Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Quay lại 6 năm về trước, ngày mà Mẫn Doãn Kì chấp nhận mối liên hôn với Triệu gia, ngay hôm đó hắn đã đến gặp vị Triệu tiểu thư kia, coi như là xem mắt.
Triệu tiểu thư của Triệu gia tên là Triệu Phương Nga, bằng tuổi với Mẫn Doãn Kì, là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.
Nhưng cô nàng này không được bình thường.
Vừa mới gặp Mẫn Doãn Kì, còn chưa kịp để hắn mở lời giới thiệu thì Triệu Phương Nga đã cắt ngang.
"Tôi thích người khác rồi, cưới nhau về nhớ ghẻ lạnh nhau giùm nha."
"... Thế cô chấp nhận liên hôn làm gì chứ?" Mẫn Doãn Kì nhíu mày nhìn bộ dáng hống hách của Triệu Phương Nga, có chút khó chịu hỏi.
"Tôi bị bồ bỏ, rầu quá nên đồng ý."
"..."
Phải nói sao nhỉ? Hoàn cảnh y hệt hắn!
"Tôi cũng bị người yêu bỏ cho nên mới chấp nhận liên hôn. Cô không cần lo lắng việc tôi sẽ yêu cô đâu, tôi chỉ yêu mỗi em ấy thôi." Mẫn Doãn Kì thấp giọng giải thích.
Triệu Phương Nga nghe thấy thế thì bĩu môi, cô nàng kiêu ngạo hất tóc qua một bên, híp mắt nhìn Mẫn Doãn Kì.
"Ai biết được? Lỡ như tôi quá xinh đẹp rồi làm anh chết mê chết mệt thì phải làm sao?"
"Đừng có ảo tưởng nữa giúp tôi."
Cho nên mối liên hôn của hai người này được tạo ra bởi sự đau khổ, bi thương khi người yêu bỏ. Mục đích: làm người yêu cũ hối hận.
Cứ như thế, Triệu Phương Nga và Mẫn Doãn Kì mang danh hôn phu hôn thê của nhau đã được 6 năm.
Chuyện sẽ rất rất bình thường cho đến khi vào 2 ngày trước, Triệu gia đột nhiên hối thúc hai người sớm kết hôn, dù sao cũng 23 tuổi rồi.
Đương nhiên Triệu Phương Nga không chấp nhận, cô nàng tìm 7749 kế trốn tránh nhưng cuối cùng vẫn không được. Mẫn Doãn Kì cũng ra sức giúp Triệu Phương Nga, nhưng lại bị ông Mẫn quở trách.
Cũng không biết là ai làm lộ thông tin Triệu Phương Nga và Mẫn Doãn Kì sắp kết hôn ra ngoài mà người yêu cũ đang sinh sống ở nước ngoài đột ngột về nước, nghe nói là anh ta còn vô cùng gấp gáp.
"Tôi biết là anh ấy còn yêu tôi mà." Triệu Phương Nga ngồi trước mặt Mẫn Doãn Kì ôm má giả bộ thẹn thùng.
"Lỡ như anh ta về đây có việc gì thì sao?" Mẫn Doãn Kì ngồi bên cạnh Triệu Phương Nga đập vỡ niềm hy vọng của cô nàng.
Nghe xong cô nàng liền muốn tự tử, vì thế quậy tưng bừng đòi giả chết.
Đã vậy Mẫn Doãn Kì còn liên tục trêu ngươi cô nàng nữa chứ!
Thế mà bây giờ bày đặt hùa theo.
"Mắc cười ghê, không biết nãy cha nội nào cười nhạo mình nữa." Triệu Phương Nga liếc Mẫn Doãn Kì khinh bỉ hắn.
Mẫn Doãn Kì có chút mất kiên nhẫn, gằn giọng với Triệu Phương Nga.
"Có dây không thì nói."
"Bộ định chết thiệt hay gì?"
"..."
[...]
Niên Nhĩ Lạc vừa về nước liền gọi cho Lương Thy San thông báo với cô nàng, vì thế buổi tối cả hai người liền tụ tập đi chơi.
"Mừng bé Lạc Lạc trở về với chúng ta." Lương Thy San cười tít mắt sau đó nâng ly rượu lên một hơi uống cạn.
Niên Nhĩ Lạc cũng cười rạng rỡ, cùng Lương Thy San uống rượu.
"Cậu không định tha thứ cho Phác Trí Mẫn sao?" Niên Nhĩ Lạc lắc lắc ly rượu, âm trầm nhìn Lương Thy San.
Lương Thy San đang mỉm cười vui vẻ, nghe Niên Nhĩ Lạc hỏi như thế thì lập tức ngưng cười, cô nàng mím môi, lạnh nhạt.
"Không. Anh ta đã trêu đùa mình, mình sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."
Việc xảy ra vào nửa năm về trước, lần đó là vào sinh nhật của Lương Thy San, Phác Trí Mẫn chơi lớn bao nguyên một nhà hàng để tổ chức sinh nhật cho cô nàng.
Hôm đó ai cũng uống say, mà Phác Trí Mẫn lại uống hăng nhất cho nên say bí tỉ không biết trời đất gì.
Lúc chơi thử thách hay câu hỏi, Phác Trí Mẫn đã chọn câu hỏi.
"Cậu vì sao lại yêu Lương Thy San?"
Lương Thy San có chút chờ mong ở câu trả lời của Phác Trí Mẫn, vậy mà anh ta lại nhếch môi rồi cười cười nói.
"Chán nên chơi thử ấy mà, không ngờ hợp nên đi tới giờ."
Sau đó, những gì Lương Thy San nhớ rất mơ hồ, cô nàng đã quậy phá, đã chửi mắng, đã khóc,... làm rất nhiều thứ.
Và cuối cùng là chia tay.
"Anh ta không xứng đáng với tình cảm của mình." Lương Thy San vừa khóc vừa nói, liên tục uống hết ly này tới ly kia, mà Niên Nhĩ Lạc đương nhiên cũng cùng cô nàng uống.
Uống đến đầu óc mơ màng, cái gì cũng không nhớ rõ nữa.
Kí ức cuối cùng của Niên Nhĩ Lạc chính là cô đang trong nhà vệ sinh, bị một tên biến thái đuổi theo, cô thì liên tục giãy dụa đánh đấm ông ta. Sau đó có một người đến cứu cô, ôm cô vào lòng, hương thơm cùng tông giọng quen thuộc xoa dịu nỗi sợ trong lòng cô.
"Vương phi của ta, bắt được nàng rồi nhé."
Triệu tiểu thư của Triệu gia tên là Triệu Phương Nga, bằng tuổi với Mẫn Doãn Kì, là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.
Nhưng cô nàng này không được bình thường.
Vừa mới gặp Mẫn Doãn Kì, còn chưa kịp để hắn mở lời giới thiệu thì Triệu Phương Nga đã cắt ngang.
"Tôi thích người khác rồi, cưới nhau về nhớ ghẻ lạnh nhau giùm nha."
"... Thế cô chấp nhận liên hôn làm gì chứ?" Mẫn Doãn Kì nhíu mày nhìn bộ dáng hống hách của Triệu Phương Nga, có chút khó chịu hỏi.
"Tôi bị bồ bỏ, rầu quá nên đồng ý."
"..."
Phải nói sao nhỉ? Hoàn cảnh y hệt hắn!
"Tôi cũng bị người yêu bỏ cho nên mới chấp nhận liên hôn. Cô không cần lo lắng việc tôi sẽ yêu cô đâu, tôi chỉ yêu mỗi em ấy thôi." Mẫn Doãn Kì thấp giọng giải thích.
Triệu Phương Nga nghe thấy thế thì bĩu môi, cô nàng kiêu ngạo hất tóc qua một bên, híp mắt nhìn Mẫn Doãn Kì.
"Ai biết được? Lỡ như tôi quá xinh đẹp rồi làm anh chết mê chết mệt thì phải làm sao?"
"Đừng có ảo tưởng nữa giúp tôi."
Cho nên mối liên hôn của hai người này được tạo ra bởi sự đau khổ, bi thương khi người yêu bỏ. Mục đích: làm người yêu cũ hối hận.
Cứ như thế, Triệu Phương Nga và Mẫn Doãn Kì mang danh hôn phu hôn thê của nhau đã được 6 năm.
Chuyện sẽ rất rất bình thường cho đến khi vào 2 ngày trước, Triệu gia đột nhiên hối thúc hai người sớm kết hôn, dù sao cũng 23 tuổi rồi.
Đương nhiên Triệu Phương Nga không chấp nhận, cô nàng tìm 7749 kế trốn tránh nhưng cuối cùng vẫn không được. Mẫn Doãn Kì cũng ra sức giúp Triệu Phương Nga, nhưng lại bị ông Mẫn quở trách.
Cũng không biết là ai làm lộ thông tin Triệu Phương Nga và Mẫn Doãn Kì sắp kết hôn ra ngoài mà người yêu cũ đang sinh sống ở nước ngoài đột ngột về nước, nghe nói là anh ta còn vô cùng gấp gáp.
"Tôi biết là anh ấy còn yêu tôi mà." Triệu Phương Nga ngồi trước mặt Mẫn Doãn Kì ôm má giả bộ thẹn thùng.
"Lỡ như anh ta về đây có việc gì thì sao?" Mẫn Doãn Kì ngồi bên cạnh Triệu Phương Nga đập vỡ niềm hy vọng của cô nàng.
Nghe xong cô nàng liền muốn tự tử, vì thế quậy tưng bừng đòi giả chết.
Đã vậy Mẫn Doãn Kì còn liên tục trêu ngươi cô nàng nữa chứ!
Thế mà bây giờ bày đặt hùa theo.
"Mắc cười ghê, không biết nãy cha nội nào cười nhạo mình nữa." Triệu Phương Nga liếc Mẫn Doãn Kì khinh bỉ hắn.
Mẫn Doãn Kì có chút mất kiên nhẫn, gằn giọng với Triệu Phương Nga.
"Có dây không thì nói."
"Bộ định chết thiệt hay gì?"
"..."
[...]
Niên Nhĩ Lạc vừa về nước liền gọi cho Lương Thy San thông báo với cô nàng, vì thế buổi tối cả hai người liền tụ tập đi chơi.
"Mừng bé Lạc Lạc trở về với chúng ta." Lương Thy San cười tít mắt sau đó nâng ly rượu lên một hơi uống cạn.
Niên Nhĩ Lạc cũng cười rạng rỡ, cùng Lương Thy San uống rượu.
"Cậu không định tha thứ cho Phác Trí Mẫn sao?" Niên Nhĩ Lạc lắc lắc ly rượu, âm trầm nhìn Lương Thy San.
Lương Thy San đang mỉm cười vui vẻ, nghe Niên Nhĩ Lạc hỏi như thế thì lập tức ngưng cười, cô nàng mím môi, lạnh nhạt.
"Không. Anh ta đã trêu đùa mình, mình sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."
Việc xảy ra vào nửa năm về trước, lần đó là vào sinh nhật của Lương Thy San, Phác Trí Mẫn chơi lớn bao nguyên một nhà hàng để tổ chức sinh nhật cho cô nàng.
Hôm đó ai cũng uống say, mà Phác Trí Mẫn lại uống hăng nhất cho nên say bí tỉ không biết trời đất gì.
Lúc chơi thử thách hay câu hỏi, Phác Trí Mẫn đã chọn câu hỏi.
"Cậu vì sao lại yêu Lương Thy San?"
Lương Thy San có chút chờ mong ở câu trả lời của Phác Trí Mẫn, vậy mà anh ta lại nhếch môi rồi cười cười nói.
"Chán nên chơi thử ấy mà, không ngờ hợp nên đi tới giờ."
Sau đó, những gì Lương Thy San nhớ rất mơ hồ, cô nàng đã quậy phá, đã chửi mắng, đã khóc,... làm rất nhiều thứ.
Và cuối cùng là chia tay.
"Anh ta không xứng đáng với tình cảm của mình." Lương Thy San vừa khóc vừa nói, liên tục uống hết ly này tới ly kia, mà Niên Nhĩ Lạc đương nhiên cũng cùng cô nàng uống.
Uống đến đầu óc mơ màng, cái gì cũng không nhớ rõ nữa.
Kí ức cuối cùng của Niên Nhĩ Lạc chính là cô đang trong nhà vệ sinh, bị một tên biến thái đuổi theo, cô thì liên tục giãy dụa đánh đấm ông ta. Sau đó có một người đến cứu cô, ôm cô vào lòng, hương thơm cùng tông giọng quen thuộc xoa dịu nỗi sợ trong lòng cô.
"Vương phi của ta, bắt được nàng rồi nhé."
Bình luận facebook