhau đi tìm nhóm Phác Trí Mẫn, dạo quanh một hồi nữa rồi kéo nhau đi về.
Sau đó lại kéo nhau đi ăn.
Địa điểm là một nhà hàng ở gần sát khu vui chơi cho nên bọn họ chỉ cần đi bộ qua là tới.
Niên Nhĩ Lạc vẫn như cũ nằm trong lòng Mẫn Doãn Kì, nhìn ngó xung quanh sau đó híp mắt dụi mặt vào ngực hắn.
Mẫn Doãn Kì thấy Niên Nhĩ Lạc ngọ nguậy thì cúi đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi.
"Buồn ngủ hả?"
"Không có, tại em thích dụi vào như này." Trả lời xong lại lắc lư cái đầu nhỏ.
Mẫn Doãn Kì cười tít mắt, cúi người hôn lên trán Niên Nhĩ Lạc một cái sau đó tiếp tục bước đi.
Lúc vào nhà hàng, Niên Nhĩ Lạc nhảy xuống khỏi người Mẫn Doãn Kì, cùng hắn đi song song.
Cả nhóm đặt một phòng VIP cho thoải mái, quản lý của nhà hàng dẫn bọn họ vào phòng, theo sau là một nhân viên nam, Mẫn Doãn Kì liếc nhìn cậu ta, có hơi không thích một chút, nhưng vì lý do gì thì hắn không biết.
Đến khi cậu ta đưa menu, Mẫn Doãn Kì mới nhận ra được sự chướng mắt của mình vì sao mà có.
Nhân viên phục vụ đưa menu cho Niên Nhĩ Lạc, còn mỉm cười ngọt ngào với cô, cô cũng lễ phép nhận lấy sau đó lật ra, cùng Mẫn Doãn Kì chọn món.
Mỗi một đôi một cái menu.
"Mọi người chỉ cần đánh dấu vào menu là được ạ." Nhân viên phục vụ đáp, ánh mắt vẫn dán vào thân hình của Niên Nhĩ Lạc.
Nhỏ nhỏ xinh xinh, chính là gu của cậu ta.
Niên Nhĩ Lạc cùng Mẫn Doãn Kì đánh dấu xong thì đưa lại cho nhân viên, nói cảm ơn một tiếng rồi liền quay qua làm mèo nhỏ với người yêu.
"Em là con mèo mẹ, mèo ba thương em không?"
"Thương nha."
"Thương nhiều hong?"
"Nhiều nha."
Ba cặp còn lại một cặp độc thân bị nhét cơm chó cho khóc hết nước mắt, hai cặp yêu nhau cũng ăn cùng luôn.
Trời ơi là trời.
Hồi lâu sau, nhân viên phục vụ lại lần nữa đi vào trong phòng, mang theo thức ăn cả nhóm đã gọi. Riêng cậu phục vụ kia lại cầm đĩa dâu tây cùng quýt, đặt đến trước mặt Niên Nhĩ Lạc.
Niên Nhĩ Lạc nhận lấy đĩa quýt lại lần nữa cảm ơn anh ta, vươn tay cầm lấy một trái quýt bắt đầu lột vỏ.
Cậu nhân viên muốn bắt chuyện với Niên Nhĩ Lạc, mặc kệ có thứ gì đó đang hướng chằm chằm về phía mình vẫn dịu dàng cười tươi mà hỏi cô.
"Bé đây chắc thích ăn quýt lắm hả? Hèn gì da của em đẹp thế."
Niên Nhĩ Lạc ngước mắt nhìn cậu ta chớp chớp mắt, sau đó lại mỉm cười, xe một múi quýt rồi đút vào miệng Mẫn Doãn Kì, đút xong thì quay đầu nhìn cậu ta.
"Không anh ơi, là người yêu của em thích."
Mẫn Doãn Kì nhìn sắc mặt cậu nhân viên trông có vẻ không được tốt lắm thì hừ lạnh.
"Nghe hiểu không? Người ta có người yêu nên dạt ra giúp, cảm ơn."
Vết thương cũng không nặng lắm, nhưng lên làn da trắng nõn của Lạc Kim Bối thì vô cùng thảm hại.
"Đau không Bối Bối?"
Lạc Kim Bối gật đầu, sau đó im lặng nhìn về xa xa, ngó qua ngó lại một hồi thì cô nàng nhíu mày, sau đó bất đắc dĩ giơ tay lên.
"Thái Hanh, bọn tôi bên này."
Kim Thái Hanh vừa nghe thấy giọng của Lạc Kim Bối liền quay đầu, sau đó rất nhanh chạy qua, theo sau là Mẫn Doãn Kì.
"Bối Bối, em không sao chứ?" Kim Thái Hanh nhìn thấy vết thương của Lạc Kim Bối thì lo lắng hỏi.
Lạc Kim Bối chán ghét nhìn Kim Thái Hanh, sau đó dang tay về phía Mẫn Doãn Kì, bĩu môi.
"Anh mau mau cõng em."
Niên Nhĩ Lạc tất nhiên cũng đồng ý về việc này, thứ nhất vì Kim Bối còn đang giận Kim Thái Hanh, thứ hai thì Mẫn Doãn Kì và cô nàng là anh em cho nên rất là ổn luôn.
Nhưng Mẫn Doãn Kì hình như không muốn, hắn đi ngang ôm lấy eo Niên Nhĩ Lạc một phát bồng cô lên rồi bước đi, để Lạc Kim Bối ngồi ngây ngốc trên ghế đá.
Kim Thái Hanh muốn cõng Lạc Kim Bối, nhưng còn chưa kịp mở lời cô nàng đã đứng dậy đi một mạch về phía Mẫn Doãn Kì và Niên Nhĩ Lạc.
Kim Thái Hanh buồn buồn nhìn Lạc Kim Bối, âm thầm siết chặt tay sau đó đi theo bọn họ.
Cả bọn kéo nhau đi tìm nhóm Phác Trí Mẫn, dạo quanh một hồi nữa rồi kéo nhau đi về.
Sau đó lại kéo nhau đi ăn.
Địa điểm là một nhà hàng ở gần sát khu vui chơi cho nên bọn họ chỉ cần đi bộ qua là tới.
Niên Nhĩ Lạc vẫn như cũ nằm trong lòng Mẫn Doãn Kì, nhìn ngó xung quanh sau đó híp mắt dụi mặt vào ngực hắn.
Mẫn Doãn Kì thấy Niên Nhĩ Lạc ngọ nguậy thì cúi đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi.
"Buồn ngủ hả?"
"Không có, tại em thích dụi vào như này." Trả lời xong lại lắc lư cái đầu nhỏ.
Mẫn Doãn Kì cười tít mắt, cúi người hôn lên trán Niên Nhĩ Lạc một cái sau đó tiếp tục bước đi.
Lúc vào nhà hàng, Niên Nhĩ Lạc nhảy xuống khỏi người Mẫn Doãn Kì, cùng hắn đi song song.
Cả nhóm đặt một phòng VIP cho thoải mái, quản lý của nhà hàng dẫn bọn họ vào phòng, theo sau là một nhân viên nam, Mẫn Doãn Kì liếc nhìn cậu ta, có hơi không thích một chút, nhưng vì lý do gì thì hắn không biết.
Đến khi cậu ta đưa menu, Mẫn Doãn Kì mới nhận ra được sự chướng mắt của mình vì sao mà có.
Nhân viên phục vụ đưa menu cho Niên Nhĩ Lạc, còn mỉm cười ngọt ngào với cô, cô cũng lễ phép nhận lấy sau đó lật ra, cùng Mẫn Doãn Kì chọn món.
Mỗi một đôi một cái menu.
"Mọi người chỉ cần đánh dấu vào menu là được ạ." Nhân viên phục vụ đáp, ánh mắt vẫn dán vào thân hình của Niên Nhĩ Lạc.
Nhỏ nhỏ xinh xinh, chính là gu của cậu ta.
Niên Nhĩ Lạc cùng Mẫn Doãn Kì đánh dấu xong thì đưa lại cho nhân viên, nói cảm ơn một tiếng rồi liền quay qua làm mèo nhỏ với người yêu.
"Em là con mèo mẹ, mèo ba thương em không?"
"Thương nha."
"Thương nhiều hong?"
"Nhiều nha."
Ba cặp còn lại một cặp độc thân bị nhét cơm chó cho khóc hết nước mắt, hai cặp yêu nhau cũng ăn cùng luôn.
Trời ơi là trời.
Hồi lâu sau, nhân viên phục vụ lại lần nữa đi vào trong phòng, mang theo thức ăn cả nhóm đã gọi. Riêng cậu phục vụ kia lại cầm đĩa dâu tây cùng quýt, đặt đến trước mặt Niên Nhĩ Lạc.
Niên Nhĩ Lạc nhận lấy đĩa quýt lại lần nữa cảm ơn anh ta, vươn tay cầm lấy một trái quýt bắt đầu lột vỏ.
Cậu nhân viên muốn bắt chuyện với Niên Nhĩ Lạc, mặc kệ có thứ gì đó đang hướng chằm chằm về phía mình vẫn dịu dàng cười tươi mà hỏi cô.
"Bé đây chắc thích ăn quýt lắm hả? Hèn gì da của em đẹp thế."
Niên Nhĩ Lạc ngước mắt nhìn cậu ta chớp chớp mắt, sau đó lại mỉm cười, xe một múi quýt rồi đút vào miệng Mẫn Doãn Kì, đút xong thì quay đầu nhìn cậu ta.
"Không anh ơi, là người yêu của em thích."
Mẫn Doãn Kì nhìn sắc mặt cậu nhân viên trông có vẻ không được tốt lắm thì hừ lạnh.
"Nghe hiểu không? Người ta có người yêu nên dạt ra giúp, cảm ơn."
Bình luận facebook