Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104: Những câu chuyện khi ở Los Angeles (1)
Ngồi trên khoang máy bay thương gia, Tinh Tuyết lơ mơ nằm ngủ lú nào không hay. Chìm sâu vào trong giấc mơ, Tinh Tuyết lại thấy đứa bé con của mình. Khác với mọi lần thằng bé đều nhìn cô với ánh mắt căm ghét, trách móc. Bây giờ thì lại tươi cười còn chớp chớp mắt nhìn cô.
Nhưng đến khi Tinh Tuyết lại gần thì thằng bé lại biến mất như những lần trước. Cả mảng giấc mơ chỉ có mình cô với bầu trời rộng lớn. Cảm giác nhỏ bé còn vô cùng lạc lõng. Nhưng tâm cô bây giờ lại rất vui, con của cô không còn nhìn cô với ánh mắt như trước nữa. Cô chỉ mong thằng bé sớm siêu thoát mà thôi.
Nhất Thiên từ nãy đến giờ vẫn chỉ thức để quan sát Tinh Tuyết. Anh không dám lơ là kể từ lúc lên máy bay đến bây giờ.
Cho tới tận khi đáp xuống sân bay tại Los Angeles thì Nhất Thiên vẫn không hề chợp mắt một chút nào.
Tinh Tuyết thì cũng vừa mới tỉnh dậy. Cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn, cô còn muốn nói với Nhất Thiên rằng hôm nay con trai của cô và anh đã cười. Nhưng dường như giữa hai người bây giờ đã có khoảng cách nhất định nào đó, cô cũng không muốn bước chân sang thế giới của anh một chút nào.
Nhất Thiên nhìn ngó xung quanh rồi mới dắt Tinh Tuyết ra ngoài xe. Ở đó đã có thuộc hạ đợi để đưa anh đi sẵn.
Nhìn mấy người mặt mày đều lạnh tanh, thậm chí một chút vui mừng cũng chẳng có. Khuôn phép và kỷ luật là hai yếu tố then chốt mà họ không bao giờ được phép quên hay lơ là.
Thấy Nhất Thiên thì có cảm giác như anh đã quen với mấy việc này rồi. Tinh Tuyết vẫn có chút bất ngờ về nơi đây.
Còn đang đi được phần nửa quãng đường thì có một tiếng nổ lớn. Bánh xe đằng sau đang đi xuống đột nhiên nổ một tiếng lớn làm Tinh Tuyết giật bắn người.
Còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì tiếp sau đó là hai chiếc xe khác đang áp sát chiếc xe của hai người.
Nhất Thiên nhíu mày kéo Tinh Tuyết, đẩy cô xuống dưới ngồi không để cô lộ đầu ra. Anh đưa mắt nhìn thuộc hạ đang lái xe. Hắn ta đeo kính nhưng sau lớp kính đó vẫn là vẻ mặt bình thản đến kinh người. Xem ra chuyện nãy đã rất quen thuộc với mấy người ở đây.
- Đưa súng cho tôi. - Nhất Thiên ra lệnh cho tên thuộc hạ đang lái xe.
Tên thuộc hạ nhanh chóng mở từ trong hộp đựng ra khẩu súng lục sáng bóng. Nhất Thiên liền nhanh tay cầm lấy nó, kĩ thuật trơn tru mà rút súng. Tinh Tuyết nhìn thấy Nhất Thiên cầm súng như vậy cũng sợ bạc mặt ra.
Bên ngoài cũng không vừa. Lúc này có mấy tên đã dùng đến súng bắn tỉa để nhắm vào mấy người trong xe. Từng viên đạn nã ra, kính cửa xe cũng từ những lỗ nhỏ mà vỡ bắn tung tóe.
Lúc này thì tên thuộc hạ mới gạt cần số, hắn ta lái mặc cho người ngồi phía sau có bám chắc hay không. Dù chỉ với ba bánh nhưng cũng đủ để đưa hai người này về Anthony an toàn rồi.
Nhất Thiên cũng giúp đỡ mà nổ súng bên ngoài. Anh chỉ nhắm vào động cơ của xe, chỉ có như vậy mới cản được mấy tên đó lúc này.
Có chiếc xe bị Nhất Thiên bắn trúng vào bộ điều khiển mà chết đứng tại chỗ không thể làm gì. Mấy tên khác vẫn cố bám đuôi còn không ngừng xả đạn. Ánh lửa lóe lên từ những đợt bắn đó. Tinh Tuyết run cầm cặp chỉ dám ngồi gục mặt bám chặt lấy chân Nhất Thiên.
Biết rõ Tinh Tuyết lần đầu gặp chuyện như này không thể tránh khỏi lo lắng nên Nhất Thiên càng muốn kết thúc nhanh hơn. Chiếc xe dù sao cũng sắp đạt đến giới hạn rồi.
- Còn bao nhiêu phút nữa? - Quay sang hỏi thuộc hạ đang lái xe.
- Chiếc xe đang bị chảy xăng, khoảng cách từ đây đến Anthony là mười phút. Chiếc xe này không chịu được ba phút nữa. Ngài có ba phút để xử lý mấy tên đó. Tôi sẽ điều một xe khác qua đây ngay. - Tên thuộc hạ liền lập tức trả lời.
Tính toán chuẩn xác đến từng giây phút cũng coi như là có khả năng mới được điều đến đây.
Nhất Thiên gật đầu nhìn ra bên ngoài.
Còn ba tên nữa. Nhưng súng của anh bây giờ cũng chỉ còn một viên đạn. Thế nào cũng không thể tiêu diệt được hết. Chỉ còn cách nhảy qua bên đó để đấu với chúng.
Nhìn Tinh Tuyết rồi lại nhìn về tên thuộc hạ.
- Lái xe gần với xe của chúng nhất có thể. Tôi sẽ qua đó.
- Rõ.
- Ngồi yên, sau khi tôi ra thì nghe theo lời của hắn biết chưa? - Nhất Thiên cúi xuống nói nhỏ vai tai Tinh Tuyết.
Cô run cầm cập, hai môi cứ mím chặt vào nhau. Chỉ có thể gật đầu không nói nổi nên lời. Ban nãy có viên đạt còn vụt bay qua mái tóc của cô làm cô cắt không còn hột máu trên mặt nữa rồi.
Dặn dò Tinh Tuyết xong Nhất Thiên liền một tay cầm súng, tay còn lại giữ ở tay nắm cửa. Thời cơ thích hợp liền mở ra làm che tầm ngắm của tên đang giữ súng bắn tỉa. Không nhiều lời liền giơ súng về phía hắn ta, một viên đạn trực diện thẳng vào trán hắn. Hai tên đồng đội cũng vô cùng bất ngờ. Tên không cầm lái còn đang định nạp đạn để bắn thì Nhất Thiên đã đổi lấy súng bắn của tên vừa mới chết kia và tặng hắn ngay một viên đạn.
Nhìn về phía tên láy xe lúc này mặt hắn cũng sợ không kém gì Tinh Tuyết. Nhưng còn ú ớ chưa nói được lời nào liền bị Nhất Thiên tiễn về Suối Vàng. Nhìn mặt anh còn dính máu của mấy tên đó. Ánh mắt cũng trở nên khác lạ không giống thường ngày. Nhìn giống như một con quỷ đang hút máu người vậy.
Đạp mấy tên đã chết này xuống khỏi xe, Nhất Thiên lạnh lùng gạt cần số, anh lái đến gần nơi Tinh Tuyết đang đứng. Cũng vì chiếc xe kia vừa mới nổ nên hai người chỉ còn cách nhảy ra trước khi nó nổ.
Dừng xe đi xuống bên cạnh Tinh Tuyết. Cô nhìn thấy anh mặt đầy máu còn lo rằng anh gặp chuyện. Vì vậy mà liền chạy đến hỏi thăm anh.
- Nhất Thiên... anh chảy máu rồi... Có đau lắm không? - Vừa nói cô vừa lấy tay lau máu trên mặt giúp anh.
Nhưng Nhất Thiên lại né tránh cô. Người anh, chỗ nào bây giờ cũng bẩn. Anh không muốn cô phải đụng đến những thứ dơ bẩn lúc này nên chỉ né tránh cô.
- Sắp tới chưa? - Nhất Thiên nhìn tên thuộc hạ để hỏi.
- Lúc này. - Tên thuộc hạ nhìn về phía con đường đang có xe ô tô tới mà nói.
Chiếc xe dừng lại cạnh Nhất Thiên, người đi xuống cũng mở cửa để cho anh vào ngồi. Nhất Thiên cũng không nhiều lời mà ám chỉ người kia đưa Tinh Tuyết đi đến trước, anh sẽ theo sau.
Tinh Tuyết dù rất sợ, không muốn đi đến nơi này nếu không có Nhất Thiên. Cũng bởi vì nơi này cô chỉ quen có mình anh nên cô thấy lạc lõng và sợ gãi vô cùng. Nhưng Nhất Thiên lại một mực nói mấy người này sẽ bảo vệ cô, còn bảo họ đưa cô đi luôn làm cô không còn cách nào khác chỉ có thể ngậm ngùi mà ngồi trong xe để đi tiếp.
Nhất Thiên thì đợi xe khác rồi quay về nhà của mình trước. Anh vẫn là nên tắm rửa lại trước khi gặp Tinh Tuyết.
Nhưng đến khi Tinh Tuyết lại gần thì thằng bé lại biến mất như những lần trước. Cả mảng giấc mơ chỉ có mình cô với bầu trời rộng lớn. Cảm giác nhỏ bé còn vô cùng lạc lõng. Nhưng tâm cô bây giờ lại rất vui, con của cô không còn nhìn cô với ánh mắt như trước nữa. Cô chỉ mong thằng bé sớm siêu thoát mà thôi.
Nhất Thiên từ nãy đến giờ vẫn chỉ thức để quan sát Tinh Tuyết. Anh không dám lơ là kể từ lúc lên máy bay đến bây giờ.
Cho tới tận khi đáp xuống sân bay tại Los Angeles thì Nhất Thiên vẫn không hề chợp mắt một chút nào.
Tinh Tuyết thì cũng vừa mới tỉnh dậy. Cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn, cô còn muốn nói với Nhất Thiên rằng hôm nay con trai của cô và anh đã cười. Nhưng dường như giữa hai người bây giờ đã có khoảng cách nhất định nào đó, cô cũng không muốn bước chân sang thế giới của anh một chút nào.
Nhất Thiên nhìn ngó xung quanh rồi mới dắt Tinh Tuyết ra ngoài xe. Ở đó đã có thuộc hạ đợi để đưa anh đi sẵn.
Nhìn mấy người mặt mày đều lạnh tanh, thậm chí một chút vui mừng cũng chẳng có. Khuôn phép và kỷ luật là hai yếu tố then chốt mà họ không bao giờ được phép quên hay lơ là.
Thấy Nhất Thiên thì có cảm giác như anh đã quen với mấy việc này rồi. Tinh Tuyết vẫn có chút bất ngờ về nơi đây.
Còn đang đi được phần nửa quãng đường thì có một tiếng nổ lớn. Bánh xe đằng sau đang đi xuống đột nhiên nổ một tiếng lớn làm Tinh Tuyết giật bắn người.
Còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì tiếp sau đó là hai chiếc xe khác đang áp sát chiếc xe của hai người.
Nhất Thiên nhíu mày kéo Tinh Tuyết, đẩy cô xuống dưới ngồi không để cô lộ đầu ra. Anh đưa mắt nhìn thuộc hạ đang lái xe. Hắn ta đeo kính nhưng sau lớp kính đó vẫn là vẻ mặt bình thản đến kinh người. Xem ra chuyện nãy đã rất quen thuộc với mấy người ở đây.
- Đưa súng cho tôi. - Nhất Thiên ra lệnh cho tên thuộc hạ đang lái xe.
Tên thuộc hạ nhanh chóng mở từ trong hộp đựng ra khẩu súng lục sáng bóng. Nhất Thiên liền nhanh tay cầm lấy nó, kĩ thuật trơn tru mà rút súng. Tinh Tuyết nhìn thấy Nhất Thiên cầm súng như vậy cũng sợ bạc mặt ra.
Bên ngoài cũng không vừa. Lúc này có mấy tên đã dùng đến súng bắn tỉa để nhắm vào mấy người trong xe. Từng viên đạn nã ra, kính cửa xe cũng từ những lỗ nhỏ mà vỡ bắn tung tóe.
Lúc này thì tên thuộc hạ mới gạt cần số, hắn ta lái mặc cho người ngồi phía sau có bám chắc hay không. Dù chỉ với ba bánh nhưng cũng đủ để đưa hai người này về Anthony an toàn rồi.
Nhất Thiên cũng giúp đỡ mà nổ súng bên ngoài. Anh chỉ nhắm vào động cơ của xe, chỉ có như vậy mới cản được mấy tên đó lúc này.
Có chiếc xe bị Nhất Thiên bắn trúng vào bộ điều khiển mà chết đứng tại chỗ không thể làm gì. Mấy tên khác vẫn cố bám đuôi còn không ngừng xả đạn. Ánh lửa lóe lên từ những đợt bắn đó. Tinh Tuyết run cầm cặp chỉ dám ngồi gục mặt bám chặt lấy chân Nhất Thiên.
Biết rõ Tinh Tuyết lần đầu gặp chuyện như này không thể tránh khỏi lo lắng nên Nhất Thiên càng muốn kết thúc nhanh hơn. Chiếc xe dù sao cũng sắp đạt đến giới hạn rồi.
- Còn bao nhiêu phút nữa? - Quay sang hỏi thuộc hạ đang lái xe.
- Chiếc xe đang bị chảy xăng, khoảng cách từ đây đến Anthony là mười phút. Chiếc xe này không chịu được ba phút nữa. Ngài có ba phút để xử lý mấy tên đó. Tôi sẽ điều một xe khác qua đây ngay. - Tên thuộc hạ liền lập tức trả lời.
Tính toán chuẩn xác đến từng giây phút cũng coi như là có khả năng mới được điều đến đây.
Nhất Thiên gật đầu nhìn ra bên ngoài.
Còn ba tên nữa. Nhưng súng của anh bây giờ cũng chỉ còn một viên đạn. Thế nào cũng không thể tiêu diệt được hết. Chỉ còn cách nhảy qua bên đó để đấu với chúng.
Nhìn Tinh Tuyết rồi lại nhìn về tên thuộc hạ.
- Lái xe gần với xe của chúng nhất có thể. Tôi sẽ qua đó.
- Rõ.
- Ngồi yên, sau khi tôi ra thì nghe theo lời của hắn biết chưa? - Nhất Thiên cúi xuống nói nhỏ vai tai Tinh Tuyết.
Cô run cầm cập, hai môi cứ mím chặt vào nhau. Chỉ có thể gật đầu không nói nổi nên lời. Ban nãy có viên đạt còn vụt bay qua mái tóc của cô làm cô cắt không còn hột máu trên mặt nữa rồi.
Dặn dò Tinh Tuyết xong Nhất Thiên liền một tay cầm súng, tay còn lại giữ ở tay nắm cửa. Thời cơ thích hợp liền mở ra làm che tầm ngắm của tên đang giữ súng bắn tỉa. Không nhiều lời liền giơ súng về phía hắn ta, một viên đạn trực diện thẳng vào trán hắn. Hai tên đồng đội cũng vô cùng bất ngờ. Tên không cầm lái còn đang định nạp đạn để bắn thì Nhất Thiên đã đổi lấy súng bắn của tên vừa mới chết kia và tặng hắn ngay một viên đạn.
Nhìn về phía tên láy xe lúc này mặt hắn cũng sợ không kém gì Tinh Tuyết. Nhưng còn ú ớ chưa nói được lời nào liền bị Nhất Thiên tiễn về Suối Vàng. Nhìn mặt anh còn dính máu của mấy tên đó. Ánh mắt cũng trở nên khác lạ không giống thường ngày. Nhìn giống như một con quỷ đang hút máu người vậy.
Đạp mấy tên đã chết này xuống khỏi xe, Nhất Thiên lạnh lùng gạt cần số, anh lái đến gần nơi Tinh Tuyết đang đứng. Cũng vì chiếc xe kia vừa mới nổ nên hai người chỉ còn cách nhảy ra trước khi nó nổ.
Dừng xe đi xuống bên cạnh Tinh Tuyết. Cô nhìn thấy anh mặt đầy máu còn lo rằng anh gặp chuyện. Vì vậy mà liền chạy đến hỏi thăm anh.
- Nhất Thiên... anh chảy máu rồi... Có đau lắm không? - Vừa nói cô vừa lấy tay lau máu trên mặt giúp anh.
Nhưng Nhất Thiên lại né tránh cô. Người anh, chỗ nào bây giờ cũng bẩn. Anh không muốn cô phải đụng đến những thứ dơ bẩn lúc này nên chỉ né tránh cô.
- Sắp tới chưa? - Nhất Thiên nhìn tên thuộc hạ để hỏi.
- Lúc này. - Tên thuộc hạ nhìn về phía con đường đang có xe ô tô tới mà nói.
Chiếc xe dừng lại cạnh Nhất Thiên, người đi xuống cũng mở cửa để cho anh vào ngồi. Nhất Thiên cũng không nhiều lời mà ám chỉ người kia đưa Tinh Tuyết đi đến trước, anh sẽ theo sau.
Tinh Tuyết dù rất sợ, không muốn đi đến nơi này nếu không có Nhất Thiên. Cũng bởi vì nơi này cô chỉ quen có mình anh nên cô thấy lạc lõng và sợ gãi vô cùng. Nhưng Nhất Thiên lại một mực nói mấy người này sẽ bảo vệ cô, còn bảo họ đưa cô đi luôn làm cô không còn cách nào khác chỉ có thể ngậm ngùi mà ngồi trong xe để đi tiếp.
Nhất Thiên thì đợi xe khác rồi quay về nhà của mình trước. Anh vẫn là nên tắm rửa lại trước khi gặp Tinh Tuyết.
Bình luận facebook